Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 66
Khi Lý Thanh Vân đang chuẩn bị cơm trưa, hồn nhiên không biết bởi vì giá rau dưa nhà ình nên Nhị Lăng Tử bị người cười nhạo.
Hôm nay mọi người đều rất hào hứng, ngồi ở trên một bàn lớn, nhìn đầu bếp của Thục Hương Các bưng từng món ăn thôn quê lên. Chẳng qua, vợ của Vạn Lai Ức biết mình không ngồi lên bàn được, chủ động yêu cầu nhặt rau ở trong phòng bếp, để cho chồng mình ngồi lên bàn là được.
Trần Tú Chi là bà chủ nhà hôm nay chỉ trợ thủ, còn Lý Thừa Văn ông chủ nhà chỉ trách nhiệm chỉnh lửa, muốn lửa to thì lửa to, muốn lửa nhỏ thì lửa nhỏ, xào rau hoàn toàn bằng nồi đất, như vậy cũng thử thách kỹ thuật của đầu bếp, dù sao người ta đã dùng quen bếp gas.
Lên vài đĩa thức ăn nguội trước, rau dưa cực phẩm chính tông, khi không động đũa, chỉ riêng mùi hương đã khiến cho người ta chảy nước miếng. Gỏi dưa chuột, đậu đũa hấp, cà tím sốt tỏi, bắp cải ngâm ớt, hương vị thuần thiên nhiên, không thêm gia vị dư thừa, để cho người ta cảm nhận sức hút của rau dưa cực phẩm.
Tay nghề của đầu bếp Thục Hương Các thật sự tinh xảo, đây là mấy món ăn gia đình bình thường nhất, lại khiến người cả bàn chảy nước miếng. Món ăn nóng chưa lên, bình thường không có ai động đũa, nhưng lệ thường này cũng có thể tùy tiện đánh vỡ, ví dụ như rau trộn rất mê người, rượu rất tinh khiết và thơm.
Bàn ăn hôm nay, cả hai loại đều chiếm đủ.
Điền Mục kêu thư ký xách một hộp Mao Đài Phi Thiên 53 độ từ cốp xe ra, khi rót rượu, Lý Thanh Vân phát hiện thời gian xuất xưởng của rượu này là mười năm trước, tính toán ra nên có niên đại mười lăm năm. Sau khi mở ra cũng hương bay khắp phòng, nhưng mùi hương khác với rượu tiểu ngũ lương của Lý Thanh Vân, bởi vì Mao Đài là mùi tương, còn tiểu ngũ lương là mùi nồng.
Lý Vân Thông đã lên đại học, cũng coi như có chút kiến thức, chỉ hơi thiếu kiên nhẫn, ôm chai rượu kêu ầm lên: “Ôi trời, đây là Mao Đài Phi Thiên, còn là của năm 2001, ở trong nhà bạn học của em có một chai, được ba cậu ấy coi thành bảo bối, nghe nói một chai hiện giờ có thể bán ra sáu đến bảy ngàn tệ.”
Điền Mục vô cùng khiêm tốn cười nói: “Rượu này được anh cất chứa nhiều năm, phí tổn lúc trước không cao như vậy đâu, khi xuất xưởng chỉ có mấy trăm tệ một chai. Anh chỉ có mỗi sở thích này, thuốc có thể không hút, đồ ăn có thể ăn ít, nhưng một ngày không thể uống rượu. Ha ha, hôm nay mọi người thoải mái uống, anh mang theo hai hộp, mọi người có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, nếu như không đủ, lần sau anh mang nhiều chút.”
Tổng giám đốc của Thục Hương Các Chu Lệ Văn cảm thấy nổi bật bị cướp đi, còn mình hôm nay ở lại đây ăn cơm nhưng không mang theo lễ vật gì cả, cảm thấy không có mặt mũi, vì thế nói: “Gì mà sáu đến bảy ngàn tệ chứ, chỉ là giá tuyên truyền thôi, giá trong nhà hàng chị bán ra chỉ có năm ngàn đồng một chai.”
Nghe thấy lời nói ngốc vị phụ nữ mang theo vài phần nũng nịu như vậy, Lý Thanh Vân và Điền Mục cùng nhau nở nụ cười, phụ nữ chính là phụ nữ, cho dù nữ cường nhân cũng là phụ nữ. Vì dỗi hờn đi xác định giá trị chân thật của một chai rượu thú vị sao? Rượu dùng để uống, bàn giá bản thân không đúng.
“Nào nào, mọi người rót đầy, món ăn nóng còn chưa lên, chúng ta nếm thử hương vị của rượu ngon trước.” Lý Thanh Vân cầm chai rượu, đầu tiên rót đầy một ly cho Điền Mục, sau đó rót cho Chu Lệ Văn, tiếp theo mới là Vạn Lai Ức, rót hết cho nhân viên chính bên khách, sau lại rót cho nhân viên đi cùng… rồi tới mình và các bạn nhỏ của mình, sau đó không quan trọng thứ tự trước sau nữa.
Nhưng nữ trợ lý của Chu Lệ Văn lưu lại đảm nhiệm lái xe, cho dù muốn uống rượu cũng không được, nhân viên đi cùng bên chỗ Điền Mục cũng như vậy, người lái xe không uống rượu.
Hôm nay uống rượu ở nhà nông dân, không hề phân biệt tôn ti, chỉ chú ý đến thỏa thích và tùy tiện, quy củ không đề cập đến, mọi người nếm Mao Đài trong ly trước, mùi tương càng nồng đậm lan tràn trong miệng, mùi thơm xộc lên, chui ra theo cái mũi, đều ngửi được thơm tho.
“Rượu ngon, trước kia từng uống Mao Đài hai lần, nhưng không thể so sánh được với rượu hôm nay, không cùng một đẳng cấp. Nào, mọi người uống rượu rồi thì dùng món, nhất định đừng khách khí đấy.” Là chủ nhân ở trên bàn rượu, Lý Thanh Vân phải chịu trách nhiệm rót rượu và gắp đồ ăn, để cho các vị khách cảm nhận được sự nhiệt tình của chủ nhân.
Ở trong mắt người trong thành phố hiện giờ thì cảm thấy quá giả tạo, nhưng phần lớn đều là một loại thói quen, cả địa phương đều có thói quen này, sẽ gọi là truyền thống.
Thật ra Lý Thanh Vân cũng cảm thấy rất giả tạo, bình thường lúc người nhà mình ăn cơm, gần như không mời, nhưng hôm nay khách đến quá nhiều người, nếu như không mời rượu mời đồ ăn, bị ba mẹ nghe được, sẽ nói mình không biết làm người.
Nhưng người trong thành phố không có mấy ai biết khách khí là gì, đã thật tình ở lại ăn cơm, vậy sẽ không làm bộ khách khí. Không cần Lý Thanh Vân mời, đã hạ đũa, rắc rắc rắc rắc, ăn miếng dưa chuột đến giòn tan.
Cũng may món nóng nhanh chóng đưa lên, thịt thỏ hoang kho tàu, khoai tây hầm gà rừng, lươn muối tiêu, cá nấu cải chua nồi lớn, như này có thể là thói quen của đầu bếp, không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, dùng hai cái nồi đất, đồng thời làm ra bốn món chính. Tuy nói là bốn món ăn, nhưng phân lượng đầy đủ, mỗi một phần đều dùng đĩa sâu giống như cái nồi mới có thể đựng hết.
Phen này thật sự không còn ai khách khí nữa, món chính đi lên, sẽ không sợ ăn hết sạch đồ ăn trên mặt bàn, khiến cho chủ nhà khó xử.
Làm chủ nhà, sau khi mọi người cùng uống một ly, nên đi mời rượu, căn cứ vào thân phận hoặc là tầm quan trọng khi làm việc để sắp xếp. Cái ly nơi đây sử dụng là ly nhỏ, hai ly mới được một lạng, như vậy tiện cho mời rượu, mời nhiều vài ly sẽ không thể lập tức ngã xuống.
Lý Thanh Vân đứng lên, nâng ly rượu ngang vai, nói với hai vị khách quan trọng: “Tổng giám đốc Điền anh Điền, tổng giám đốc Chu chị gái Chu… a không, là Chu tiểu thư, hôm nay hoan nghênh hai vị khách quý đến nhà em làm khách, đương nhiên, cũng mang của cải đến nhà em. Lời khách khí không nói nhiều, tất cả đều ở trong rượu, em mời anh chị một ly!”
Nói xong, Lý Thanh Vân một hơi cạn sạch, lộn ngược ly rượu lại, lộ cái ly ra, xem như cho thấy bản thân đã uống cạn.
Điền Mục và Chu Lệ Văn cũng cười cạn ly, nhưng sau khi uống xong, Chu Lệ Văn lại trịnh trọng nói: “Chú em, mới vừa rồi cậu lần đầu tiên mời rượu, nói sai xưng hô thì thôi, về sau không thể gọi chị là chị gái Chu hay Chu tiểu thư, gọi thẳng chị Chu là được. Bằng không, sẽ không chỉ có mỗi phạt rượu, còn có trừng phạt khác nữa.”
Lý Thanh Vân cười to, nói biết sai rồi, nam nữ cả bàn cũng cười theo, quy củ hiện giờ thật sự không thịnh hành gọi tiểu thư, đây là lời mắng chửi người.
“Sai lầm này quá lớn, cho dù là lần đầu tiên mời rượu cũng phải phạt. Mọi người nói là phạt một ly hay là phạt ba ly đây?” Hôm nay tâm tình của Điền Mục không tệ, cũng không nhằm vào kẻ thù cũ Chu Lệ Văn nữa, dứt khoát nhằm vào Lý Thanh Vân, vui đùa với hắn, kéo gần khoảng cách.
“Ha ha, phạt ba ly, phạt ba ly…” Lý Vân Thông lắc lư cái đầu lớn, không phân rõ địch ta, giống như làm phản.
Còn Miêu Đản do dự một chút, nói ra lời trong lòng: “Anh Phúc oa, vẫn là phạt ba ly đi! Rượu này thật sự không tệ, uống thơm, trước kia chúng ta nào có cơ hội thưởng thức một ngụm, hiện giờ có cơ hội, còn không thả sức mà uống?”
Mọi người cười to, mấy người phụ nữ thậm chí cười ra nước mắt, cảm thấy hai người bạn nhỏ của Lý Thanh Vân rất buồn cười.
Lý Thanh Vân cũng hơi tức giận: “Hai người… để anh nói gì mới được đây? Tục ngữ có câu, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo. Rượu lại ngon nữa, uống nhiều quá cũng sẽ say! Hai người định giúp khách quá chén anh đây sao?”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người lại cười to một trận.
Lái buôn rau Vạn Lai Ức cũng ồn ào theo, cười nói: “Chú em Lý, thật ra lời hai chú em đây nói không sai, Mao Đài cực phẩm này là vàng mềm, ba ly xuống chính là hơn một ngàn tệ, chú em không uống có thể để cho anh đây uống thay, anh đây gấp đến mức con sâu rượu trong bụng đều sắp nhảy ra rồi.”
“Được được được, rượu này em uống, uống xong sẽ mời ông chủ Vạn, em không muốn chậm trễ bất cứ một vị khách quý nào.” Lý Thanh Vân nói xong, tự mình rót một ly uống một ly, liên tục uống ba ly, rượu như tương vàng, đẹp không thể tả, không hề kém hơn rượu tiểu ngũ lương quý giá ở trong không gian của mình.
Mọi người khen Lý Thanh Vân tửu lượng giỏi, còn Lý Thanh Vân ợ một hơi rượu, rót đầy xong, lại mời khách Vạn Lai Ức. Mời khách chính xong, chủ nhân trao quyền mời rượu sang cho những người bạn của mình, để cho chủ phụ mời khách phụ, như vậy không khí ở trên bàn rượu mới có thể sôi động lên.
Thừa dịp mọi người uống rượu, Điền Mục nhân cơ hội nếm một miếng cá nấu cải chua, ánh mắt lập tức sáng ngời, kêu lên: “Cá ngon, nhai thật giòn, cho dù hương cay như thế nào đều không che đậy được hương thịt cá, đây là một con cá ngon nhất tôi được ăn trong mấy năm gần đây.”
Thư ký của hắn cũng nếm thử một miếng, cũng gật đầu lia lịa, khen cá ngon. Con cá này là cá trắm cỏ nặng bốn ký đến bốn ký rưỡi kia, chất thịt xem như trên mức trung bình trong cá nước ngọt. Nếu như là cá thuần hoang dại, chất thịt sẽ tốt hơn, Lý Thanh Vân còn đổ thêm nước suối không gian vào trong hồ cá, ít nhiều gì cũng có thể gia tăng thêm vài phần thơm ngon.
Còn con cá chép đỏ được đầu bếp cắt dao hoa sóc, ướp tinh bột khô, qua dầu chiên một lượt, xối nước sốt cà chua lên, đã thành một món đồ ăn đặc sắc nổi tiếng của Thục Hương Các, tên là sóc cá, già trẻ đều chơi, nam nữ đều xơi.
(*) Dao hoa sóc: Một kỹ thuật dùng dao trong nấu ăn của Trung Quốc 松鼠花刀
Sau đó trên bàn lập tức rơi vào trong cướp đoạt điên cuồng.
Tuy rằng cá chép nhiều xương, nhưng chỉ cần xử lý thỏa đáng, hương vị không thể chê, ăn đến mọi người miệng đầy hương, muốn ngừng mà không được.
“Cho đến bây giờ em chưa từng được ăn cá nào ngon vậy…” Miêu Đản nhà nghèo từ nhỏ, nhưng thôn dân ở bên cạnh sông Tiên Đới chưa bao giờ thiếu ăn cá, cá có đến trăm ngàn cách chế biến, hương vị do mỗi một đầu bếp làm ra đều không giống nhau, hai đầu bếp hôm nay đều là hàng thật giá thật, cộng thêm dùng nguyên liệu cực phẩm để nấu ăn, muốn làm ra đồ khó khăn đều khó có khả năng.
Lý Thanh Vân người đã được nguyên liệu nấu ăn trong tiểu không gian dưỡng đến miệng điêu đều cảm thấy bàn rượu và thức ăn này thật ngon, những người khác càng không cần phải nói.
Sau khi xong món sóc cá, thịt lợn rừng ướp phối hợp với ớt cay, xào ra một phần thịt băm ớt cay, lập tức kích nổ sự thèm ăn của mọi người, tươi cay ngon miệng, kết hợp với rượu ngon, trong bất tri bất giác đã có người uống quá chén.
Khi canh ba ba già lên, đều không có ai ăn được nữa. Đầu bếp có lẽ sợ không đủ ăn, còn nấu một phần canh trứng cà chua, loại canh này ở nhà hàng không có ai gọi cả, nhưng phần canh làm ra từ cà chua dùng nước suối không gian tưới và trứng gà đất lại còn được hoan nghênh hơn canh ba ba già nhạt.
Một bàn mười mấy người, bốn chai rượu vốn không đủ uống, Điền Mục kêu người mang một thùng Phi Thiên Mao Đài còn lại từ trong cốp xe xuống.
Có thể cảm thấy buổi chiều còn phải làm việc, không thể uống say, vì thế tượng trưng phân ra một chai, ba chai còn lại chia cho đầu bếp đã bận rộn thật lâu cùng với ba mẹ của Lý Thanh Vân và vợ của Vạn Lai Ức. Tuy rằng bọn họ có để đồ ăn lại ở trong phòng bếp, nhưng rượu cũng phải uống một chút.
Bữa tiệc rượu này ăn hơn hai tiếng mới kết thúc, sau khi dọn bàn, ngâm một bình trà xanh, rót cho mỗi người một chén, xem như là trà tỉnh rượu. Mặc dù là thói quen của địa phương, nhưng rất nhiều người đều biết rõ say rượu uống trà không tốt cho thân thể, muốn uống thì uống, không muốn uống thì uống nước lọc.
Điền Mục nhấp một ngụm trà, tán thưởng nói: “Chú em, hôm nay anh mới phát hiện trấn Thanh Long là một bảo tàng. Rau dưa và hoa quả cậu gieo trồng ra thì không cần phải nói, một bình trà dại tùy tiện pha ra lại cũng là trà ngon khó có được.”
“Trà này thật bình thường, chờ qua một thời gian ngắn nữa, để cho anh nếm thử một loại trà cực phẩm quý giá của em, đó mới ca ngợi.” Lý Thanh Vân khiêm tốn mỉm cười, trong lòng tự nhủ ta sẽ nói cho ngươi biết trong nước pha trà ta có pha thêm nửa chén nước suối không gian sao? Chỉ với trà hoang nơi đây, tuy rằng phẩm chất không tệ, nhưng còn chưa lọt được vào trong mắt Điền Mục, do đó phải thêm công sức trên nước pha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook