Nông Trường Lưng Chừng Núi
-
107: Ngoại Truyện 17 Mùa Xuân
Trở về nông trường lưng chừng núi thì trời đã sang xuân, khí hậu đã ấm áp hơn so với lúc bọn họ đi rất nhiều.
Nhưng hai người trở về từ Hải Thành ấm áp thì vẫn cảm thấy mát mẻ.
Mưa phùn lất phất làm ẩm áo, đỗ quyên, sơn trà nở khắp núi, những đóa hoa chi chít tô điểm cho các phiến lá bóng loáng.
Phong cảnh trong mưa tựa như đều thẩm thấu hương hoa, đó là hoa hương phỉ.
Từng cụm hoa chen chúc trên đầu cành cây, lít nhít dày đặc, tựa như trên cây được bao phủ một lớp tuyết màu vàng nhạt, tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Chỉ cần hái một nụ hoa nho nhỏ đầy đặn xoa nắn trong tay thì đã nhiễm phải hương thơm nồng nàn ấy.
Huyên Hiểu Đông lẩm bẩm: "Em quên mất, đáng lẽ ra phải thụ phấn."
Hiển nhiên Thịnh Vô Ngung cũng hơi giật mình, "Hình như năm ngoái còn chưa có nhiều hoa như vậy."
Huyên Hiểu Đông nói: "Năm ngoái mới trồng xong thì không có thời gian chăm sóc.
Thế nhưng một năm qua, chúng đã tích góp được rất nhiều sức mạnh, năm nay mới nở càng sung hơn.
Giờ giúp chúng thụ phấn, sang năm nhất định sẽ thu hoạch tốt hơn nữa."
Huyên Hiểu Đông đẩy cổng gỗ ra, nhìn thấy rau sinh trưởng khắp trong vườn, mơn mởn đầy sức sống, um tùm xanh tốt nổi bật trong màn mưa.
Chú cún con vọt thẳng vào trong, vui sướng chạy nhanh nô đùa trong vườn rau, y như tia chớp đen lao vào trong vườn với khí thế thiên quân vạn mã.
Tiểu Bố theo sát phía sau, thong thả đi vào vườn, bộ lông xám ánh lên mịn như lụa.
Nó giơ bộ móng đụng vào một cái, do móng vẫn chưa cắt nên chạm vào không ít những cụm hoa hẹ trắng, hít hít ngửi ngửi.
Một mèo một chó đã chịu xa rời hai vị chủ nhân, tự tìm kiếm địa bàn thoải mái của mình, rõ ràng cũng không chịu nổi cảm giác bị nhốt trong lồng quá lâu.
Huyên Hiểu Đông trở về, việc đầu tiên làm là sắp xếp đồ ăn mang về từ Hải Thành vào trong bếp, tiện tay thái thịt bò, thả đinh hương, quế và một vài loại gia vị vào ướp, sau đó hấp lên, nấu canh gà sữa tươi nước dừa.
Canh thịt đã đầy đủ hết, Huyên Hiểu Đông ra vườn rau, hái một mạch toàn bộ hoa hẹ và nụ hoa hẹ về, cho vào giã nát cùng lá tần bì gai, tạo thành một hỗn hợp hoa hẹ xanh trắng lẫn lộn.
Dùng thêm chao nấm tùng nhung vừa mua được ở Hải Thành về trộn thêm vào, hương vị cực kỳ tươi mát, kết hợp với canh gà mới ninh và thịt bò đều rất ngon.
Y lại mở lửa lớn xào rau mầm bốn mùa xanh mơn mởn, những lá rau thấm đẫm lớp dầu bóng nhẫy trông cực đẹp mắt.
Thịnh Vô Ngung ở trong phòng treo hết quần áo mang về lên tủ, ra ngoài nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đã nhanh tay nhanh chân làm xong một bàn thức ăn, chỉ thấy buồn cười, "Tôi thấy em thích nấu ăn thật đấy, ban đầu tôi định bảo đi về vất vả rồi, ăn tạm thứ gì đó là được."
Huyên Hiểu Đông ngước mắt cười nhìn anh, "Trong nhà nhiều rau xanh, phải tranh thủ mà ăn.
Với lại chút mệt mỏi khi đi đường sao em có thể không chịu được chứ?"
Hai người ngồi xuống ăn bữa tối, Huyên Hiểu Đông vừa ăn vừa mở màn hình điện tử, không ngừng lướt gì đó.
Thịnh Vô Ngung gõ bàn nhắc nhở y, "Ăn cơm thì tập trung ăn cho xong đã."
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Em xem thử cách thụ phấn thế nào.
Trước đây em từng mua sách, nhưng tài khoản đọc của anh có thể tra cứu rất nhiều, tiện hơn quyển sách kia của em.
Em xem thử có quyển nào phù hợp thì sẽ mua để nghiên cứu kỹ hơn.
Em sẽ thụ phấn vào hôm nào trời quang mây tạnh, bây giờ hoa đang nở rộ, không thụ phấn thủ công thì sẽ lại lỡ thêm một năm nữa.
Thời gian cũng không còn nhiều."
Thịnh Vô Ngung có phần bất đắc dĩ, "Có phải em quên mất mình còn phải thi vòng hai không?" Dựa vào rừng cây hương phỉ trên núi trước đây, với hành vi nhất quán của Huyên Hiểu Đông, sợ là y muốn mình phải tự tay thụ phấn toàn bộ chỗ cây kia, tốn rất nhiều thời gian, liệu còn được bao nhiêu thời gian để ôn tập?
Huyên Hiểu Đông: "..."
Nụ cười dần dần biến mất.
Thịnh Vô Ngung vừa thấy thì có chút không đành lòng, "Việc thụ phấn của em có hạn chế thời gian không? Khi nào hoa sắp nở, có thể nhờ vài người trong thôn hỗ trợ, tốn chút chi phí thôi, em tự tay hướng dẫn họ là được.
Hoặc có thể nhờ chủ tịch xã Mạc hỗ trợ tìm người làm."
Huyên Hiểu Đông nhíu mày, "Bây giờ đang mùa vụ, khả năng tìm người khá là khó——Hơn nữa, em...!vẫn rất sợ giao tiếp với người trong thôn.
Đến lúc đó chỉ sợ hôm nay có người cảm thấy mình làm thêm ít tiền, ngày mai lại có người đến mách có ai lười biếng, người người tìm anh đòi hỏi này kia, vừa nghĩ là thấy phiền rồi." Giao tiếp với con người là nguồn gốc gây ra mọi buồn phiền, y tình nguyện một mình thong thả thụ phấn cho từng cây một chứ không muốn qua lại với bất kỳ ai cả.
Y nhìn Thịnh Vô Ngung, "Em cũng không thích cuộc sống của chúng ta bị người khác nhòm ngó, bản thân em có thể từ từ làm, có thể học được bao nhiêu thì cứ dự kiến làm việc dựa vào đó theo bấy nhiêu." Đến cùng y và Thịnh Vô Ngung vẫn là hai người đàn ông yêu nhau, y không muốn tự dưng bị dân làng đàm tiếu, càng không vui khi mọi nỗ lực vì thế giới cho hai người của Thịnh Vô Ngung bị người ta quấy nhiễu.
Thịnh Vô Ngung nói: "Yêu cầu thụ phấn rất cao sao? Tôi giúp em liên lạc với sinh viên thực tập từ trường Đại học Nông nghiệp tới, tốn phí thực tập cao cho họ là được, đây cũng là cơ hội thực tiễn vô cùng quý giá.
Hương phỉ là cây công nghiệp khó trồng, bọn họ tới đây quan sát và đánh giá thực tiễn là đã có thể kiếm được rất nhiều tư liệu giá trị.
Em cũng đừng lo họ sẽ quấy rầy chúng ta, tôi nghe nói hiện tại bên kia trấn đã mở được homestay, sắp xếp cho họ ăn ngủ bên đó là được."
Lông mày Huyên Hiểu Đông hơi giãn ra, "Bây giờ đang là thời kỳ hoa nở rộ, cần xem hôm nào thời tiết sáng sủa để bảo họ cắt cành, bố trí một phòng trong nhà kho để thu hoạch tất cả những nụ hoa cắt xuống, vải trắng đặt lên trên phải trải thật là mỏng.
Đợi sau khi chúng phơi khô thì nhẹ nhàng búng phấn hoa rơi xuống để thu hoạch, sàng ra những tạp chất, sau đó kết hợp với nước theo tỉ lệ nhất định, sử dụng công cụ thụ phấn trong điều kiện nắng ráo.
Cũng phức tạp lắm, nhiều công đoạn thủ công, còn phải nhận biết được hoa cái và hoa đực...! Những khâu này yêu cầu phải hoàn thành trong vòng một tuần lễ."
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi giúp em liên lạc với bên Đại học Nông nghiệp, gọi một tốp sinh viên của họ tới thực tập."
Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung dễ dàng giúp y giải quyết được một phiền toái lớn, không kìm được bật cười, "Cảm ơn anh." Gọi sinh viên Đại học Nông nghiệp tới nghiên cứu khoa học thực tiễn đúng là lựa chọn tốt nhất.
Các sinh viên đại học trẻ trung, có thể dễ dàng chấp nhận cái mới, cảm giác ranh giới cũng khá mạnh, sẽ không quấy rầy bọn họ.
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi sẽ thu thù lao đấy nhé."
Mấy ngày qua Huyên Hiểu Đông ở hải đảo đã quen cái thói thuận miệng nói nhảm: "Đợi đến tối em sẽ báo đáp tử tế."
Khóe miệng Thịnh Vô Ngung không kìm được ý cười, "Tôi chờ em."
Huyên Hiểu Đông nhìn anh, chợt nhớ ra, "Trước đó nói khi về phải tiết chế lại, sức khỏe anh còn chưa phục hồi hẳn, mấy hôm nữa còn phải đến Tĩnh Hải gặp bác sĩ, không thể làm loạn giống như ở Hải Thành được."
Thịnh Vô Ngung nhìn Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên nhớ ra, buồn cười nói: "Tiết chế thì cũng có phương pháp báo đáp tiết chế."
Huyên Hiểu Đông khó hiểu, Thịnh Vô Ngung cũng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm, "Buổi tối lại nói tiếp."
Ăn cơm tối xong thì trời đã tối hẳn, mưa cũng đã ngớt, chân trời còn hơi hửng sáng.
Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông thấy bên ngoài đã tạnh mưa thì dẫn chó ra ngoài đi dạo, tiện thể thống kê con số cụ thể hương phỉ cần thụ phấn.
Sau cơn mưa xuân, không khí trên núi trong lành lạnh lẽo, các loài cây như vừa được gột rửa, hoa dại thấm nước, mặc dù đã chạng vạng nhưng trong rừng vẫn thỉnh thoảng vang lên tiếng chim véo von rất lớn.
Trước khi ra ngoài, Huyên Hiểu Đông đã cất công mang áo khoác cho Thịnh Vô Ngung mặc, hai người thong thả đi dạo trên núi, giẫm lên con đường quanh co ẩm ướt, đôi lúc lại vào trong rừng cây, kiểm tra tình hình hoa hương phỉ.
Thịnh Vô Ngung thấy hình dạng những bông hoa màu vàng nhạt lấp ló đầu cành và phiến lá, hết sức tò mò vươn ngón tay ra chạm thử lên nụ hoa, hỏi: "Vậy đâu là hoa cái, đâu là hoa đực?"
Huyên Hiểu Đông thấy những ngón tay thon dài trắng trẻo của Thịnh Vô Ngung chạm lên hoa, ánh mắt y gần như dính chặt theo, một lúc lâu mới hoàn hồn, y kéo nhành hoa xuống cho anh nhìn, "Cây hương phỉ này là cây đơn tính.
Anh nhìn xem, hết cụm này đến cụm khác đối xứng nhau xung quanh phiến lá, đây là cây hoa cái.
Còn nhành hoa này mọc ở mặt sau lá cây, mọc đơn độc và dài hơn một chút thì là cây hoa đực."
Thịnh Vô Ngung cắt ngang lời y, "Em vừa mới nói đây là cây đơn tính mà?"
Huyên Hiểu Đông thấy anh rất nghiêm túc lắng nghe, càng giải thích cặn kẽ hơn, "Đúng, cây này em từng chiết cành, chiết nhánh cây đực lên nhánh cây cái, như vậy tiện cho chúng tự thụ phấn lên thân mình."
Thịnh Vô Ngung gật đầu, "Hóa ra là loài lưỡng tính nhân tạo, tự công tự thụ."
Huyên Hiểu Đông: "..." Không hiểu tại sao mà câu này của Thịnh Vô Ngung nghe cứ hợp lý kiểu gì ấy, nhưng chắc do ở Hải Thành lâu rồi nên y mới cảm thấy có hàm ý riêng.
Thịnh Vô Ngung lại quan sát một lát rồi nói: "Thật ra trước đây em đã tự trồng rồi, lúc trước cũng là để cây thụ phấn tự nhiên.
Tôi cảm thấy có thể thử thụ phấn không người xem sao, cũng không khó, tốn rất ít sức.
Đám sinh viên đều trẻ trung, chắc chắn am hiểu cái này, đến lúc đó tôi đề xuất ý tưởng này để họ làm phương án cho chúng ta xem thử."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi sẽ giúp em lựa chọn một vài thiết bị phun xối tự động, lần này nhân tiện có người cài đặt luôn cho." Anh nhìn Huyên Hiểu Đông, "Dù sao thì...!nếu như em thi đậu nghiên cứu sinh thì sẽ phải học ba năm, tuy thỉnh thoảng có thể trở về nhưng dù sao cũng là trường quân đội, kỷ luật nghiêm khắc, chắc chắn sự chăm sóc sẽ giảm đi rất nhiều.
Vẫn nên tận dụng biện pháp sử dụng công nghệ cao để nuôi trồng."
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Lần này tập trung bỏ vốn nhiều thế, sợ là thu hoạch hạt hương phỉ xong cũng chưa chắc hồi được vốn đâu."
Thịnh Vô Ngung đàng hoàng trịnh trọng nói: "Chẳng phải đây là những gì em trồng cho kế hoạch nghỉ hưu sao? Bây giờ có thêm tôi nghỉ hưu cùng em nữa, không phải vẫn là một dự định hoàn hảo à? Không thể nhìn vào lợi ích ngắn hạn, chúng ta nên nhìn vào lợi ích lâu dài, tôi cũng đầu tư vào, như vậy đến khi chúng ta già rồi không thể làm việc được nữa, chỉ có thể dựa vào ngọn núi được gieo trồng thời còn trẻ để dưỡng lão thôi."
Huyên Hiểu Đông nghe anh nói như thật, cách diễn tả khi họ bên nhau đến bạc đầu thật sự rất tốt đẹp, khiến lòng y trào dâng sự ngọt ngào.
Thịnh Vô Ngung thấy biểu cảm của y dịu đi, thuần thục tới gần tìm kiếm nụ hôn, đè y dưới tàng cây, tỉ mỉ hôn một lúc.
Mùi hoa hương phỉ quẩn quanh nơi chóp mũi, môi Thịnh Vô Ngung man mát khiến Huyên Hiểu Đông không kìm được muốn ủ ấm, nhưng đầu lưỡi bị đối phương mút đến ngứa ngáy, sau gáy cũng vọt lên cảm giác râm ran tê dại.
Nụ hôn này vừa sâu vừa dài, Thịnh Vô Ngung thò tay vào trực tiếp thăm dò sau lớp áo sơ mi của y, từ tốn vuốt ve vòng eo gầy mạnh mẽ săn chắc.
Huyên Hiểu Đông thở hổn hển, cũng giơ tay ôm lấy anh, giữ chặt lấy bả vai anh.
Hai người triền miên dưới tàng cây rất lâu, mãi sau mới luyến tiếc tách ra.
Cho đến khi sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, hai người mới vai kề vai chậm rãi trở về nông trường.
Hương hoa khắp núi say lòng người, đường mòn thong thả bước quay về..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook