Nóng Lòng Chữa Trị Bậy
-
Chương 17
Như Tuyết Ngưng bỗng chốc đẩy cửa phòng ra, nhìn khắp bốn phía.
"Phong Tử Thê đâu?" Nàng cáu kỉnh hỏi.
"Đi rồi." Phong Ngân nhìn thẳng nàng, vẻ mặt có chút thê lương.
Như Tuyết ngưng cười lạnh một tiếng, "Đi? Ta thật muốn nhìn rốt cuộc hắn nhanh, hay là ta nhanh?" Nàng xoay người muốn đi.
"Nàng muốn làm gì hắn?" Phong Ngân ở sau lưng nàng hỏi.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Phong Ngân, ánh sáng bức người làm tâm chàng lạnh lẽo.
"Làm gì? Ta sẽ cho ngươi thấy ta làm gì hắn!" Nàng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói những lời này.
"Nàng có nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?" vẻ mặt Phong Ngân mệt mỏi.
"Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho hắn sao?" Nàng cười lạnh một tiếng, "Ngươi phải biết, kinh mạch của ta đã tốt lên tám phần, không cần ngươi nữa rồi."
"Cung chủ, đã xảy ra chuyện!" Vọng Nguyệt vội vã chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn.
"Chuyện gì?" Như Tuyết Ngưng xoay người lại nhìn nàng.
"Là thạch lao, có người cướp ngục!"
Như Tuyết Ngưng bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Phong Ngân trong mắt hiện lên lửa giận, "Là ngươi!"
Nàng dậm chân, eo nhỏ nhắn uốn éo, phi thân đi.
Dưới ánh trăng, Phong Tử Thê đang cõng Thích Điệp Vũ đánh nhau cùng một đám thị vệ.
Thị vệ vây lại Phong Tử Thê, không để cho hắn thoát thân.
Như Tuyết Ngưng như một con bướm nhẹ nhàng, áo trắng bay múa rơi vào trung tâm vòng vây, một chưởng đánh úp về phía Phong Tử Thê.
Chỉ vài chiêu, Phong Tử Thê đã bị nàng giữ chặt.
Nàng quát một tiếng, xách Phong Tử Thê bay vút ra ngoài, mà Thích Điệp Vũ đã bị thị vệ bắt được.
"Dừng tay!" Phong Ngân hô một tiếng, nhảy về phía Phong Tử Thê muốn cản nàng.
Chàng đứng ở trước Phong Tử Thê và Thích Điệp Vũ.
Như Tuyết Ngưng không nói, đôi mắt như lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng theo dõi chàng.
"Ngươi muốn cầu xin cho bọn họ? Ngươi muốn cứu tiện nhân này?" Nàng đưa ngón tay ngọc chỉ hướng Thích Điệp Vũ.
Phong Ngân đưa mắt nhìn nàng, "Ta đã chữa khỏi bệnh của nàng, nàng thiếu ta một việc. Yêu cầu của ta chính là muốn nàng thả bọn họ, giữ lại tính mạng cho bọn họ!"
Trong mắt Phong Ngân lóe lên mất mát cùng đau đớn, chàng chỉ có thể thành toàn một nguyện vọng, mặc dù lúc đầu không phải là muốn như thế, nhưng hôm nay, chàng chỉ có thể đổi lấy mạng người.
Như Tuyết Ngưng mở to mắt, nhìn Phong Ngân rất lâu, lạnh léo trong mắt như muốn đâm vào lòng chàng. Nàng nhếch môi cười một tiếng, "Ngươi trà trộn vào Phi Tuyết cung, chẳng lẽ là vì cứu tiện nhân kia?"
"Thích Điệp Vũ là sư tỷ của nàng." Phong Ngân gian nan mở miệng.
Ánh lạnh chợt lóe, trong tay nàng nhiều hơn một thanh kiếm, thân kiếm lạnh lẽo chống đỡ gáy của Phong Ngân, ánh mắt nhìn chàng tựa như một người xa lạ.
Phong Ngân nhìn nàng, tâm bị ánh mắt của nàng làm đau, tựa như chảy máu.
Ngưng nhi. . . . . . Van cầu nàng đừng nhìn ta như vậy. . . . . . Xin đừng. . . . . .
Nàng không lộ vẻ gì trên mặt, thanh âm khàn khàn làm cho mọi người nghe được rõ ràng, "Ta nợ ngươi một việc?" Nàng gằn từng chữ mà nói, cắn chặt cánh môi.
"Người tới, đem hai người này đuổi ra khỏi cung!" Nàng bỗng dưng phát ra mệnh lệnh.
"Dạ!" Lập tức có hai thị vệ đi tới, đem Phong Tử Thê cùng Thích Điệp Vũ nhấc lên.
"Khoan đã!" Phong Tử Thê cùng Thích Điệp Vũ gần như đồng thời hô.
"Đi đâu? Ngân cùng chúng ta đi." Phong Tử Thê vội la lên.
Như Tuyết Ngưng nghe xong, nở nụ cười, cười đến thân thể nàng phát run, ánh mắt của nàng rơi trên người Phong Tử Thê, cái loại ánh mắt lạnh lẽo đó làm hắn không khỏi cũng hít một ngụm khí lạnh.
"Chính ngươi cũng không lo được, còn muốn cứu hắn?" Nụ cười của nàng tràn đầy châm biếm.
"Sư muội. . . . . ." Thích Điệp Vũ khàn khàn mở miệng, "Ta. . . . . . Ta không muốn đi, ngươi thả bọn họ đi. . . . . ."
Như Tuyết Ngưng đánh một cái tát lên mặt nàng, "Sư muội? Ngươi không phải luôn kêu ta tiện nhân sao? Hiện tại ta sao lại thành sư muội của ngươi? Tiện nhân! Đời này ngươi nhất định thua trong tay nam nhân!" Nàng lạnh lùng châm biếm.
"Như Tuyết Ngưng!" Phong Ngân theo bản năng đánh một cái tát trên mặt nàng.
Lần này mọi người ở đây bị kinh hãi rồi.
Như Tuyết Ngưng từ từ xoay người lại, trên mặt là biểu cảm không thể tin được. Đời này. . . . . . Hắn là nam nhân đầu tiên đánh nàng! sao hắn lại dám? Tại sao có thể? Tại sao có thể đối với nàng như vậy!
"A ——" nàng bỗng dưng thét chói tai, vẻ mặt điên cuồng nhìn Phong Ngân chằm chằm, ánh mắt kia như hận không được phanh thây chàng.
"Phong, Ngân! Tốt, tốt !" Nàng xoay người lại, nhanh như tia chớp đem Phong Tử Thê cùng Thích Điệp Vũ đánh cho bất tỉnh."Người đâu! Mau đưa hai người này ném ra ngoài cung cho ta, nếu không ta lập tức giết chết các ngươi!" Nàng kêu lên.
"Còn ngươi. . . . . ." Nàng nhìn Phong Ngân một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Phong, Ngân, công, tử, ngươi ở lại Phi Tuyết cung tiếp tục làm khách đi!"
Như Tuyết Ngưng quả thật bị chọc đến điên rồi!
Nàng múa kiếm ở trong phòng băng một hồi, hắn trước đã không cần nàng, giờ lại đánh nàng, lại còn bất chấp cứu Thích Điệp Vũ!
"A ——" Nàng ngửa mặt lên trời kêu to, trong lồng ngực một cỗ tức giận làm nàng hít thở không thông. Đời này nàng chưa phải chịu sỉ nhục nào như vậy!
"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!" Nàng thét lên.
Nàng điên cuồng tìm những tờ giấy ghi tâm pháp Phong Ngân viết cho nàng, một hồi điên cuồng xé nát, từng mãnh giấy vụn bay lượn trên bầu trời, giống như những con bướm trắng.
Phát tiết, hét đủ rồi, hô mệt, nàng thẩn thờ ngã ngồi trên mặt đất, hận ý khắc cốt ghi tâm.
Nàng muốn trả thù! Nàng sẽ không để cho Phong Ngân sống tốt , sẽ không!
Lặng người hồi lâu, trên gương mặt tái nhợt của nàng tràn ra một nụ cười, hận ý cùng lạnh lẽo tràn ngập trên mặt, nụ cười này, làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Phong Ngân mới vừa chịu đựng độc Vĩnh Sinh phát tác, mồ hôi ướt đẫm, cả người giống như mới từ trong nước đi lên, suy yếu hôn mê nằm trên giường không thể động đậy.
Chàng hít một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo, chàng không thể ở lại chỗ này, chàng không muốn chết ở trước mặt nàng.
Nhưng mà, nàng sẽ để mình đi sao?
Phong Ngân nghĩ ánh mắt thê lương cùng oán hận của nàng ngày hôm qua, Ngưng nhi. . . . . . Chàng hô hấp khó nhọc.
Cả ngày hôm nay cũng không gặp được nàng, nàng sẽ xử trí mình thế nào? Một cái tát kia đánh vào trên mặt nàng, nhưng lại làm đau tim chàng. Phong Ngân chán nản thở dài, nghĩ đưa tay xem bàn tay của mình.
Nhưng mà, chàng phát hiện mình không hề có chút sức lực.
Phong Ngân cả kinh, đây không phải là dấu hiệu của độc Vĩnh Sinh, chàng thử đưa tay, thử ngồi dậy, nhưng cả người mềm nhũn, không có chút hơi sức nào. Cảm giác vô lực càng ngày càng sâu, lan tràn đến toàn thân, thậm chí chàng muốm mở miệng nói chuyện cũng không thể!
Phong Ngân hoảng sợ, biết là mình đã trúng độc. Chẳng lẽ là hóa cốt tán?
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy Như Tuyết Ngưng áo trắng như tuyết, nhẹ nhàng đi vào.
Như Tuyết Ngưng đi thẳng đến bên cạnh Phong Ngân, cúi đầu đưa mắt nhìn chàng.
"Hiện tại nằm như vậy, có phải rất thoải mái hay không?" Thanh âm của nàng không hề có chút dịu dàng.
Phong Ngân muốn nói chuyện, nhưng lại không có hơi sức để mở miệng.
"Phong Tử Thê đâu?" Nàng cáu kỉnh hỏi.
"Đi rồi." Phong Ngân nhìn thẳng nàng, vẻ mặt có chút thê lương.
Như Tuyết ngưng cười lạnh một tiếng, "Đi? Ta thật muốn nhìn rốt cuộc hắn nhanh, hay là ta nhanh?" Nàng xoay người muốn đi.
"Nàng muốn làm gì hắn?" Phong Ngân ở sau lưng nàng hỏi.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Phong Ngân, ánh sáng bức người làm tâm chàng lạnh lẽo.
"Làm gì? Ta sẽ cho ngươi thấy ta làm gì hắn!" Nàng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói những lời này.
"Nàng có nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?" vẻ mặt Phong Ngân mệt mỏi.
"Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho hắn sao?" Nàng cười lạnh một tiếng, "Ngươi phải biết, kinh mạch của ta đã tốt lên tám phần, không cần ngươi nữa rồi."
"Cung chủ, đã xảy ra chuyện!" Vọng Nguyệt vội vã chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn.
"Chuyện gì?" Như Tuyết Ngưng xoay người lại nhìn nàng.
"Là thạch lao, có người cướp ngục!"
Như Tuyết Ngưng bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Phong Ngân trong mắt hiện lên lửa giận, "Là ngươi!"
Nàng dậm chân, eo nhỏ nhắn uốn éo, phi thân đi.
Dưới ánh trăng, Phong Tử Thê đang cõng Thích Điệp Vũ đánh nhau cùng một đám thị vệ.
Thị vệ vây lại Phong Tử Thê, không để cho hắn thoát thân.
Như Tuyết Ngưng như một con bướm nhẹ nhàng, áo trắng bay múa rơi vào trung tâm vòng vây, một chưởng đánh úp về phía Phong Tử Thê.
Chỉ vài chiêu, Phong Tử Thê đã bị nàng giữ chặt.
Nàng quát một tiếng, xách Phong Tử Thê bay vút ra ngoài, mà Thích Điệp Vũ đã bị thị vệ bắt được.
"Dừng tay!" Phong Ngân hô một tiếng, nhảy về phía Phong Tử Thê muốn cản nàng.
Chàng đứng ở trước Phong Tử Thê và Thích Điệp Vũ.
Như Tuyết Ngưng không nói, đôi mắt như lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng theo dõi chàng.
"Ngươi muốn cầu xin cho bọn họ? Ngươi muốn cứu tiện nhân này?" Nàng đưa ngón tay ngọc chỉ hướng Thích Điệp Vũ.
Phong Ngân đưa mắt nhìn nàng, "Ta đã chữa khỏi bệnh của nàng, nàng thiếu ta một việc. Yêu cầu của ta chính là muốn nàng thả bọn họ, giữ lại tính mạng cho bọn họ!"
Trong mắt Phong Ngân lóe lên mất mát cùng đau đớn, chàng chỉ có thể thành toàn một nguyện vọng, mặc dù lúc đầu không phải là muốn như thế, nhưng hôm nay, chàng chỉ có thể đổi lấy mạng người.
Như Tuyết Ngưng mở to mắt, nhìn Phong Ngân rất lâu, lạnh léo trong mắt như muốn đâm vào lòng chàng. Nàng nhếch môi cười một tiếng, "Ngươi trà trộn vào Phi Tuyết cung, chẳng lẽ là vì cứu tiện nhân kia?"
"Thích Điệp Vũ là sư tỷ của nàng." Phong Ngân gian nan mở miệng.
Ánh lạnh chợt lóe, trong tay nàng nhiều hơn một thanh kiếm, thân kiếm lạnh lẽo chống đỡ gáy của Phong Ngân, ánh mắt nhìn chàng tựa như một người xa lạ.
Phong Ngân nhìn nàng, tâm bị ánh mắt của nàng làm đau, tựa như chảy máu.
Ngưng nhi. . . . . . Van cầu nàng đừng nhìn ta như vậy. . . . . . Xin đừng. . . . . .
Nàng không lộ vẻ gì trên mặt, thanh âm khàn khàn làm cho mọi người nghe được rõ ràng, "Ta nợ ngươi một việc?" Nàng gằn từng chữ mà nói, cắn chặt cánh môi.
"Người tới, đem hai người này đuổi ra khỏi cung!" Nàng bỗng dưng phát ra mệnh lệnh.
"Dạ!" Lập tức có hai thị vệ đi tới, đem Phong Tử Thê cùng Thích Điệp Vũ nhấc lên.
"Khoan đã!" Phong Tử Thê cùng Thích Điệp Vũ gần như đồng thời hô.
"Đi đâu? Ngân cùng chúng ta đi." Phong Tử Thê vội la lên.
Như Tuyết Ngưng nghe xong, nở nụ cười, cười đến thân thể nàng phát run, ánh mắt của nàng rơi trên người Phong Tử Thê, cái loại ánh mắt lạnh lẽo đó làm hắn không khỏi cũng hít một ngụm khí lạnh.
"Chính ngươi cũng không lo được, còn muốn cứu hắn?" Nụ cười của nàng tràn đầy châm biếm.
"Sư muội. . . . . ." Thích Điệp Vũ khàn khàn mở miệng, "Ta. . . . . . Ta không muốn đi, ngươi thả bọn họ đi. . . . . ."
Như Tuyết Ngưng đánh một cái tát lên mặt nàng, "Sư muội? Ngươi không phải luôn kêu ta tiện nhân sao? Hiện tại ta sao lại thành sư muội của ngươi? Tiện nhân! Đời này ngươi nhất định thua trong tay nam nhân!" Nàng lạnh lùng châm biếm.
"Như Tuyết Ngưng!" Phong Ngân theo bản năng đánh một cái tát trên mặt nàng.
Lần này mọi người ở đây bị kinh hãi rồi.
Như Tuyết Ngưng từ từ xoay người lại, trên mặt là biểu cảm không thể tin được. Đời này. . . . . . Hắn là nam nhân đầu tiên đánh nàng! sao hắn lại dám? Tại sao có thể? Tại sao có thể đối với nàng như vậy!
"A ——" nàng bỗng dưng thét chói tai, vẻ mặt điên cuồng nhìn Phong Ngân chằm chằm, ánh mắt kia như hận không được phanh thây chàng.
"Phong, Ngân! Tốt, tốt !" Nàng xoay người lại, nhanh như tia chớp đem Phong Tử Thê cùng Thích Điệp Vũ đánh cho bất tỉnh."Người đâu! Mau đưa hai người này ném ra ngoài cung cho ta, nếu không ta lập tức giết chết các ngươi!" Nàng kêu lên.
"Còn ngươi. . . . . ." Nàng nhìn Phong Ngân một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Phong, Ngân, công, tử, ngươi ở lại Phi Tuyết cung tiếp tục làm khách đi!"
Như Tuyết Ngưng quả thật bị chọc đến điên rồi!
Nàng múa kiếm ở trong phòng băng một hồi, hắn trước đã không cần nàng, giờ lại đánh nàng, lại còn bất chấp cứu Thích Điệp Vũ!
"A ——" Nàng ngửa mặt lên trời kêu to, trong lồng ngực một cỗ tức giận làm nàng hít thở không thông. Đời này nàng chưa phải chịu sỉ nhục nào như vậy!
"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!" Nàng thét lên.
Nàng điên cuồng tìm những tờ giấy ghi tâm pháp Phong Ngân viết cho nàng, một hồi điên cuồng xé nát, từng mãnh giấy vụn bay lượn trên bầu trời, giống như những con bướm trắng.
Phát tiết, hét đủ rồi, hô mệt, nàng thẩn thờ ngã ngồi trên mặt đất, hận ý khắc cốt ghi tâm.
Nàng muốn trả thù! Nàng sẽ không để cho Phong Ngân sống tốt , sẽ không!
Lặng người hồi lâu, trên gương mặt tái nhợt của nàng tràn ra một nụ cười, hận ý cùng lạnh lẽo tràn ngập trên mặt, nụ cười này, làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Phong Ngân mới vừa chịu đựng độc Vĩnh Sinh phát tác, mồ hôi ướt đẫm, cả người giống như mới từ trong nước đi lên, suy yếu hôn mê nằm trên giường không thể động đậy.
Chàng hít một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo, chàng không thể ở lại chỗ này, chàng không muốn chết ở trước mặt nàng.
Nhưng mà, nàng sẽ để mình đi sao?
Phong Ngân nghĩ ánh mắt thê lương cùng oán hận của nàng ngày hôm qua, Ngưng nhi. . . . . . Chàng hô hấp khó nhọc.
Cả ngày hôm nay cũng không gặp được nàng, nàng sẽ xử trí mình thế nào? Một cái tát kia đánh vào trên mặt nàng, nhưng lại làm đau tim chàng. Phong Ngân chán nản thở dài, nghĩ đưa tay xem bàn tay của mình.
Nhưng mà, chàng phát hiện mình không hề có chút sức lực.
Phong Ngân cả kinh, đây không phải là dấu hiệu của độc Vĩnh Sinh, chàng thử đưa tay, thử ngồi dậy, nhưng cả người mềm nhũn, không có chút hơi sức nào. Cảm giác vô lực càng ngày càng sâu, lan tràn đến toàn thân, thậm chí chàng muốm mở miệng nói chuyện cũng không thể!
Phong Ngân hoảng sợ, biết là mình đã trúng độc. Chẳng lẽ là hóa cốt tán?
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy Như Tuyết Ngưng áo trắng như tuyết, nhẹ nhàng đi vào.
Như Tuyết Ngưng đi thẳng đến bên cạnh Phong Ngân, cúi đầu đưa mắt nhìn chàng.
"Hiện tại nằm như vậy, có phải rất thoải mái hay không?" Thanh âm của nàng không hề có chút dịu dàng.
Phong Ngân muốn nói chuyện, nhưng lại không có hơi sức để mở miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook