Tổng giám đốc Vương Khiết của công ty bảo vệ môi trường Thiên Khiết là một người phụ nữ giỏi giang khôn khéo, làn da trắng nõn, xương gò má hơi cao, ánh mắt không lớn, còn là mắt một mí. Nàng mặc bộ đồ công sở màu xám, áo sơ mi cổ tròn kiểu nữ màu trắng, không hề trang điểm đậm.

Chính là một người phụ nữ như vậy, lại có một loại khí thế lớn mạnh, mang đến cho người ta cảm giác áp bách. Lý Thanh Vân đều hơi nhíu mày, chứ đừng nói đến hai anh chàng yếu ớt như Hồ Đại Hải và Tạ Khang.

Còn em họ Bạch Ny ở trong nhóm người phụ nữ này, mặc dù ăn mặc hoàn toàn tương tự, lại giống như hạc trong bầy gà, sặc sỡ lóa mắt. Do đó, Lý Thanh Vân vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô em họ đứng ở tuốt đằng sau.

Nhà em họ Bạch Ny ở Trần gia câu, nhưng họ Dương, tên họ đầy đủ là Dương Ngọc Nô, vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân, ánh mắt đã khẽ cười thành hình trăng lưỡi liềm. Đây là một cô em vô cùng chân chất, còn chưa từng trải qua tôi luyện của chảo nhuộm xã hội.

Do đó, không đợi Tạ Khang và Vương Khiết trò chuyện xong, nàng đã vội vàng đi đến trước mặt Lý Thanh Vân, cười hỏi: “Anh họ, sao anh lại ở đây?”

“Suỵt! Trở về lại nói cho em.” Lý Thanh Vân giơ tay ra hiệu im lặng, nhưng đã chậm, mấy người ở đây đều nghe thấy lời nói chuyện của bọn họ.

“Hả? Tiểu Dương, hai người quen nhau?” Vương Khiết hoài nghi liếc nhìn Lý Thanh Vân, gọn gàng dứt khoát hỏi.

“Đúng thế, tổng giám đốc Vương, đây là anh họ của em, cũng đến từ trấn Thanh Long.” Dương Ngọc Nô hiển nhiên vô cùng hưng phấn, cũng không quan tâm tình huống hiện giờ như thế nào, tiếp tục giới thiệu: “Anh họ, đây là tổng giám đốc của công ty em, đến từ huyện Linh Sơn, là đồng hương với chúng ta đấy, ở trong công ty vô cùng săn sóc em.”

Săn sóc ngươi là thật sự không tệ, nhưng ngươi cũng không thể nói ra ở trước mặt nhân viên khác của công ty như thế chứ. Người không biết chuyện, còn tưởng rằng tổng giám đốc thiên vị ngươi bao nhiêu đấy.

Lý Thanh Vân đau đầu một trận, nghĩ rằng bản thân là anh chàng ngốc đi ra từ trong thôn trên núi đã đủ ngốc nghếch, nhưng không ngờ em họ còn ngốc nghếch còn ngây thơ hơn. Xem ra, về sau phải cẩn thận dạy bảo nàng một vài thủ đoạn xử thế cơ bản, bằng không sau này gặp nhiều thua thiệt.

“Ha ha, hóa ra là đồng hương, thảo nào vừa nhìn đã cảm thấy gần gũi. Nào nào, mọi người ngồi xuống trước, có lời gì, mọi người nói ở trên bàn rượu. Tổng giám đốc Vương, vì ngươi săn sóc em họ, ta cũng phải kính ngươi thêm vài chén.” Lý Thanh Vân bị bức đến bó tay, đành phải nói sang chuyện khác, dùng chiêu này để đối phó những lúc khó xử, vô cùng có tác dụng.

Dương Ngọc Nô lập tức bất mãn nói: “Không được! Hôm nay tổng giám đốc Vương bảo bọn em đến đây là vì chắn rượu! Anh họ, sao anh có thể rót rượu cho chị ấy chứ?”

“Ha ha ha ha!” Mọi người sắp bị nàng đánh bại, không hề phê phán và trách tội vì lời nói đường đột mới vừa rồi của nàng, bởi vì thông qua mấy câu này, đã biết được tính tình của nàng.

Mặc dù là bàn tròn, nhưng chú ý phân chia trên dưới khách và chủ, cho dù là phương hướng nào, vị trí đối diện với cửa là chủ vị. Tạ Khang và Vương Khiết ngồi cạnh nhau, ỏ vị trí đối diện cửa. Lý Thanh Vân ngồi ở chỗ tay trái Vương Khiết, Dương Ngọc Nô ngồi bên cạnh Hồ Đại Hải. Hồ Đại Hải nhìn thấy Dương Ngọc Nô xuất hiện, đã sớm làm ra vẻ mặt dâm đãng, do đó mặt dày mày dạn ngồi ở vị trí bên dưới nàng, hai nhân viên khác của công ty bảo vệ môi trường ngồi cùng một chỗ, gần Hồ Đại Hải và Tạ Khang.

Bảy người ngồi quanh một bàn tròn nhỏ, rộng rãi vừa vặn. Khách mời đã đến đông đủ, nhấn chuông gọi thức ăn, rất nhanh đã có hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp dáng người cao gầy xuất hiện, rót nước cho mọi người, cũng đưa thực đơn.

Gọi món xong, không được mấy phút, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Khi mang lên, nhân viên phục vụ tương đối thức thời, còn lơ đãng chỉ điểm, nói là quản lý Mã đặc biệt căn dặn, cho nên mới lên đồ ăn nhanh như thế. Một nhân viên phục vụ khác cầm hai chai rượu ngũ lương, nói là quản lý Mã tặng cho các vị.

Vừa nói như vậy, để cho mấy người ngồi đây đều vô cùng có mặt mũi. Tuy rằng không biết quản lý Mã nể mặt ai nên đưa rượu tới, nhưng trên mặt mọi người đều có ánh sáng, kể cả Vương Khiết vẻ mặt nghiêm khắc đều tươi cười đầy mặt.

Vài ly rượu vào bụng, mọi người nói chuyện nhiều hơn, một vài chuyện cười chay mặn phối hợp đều nói ra, không khí vô cùng sinh động. Một vài đề tài có liên quan đến nghiệp vụ cũng không dấu vết nói ra, có thể nhận được câu trả lời hài lòng.

Vào lúc này, nhân viên phục vụ đẩy đồ ăn lên, vô cùng cẩn thận đưa món chính đến, cũng chính là đồ ăn đặc sắc giới hạn hai ngày gần đây Thục Hương Các đã đưa ra. Mỗi một phòng bao chỉ có thể đặt hai phần món ăn đặc sắc, còn chỗ ngồi bình thường ở sảnh lớn chỉ có thể đặt một phần món ăn đặc sắc. Cái gọi là món ăn đặc sắc này, chẳng qua là rau dưa không gian Lý Thanh Vân đưa.

Món ăn đặc sắc phòng bao bọn họ gọi hôm nay là long qua xào tôm viên, long giác xào tam tiên. Tên vô cùng vang dội, giá cũng khiến cho người ta có ký ức mới mẻ, một phần ba trăm tám mươi tám đồng. Chu Lệ Văn hung ác, bị nhận lấy bao nhiêu áp bức từ chỗ Lý Thanh Vân thì nàng đều phải kiếm về gấp mười gấp trăm lần.

Sau khi nếm thử thức ăn không gian do đầu bếp làm ra, Lý Thanh Vân hơi thán phục, xem ra tay nghề nấu nướng uyên bác còn có thể khiến cho hương vị của rau dưa không gian càng thêm xuất sắc, thảo nào trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, có thể khiến Thục Hương Các nổi danh Vân Hoang.

Lời nên nói đã nói, chuyện nên bàn đã bàn, đồ nên ăn đã ăn, khách và chủ cùng vui mừng, công việc chân chính sẽ được bàn vào ngày mai. Nhưng cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, mọi người giống như còn chưa thỏa mãn, cho nên muốn tìm một KTV để ca hát.

Nhưng mà Vương Khiết sợ KTV bình thường quá loạn, nữ nhân viên mình mang đến bị quấy rầy và bắt nạt, cho nên đề nghị đi đến Phúc Mãn Lâu ở đối diện. Phúc Mãn Lâu không chỉ là một nhà hàng lớn, còn là một hội sở có tiếng, KTV chính là một chức năng nhỏ bên trong phòng bao hội sở.

Hôm nay Tạ Khang rất cao hứng, phiền toái quấy nhiễu hồi lâu có hy vọng nhận được giải quyết, vì thế cười bảo đảm: “Nếu như tổng giám đốc Vương đề nghị đi Phúc Mãn Lâu, vậy bây giờ ta sẽ gọi điện thoại đặt phòng trước. Nào, chúng ta xuống bên dưới trước, ta đi quầy lễ tân tính tiền.”

Chờ mọi người đi đến quầy lễ tân ở tầng một, lại được nhân viên thu chi xinh đẹp nói quản lý Mã đã căn dặn, anh Lý là đồng bạn hợp tác quan trọng của Thục Hương Các bọn ta, do đó tất cả chi phí trong phòng bao của các ngươi đều được miễn phí.

Mọi người lập tức choáng váng hoa mắt, kể cả Lý Thanh Vân đều kinh ngạc hồi lâu không nói được gì. Quản lý Mã này cũng thật là, lại không phải mình mời khách, đâu cần phải cho mình thể diện như vậy chứ? Vừa tặng rượu, còn miễn phí hóa đơn.

“Vậy thay ta cảm ơn quản lý Mã.” Lý Thanh Vân phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều thay đổi, không thể không giải thích một câu: “Ta là nông dân, trong nhà trồng chút đặc sản, đã từng đưa hàng cho Thục Hương Các, chính là không ngờ quản lý người ta vẫn còn nhớ mình.”

Tạ Khang cười to nói: “Ha ha, chú em Lý không thành thật nhé! Thôi bỏ đi, cho dù nói như thế nào, đều đã thay anh giảm bớt một khoản tài chính lớn, anh cần phải cảm ơn cậu. Nào, chúng ta đi Phúc Mãn Lâu hát karaoke, tất cả chi tiêu ta bao toàn bộ, không ai được cướp của ta, cướp nữa ta giận thật.”

Dương Ngọc Nô lặng lẽ khoác tay Lý Thanh Vân, tò mò hỏi: “Anh họ, anh đưa cho Thục Hương Các đặc sản gì vậy, nhân tình người ta đưa cho anh thật lớn? Một bữa cơm này, ít nhất phải hơn mười ngàn đồng.”

“Ha ha, chính là một ít rau dưa. Rau dưa gần đây nhà anh trồng có hương vị vô cùng tốt, chờ hai ngày nữa, anh đưa cho em một ít, ăn thử rồi em sẽ biết.” Lý Thanh Vân nửa giả nửa thật đối phó.

“Rau dưa? Rau dưa nhà anh trồng em cũng từng ăn không ít, mấy ngày hôm trước em chuẩn bị vào thành, em gặp được cô ở đầu cầu phao, cô còn cố tình nhét vào tay em một rổ rau dưa mang bán, hương vị không khác nhà người khác lắm mà?” Dương Ngọc Nô uống không ít rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vô cùng đáng yêu, con kéo cánh tay của Lý Thanh Vân về phía ngực mình, gợi cảm hơi quá độ.

“Rau dưa của anh trồng vẫn còn đang mọc trong đất! Rau em ăn là của ba mẹ anh trồng, hương vị đương nhiên không giống nhau.”

“A, được rồi, đến lúc đó anh nhất định phải cho em nếm thử.”

“Ừm! Được rồi, về sau uống ít rượu thôi, một cô gái, cũng không biết cảnh giác một chút. Bị một vài người đàn ông hư chuốc say thì phải làm sao?”

“Bình thường em rất ít uống rượu, hôm nay có anh họ ở đây, uống nhiều một chút cũng không sao.”

“Anh họ em là anh đây cũng là đàn ông…”

“A!”

“A là có ý gì?”

“A chính là tùy tiện á! Dù sao anh là anh họ em, anh có thể làm gì em chứ?”

“…”

Hồ Đại Hải đã sớm không nhịn được thân thiết giữa hai anh em họ này, nghe nói như thế, lập tức nhảy ra nói: “Em họ Ngọc Nô, em nhất định phải cẩn thận Lý Thanh Vân đấy, đàn ông vẻ ngoài trung hậu không đáng tin nhất. Về sau em muốn uống rượu, nhất định phải gọi anh, anh bảo vệ em, tuyệt đối không để cho phường đạo chích tới gần em nửa bước.”

“Ha ha, em cảm thấy anh họ em càng đáng tin cậy hơn anh!” Một câu nói nhẹ hều của Dương Ngọc Nô lại đả kích Hồ Đại Hải thương tích đầy mình.

Hồ Đại Hải mang vẻ mặt như đưa đám khoa trương nói: “Thanh Vân, hai người không được chơi như vậy, liên kết với em họ cậu đả kích tớ. Còn tiếp tục như thế, tớ không giúp cậu thiết kế biệt thự nhỏ kia nữa, lại càng không xây dựng cho cậu! Đàn ông lòng dạ rộng lớn nữa cũng không chịu nổi đả kích như thế này!”

Lý Thanh Vân và hắn có mối quan hệ thân thiết nhất, đùa bỡn như thế nào đều dám nói ra: “Có tiền không kiếm là đồ khốn! Biệt thự nhỏ ba tầng, cậu báo giá năm trăm tám mươi ngàn, cậu nói cậu không kiếm?”

“Anh, anh là anh ruột của em có được không hả? Biệt thự nhỏ ba tầng? Mảnh đất kia của cậu rộng đến bảy tám trăm mét vuông, cho dù đằng trước là viện nhỏ, diện tích một tầng kiến trúc ba bốn trăm mét vuông, cộng thêm một tầng hầm để rượu, đó là tổng bốn tầng! Nếu như cậu nói tớ kiếm lời, tớ và cậu cắt đứt!”

Lý Thanh Vân cười to nói: “Ha ha, cậu cứ yên tâm xây lên, người anh em này không khiến cậu chịu lỗ. Nghe nói trấn Thanh Long chúng ta sắp làm đường, không phải công ty của ba cậu có kinh nghiệm sửa đường sao? Tớ có thể giới thiệu trưởng trấn Ngô của trấn Thanh Long cho cậu làm quen.’

“Chỉ cậu, quen biết cả trưởng trấn? Thuộc tính trạch nam của cậu bị thánh quang tinh lọc từ khi nào thế?” Hồ Đại Hải tỏ vẻ không tin.

“Đàn chị Ngô Tiêu Vũ hoa khôi trường chúng ta cậu còn nhớ không? Học trước chúng ta mấy khóa. Khi chúng ta nhập học, chị ấy cũng sắp tốt nghiệp. Hiện giờ chị ấy chính là trưởng trấn Thanh Long, cấp bậc chính quy.”

“…” Hồ Đại Hải trầm mặc ngắn ngủi, ôm lấy cổ Lý Thanh Vân từ đằng sau, hưng phấn kêu gào lên: “Anh, em làm tiểu đệ của anh có được không? Giúp em nối vào sợi dây Ngô Tiêu Vũ này, chi phí trang trí nhà ở của anh tiểu đệ bao trọn gói.”

Lý Thanh Vân mừng rỡ: “Thật sao? Toàn bộ sàn lắp đặt gỗ đặc xa hoa tinh xảo, hệ thống phát điện năng lượng mặt trời năm mươi kilowat, hệ thống khí sinh học, trọn bộ sân vườn trong viện…”

Hồ Đại Hải lập tức xì hơi, vẻ mặt chán nản kêu lên: “Anh à, coi như mới vừa rồi em uống nhiều, chưa nói gì cả nhé.”

Nói chuyện nhốn nháo ầm ĩ trên đường đi, rất nhanh đã đến Phúc Mãn Lâu ở bên ngoài bảy tám trăm mét. Bọn họ may mắn, mặc dù hôm nay khách hàng tăng nhiều, nhưng còn có hai phòng bao nhỏ bên trên, bất cứ phòng nào đều có thể thỏa mãn yêu cầu của bảy người bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương