Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 721: Cuộc Sống Thường Ngày Của Cục Cưng Đáng Yêu

iểu Màn Thầu, Tiểu Quả Quả, cậu đến thăm các con đây... Ấy? Các con đang làm gì thế?” Dư Phàm đi qua "Thoa viên, khi đi tới hồ sen thì nhìn thấy hai đứa nhóc đang ngồi xổm bên cạnh hồ nước, trong lòng lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Tiểu Màn Thầu có đôi mắt giống mẫu phi mở to mắt, nở nụ cười đáng yêu: “Cậu Thạch Đầu, chúng con đang dạy gà bơi.”

Tiểu Quả Quả ở một bên híp đôi mắt phường hẹp dài, vẻ mặt khinh bỉ: “Nhị ca thật ngốc! Đã nói với huynh con gà không biết bơi rồi, con vịt mới biết bơi!”

“Không biết mới cần chúng ta dạy nó chứ! Học không phải sẽ biết sao?” Tiểu Màn Thầu cầm một con gà con mềm mại trên tay, nhìn dáng vẻ như muốn ném gà con vào trong nước. Gà con đáng thương như đoán được vận mệnh của mình, run rẩy trong tay cậu bé.

Tiểu Quả Quả trợn trắng mắt cực kỳ đáng yêu, chói tai nói: “Huynh biết sao? Cả huynh cũng không biết bơi thì dạy gà con thế nào? Nếu huynh muốn dạy gà con bơi phải biết bơi trước đã!"

Dư Phàm cảm thấy hai đứa cháu ngoại đáng yêu chết đi được, sao có thể đáng yêu đến mức đó chứ? Nhất là cháu gái nhỏ, dáng vẻ nghiêm túc nói đạo lý không khác gì Nhị tỷ lúc còn nhỏ chút nào. Nhưng đạo lý trong miệng cô bé cũng chẳng có bao nhiêu lý lẽ. Cho dù Tiểu Màn Thầu biết bơi cũng có thể dạy cho gà con được đâu.

“Chu Vân Tiêu! Đệ lại chạy tới chuồng gà của Đông Khoa viện trộm gà con hả?!” Húc vương Thế tử Chu Vân Hiên trở về từ bên ngoài, bạn nhỏ đã được chín tuổi, dáng vẻ lúc không cười chẳng khác nào phụ vương của bé.

Đông Khoa viện vốn là một hoa viên rất lớn, sau đó bị đổi thành phong cảnh điền viên, đình cỏ tạo hình rất khác biệt, nhà cỏ tranh tường đất nóc rơm, hồ cá sóng xanh dập dờn, vườn rau xanh tươi, ruộng lúa mì sắp thu hoạch... Lý do Húc vương làm những chuyện này chỉ đơn giản vì một câu nói lo lắng “thật sợ mấy đứa nhỏ tay chân chẳng siêng năng, không phân biệt được ngũ cốc” của vương phi, vì thế, hoa viên bị san bằng, vườn rau được mở ra, trồng cấy cả lúa mạch. Mặc dù ba đứa nhỏ của Húc Vương phủ có hai đứa chỉ mới hơn bốn tuổi, nhưng cũng phải tham gia làm ruộng. Đương nhiên lúc hai đứa nhỏ giúp còn thêm phiền khá nhiều.

Vì bồi dưỡng trái tim yêu thương của mấy đứa nhỏ, bên cạnh vườn hoa còn đặc biệt làm một cái chuồng gà, ấp ra một đám gà con để bọn nhỏ nuôi. Nói là để bọn nhỏ nuôi thật ra cũng chỉ là mỗi ngày bớt thời gian cho thêm một ít lương thực, đút chút nước mà thôi. Việc quét dọn chuồng gà đã có hạ nhân chuyên phụ trách.

Hôm nay, sau khi Chu Vân Hiên đi đua ngựa cùng người ta ở trường đua trở về thì đến chuồng gà cho đám gà con ăn gạo kê, lại phát hiện mất một con. Xét theo tiền án giống vậy của tiểu đệ trước đây, cậu bé trực tiếp chạy tới hồ sen bên này. Quả nhiên đã phát hiện gà con mất tích trong lòng bàn tay của tiểu đệ.

“Không phải đã nói với đệ rồi sao? Gà con không biết bơi! Đệ ném nó xuống chỉ làm hại đến mạng sống của nó thôi. Đệ quên Tiểu Hắc Chuỷ rồi à? Không phải cũng bị đệ làm chết đuối ư?” Chu Vân Hiên sắp bị sự ngốc nghếch của tiểu đệ làm phát khóc rồi.

“Nhưng mà…” Tiểu Màn Thầu bĩu môi, còn muốn nói gì đó.

“Không có nhưng mà! Bây giờ, lập tức, nhanh chóng, đưa Tiểu Đoàn Tử trở về cho huynh!!! Sau này cũng không được bắt gà con đi chơi nữa! Có nghe thấy không?” Chu Vân Hiến nhấn mạnh từng chữ, đôi môi căng mọng mím thành một đường.

Tiểu Màn Thầu biết đại ca thế này là không vui, mặc dù rất không muốn, nhưng lại sợ uy thế của đại ca, chỉ đành lên tiếng: “Nghe thấy rồi...”



Vì cậu bé biết nếu mình cãi lời đại ca, cuối cùng người có hại chính là mình. Cậu bé sẽ phát hiện một con sâu mập mạp dưới đáy bát cháo của mình sau khi ăn xong; phía sau quần áo sẽ xuất hiện một chỗ rách, thịt trên mông trắng nõn lộ ra, bị các bạn nhỏ trêu cười; lúc luyện chữ, chữ đã viết xong sẽ “không cẩn thận” bị dính mực, sau đó phải viết lại...

Loại chuyện như thế đã có rất nhiều rồi. Lúc cậu bé đến tố cáo đại ca với phụ vương mẫu phi, đại ca còn được khen một trận. Dần dà, sự dạy dỗ đầy máu và nước mắt nói với cậu bé, không thể đắc tội với đại ca, lời của đại ca cũng không thể không nghe, nếu không sẽ rất thảm.

Mặc dù cậu bé rất muốn dạy cho gà con một kỹ năng mới, nhưng kế hoạch không thể không thất bại giữa chừng, con gà con được đặt tên là Tiểu Đoàn Tử cũng tránh được một kiếp.

Thấy tiểu đệ ngoan ngoãn như thế, đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt: “Nếu gần đây đệ viết chữ có tiến bộ, học thuộc lòng Thiên Tự Văn, đứng tấn có thể kiên trì được nửa canh giờ, huynh sẽ thuyết phục mẫu phi giúp đệ, đồng ý cho đệ nuôi vịt như thú cưng. Nhưng đệ phải tự mình chăm sóc con vịt này, không thể cho người khác giúp đỡ.”

Tiểu Màn Thầu vừa nghe thấy thế lập tức có tinh thần: “Đại ca, Thiên Tự Văn đệ đã học thuộc rồi, huynh nghe... Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương... Mỗi ngày đệ đều nghiêm túc luyện chữ, phụ vương còn khen đệ có thiên phú đó. Còn nữa, còn nữa... hôm nay đứng tấn đệ đã kiên trì được nửa canh giờ rồi, không tin huynh hỏi Tiểu Ngũ Tử đi.” Tiểu Ngũ Tử là sai vặt thiếp thân của cậu bé, một cậu nhóc mười tuổi rất thông minh.

Tiểu Màn Thầu rất hâm mộ mẫu phi của mình nuôi hai con “chó lớn” làm thú cưng, luôn muốn có được thú cưng thuộc về mình, chủng loại gì cũng được.

Dư Phàm đứng một bên nhìn hai cháu trai nói chuyện qua lại, thầm cười lăn lộn trong lòng. Nuôi thú cưng gì không nuôi cứ phải nuôi vịt. Thật ra cậu có chút chờ mong vẻ mặt lo lắng giậm chân của cháu trai đứng bên hồ sau khi vịt nhảy vào trong nước.

“Cậu Thạch Đầu, cậu đến gặp mẫu phi sao? Lúc này, có lẽ mẫu phi đang ở trong phòng sách nhỏ của Gia Nhạc đường.” Mỗi ngày vào lúc này, chỉ cần phụ vương ở trong phủ, mẫu phi đều sẽ “hồng tụ thiêm hương”, vừa mài mực vừa luyện chữ.

Luyện chữ là giả, bồi dưỡng tình cảm là thật. Ba đứa nhỏ của Húc Vương phủ đã quen với việc phụ vương dính lấy mẫu phi rồi. Lúc đầu, Tiểu Màn Thầu và Tiểu Quả Quả còn tỏ vẻ kháng nghị vì phụ vương thường xuyên giành mẫu phi với bọn họ. Nhưng sau nhiều lần kháng nghị không có hiệu quả, bọn nhỏ cũng chỉ có thể cam chịu số phận.

Dư Phàm gật đầu, vỗ lên bả vai cháu trai, xoa đầu Tiểu Màn Thầu, véo má Tiểu Quả Quả, cười nói: “Cậu đi nói chính sự với mẫu phi của các con trước, lát nữa lại đến chơi với các con. Tiểu Bao Tử, chăm sóc đệ đệ muội muội thật tốt nhé!”

Nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ giống Húc vương của Chu Vân Hiên nhăn lại, Dư Phàm thầm cười trộm trong lòng. Cậu cố ý đấy, biết rõ cháu trai lớn không thích người khác gọi nhũ danh của mình, cậu là muốn nhìn gương mặt giống với tên cướp đi nhị tỷ tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Cậu Thạch Đầu lại đến giành mẫu phi với phụ vương, phụ vương thật đáng thương!” Tiểu Quả Quả ăn một viên kẹo cậu út đem từ tiệm kẹo tới, thở dài. Nhưng vẻ mặt kia của con rõ ràng là đang xem kịch vui, có thể giấu đi một chút không?

Tiểu Màn Thầu há miệng để muội muội đưa kẹo vào miệng mình, mơ hồ nói: “Phụ vương luôn giành mẫu phi với chúng ta, bây giờ báo ứng tới rồi đúng không?” Đứa nhỏ chết tiệt này, nếu như bị phụ vương nghe thấy ngươi nói hắn như vậy, không biết báo ứng sẽ rơi xuống người ai đây?

“Hai đứa, đến giờ ôn bài rồi, đến thư phòng ngoài với đại ca. Cẩn thận đến trễ bị tiên sinh khẽ vào tay đấy!” Chu Vân Hiên xách đệ đệ muội muội muốn đi xem náo nhiệt đi thẳng ra ngoại viện.



Tiểu Quả Quả đảo qua đảo lại tròng mắt, để lộ vẻ mặt đáng thương: “Đại ca, hôm nay Tiểu Màn Thầu kéo muội, ép muội nhìn huynh ấy dạy gà bơi. Điểm tâm buổi chiều muội còn chưa ăn nữa, thật là đói...”

“Không phải trong tay muội có kẹo à? Ăn hai viên lót dạ trước đi, buổi tối cùng nhau ăn!” Chu Vân Hiên thấy muội muội diễn trò đã quen, thờ ơ nói.

Tiểu Màn Thầu cầm gà con trong tay, đưa tới trước mặt đại ca: “Đại ca, trước khi đến thư phòng phải đưa Tiểu Đoàn Tử về trước đúng không? Nếu tiên sinh phát hiện sẽ ném nó ra ngoài đấy. Đến lúc đó nó sẽ thành gà lang thang, gà ăn mày, thật là đáng thương!”

“Tiểu Ngũ Tử, đưa gà trong tay Nhị công tử về Đông Khoa viện đi!” Giọng điệu của Chu Vân Hiện không hề lên xuống, nhịp bước cũng chưa từng dừng lại, xách hai đứa nhóc đi ra ngoại viện.

Tiểu Màn Thầu giang hai tay, thảm thiết kêu lên: “Đại ca, trên tay đệ dính phân gà rồi, thối quá! Về phòng rửa sạch trước rồi đi học, có được không?”

“Thư phòng có chậu rửa tay, còn có xà phòng rửa tay nữa.” Chu Vân Hiên nói chuyện với giọng điệu không cho phép cãi lại. Đệ đệ muội muội đều rất thông minh, học tập cũng nhanh, nhưng cứ không thích học. Từ sau vỡ lòng ba tuổi, mỗi ngày đều sẽ đấu trí đấu dũng với tiên sinh, muốn lừa cho qua cửa.

Tuy tiên sinh học vấn uyên thâm, nhưng tính cách khá hiền lành, rất nhiều lúc đều bị hai đứa nhóc này trốn học thành công. Sau khi mẫu phi nghe tiên sinh khóc lóc kể lể bèn giao nhiệm vụ giám sát đệ đệ muội muội học tập cho người làm đại ca là cậu bé. Có thời gian này, còn không bằng để cậu bé đọc thêm một quyển sách hoặc luyện thêm một bộ quyền pháp với sư phụ dạy võ thì hơn.

Kết quả là mỗi ngày đều lặp lại tình huống khi nãy một lần. Hai đứa nhóc kia sẽ nghĩ đủ mọi cách muốn trốn khỏi lớp học, hoặc là kéo dài thời gian vào lớp học, cậu bé phải liên tục đánh bại mưu kế nhỏ của bọn chúng... Haiz! Làm đại ca của người ta thật mệt tim!

Chu Vân Hiên ném hai đứa nhóc vào thư phòng, đôi mắt cảnh cáo đảo qua đảo lại nhìn hai người bày mưu tính kế: “Hai đứa ngoan ngoãn một chút cho huynh! Nếu huynh nghe tiên sinh tố cáo nói hai đứa không ngoan! Buổi tối, Tiểu Màn Thầu có bữa tiệc sâu hầu hạ, Tiểu Quả Quả bị cấm ăn đồ ngọt một tháng!”

“A... đừng mà, đại ca...” Hai đứa nhóc thảm thiết kêu lên. Tuy Tiểu Màn Thầu là con trai những rất sợ mấy thứ mềm mềm như sâu, nghe nói là lúc nhỏ có một con sâu xanh nhỏ rơi trúng mũi cậu bé, từ đó bị dọa sợ.

Còn Tiểu Quả Quả thì giống những bạn nhỏ khác, thích ăn đồ ngọt, thích nhất là bánh ngọt khi mẫu phi có hứng thú tự tay làm. Sợ cô bé ăn hỏng răng, mẫu phi quy định mỗi ngày cô bé chỉ có thể ăn hai viên kẹo một miếng bánh ngọt, sau khi ăn phải đánh răng.

Chu Vân Hiên nắm lấy nhược điểm của đệ đệ muội muội, dù hai đứa có là Tề Thiên Đại Thánh cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của cậu bé được. Ặc... không biết tối hôm nay lúc kể chuyện, mẫu phi có kể tiếp “Tây Du Ký” hay không nhỉ? Mong chờ quá!

“Đệ tử quy, thánh nhân huấn. Thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín...” Trong phòng vang lên tiếng đọc sách non nớt của đệ đệ muội muội, Chu Vân Hiên đi vào phòng bên cạnh, hứng thú nghe cấp dưới của phụ vương dạy binh pháp và thao lược cho cậu bé.

Cậu bé thích đọc sách, nhưng cậu bé càng thích nghe phụ vương và Nhị thúc nói về những chuyện mưa gió trên chiến trường hơi. Phụ vương nói, đợi cậu bé đủ mười tuổi sẽ dẫn cậu bé vào doanh trại Tây Sơn trải nghiệm cuộc sống trong doanh trại. Trước lúc đó, cậu bé phải chuẩn bị đầy đủ, không thể khiến phụ vương mất mặt được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương