Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 62
Lái buôn rau bị trưởng thôn Lý Thiên Lai mắng ngẩn ra, hồi lâu không hòa hoãn lại, lái buôn từ trong thành đến, đều biết rõ trưởng thôn của sơn thôn không dễ chọc, không phải người được đánh giá cao thì cũng là bá chủ một phương trong thôn. Nếu như thật sự sinh ra xung đột, bị ăn khổ một chút đều là nhẹ, dù sao nơi đây là nơi giao nhau giữa ba tỉnh, thành phần dân tộc phức tạp, thêm với ngỗ ngược khó dạy, không phải trong thời gian ngắn phía nhà nước có thể sắp xếp ổn thỏa được.
Lý Thanh Vân lại cảm thấy trưởng thôn đang nâng mình lên quá cao, có cảm giác đang tâng bốc. Nhưng mà, người ta khen ngợi mình, lại giúp đỡ chèn ép thương nhân khác, thật sự không cần so đo quá mức với hắn.
Miêu Đản thằng cha này cũng trực tiếp, nghe nói trong nhà Lý Thanh Vân có việc, lập tức nói không đi lên trấn trên nữa, kêu trưởng thôn tìm xe người khác hoặc là tự chạy xe máy của hắn cũng được, dù sao là cục bưu chính trả chi phí xăng đầu, hắn cũng có thể được một nhân tình.
Trưởng thôn Lý Thiên Lai nói vài câu khách sáo với Lý Thanh Vân, nói mình cũng muốn giúp nhà hắn hái rau, nhưng mà hội nghị mở ra trong thị trấn hôm nay tương đối quan trọng, khả năng đường quốc lộ từ thôn lên thị trấn có hy vọng, hôm nay hội nghị chính phủ thị trấn có liên quan đến việc sửa đường.
Có hỗ trợ của Lý Vân Thông và Miêu Đản, cộng thêm một nhà ba người Lý Thanh Vân, nhân lực đã đủ. Dù sao không vội, sau mấy tiếng luôn có thể hái xong rau dưa đã lớn.
Sau khi hai lái buôn rau nhận lấy đả kích đến từ trưởng thôn, lại càng tức giận hơn, nhịn cơn tức, nói cái gì đều không rời đi, chính là muốn nhìn xem Lý Thanh Vân có thể bán được rau dưa với giá bao nhiêu.
Vào lúc này, phần lớn người trong thôn đều đã ăn bữa sáng, người có việc thì xuống ruộng, người không có việc gì thì đi dạo xung quanh.
Nhị Lăng Tử là một người giữ chữ tín, đã nói giúp Lý Thanh Vân trông ao cá, thật sự không hề bỏ quên công việc này. Hắn ăn bữa sáng xong, chuẩn bị tới hồ nước, nhưng nhìn thấy cả nhà Lý Thanh Vân đều đang ở bên bờ hồ, ngược lại cũng biết đi qua chào hỏi.
“Phúc Oa, anh tới giúp cậu trông ao cá. Hôm qua con chó Hồng Kỳ kia đi ngang qua ao cá, định rải nước tiểu vào trong đó, anh dùng tảng đá đập nó vài cái, khi đang chuẩn bị tìm gậy thì thằng chó đó lại chạy mất. Lần sau để cho anh nhìn thấy nó, trực tiếp lấy gậy gộc đánh gục nó luôn!” Giọng nói khù khờ của Nhị Lăng Tử cũng vô cùng đặc sắc.
Tuy rằng chỉ số thông minh của Nhị Lăng Tử có vấn đề, nhưng thể trạng không kém, cao lớn, trên thân là từng khối cơ thịt. Bình thường ngây ngốc, bị người ta mắng vài câu đều không cãi lại, nhưng nếu như thật sự ngang bướng lên thì có thể đánh ngã hai ba người bạn cùng lứa tuổi, vì thế còn bị người của đồn công an bắt đi hai bận, nhưng biết chỉ số thông minh của hắn có vấn đề, trong nhà lại nghèo, muốn kiếm tiền cũng không kiếm được, sau này bỏ mặc, người lớn trong thôn cũng kiêng dè hắn, không dám thật sự chọc giận hắn.
Lý Thanh Vân thấy hắn tới, cười nói: “Nhị Lăng Tử, trong nhà anh có việc gì không? Nếu như có việc gì thì đi làm việc giúp ba anh đi, ao cá nhà em không cần trông coi mỗi ngày. Muốn ăn dưa thì xuống ruộng hái, hiện giờ vừa vặn có dưa chín, dưa hấu hay dưa lê đều được.”
Nhị Lang Tử rất nghiêm túc: “Như vậy không được, ba anh đã nói, vô công bất thụ lộc, chuyện ăn không trả tiền anh không làm. Mọi người đang định làm gì vậy, định hái rau sao? Anh giúp mọi người hái.”
“…” Lý Thanh Vân không lời nào để nói nữa, lại đến thêm một lao động, tự nhiên là chuyện tốt.
Nói xong, mấy người đều đeo giỏ trúc chuyên dụng, đi vào khu trồng rau trong ruộng bậc thang.
Hái rau rất đơn giản, nhưng có chú ý. Ngươi có thể hái xanh, hái nhỏ, nhưng không thể bẻ gãy thân, cũng không thể chạm vào làm hoa rụng xuống, nếu như hái nhiều thì tự sẽ có kỹ xảo của mình. Nếu như là người học nghề thì có thể mượn kéo, cắt sạch những rau quả cần hái.
Nhưng mà người dùng kéo chưa chắc đã nhanh hơn người hái thuần thủ công, bởi vì chỉ cần tìm đúng cảm giác, cành lại cứng, lấy tay bẻ một cái, sẽ theo tiếng mà đứt. Nếu như không tìm thấy phương pháp, sẽ kéo hồi lâu, xé cả cảnh xuống cũng không hái được.
Lý Thanh Vân vẫn luôn đi học, rất ít cơ hội xuống ruộng, tốc độ của hắn tự nhiên chậm nhất. Lý Vân Thông còn mạnh hơn hắn, xem ra thường xuyên luyện tập ở nhà. Miêu Đản và Nhị Lăng Tử lại tương đương, đồng thời hái đầy một rổ đậu đũa, giống như thi đua chạy như bay xuống ruộng bậc thang, đổ rau xuống đầu bờ ruộng.
Miêu Đản xách rổ, nhanh chóng quay lại. Còn Nhị Lăng Tử thì chỉ vào hai lái buôn rau, nói lời uy hiếp: “Hai người không thể ăn vụng, nếu như ăn vụng bị tôi phát hiện ra, dựa theo quy củ trong thôn, có thể trực tiếp đánh gãy chân.”
Một câu nói khờ khạo của Nhị Lăng Tử lại dọa sợ hai lái buôn rau đến run rẩy, nếu như không phải vì đánh cược, bọn họ đều định rời đi, không muốn hờn dỗi với Lý Thanh Vân nữa.
Đậu đũa nhanh chóng hái xong, đổ một đống lớn ở đầu bờ ruộng. Sau đó hái cà tím, ớt, cuối cùng hái dưa chuột và cà chua. Đây là rau dưa phổ biến, trên cơ bản mọi người đều trồng, về cơ bản mọi người đều thích ăn. Do đó, chờ khi thu hoạch toàn bộ, cũng không bán lên giá cao được.
Trong ruộng bậc thang của nhà Lý Thanh Vân còn trồng khoai tây, nhưng mà vẫn chưa tới mùa thu hoạch, khoai tây lúc này không nhỏ, nhưng chưa phát triển tinh bột, lại phát triển thêm mười mấy hai mươi ngày nữa, có thể đào ra tiêu thụ trên thị trường.
Lý Thanh Vân không chiếm ưu thế trên hái rau, thấy hái gần xong, chỉ còn lại dưa hấu và dưa lê, nên nói với ba mẹ: “Mọi người thong thả hái, dưa lê tùy tiện hái một ít, dưa hấu hái hết quả chín đi. Bạn con trong thành phố cũng nên đến rồi, con đi tưới cho rau chút nước, trên cành lá ngậm giọt nước, dễ nhìn hơn đúng không?”
Tưới nước tự nhiên là tưới trong ruộng, mới vừa rồi hắn đã nếm thử dưa chuột và cà chua, hương vị rất ngon, trọng lượng cũng vượt trên nhà người ta, chính là không đạt đến hương vị tuyệt đỉnh như rau dưa trong không gian. Đoán chừng do nước suối không gian tưới lên quá ít, hắn định lại tưới thêm một lần, thử xem có thể có hiệu quả rõ ràng không.
Lý Thừa Văn hơi khó hiểu, hỏi: “Hái dưa hấu làm gì vậy con? Chẳng lẽ người mua con mời đến còn kiêm thêm cả bán dưa hấu sao? Dưa hấu thứ này không để được mấy hôm, đừng để hái xong người ta lại không cần.”
“Ba, ba cứ yên tâm đi, chỉ sẽ có người cướp lấy, tuyệt đối không nát trong tay.” Lý Thanh Vân tràn đầy tin tưởng nói.
Dặn dò ba mẹ xong, lại nói với vài người bạn mấy câu, hắn mới đi xuống ruộng bậc thang, chuẩn bị lấy thùng nước có pha nước suối không gian. Nhưng còn chưa bắt đầu hành động, chợt nghe thấy tiếng còi xe ô tô truyền đến từ trên đường lớn, đồng thời điện thoại di động của hắn cũng vang lên.
“Chú em, chị đây đã đến, thật sự không ngờ, sơn thôn của các cậu lại xinh đẹp đến vậy! Ha ha, chị nhìn thấy cậu rồi, hóa ra căn cứ nông nghiệp của cậu chính là mảnh ruộng bậc thang này?” Trong điện thoại truyền đến tiếng hô thoải mái dễ chịu của Chu Lệ Văn.
Lý Thanh Vân sửa lại: “Cái gì gọi là mảnh ruộng bậc thang này? Cả đỉnh núi nhỏ này đều là của nhà tôi. Chẳng qua chỉ khai phá một bên sườn núi, một bên kia bởi vì ánh mặt trời không đủ, còn chưa có thời gian khai khẩn. Chờ sau khi toàn bộ quả núi nhỏ này được khai khẩn, cung cấp rau dưa sẽ không thiếu nữa.”
Chu Lệ Văn bất mãn nói: “Hừ, còn không phải là lừa người sao! Nói gì mà căn cứ nông nghiệp, cái gì mà phát triển nghiên cứu công nghệ cao, cái gì mà giám đốc nghiệp vụ. Hóa ra chỉ là núi tốt nước tốt không khí trong lành, rau xanh trồng ra đương nhiên tốt. Chờ lát nữa chị nếm thử rau dưa nhà người ta trồng ra, nếu như không khác nhà cậu, cậu cứ đợi đó xem kịch vui đi.”
Lý Thanh Vân không chấp nhận nổi nhất việc nghe thấy người ta nói mình làm giả, không quá vui vẻ đáp lại: “Đúng là căn cứ nông nghiệp, ruộng thí nghiệm của bản thân tôi, không thể giả được. Trước cho chị một cơ hội để hoài nghi, nếu như các chị không vừa lòng với rau dưa nhà tôi, chúng ta có thể dừng quan hệ cung cấp hàng.”
“Ha ha, chỉ nói đùa với cậu thôi, việc gì phải nghiêm túc như vậy chứ! Với tính khí như của cậu, đâu thể làm giám đốc nghiệp vụ được? Về sau đâu thể làm ông chủ chứ? Được rồi được rồi, chị cũng đã đến, không lãng phí tiền điện thoại nữa.” Đúng là thế, khi nàng cúp điện thoại, hai chiếc xe đã đỗ lại trước mặt Lý Thanh Vân.
Một chiếc là Audi Q7 màu trắng, xe riêng của Chu Lệ Văn. Nhưng người lái xe là nữ trợ lý của nàng, còn nàng ngồi ở bên ghế phụ, tiện ngắm phong cảnh, hàng ghế đằng sau là giám đốc Triệu của bộ phận thu mua và hai đầu bếp lớn tuổi. Chiếc xe đằng sau là xe vận tải nhỏ màu xanh lam, chuyên môn dùng để chở hàng, không khác gì với xe vận tải nhỏ của hai lái buôn rau đến đây thu mua rau.
Chu Lệ Văn xuống xe, Lý Thanh Vân tiến lên bắt tay với nàng, nhìn thấy cô gái giống như mật đào này, trong lòng đàn ông thế nào cũng điên cuồng không có tiền đồ, Lý Thanh Vân không hề ngoại lệ.
Hôm nay nàng mặc váy công sở màu xanh nhạt, áo ống màu trắng, không đeo tất chân, lộ ra một đoạn đùi đẹp tự nhiên, trắng sáng lóng lánh, trên chân là một đôi xăng đan màu trắng không hề có trang trí gì, nhưng cũng bị nàng đeo ra hương vị hợp mốt.
“Tổng giám đốc Chu, chào chị, hoan nghênh đi đến Lý gia trại nhà tôi. Chị nghỉ ngơi một chút trước hay trực tiếp đi xem rau dưa?” Lý Thanh Vân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người ta, không nỡ buông ra. Hôm kia khi ở cùng với cô bé nước Pháp còn phải kiêng dè này kia, khi ở bên cạnh người đẹp trong nước, thì không có tâm lý trói buộc, lộ ra một mặt chân thực nhất của đàn ông.
Chu Lệ Văn cười tươi như hoa, lơ đãng rút bàn tay nhỏ bé ra, mân mê một lọn tóc bay rối ở trước trán, phong tình vạn chủng nói: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta vẫn đi xem rau dưa trước đi! Nếu như rau dưa có chênh lệch không lớn với trước kia, chúng ta vẫn giá cũ, nhưng nếu như chênh lệch lớn, vậy không tiện ăn nói đâu.”
“Chị yên tâm, thật sự có chênh lệch lớn, tôi cũng không dám phiền chị đích thân đến tận đây.” Lý Thanh Vân nói xong, dẫn nhóm người của nàng đi đến trước đống rau dưa mới hái. Rau dưa tươi mới động lòng người, tản ra mùi thơm tự nhiên, ở trên bãi cỏ đầu bờ ruộng này, không có thứ gì càng mê người hơn.
Lý Thanh Vân xách một xô nước trong tới, để cho bọn họ rửa rau, tiện ăn thử. Thật ra ở trong mắt đầu bếp, không có nguyên liệu nấu ăn nào không thể nếm thử cả, cà tím và ớt cũng như vậy.
Ba mẹ và bạn của Lý Thanh Vân nhìn thấy người đến đầu ruộng, biết là người mua rau từ thành phố đến, vội vàng xách rổ trong tay chạy xuống tiếp đón. Bên trong chỉ hái vài quả dưa lê, dưa hấu còn chưa kịp hái.
Trần Tú Chi vội vàng chào hỏi khách khứa: “Phúc Oa, đây chính là người mua con gọi từ trên thành phố tới sao? Ôi, sao con lại có thể để cho khách ăn sống đậu đũa chứ, ở đây có dưa lê, trong ruộng còn có dưa hấu, nếu như khát nước có thể tùy tiện nếm thử. Cô gì kia ơi, sao cô lại ăn sống ớt vậy chứ, đây là ớt cay nhất đấy…”
“Dì à, dì đừng nóng, chúng cháu thích ăn rau dưa. Ừm, dưa chuột này không tệ, mùi vị giống như trước, có một mùi thơm ngát đặc thù. Cà chua cũng không phải không ăn được, chua ngọt ngon miệng, chính là vị này, cháu thích nhất.” Có thể nhìn ra, Chu Lệ Văn vô cùng hài lòng với rau dưa nhà hắn, lại chưa ăn ra điểm khác nhau với rau dưa không gian. Hoặc là nàng ăn ít, hoặc là nàng đã quên mất mùi vị rau dưa không gian chân chính, nếu như thay phiên ăn thử, tuyệt đối có thể nếm thử ra một chút khác biệt.
“Cô gái này có sở thích gì ngộ vậy, lại thích ăn rau dưa!” Trần Tú Chi hậm hực buông rổ dưa lê trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn nhóm người này ăn sống rau dưa nhà mình.
Vào lúc này, hai vợ chồng Vạn Lai Ức lái buôn rau tới trước đã không đợi được nữa, chạy đến hỏi Chu Lệ Văn: “Các cô là lái buôn rau từ thành phố đến sao? Các cô chuẩn bị thu mua chỗ rau dưa này với giá bao nhiêu?”
“Hai mươi tệ một ký, sao thế?” Chu Lệ Văn tay trái cầm dưa chuột, tay phải cầm cà chua, đang ăn đến hăng hái, tuyệt đối không có một chút ấn tượng tốt nào với kẻ đến quấy rầy mình nếm thử món ngon.
(Mình đổi từ ‘đồng’ về ‘tệ’ bắt đầu từ chương này nha)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook