Thân thể đau đớn khiến Ngưng nhi mê man, Phong Ngân bón nước thuốc cho nàng xong, thức trắng đêm canh giữ bên cạnh nàng. Nàng đã quên mất quá khứ, làm hắn không cách nào biết được nàng tu luyện loại võ công gì, để đúng bệnh bốc thuốc. Chỉ có thể nhìn nàng nhíu chặt hai hàng lông mày, trán lấm tấm mồ hôi, cho dù biết nàng khó chịu, hắn cũng không có cách nào gánh thay nàng, cũng không giúp gì được cho nàng.

"Ngưng nhi, kiên cường một chút, nàng sẽ vượt qua được." Hắn cầm tay nàng, hướng về phía khuôn mặt mê man của nàng nói nhỏ.

Ban đêm nàng bắt đầu rét run, hắn đã lấy thêm cho nàng chăn bông, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh; nhìn nàng co rúc ở nơi đó, cả người lạnh đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, làm hắn thực không đành lòng.

Xem ra nàng tu luyện chính là võ công âm hàn, vì vậy khi kinh mạch nghịch chuyển, sẽ làm cho người lạnh đến phát run.

Phong Ngân chân mày nhíu chặt, không cách nào nhìn nàng tiếp tục như vậy nữa. Hắn thoát đi quần áo của mình, nằm bên người nàng, thay nàng cởi quần áo, hắn ôm cơ thể trần truồng của nàng vào trong ngực.

Cô nam quả nữ, mặc dù làm như thế này là không đúng, nhưng lại là biện pháp làm ấm hiệu quả nhất; bằng không nếu để cho nàng chịu lạnh nữa, sợ rằng nàng sẽ không chịu nổi.

Thiên hạ trong ngực da thịt tuyết trắng lạnh như băng, loáng thoáng có thể ngửi thấy trên người nàng một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi thơm đặc trưng của nàng.

Hắn than nhẹ một tiếng, ánh mắt trong suốt mà thâm trầm, "Ngưng nhi, nàng phải nhanh tốt lên ."

Không biết trải qua bao lâu, Ngưng nhi tỉnh lại, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.

Kỳ quái, nàng rõ ràng cảm thấy lạnh, vì sao hiện tại than thể lại giống như có nắng ấm bao quanh, rất là thoải mái nhỉ?

Thân thể khẽ nhúc nhích, nàng rõ ràng phát hiện có người nằm bên cạnh mình, còn có cánh tay của hắn đặt ở thắt lưng của mình. Đụng chạm vào thân thể trần trụi của nam nhân, nàng liền đỏ mặt.

Chuyện gì xảy ra a? Hắn. . . . . . Như thế nào nằm cùng nàng?

Cánh tay mảnh khảnh xốc chăn lên, nhìn đến bản thân chỉ mặc áo ngủ, mà hắn thân không một mảnh vải ôm lấy nàng. Hai người. . . . . .cứ như vậy mà ôm nhau cùng một chỗ. . . . . . khuôn mặt tươi cười liền đỏ ửng.

Chợt, ánh mắt của nàng bị ấn ký ở đầu vai của hắn hấp dẫn, nhìn giống như một đóa hoa lan, tạo thành một loại mỹ cảm kỳ lạ.

Tầm mắt chuyển qua nam nhân ngủ say bên cạnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt hắn, lông mi thanh tú, đường nét tuấn tú lịch sự, làm nàng động lòng, làm nàng không kìm được vươn tay, nhẹ nhàng lau khuôn mặt hắn, giống như là muốn đem hình dáng của hắn cẩn thận khắc tại đáy lòng. Nàng chậm rãi mơn trớn lông mày của hăn, mắt của hắn. . . . . .

Sự vui sướng hiện trên đôi lông mày cong cong, giờ khắc này, nàng đã hiểu cảm giác của mình đối với hắn.

Người bên cạnh khẽ giật giật, từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút tỉnh táo chuyển qua trên mặt nàng.

Bốn mắt chạm vào nhau, mặt nàng bỗng dưng đỏ lên, cuống quít dời tầm mắt đi.

"Nàng đã tỉnh rồi hả ?" Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai nàng.

"Có còn lạnh hay không?" Hắn rất tự nhiên nắm bàn tay của nàng.

Nàng khẽ cắn môi, "Không lạnh, ngươi. . . . . . dùng thân mình sưởi ấm cho ta sao?

Gương mặt anh tuấn có chút ngượng ngùng, vội vàng ngồi dậy, thay nàng sửa lại chăn bông, mặc y phục của mình vào.

"Phương pháp kia tương đối. . . . . . Hữu hiệu. . . . . ." Mặt hắn ửng đỏ, "Nhưng đã mạo phạm nàng, thật sự là. . . . . ."

Bỗng dưng, hắn ngừng nói, bởi vì có một thân thể dịu dàng đột nhiên ôm lấy hắn từ sau lưng.

"Ngưng nhi." Thân thể hắn cứng đờ, gọi tên nàng

Nàng ôm hắn thật chặt, muốn nhận lấy sự ấm áp từ tấm lưng dày rộng kia.

"Không, ngươi không có mạo phạm ta, ta thích ngươi, Ngân, từ rất lâu trước kia, ta liền thích ngươi!" Nàng không cầm lòng được khẽ hô.

"Ngưng nhi. . . . . ."

"Ta thích ngươi, rất thích ngươi. . . . . ." Nàng không ngừng thì thầm.

Hắn kéo tay của nàng qua, từ từ xoay người, cùng với nàng mắt đối mắt, ánh sáng như thiêu đốt trong đôi mắt nàng, một ngọn lửa nóng bỏng tới mức có thể thiêu đốt bất kỳ nam nhân nào.

"Ngươi yêu thích ta sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự khẩn thiết cùng cố chấp.

Hắn cảm giác tim của mình như là trống giỗng, nét mặt cùng lời nói của nàng giống như lấp đầy phần chỗ trống này, làm hắn không kiềm chế được cúi đầu, cúi xuống dịu dàng hôn hai phiến môi của nàng.

Dịu dàng hôn, giống như khuấy động nước hồ mùa xuân, kích động lòng của nàng. Nàng khẽ rên, hoàn toàn say mê trong nụ hôn này, không đúng, là mê loạn mới phải. . . . . .

Phong Ngân ngẩng đầu, đưa mắt nhìn gương mặt kiều diễm của nàng, hai mảnh đỏ ửng trên hai má, làm hắn nhẹ bật cười, không nhịn được đưa tay vuốt ve những sợi tóc tán loạn trên mặt nàng.

"Ta cũng thích nàng." Thanh âm dịu dàng nhưng không kém phần kiên định, giống như một lời thề son sắt.

Nàng nhìn hắn si ngốc, nhu tình trong mắt hắn chiếu sáng cả trái tim của nàng, ánh mắt đó suốt đời nàng không bao giờ quên.

Nàng chui lồng ngực của hắn, một cái tay chạm tới dấu hoa lan trên vai trái hắn, "Đây là bớt sao?"

Thân thể hắn khẽ chấn động, "Không phải bớt, bất quá cũng coi như là bọn họ để lại cho ta."

"Bọn họ?" Nàng không hiểu.

Hắn cười nhạt, giữa hai lông mày có chút cô đơn, "Là cha mẹ của ta."

"Oh." Nàng đáp một tiếng, mặc dù vẫn không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, giống như là không muốn nhắc tới chuyện cũ này.

Hắn dùng chăn bông cẩn thận bọc nàng lại, "Cẩn thận kẻo cảm lạnh, đồng ý với ta, không được sử dụng chân khí."

Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Bệnh của Ngưng nhi rất nhanh tốt lên, hai ngày sau nàng đã vui vẻ rồi. Nhưng Phong Ngân trong lòng vẫn âm thầm đau buồn, bởi vì không biết thứ võ công nàng tu luyện, nên hắn không thể trị tận gốc bệnh của nàng. Hắn đã lật xem tất cả sách thuốc, vẫn không tìm được biện pháp chữa trị căn bệnh này.

Hôm nay, Ngưng nhi ở bên dòng suối múc nước thì ngoài ý muốn gặp phải một người xa lạ. Ở trong cốc đã lâu, nàng còn chưa thấy người xa lạ nào đi tới, Phong Ngân đã nói với nàng, Thanh Linh cốc là nơi rất thần bí, hơn nữa ở phía trước có bày trận pháp, người bình thường không cách nào vào bên trong. Cho nên bây giờ nàng cảm thấy. . . . . . Người này rất khả nghi.

"Ngươi là ai?" Nàng hướng về phía nam tử áo lam trẻ tuổi kêu. Người này rất tuấn tú, trên mặt luôn có nụ cười lười biếng làm người ta chán ghét, nhìn qua giồng như một người tự cao tự đại.

Nụ cười của Đường Vũ càng sâu hơn, hứng thú dạt dào nhìn nàng, "Kỳ lạ, lời này nên ta hỏi nàng mới đúng, nàng là ai?"

"Muốn sống , thì nhanh chút cút ra ngoài!" Nàng ghét hắn đã xông vào cốc, nơi này là địa phương chỉ dành cho hai người là nàng và Phong Ngân, là nơi nàng muốn sống cùng chàng, loại "người không có phận sự" này cũng nên loại bỏ.

Ý nghĩ này càng làm cho nàng muốn đuổi hắn đi.

Đường Vũ cao thấp nhìn nàng, lắc đầu cười nói: "Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, tính khí lại quá nóng nảy a!"

Mắt hạnh của nàng trợn tròn, hỏa khí sắp phát tác thì hắn vội vã cất giọng nói: "Ngân! Mau ra đây đi, trong cốc của ngươi khi nào thì có hỏa mỹ nhân như vậy a?"

Nghe được hắn gọi Phong Ngân, nàng không khỏi ngẩn ngơ, ngay sau đó liền thấy bóng dáng Phong Ngân hướng bên này đi tới.

Liếc thấy người áo lam, Phong Ngân hiện vẻ vui mừng, "Đường, sao ngươi lại đến đây?"

Hai người thân thiết ôm nhau, chỉ chốc lát rồi tách ra.

Nàng khẽ cắn môi, ở một bên nhìn bọn họ.

Đường Vũ sảng khoái cười một tiếng, "Thật đúng là không thiệt thòi vì hôm nay ta tới đây, thế mới biết ngươi dấu mỹ nhân trong cốc." Nói xong, tầm mắt của hắn lại chuyển qua trên người Ngưng nhi.

Đáp lại hắn, nàng hung hăng trợn mắt một cái.

Phong Ngân cười cười, "Ngươi đừng giỡn nữa, nàng là Ngưng nhi."

"Ngưng nhi?" Đường Vũ có chút nghi ngờ, nhìn về phía Phong Ngân.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, ta về sau sẽ từ từ nói cho ngươi biết." Phong Ngân quay đầu nhìn Ngưng nhi đứng một bên không nói, khẽ mỉm cười, "Ngưng nhi, đây là Đường Vũ, là sư đệ của ta."

"Sư đệ?" Nàng có chút ngoài ý muốn, tầm mắt qua lại giữa hai người.

"Thế nào, nhìn không giống sao?" Đường Vũ hì hì cười một tiếng.

"Đúng là không giống, ngươi kém sư huynh ngươi quá xa á!" Nàng không chút lưu tình nói lời tàn nhẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương