Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 108
Lý Thanh Vân giả bộ như thật cẩn thận chạy đi, nhặt quần áo của em họ về, không quên cả máy ảnh ở gần chỗ hà thủ ô. Chính là cây hà thủ ô thật lớn đã bị hắn cất vào trong tiểu không gian, thật sự không định lấy ra nữa, lấy cớ trong lúc bối rối đánh mất, em họ cũng sẽ không thể nói gì, dù sao mới vừa rồi rất lộn xộn, nàng không thấy được gì hết.
Khi Lý Thanh Vân chạy về đến, sắc trời vừa tối, nhưng toàn thân em họ trơn bóng, giống như mỹ ngọc, càng hiện ra rõ ràng dưới trời chiều hơi tối, người trắng không có cách nào cả, đi đến đâu đều sẽ chói mắt.
Dương Ngọc Nô xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, nàng nhận lấy quần áo, nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh họ, anh không được nhìn, mau xoay người đi.”
“À à, không cẩn thận nên nhìn thấy thôi, ai bảo khi em nhận quần áo lại dùng hai tay, không hề đề phòng che chắn gì cả.” Lý Thanh Vân cảm thấy rất ngột ngạt, trong cổ họng khô khốc, mới vừa rồi khi bị con trăn tập kích, đều không khẩn trương đến như vậy.
“Em lại không kêu anh nhìn…” Dương Ngọc Nô yếu ớt phản kích một tiếng, lại ngượng ngùng nói thêm gì nữa. Trong lòng chẳng những không tức giận, ngược lại còn mừng thầm, nhìn từ phản ứng của anh họ, còn vô cùng thích mình.
“Đã xong chưa?” Lý Thanh Vân sợ sau khi trời tối, trên đường nhiều rắn độc, không dễ dàng quay về. Hơn nữa dọc đường có nhiều nước nhiều đá, nếu như không thấy rõ đường đi thì rất dễ bị trẹo chân.
“Xong rồi!” Tiếng sột soạt dần ngừng, mái tóc ướt sũng của Dương Ngọc Nô vấn sau gáy, vừa vấn lên như vậy, gương mặt có vẻ hơi nhỏ, trông còn thành thục hơn trang điểm bình thường rất nhiều.
Lý Thanh Vân trộm liếc ra đằng sau, âm thầm kinh ngạc, kiểu tóc của một người phụ nữ có ảnh hưởng quá lớn đến tổng thể hình tượng, em họ trong ấn tượng luôn để một kiểu tóc, vẫn cảm thấy còn rất nhỏ, không nghĩ tới thoáng vấn lên, khí chất hình tượng lại tăng lên một đoạn.
Thật ra Dương Ngọc Nô cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, chính là quần áo phụ nữ hơi khó mặc, lại vừa khẩn trương vừa sợ hãi, chỉ một cái móc áo lót thôi đã cài hồi lâu. Còn may quần áo mùa hè chỉ có vài món, xỏ quần cột thắt lưng, coi như hoàn thành xong pháo đài phòng ngự.
Khi đeo giày, Lý Thanh Vân thấy nàng vểnh mông lên, hơi khó nhọc, sợ nàng lăn từ trên tảng đá lớn xuống lên đành phải đỡ lấy cổ tay của nàng. Từ góc độ này, lực hấp dẫn làm tăng thêm vẻ đẹp của cô nàng, theo một chút trắng như tuyết lộ ra từ cổ áo, đặc biệt thu hút ánh mắt người khác.
Từ khi em họ tắm rửa, đã nhìn khắp toàn thân nàng, nhưng Lý Thanh Vân phát hiện, phong cảnh nửa ẩn nửa hiện này còn hơn tất cả.
Hiện giờ, quan hệ giữa hai người xem như là một bay vọt từ trên tâm lý, không còn thiết lập vách chắn cho mình khắp nơi nữa, thuần túy lấy quan hệ nam nữ đến chung đụng, phát hiện sức hút của đối phương, lĩnh hội lý do mình động lòng.
Khi trở về, Lý Thanh Vân chủ động kéo tay Dương Ngọc Nô, dọc theo đường đi hai người tuyệt đối im lặng, giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương, còn vang hơn cả tiếng ếch kêu bên dòng suối nhỏ.
Lúc này, hai ông bà già trong nơi cắm trại nhìn xem xung quanh, thế nào cũng không nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô. Đám người bắt trăn cũng cắm trại gần đó, nhưng mọi người ai bận việc nấy, tỏ vẻ nước giếng không phạm nước sông.
“Ông già, ông nói xem giữa trưa lời ông nói ra là ý gì, canh rõ ràng ăn ngon như vậy, ông cứ nói ăn không ngon. Phen này hay chưa, Phúc Oa và Ngọc Nô không để ý đến chúng ta nữa, cơm chiều ông xem mà giải quyết đi? Đừng nói rằng chỉ ăn bánh mì và nước lạnh do ông mang đến đấy nhé?” Bà Phó ngồi ở bên cạnh đống lửa, vừa lải nhải vừa bôi rượu thuốc lên hai chân mình.
Tôn Đại Kỳ đen mặt, tức tối nói: “Hừ, hai đứa nhóc kia cũng quá không hiểu chuyện, tôi một bó tuổi, nói mấy đứa vài câu thì sao chứ? Không nấu cơm cho chúng ta thì thôi, dù sao cũng không đói được. Chiêu Văn, bà yên tâm đi, tôi biết tỳ vị của bà yếu, tôi sẽ đun sôi nước, nướng nóng bánh mì.”
Đã lớn tuổi, khi bà Phó tức giận thì cũng rất thích lải nhải: “Ông lão già chết tiệt này, không phải ông nói bản thân có năng lực à, sao không đi bắt thú rừng về chứ? Ông nhìn xem, kể cả nồi ông đều không mang theo, hai con rắn Phúc Oa bắt được còn ở đây, sao ông không có chỗ nấu? Ông đều lột da rửa sạch chúng rồi, không ăn lãng phí bao nhiêu.”
“Tôi đâu biết hai đứa nó muộn như vậy còn chưa về chứ, nếu khi trời chưa tối, tôi bắt mấy con thỏ hoang gà rừng, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? Hai con chó chết tiệt này, tôi lại không sai bảo được.” Tôn Đại Kỳ xoa bụng, cảm thấy thật đói, hơn nữa nơi cắm trại gần đó có người bắt rắn đang nướng thịt rừng, mùi thịt bay tới khiến cho hắn nhớ tới món ngon giữa trưa, đó thật sự là một loại hưởng thụ.
Khi Tôn Đại Kỳ đang định moi bánh mì trong ba lô ra, đột nhiên nghe thấy hai con chó săn kêu lên, đồng thời nhảy dựng lên trên mặt đất, hưng phấn chạy về phía bên trái khe núi.
“Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu!” Theo gia tăng tần suất sủa của Kim Tệ và Đồng Tệ, cuối cùng nghe thấy tiếng Lý Thanh Vân.
“Kim Tệ, Đồng Tệ, chúng mày không phá phách đấy chứ? Ha ha, vậy thì tốt, lát nữa ban thưởng cho chúng mày hai quả dưa chuột ăn.” Lý Thanh Vân ôm lấy hai con chó săn nhào tới, vui sướng an ủi chúng nó.
Mới vừa rồi không mang chúng nó đi cùng, đúng là thất sách, nếu như mang chúng nó đi cùng, chắc chắn có thể phát hiện ra bóng dáng trăn lớn sớm hơn.
Dương Ngọc Nô nhìn thấy nơi cắm trại và chó săn quen thuộc, trong lòng mới không còn sợ hãi như vậy nữa, cơ bắp run rẩy cuối cùng bình phục, mới vừa rồi không biết đã nhìn lại con đường đằng sau bao nhiêu lần, sợ con trăn lớn lại đuổi kịp.
“Bà Phó, chúng cháu đã về.” Dương Ngọc Nô chạy tới, kéo lấy cánh tay bà Phó, định bôi rượu thuốc cho bà.
“Bé ngoan, sao bây giờ mới về vậy, trời tối một lúc lâu rồi, thật sự sợ hai đứa xảy ra chuyện gì. Nếu như không phải chân cẳng của bà không tốt, đều định đi tìm hai đứa.” Bà Phó nhìn thấy hai người trẻ tuổi đã về, trên mặt cuối cùng nở nụ cười.
“Chúng cháu gặp con trăn lớn, thật đáng sợ, may mà anh họ cứu cháu, hải đông thanh anh họ nuôi cũng giúp đỡ, chúng cháu mới may mắn trốn về tới. Đúng rồi, con hải đông thanh kia đâu?” Lúc này, Dương Ngọc Nô mới nhớ ra nó, có thể thấy được mới vừa rồi nàng đã hoảng loạn bao nhiêu.
“Buổi tối nó sẽ tự tìm chỗ nghỉ tạm, anh tận mắt nhìn thấy nó chạy trốn khỏi miệng con trăn, chắc không có vấn đề gì đâu.” Lý Thanh Vân thuận miệng giải thích.
“Cái gì, lại gặp con trăn lớn? Dài bao nhiêu? Chủ động công kích các ngươi hả?” Giọng Tôn Đại Kỳ nghiêm túc hỏi.
Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ, lấy thái độ tương đối công bằng đáp lại: “Có chừng 11m, vô cùng to lớn, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, chủ động công kích chúng cháu. Hoặc coi chúng cháu đi vào lãnh địa của nó, cũng có thể là… khi nó phát hiện ra chúng cháu, đang ở trên sườn núi dốc đứng, không cẩn thận trượt ngã đau đớn, tưởng chúng cháu công kích trước, sau đó mới tức giận tiến hành công kích chúng cháu.”
“Đúng đúng đúng, cháu cũng cảm thấy là như vậy, lúc đó khi cháu mới vừa phát hiện ra nó, nó không hề lập tức công kích cháu, nhìn cháu hồi lâu, chờ khi anh họ đến, nó mới không cẩn thận ngã xuống triền núi, sau đó nó mới công kích chúng cháu. Nhưng mà, con trăn kia quá lớn, đáng sợ, nhìn thấy nó cháu thật sợ hãi, tiếng kêu của cháu khả năng hơi lớn.” Dương Ngọc Nô nhận thức muộn màng, đang nhớ lại một phần chi tiết.
“Có con trăn vĩ đại như vậy? Thật sự so với con trước đó bọn ta nhìn thấy… các ngươi chạy thoát bằng cách nào? Con trăn kia đâu?” Tôn Đại Kỳ không định kéo câu chuyện đi quá xa, bởi vì hắn tỏ vẻ đáng lo ngại với hoàn cảnh trước mắt.
“Khả năng bọn cháu chạy ra khỏi lãnh địa của nó, nên nó không đuổi theo, có lẽ vẫn còn trong rừng núi đằng sau đó. Nhưng cách nơi đây 6-7 dặm, chắc sẽ không chạy đến chỗ chúng ta.” Lý Thanh Vân đáp lại như thật.
“Chắc là thế, 6-7 dặm không phải xa xôi gì với một con trăn.” Tôn Đại Kỳ quả nhiên bắt đầu lo lắng cho an toàn của mọi người, nói: “Nhóc, làm cơm nhanh lên, lấp đầy bụng, ta mới có sức lực nghĩ cách đề phòng con trăn này.”
Lý Thanh Vân nghĩ chờ ngươi đề phòng, bọn ta đã sớm bị nuốt lấy. Trong lòng không cho là đúng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại rất phối hợp, lấy một túi xúc xích từ trong ba lô ra, chia cho mọi người, sau đó lại lấy mấy quả dưa chuột, nói là đã rửa, chẳng những mỗi người được chia một quả, kể cả Kim Tệ và Đồng Tệ đều có.
Tôn Đại Kỳ nhìn đến trợn trừng mắt, thằng nhóc này quá xa xỉ, vào núi sao lại cõng theo nhiều đồ nặng như vậy, không sợ mệt chết sao? Cõng thì cõng đi, cho người ăn thì thôi, thậm chí kể cả chó đều có một quả, ngươi như vậy rất lãng phí.
“Mọi người ăn trước đi, cháu tới dòng suối trước mặt bắt hai con cá, buổi trưa ăn hơi nhiều dầu mỡ, buổi tối ăn canh thanh đạm chút. Chỉ hầm thịt rắn ngược lại hơi tanh, ăn kèm với nó, hương vị rất tốt.” Lý Thanh Vân dặn dò, đã đi về chỗ nhiều nước kia.
Tôn Đại Kỳ không vừa ý kêu lên: “Trời đã tối rồi, ngươi đi đâu bắt cá? Đừng có vớ vẩn nữa, nếu như lúc này ngươi bắt được cá sống, ta ăn tươi nuốt sống cho ngươi. Nhìn xem trong ba lô của ngươi còn có đồ gì ăn, chia cho mọi người là được.”
“Đừng động vào ba lô của cháu, nếu như động, ngày mai mọi người đều không có gì ăn. Yên tâm, cháu chắc chắn có thể bắt được cá sống, kể cả có bắt được cũng không để cho ông ăn sống. Ông đừng mong chiếm lợi, mình ăn hết, mọi người còn ăn cái gì?” Lý Thanh Vân đi nhanh đến không thấy bóng dáng, lời nói ra còn có thể chọc giận Tôn Đại Kỳ gần chết.
“Thằng, thằng nhãi này… tức chết ta, sao trước kia không phát hiện ra miệng nó độc như thế chứ?” Tôn Đại Kỳ kêu khổ với hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ lại đồng thanh nói: “Miệng của ông mới độc.”
“…” Phen này Tôn Đại Kỳ triệt để hết lời để nói, kể cả bà già nhà mình đều không giúp đỡ mình.
Không quá vài phút, Lý Thanh Vân đã trở lại, xách theo bốn con cá trong tay. Cá không lớn, mỗi con chỉ 1-1,5kg, đã cạo sạch vảy, ruột cũng đã rửa sạch, đặt lên trên giá là có thể nướng.
Tôn Đại Kỳ đã không có tinh thần bực bội với Lý Thanh Vân nữa, chỉ mong tìm một cái lỗ ở trên mặt đất để chui vào.
Đù má, sao bẽ mặt lại nhanh vậy, không phù hợp với tình huống thực tế trong núi gì cả. Nhớ năm đó, khi hắn và Lý Xuân Thu săn thú trong núi, cũng chưa từng làm việc lưu loát đến vậy.
Lý Thanh Vân không có thời gian để ý đến hắn, chỉ mong nhanh chóng cắt cá thành khúc, hầm cùng với thịt rắn. Lúc này không cần nghĩ xem nấu canh rắn gì nữa, trời quá tối, lấp đầy bụng sớm chút là được. Hai con cá khác đặt ở trên giá nướng, khi thịt cá nướng chín, vô cùng dễ nát, do đó giá nướng phải làm đặc biệt cẩn thận, không thể thô thiển giống như giá nướng gà rừng và thỏ hoang, tối đa chỉ cắm vài cành cây nhỏ là xong.
Một bữa cơm này, bởi vì không có nói xằng nói điên của Tôn Đại Kỳ, ăn cực kỳ yên tĩnh, ngược lại không thú vị gì.
Nhưng mà sau khi ăn xong, bố trí lều trại, lập tức có vài phần xấu hổ, chỉ có hai cái lều, nếu như vợ chồng Tôn Đại Kỳ ngủ chung, vậy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô phải ngủ cùng một cái lều. Nếu như hai người phụ nữ ngủ một lều, vậy để cho Lý Thanh Vân ngủ và Tôn Đại Kỳ ngủ với nhau.
Lý Thanh Vân lập tức lắc đầu, nói: “Tôi thà ngủ bên ngoài một đêm, cũng không ngủ với Tôn lão đầu. Ngọc Nô, em ngủ trước đi, anh ở bên ngoài gác đêm.”
Dương Ngọc Nô lại lắc đầu, do dự một lúc nói: “Em, một mình em ngủ sẽ gặp ác mộng…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook