Chùa Tĩnh An nằm ở đối diện hồ Khúc Giang, tuy hương khói hơi kém chùa Quốc An, nhưng bởi vì cạnh ao Khúc Giang thường xuyên có không ít thiện nam tín nữ tới đó cầu duyên cho nên cũng coi là náo nhiệt.

Gần đây Lữ Yên Hàn thường hay cưỡi ngựa không thấy tăm hơi đâu, Ưng Quý thường xuyên gặm lê nhìn sững sỡ, Ưng Thời phụ trách ở bên cạnh trông hắn ta không để hắn ta xả rác bừa bãi, tránh cho mình còn phải đi theo phía sau mông hắn nhặt.


Ưng Thời còn luôn chặn không cho thần y Mạc Tầm đến giành thức ăn của Ưng Quý để hai người họ không đánh nhau, giống như một người mẹ già lo lắng cho con.

Những chuyện liên quan đến địa lao trong hoàng cung kia cũng bị cắt đứt đầu mối, Lữ Yên Hàn cũng đành để việc này sang một bên, sau đó nghĩ một cách khác. Dẫu sao quan trọng nhất bây giờ là Lý Kỳ Thù.

Hắn không yên tâm khi nàng ở trong chùa một mình, nhớ đến chuyện tên thích khách kia thì hắn càng lo lắng hơn.

Cưỡi ngựa đến chùa Tĩnh An, nhìn trai gái cùng nhau đi lại, Lữ Yên Hàn cảm thấy mình quả thực là một người cô đơn. Hắn cũng không phải là chưa từng nghe qua những lời đồn đại trong kinh thành, chỉ là cho dù có nghe thấy, hắn cũng không muốn mình tùy tiện cưới con gái nhà nào đó. Dẫu sao cuộc hôn sự của mẫu thân gặp không đúng người ở ngay trước mắt, khi còn nhỏ hắn được nghe mẫu thân nói tình cảm của bọn họ sâu đậm là vậy, cuối cùng vẫn cứ phai nhạt một cách nhanh chóng, kêu hắn làm sao có thể tin tưởng được một người con gái xa lạ được chứ?

Hơn nữa, hắn sớm đã có người trong lòng rồi.

Hai mắt sáng lên nhìn về phía trước, trên cây cổ thụ xanh ngát quanh năm treo đầy những tấm thẻ nhân duyên, đong đưa theo gió, chùm tua rua bên dưới tấm thẻ cũng dao động như làn sóng.

Trước cửa có một tiểu hòa thượng bán tơ hồng, trên bàn bày la liệt các sợi tơ hồng, những thiện nam tín nữ sau khi dâng hương cũng sẽ xin một dây, hy vọng tương lai sẽ gặp được ý trung nhân.

Mà Lữ Yên Hàn từ trước đến nay không tin vào việc này, quỷ thần phật tổ chỉ là những thứ phù phiếm, còn không hữu dụng bằng đao thật kiếm thật.


Ủng đen ngừng ở bậc thang hồi lâu, cuối cùng vẫn bước lên.

Chẳng được bao lâu, một tiểu tăng hai má tròn trịa thấy Lữ Yên Hàn liền kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Lữ tướng quân?”

Lữ Yên Hàn sửng sốt một chút: “Đại Bính, sao ngươi lại ở đây?”

Mặc dù tiểu tăng mười hai, mười ba tuổi trước mắt đã khác trước rất nhiều, nhưng hắn vẫn nhận ra gương mặt đó.

Tiểu hòa thượng ngây thơ chất phác khẽ “hừ” một tiếng, sau đó nhìn trái nhìn phải, kéo Lữ Yên Hàn qua nói: “Bây giờ ta không tên là Đại Bính nữa!” Sau đó đứng thẳng người, nâng cao khuôn mặt bụ bẫm: "Pháp danh của bần tăng là Thích Tâm.”

Sau khi nói xong lại khôi phục lại nụ cười.


“Đúng rồi, sao Lữ tướng quân lại tới đây, chẳng lẽ là…” Thích Tâm nhìn mấy sợi dây tơ hồng trên bàn bên cạnh một chút, bĩu môi.

Lữ Yên Hàn nhìn Thích Tâm mấy năm nay vẫn không hề thay đổi, rồi sau đó thấy bộ dáng trêu ghẹo của của Thích Tâm liền cực kỳ quả quyết đáp lại: “Không phải.”

Thích Tâm bĩu môi: “Lữ tướng quân, đã qua nhiều năm như vậy quả thật vẫn không thú vị.”

“Đúng rồi, ngươi ở đây, vậy Đáp Tử đâu?”

Ánh mắt Thích Tâm lập tức lộ ra vẻ sùng bái: “Ngươi nói lão đại sao, không không không, giờ phải nói là Thích Không trưởng lão, bây giờ hắn đã là trụ trì ở đây rồi!”

“Trụ trì?” Lữ Yên Hàn không nghĩ tới mới mấy năm không thấy, Đáp Tử không chỉ thành hòa thượng mà còn trở thành trụ trì của chùa Tĩnh An, quả là thế sự vô thường.

Sau đó hắn lại nhìn kỹ chùa Tĩnh An, cây ngân hạnh trăm năm đứng sừng sững ở thềm đá hai bên đường, lần trước khi hắn hồi kinh, bằng hữu còn chưa kịp tới thăm hỏi đã vội vàng đến biên cương, ngược lại không biết Đại Bính và Đáp Tử đã xuất gia, nhớ tới tính tình của Đáp Tử, rất khó tưởng tượng được tình cảnh của hắn ta khi làm trụ trì của chùa.

Gió thổi qua lá cây ngân hạnh, từng lá từng lá bay phất phới theo gió, tựa như muốn chào hỏi Lữ Yên Hàn, hoan nghênh hắn trở về. “Hay là ta mang ngươi đi gặp hắn? Thích Không trưởng lão cứ nhắc mãi về ngươi thôi.”

Tuy rằng đã là hòa thượng ở nơi này nhiều năm nhưng Thích Tâm vẫn thích kêu lão đại như trước kia hơn, dễ gọi biết bao ~ Trưởng lão trưởng lão, nghe thật dọa người.

“Ừ.” Lữ Yên Hàn nghĩ dù sao công chúa vẫn đang ở đây, cũng sẽ không đến nơi đó, hay là lát nữa đi tìm nàng, một lát nữa hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.

Dường như hắn đang tự thôi miên chính mình.

Trên thực tế, Lữ Yên Hàn đã ở quanh đây lưỡng lự mấy ngày, hôm nay khó khăn lắm mới quyết định đi vào, không nghĩ tới gặp được người quen, thật ra thì, cho dù là hắn không gặp Thích Tâm, hôm nay cũng không nhất định gặp Lý Kỳ Thù.

Cho dù là tướng quân bày mưu lập kế, kiêu dũng thiện chiến, giờ khắc này vẫn sẽ lùi bước, tựa như thềm đá kia là thiên quân vạn mã quân địch vậy.

“Lữ Thế tử?” Lý Kỳ Thù vốn đang nói chuyện phật pháp với Thích Không trưởng lão, không ngờ lại có thể gặp Lữ Yên Hàn ở đây, lại nghĩ tới đây là một ngôi chùa có nhân duyên cực tốt, vì vậy có suy nghĩ giống với Thích Tâm.

Lữ Yên Hàn ngẩn ra, cảm thấy trong tay mình thiếu vật gì đó, hắn hận giờ phút này không thể lấy đao bên hông ra chém vài nhát để bớt đi sự run rẩy trong lòng mình.

“Hai người quen nhau sao?” Thích Không còn chưa kịp phản ứng lại liền nghe thấy lời này, không khỏi đánh giá bằng hữu mấy năm không gặp và công chúa bên cạnh.


Từ sau khi y làm chủ trì liền không quan tâm tới chuyện bên ngoài, hơn nữa Lữ Yên Hàn trở về im hơi lặng tiếng, cũng chưa nói cho bọn họ tin tức, vì vậy bây giờ mới biết hắn đã quay về.

Lại không nghĩ rằng, cây sắt nghìn năm này hóa ra còn quen biết công chúa? Đúng là kỳ lạ, lúc trước y chưa từng thấy bên cạnh hắn có nữ tử, cũng không có thông phòng, ngay cả kỹ viện hắn cũng không dính vào, nhưng mà đó là chuyện xưa rồi.

Quả nhiên, trai tân ba ngày liền thay đổi, người bằng hữu này của y cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Nào ngờ, không phải Lữ Yên Hàn thông suốt, mà là rốt cuộc cũng chủ động. Lúc trước Lữ Yên Hàn cất giữ mọi thứ quá sâu, người nhà, bằng hữu chưa bao giờ phát hiện ra hắn thích công chúa, cho tới bây giờ mới để lộ ra dấu vết để người ta phát giác.

“Biết, đã lâu không gặp, Thế tử gia.” Lý Kỳ Thù cong mắt, ngây ngốc ở chùa Tĩnh An mấy ngày, cũng không có chuyện gì quấy rầy nàng. Nàng ngồi thiền trong chùa Tĩnh An, thi thoảng nói chuyện phật pháp với Thích Không đạo trưởng, ngược lại rất thoải mái.

“Đã lâu không gặp, công chúa.” Lữ Yên Hàn nhấn mạnh hai chữ đã lâu, dường như không chỉ đang nói về thời khắc này mà còn xuyên qua hư vô đến một thời điểm khác, cái khoảnh khắc tê tâm liệt phế nghĩ rằng không còn gặp lại nàng nữa.

“Đừng nói chuyện nữa, chắc ngươi chưa ăn cơm, hay là ở lại đây ăn? Chẳng qua chỉ là thanh đạm một chút, không biết có hợp khẩu vị của ngươi hay không.” Thích Không nhìn thấy sự lưu luyến trong ánh mắt của bằng hữu tốt của mình, cũng biết ít nhiều cũng nên giúp hắn, vì thế nói.

“Vậy… công chúa?” Lữ Yên Hàn hơi cúi đầu nhìn trán nữ tử cách tầm một trượng, ngực khẽ run.

Từ sau khi trở về, thân thể bằng xương bằng thịt này mới thật sự sống lại, chua xót, khổ hận, mừng rỡ, liên tục dâng lên trong lòng, không giống như sau khi Lý Kỳ Thù chết, ngoại trừ huyết chiến chính là ngày đêm không ngừng tìm thời cơ, một khắc cũng không ngừng nghỉ.

Bởi vì chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy mình còn sống ở trên cõi đời này.

“Dĩ nhiên đi cùng rồi, mấy món chay trong chùa Tĩnh An khá ngon đấy, hôm nay Lữ Thế tử tới nhất định phải nếm thử.” Sau khi nghe Thích Không khuyên bảo, bây giờ tâm trạng của lý Kỳ Thù cũng coi như bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ trước kia, luôn tươi cười, dịu dàng giống như minh châu, nhưng lại không chói mắt.

Lữ Yên Hàn nghe nàng nói vậy, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào: “Nếu công chúa đã nói vậy, hôm nay ta đấy nhất định phải nếm thử rồi.”

Lý Kỳ Thù ở trong chùa cũng không huênh hoang gì, hàng ngày đều cùng chúng tăng nhân và khách hành hương lấy đồ ăn ở trai đường, thỉnh thoảng phải chen lấn, ngược lại cũng thành một cảnh đẹp trong chùa.

Nàng kêu Mai Lan và Trúc Cúc lấy cho mình chút cháo trắng và rau xào, lại đưa cá hấp làm từ mấy con cá mà lúc sáng người ta đưa tới cho Thích Không, Lữ Yên Hàn và Thích Tâm, vài người ở sau núi ngồi quây tròn quanh bàn ăn.

“Công chúa chỉ ăn thế này?” Lữ Yên Hàn cau mày, cảm thấy Lý Kỳ Thù ăn quá ít, cơ thể làm sao trụ được.


Hắn nhìn thịt cá ngay bên tay mình, đẩy về phía trước: "Ta nhớ khi còn nhỏ công chúa rất thích ăn cái này.”

Lý Kỳ Thù ngước mắt, nhìn về phía Lữ Yên Hàn: "Đa tạ ý tốt của Thế tử, huynh ăn đi, gần đây ta muốn tĩnh tâm, kiêng ăn những thứ thịt cá đó.”

Những ngón tay mang theo vết chai sờ lên đĩa, hắn nói: “Người ăn thịt chưa chưa chắc tĩnh tâm, Thích Không sư phụ đã từng nói, vạn vật đều có nguồn gốc, thịt là do ông trời ban cho vạn dân, vậy ăn nó cũng là vô tội, tâm tĩnh đến từ lòng, nếu muốn tĩnh tâm, lòng không động là được. Hơn nữa… con cá này rất mập, công chúa có muốn nếm thử chút không?” Sau đó hắn đẩy đĩa về phía trước.

Thích Không ở bên cạnh mới vừa bị gọi tên suy nghĩ một chút, mình đã từng nói vậy ư?

“Là vậy sao?” Lý Kỳ Thù có chút bị thuyết phục, nhìn về phía Thích Không.

Thích Không nhìn Lữ Yên Hàn, đôi mắt kia còn không chớp lấy một cái, sau đó y không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, thí chủ hãy ăn đi, lãng phí mới là phải tội đó.”

Cuối cùng Lý Kỳ Thù cũng gắp, dù sao nàng cũng rất thích ăn cá, mấy ngày trước ở trong chùa đều ăn đồ ăn thanh đạm, hôm nay hiếm khi có thịt, nếm thử một chút cũng không sao đi?

Lữ Yên Hàn cảm thấy mình giống như một con mèo nhỏ đang thèm thuồng đĩa thức ăn của chủ, đang suy nghĩ có nên ăn hay không.

Cuối cùng sau khi Lữ Yên Hàn đẩy đĩa về phía trước một chút, Lý Kỳ Thù gắp một miếng cá mềm, cho vào miệng lập tức tan ra, nước canh còn thoang thoảng mùi rượu nếp.

Hai mắt Lý Kỳ Thù sáng lên, nàng ngẩng đầu nhìn Lữ Yên Hàn, nói: “Món cá này được hấp vừa đủ, không dầu không mỡ, Thế tử gia cũng nếm thử chút xem.”

Lữ Yên Hàn đang chăm chú nhìn Lý Kỳ Thù vội né đi, cúi đầu nói: “Được, để ta nếm thử.”

Thích Không ở bên cạnh nhìn, nhướng mày, cảm thấy Liễu huynh chăm chú nhìn nàng đơn giản là đang giễu cợt người cô đơn như y, trong lòng tấm tắc khen ngợi.

Tiểu tăng Thích Tâm chỉ tập trung vào cơm của mình, cơm ăn ngon thật! Cá này thật thơm!

Hoàng hôn buông xuống, một mảnh đỏ tươi nhuộm cả chân trời, những cửa hàng trên phố thành Trường An cũng dần dần thu hàng, chuẩn bị đóng cửa.

“Hay là hôm nay Lữ huynh ngủ lại miếu đi, ta cũng đã lâu không gặp ngươi rồi, đúng lúc hai chúng ta có thể uống trà nói chuyện một chút.” Sau khi ăn uống no nê, Thích Không nhìn huynh đệ của mình lắc đầu, khóe miệng trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ không có ý tốt, đổ dầu vào lửa.

Lữ Yên Hàn nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt lớ, im lặng chớp mắt một cái nói: “Được, phiền ngươi sắp xếp giúp ta một gian phòng.”

“Đó là điều đương nhiên, ta sẽ an bài cho ngươi một gian phòng thật tốt.” Thích Không nhấn mạnh chữ “tốt”, dường như đang ám chỉ gì đó.

Lữ Yên Hàn sau khi nghe xong không có trả lời, sau khi hiểu được hàm ý của câu nói đó, yên lặng chưa từng lên tiếng, thầm chấp nhận cách làm của Thích Không.


Lý Kỳ Thù cảm thấy hình như có gì đó không đứng đắn thoáng qua mặt Thích Không trụ trì, còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng nhìn nữa thì chỉ thấy dáng vẻ vô dục vô cầu.

Sau khi mọi người tản ra một lát, bóng đêm dần buông xuống liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Gần đây Lý Kỳ Thù ngủ trong chùa không được ngon giấc lắm, buổi tối tiếng hít thở lúc trầm lúc nhẹ, như là đang ngủ say thì gặp phải ác mộng liền tỉnh, vì vậy ngày hôm sau không có chút tinh thần nào. Nàng luôn nằm mơ mình là một món đồ chơi làm bằng đường không ai muốn cả, nằm trên mặt đất bị ánh mặt trời chói chang làm cho tan ra thành nước đường, cuối cùng biến mất, quá kinh khủng!

Lữ Yên Hàn vốn chưa ngủ, nghe thấy tiếng thở dốc ở phòng đối diện truyền đế, vén chăn mỏng, nhảy từ cửa sổ lên nóc nhà, đi dọc theo mái ngói tới phòng đối diện, bên ngoài cửa phòng tối đen không thấy năm ngón tay, Lữ Yên Hàn giơ tay lên đang chuẩn bị gõ cửa hỏi Lý Kỳ Thù như thế nào, nhưng cuối cùng lại lui về.

Nghĩ đến Lý Kỳ Thù còn đang ngủ, hoặc nếu như ngủ không ngon nhưng trước mắt mình đánh thức nàng, không phải đã quấy rầy giấc ngủ của nàng rồi sao, có chút do dự.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng “Ô” quen thuộc, Lữ Yên Hàn đã hiểu, đó là con vẹt mà hắn đã ném vào phủ công chúa.

Công chúa mang tới đây sao. Trong phút chốc, cảm giác ngọt ngào ngập tràn trong lòng hắn.

Cuối cùng, sau một hồi lâu đấu tranh tư tưởng, Lữ Yên Hàn vẫn đi vào từ cửa sổ.

Nàng ngủ không ngon, vậy thì mình sẽ giúp nàng ngủ ngon hơn một chút.

Mỗi một gian phòng đều khá giống nhau, một gian trong, một gian ngoài, ở giữa hai gian có một tấm màn trúc ngăn cách.

Lữ Yên Hàn không đi qua tấm mành, chỉ đứng ở cửa, nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu.

Ở biên cương một thời gian, hắn cũng biết một số bài hát ở dị vực, nghe thầy pháp ở dị vực nói khúc này có thể tĩnh tâm, từ khi được nghỉ ngơi sau khi chiến đấu, mỗi lần hắn nghe đều bất giác nhìn lên bầu trời, lúc ấy hắn cảm thấy mình không có nhà.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều ở bên trong, Lữ Yên Hàn biết khúc nhạc này có hiệu quả, vì thế sau khi nhìn chăm chú người sau bức mành kia một lát, liền nhẹ nhàng nhảy ra cửa sổ, không có một tiếng động nào.

Lý Kỳ Thù cảm thấy có người ngâm nga khúc hát bên tai mình, giống như mẫu thân không thể dỗ nàng khi nàng không chịu ngủ ngày còn bé, đành phải thỏa hiệp hát một bài.

Nhưng khúc hát này rất lạ, nàng nghĩ, có lẽ mình đã nhiều năm không nghe thấy, mấy bài hát đã được biến tấu rồi.

Lữ Yên Hàn nằm ở trên mái nhà ngắm trăng, tuy rằng hiện tại hắn không có nhà, nhưng hắn vẫn có thể mong ước mà, không phải sao? Hoặc hắn chỉ cần giống như mấy năm trước, có thể thi thoảng thấy công chúa, thấy nàng khỏe mạnh cũng được rồi. Mặt trăng cong cong, như là… công chúa cười, chính là vậy, chính là nụ cười phát ra từ nội tâm. Lữ Yên Hàn ngây người nhìn mặt trăng yên tĩnh trên bầu trời, có chút hoảng hốt, dường như đã lâu rồi hắn không thấy nụ cười của công chúa như lúc còn bé.

Nụ cười không kiêng nể gì.

Chỉ là nụ cười vì vui vẻ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương