Nông Gia Độc Phi​
27: Tửu Lâu Hâm Nguyên


Mặt trời đỏ rực đang dần lên cao, chợ cũng đang trong thời gian đông khách nhất, trên đường chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng nói của nhóm người bán hàng rong đang cực kỳ nhiệt tình chào mời khác hàng mua đồ của mình, Lăng Kính Hiên một tay ôm bình, một tay dắt theo hai tiểu bánh bao, ba cha con đi lẫn vào trong dòng người tấp nập, bận rộn, lúc nhìn đến sạp hàng bán một vài món đồ lạ mắt thì đều sẽ ghé lại nhìn xem một chút, nhưng mà đều chưa mua được một cái gì, nếu so sánh với hình ảnh thành trấn cổ đại được chiếu trong phim cổ trang ở trên TV vào kiếp trước thì rõ ràng kiến trúc của nơi này thiếu đi một ít mỹ lệ, lại nhiều thêm một phần hơi thở nặng nề của niên đại cổ xưa, còn về kết cấu tổng quát thì cũng không khác bao nhiêu hết.

"Cha, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Ba cha con họ cũng đã đi được một hồi lâu, mồ hôi đã sớm thấm ướt bộ quần áo cũ nát đang mặt trên người bọn họ, Đại bánh bao vẫn luôn hưng phấn suốt dọc đường đột nhiên ngẩn đầu lên, tầm mắt như có như không mà lướt nhìn qua bàn tay đang ôm bình của Lăng Kính Hiên, thật rõ ràng nhóc con này là đang lo lắng mức trái cây không bán được đây mà.

"Ha ha.

.

con gấp cái gì, không phải bây giờ chúng ta đến nơi rồi sao?"
Nhìn tầm mắt nghi ngờ của Đại bánh bao, Lăng Kính Hiên hơi hơi mỉm cười, hướng về phía tòa kiến trúc xa hoa, mỹ lệ cách đó không xa mà bĩu môi, Lăng Văn theo tầm mắt của lão cha nhà mình mà nhìn theo, sự hoài nghi trong đáy mắt càng nghiêm trọng hơn: "Đó là tửu lầu sao?"
Có không ít người đang mặc quần áo hoa lệ phúc hậu không ngừng ra ra vào vào tòa kiến trúc ba tầng mỹ lệ kia, nhìn xuyên qua đám người đó dường như còn thấy được bên trong đó cũng có không ít người đang dùng cơm, nhóc có nghe gia gia nói qua, những tòa nhà chuyên môn phục vụ người khác ăn cơm chính là tửu lâu nha.


"Đúng vậy.

"
Không hề có một chút ý muốn giải thích nào, Lăng Kính Hiên thẳng tay dắt theo hai tiểu bánh bao đi về phía tửu lâu hoa lệ kia, một cọng cỏ nếu ném xuống đất thì sẽ thành rác rưởi, nếu quấn lên một bó cải trắng thì được bán bằng giá cùng cải trắng, nếu dùng để trói một con cua thì khi bán, nó sẽ được bán bằng giá trị chung với cua, bí quyết phụ thuộc vào việc ngươi đóng gói đẩy mạnh tiêu thụ bằng cách nào mà thôi, hắn làm mứt trái cây nếu bán ở lề đường thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được có vài chục văn tiền mà thôi, còn nếu bán ở tiệm chuyên bán gia vị thì chắc cũng không được bao nhiêu, nếu như không có cái kế hoạch kiếm tiền kia thì có hắn cũng sẽ tùy tiện bán rẻ cũng được, nhưng mà hiện tại lại khác.

.

Tửu lầu Hâm Nguyên! Tửu lâu lớn nhất ở trấn Đại Đồng, không có chổ nào có thể so sánh với nó được, tòa tửu lâu này có kiến trúc ba tầng đầy xa hoa mỹ lệ, nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất trong trấn, người có thể đi vào nơi này nếu không phải người giàu có tại địa phương thì cũng là thương nhân từ nơi khác đến, tùy tiện kéo một người ra thì cũng là xuất thân gia đình giàu có, giàu nhất nhì trong vùng, nghe nói mỗi lần Huyện thái gia đến trấn Đại Đồng thì đều sẽ đến chỗ này ăn cơm, chỉ căn cứ vào chỗ này thôi thì so với các tửu lâu khác, tửu lâu Hâm Nguyên nếu dám tuyên bố xếp hạng nhì thì không tửu lâu nào dám xếp hạng nhất cả.

Đứng trước cửa tiểu lâu, Lăng Kính Hiên ngẩn đầu nhìn bốn chữ thật to được viết đến rồng bay phượng múa trên bảng hiệu trước cửa tửu lầu, khóe môi khẽ cong lên, chất chứa tà khí quỷ dị, đôi mắt phượng thon dài tràn ngập sự xảo quyệt, chính là nó!
"Cha, chúng ta thật sự sẽ vào trong sao?"
Dùng tay giữ chặt Lăng Kính Hiên đang muốn bước vào trong tửu lâu, hai khuôn mặt thon gầy bé nhỏ của hai tiểu bánh bao đồng thời lộ ra vẻ mặt sợ sệt, bởi vì hiện tại ba cha con họ đang khoát lên mình bộ quần áo rất cũ nát, những người xung quanh bọn họ đã sớm xì xầm to nhỏ, không ngừng chỉ trỏ bọn họ, dù cho hai tiểu bánh bao còn rất nhỏ nhưng lại thông minh và trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi, hai khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên dáng vẻ xấu hổ như hai quả cà chua nhỏ.


Lăng Kính Hiên cúi đầu xuống nhìn hai bánh bao nhỏ nhà mình, mắt lạnh lướt qua những người đang chỉ trỏ bọn họn, y ngồi xuống, vươn tay ra dịu dàng cưng chiều mà xoa xoa mặt hai tiểu bánh bao: "Chúng ta cũng giống với bọn họ thôi, đều là con người cả, chỉ là chúng ta có hơi nghèo một chút mà thôi, lại cũng không làm ra việc gì xấu xa, trái với lương tâm mình cả, hai con có gì mà phải sợ chứ?"
"Nhưng mà.

.

"
Ánh mắt của Lăng Văn liếc nhìn xung quanh một cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Lăng Võ lại trực tiếp nhút nhát sợ sệt mà trốn ra phía sau ca ca của mình, Lăng Kính Hiên bất đắt dĩ lắc đầu: "Nếu không thì như vầy đi, các cho chờ cha ở bên ngoài đi, cha đi bán xong mứt trái cây lại ra đây đón các con.

"
Hai tiểu bánh bao nhà hắn rất mẫn cảm lại sĩ diện, điều này người làm cha như hắn đương nhiên biết rõ, cho nên hắn cũng không muốn miễn cưỡng bọn nhỏ, lần đầu tiên tới một chỗ như vậy, bon nhỏ nếu như có lùi bước sợ hãi thì cũng là một chuyện bình thường, rốt cuộc thì chúng cũng chỉ là hai đứa nhỏ chưa từng trãi sự đời không phải sao?
"Không, không cần, cha đi đến chỗ nào thì chúng con sẽ đi theo đến chỗ đó.


"
Sau khi nhìn cha mình thật lâu, Đại bánh bao lấy hết can đảm lắp bấp nói, Tiểu bánh bao cũng đồng thời yên lặng mà đi lên từ phía sau ca ca mình, Lăng Kính Hiên ném cho hai nhóc con một ánh mắt đầy cỗ vũ, sau đó lại xoa xoa đầu bọn nhỏ lần nữa thì xoay người tiến vào tửu lâu.

Lúc này còn chưa đến thời gian dùng cơm cho nên trong tửu lâu cũng không đến mức chật kín chỗ ngồi, nhưng mà phần lớn bàn phía trước đều có một số công tử cùng tiểu thư hoặc thương nhân ăn mặc quần áo sang trọng đầy quyền quý đang ngồi dùng cơm, làm cho ba cha con Lăng Kính Hiên đang mặc quần áo vải thô bước vào lập tức biến thành động vật quý hiếm, lúc bước vào cửa thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, nếu đổi lại là người bình thường bị nhìn như vậy khó tránh khỏi sẽ sợ đến mức mềm chân, nhưng Lăng Kính Hiên cứ như là không phát hiện những tầm mắt cực nóng chăm chú nhìn vào họ bắn tới từ khắp bốn phía, hắn vẫn dửng dưng mà dắt theo hai bánh bao của mình, rất tự nhiên mà đi về phía quầy.

Ban đầu hai tiểu bánh bao vỗn dĩ còn có chút sợ sệt, nhưng sau khi thấy dáng vẻ của lão cha nhà mình thì không khỏi ưởng thẳng ngực, ngay cả cha cũng không sợ thì bọn họ có gì mà phải sợ?
"Vị khách quan này.

.

"
Sau khi lấy lại tinh thần tiểu nhị trong tửu lâu vội vàng chạy tới ngăn đón bọn họ, Lăng Kính Hiên lại thẳng tay đẩy người ra: "Không cần đón tiếp, chúng ta đến đây muốn tìm chưởng quầy của các ngươi bàn chút chuyện làm ăn.

"
"Nha.


.

"
Tiểu nhị không khỏi đen mặt, ai muốn đón tiếp bọn họ nha?
"Chẳng hay vị khách quan này tìm ta có chuyện gì?"
Một vị chưởng quầy khoảng độ ba bốn mươi tuổi đi tới, giơ tay vẫy lui tiểu nhị, tầm mắt mang theo một chút kỳ quái mà nhìn bọn họ, đáy mắt tràn ngập nghi ngờ lẫn tò mò, nhưng lại không có một chút sự khinh thường nào đối với bọn họ.

"Tại hạ Lăng Kính Hiên, là một thư sinh, không biết phải xưng hô với chưởng quầy như thế nào?"
Đem bình ném cho Đại bánh bao ôm, Lăng Kính Hiên chắp tay chào hỏi với chưởng quầy, khôn mặt thon gầy tuấn mỹ treo lên một nụ cười lạnh nhạt, không có cố ý nịnh nọt lấy lòng, cũng không có xa cách thất lễ, chương quầy âm thầm đem tất cả thu vào đấy mắt, cười đáp lễ nói: "Kẻ hèn này họ Trương, không biết khách quan hôm nay tới đây là có chuyện gì muốn nói với ta?"
Để có thể leo lên làm chưởng quầy ở tửu lần Hâm Nguyên thì Trương chưởng quần này cũng không phải là người tầm thường, hắn cũng đã nhìn thấy qua rất nhiều dạng người, người đàn ông đang đứng trước mặt mình, tuy rằng đang mặc trên người loại quần áo rất thô sơ, cũng rất trẻ tuổi, nhưng y lại mang lại cho người khác cảm giác y không phải là một tên thư sinh nghèo rớt mồng tơi, chỉ căn cứ vào dáng vẻ thong dong này của y thôi, cũng đã đủ để cho hắn nên lấy lễ đối xử tôn trọng với y.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương