Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 88
Sau khi ăn xong, Lý Thanh V n học một bộ Tiểu Cầm Nã thuật từ chỗ Tôn Đại Kỳ, có tổng cộng bảy mươi hai chiêu, biên soạn thành một bộ, diễn luyện thành một mạch, rõ ràng mà ngắn gọn, một chiêu một thức, đều là tinh hoa chiêu thức phức tạp tụ tập diễn luyện thành.
Chẳng qua không có thời gian học tập hóa giải động tác và ba mươi sáu chiêu Đại Cầm Nã, đã nhận được điện thoại người trong nhà gọi tới, nói là ba ông chủ ở trong thành phố đến, đều muốn mua cá ở trong hồ nước, mùi thuốc súng rất nặng, sắp đánh nhau.
Bầu trời còn âm u, đoán chừng ban ngày vẫn có mưa, vào thời điểm này đến mua cá, không phải tìm phiền phức sao. Nhưng đây là mối làm ăn đưa đến tận cửa, không có khả năng từ chối được, hơn nữa có thể tìm tới cửa cướp mua cá, đoán chừng không phải người bên ngoài, khả năng là người quen cũ rất lớn.
Ngày hôm qua chỉ biết Điền Mục vội vã muốn tới, hai nhà khác thì không dễ đoán. Cho dù là ai, người tới là khách, cá trong hồ nước kia sớm xử lý sớm yên tâm, bởi vì đầm nước không gian của mình đã quá nhiều cá, kích cỡ cá chình thật lớn, sắp không chống đỡ được, con nào con nấy kề san sát, nếu như không phải nước suối thần kỳ của tiểu không gian, đã sớm bị thiếu dưỡng khí chết đi.
Nói một tiếng xin lỗi với Tôn Đại Kỳ, nói trong nhà có việc gấp, cần phải trở về xử lý, chờ có thời gian lại qua học tiếp.
Tôn Đại Kỳ cầu còn không được, đã sớm muốn tìm một chỗ để lau mồ hôi. Ôi má ơi, thằng nhóc này quá yêu nghiệt, chỉ đánh một lần Tiểu Cầm Nã thuật ở trước mặt hắn, lại đã gặp là không quên được, lập tức học xong, chẳng những động tác đúng chỗ, kể cả thần thái và khí thế đều bắt chước đến 100%.
Lý Thanh Vân chui vào trong Dodge Ram Longhorn, còn chưa khởi động, đã nhận được điện thoại của Điền Mục.
Trong điện thoại hơi ầm ĩ, nhưng cảm xúc của Điền Mục coi như ổn định, cười nói: “Chú em, ở đâu vậy? Bọn anh chờ em đã nửa ngày rồi, vốn cho rằng hôm nay chỉ có một nhà Phúc Mãn Lâu anh thôi, ai nào ngờ Thục Hương Các kia nghe được tin tức từ đâu, cũng theo tới, lại còn trùng hợp gặp được ông chủ của Xuyên Phủ Ngư Vương trên huyện, phen này náo nhiệt rồi. Nhưng mà vẫn câu nói kia, anh ra giá cao nhất, chúng ta ký kết hợp đồng lâu dài, coi như anh đây nợ em một nhân tình.”
Lý Thanh Vân nghe ra được, Điền Mục thật sự nóng nảy, lại ra điều kiện ưu đãi như thế. Nhưng người này cũng rõ là, lúc trước ra giá 20 tệ, liều mạng ép giá. Hiện giờ phát hiện ép giá không được, lại liều mạng nâng giá, tính khí con lừa điển hình, kéo không đi đánh lùi lại.
“Em còn đang có việc ở trên thị trấn, chuyện cá dễ thương lượng, mọi người đừng nóng, chúng ta gặp mặt nói chuyện. Đúng rồi, khi mọi người đến đã đi con đường nào vậy?” Lý Thanh Vân vừa trấn an vừa khởi động xe, chuẩn bị mau chóng đi về.
“Còn có thể đi con đường nào nữa? Không phải chỉ có một con đường sao? Trên đường đã rộng mở, tảng đá cũng sắp dọn dẹp sạch sẽ, chính là đoạn ở gần thôn em thì chưa mở rộng, có không ít công nhân đang bận rộn, hơi khó đi. Nhưng anh chạy xe việt dã, tăng thêm chân ga là vượt qua, em chạy xe bán tải Dodge Ram thì càng không có vấn đề.”
“…” Lý Thanh Vân không nghĩ tới đội làm đường này tiến triển thần tốc đến như thế, ba dặm đường này vài ngày đã hoàn thành công trình mở rộng. Nhưng tảng đá chặn trên đường là chuyện nhỏ, còn có mấy chiếc máy đào xúc cỡ nhỏ ở trên đường, không dễ dàng vượt qua như vậy.
Có điều hôm nay có người dò đường, nói không thành vấn đề, vậy có thể thử xem, cùng lắm thì quay đầu lại. Đường hiện giờ rộng gấp đôi trước kia, xe bán tải quay đầu trên đường không thành vấn đề.
Lý Thanh Vân quay đầu xe, chạy về hướng Bắc, trên đường tương đối sạch sẽ, chỉ có vài công nhân lẻ tẻ đang dọn dẹp mặt đường sau mở rộng.
Cảm giác lúc này, con đường không còn nguy hiểm như vậy nữa, rộng rãi, có chỗ tránh, vẫn chạy thẳng đến Nam địa Lý gia trại mới nhìn thấy đội thi công đang bận rộn đục tảng đá, mấy chiếc máy đào móc cũng đang bận rộn.
Sau khi thổi còi, máy đào móc nhường cho hắn chỗ trống, sau đó không chờ công nhân dọn dẹp tảng đá lớn trên mặt đường, đã nhấn mạnh ga, ầm ầm rung động, giống như quái thú màu đỏ xông qua đống đá, lưu lại công nhân với vẻ mặt khiếp sợ.
“Xe bán tải này thật hăng hái! Hãng gì vậy? Đống đá cao như vậy đều có thể xông lên?”
“Lợi hại nữa cũng là xe bán tải, hoàn hảo để kéo đá, không giống với chiếc xe việt dã màu trắng mới vừa rồi, đó là xe danh tiếng chân chính, gọi là Ro gì nhỉ?”
“Xí, kể cả Land Rover đều không nhớ rõ, khoác lác gì chứ? Nhưng mà hôm nay thật kỳ quái, sao lại có đến vài chiếc xe sang đi qua? Chẳng lẽ có nhân vật lớn đến trấn Thanh Long sao?”
Lý Thanh Vân không rõ thảo luận tò mò của các công nhân, xông qua đống đá, đã nhìn thấy triền núi chỗ ruộng bậc thang nhà mình, triền núi này không cao, lại rất có linh khí, từ xa nhìn lại, xanh um tươi tốt, màu xanh lá kia cực kỳ đẹp mắt, giống như chim trả, tràn ngập linh khí.
Triền núi này không thuộc sở hữu của riêng một nhà hắn, còn có ruộng bậc thang của một nhà ở góc Đông Nam triền núi, ít hơn ruộng bậc thang nhà hắn vài mẫu, năm nay trồng cải củ vụ xuân và cải trắng vụ xuân, mọc khá tốc, sản lượng rất cao, tính toán thời gian, mấy ngày nữa cũng đến mùa thu hoạch.
Longhorn của hắn còn chưa dừng lại, đã thấy có vài người lao đến, đồng thời luôn miệng ầm ĩ gì đó.
Lý Thanh Vân vừa thấy, ối chà, thật đúng đều là người quen. Điền Mục khỏi phải nói, ngày hôm qua đã báo trước, bảo hôm nay sẽ mang người đến. Nhưng sao Chu Lệ Văn của Thục Hương Các cũng mang người đến vậy? Không nói trước một tiếng nào. Còn Dư Quân của Xuyên Phủ Ngư Vương thì đang tức tối, giống như bị người xa lánh và nói móc, sắc mặt không dễ nhìn.
Khi Lý Thanh Vân xuống xe giống như còn nghe thấy lời nói móc của Chu Lệ Văn: “… Nếu như không phải trong nhà tôi có việc, đâu có thể để cho anh chiếm lợi như vậy, giá cải trắng bốn mươi tệ một ký có thể mua được cá trong nhà Lý Thanh Vân, đừng nói bốn mươi, sáu mươi đều không mua được.”
Điền Mục không mặn không nhạt bồi thêm một câu: “Mua được hay không còn phải nhìn xem giao tình, giá không phải là nhân tố quyết định duy nhất. Ngày hôm qua khi ăn cơm với thằng em Thanh Vân, cậu ấy đã đồng ý, ký hợp đồng cung cấp hàng lâu dài cho tôi.”
Dư Quân đen mặt, không nói ra được một câu nào. Lúc này mới rõ hàm nghĩa ở trong lời nói trước đó của Lý Thanh Vân, nói giao dịch này ấn giá bốn mươi tệ một ký, nhưng không bảo đảm về sau sẽ là giá bao nhiêu. Hóa ra thật sự có người ra giá cao mua cá của Lý Thanh Vân, không phải nói láo gạt người.
Ba mẹ của Lý Thanh Vân, Miêu Đản, Lý Vân Thông đều ở bên cạnh khuyên bảo, kêu bọn họ không cần phải lo lắng, cá trong hồ nước còn có mấy ngàn ký, ba người bọn họ đều mở nhà hàng, hẳn là có phần.
Lý Thanh Vân vừa xuống xe đã bị ba người này vây quanh, trăm miệng một lời nói: “Lý Thanh Vân, cá này bán cho tôi! Giá bao nhiêu cậu ra!”
Giá này cũng không phải ra bừa, tuy rằng hương vị cá hắn nuôi vô cùng tốt, nhưng nếu như không phù hợp với trình độ chi tiêu của thành thị xung quanh, nhà hàng sẽ không làm mối mua bán lỗ vốn.
Lý Thanh Vân đã sớm điều tra tình huống thị trường bán lẻ thủy sản của thành phố nơi đây, cá bình thường đều giá chừng 14 tệ, cá hoang dại đều chừng 30 tệ, còn giá hắn mong muốn đối với cá nhà mình là chừng 60 tệ.
Sở dĩ lầy trước 40 tệ một ký bán giảm giá chính là định ép Phúc Mãn Lâu và Thục Hương Các chủ động nâng giá, do đó, hiệu quả rất tốt, vài thương gia tranh nhau đến sắp đánh lộn.
Lý Thanh Vân xoa tay, cao giọng nói: “Mọi người đừng lo lắng, có chuyện gì từ từ nói. Đại Đầu, nhanh xuống ruộng hái hai quả dưa hấu, cắt ra cho mọi người hạ hỏa. Miêu Đản, vào trong lều dưa lấy thớt và dao bổ dưa.”
Chiêu này dùng thật tốt, ba thương nhân đều cho Lý Thanh Vân thể diện, biết rõ hiện giờ ầm ĩ vô dụng, muốn nhận được nguồn cung cấp cực phẩm này, cần phải hạ vốn gốc.
Đúng lúc này, có vài người đi từ trong ruộng rau bậc thang của một nhà ở phía Nam tới, chủ ruộng tên là Lý Thiết Trụ, hơn 40 tuổi, để bộ râu quai nón rậm, làm người trung hậu, là người có tiếng chịu được khổ nhọc trong thôn. Trong số mấy người đi bên cạnh hắn có hai người dáng vẻ như lái buôn rau, nhìn khá quen mặt, năm trước từng đến thu mua rau ở Lý gia trại.
Cảm xúc của Lý Thiết Trụ không cao, cười gượng, từ đằng xa nói: “Anh Thừa Văn, hôm nay nhà anh lại bán rau à? Chỗ em có hai lái buôn đến thu rau, muốn nhìn xem vườn rau nhà anh.”
Ba mẹ Lý Thanh Vân vừa nghe, lập tức dở khóc dở cười, bên này có ba chủ nhà hàng đến cướp đã kêu ầm ĩ lên, ngươi lại còn dẫn hai lái buôn rau đến để làm gì?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nhiệt tình đáp: “Thiết Trụ, không phải bọn họ đến thu cải trắng, cải củ nhà chú sao? Tại sao còn đến xem đậu đũa, cà tím linh tinh nhà anh chứ? Xe vận tải nhỏ bọn họ chạy tới có thể kéo hết sao?”
Lý Thiết Trụ rầu rĩ, cũng không cố kỵ lái buôn rau còn ở đây, lập tức nói: “Haizzz, đừng nói nữa, chỗ rau nhà em trồng năm nay đều lỗ vốn cả. Cải trắng 2 hào một ký, cải củ bốn hào sáu một ký, nếu như thuê người đi hái, còn chưa đủ trả phí nhân công đâu. Như vậy còn chưa phải thê thảm nhất, nghe lái buôn rau nói, chờ cải trắng vụ xuân đưa hết ra thị trường, một hào hai xu một ký đều không bán được.”
Lái buôn rau đi cùng với hắn nói: “Không phải tôi lòng dạ đen tối ép giá gì đâu, mà năm nay trên thị trường có rất nhiều cải trắng, cải củ, bọn tôi chở về thậm chí còn phải bù cả tiền xăng. Bán sớm vài ngày còn có thể bù được chút tiền vốn, chờ mùa thu hoạch hơn hai mươi ngày sau nữa, toàn bộ nát trong tay đều có khả năng.”
Người còn lại nói: “Thôi bỏ đi, không đề cập đến chuyện này nữa. Tôi thấy bờ ruộng nhà anh rất náo nhiệt, nên muốn đến đây nhìn xem. Nghe Lý Thiết Trụ nói, trong ruộng nhà anh trừ bỏ đậu đũa cà tím ớt xanh ra, còn có khoai tây hả? Bọn tôi muốn nhìn xem khoai tây như thế nào, bọn tôi cảm thấy tương đối hứng thú với nó.”
Lái buôn thu rau cũng rất nhiều loại, quy mô có cách biệt trời vực, có người cái gì đều thu, có người chỉ thu một loại hoặc hai loại. Đoán chừng hai người này đã quen thu cải trắng và cải củ, thấy lợi ích năm nay không tốt, định thu chút khác để cất giữ.
Trong ruộng khoai tây nhà Lý Thanh Vân trồng có trồng xen đậu đũa, do đó cũng dùng nước suối sau pha loãng tưới lên, hương vị tuyệt đối sẽ tăng lên nhiều, bán cho những lái buôn rau bình thường này thật đáng tiếc, vừa nói giá đoán chừng sẽ hù sợ bọn họ. Bởi vì khoai tây vụ Đông Xuân, chừng giữa tháng năm mới có thể đưa ra thị trường.
Lý Thanh Vân còn chưa nhẹ nhàng từ chối, đã thấy Chu Lệ Văn nóng nảy, xông ra nói trước: “Không được! Rau dưa nhà này tôi bao cả! Hai người đã tới chậm! Quy củ thứ tự trước sau có hiểu không hả?”
Vừa giận dữ lên, thật sự giống như cọp mẹ bảo vệ con mình vậy, cực kỳ hung tàn, dọa sợ hãi lái buôn rau hai mặt nhìn nhau, không rõ mình đắc tội nàng ở điểm nào, chỉ hỏi giá thôi mà, đến mức như vậy sao? Bọn họ vốn chỉ tùy tiện nhìn xem, thấy Chu Lệ Văn bá đạo như vậy, trong lòng ngược lại tức tối.
“Bọn tôi chưa từng nghe nói đến quy củ thứ tự trước sau gì cả, bọn tôi thu mua rau nhiều năm như vậy, chỉ biết ai ra giá cao thì được. Cô em này, nhìn cách ăn mặc của cô không giống với người thu mua đồ ăn, nếu như thật sự tranh giành, tôi tin tưởng cô không tranh được với chúng tôi đâu.” Lái buôn rau kia hơi tức giận, ánh mắt không tốt trừng mắt nhìn nàn.
“Sang bên chơi đi, hôm nay tâm tình của bà mày không tốt, so cái gì mà so, bà mày luôn thu mua hai mươi tệ một ký, nếu như hai người cao hơn, hôm nay bà đây quỳ xuống hát ‘Chinh phục’ cho hai người!” Chu Lệ Văn nổi giận lôi đình, ưỡn ngực lên, dáng vẻ định liều mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook