Nông Phụ
-
Chương 54
Hứa Thảo mang mấy con cá trở về, buổi trưa dùng cá trích nấu một nồi canh cá cho Dương lão cha, lại dùng bột mì tinh làm bánh nướng áp chảo, nhân bánh là thịt thỏ rừng, dưa chuột tươi ngon, rau cả trắng xào sơ, thêm một đĩa đồ muối chua.
Dương lão cha uống một bát canh cá lớn, lại ăn một hơi hết năm cái bánh nướng áp chảo. Miêu Miêu uống non nửa bát canh cá, cũng ăn hai cái bánh liền xoa bụng kêu no.
Tiểu Hà và tiểu Quang buổi trưa cũng trở lại, ăn cơm xong lại đi cắt cỏ cho lợn, thừa dịp bây giờ còn nhiều cỏ tươi tốt nên muốn cắt nhiều một chút dự trữ cho mùa Đông. Buổi chiều Hứa Thảo theo hai đứa nhỏ đi cắt cỏ lợn, vốn muốn mang Miêu Miêu sang gửi bên Lí thị nhưng Dương lão cha nói để ông trông chừng cho.
Miêu Miêu nhu thuận hướng Hứa Thảo nói: “Nương, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ngày hôm qua người dạy con mấy chữ, lát nữa con sẽ luyện tập.”
Hứa Thảo nghe vậy mới yên tâm vác theo sọt trúc xuất môn. Mấy ngày nay cắt cỏ dự trữ vì vài hôm nữa bận thu hoạch khoai tây sợ không có ai làm.
Buổi tối Hứa Thảo và tiểu Hà về trước, vội vàng nấu cơm, nàng nói tiểu Hà đi mua hai miếng đậu hũ làm món cá hầm đậu hũ, khổ qua xào thịt thỏ còn dư lúc trưa, chờ thịt thỏ chín mới cho khổ qua vào xào sơ đến lúc ăn vẫn còn vị giòn hơi đăng đắng. Tiếp đó lại làm thêm hai món chay, thịt thỏ và cá nấu nhiều nên nhiều người ăn tới nay đều ăn đủ.
Không bao lâu sau, Đại Bằng cùng Tiểu Đồng đều mang theo thê nhi đến đây, ngay cà Trần thị cũng vác mặt dày đến. Hứa Thảo không còn cách nào khác, nghĩ lại thấy mọi người đều qua, bỏ Trần thị một mình ở nhà cũng không hay. Cũng may Trần thị biết Dương lão cha đang khó chịu nên cũng không dám nói gì, chỉ cắm mặt ăn.
Lúc nhìn thấy tiểu Quang và tiểu Hà ngồi trên bàn ăn, sắc mặt bà ta liền không tốt, vốn mở miệng tính nói gì đó, lại nhận được ánh mắt như muốn giết người của Dương lão cha nên vội vàng ngậm miệng im lặng.
Hứa Thảo cùng Phú Quý không cho Dương lão cha uống rượu, chỉ bảo ông ăn nhiều đồ ăn một chút. Dương lão cha cũng nghe lời vì biết con trai và con dâu đều muốn tốt cho ông.
Ăn cơm xong, tiểu Hà và tiểu Quang dành việc dọn dẹp, Trần thị nhìn sang Hứa Thảo làm dấu gọi nàng đi qua. Hứa Thảo vờ như không phát hiện, Trần thị đành phải mở miệng nói: “Vợ lão đại, ngươi mau qua đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Hứa Thảo nghe vậy mới không tình nguyện bước qua, hỏi: “Nương, có chuyện gì?”
Trần thị hướng Hứa Thảo nhỏ giọng nói: “Vợ lão đại, hai nô tài kia là do ngươi mua trở về đúng không? Làm sao có thể cho bọn nó ngồi ăn cùng bàn a? Còn ra thể thống gì nữa?”
Hứa Thảo nhìn bà ta còn nhấn mạnh từng chữ, nhịn cười, nói: “Nương, tiểu Hà và tiểu Quang không phải là ta mua về mà là mướn thôi, giúp ta làm việc, ta sẽ trả công cho bọn họ, vì sao bọn họ lại không thể ngồi ăn cơm chung bàn chứ?”
“Dù sao cũng là nô tài. Ngươi bao ăn, ở còn trả tiền công rồi, thế nào cũng không được phép ngồi ăn cùng chủ chứ.”
Hứa Thảo trong lòng phiền chán, sắc mặt cũng có chút lạnh, “Nương, việc này không cần ngài quan tâm, sắc trời cũng tối rồi, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Thảo, Trần thị tức đến nghiến răng, nào có con dâu nhà ai giống như nàng ta a? Thật sự là khiến bà ta tức chết. Trần thị muốn phát tác nhưng lại sợ làm ầm ĩ đem Dương lão cha đi ra. Dương lão cha từ lúc qua đây ở đều tỏ vẻ không cần bà ta, bà ta cũng sợ gây ra chuyện không tốt. Quên đi, vẫn là nên nhẫn thì hơn.
Dương lão cha được Hứa Thảo tỷ mỉ chăm sóc, mới mấy ngày sắc mặt tốt hơn rất nhiều, thân thể cũng béo lên chút. Ông bị thương ở chân trái, mỗi ngày đều năm một chỗ không thoải mái, liền cống gậy đi tới đi lui, ra bên ngoài mái hiên ngồi hóng gió.
Mấy ngày nay Hứa Thảo bận bịu thu hoạch khoai tây, mấy mẫu khoai tây nhà nàng thành thục sớm hơn mọi người trong thôn tầm hai mươi ngày, hai mẫu khoai tây Hứa Thảo trồng ước chùng thu hoạch được bốn ngàn cân.
Lí thị cũng trồng hai mẫu, sản lượng so với Hứa Thảo ít hơn, chỉ có ba ngàn hai trăm cân. Bà trăm tư không thể giải, rối rắm hỏi: “Đại nha a, ta cùng với người đều cùng trồng vì sao sản lượng của ngươi ca hơn a?”
Hứa Thảo cười đáp: “Nương, người không nhớ là thường xuyên thấy ta đi làm cỏ, tười nước, chăm sóc chúng nó hay sao. Ngày nào ta cũng kiểm tra chúng một lượt, phát hiện sâu bệnh gì là trị ngay, tự nhiên sản lượng sẽ cao hơn chút rồi.” Khoai tây nhà nàng cũng không có nguyên nhân đặc thù gì cả, chỉ là nàng dụng tâm, cần cù chăm sóc đổi lại thu hoạch sản lượng cao chút thôi.
“Nương, chúng ta chỉ lưu lại đủ trong nhà trồng và một ít để ăn còn đâu bán hết đi. Hiện nay mấy thôn khác cũng biết thôn chúng ta trồng thứ này, không bán cho bọn họ cũng không được.”
Lúc còn chưa có chính thức trồng đã có rất nhiều người đến hỏi thăm, thôn nàng muốn giấu giếm cũng không được.
Hứa Thảo tính đại khái, bây giờ nhu cầu trồng khoai tây đang mở rộng, cần một số lượng lớn, nhà nàng có tổng cộng mười hai mẫu, đều tính trồng hết. Mười hai mẫu tính sơ sơ tầm hai ngàn cân, còn lại hai ngàn cân nàng tính bán hết.
Tửu lâu Nhạc Phong biết được Hứa Thảo đã đào xong khoai tây, lập tức chạy tới mua, nhưng cũng không có mua nhiều vì sợ tầm hơn mười ngày nữa đến lúc đó số lượng khoai tây tại trấn này khá nhiều, cũng sẽ biến thành thức ăn giá ổn định, nên mua của Hứa Thảo năm trăm cân, của Lí thị năm trăm cân, mười ba văn tiền một cân.
Hứa Thảo và Lí thị mỗi người buôn bán lời mấy chục lượng bạc, Lí thị vui sướng đến mức hai mắt híp lại không thấy đâu, nói: “Đại nha, trồng thứ này thật có lời, trước kia mệt sống mệ chế quanh năm suốt tháng chỉ cầu mong đủ ăn đã không tệ rồi, aizz.” Nghĩ đến khoảng thời gian khó khăn trước kia, vẻ vui mừng trên mặt Lí thị giảm vài phần.
“Nương, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn, chúng ta nên nhìn về tương lai, đừng có nghĩ mãi chuyện đã qua như thế nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lí thị đáp, sau đó vui vẻ mang bạc về nhà.
Mấy thôn lân cận biết được khoai tây Hứa Thảo trồng đã thành tục, lập tức đến cửa hỏi mua, bán cho tửu lâu Nhạc Phong năm trăm cân, giữ lại hai ngàn cân, còn một ngàn năm trăm cân Hứa Thảo mang ra bán hết, giá vẫn như năm trước, mười hai văn tiền một cân.
Không ai do dự, toàn bộ mọi người đều mua với giá mười hai văn, bởi vì bọn họ biết cho dù sau này thu hoạch cũng bán nhiu đây, nhưng không có nhiều nhà trồng mà nhu cầu người mua cao, nếu họ không mua bây giờ, về sau cũng không còn để mà mua nữa.
Trong thôn mỗi ngươi mua được tầm mấy chục cân khoai tây, chỉ đủ trồng ba phần đất, có thể thu hoạch được năm sáu trăm cân đã là không tệ rồi, hơn nữa mọi người còn muốn lưu lại để trồng nên số lượng còn thừa để bán càng ít.
Một ngàn năm trăm cân nhà Hứa Thảo, bán cho mỗi nhà một trăm cân, dù là như vậy, cũng đã bán hết sạch trong vòng hai ngày, nàng chỉ để lại mấy chục cân ăn dần.
Kết quá qua ngày hôm sau, Hứa Thảo nghe Lí thị khóc lóc kể lể rằng bên nhà mẹ đẻ của bà lại đến nữa, mở miệng là đòi năm trăm cân khoai tây, còn không chịu trả tiền. Người đến lần này chính là mẹ ruột của Lí thị.
“Đại nha, ngươi nói thử xem bà ta có quá đáng hay không?” Lí thị nhớ đến lão thái bà dầu muối không vô trong nhà kia, nhịn không được oán hận chà chà chân, “Khi xưa bà ta bán ta đi lúc đó mắt cũng không nháy lấy một cái, giờ biết ta sống tốt, còn mò tới kiếm tiện nghi, đã thế một văn tiền không đưa còn muốn ta cho năm trăm cân. Ta không cho, bà ta... bà ta thế nhưng ở lì trong nhà không đi.”
Lí thị cảm thấy rất khổ sở, mấy năm nay nếu nương bà đối xử với bà tốt một chút, qua thăm bà, bà cũng sẽ không oán bà ta như vậy. Chỉ cần đối với bà tốt vài phần thôi, bây giờ có muốn năm trăm cân chứ một ngàn cân bà cũng tình nguyện cho.
Hứa Thảo cảm thấy thực bất đắc dĩ, vị bà ngoại nàng chưa bao giờ gặp này cũng là người khó chơi, sợ là so với bà bà Trần thị chỉ có hơn chứ không có kém. NGhĩ nghĩ một chút, liền hỏi: “Bà ta còn ở nhà không?”
Lí thị hung hăng đắp: “Còn chứ sao không. Buổi sáng đã đến, giờ trưa rồi cũng không chịu đi, còn sai nhị nha tam nha đủ chuyện, cha ngươi cũng bị chọc tức không nhẹ.”
“Con đi theo ngài xem thử.” Hứa Thảo nói.
Hai người đi đến nhà Lí thị thì thấy nhị nha, tam nha đang bận làm việc trong sân, Hứa Thảo nhìn thấy hai đứa đang gọt vỏ khoai tây, Lí thị vội vàng nói: “Hai đứa mày gọt cái gì đây? Không biết thứ này để bán sao?”
Nhị nha cùng tam nha nhíu mày đáp: “Nương, bà ngoại nói muốn ăn khoai tây hầm, muốn chúng ta gọt khoai tây nấu, cha chịu không nổi bà quấy nên mới đi lấy vài củ đưa bọn con bào.”
Lí nghe nói vậy, cũng không biết nói thêm cái gì nữa, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hai người vào nhà, Hứa Thảo nhìn thấy trên kháng ngồi một lão nhân đầu tóc hoa râm, được chải bới tỉ mỉ, dáng người hơi gầy yếu, trên mặt nhiều nếp nhăn, ánh mắt rất khôn khéo và mang theo một vẻ tính kế.
Lão thái bà kia cũng vừa vặn quay đầu nhìn về phía Hứa Thảo, liếc thoáng qua một cái, mở miệng la lối: “Còn không mau đi nấu cơm đi, ta đều nhanh chết đói đây này.”
Lí thị nhìn thấy lão thái bà như vậy, tức đến mức nước mắt đều chảy ra, căm giận nói:
“Bà rốt cuộc muốn cái gì? Khoai tây ta sẽ không cho, nhiều nhất là bán cho bà mười văn một cân, tiền trao cháo múc rõ ràng.” Lí thị biết rõ bà không thể thỏa hiệp được, vì có lần đầu chắc chắn sẽ có lần sau nữa. Ân tình của bà ta từ lúc đem bà bán cho Hứa lão cha đã hết rồi.
“Ta nhưng là nương của ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ mà còn dám lấy tiền sao? Như vậy là đại nghịch bất đạo.” Lão thái bà dường như cũng rất tức giận nói, “Hôm nay, năm trăm cân khoai tây ngươi không cho cũng phải cho.”
“Nương ư?” Lí thị cười khổ nói, “Ngươi nếu thật sự là nương của ta, làm sao có thể đem ta bán đi? Ngươi nếu thật sự là nương của ta, vì sao mười mấy năm nay không chịu gặp ta một lần? Không phải là sợ ta nghèo sẽ phiền hà ngươi hay sao?”
Lão thái bà hừ một tiếng nói: “Ta mặc kệ, ân tình dưỡng ngươi mười mấy năm, nên mấy trăm khoai tây này ngươi phải đưa cho ta, coi như là trả ân tình của ta.”
Nhị nha tam nha đứng ở ngoài cửa, bất an nhìn vào bên trong. Hứa lão cha không biết từ nơi nào cũng xuất hiện ở cửa, trong lòng còn ôm tiểu Sơn.
Hứa Thảo nghĩ nghĩ, đi ra khỏi nhà, hỏi Hứa lão cha xem trong nhà còn bao nhiêu cân.
Hứa lão cha nhíu mày đáp: “Mấy ngày trước bán cho tửu lâu Nhạc Phong năm trăm cân, cha giữ lại một ngàn năm trăm cân, hai ngày nay ta với nương ngươi không ở nhà nên chưa bán thêm được cân nào, còn lại một ngàn cân chưa kịp bán thì bà ngoại ngươi đã đến rồi, aizz...”
“Cha, không cần để ý đến bà ta, trước kia không thừa nhận nương, bây giờ cuộc sống của nương tốt lên đòi đến tìm tiện nghi, nào có chuyện dễ chiếm như vậy? Nếu là lần này cho bà ta, sẽ có lần thứ hai, cha, ngài cũng đừng mềm lòng, một lát có người đến mua, chúng ta mau chóng đem khoai tây bán hết là được.”
Hai cha con đang nói chuyện, thì mọi người đã kéo nhau đến.
Dương lão cha uống một bát canh cá lớn, lại ăn một hơi hết năm cái bánh nướng áp chảo. Miêu Miêu uống non nửa bát canh cá, cũng ăn hai cái bánh liền xoa bụng kêu no.
Tiểu Hà và tiểu Quang buổi trưa cũng trở lại, ăn cơm xong lại đi cắt cỏ cho lợn, thừa dịp bây giờ còn nhiều cỏ tươi tốt nên muốn cắt nhiều một chút dự trữ cho mùa Đông. Buổi chiều Hứa Thảo theo hai đứa nhỏ đi cắt cỏ lợn, vốn muốn mang Miêu Miêu sang gửi bên Lí thị nhưng Dương lão cha nói để ông trông chừng cho.
Miêu Miêu nhu thuận hướng Hứa Thảo nói: “Nương, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ngày hôm qua người dạy con mấy chữ, lát nữa con sẽ luyện tập.”
Hứa Thảo nghe vậy mới yên tâm vác theo sọt trúc xuất môn. Mấy ngày nay cắt cỏ dự trữ vì vài hôm nữa bận thu hoạch khoai tây sợ không có ai làm.
Buổi tối Hứa Thảo và tiểu Hà về trước, vội vàng nấu cơm, nàng nói tiểu Hà đi mua hai miếng đậu hũ làm món cá hầm đậu hũ, khổ qua xào thịt thỏ còn dư lúc trưa, chờ thịt thỏ chín mới cho khổ qua vào xào sơ đến lúc ăn vẫn còn vị giòn hơi đăng đắng. Tiếp đó lại làm thêm hai món chay, thịt thỏ và cá nấu nhiều nên nhiều người ăn tới nay đều ăn đủ.
Không bao lâu sau, Đại Bằng cùng Tiểu Đồng đều mang theo thê nhi đến đây, ngay cà Trần thị cũng vác mặt dày đến. Hứa Thảo không còn cách nào khác, nghĩ lại thấy mọi người đều qua, bỏ Trần thị một mình ở nhà cũng không hay. Cũng may Trần thị biết Dương lão cha đang khó chịu nên cũng không dám nói gì, chỉ cắm mặt ăn.
Lúc nhìn thấy tiểu Quang và tiểu Hà ngồi trên bàn ăn, sắc mặt bà ta liền không tốt, vốn mở miệng tính nói gì đó, lại nhận được ánh mắt như muốn giết người của Dương lão cha nên vội vàng ngậm miệng im lặng.
Hứa Thảo cùng Phú Quý không cho Dương lão cha uống rượu, chỉ bảo ông ăn nhiều đồ ăn một chút. Dương lão cha cũng nghe lời vì biết con trai và con dâu đều muốn tốt cho ông.
Ăn cơm xong, tiểu Hà và tiểu Quang dành việc dọn dẹp, Trần thị nhìn sang Hứa Thảo làm dấu gọi nàng đi qua. Hứa Thảo vờ như không phát hiện, Trần thị đành phải mở miệng nói: “Vợ lão đại, ngươi mau qua đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Hứa Thảo nghe vậy mới không tình nguyện bước qua, hỏi: “Nương, có chuyện gì?”
Trần thị hướng Hứa Thảo nhỏ giọng nói: “Vợ lão đại, hai nô tài kia là do ngươi mua trở về đúng không? Làm sao có thể cho bọn nó ngồi ăn cùng bàn a? Còn ra thể thống gì nữa?”
Hứa Thảo nhìn bà ta còn nhấn mạnh từng chữ, nhịn cười, nói: “Nương, tiểu Hà và tiểu Quang không phải là ta mua về mà là mướn thôi, giúp ta làm việc, ta sẽ trả công cho bọn họ, vì sao bọn họ lại không thể ngồi ăn cơm chung bàn chứ?”
“Dù sao cũng là nô tài. Ngươi bao ăn, ở còn trả tiền công rồi, thế nào cũng không được phép ngồi ăn cùng chủ chứ.”
Hứa Thảo trong lòng phiền chán, sắc mặt cũng có chút lạnh, “Nương, việc này không cần ngài quan tâm, sắc trời cũng tối rồi, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Thảo, Trần thị tức đến nghiến răng, nào có con dâu nhà ai giống như nàng ta a? Thật sự là khiến bà ta tức chết. Trần thị muốn phát tác nhưng lại sợ làm ầm ĩ đem Dương lão cha đi ra. Dương lão cha từ lúc qua đây ở đều tỏ vẻ không cần bà ta, bà ta cũng sợ gây ra chuyện không tốt. Quên đi, vẫn là nên nhẫn thì hơn.
Dương lão cha được Hứa Thảo tỷ mỉ chăm sóc, mới mấy ngày sắc mặt tốt hơn rất nhiều, thân thể cũng béo lên chút. Ông bị thương ở chân trái, mỗi ngày đều năm một chỗ không thoải mái, liền cống gậy đi tới đi lui, ra bên ngoài mái hiên ngồi hóng gió.
Mấy ngày nay Hứa Thảo bận bịu thu hoạch khoai tây, mấy mẫu khoai tây nhà nàng thành thục sớm hơn mọi người trong thôn tầm hai mươi ngày, hai mẫu khoai tây Hứa Thảo trồng ước chùng thu hoạch được bốn ngàn cân.
Lí thị cũng trồng hai mẫu, sản lượng so với Hứa Thảo ít hơn, chỉ có ba ngàn hai trăm cân. Bà trăm tư không thể giải, rối rắm hỏi: “Đại nha a, ta cùng với người đều cùng trồng vì sao sản lượng của ngươi ca hơn a?”
Hứa Thảo cười đáp: “Nương, người không nhớ là thường xuyên thấy ta đi làm cỏ, tười nước, chăm sóc chúng nó hay sao. Ngày nào ta cũng kiểm tra chúng một lượt, phát hiện sâu bệnh gì là trị ngay, tự nhiên sản lượng sẽ cao hơn chút rồi.” Khoai tây nhà nàng cũng không có nguyên nhân đặc thù gì cả, chỉ là nàng dụng tâm, cần cù chăm sóc đổi lại thu hoạch sản lượng cao chút thôi.
“Nương, chúng ta chỉ lưu lại đủ trong nhà trồng và một ít để ăn còn đâu bán hết đi. Hiện nay mấy thôn khác cũng biết thôn chúng ta trồng thứ này, không bán cho bọn họ cũng không được.”
Lúc còn chưa có chính thức trồng đã có rất nhiều người đến hỏi thăm, thôn nàng muốn giấu giếm cũng không được.
Hứa Thảo tính đại khái, bây giờ nhu cầu trồng khoai tây đang mở rộng, cần một số lượng lớn, nhà nàng có tổng cộng mười hai mẫu, đều tính trồng hết. Mười hai mẫu tính sơ sơ tầm hai ngàn cân, còn lại hai ngàn cân nàng tính bán hết.
Tửu lâu Nhạc Phong biết được Hứa Thảo đã đào xong khoai tây, lập tức chạy tới mua, nhưng cũng không có mua nhiều vì sợ tầm hơn mười ngày nữa đến lúc đó số lượng khoai tây tại trấn này khá nhiều, cũng sẽ biến thành thức ăn giá ổn định, nên mua của Hứa Thảo năm trăm cân, của Lí thị năm trăm cân, mười ba văn tiền một cân.
Hứa Thảo và Lí thị mỗi người buôn bán lời mấy chục lượng bạc, Lí thị vui sướng đến mức hai mắt híp lại không thấy đâu, nói: “Đại nha, trồng thứ này thật có lời, trước kia mệt sống mệ chế quanh năm suốt tháng chỉ cầu mong đủ ăn đã không tệ rồi, aizz.” Nghĩ đến khoảng thời gian khó khăn trước kia, vẻ vui mừng trên mặt Lí thị giảm vài phần.
“Nương, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn, chúng ta nên nhìn về tương lai, đừng có nghĩ mãi chuyện đã qua như thế nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lí thị đáp, sau đó vui vẻ mang bạc về nhà.
Mấy thôn lân cận biết được khoai tây Hứa Thảo trồng đã thành tục, lập tức đến cửa hỏi mua, bán cho tửu lâu Nhạc Phong năm trăm cân, giữ lại hai ngàn cân, còn một ngàn năm trăm cân Hứa Thảo mang ra bán hết, giá vẫn như năm trước, mười hai văn tiền một cân.
Không ai do dự, toàn bộ mọi người đều mua với giá mười hai văn, bởi vì bọn họ biết cho dù sau này thu hoạch cũng bán nhiu đây, nhưng không có nhiều nhà trồng mà nhu cầu người mua cao, nếu họ không mua bây giờ, về sau cũng không còn để mà mua nữa.
Trong thôn mỗi ngươi mua được tầm mấy chục cân khoai tây, chỉ đủ trồng ba phần đất, có thể thu hoạch được năm sáu trăm cân đã là không tệ rồi, hơn nữa mọi người còn muốn lưu lại để trồng nên số lượng còn thừa để bán càng ít.
Một ngàn năm trăm cân nhà Hứa Thảo, bán cho mỗi nhà một trăm cân, dù là như vậy, cũng đã bán hết sạch trong vòng hai ngày, nàng chỉ để lại mấy chục cân ăn dần.
Kết quá qua ngày hôm sau, Hứa Thảo nghe Lí thị khóc lóc kể lể rằng bên nhà mẹ đẻ của bà lại đến nữa, mở miệng là đòi năm trăm cân khoai tây, còn không chịu trả tiền. Người đến lần này chính là mẹ ruột của Lí thị.
“Đại nha, ngươi nói thử xem bà ta có quá đáng hay không?” Lí thị nhớ đến lão thái bà dầu muối không vô trong nhà kia, nhịn không được oán hận chà chà chân, “Khi xưa bà ta bán ta đi lúc đó mắt cũng không nháy lấy một cái, giờ biết ta sống tốt, còn mò tới kiếm tiện nghi, đã thế một văn tiền không đưa còn muốn ta cho năm trăm cân. Ta không cho, bà ta... bà ta thế nhưng ở lì trong nhà không đi.”
Lí thị cảm thấy rất khổ sở, mấy năm nay nếu nương bà đối xử với bà tốt một chút, qua thăm bà, bà cũng sẽ không oán bà ta như vậy. Chỉ cần đối với bà tốt vài phần thôi, bây giờ có muốn năm trăm cân chứ một ngàn cân bà cũng tình nguyện cho.
Hứa Thảo cảm thấy thực bất đắc dĩ, vị bà ngoại nàng chưa bao giờ gặp này cũng là người khó chơi, sợ là so với bà bà Trần thị chỉ có hơn chứ không có kém. NGhĩ nghĩ một chút, liền hỏi: “Bà ta còn ở nhà không?”
Lí thị hung hăng đắp: “Còn chứ sao không. Buổi sáng đã đến, giờ trưa rồi cũng không chịu đi, còn sai nhị nha tam nha đủ chuyện, cha ngươi cũng bị chọc tức không nhẹ.”
“Con đi theo ngài xem thử.” Hứa Thảo nói.
Hai người đi đến nhà Lí thị thì thấy nhị nha, tam nha đang bận làm việc trong sân, Hứa Thảo nhìn thấy hai đứa đang gọt vỏ khoai tây, Lí thị vội vàng nói: “Hai đứa mày gọt cái gì đây? Không biết thứ này để bán sao?”
Nhị nha cùng tam nha nhíu mày đáp: “Nương, bà ngoại nói muốn ăn khoai tây hầm, muốn chúng ta gọt khoai tây nấu, cha chịu không nổi bà quấy nên mới đi lấy vài củ đưa bọn con bào.”
Lí nghe nói vậy, cũng không biết nói thêm cái gì nữa, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hai người vào nhà, Hứa Thảo nhìn thấy trên kháng ngồi một lão nhân đầu tóc hoa râm, được chải bới tỉ mỉ, dáng người hơi gầy yếu, trên mặt nhiều nếp nhăn, ánh mắt rất khôn khéo và mang theo một vẻ tính kế.
Lão thái bà kia cũng vừa vặn quay đầu nhìn về phía Hứa Thảo, liếc thoáng qua một cái, mở miệng la lối: “Còn không mau đi nấu cơm đi, ta đều nhanh chết đói đây này.”
Lí thị nhìn thấy lão thái bà như vậy, tức đến mức nước mắt đều chảy ra, căm giận nói:
“Bà rốt cuộc muốn cái gì? Khoai tây ta sẽ không cho, nhiều nhất là bán cho bà mười văn một cân, tiền trao cháo múc rõ ràng.” Lí thị biết rõ bà không thể thỏa hiệp được, vì có lần đầu chắc chắn sẽ có lần sau nữa. Ân tình của bà ta từ lúc đem bà bán cho Hứa lão cha đã hết rồi.
“Ta nhưng là nương của ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ mà còn dám lấy tiền sao? Như vậy là đại nghịch bất đạo.” Lão thái bà dường như cũng rất tức giận nói, “Hôm nay, năm trăm cân khoai tây ngươi không cho cũng phải cho.”
“Nương ư?” Lí thị cười khổ nói, “Ngươi nếu thật sự là nương của ta, làm sao có thể đem ta bán đi? Ngươi nếu thật sự là nương của ta, vì sao mười mấy năm nay không chịu gặp ta một lần? Không phải là sợ ta nghèo sẽ phiền hà ngươi hay sao?”
Lão thái bà hừ một tiếng nói: “Ta mặc kệ, ân tình dưỡng ngươi mười mấy năm, nên mấy trăm khoai tây này ngươi phải đưa cho ta, coi như là trả ân tình của ta.”
Nhị nha tam nha đứng ở ngoài cửa, bất an nhìn vào bên trong. Hứa lão cha không biết từ nơi nào cũng xuất hiện ở cửa, trong lòng còn ôm tiểu Sơn.
Hứa Thảo nghĩ nghĩ, đi ra khỏi nhà, hỏi Hứa lão cha xem trong nhà còn bao nhiêu cân.
Hứa lão cha nhíu mày đáp: “Mấy ngày trước bán cho tửu lâu Nhạc Phong năm trăm cân, cha giữ lại một ngàn năm trăm cân, hai ngày nay ta với nương ngươi không ở nhà nên chưa bán thêm được cân nào, còn lại một ngàn cân chưa kịp bán thì bà ngoại ngươi đã đến rồi, aizz...”
“Cha, không cần để ý đến bà ta, trước kia không thừa nhận nương, bây giờ cuộc sống của nương tốt lên đòi đến tìm tiện nghi, nào có chuyện dễ chiếm như vậy? Nếu là lần này cho bà ta, sẽ có lần thứ hai, cha, ngài cũng đừng mềm lòng, một lát có người đến mua, chúng ta mau chóng đem khoai tây bán hết là được.”
Hai cha con đang nói chuyện, thì mọi người đã kéo nhau đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook