Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
-
Chương 14: Cả Nhà Đều Phải Đối Tốt Với Đại Tẩu
Cố Minh nhắc nhở bọn họ: "Còn không mau gọi đại tẩu."
"Đại tẩu." "Chào đại tẩu ạ."
Nhạc Linh Chi nghe thấy thanh âm thanh thúy của hai đứa bé, mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nàng không có trả lời bọn họ, mà là nhìn về phía Cố Tranh thương lượng với hắn.
(chúng ta còn là tiểu hài tử, trước đừng gọi đại tẩu được hay không? )
Cố Tranh suy nghĩ một chút, đáp ứng nàng: "Được, hai người bọn họ nhỏ hơn ngươi, gọi ngươi tỷ, ba người chúng ta lớn hơn ngươi, gọi tên ngươi được không?"
Nhạc Linh Chi cao hứng gật đầu, tiểu tử Cố Tranh này rất không tệ, chịu chiều theo nàng.
Nhưng mà cưng chiều trong mắt hắn liền khiến nàng có chút xấu hổ.
Cái này tính là gì, một đại cô nương trưởng thành bị một thiếu niên mười sáu tuổi cưng chiều?
Hai đứa bé lại khéo léo đổi giọng gọi "Linh Chi tỷ".
Ánh mắt Nhạc Linh Chi nhu hòa nhìn bọn họ, hài tử đáng thương, tỷ tỷ đến rồi thì sẽ không để các ngươi bị đói nữa, con giun trong bụng các ngươi, tỷ tỷ cũng sẽ giúp các ngươi chữa trị.
Sắc mặt của nàng ở trong mắt hai đứa bé biến thành: Tỷ tỷ này thật đáng thương, ngay cả lời cũng không biết nói, nàng hiện tại khẳng định rất ao ước biết nói chuyện như bọn họ.
Năm người vào phòng, Cố Tranh hỏi Cố Vũ: "Trong phòng bếp còn nước nóng không?"
Cố Vũ gật đầu: "Có, đệ vừa nấu một nồi nước nóng, đang chuẩn bị cho lau người cho tam ca."
Cố Tranh nói với Nhạc Linh Chi: "Ngươi tắm rửa trước, ta đi tìm một bộ quần áo có thể mặc cho ngươi, ngươi cứ mặc tạm đi, ngày mai dẫn ngươi lên trên trấn, mua hai bộ quần áo ngươi thích."
(Được.)
Nhạc Linh Chi một thân vết máu, cũng muốn tắm rửa nhanh một chút.
Nhìn thấy đại ca tự mình xách nước cho Nhạc Linh Chi, Cố Vũ trừng to mắt, cậu không nghe lầm chứ? Mua cho nàng hai bộ quần áo, đại ca lấy bạc ở đâu?
Gạo hoa buổi tối hôm nay nấu cháo vẫn là cậu và muội muội đi nhà Tiểu Phượng tỷ mượn.
Cố Minh đem Cố Vũ cùng Cố Oánh kéo đến trong phòng Cố Linh, nói với bọn họ: "Cả nhà chúng ta đều phải đối xử tốt với đại tẩu, ngàn vạn không thể ghét bỏ nàng không biết nói chuyện, nàng biết trị bệnh cứu người, nàng không chỉ cứu mệnh nhị ca, nàng còn có thể chữa khỏi chân của tam ca các ngươi!"
Cố Linh nghe vậy, con mắt sáng lên một cái, lập tức ảm đạm xuống, nhị ca nói như vậy nhất định là an ủi cậu.
Cố Minh đem chuyện xảy ra trên núi nói lại một lần, còn cho bọn họ nhìn vết thương trên đùi cậu.
Cố Oánh dọa đến bật khóc, ôm Cố Minh: "Nhị ca, huynh không phải có võ công sao? Vì sao lại bị rắn cắn, nếu huynh chết rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
Cố Minh vỗ nhẹ Cố Oánh an ủi cô bé: "Muội làm lại sao khóc, nhị ca lại không có chết thật, chẳng qua nếu như không phải có đại tẩu chúng ta, nhị ca là thật chết rồi."
Cố Oánh hai mắt đẫm lệ, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải đối tốt với đại tẩu đã cứu mệnh nhị ca, dù là nàng câm điếc cũng phải đối tốt với nàng vô điều kiện!
Trong lòng Cố Vũ cũng đang sôi trào, trách không được đại ca lại đón nàng về nhà, thì ra là nàng cứu mệnh nhị ca.
Tưởng tượng nếu như nhị ca chết rồi, đoán chừng trời cũng sẽ sụp xuống, cho nên, cậu cảm kích đại tẩu, cậu cũng sẽ đối tốt với nàng vô điều kiện, cam đoan sẽ không để cho trẻ con trong thôn khi dễ nàng.
Cố Tranh kiểm tra kỹ nhiệt độ nước cho Nhạc Linh Chi xong, còn đưa cho nàng một bộ áo vạt ngắn mà trước kia hắn từng mặt rồi tới thăm tam đệ.
Cố Linh mười hai tuổi, nửa năm trước ở trên trấn cùng người khác xảy ra tranh chấp, trong lúc hỗn loạn bị người đánh cho tàn phế chân trái, kẻ cầm đầu chưa bắt được, tất cả tiền trị chân đều phải tự trả, đổi mấy đại phu chấn thương đều đều trị không hết.
Hiện tại toàn bộ cơ bắp của chân trái đều đã héo rút, cả người cậu cũng xanh xao vàng vọt, uể oải suy sụp.
Nhìn thấy tam đệ, trong lòng Cố Tranh siết chặt, đau đớn.
Những chuyện kiếp trước hắn từng trải qua, nhị đệ bị rắn độc cắn chết, trong nhà sầu vân thảm vụ, ngày hôm sau chôn nhị đệ xong, tam đệ liền dùng một cây dùi đâm vào tim, giải quyết sinh mệnh của mình.
"Đại tẩu." "Chào đại tẩu ạ."
Nhạc Linh Chi nghe thấy thanh âm thanh thúy của hai đứa bé, mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nàng không có trả lời bọn họ, mà là nhìn về phía Cố Tranh thương lượng với hắn.
(chúng ta còn là tiểu hài tử, trước đừng gọi đại tẩu được hay không? )
Cố Tranh suy nghĩ một chút, đáp ứng nàng: "Được, hai người bọn họ nhỏ hơn ngươi, gọi ngươi tỷ, ba người chúng ta lớn hơn ngươi, gọi tên ngươi được không?"
Nhạc Linh Chi cao hứng gật đầu, tiểu tử Cố Tranh này rất không tệ, chịu chiều theo nàng.
Nhưng mà cưng chiều trong mắt hắn liền khiến nàng có chút xấu hổ.
Cái này tính là gì, một đại cô nương trưởng thành bị một thiếu niên mười sáu tuổi cưng chiều?
Hai đứa bé lại khéo léo đổi giọng gọi "Linh Chi tỷ".
Ánh mắt Nhạc Linh Chi nhu hòa nhìn bọn họ, hài tử đáng thương, tỷ tỷ đến rồi thì sẽ không để các ngươi bị đói nữa, con giun trong bụng các ngươi, tỷ tỷ cũng sẽ giúp các ngươi chữa trị.
Sắc mặt của nàng ở trong mắt hai đứa bé biến thành: Tỷ tỷ này thật đáng thương, ngay cả lời cũng không biết nói, nàng hiện tại khẳng định rất ao ước biết nói chuyện như bọn họ.
Năm người vào phòng, Cố Tranh hỏi Cố Vũ: "Trong phòng bếp còn nước nóng không?"
Cố Vũ gật đầu: "Có, đệ vừa nấu một nồi nước nóng, đang chuẩn bị cho lau người cho tam ca."
Cố Tranh nói với Nhạc Linh Chi: "Ngươi tắm rửa trước, ta đi tìm một bộ quần áo có thể mặc cho ngươi, ngươi cứ mặc tạm đi, ngày mai dẫn ngươi lên trên trấn, mua hai bộ quần áo ngươi thích."
(Được.)
Nhạc Linh Chi một thân vết máu, cũng muốn tắm rửa nhanh một chút.
Nhìn thấy đại ca tự mình xách nước cho Nhạc Linh Chi, Cố Vũ trừng to mắt, cậu không nghe lầm chứ? Mua cho nàng hai bộ quần áo, đại ca lấy bạc ở đâu?
Gạo hoa buổi tối hôm nay nấu cháo vẫn là cậu và muội muội đi nhà Tiểu Phượng tỷ mượn.
Cố Minh đem Cố Vũ cùng Cố Oánh kéo đến trong phòng Cố Linh, nói với bọn họ: "Cả nhà chúng ta đều phải đối xử tốt với đại tẩu, ngàn vạn không thể ghét bỏ nàng không biết nói chuyện, nàng biết trị bệnh cứu người, nàng không chỉ cứu mệnh nhị ca, nàng còn có thể chữa khỏi chân của tam ca các ngươi!"
Cố Linh nghe vậy, con mắt sáng lên một cái, lập tức ảm đạm xuống, nhị ca nói như vậy nhất định là an ủi cậu.
Cố Minh đem chuyện xảy ra trên núi nói lại một lần, còn cho bọn họ nhìn vết thương trên đùi cậu.
Cố Oánh dọa đến bật khóc, ôm Cố Minh: "Nhị ca, huynh không phải có võ công sao? Vì sao lại bị rắn cắn, nếu huynh chết rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
Cố Minh vỗ nhẹ Cố Oánh an ủi cô bé: "Muội làm lại sao khóc, nhị ca lại không có chết thật, chẳng qua nếu như không phải có đại tẩu chúng ta, nhị ca là thật chết rồi."
Cố Oánh hai mắt đẫm lệ, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải đối tốt với đại tẩu đã cứu mệnh nhị ca, dù là nàng câm điếc cũng phải đối tốt với nàng vô điều kiện!
Trong lòng Cố Vũ cũng đang sôi trào, trách không được đại ca lại đón nàng về nhà, thì ra là nàng cứu mệnh nhị ca.
Tưởng tượng nếu như nhị ca chết rồi, đoán chừng trời cũng sẽ sụp xuống, cho nên, cậu cảm kích đại tẩu, cậu cũng sẽ đối tốt với nàng vô điều kiện, cam đoan sẽ không để cho trẻ con trong thôn khi dễ nàng.
Cố Tranh kiểm tra kỹ nhiệt độ nước cho Nhạc Linh Chi xong, còn đưa cho nàng một bộ áo vạt ngắn mà trước kia hắn từng mặt rồi tới thăm tam đệ.
Cố Linh mười hai tuổi, nửa năm trước ở trên trấn cùng người khác xảy ra tranh chấp, trong lúc hỗn loạn bị người đánh cho tàn phế chân trái, kẻ cầm đầu chưa bắt được, tất cả tiền trị chân đều phải tự trả, đổi mấy đại phu chấn thương đều đều trị không hết.
Hiện tại toàn bộ cơ bắp của chân trái đều đã héo rút, cả người cậu cũng xanh xao vàng vọt, uể oải suy sụp.
Nhìn thấy tam đệ, trong lòng Cố Tranh siết chặt, đau đớn.
Những chuyện kiếp trước hắn từng trải qua, nhị đệ bị rắn độc cắn chết, trong nhà sầu vân thảm vụ, ngày hôm sau chôn nhị đệ xong, tam đệ liền dùng một cây dùi đâm vào tim, giải quyết sinh mệnh của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook