Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Chương 45: Ông Ấy Chỉ Là Bị Gãy Chân, Chứ Không Phải Đầu Óc Bị Hỏng

Nhạc Thanh Sơn do dự một chút, vì ích lợi của mình, nên vẫn che lại lương tâm nói láo.

“Linh Chi, con cũng đừng không thừa nhận, khi gia gia nhặt được xà hàm thạch, đã từng nói với cha, còn cho cha xem qua, là hai cục đá mặt ngoài cũng không bóng loáng, bẹp bẹp màu xám, giống như đúc với tam thúc tứ thúc miêu tả.”

“Sau khi gia gia con chết ngoài ý muốn, cha tìm khắp nơi cũng không thấy chúng nó, thì ra là bị con giấu đi rồi, lòng con cũng thật là tàn nhẫn, mặc kệ sống chết của đệ đệ nhỏ tuổi, cha tàn tật, vậy mà đem bảo bối duy nhất trong nhà theo để chiếm làm của riêng!”

Nhạc Linh Chi tức đến cười, đây là cha ruột của nguyên chủ, vì lòng tham của bản thân, trợn mắt nói dối, người cha như vậy, nàng không cần cũng được.

Lúc này, thôn trưởng thôn Linh Sơn cũng được mời lại đây chủ trì công đạo.

“Nhạc Linh Chi, căn cứ luật pháp triều Đại Hạ, nhà mẹ đẻ còn có người ở đó, đúng là con gái đã gả không thể rình coi tài sản nhà mẹ đẻ, nếu xà hàm thạch đúng là của gia gia ngươi, ngươi lại không có nhân chứng chứng minh là gia gia ngươi cam tâm tình nguyện truyền cho ngươi, ngươi phải trả xà hàm thạch lại cho cha ngươi.”

Mọi người đều nhìn Nhạc Linh Chi.

Nhạc Linh Chi tâm bình khí hòa cường điệu.

( Xà hàm thạch thật sự là ta tự mình nhặt được. )

Mọi người mồm năm miệng mười phản bác nàng.



“Không chứng không cứ, một mình ngươi nói cái gì cũng không ai tin, trừ phi ngươi có người làm chứng cho ngươi.”

Nhạc Linh Chi không chút hoang mang, nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn.

( Xin hỏi, gia gia nói với cha là gia gia nhặt được xà hàm thạch khi nào? )

Nhạc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Gia gia con là chết vào mùng bảy tháng sáu, khoảng gần trước khi chết ba tháng, thời gian cụ thể cha không nhớ rõ, nhưng nhớ rõ khi đó mạ ngoài ruộng còn chưa trổ bông.”

( Lúc ấy gia gia nói với cha, tổng cộng nhặt được mấy cục xà hàm thạch? )

Nhạc Thanh Sơn bị hỏi đến nghẹn họng, không dám tùy tiện trả lời.

Ông ta lo lắng Nhạc Linh Chi không chỉ nhặt được hai cục, ông ta sẽ đáp sai lời.

Lưu thị nhanh chóng giải thích thay Nhạc Thanh Sơn: “Có lẽ Thanh Sơn không hiểu y thuật, lão gia tử cũng liền không nói kỹ càng tỉ mỉ cho hắn như vậy, chỉ nói với hắn là nhặt được xà hàm thạch, không nói với hắn nhặt được mấy cục, lúc ấy Thanh Sơn còn nói việc này cho ta, chúng ta cũng không biết xà hàm thạch đáng giá vậy, cho nên sau khi lão gia tử chết, cũng không có tìm chúng nó.”

Nhạc Linh Chi liếc Lưu thị đầy lòng tham một cái, chuyển sang phía thôn trưởng.

( Thôn trưởng đại nhân, tuy khi đó Linh Chi còn nhỏ, nhưng cũng nhớ rõ trước khi gia gia chết một tháng, đã từng đến thôn Trúc Liêu xem bệnh cho một người bị bò cạp độc cắn bị thương, gia gia dùng rất nhiều cách giải độc cho người đó, cuối cùng người đó vẫn chết. )



( Có lẽ việc này rất nhiều người đều nhớ rõ, nếu khi đó gia gia có xà hàm thạch, người nọ sẽ không phải chết. )

Nghe xong Cố Tranh thuật lại, mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Việc này đúng là có rất nhiều người đều nhớ rõ, bọn họ chỉ là không biết xà hàm thạch cũng có thể hút cả độc bò cạp ra.

Nhạc Thanh Sơn vốn là trợn mắt nói dối, hiện tại lòi ra, xấu hổ đến mức mặt đỏ tới mang tai.

Thôn trưởng cho dù có tâm thiên vị giúp Nhạc Thanh Sơn, nhưng muốn ông ta bẻ cong sự thật cũng là không có khả năng, ông ta hung hăng trừng mắt với Nhạc Thanh Sơn một cái, xoay người liền đi.

Lưu thị lại không cam lòng, bạc đến bên miệng nên không muốn từ bỏ: “Trí nhớ Thanh Sơn vẫn không tốt, nhất định là hắn nhớ lầm thời gian!”

Nhạc Linh Chi cười nhạo một tiếng, nhắc nhở bà ta.

( Trí nhớ ông ấy thật sự rất tốt! Ngay cả mạ còn chưa trổ bông cũng nhớ rõ! Ông ấy chỉ là bị gãy chân, chứ không phải đầu óc bị hỏng! )

Lưu thị còn muốn cãi chày cãi cối: “Có thể gia gia ngươi cũng không biết xà hàm thạch còn có thể trị độc bò cạp…”

( Câm miệng cho ta! Bà không được bôi nhọ y thuật gia gia ta! Nếu gia gia của ta dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho bà! )

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương