Lý Thanh Vân cực kỳ hưng phấn, cho rằng tìm được biện pháp thăng cấp không gian, vội vàng dùng phương pháp giống vậy thu tảng đá ở dưới chân vào tiểu không gian, lại thất vọng phát hiện, không gian gần như không có biến hóa gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy đá mặt trời giống như thái dương vĩnh viễn, bất diệt không tắt, luôn luôn tồn tại. Mặt đất dưới chân biến thành hình bán cầu, từ bỏ đất ra, không nhìn thấy thứ gì khác ngoài đất.

Dựa theo biến hóa của không gian, mảnh đất này sẽ phải biến thành hình dáng tinh cầu nhỏ, chính là biến hóa lúc nhanh lúc chậm, lại không tìm thấy biện pháp thăng cấp thích hợp, thỉnh thoảng tăng tốc một chút, lại mất đi hiệu lực khó hiểu.

Mang theo hoang mang và tiếc nuối, Lý Thanh Vân gần như một đêm không ngủ, sau khi trời sáng, dụi ánh mắt đầy tơ máu, thu con thú nhỏ bắt giữ trong tiểu không gian ra.

Lúc này, thú nhỏ không biết tên đã tỉnh, trừng con mắt nhỏ hung ác, không ngừng tru lên. Bốn chân nó bị trói, có tru có giãy giụa nữa cũng vô dụng.

Miệng vết thương ở trên thân nó lại bình phục rất nhiều, không biết có phải bởi vì linh khí của tiểu không gian không.

Nó vừa mới đi ra đã bị hai con chó săn để mắt đến, Kim Tệ và Đồng Tệ không hề khách khí với nó, ánh mắt càng thêm hung ác, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng hu hu cảnh cáo.

Dã thú nhỏ hơn 10kg, Lý Thanh Vân rất thoải mái xách nó xuống ruộng bậc thang, đến bờ hồ. Một đêm trong, nước trong hồ lại tăng lên một ít, giống như con suối ngầm ứa nước lên vậy, chất nước rất trong, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của một vài con cá lọt lưới.

Vừa khéo gặp được Lý Thiết Trụ xuống ruộng làm cỏ, hắn lập tức kêu lên: “Hả? Đây chẳng phải là lửng lợn sao? Rất nhiều năm chưa từng gặp, cháu bắt được ở đâu thế? Nếu như trừ bỏ mùi tanh tưởi, hương vị không hề kém gì lợn rừng.”

Lý Đại Trù đang bận rộn trong phòng bếp công trường nghe được tiếng nói chuyện, mang theo dao thái rau chạy ra, nhìn thấy con thú nhỏ bị trói chặt giống như bánh chưng, lập tức cười to: “Ha ha, nghe nói có người nhắc đến lửng lợn, không nghĩ tới thật sự thấy được. Thứ này không dễ bắt, rất tinh ranh, bị bức bách còn sẽ cắn người bắt, dùng nồi đất kho tàu, thả nhiều ớt, tiêu, hương vị tuyệt vời. Tôi đã rất nhiều năm không ăn rồi, nhớ tới lại thèm!”

Lý Thanh Vân giật mình, giống như nhớ tới một loại động vật nhỏ được mấy ông bà cụ thường nói đến, cười nói: “Cháu còn tưởng rằng là động vật bảo hộ trọng điểm gì chứ, hóa ra là lửng lợn, chưa từng nghe nói nó ăn ngon, cháu nhớ ông nội đã từng nói, dầu của nó thúi, khi vào núi vốn lười để ý đến nó, cho dù không cẩn thận bắt được cũng không ăn.”

Lý Đại Trù vừa nghe, lập tức cướp lấy lửng lợn, hưng phấn nói: “Đó là do mọi người không biết xử lý, khi đó bọn chú không có đồ ăn, mùa đông năm đó gần như chết đói, nhưng số mạng chưa đến đường cùng, lại bắt được một con lửng lợn đang ngủ đông ở trong hang, sau này chú ra tay làm một nồi thịt hầm, hương vị kia, nằm mơ đều mơ vài lần. Cứ giao con lửng lợn này cho chú xử lý, buổi trưa cháu tới nếm thử tay nghề của chú…”

Lý Thanh Vân âm thầm tặc lưỡi, có lẽ món Lý Đại Trù ăn không phải là lửng lợn, mà là một hoài niệm của ức khổ tư điềm. Ngược lại mình cũng không có thời gian xử lý, cứ giao cho Lý Đại Trù bớt việc.

Lý Đại Trù xách theo con lửng lợn đang giãy giụa không ngừng đi vào bên trong bận rộn, Lý Thiết Trụ thấy xung quanh không có ai, đột nhiên hỏi: “Phúc Oa, ý tứ ngày hôm qua của cháu có phải là định nhận thầu ruộng bậc thang của chú không vậy? Trồng rau vài năm này đã trồng đến sợ, một năm kiếm lời một năm thua lỗ, tương đương với làm toi công. Nếu như giá cháu đưa ra thích hợp, chú để cho cháu trồng. Về sau nhà chú chỉ làm ruộng nước.”

Lý Thanh Vân gật đầu, nói: “Triền núi này chỉ có hai nhà chú cháu mình trồng, triền núi bị cớm bóng đằng sau kia quá dốc, không trồng được hoa màu, cho dù trồng cây ăn quả trồng trà ở trên đó cũng không dễ thu hoạch. Nhưng mà cháu thích nơi này, muốn thống nhất quy hoạch toàn bộ triền núi, xây dựng thành dáng vẻ cháu muốn. Do đó định nhận thầu, cháu sẽ nhận thầu lâu dài, chi phí nhận thầu tuyệt đối sẽ không khiến cho chú chịu thiệt, sẽ ấn theo giá thị trường của ruộng nước xung quanh để tính cho chú.”

Vừa nghe thấy giá này, Lý Thiết Trụ lập tức vội la lên: “Cái gì? Tính theo giá ruộng nước cho chú? Như vậy chẳng phải một mẫu cần 200-300 tệ sao? Không thể được, như vậy cháu quá chịu thiệt! Triền núi này của chúng ta không tính là ruộng tốt, kém xa mấy khối ruộng nước. Tổng mấy mảnh ruộng bậc thang lẻ tẻ này của chú có 30-40 mẫu, mỗi năm cháu cho chú hơn 10.000 tệ, còn kiếm tiền hơn cả chú trồng rau nữa, cháu còn kiếm tiền thế nào?”

“Ha ha, chờ về sau chú sẽ phát hiện, giá nhận thầu một mẫu đất 300 tệ rẻ bao nhiêu. Chờ có thời gian, cháu viết hợp đồng nhận thầu đất, chúng ta đến ủy ban thôn làm thủ tục. Còn có, giá tiền nhận thầu này linh hoạt, hàng năm về sau chỉ có tăng giá, tuyệt đối sẽ không hạ giá.”

“…” Lý Thiết Trụ vô cùng biết ơn rời đi, vừa cảm kích lại bất an, sợ người trong thôn mắng hắn chiếm lợi của Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân cho rằng đây chỉ là một loại giao dịch, hai bên đều không chịu thiệt, theo như nhu cầu mà thôi.

Giá nhận thầu núi hoang ở trong thôn cực kỳ rẻ tiền, cho dù nhận thầu triền núi diện tích giống vậy, giá một năm chỉ chừng mấy ngàn tệ, nhưng những triền núi này vẫn luôn bỏ hoang, không có ai muốn nhận thầu. Đất đai phân cho nhà mình đều trồng không xong, ai rảnh rỗi đi nhận thầu núi hoang chứ? Chỉ riêng chi phí khai khẩn thôi đã là một khoản chi tiêu lớn.

Ruộng bậc thang có chủ, giá nhận thầu cũng không đắt, rất nhiều người trẻ tuổi ra ngoài làm công, để người già ở nhà làm ruộng. Nhưng sức lực của người già có hạn, cũng không thể trồng nhiều ruộng lắm, muốn tìm người nhận thầu, lại bất hạnh không tìm được ai.

Do đó Lý Thanh Vân nhắc tới muốn nhận thầu ruộng bậc thang nhà Lý Thiết Trụ, giá trả cho lại cao hơn giá phổ thông, Lý Thiết Trụ không hề do dự gì, hưng phấn đồng ý. Bất an duy nhất là sợ người trong thôn mắng hắn lòng dạ hiểm độc, nhận phí thầu quá cao.

Công nhân xây dựng lục tục rời giường bắt đầu làm việc, ba mẹ cũng lên trên công trường trông coi, Lý Thanh Vân định đi lên y quán trên thị trấn để học quyền, nói một tiếng với ba mẹ, rồi lái xe rời đi.

Lần này đi đường đại lộ, trừ bỏ một ít tảng đá ra, trên cơ bản đã thông đường, một đoạn đường tương đối gần chợ ở trên thị trấn đang lắp lan can đường phía vách núi. Chờ toàn bộ công trình mở rộng giai đoạn này kết thúc, lan can đường cũng sẽ lắp xong.

Tôn Đại Kỳ đã sớm ở trong sân chờ hắn, trên trán có mồ hôi, giống như đã luyện xong quyền thuật của mình. Lý Thanh Vân không cảm thấy có hứng thú gì với tuyệt học của hắn, đàng hoàng tử tế gọi một tiếng ông Tôn, rồi tiếp tục học tập Cầm Nã thuật với hắn.

Hôm nay vẫn không dạy Lý Thanh Vân phá chiêu, sau khi dạy ba mươi sáu chiêu Đại Cầm Nã cho hắn xong, nói là kêu hắn siêng năng luyện tập, luyện đến khi nằm mơ đều có thể đánh ra chiêu thức Cầm Nã tiêu chuẩn, lại dạy phá chiêu, đối luyện với Lý Thanh Vân.

Ông nội Lý Thanh Vân làm bộ đi ngang qua, hừ lạnh, khinh thường nói: “Lười biếng! Đều nói quyền thuật là bản lĩnh của đánh ra đến, không nghe nói có thể luyện ra bản lĩnh.”

Tôn Đại Kỳ có tính khí pháo đốt, vừa châm ngòi là nổ, hắn nhảy lên cãi lại: “Tôi dạy đồ đệ liên quan gì đến ông? Có bản lĩnh ông cũng dạy ra một đồ đệ đi? Hạt giống tốt như vậy lại bị ông lãng phí hai mươi mấy năm, ông còn có mặt mũi nói? Tôi phỉ nhổ!”

Vừa nhắc đến vụ này, Lý Xuân Thu không tự tin nữa, nói thầm một câu gì mà mệnh lệnh của thầy không thể làm trái, rồi xám xịt rời đi.

Lý Thanh Vân không muốn nghe hai ông già này cãi nhau, hai bà nội lại hòa thuận thần kỳ, ăn ké một bữa sáng ở đây rồi vội vàng tìm cớ rời đi.

Đỗ Longhorn ở cửa trạm công nghệ nông nghiệp, đi vào hỏi ông chủ xem có hạt giống hoa sen không, ông chủ lấy ra ba bao hạt giống, nói là giống bản địa thông thường có ba loại, căn cứ vào màu sắc và hoa văn để phân chia, gọi là sen đỏ lớn, sen trắng, sen hồng. Nhưng hạt giống hoa sen trồng ra sẽ có tỉ lệ biến dị nhất định, hắn không dám bảo đảm sản lượng của củ sen.

Lý Thanh Vân chỉ định trồng ít hoa sen ở trong hồ nước trước cửa biệt thự để nhìn xem, đâu thèm quan tâm đến vấn đề chất lượng củ sen, ba loại hạt sen mua mỗi loại một bao, trả tiền rời đi.

Vừa ra thấy vài người đang vây quanh bên cạnh xe bán tải, Lý Khoát Tử trốn ở sau xe, nói thầm gì đó với một thanh niên, mặc dù cách thật xa, Lý Thanh Vân vẫn nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ.

“Anh Hồng, đây là xe của Lý Thanh Vân, nghe nói giá trị vài trăm ngàn đấy. Em nói cho anh, nhà nó hiện giờ coi như có tiền, bán rau bán cá kiếm lớn, thừa dịp xe này còn chưa có giấy phép, chúng ta lừa hắn vài trăm tệ tiêu xài!” Ánh mắt Lý Khoát Tử lóe lên nói.

“Lừa hắn mấy trăm tệ? Lý Khoát Tử mày đang làm ghê tởm anh đây hả? Anh mày ra tay, không lừa hắn mấy ngàn tệ, về sau Hồng Tiêu anh lăn lộn trên trấn như thế nào nữa?” Thanh niên có vẻ mặt vô lại kia tát Lý Khoát Tử một cái, tỏ thân phận.

“Dạ dạ, vẫn là anh Hồng anh minh, mau nhìn kìa, Lý Thanh Vân đi ra.” Lý Khoát Tử khẩn trương rụt cổ lại, định trốn ra sau xe.

“Nhìn chút tiền đồ của mày kia, sợ con mẹ gì! Nhìn anh đây!” Hồng Tiêu hận sắt không thành thép mắng một câu, sau đó đi ra khỏi xe.

Lý Thanh Vân nghe thấy xì xào bàn tán của bọn họ, biết rõ không có chuyện tốt, cũng không định gây xung đột với bọn họ ở trên đường, miễn cho làm trễ nải chuyện chính. Nghe bà nội nói, bên chỗ cầu đá có một nhà chuyên môn bán gà con, gà con ấp ra mỗi lần không nhiều, nhưng chất lượng đặc biệt tốt, hiếm xuất hiện tình hình bệnh dịch.

Nhưng có nhóm người để ý đến hắn, muốn tránh lại không dễ dàng, do đó trước khi đi qua, hắn mở chức năng ghi âm của điện thoại di động ra, đề phòng bất trắc.

“Mày chính là Lý Thanh Vân của Lý gia trại hả?” Hồng Tiêu mang theo vài tên lưu manh, cười tủm tỉm chặn đường Lý Thanh Vân.

“Như thế nào, có việc gì?” Biết rõ bọn họ không có ý tốt, Lý Thanh Vân vô cùng đề phòng, giọng điệu cũng không hề tốt.

“Không có gì, gần đây hơi kẹt, muốn mượn chút tiền của mày để tiêu. Cũng không cần nhiều, mười ngàn tám ngàn là được.” Hồng Tiêu vân vê ngón tay, dáng vẻ theo lẽ là vậy.

“Không quen biết gì anh, dựa vào đâu cho anh mượn tiền? Đừng nói tám ngàn, tám hào đều không có. Các anh còn dây dưa, tôi báo công an!” Lý Thanh Vân tỏ vẻ rất tức giận, đồng thời cũng hơi kích động.

Hồng Tiêu thay đổi sắc mặt, đổi thành tàn nhẫn, uy hiếp nói: “Ái chà, thằng nhãi này xương cứng gớm! Mày không hỏi thử xem ở trong trấn này, Hồng Tiêu tao muốn vay tiền, kẻ nào không dám cho mượn? Ít lải nhải, nhanh chóng bỏ tiền ra, bằng không vài anh em bọn tao không khách khí!”

“Bọn mày đây là tống tiền, đây là cướp bóc! Là ai nói cho mày biết tao có tiền? Có phải Lý Khoát Tử không? Là nó kêu bọn mày đến cướp tiền tao hả?” Lý Thanh Vân giả bộ như rất kích động, nói lời lộn xộn kêu ầm lên.

“Kêu la cái gì, thành thật một chút cho anh Hồng bọn tao! Nhanh lấy tiền!” Vài tên lưu manh trách mắng Lý Thanh Vân vài câu, đồng thời ra tay, xô đẩy hắn vài cái.

Lý Thanh Vân lập tức khoa trương kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh, có chuyện gì thương lượng đã! Mày kêu Lý Khoát Tử ra đây bảo đảm với tao, nếu như cầm khoản tiền này, nó đừng hủy hoại hoa màu và ao cá nhà tao nữa. Nếu như nó bảo đảm, tao cho bọn mày tiền!”

Lý Khoát Tử trốn ở sau xe, nghe thấy vô cùng lo sợ, trực giác cảm thấy chuyện này không thích hợp, như vậy không phù hợp với phong cách của Lý Thanh Vân, hắn dễ nói chuyện như vậy từ khi nào chứ. Hơn nữa mình hủy hoại đồ nhà hắn khi nào? Đây là nói xấu!

Hồng Tiêu đâu nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy Lý Thanh Vân sợ bị đánh, lập tức vui vẻ, vì để nhanh chóng lấy được tiền, lập tức kêu lên: “Lý Khoát Tử, mày mau ra đây bảo đảm! Chỉ cần thằng nhãi này đưa cho chúng ta 10.000 tệ, mày đừng hủy hoại đồ nhà nó nữa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương