Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 17
Nhìn thấy ông bà nội thích cà chua trong không gian của mình như vậy, tin tưởng trong lòng Lý Thanh Vân tăng nhiều, dựa vào mùi vị thơm ngon của rau dưa trong không gian này, tuyệt đối có thể quét ngang chợ rau của thành phố Vân Hoang. Đương nhiên, giá nhất định phải gấp vài lần rau dưa phổ thông, đến lúc đó lần lượt khảo sát, lại định ra cái giá sau cùng.
Vì xây nhà, cần phải liều mạng kiếm tiền! Không nói nhiều, có thể bán ra mấy trăm ngàn đồng là có thể động thổ. Vừa xây nhà vừa kiếm tiền, hai bên không chậm trễ.
Thời gian hẹn trước với chị gái đã đến, Lý Thanh Vân chào ông bà, nói là đi đón chị gái Lý Thanh Hà, chờ đón được người rồi sẽ cùng với chị gái đến tâm sự với ông bà.
Phố Đông của trấn có một trạm nhỏ, xuống xe hoặc đi nhờ xe đều từ nơi đây. Bởi vì trấn Thanh Long là trạm cuối, lại đi nơi khác thì đường quá nhỏ, thậm chí là không có đường, thông xe thế nào được?
“Anh Phúc oa, sao anh lại ở đây vậy? Hả, cánh tay còn bị thương?”
Lý Thanh Vân đang nhàm chán gửi tin nhắn, hỏi xem chị gái đi đến đâu, đột nhiên nghe thấy giọng nữ ngọt ngào gọi mình.
Quay đầu nhìn lại, ở cửa sổ phía sau xe buýt nhỏ ngoài vài mét có một cô bé đầy đặn làn da trắng nõn đến hơi chói mắt đang vẫy tay với mình, cười tươi như hoa, con mắt tươi đẹp cười thành hình trăng lưỡi liềm, khóe mắt hơi nhếch lên, đẹp đến mất hồn mất vía.
Khi nhìn thấy nàng, Lý Thanh Vân đau đầu một trận, muốn chào hỏi lại không mở miệng được, muốn chạy trốn lại không dám chạy trốn, chỉ có thể nhếch miệng cười, cười còn khó coi hơn khóc.
Bạch Ny, cô em họ trong chuyện xấu kia, sao lại gặp được nàng? Chẳng phải nàng đã tốt nghiệp sao, không phải nên tìm việc ở trong thành à? Vì sao còn ở trấn Thanh Long chứ? Tin tức không chính xác, sai lầm nghiêm trọng.
“Anh họ…” Còn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp bước xuống xe buýt, thân thể đầy đặn cao ráo giống như con ngựa cái nhỏ hưng phấn, hai ba bước đã đi đến trước mặt Lý Thanh Vân, mái tóc dài đen bóng hơi xoăn buông xuống sau vai trước ngực, thế xông tới chưa giảm, gần như lao vào trong lòng Lý Thanh Vân.
“Bạch Ny à, nghe nói em tìm được việc ở trong thành, sao còn ở trấn Thanh Long vậy? Hiện giờ công việc không dễ tìm, tìm được cũng không nên tùy tiện xin nghỉ.” Lý Thanh Vân hơi khẩn trương nói.
Bạch Ny khá ngượng ngùng lùi thân thể đầy đặn ra đằng sau, giọng điệu mềm nhẹ nói: “Em còn chưa tìm được việc đâu, ngành bảo vệ môi trường cực kỳ ít được chú trọng. Khoảng thời gian trước từ Thành Đô trở về, định tìm việc ở Vân Hoang, tìm mấy công ty, đều có chút vấn đề. Em đã từng gọi điện thoại cho anh họ, đáng tiếc không gọi được, sau này mới biết anh họ gặp tai nạn xe cộ bị thương. Thế nào, cánh tay hiện giờ khá hơn chút nào không?”
“Khi gặp tai nạn xe cộ điện thoại của anh bị phá hủy rồi, mấy ngày gần đây mới cắm sim vào. Bây giờ em đi đâu vậy?” Lý Thanh Vân hỏi.
Bạch Ny cười nhẹ nhàng, trên gò má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Ngày hôm qua em nhận được điện thoại của một công ty, nói là lý lịch sơ lược đã thông qua xét duyệt bước đầu, cần gặp mặt trực tiếp. Ở thành phố Vân Hoang đó, cùng một thành phố với anh họ, về sau anh phải dẫn em đi dạo nhiều đấy nhé, em rất mới lạ với thành phố Vân Hoang này.”
Trừ bỏ hưng phấn và kích động mới đầu, tính cách chân chính của Bạch Ny thiên về dịu dàng và thẹn thùng, giọng nói vĩnh viễn ngọt ngào nhẹ nhàng, giống như kẹo đường. Như dáng người của nàng vậy, trải qua khắc khổ tu luyện hơn mười năm, da thịt đã trở lại như ban đầu, trắng nõn, lại tràn ngập co giãn kinh người. Nàng chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng, quần jeans mài màu xanh lam nhạt, đã phác họa ra thân thể trước lồi sau lõm, gợi cảm xinh đẹp.
“Thành phố Vân Hoang à… Ha ha, được, rảnh rỗi nhất định mang ngươi đi chơi. Được rồi, xe sắp chạy kìa, lái xe đã ấn còi thúc giục mấy lần.” Lý Thanh Vân không dám nói cho Bạch Ny biết chuyện mình đã quyết định trở về thôn phát triển.
“Ừm, hẹn gặp lại anh họ, liên lạc điện thoại nhé.” Bạch Ny nói xong, vung cánh tay trắng nõn như ngó sen lên, nhanh chóng chui lên xe buýt.
Xe buýt đã đi xa, Bạch Ny còn từ trong cửa sổ xe vẫy tay với hắn. Lý Thanh Vân cười khổ một tiếng, lau mồ hôi không hiểu sao lại xuất hiện ở trên trán.
Vào lúc này, điện thoại của hắn vang lên, một chiếc xe buýt từ đối diện chạy vào trạm nhỏ ở trấn Thanh Long, giọng chị gái Lý Thanh Hà truyền ra từ trong điện thoại.
“Em ở đâu vậy, sao chị không nhìn thấy em?”
“Em ở phía đông, vừa nhìn thấy xe chị ngồi vào trạm, đến ngay đây.”
Lý Thanh Vân nói xong lập tức nhảy qua lan can nhỏ, nhanh nhẹn đến giống như vượn khỉ trong núi, vừa dứt lời, người đã đến trước xe. Động tác của hai con chó nhỏ cũng nhanh chóng, trực tiếp chui qua kẽ lan can, không hề chậm bước hơn.
“Cậu… cháu ở đây! Mau lên, ôm cháu đi ra ngoài!” Một thằng nhóc con đầu bóng loáng chui hơn nửa người ra khỏi cửa sổ xe, hai chân quỳ trên ghế ngồi gần đó, kêu to với Lý Thanh Vân.
Đây là Mao Mao cháu trai của Lý Thanh Vân, hơn năm tuổi, dáng dấp giống chị gái hắn, thanh tú điển trai, khi cười to để lộ ra một hàm răng trắng, vô cùng đáng yêu.
“Ôi, đã thật lâu rồi không gặp Tiểu Mao Mao, đều cao đến như vậy rồi! Nào, để cậu cẩn thận ôm lấy cháu.” Lý Thanh Vân vui vẻ cười to, một cánh tay ôm cháu trai ra ngoài. Lấy sức lực của hắn hiện giờ, chút trọng lượng đó của cháu trai, hoàn toàn không cảm thấy gì.
Lý Thanh Hà là một người phụ nữ xinh đẹp cao gầy, xách theo bao lớn bao nhỏ đi theo đằng sau, nhắc nhở bọn họ cẩn thận, đừng ngã.
Năm tháng không bỏ qua người, Lý Thanh Vân phát hiện ở đuôi khóe mắt chị gái đã có nếp nhăn rất nhỏ, mặc dù sống ở trong thành, nhưng chuyện cần bận tâm lại không ít.
Lý Thanh Hà cũng quan sát tình huống của em trai, biết rõ chuyện hắn và bạn gái chia tay, chuyện gặp tai nạn xe cộ, chuyện mất việc… Do đó, cho dù nhà hàng của nhà nàng bận rộn đến cỡ nào, nàng cũng phải tranh thủ thời gian đến nhìn xem, như vậy mới có thể yên tâm.
“Wow, có hai con chó con kìa, là của nhà chúng ta sao?”
“Đúng thế, cháu đừng vội đi xuống, đợi về đến nhà lại chơi.”
Mấy người vừa đi vừa nói, có lái xe chạy xe máy ba bánh tiến lên bắt chuyện, hỏi bọn họ có cần ngồi xe không. Lý Thanh Vân cười từ chối, nói là ở trên trấn, tạm thời không trở về thôn, khi nào cần lại gọi xe.
Đến y quán Xuân Thu, Lý Thanh Hà nói chuyện với ông bà nội, sau khi đặt lễ vật xuống thì đi cùng Lý Thanh Vân về thôn.
Lý Thanh Vân vừa định gọi xe, đã thấy anh mập Lý Tráng Tráng vừa khéo kéo thức ăn chăn nuôi đi qua, két một tiếng phanh xe lại.
“Wow, chị Thanh Hà, càng ngày càng đẹp nhỉ, phong thủy trong thành thật dưỡng người.” Lý Tráng Tráng liếc nhìn dáng người cao gầy của Lý Thanh Hà với quần áo nhãn hiệu vải vóc xa hoa, khen tặng cười nói: “Nếu như có cô em nào đó thích hợp, đừng quên giới thiệu cho em đấy, yêu cầu không cao, chỉ cần xinh đẹp bằng một phần mười chị Thanh Hà là được. Nào, lên xe trước, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Lý Thanh Hà ôn hòa với mọi người, nghe hắn nói vậy nên cười nói: “Lý Tráng Tráng à, nghe nói em đã trở thành ông chủ lớn nuôi cá, còn sợ không có con gái theo đuổi ngược sao? Nếu như em thật lòng suy nghĩ, dịp Tết đến nhà hàng nhà chị, có mấy cô em phục vụ xinh xắn đến tuổi bàn chuyện cưới xin, chị giới thiệu cho em.”
“A, ngồi xe sao, cái này là gì vậy, chua chua thế.” Mao Mao đã sớm nhảy từ trong lòng Lý Thanh Vân xuống, hai ba phát leo lên trên xe máy, sờ hai bao thức ăn chăn nuôi ở trên xe, tò mò hỏi.
Bao mới, không bẩn, là thức ăn chăn nuôi của xưởng chính quy đóng gói, có thể ngồi lên. Lý Thanh Vân thấy cháu trai đã ngồi vào, cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, nên đỡ chị gái lên xe, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng bị lời nói nhảm của Lý Tráng Tráng liên thiên.
Quả nhiên, xe máy chạy vào trong Lý gia thôn, một đề tài của Lý Tráng Tráng còn chưa nói xong, mới hỏi vài người phục vụ kia ai xinh đẹp nhất. Lý Thanh Vân giành trước nhảy xuống xe, ôm cháu ngoại và hai con chó xuống, lại đỡ chị gái.
Giải phóng, tự do, không bao giờ ngồi trên con xe nát của Lý Tráng Tráng này nữa.
“Này, Phúc oa, cậu đừng vội đi, đọc cho anh số điện thoại di động, sau này tìm cậu tâm sự.” Dù sao ở trong thôn, Lý Tráng Tráng không tiện xin phương thức liên hệ của Lý Thanh Hà, cho đến định vòng vèo.
“Điện thoại của ta bị hủy, chờ đổi điện thoại di động mới sẽ cho ngươi biết, hôm nay cảm ơn, sau này mời ngươi ăn cơm.” Lý Thanh Vân vô cùng khách khí nói lời cảm ơn anh mập, lại vô cùng tiêu sái đi vào cổng nhà mình. Về phần số điện thoại? Hắn không muốn nghe Lý Tráng Tráng nói gì nữa ở trong điện thoại đâu.
“Bà ngoại, ông ngoại, cháu về rồi, có đồ ăn ngon không?” Mới vừa vào cổng, Mao Mao đã hắng cổ họng non nớt lên kêu.
“Có có chứ, ôi, cháu ngoan của bà, có nhớ bà ngoại không nào?” Trần Tú Chi từ trong nhà ra đón, một phát ôm lấy cháu ngoại, vui mừng đến xoay hắn vài vòng.
“Ha ha, bà ngoại, cháu cũng mang đồ ăn ngon cho bà đấy. Mẹ, mau lấy ra đi, cho bà ngoại nếm thử.” Mao Mao không thể chờ đợi khoe khoang.
“Được được được, chỉ có con thằng quỷ nhỏ này thân thiết với bà ngoại thôi. Đừng quên, vài thứ này là do mẹ mua đấy?” Lý Thanh Hà cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, Lý Thanh Vân nghe nói ba đi ra sông Tiên Đới thả lưới bắt cá, nên định đi xem. Nhưng vừa nghĩ đến ngày mai sẽ đến thành phố Vân Hoang để bán rau dưa hoa quả, không biết bao nhiêu ngày mới về, cần phải tranh thủ đi vào trong ruộng, tưới một ít nước suối không gian cho rau dưa hoa quả trong đất nhà mình.
Sắp đến giờ cơm trưa, Lý Thừa Văn mới về, hôm nay hắn dùng lưới quăng, không may mắn lắm, chỉ bắt được tôm sông pha lê nhỏ, một vài cá tạp, và mấy con cá trích to. Nhưng có hai con lươn nặng chừng nửa cân không gặp may, bị lưới quăng trúng, xem như là thu hoạch lớn nhất trong hôm nay.
Ăn cơm trưa xong, Lý Thanh Vân để Kim Tệ và Đồng Tệ ở nhà chơi với cháu trai mình, bản thân lấy cớ đi tìm quả dại, đi đến ruộng dưa ở Nam địa, tưới nước suối không gian lên trên vài mẫu ruộng dưa hấu nhà mình.
Rau dưa hoa quả trồng ra từ trong không gian nhà mình quá chói mắt, phải kéo theo cả đồ trong nhà mình lên, để chuẩn bị sẵn sàng cho hoa quả vĩ đại xuất hiện sau đó.
Đêm nay, Lý Thanh Vân tiếp tục thu hái rau dưa hoa quả ở trong không gian. Bên ngoài một ngày, bên trong mười ngày, lứa hoa quả một lượt này không giảm, số lượng thu hoạch tổng cộng còn nhiều hơn lần trước. Kích thước quá lớn, Lý Thanh Vân có đau tiếp cũng vui vẻ.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Lý Thanh Vân đã thương lượng trước với ba mẹ, nói là đưa chị gái về huyện Linh Sơn, bản thân tiện thể đi gặp mặt bạn học đồng nghiệp, nhìn xem có công việc thích hợp hay không.
Nghe Lý Thanh Vân nói như vậy, ba mẹ tự nhiên vô cùng vui mừng, dặn dò rất nhiều công việc cần phải chú ý, mới để cho hắn rời đi.
Đến huyện Linh Sơn, Lý Thanh Vân vừa khéo nhận được điện thoại của Hồ Đại Hải, vì thế mượn cớ nói lời tạm biệt chị gái, nói là bạn của hắn có việc gấp, phải mau chóng đến thành phố Vân Hoang, chờ lần sau có thời gian lại đi nhà chị gái làm khách.
Sắc mặt Lý Thanh Hà trở nên âm u, chỉ thoáng qua trong giây lát, cố tình nhét cho hắn vài trăm đồng, nói là mua đồ ăn dọc đường. Lý Thanh Vân đâu cần, nói hồi lâu, nhưng thấy chị gái kiên trì, còn không nhận chị gái sẽ nghĩ nhiều, đành phải cười khổ nhận lấy.
“Cậu, lần sau cậu phải mang theo Kim Tệ và Đồng Tệ đến thăm cháu đấy nhé!” Mao Mao đặc biệt thích hai con chó con, lúc đi gần như đòi đưa chúng nó theo.
“Nếu như ba cháu đồng ý cho cháu nuôi chó, cậu sẽ kiếm giúp cháu hai con, còn đáng yêu hơn cả Kim Tệ và Đồng Tệ.” Lý Thanh Vân nói.
“A… vậy thì thôi, vẫn để lần sau về nhà bà ngoại thăm chúng nó.” Mao Mao vô cùng buồn bực, cái miệng nhỏ dẩu lên thật cao.
“Ha ha, đừng mất hứng, chờ cháu được nghỉ hè, cậu đón cháu qua chơi, để cho hai đứa Kim Tệ chơi đủ với cháu.”
“Vâng, ngoắc tay treo lên, một trăm năm không được thay đổi.” Cháu ngoại vô cùng nghiêm túc lập thỏa thuận quân tử với hắn.
Tiễn cháu ngoại và chị gái, Lý Thanh Vân lên xe buýt chạy thẳng đến thành phố Vân Hoang. Một chuyến này, hắn phải kiếm đủ tiền để xây nhà, lại không để lộ ra bí mật của tiểu không gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook