Miếu Tiên Nữ đổ nát đột nhiên truyền ra tiếng ca, ở trong thời tiết quỷ quái này, thật sự đủ dọa người.

Tôn Đại Kỳ lại chỉ vào một tảng đá nơi xa, nói: “Các ngươi cẩn thận nhìn xem, một lát nữa còn có bóng dáng phụ nữ xuất hiện, đừng bị dọa. Cái này không phải là quỷ quái gì, lại càng không phải là thần tiên, chính là tay nghề điêu luyện của thiên nhiên, ở dưới cơ duyên vừa khéo nào đó, bảo tồn ca múa của một cô gái lại.”

Lý Thanh Vân đã sớm nghe nói đến lai lịch của miếu Tiên Nữ, sớm có chuẩn bị tâm lý, ôm lấy em họ nhào vào trong lòng mình, vừa bất đắc dĩ lại âm thầm đắc ý, nghĩ rằng, đây là phúc lợi của đàn ông to gan.

“Mấy thứ tương tự như Lưu Âm thạch vân vân, trên thế giới có rất nhiều nơi đều có kỳ quan tự nhiên tương tự. Mỗi khi vào thời tiết giông tố sẽ tái hiện lại một cảnh tượng cố định, hoặc là có âm thanh, hoặc là có hình ảnh, kỳ cảnh vừa có âm thanh lại có hình ảnh rất ít, tương lai khi khai phá du lịch, có thể coi thành một trong những danh lam thắng cảnh.”

Dương Ngọc Nô vụng trộm ngẩng đầu lên, nhìn thấy mọi người đều rất lạnh nhạt, nàng cũng không tiện cứ chui vào trong lòng Lý Thanh Vân không đi ra.

Trên tảng đá lớn Tôn Đại Kỳ mới chỉ quả nhiên xuất hiện một bóng dáng màu trắng nhàn nhạt, không nhìn rõ dung mạo, không nhận được niên đại, chỉ cảm thấy thật trẻ tuổi, dáng người xinh đẹp, vạt áo phất phới, đang tiến hành ca múa cổ xưa chân thực nhất.

Hai con chó săn vốn rất yên tĩnh dọc theo đường đi, lúc này sợ tới mức không nhẹ, gầm gừ không ngừng với bóng dáng hư ảo kia. Lý Thanh Vân vội vàng an ủi chúng nó vài câu, ôm cổ chúng nó, mới khiến cho hai con chó săn bình tĩnh lại.

Rất ngắn ngủi, chỉ có mười mấy giây, bóng dáng màu trắng dần dần biến mất, tiếng ca cũng theo đó dần không còn.

Người miền núi cổ đại không biết đến mối quan hệ giữa điện lực và từ trường, cho rằng thật sự gặp được tiên nữ, vì thế xây một ngôi miếu ở đây, thợ săn đi ngang qua đều đến tế bái. Ngày lễ ngày tết, dân chúng ở dưới chân núi cũng đến đây tế bái, đã từng có một khoảng thời gian, hương khói nơi đây rất mạnh.

Bà Phó mang theo quyến luyến và không nỡ, vẫy tay với bóng dáng màu trắng vừa biến mất, giống như đang đưa tiễn một người bạn đặc thù.

“Không phải mỗi lần sét đánh đổ mưa đều có thể xuất hiện kỳ quan như vậy, chuyện này phải bàn đến duyên phận.” Bà Phó sửa lời.

Tôn Đại Kỳ không thèm để ý đến nói: “Đúng đúng đúng, tiên nữ này cực kỳ có duyên phận với bà, mỗi lần bà vừa đến, nàng sẽ xuất hiện. Không biết bà đã nói lời này bao nhiêu lần nữa, đâu có chuyện gì vừa khéo như thế chứ, có lẽ một con chó một con mèo đi qua nơi đây, nàng cũng sẽ xuất hiện ca múa đấy.”

Bà Phó tức giận nói: “Lúc ông còn trẻ vào núi săn thú thường xuyên đi qua đây, khi đổ mưa sét đánh, ông gặp được mấy lần? Lý Xuân Thu cũng thường xuyên đi ngang qua đây, ông ấy nói gì, sét đánh đổ mưa mấy trăm lần, nhưng ông ấy chỉ từng gặp được có hai ba lần?”

“…” Tôn Đại Kỳ sợ chọc giận vợ, không cãi lại, nhưng nhìn vẻ mặt kia, hiển nhiên không đồng ý.

Thời tiết trên núi hay thay đổi, giông tố nhanh, quang đãng cũng nhanh. Chỉ trong chớp mắt, một trận gió thổi qua, mây đen trên đỉnh đầu lại tản đi hơn phân nửa, mặt trời lộ ra một góc từ trong khe hở của mây đen, ánh mặt trời giữa trưa vô cùng xán lạn, quét đi không khí đè nén mù mịt quỷ dị.

Lý Thanh Vân chặt trúc ở trên sườn núi, mỗi một đoạn có hơn 20cm, to bằng cổ tay, khoét ra một lỗ ở một đầu, kích cỡ chừng đồng xu 1 tệ, nhét gạo nếp đã ngâm kỹ vào trong đó. Đồng thời nhét cả chân giò hun khói, thịt ướp muối, nấm hương xắt nhỏ, rau dưa không gian xắt nhỏ… mỗi một ống trúc đổ vào thêm chừng 100ml nước trong, lại dùng lá cỏ bịt kín lỗ ở bên trên lại, đề phòng hơi thoát ra.

Tốc độ của hắn rất nhanh, chờ Tôn Đại Kỳ đốt lửa xong, Lý Thanh Vân đã làm xong tám ống trúc, nói: “Buổi trưa hôm nay đổi khẩu vị, nếm thử cơm lam bí truyền của nhà họ Lý cháu, hương vị tuyệt đối hạng nhất. Ha ha, ăn đồ nướng nữa, dạ dày của bà Phó có thể sẽ không chịu được.”

Bà Phó trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào ống trúc trong tay Lý Thanh Vân nói không ra lời: “Cháu, cháu… cháu ngâm gạo nếp khi nào vậy? Chuẩn bị thịt ướp muối khi nào? Nấm hương? Còn có đậu đũa, ớt xanh, cà tím, dưa chuột? Ôi thằng bé này, trong ba lô của cháu rốt cuộc cõng theo bao nhiêu thứ vậy hả? Có nặng không, có mệt không? Haizzz, vì bà già này, thật sự làm phiền đến cháu.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Bà nói gì vậy chứ, đây đều là chuyện cháu phải làm. Bà Phó, bà và Ngọc Nô cứ tập trung sưởi ấm đi, chờ hong khô hơi ẩm trên người, là có thể ăn cơm lam ngon lành rồi. Giữa trưa cháu không nấu canh thịt, cũng không có chỗ săn thú, nhưng mà cháu có hoa quả đóng hộp và tinh bột, chúng ta nấu chè.”

Lý Thanh Vân nói xong, hoàn thành một ống trúc cuối cùng, rồi mở ba lô ra, lấy hai hộp hoa quả thập cẩm đóng hộp từ trong đó ra, hoa quả gì đều có, đỏ đỏ vàng vàng xanh xanh, nhìn đến làm cho người ta chảy cả nước miếng.

Dương Ngọc Nô nhìn xem ba lô của Lý Thanh Vân, vài lần định mở ra xem, đều nhịn được: “Rõ ràng cũng không nặng bao nhiêu, sao lại có thể đựng được nhiều thứ như thế chứ? Hoa quả đóng hộp nặng như vậy, anh cũng mang theo hai hộp?”

“Ha ha, anh sức lớn, em lại không phải không biết rõ. Đừng nói một ba lô này, lại đeo thêm một cái nữa, anh…” Lý Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của Tôn Đại Kỳ, lập tức sửa miệng: “Lại đeo thêm một cái nữa, anh thật sự không cõng nổi.”

Dương Ngọc Nô hé miệng cười trộm, vội vàng đi qua giúp đỡ hắn làm giá.

Giá nướng cơm lam khác với giá nướng thứ khác, cần phải làm một cái giá hình chữ nhật, phải đặt ngang các ống trúc cơm lam lên trên giá, được nướng đều, còn phải lật không ngừng, lật cẩn thận hơn cả nướng gà nướng thỏ, bằng không sẽ dẫn đến lạnh nóng không đều, phát sinh tình huống nửa sống nửa chín.

Nói ra thì phức tạp, thực tế chính là dùng nhánh cây tươi biến thành dáng vẻ của bếp nướng dài, nướng lửa trần mười lăm phút, chuyển sang lửa vừa ba năm phút, căn cứ vào màu sắc của ống trúc tươi, có thể lựa chọn lửa nhỏ, cũng có thể lựa chọn vùi vào trong đống lửa nướng một lúc.

Tốc độ nấu cơm lần này tuyệt đối nhanh hơn thỏ nướng, không bao lâu sau, Lý Thanh Vân đã lấy tám ống trúc này xuống, bỏ vào đống lửa bên dưới, định vùi một lúc. Sau đó đổi cái giá, đặt nồi lên, đổ hai hộp hoa quả đóng hộp vào, thêm nước thích hợp, sau khi nước sôi thì thêm tinh bột, nhanh chóng khuấy, một nồi chè hoa quả thập cẩm nồng đậm đã làm xong.

Bưng từ trên giá xuống, đặt ở trên tảng đá bên cạnh làm nguội.

Tôn Đại Kỳ đã vội vàng lấy cơm lam ra, thoáng giảm nhiệt, dùng đao săn bổ cơm lam ra từ giữa.

Bổ này cũng cần phải chú ý, không thể dùng sức quá mạnh, cũng không được quá nhanh. Sau khi tách một lỗ nhỏ ở trên ống trúc, phải dùng đao chậm rãi, để khí nóng ở bên trong phun ra, không làm nóng tay.

Khí nóng này vừa bốc ra, mùi hương gạo nếp đặc thù pha trộn với thơm ngát của trúc, tươi mới của rau dưa… Tất cả chui vào lỗ mũi của mọi người, người vốn đang đói ngửi thấy mùi như vậy, bụng lập tức kêu lên ục ục, nước miếng đều sắp chảy ra.

“Ừm, tay nghề này giỏi, mạnh hơn cơm Lý Lão Nhị làm rất nhiều.” Tôn Đại Kỳ khó có được không đả kích Phúc Oa, lại vẫn không chịu bỏ qua cho Lý Xuân Thu.

Hắn chia cơm lam này ra làm hai nửa, một nửa đưa cho bà Phó, một nửa chắc chắn giữ lại cho mình. Cũng không quan tâm có bỏng hay không, dùng đũa nhét vào miệng.

“Ăn ngon, vợ à, bà cũng nếm thử đi, không biết thằng nhãi này thả cái gì vào, hương vị ngon đến dọa người. Ừm… chỉ ngửi mùi này thôi, mệt nhọc buổi trưa đã tan biến sạch sẽ.”

Khi Lý Thanh Vân bổ ống trúc ra, Tôn Đại Kỳ đã sắp ăn sạch nửa phần cơm lam kia.

“Còn nhiều mà, lại không có ai cướp với ông, ông có thể ăn từ từ không vậy? Cho dù ông không để ý đến phong độ, cũng phải chú ý nhiệt độ chứ. Cơm lam mới ra lò, có mấy người thưởng thức giống như ông đâu? Cũng không sợ bỏng chết.” Lý Thanh Vân dạy dỗ Tôn Đại Kỳ, đưa một nửa cơm lam tách ra trong tay cho em họ.

Dương Ngọc Nô đã sớm chờ đợi không kịp, vừa bới cơm vào miệng vừa kêu to: “Vì sao cơm lam trước kia anh làm lại ăn không ngon? Lần đó chúng ta làm cơm lam ở trong thôn, suýt nữa đốt cả nhà ông ngoại anh…”

“Đừng nói nữa. Này, chỗ anh còn có kim chi ớt cay và cải bẹ cắt nhỏ muối chua, thêm một chút hương vị rất ngon.” Lý Thanh Vân nói xong, mở ba lô ra, tặng cho em họ, để cầu nàng đừng nói chuyện xấu hổ hồi nhỏ ra. Đây là cơm lam dùng linh tuyền thêm với rau dưa không gian nấu ra, cơm lam nửa sống nửa chín làm hồi nhỏ có thể so sánh được với cơm lam bây giờ sao?

Tôn Đại Kỳ vừa nghe có dưa muối, cũng chạy tới cướp đi một nửa, khẩu vị của bà Phó không tốt, không thể ăn cay, do đó Lý Thanh Vân mới có cơ hội ăn một chút dưa muối còn thừa lại. Dưa muối trong núi quý giống như vàng, mỗi lần lộ diện đều bị người cướp sạch.

Mấy người đang ăn ngon, đã thấy có hai tiểu đạo sĩ đi từ trên núi xuống, một người trong đó đúng là Thanh Phong, một người khác là đạo sĩ trẻ tuổi sắc mặt hơi đen, chắc là sư huynh của hắn. Hai người ôm vài cái áo mưa, vẻ mặt hơi xấu hổ.

“Xin chào các vị thí chủ, tiểu đạo sĩ Thanh Phong có lễ.” Thanh Phong khá quen thuộc với bọn họ, mở miệng trước: “Vừa về trên núi, nói với sư phụ về chuyện của Tôn lão gia tử. Sư phụ vui vẻ vô cùng, lệnh cho bọn ta xuống núi nghênh đón. Đồng thời biết hôm nay sẽ có một trận mưa ngang qua, nên lệnh cho bọn ta cầm thêm vài cái áo mưa. Đáng tiếc, là sư huynh đệ bọn ta đi chậm, bỏ lỡ cơn mưa to.”

Tiểu đạo sĩ mặt đen trầm giọng nói: “Bần đạo Thanh Thuần có lễ, bái kiến các vị thí chủ.”

Lý Thanh Vân phụt một tiếng, phun chè hoa quả đóng hộp trong miệng ra ngoài. Má ơi, thằng cha nào xỏ lá đặt pháp danh như vậy cho tiểu đạo sĩ này thế? Thanh Thuần? Dáng vẻ không thuần thì đừng gọi Thanh Thuần, giả vờ thuần sẽ bị người luân phiên.

Tiểu đạo sĩ mặt đen kia lập tức căm giận nhìn Lý Thanh Vân, tức tối hỏi: “Vị thí chủ này, sao ngươi lại nôn ra vậy?”

“Chè này rất nóng, nếu ngươi ăn ngươi cũng nôn thôi.” Lý Thanh Vân biết hành động trong lúc vô ý của mình đã chọc giận tiểu đạo sĩ mặt đen này.

Thanh Phong vội vàng kéo tiểu đạo sĩ mặt đen lại, vội thay đổi đề tài khác: “Món gì thơm vậy, sư huynh đệ bọn ta còn chưa ăn cơm trưa đâu. Đến sớm không bằng vừa vặn, bọn ta lại nếm thử tay nghề của Lý huynh nhé, chờ lên đạo quan đỉnh núi, ta sẽ dùng món ăn sở trường nhất bồi thường các ngươi.”

“Không có, còn nửa nồi chè, hai người có muốn nếm thử không?” Lý Thanh Vân chỉ vào vỏ trúc đầy đất, lại ợ no một cái, một ngụm hai ngụm, lại ăn thêm một chén chè, ăn quá no. Khẩu vị của bà Phó không tốt, chỉ ăn xong một phần, phần còn lại bị Tôn Đại Kỳ ăn hết.

Khả năng hai tiểu đạo sĩ thật sự đói bụng, cũng không chú ý, mỗi người một nửa, chia xong nửa nồi chè.

Đạo sĩ mặt đen ăn xong, vỗ bụng, mặt trầm xuống nói với Lý Thanh Vân: “Ta ăn rồi, nhưng ta không nôn.”

Lý Thanh Vân cảm thấy thằng cha này có vẻ khí thế bức người, vì thế tức giận đáp lại một câu: “Ừm, ta sẽ nói cho ngươi biết, nửa nồi chè ngươi vừa ăn là ta vừa nôn ra đấy.”

“Ngươi, ta… ọe…” Tiểu đạo sĩ mặt đen kia thật sự quá thanh thuần, người cũng như tên, vừa lừa đã mắc mưu, che miệng chạy vào bụi cỏ, nôn đến ào ào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương