Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 21
Sau khi Lý Thanh Vân tỉnh ngủ, định nhìn xem thời gian, mới phát hiện điện thoại di động không còn pin. Điện thoại cũ nhiều vấn đề, cho dù là Nokia hay hàng nhái, pin sẽ yếu đi sau một thời gian dài.
“Dù sao không có mấy ai gọi điện thoại cho ta, cứ để ở trong nhà sạc pin trước, ta đi bán một xe dưa hấu rồi sẽ trở về.” Nghĩ đến đây, hắn ném điện thoại lên đầu giường sạc pin, thả một đống dưa hấu vào trong xe bán tải, mang theo đồ có liên quan, lái xe ra khỏi viện nhỏ.
Dưa hấu hắn trồng ra phần lớn chừng năm mươi ký, gia đình bình thường không mua nổi, cũng không dễ vận chuyển. Do đó hắn quyết định bán lẻ ở khu chợ gần tiểu khu xa hoa. Chính là cắt một quả dưa hấu ra thành thật nhiều phần nhỏ, sau đó bán theo trọng lượng.
Bởi vì hắn định giá rất cao, một ký dưa hấu bốn mươi đồng, người thường vừa nghe là giống như có ý cướp bóc. Dù sao, dưa hấu bình thường ở trên chợ mới chừng sáu đồng, dưa hấu ruột vàng Đặc Tiểu Phượng linh tinh chừng tám đồng, giá vượt qua người ta sáu bảy lần.
Nhưng mà Lý Thanh Vân chuẩn bị cho ăn thử, cắt dưa hấu Thanh Long ra thành miếng nhỏ kích cỡ ngón cái vào trong khay đựng hoa quả lớn, dùng tăm xiên, người ăn thử có thể nếm một vài miếng.
Hiện giờ hắn thiếu tiền nên mới bán bốn mươi đồng một ký, chủ yếu là mở rộng, đánh ra danh tiếng và thị trường. Lấy hiểu biết của hắn đối với dưa hấu không gian, bốn mươi đồng một ký không khác nào đưa tặng. Dưa hấu đen Densuke Nhật Bản được xưng là đắt nhất thế giới, một ký cao đến hơn bốn trăm đồng, trong đó có vài quả dưa hấu cỡ lớn, bán đấu giá cao đến mỗi ký sáu ngàn đồng nhân dân tệ.
Lý Thanh Vân cũng từng ăn hai miếng dưa hấu đen Densuke Nhật Bản, trên tiệc rượu mừng của công ty, được tổng giám đốc công ty coi như bảo bối, thưởng cho người có cống hiến lớn đối với công ty. Hương vị kia thật sự không tệ, có mùi hương đặc thù, dưa hấu khác khó có thể bắt chước được.
Nhưng mà, sau khi ăn dưa hấu Thanh Long trồng ra từ trong không gian, Lý Thanh Vân có thể thật có trách nhiệm nói, dưa hấu đen Densuke Nhật Bản này khó ăn như đồ bỏ. Cái gì mới là mùi đặc thù chân chính? Đó là mùi cỏ cây thơm ngát đặc biệt do hấp thu chất dinh dưỡng trong đất không gian và nước suối không gian hình thành nên, hòa trộn có mùi thơm ngọt của riêng dưa hấu, quả thật là tuyệt nhất nhân gian.
Nếu như nói hương vị của dưa hấu đen Densuke vượt qua gấp đôi dưa hấu bình thường, vậy dưa hấu Thanh Long có thể vượt trên dưa hấu bình thường ngoài mười lần.
“Bán dưa hấu đây, chủng loại mới nhất, dưa hấu Thanh Long, chỉ cần bốn mươi đồng một ký, nếm thử trước mua sau, biết rõ tốt xấu, một quả có thể bán, một miếng cũng có thể bán, không mua cũng tới nhìn xem!”
Lý Thanh Vân dùng loa phát thanh ghi âm, thu một đoạn rao hàng, phát ra liên tục. Còn hắn bày ra một cái bàn, trên bàn có một khay đựng hoa quả lớn, trong đó có dưa hấu tươi mới hắn vừa mới cắt.
Vốn có người mắng hắn bệnh thần kinh, muốn tiền đến điên, lại bán bốn mươi đồng một ký. Nhưng chờ đến khi dưa hấu được cắt ra, được gió thổi đi, thật sự là hương bay mười dặm, tất cả mấy người bày quầy thảo luận muốn nhìn hắn thành trò cười lập tức không nói được gì nữa.
Vào lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp ôm theo một đứa bé đi qua quầy dưa hấu của Lý Thanh Vân, đứa bé chừng ba bốn tuổi kia đột nhiên chỉ vào dưa hấu khóc lớn kêu to, dáng vẻ không được ăn dưa hấu thì sẽ liều mạng.
Người phụ nữ xinh đẹp chịu thua, đành phải tiến lên cò kè mặc cả: “Ông chủ, dưa hấu này có thể rẻ hơn được không? Dưa hấu bình thường mới bảy tám đồng một ký, sao ngươi có thể bán đến bốn mươi đồng chứ?”
“Ha ha, chị à, ta cũng đành chịu, tiền nào của nấy, chủ yếu là tiền nhập hàng quá đắt. Chà, người bạn nhỏ thật đáng yêu, đừng khóc nữa, nếm thử một miếng giải khát nhé.” Lý Thanh Vân nói xong, cắm một miếng dưa hấu nhỏ đã cắt ở trên khay đựng hoa quả, đưa cho bé trai.
Bé trai vốn đang khóc lớn ăn một miếng dưa hấu, lập tức hưng phấn kêu to lên: “Mẹ, dưa hấu này ăn ngon thật, thật sự, con không lừa mẹ, ăn ngon hơn dưa hấu ngày hôm qua mẹ mua cho con cả trăm lần. Anh zai, anh cho em thêm một miếng nữa đi, em cho mẹ ăn.”
“Ha ha, cậu bé cũng thật hiếu thuận. Đây, vì lòng hiếu thảo của em, anh cũng sẽ đồng ý.” Nói xong, Lý Thanh Vân lại lấy ra một miếng, đưa cho người phụ nữ xinh đẹp nếm thử.
Người phụ nữ gia cảnh giàu có, tu dưỡng thật tốt, nói lời cảm ơn xong mới nhận lấy ăn từng miếng nhỏ. Lập tức, mắt đẹp của nàng sáng ngời lên, một mùi dưa hấu đặc thù tràn ngập toàn bộ thân thể, cảm giác hạnh phúc vĩ đại khiến cho nàng thấy như muốn bay lên, lỗ chân lông hơi mở ra, giống như bị một vòng chống đỡ, muốn bay lên.
Cái này thật ra là linh khí ẩn chứa bên trong dưa hấu, nhưng linh khí này còn kém xa nước suối không gian. Do đó, uống một chút nước suối không gian sẽ loại trừ tạp chất trong cơ thể, bên ngoài làn da sẽ đổ một ít mồ hôi dầu hôi chua, còn ăn dưa hấu, cà chua không gian linh tinh, chỉ có thể cảm nhận được ngon lành cùng với cảm giác nhẹ nhàng nhập vào thân thể. Chỉ có sau khi liên tục ăn một ít một hoa quả không gian mới có tác dụng loại trừ tạp chất trong cơ thể.
Nhưng đối với người bình thường, một chút linh khí không gian thôi đã khiến cho bọn họ hưng phấn đến không lời nào có thể diễn tả được, chỉ có thể sử dụng cảm giác hạnh phúc để hình dung. Nếu như hiện giờ có phóng viên CCTV cầm microphone hỏi nàng, ngươi hạnh phúc chứ, nàng nhất định sẽ gật đầu, nói hạnh phúc.
“Thật sự ăn quá ngon, đây là dưa hấu gì vậy, vì sao trước kia cho đến bây giờ ta chưa từng được ăn dưa hấu như vậy?” Người phụ nữ xinh đẹp tỉnh lại từ trong đánh sâu vào của món ngon, ngạc nhiên hỏi.
“Chủng loại mới nhất, dưa hấu Thanh Long, một phần duy nhất trên thế giới. Bây giờ còn chưa mở rộng, ngươi rất khó nhìn thấy ở trên thị trường.”
“Dưa hấu Thanh Long? Được, ta muốn hai quả, ngươi cân giúp ta một chút… A, không đúng, ta không cầm được hai quả dưa hấu, dưa hấu của ngươi quá lớn… Ta thường xuyên mua dưa hấu ruột vàng Đặc Tiểu Phượng, nó chỉ nặng chừng ký rưỡi hai ký, ngươi biết đấy…” Người phụ nữ xinh đẹp quá mức kích động, nên nói sai, hơi ngượng ngùng nhìn Lý Thanh Vân giải thích.
Vào lúc này, bé trai trong lòng nàng không vừa ý, nhắc nhở: “Mẹ, chúng ta có thể lái xe đến đây, trong cốp có thể để một quả, hàng ghế sau cũng có thể để một quả. Chúng ta chạy thẳng đến dưới lầu, gọi ba ra đón chúng ta.”
Phải nói chứ, trẻ con ba bốn tuổi hiện giờ thật thông minh, có một vài chuyện người lớn không thể ngờ được, bọn chúng đều có thể giúp đỡ giải quyết.
Người phụ nữ xinh đẹp sửng sốt, cười khổ nói: “Mẹ đến mua thức ăn, mới vừa đỗ xe xong, còn chưa mua đồ ăn đã mang dưa hấu về, ba sẽ mắng chúng ta đấy.”
“Mẹ lừa người, bình thường chỉ nghe mẹ mắng ba, ba nào dám mắng? Hừ, rõ ràng là mẹ keo kiệt, không nỡ mua dưa hấu cho con ăn.” Bé trai tức giận, nhếch miệng, lại định khóc lớn.
Người phụ nữ xinh đẹp hết cách, đành phải nói: “Mua, mẹ mua còn không được sao?” Nói xong, nàng chọn hai quả dưa hấu, kêu Lý Thanh Vân chuyển xuống xe trước, nàng lái xe tới mua.
Người xem náo nhiệt ở xung quanh lập tức thảo luận ồn ào, có người nói Lý Thanh Vân thuê người, bốn mươi đồng một ký, một quả dưa hấu hơn năm mươi ký, tính ra tận hơn hai ngàn, ai nỡ mua chứ? Cho dù nỡ, dưa này xứng đáng với giá này sao?
Người tụ tập càng nhiều, nhưng chính là không có ai tiến lên mua, kể cả người nếm thử đều không có, sợ nếm một miếng Lý Thanh Vân giữ chặt không buông, ép mình phải mua.
Vào lúc này, tiếng còi hơi truyền đến từ đằng sau, có người kêu lên, người phụ nữ xinh đẹp kia đã lái xe về, lái chiếc Audi Q7 màu trắng, xe hơn một triệu, thảo nào cam lòng mua hai quả dưa hấu này.
Lý Thanh Vân đã sớm chuyển dưa hấu xuống, một lần nữa cân trọng lượng ở trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, một quả năm mươi bốn ký rưỡi, một quả năm mươi sáu ký, theo giá bốn mươi đồng một ký để tính, bốn ngàn bốn trăm hai mươi đồng, bỏ số lẻ, Lý Thanh Vân thu nàng bốn ngàn bốn trăm đồng, cũng giúp nàng mang dưa hấu lên trên xe.
Chờ sau khi người phụ nữ xinh đẹp này thanh toán tiền rời đi, nhóm người vây xem lập tức ồ lên. Lại là mua thật, hai quả dưa hấu bán hơn bốn ngàn đồng, quá kinh người. Quả thật là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.
Người tò mò thật nhiều, tiếp theo có vài người giàu có hoàn cảnh không tệ bắt đầu ném thử, nếm thử xong đều bị vị ngon của dưa hấu Thanh Long chinh phục. Có người mua cả quả, cũng có người mua nửa quả, thậm chí mua một miếng, Lý Thanh Vân đều bán, không hề thiếu kiên nhẫn.
Hơn một tiếng sau, cả xe dưa hấu lại đã bán sạch, chỉ còn mấy miếng dưa hấu đã cắt ra. Lý Thanh Vân âm thầm kinh ngạc, đang định hắng giọng kêu thanh lý, lại nghe thấy có người gọi tên hắn.
“Lý Thanh Vân, ngươi để cho bà đây tìm kiếm thật khổ! Gọi điện thoại tắt máy, ngươi lại ở đây bán dưa hấu! Tiền nhà hàng bọn ta trả cho ngươi, có thể ít hơn bán dưa hấu sao?” Chu Lệ Văn thở phì phò mang theo hai nhân viên cũ của bộ phận thu mua, xuất hiện ở trước mặt Lý Thanh Vân, trên chóp mũi xinh đẹp còn đổ mồ hôi.
“Ha ha, hóa ra là tổng giám đốc Chu, làn gió nào thổi ngươi đến đây vậy. Trước đừng nóng giận, ăn miếng dưa hấu hạ hỏa.” Lý Thanh Vân cười, thuần thục cắt cho nàng một miếng dưa hấu. Đây là khách hàng lớn, lại còn là người đẹp, không thể chậm trễ.
“Một miếng dưa hấu đã định đuổi ta sao? Không đơn giản như vậy! Nhanh lên, đưa hàng cho nhà hàng bọn ta, mỗi một loại rau dưa cần năm trăm ký, về sau mỗi ngày đều đưa, chúng ta có thể ký kết hợp đồng cung cấp lâu dài.” Chu Lệ Văn nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là bốn giờ chiều, chỉ còn một tiếng nữa là đến thời gian buôn bán buổi chiều, sợ thời gian không kịp.
Miệng thúc giục Lý Thanh Vân, nhưng dưa hấu đến trước mặt, mùi hương kỳ lạ này khiến cho nàng chảy nước miếng, không nhịn được nhận lấy nếm thử một miếng, thân thể mềm mại khẽ run lên, lại rên rỉ một tiếng, đó là một âm thanh thần kỳ phát ra từ đùi, có thể khiến cho mỗi một người đàn ông điên cuồng.
Lý Thanh Vân hơi ngẩn ra, sau đó cắt một miếng dưa hấu, cắn mạnh vài miếng, áp tà hỏa đột nhiên dâng lên xuống. Không được, không thể để cho người phụ nữ này xuất hiện ở trước mặt mình quá lâu, nếu không mình không thể bảo đảm sẽ làm gì với nàng. Có lẽ, trực tiếp thu nàng vào trong tiểu không gian, sau đó… không được, suy nghĩ này thật tà ác, Lý Thanh Vân vừa nghĩ đã cả người khô nóng, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên nhìn người.
“Lý Thanh Vân, dưa hấu này ngửi thật thơm, cho bọn ta một miếng nếm thử.” Hai nhân viên thu mua do Chu Lệ Văn mang đến nuốt nước miếng, xin hắn dưa hấu.
“Tự mình cắt lấy, các ngươi không phải là người đẹp, còn kêu ta hầu hạ hay sao.” Tà hỏa trong lòng đang lớn, Lý Thanh Vân không hề có tính tình tốt như bình thường, hơn nữa, đối với hai thằng cha nói rau dưa của mình không đáng giá hai mươi đồng một ký, còn cần khách khí sao?
Hai nhân viên thu mua ngượng ngùng cười một tiếng, cũng không tức giận, ra tay cắt một miếng lớn, sau đó mừng rỡ như điên ăn luôn ngay mặt. Lý Thanh Vân tiện thể tắt loa đi, không còn dưa hấu nữa, lại kêu to có tác dụng gì.
Buổi chiều bán một xe dưa hấu, hơn hai mươi quả, tổng cộng hơn một ngàn ký, bốn mươi đồng một ký, lại được đến hơn năm mươi ngàn đồng. Hẳn là có thể đáp lại Chu Lệ Văn một câu, bán dưa hấu thật sự còn kiếm tiền hơn bán rau dưa.
Giờ phút này, Chu Lệ Văn đã ăn xong miếng dưa hấu kia, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào mấy miếng nhỏ còn sót lại, hào khí tận mây xanh hỏi: “Lý Thanh Vân, ngươi còn bao nhiêu dưa hấu như này, bốn mươi đồng một ký, nhà hàng lớn Thục Hương Các bọn ta bao trọn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook