Nơi Ta Thuộc Về
-
Chương 1: Trở về từ cái chết
Trong lòng đại dương mênh mông, Tuyết Băng cảm nhận cái lạnh thấm vào da thịt, vậy là kết thúc một cuộc đời đầy đau khổ,
cô có gia đình, có mẹ, có anh em thì sao chứ? Mẹ luôn ghẻ lạnh cô, anh trai chỉ quan tâm đến vợ mình và đứa em gái út, chị
dâu thì tìm cách gây khó dễ, đau khổ cho cô. Sống chết đối với cô bây giờ điều như nhau...
Tuyết băng: " Lạnh thật! mình phải chết thật sao? "
Đang chìm sâu trong suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm vang lên:Em có muốn thêm một người anh trai nữa không?
Và một bàn tay to lớn chìa ra trước mặt Tuyết Băng, cô cố gắng ngước nhìn bởi vì bây giờ ngay cả thở đối với cô cũng dần trở
nên khó khăn, trước mắt Tuyết Băng là một người con trai với gương mặt mờ nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an
tâm. Bất giác cô nắm lấy đôi tay ấy, một lực mạnh mẽ kéo lấy cô, những chuyện sau đó điều dần mơ hồ trong mắt cô,...
Tiểu thư!...Tuyết Băng!...Chị ba!... Mau tỉnh lại đi
Những tiếng kêu thay nhau vang vọng bên tai Tuyết Băng, nhưng rõ nhất vẫ là giọng nói trầm ấm của người đó: Băng nhi...
Tuyết Băng dần mở mắt ra, cô nhìn xung quanh:Cha... mẹ, anh Vĩnh Tuân, Ái Vy (Cô chưa chết sao? rồi cô nhìn người ngồi
gần cô nhất, đó là một gương mặt rất đẹp trai, những đường nét trên gương mặt ấy vô cùng hoàn mỹ khiến người đối diện
chỉ muốn nhìn mãi...Mà khoan đã cô không quen người này à nha! Cô đẩy nhẹ anh ra) anh là ai vậy?
Mọi người già trẻ trên dưới điều dùng con mắt ngạc nhiên nhìn cô và bắt đầu xì xầm: Cái gì? Tam tiểu thư quên đại thiếu gia
rồi ư? Sao có thể chứ? Đại thiếu gia thương tam tiểu thư nhất mà! Không lí nào lại như vậy!!!
Bà Hoàng (mẹ Tuyết Băng) nhẹ nhàng nói: Chắc là lúc Tuyết Băng rơi xuống biển đầu đã trúng vào đâu đó nên mới như vậy.
(Rồi bà quay qua bảo với người làm): Quản gia mau gọi tài xế đưa Tam tiểu thư vào bệnh viện
Quản gia: Vâng thưa bà chủ (ông nhanh chóng làm theo những gì bà dặn)
BỆNH VIỆN X, Phòng 214
Tuyết Băng ngồi ngẫm lại mọi việc và cô phát hiện ra một vài điều không đúng, đầu tiên đáng lẽ cô đã 24 tuổi nhưng lại trong
hình dạng lúc mình còn là đứa trẻ 16 thật sự không thể chấp nhận được mà, chuyện thứ hai rõ ràng lúc cô ba tuổi cha đã mất
rồi nhưng tại sao bây giờ lại bất ngờ ở ngay trước mặt cô như vậy?...Chẳng lẽ sự xuất hiện của người anh kia đã làm thay đổi
toàn bộ cuộc đời cô sao?
cô có gia đình, có mẹ, có anh em thì sao chứ? Mẹ luôn ghẻ lạnh cô, anh trai chỉ quan tâm đến vợ mình và đứa em gái út, chị
dâu thì tìm cách gây khó dễ, đau khổ cho cô. Sống chết đối với cô bây giờ điều như nhau...
Tuyết băng: " Lạnh thật! mình phải chết thật sao? "
Đang chìm sâu trong suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm vang lên:Em có muốn thêm một người anh trai nữa không?
Và một bàn tay to lớn chìa ra trước mặt Tuyết Băng, cô cố gắng ngước nhìn bởi vì bây giờ ngay cả thở đối với cô cũng dần trở
nên khó khăn, trước mắt Tuyết Băng là một người con trai với gương mặt mờ nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an
tâm. Bất giác cô nắm lấy đôi tay ấy, một lực mạnh mẽ kéo lấy cô, những chuyện sau đó điều dần mơ hồ trong mắt cô,...
Tiểu thư!...Tuyết Băng!...Chị ba!... Mau tỉnh lại đi
Những tiếng kêu thay nhau vang vọng bên tai Tuyết Băng, nhưng rõ nhất vẫ là giọng nói trầm ấm của người đó: Băng nhi...
Tuyết Băng dần mở mắt ra, cô nhìn xung quanh:Cha... mẹ, anh Vĩnh Tuân, Ái Vy (Cô chưa chết sao? rồi cô nhìn người ngồi
gần cô nhất, đó là một gương mặt rất đẹp trai, những đường nét trên gương mặt ấy vô cùng hoàn mỹ khiến người đối diện
chỉ muốn nhìn mãi...Mà khoan đã cô không quen người này à nha! Cô đẩy nhẹ anh ra) anh là ai vậy?
Mọi người già trẻ trên dưới điều dùng con mắt ngạc nhiên nhìn cô và bắt đầu xì xầm: Cái gì? Tam tiểu thư quên đại thiếu gia
rồi ư? Sao có thể chứ? Đại thiếu gia thương tam tiểu thư nhất mà! Không lí nào lại như vậy!!!
Bà Hoàng (mẹ Tuyết Băng) nhẹ nhàng nói: Chắc là lúc Tuyết Băng rơi xuống biển đầu đã trúng vào đâu đó nên mới như vậy.
(Rồi bà quay qua bảo với người làm): Quản gia mau gọi tài xế đưa Tam tiểu thư vào bệnh viện
Quản gia: Vâng thưa bà chủ (ông nhanh chóng làm theo những gì bà dặn)
BỆNH VIỆN X, Phòng 214
Tuyết Băng ngồi ngẫm lại mọi việc và cô phát hiện ra một vài điều không đúng, đầu tiên đáng lẽ cô đã 24 tuổi nhưng lại trong
hình dạng lúc mình còn là đứa trẻ 16 thật sự không thể chấp nhận được mà, chuyện thứ hai rõ ràng lúc cô ba tuổi cha đã mất
rồi nhưng tại sao bây giờ lại bất ngờ ở ngay trước mặt cô như vậy?...Chẳng lẽ sự xuất hiện của người anh kia đã làm thay đổi
toàn bộ cuộc đời cô sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook