Nơi Ta An Lòng
-
Chương 15
Sau khi tạm biệt Tiễn Khải Vân, Liêu Hành lại bị Thân Việt kéo đi gặp một vị đạo diễn điện ảnh khác.
Nhớ tới tên vị đạo diễn kia, Liêu Hành có chút nhức đầu. Cùng Tiễn Khải Vân đều là những đạo diễn nổi danh đức cao vọng trọng, vị đạo diễn kia quả thực là một trong những đạo diễn kì tài trong giới.
Lương Minh Chiêu, 29 tuổi, là đứa con yêu của Lương thị, phú nhị đại tiêu chuẩn, kiêu ngạo khắt khe, cao ngạo cường ngạnh, là thằng thần kinh trong giới điện ảnh. Hắn khi còn trẻ xuất ngoại du học, gạt người trong nhà thay đổi chuyên ngành, sau khi học xong đạo diễn về nước, hoàn toàn không nhìn tới sự trông mong của người nhà đối với hắn, tìm nơi nương tựa vào nghề đạo diễn. Cũng may trong nhà còn có anh chị em giúp đỡ, đứa con nhỏ được sủng ái như hắn liền không kiêng nể bắt đầu quay phim.
Một vòng các nhị đại phú như hắn, đầu tư bộ phim điện ảnh thứ nhất mấy người bạn tùy tiện vẫy vẫy liền đủ rồi.
Lương Minh Chiêu đừng nhìn tên chính khí mười phần, quay phim thì đúng là đi một con đường không tầm thường, tận dụng mọi lỗ hổng của cục điện ảnh để kiếm một chút đề tài, thích khách, gián điệp, dân cờ bạc, người khóc tang... Vai diễn càng kích thích hắn càng thích quay, hơn nữa hắn thích quay điện ảnh, vì phù hợp với thị hiếu giải trí của người xem, cuối cùng đương nhiên là tà không thể thắng chính, nhưng người này chính là có thể đem chuyện xưa đơn giản quay vô cùng nguy hiểm, tình tiết li kì, ngươi xem chỉ gọi là thích! Hơn nữa phim điện ảnh vô luận là nhân vật chính hay phản diện đều có thể được người xem yêu thích, coi như là một sự đặc sắc lớn, cho nên mọi người thích gọi phim điện ảnh của hắn là song chủ giác (đôi diễn viên chính- ở đây mình không biết tìm từ nào thích hợp, ai biết từ nào hay thì nói với mình nha).
Phim điện ảnh của Lương Minh Chiêu là phim điện ảnh thương mại tiêu chuẩn, số tiền kiếm được khiến cho các đạo diễn khác đỏ mắt không thôi, bao nhiêu người đều xếp hàng đầu tư cho hắn, cho nên người này là một trong những đạo diễn kiếm được nhiều tiền nhất. Có tiền thì càng có khí thế, càng kiêu ngạo, càng thích quay những đề tài khiến cho người khác phải nghẹn họng trố mắt, đem người cả tổ kịch đều bị gây sức ép đến chết không được sống không xong.
Liêu Hành đối với vị đạo diễn thần kinh này đã sớm nghe danh, rất nhiều lễ trao giải đều gặp qua, vị đạo diễn này diện mạo rất dễ nhìn, mấy mỹ nữ giới giải trí mà nói chỉ có thể tính là trung bình, cho dù thường xuyên thức khuya quay phim cắt nối biên tập linh tinh, thế nhưng cũng không trở nên mập mạp béo ú, dáng người cũng không tệ lắm, chỉ là người này rất chảnh, diễn viên mà thường thường cũng lười phản ứng, ngược lại theo lời một số người chế tác, đạo diễn, biên kịch mà nói, có thể lọt vào mắt hắn, cũng chỉ là mấy diễn viên từng quay phim của hắn.
Thân Việt trước đây vẫn không quá muốn để Liêu Hành đóng phim điện ảnh của người này, một là vì Lương Minh Chiêu thiệt khó hầu hạ, tật xấu nhiều, hắn sợ Liêu Hành chịu không được, cái khác chính là khi vị đạo diễn này lúc không quay phim, đặc biệt dễ dàng sinh sự với người khác, ví dụ như lôi kéo cả người trong tổ kịch đi ăn cơm, giữa chừng với người khác không hợp liền đánh nhau, liên lụy cả tổ kịch đều phải chui đầu vào. Hoặc là hồ bằng cẩu hữu của hắn đến tổ kịch tìm hắn chơi, nhìn trúng ngôi sao nào liền thông đồng với nhau, chuyện xấu vô cùng nhiều.
Liêu Hành gia nhập nhiều năm như vậy, thanh danh thật vất vả mới tích lũy được, bị tên thần kinh này hủy thì quá oan uổng.
Lần này thật sự là do kịch bản tốt, đối với Liêu Hành gia nhập giới điện ảnh mới có lợi, Thân Việt mới ngậm miệng, để cậu đóng thử.
Địa điểm Lương Minh Chiêu cho thử vai cũng chính là nhà hàng dưới danh nghĩa của hắn, trực tiếp ở một gian tổ chức buổi thử vai.
Khi bọn Liêu Hành đến, ngoại trừ Lương Minh Chiêu cùng biên kịch, ngoài ý muốn còn nhìn thấy 2 người quen.
Ảnh đế Kì Uyên cùng... Vinh Mặc.
Thân Việt đi cùng Liêu Hành là người đầu tiên chào hỏi sếp của mình: “Chủ tịch?”
Vinh Mặc ngồi bên cạnh Lương Minh Chiêu, hướng bọn họ gật đầu: “Đến đây?”
Lương Minh Chiêu cười nhạo một tiếng: “Ôi, ông chủ lớn đúng là có giá mà, người tới liền chào kim chủ của mình trước.”
Thân Việt mỉm cười lễ độ: “Lương đạo nói đùa, chúng ta mục đích tới chính là vì phim điện ảnh của ngài, nào dám chậm trễ chứ?”
“Được rồi, ngồi đi.” Lương Minh Chiêu lười cùng hắn so đo, giới thiệu nói, “Vị này chính là biên kịch phim điện ảnh, những người khác các cậu cũng biết đúng không? Ông chủ của các cậu Vinh Mặc, Kì Uyên.”
Kì Uyên trước tiên gật đầu: “Đều là bạn bè lâu năm.”
Liêu Hành cũng cười: “Đúng vậy, rất quen, khiến cho tôi hiện tại thấy anh liền nghĩ, How old are you? Như thế nào lại là anh?”
Mọi người đều cười.
Kì Uyên cùng Liêu Hành vẫn là khách quý của lễ trao giải điện ảnh hằng năm, bởi vì danh khí tương đương, quan hệ cá nhân cũng không tệ, luôn được sắp xếp ngồi cùng nhau, cố tình hàng năm cuộc đua đến ngôi ảnh đế đều có hai người bọn họ, thường xuyên gặp mặt, năm kia là Kì Uyên giữ ngôi vị ảnh đế, năm trước là Liêu Hành, hai người lúc này ở nơi thử vai gặp nhau, không thể không nói, thật sự là một loại duyên phận.
Không khí thoải mái rất nhiều, Liêu Hành lại vẫn không biết Vinh Mặc vì sao lại ở chỗ này.
Lương Minh Chiêu đã nhìn ra, chủ động giải thích nghi hoặc: “À, Vinh đổng hẹn tôi ăn cơm, ở chỗ này chờ tôi.”
Vinh Mặc gật gật đầu: “Các cậu không cần để ý tôi, xin cứ tự nhiên.”
Biết chỉ là trùng hợp, Liêu Hành cùng Thân Việt đều nhẹ nhõm thở dài, bằng không để đại boss tự mình đến giám sát, thật sự là dọa chết người.
“Liêu Hành cậu tới thử vai diễn nào?” Lương Minh Chiêu hỏi.
“Đường Việt.”
“Gì? Cậu cũng đến diễn thử vai này?” Lương Minh Chiêu kinh ngạc, liếc nhìn Kì Uyên, “Hai người các cậu hẹn nhau trước hả?”
Kì Uyên cùng Liêu Hành nhìn nhau, nhất thời giận dữ: “Nhìn cái mặt lừa người của cậu thì diễn vai phản diện cái gì! Đi mà diễn Qúy Lẫm đi!”
“Cái mặt trung hậu thành thật của cậu mới thích hợp diễn Qúy Lẫm! Tôi diễn Đường Việt mới gọi là vô cùng tương phản, cậu hiểu không?”
“Phi, tương phản đến cute* luôn đó!”. Kì Uyên biết Liêu Hành thích lưới weibo, cố ý dùng từ ngữ internet chọc hắn.
* chỗ này Kì Uyên dùng là “manh” theo từ ngữ mạng thì là dễ thương, tớ sửa thành cute cho nó hợp với từ ngữ mạng của mình
“Con khỉ... Cậu học ai cái này!” Liêu Hành thẹn quá hóa giận, “Cả ngày không ngoan ngoãn đọc kịch bản lướt weibo làm gì!”
Thân Việt đá một cái qua, cảnh cáo: “Đạo diễn còn chưa lên tiếng đó!”
Kì Uyên cũng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm dáng là người có giáo dưỡng tốt.
Lương Minh Chiêu nhìn bọn họ đều yên tĩnh lại, liền nói: “Vai diễn còn chưa định, còn chưa diễn thử hai người các cậu liền nghĩ là ảnh đế thì vai diễn liền thuộc về các cậu sao? Xuy... Nghĩ nhiều rồi mấy cưng.”
Nói là nói như vậy, hai người đại diện lại âm thầm trợn mắt. Vai diễn trong kịch bản đặt ra đều là hai diễn viên hơn 30 tuổi, bởi vì tính chất vai diễn, khí chất cùng yêu cầu của hóa trang, hai vai diễn chính không chỉ cần có bề ngoài xuất chúng, còn cần phải là siêu sao có diễn xuất đầy sức bật. Kì Uyên so với Liêu Hành thành danh sớm hơn, lớn hơn hắn vài tuổi, diễn phim điện ảnh nhiều một chút, sức bật vô cùng mạnh mẽ, phong cách cá nhân cực kì rõ ràng, nhưng mà Liêu Hành diễn xuất là trời cho, biến đổi liên tục, có thể dựa vào yêu cầu của vai diễn khác nhau và tính cách bản thân hoàn toàn tương phản của vai diễn.
Hai người bọn họ trước mắt có thể nói là hai vị ảnh đế trẻ tuổi vừa có thực lực lại có địa vị. Nghe nói Lương Minh Chiêu muốn dùng bộ phim điện ảnh này để đạt được cả danh lẫn lợi, hai vị trước mắt này như thế nào lại buông tha?
Lương Minh Chiêu theo kịch bản chọn hai đoạn ngắn, để bọn họ phân vai diễn thử một chút, lại đổi một lần với nhau.
Vinh Mặc ở trong buổi diễn thử một câu cũng không nói, chỉ im lặng ngồi xem bọn họ thảo luận vai diễn.
Liêu Hành ngay từ đầu bởi vì có ông chủ ở bên mà có chút không được tự nhiên, bị Lương Minh Chiêu mắng vài câu liền khôi phục lại bình thường, cùng với Kì Uyên diễn vai đối thủ liền rơi vào trạng thái diễn xuất, hoàn toàn quên hết mọi thứ quanh mình.
Cậu cùng với Kì Uyên quen biết nhiều năm, nhưng mà chưa từng hợp tác qua. Một là vì hai công ty từ trước đến nay đều là đối thủ cạnh tranh, đều tránh nhau, hai là Kì Uyên chủ yếu diễn phim điện ảnh, Liêu Hành lại diễn phim truyền hình.
Liêu Hành so với Kì Uyên sức bật vẫn là kém một chút, nhưng khi diễn lại nhập vai rất nhanh vào nhân vật, hai người sau khi diễn đều không thể dừng được, vẫn là chờ tới khi bị Lương Minh Chiêu bắt dừng mới chịu trở về chỗ ngồi.
Lương Minh Chiêu cùng biên kịch thì thầmnửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng: “Kì Uyên diễn Ngôn Qúy Lẫm, Liêu Hành diễn Đường Việt. Hai người các cậu cứ chuẩn bị trước đi, năm ngày sau liền trực tiếp quay ở phim trường.”
Kì Uyên bĩu môi, nhưng không thể không thừa nhận, Liêu Hành diễn Đường Việt thật sự là có ưu thế.
Nhìn thời gian đã muộn, Lương Minh Chiêu chủ động mời bọn họ cùng nhau ăn cơm, mọi người lúc này mới ý thức được Vinh Mặc còn ở đây nha!
Một đám người trực tiếp đi xuống nhà ăn ở khách sạn, Lương Minh Chiêu đến thực đơn cũng lười xem, trực tiếp gọi tên đồ ăn, người phục vụ sắc mặt không đổi mang những thức ăn hắn đã gọi đưa vào, Vinh Mặc cũng gọi hai món, những người khác cũng không gọi thêm gì.
Khi ăn cơm, Lương Minh Chiêu đến Vinh Mặc, rồi tới Kì Uyên cùng người đại diễn đều ngồi kế Lương Minh Chiêu, Liêu Hành bị Thân Việt kéo tới ngồi bên cạnh Vinh Mặc, mọi người ngồi thành một vòng, Liêu Hành trong lòng kêu khổ, nhưng vẫn giả bộ trấn định ngồi xuống.
Trên bàn cơm không khí có vẻ thoái mái, có hai người đại diện biết ăn nói ở đó, như thế nào cũng không thể nhàm chán, Vinh Mặc từ trước đến nay nói ít, nhưng vẫn không thất lễ, lâu lâu cũng cùng mọi người nói chuyện phiếm. Kì Uyên cũng là người có thể ăn nói, thường thường nói vài chuyện thú vị, nhưng thái độ của Liêu Hành lại rất khác thường, nói vô cùng ít, chỉ im lặng mà ăn.
Thân Việt thấy Kì Uyên thân thiện kính nhân, đối lập với hũ nút nhà mình, thật sự là tức đến muốn đánh cho một trận, trong lòng lại biết là do người này thấy Vinh Mặc ở đây nên không dám làm càn, nên cũng không bắt buộc cậu nói đùa.
Vinh Mặc tìm gặp Lương Minh Chiêu, chủ yếu là do bị người khác nhờ vả, hắn có một người bạn muốn đầu tư điện ảnh, nhưng mà không có kinh nghiệm. Lương Minh Chiêu tiếp xúc qua với muôn hình vạn trạng người đầu tư, nghe xong nói thẳng: “Mướn một người quản lý chuyên nghiệp là được rồi, làm ông chủ mà cũng đế ý nhiều chuyện như vậy làm gì?”
Vinh Mặc thản nhiên liếc nhìn hắn: “Vậy cậu sao không mặc kệ, dứt khoát mướn mấy đạo diễn luôn đi, tự mình một bên khoa tay múa chân cũng được mà?”
Lương Minh Chiêu đúng tình hợp lý nói: “Loại chuyện khoa tay múa chân này, tôi không phải là đang làm sao?”
“Ừ, nhìn ra rồi.” Vinh Mặc gật gật đầu, “Khí thế mắng chửi người cũng rất đủ.”
Lương Minh Chiêu sửng sốt một chút, câu này của Vinh Mặc không mềm không cứng, là châm chọc hay không châm chọc đây?
Những người khác tất nhiên cũng nghe ra những lời này không ổn, cũng may bọn họ đối với Vinh Mặc không thân, Lương Minh Chiêu cũng không để trong lòng, rất nhanh liền quăng đề tài này qua.
Chỉ có Liêu Hành yên lặng nghĩ: lời này sao lại có cảm giác trả thù nhỉ? Cậu nhớ tới vừa rồi bởi vì mình thất thần mà bị Lương Minh Chiêu mắng vài câu, sẽ không là... Là bởi vì cái này chứ? Đại boss là vì mình trút giận sao? A ha sao lại có thể chứ... Không buồn cười chút nào. Liêu Hành đem suy nghĩ không bình thường bóp chết trong trứng.
Cơm nước xong xuôi, Kì Uyên cùng người đại diện đi trước, Lương Minh Chiêu nhận điện thoại của bạn, đi quán bar chơi, mời Vinh Mặc nhưng sau khi bị người uyển chuyển từ chối, Lương Minh Chiêu cũng không nói nhiều, trực tiếp chạy lấy người.
Còn lại ba người Vinh Mặc, Thân Việt cùng Liêu Hành.
Thân Việt là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc: “Chủ tịch phải về nhà không? Có cần chúng tôi tiễn ngài một đoạn không?”
Tiễn cái quỷ gì chứ? Người ta không phải có lái xe riêng rồi sao? Liêu Hành trong lòng phun tào.
Vinh Mặc liếc nhìn Liêu Hành, gật đầu nói: “Được.”
“...” Liêu Hành thật muốn khâu cái miệng của Thân Việt lại.
—
Tự nhiên muốn edit lại thịnh thế:3 Chắc đợt tiếp theo sẽ là thịnh thế hí hí hí ~
Mấy thým không cần like đâu:v
Nghĩ cũng ngộ, tớ thấy mấy nhà khác kêu gọi mọi người like quá trời vì ít người chịu like.
Nhà tớ không cần mọi người like, cơ mà 1 ngày nhận đc mail báo like gần mấy chục cái (thật khủng khiếp).
Cái này là đang chống đối tớ chăng, muốn làm phản hả = vv =
Nhớ tới tên vị đạo diễn kia, Liêu Hành có chút nhức đầu. Cùng Tiễn Khải Vân đều là những đạo diễn nổi danh đức cao vọng trọng, vị đạo diễn kia quả thực là một trong những đạo diễn kì tài trong giới.
Lương Minh Chiêu, 29 tuổi, là đứa con yêu của Lương thị, phú nhị đại tiêu chuẩn, kiêu ngạo khắt khe, cao ngạo cường ngạnh, là thằng thần kinh trong giới điện ảnh. Hắn khi còn trẻ xuất ngoại du học, gạt người trong nhà thay đổi chuyên ngành, sau khi học xong đạo diễn về nước, hoàn toàn không nhìn tới sự trông mong của người nhà đối với hắn, tìm nơi nương tựa vào nghề đạo diễn. Cũng may trong nhà còn có anh chị em giúp đỡ, đứa con nhỏ được sủng ái như hắn liền không kiêng nể bắt đầu quay phim.
Một vòng các nhị đại phú như hắn, đầu tư bộ phim điện ảnh thứ nhất mấy người bạn tùy tiện vẫy vẫy liền đủ rồi.
Lương Minh Chiêu đừng nhìn tên chính khí mười phần, quay phim thì đúng là đi một con đường không tầm thường, tận dụng mọi lỗ hổng của cục điện ảnh để kiếm một chút đề tài, thích khách, gián điệp, dân cờ bạc, người khóc tang... Vai diễn càng kích thích hắn càng thích quay, hơn nữa hắn thích quay điện ảnh, vì phù hợp với thị hiếu giải trí của người xem, cuối cùng đương nhiên là tà không thể thắng chính, nhưng người này chính là có thể đem chuyện xưa đơn giản quay vô cùng nguy hiểm, tình tiết li kì, ngươi xem chỉ gọi là thích! Hơn nữa phim điện ảnh vô luận là nhân vật chính hay phản diện đều có thể được người xem yêu thích, coi như là một sự đặc sắc lớn, cho nên mọi người thích gọi phim điện ảnh của hắn là song chủ giác (đôi diễn viên chính- ở đây mình không biết tìm từ nào thích hợp, ai biết từ nào hay thì nói với mình nha).
Phim điện ảnh của Lương Minh Chiêu là phim điện ảnh thương mại tiêu chuẩn, số tiền kiếm được khiến cho các đạo diễn khác đỏ mắt không thôi, bao nhiêu người đều xếp hàng đầu tư cho hắn, cho nên người này là một trong những đạo diễn kiếm được nhiều tiền nhất. Có tiền thì càng có khí thế, càng kiêu ngạo, càng thích quay những đề tài khiến cho người khác phải nghẹn họng trố mắt, đem người cả tổ kịch đều bị gây sức ép đến chết không được sống không xong.
Liêu Hành đối với vị đạo diễn thần kinh này đã sớm nghe danh, rất nhiều lễ trao giải đều gặp qua, vị đạo diễn này diện mạo rất dễ nhìn, mấy mỹ nữ giới giải trí mà nói chỉ có thể tính là trung bình, cho dù thường xuyên thức khuya quay phim cắt nối biên tập linh tinh, thế nhưng cũng không trở nên mập mạp béo ú, dáng người cũng không tệ lắm, chỉ là người này rất chảnh, diễn viên mà thường thường cũng lười phản ứng, ngược lại theo lời một số người chế tác, đạo diễn, biên kịch mà nói, có thể lọt vào mắt hắn, cũng chỉ là mấy diễn viên từng quay phim của hắn.
Thân Việt trước đây vẫn không quá muốn để Liêu Hành đóng phim điện ảnh của người này, một là vì Lương Minh Chiêu thiệt khó hầu hạ, tật xấu nhiều, hắn sợ Liêu Hành chịu không được, cái khác chính là khi vị đạo diễn này lúc không quay phim, đặc biệt dễ dàng sinh sự với người khác, ví dụ như lôi kéo cả người trong tổ kịch đi ăn cơm, giữa chừng với người khác không hợp liền đánh nhau, liên lụy cả tổ kịch đều phải chui đầu vào. Hoặc là hồ bằng cẩu hữu của hắn đến tổ kịch tìm hắn chơi, nhìn trúng ngôi sao nào liền thông đồng với nhau, chuyện xấu vô cùng nhiều.
Liêu Hành gia nhập nhiều năm như vậy, thanh danh thật vất vả mới tích lũy được, bị tên thần kinh này hủy thì quá oan uổng.
Lần này thật sự là do kịch bản tốt, đối với Liêu Hành gia nhập giới điện ảnh mới có lợi, Thân Việt mới ngậm miệng, để cậu đóng thử.
Địa điểm Lương Minh Chiêu cho thử vai cũng chính là nhà hàng dưới danh nghĩa của hắn, trực tiếp ở một gian tổ chức buổi thử vai.
Khi bọn Liêu Hành đến, ngoại trừ Lương Minh Chiêu cùng biên kịch, ngoài ý muốn còn nhìn thấy 2 người quen.
Ảnh đế Kì Uyên cùng... Vinh Mặc.
Thân Việt đi cùng Liêu Hành là người đầu tiên chào hỏi sếp của mình: “Chủ tịch?”
Vinh Mặc ngồi bên cạnh Lương Minh Chiêu, hướng bọn họ gật đầu: “Đến đây?”
Lương Minh Chiêu cười nhạo một tiếng: “Ôi, ông chủ lớn đúng là có giá mà, người tới liền chào kim chủ của mình trước.”
Thân Việt mỉm cười lễ độ: “Lương đạo nói đùa, chúng ta mục đích tới chính là vì phim điện ảnh của ngài, nào dám chậm trễ chứ?”
“Được rồi, ngồi đi.” Lương Minh Chiêu lười cùng hắn so đo, giới thiệu nói, “Vị này chính là biên kịch phim điện ảnh, những người khác các cậu cũng biết đúng không? Ông chủ của các cậu Vinh Mặc, Kì Uyên.”
Kì Uyên trước tiên gật đầu: “Đều là bạn bè lâu năm.”
Liêu Hành cũng cười: “Đúng vậy, rất quen, khiến cho tôi hiện tại thấy anh liền nghĩ, How old are you? Như thế nào lại là anh?”
Mọi người đều cười.
Kì Uyên cùng Liêu Hành vẫn là khách quý của lễ trao giải điện ảnh hằng năm, bởi vì danh khí tương đương, quan hệ cá nhân cũng không tệ, luôn được sắp xếp ngồi cùng nhau, cố tình hàng năm cuộc đua đến ngôi ảnh đế đều có hai người bọn họ, thường xuyên gặp mặt, năm kia là Kì Uyên giữ ngôi vị ảnh đế, năm trước là Liêu Hành, hai người lúc này ở nơi thử vai gặp nhau, không thể không nói, thật sự là một loại duyên phận.
Không khí thoải mái rất nhiều, Liêu Hành lại vẫn không biết Vinh Mặc vì sao lại ở chỗ này.
Lương Minh Chiêu đã nhìn ra, chủ động giải thích nghi hoặc: “À, Vinh đổng hẹn tôi ăn cơm, ở chỗ này chờ tôi.”
Vinh Mặc gật gật đầu: “Các cậu không cần để ý tôi, xin cứ tự nhiên.”
Biết chỉ là trùng hợp, Liêu Hành cùng Thân Việt đều nhẹ nhõm thở dài, bằng không để đại boss tự mình đến giám sát, thật sự là dọa chết người.
“Liêu Hành cậu tới thử vai diễn nào?” Lương Minh Chiêu hỏi.
“Đường Việt.”
“Gì? Cậu cũng đến diễn thử vai này?” Lương Minh Chiêu kinh ngạc, liếc nhìn Kì Uyên, “Hai người các cậu hẹn nhau trước hả?”
Kì Uyên cùng Liêu Hành nhìn nhau, nhất thời giận dữ: “Nhìn cái mặt lừa người của cậu thì diễn vai phản diện cái gì! Đi mà diễn Qúy Lẫm đi!”
“Cái mặt trung hậu thành thật của cậu mới thích hợp diễn Qúy Lẫm! Tôi diễn Đường Việt mới gọi là vô cùng tương phản, cậu hiểu không?”
“Phi, tương phản đến cute* luôn đó!”. Kì Uyên biết Liêu Hành thích lưới weibo, cố ý dùng từ ngữ internet chọc hắn.
* chỗ này Kì Uyên dùng là “manh” theo từ ngữ mạng thì là dễ thương, tớ sửa thành cute cho nó hợp với từ ngữ mạng của mình
“Con khỉ... Cậu học ai cái này!” Liêu Hành thẹn quá hóa giận, “Cả ngày không ngoan ngoãn đọc kịch bản lướt weibo làm gì!”
Thân Việt đá một cái qua, cảnh cáo: “Đạo diễn còn chưa lên tiếng đó!”
Kì Uyên cũng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm dáng là người có giáo dưỡng tốt.
Lương Minh Chiêu nhìn bọn họ đều yên tĩnh lại, liền nói: “Vai diễn còn chưa định, còn chưa diễn thử hai người các cậu liền nghĩ là ảnh đế thì vai diễn liền thuộc về các cậu sao? Xuy... Nghĩ nhiều rồi mấy cưng.”
Nói là nói như vậy, hai người đại diện lại âm thầm trợn mắt. Vai diễn trong kịch bản đặt ra đều là hai diễn viên hơn 30 tuổi, bởi vì tính chất vai diễn, khí chất cùng yêu cầu của hóa trang, hai vai diễn chính không chỉ cần có bề ngoài xuất chúng, còn cần phải là siêu sao có diễn xuất đầy sức bật. Kì Uyên so với Liêu Hành thành danh sớm hơn, lớn hơn hắn vài tuổi, diễn phim điện ảnh nhiều một chút, sức bật vô cùng mạnh mẽ, phong cách cá nhân cực kì rõ ràng, nhưng mà Liêu Hành diễn xuất là trời cho, biến đổi liên tục, có thể dựa vào yêu cầu của vai diễn khác nhau và tính cách bản thân hoàn toàn tương phản của vai diễn.
Hai người bọn họ trước mắt có thể nói là hai vị ảnh đế trẻ tuổi vừa có thực lực lại có địa vị. Nghe nói Lương Minh Chiêu muốn dùng bộ phim điện ảnh này để đạt được cả danh lẫn lợi, hai vị trước mắt này như thế nào lại buông tha?
Lương Minh Chiêu theo kịch bản chọn hai đoạn ngắn, để bọn họ phân vai diễn thử một chút, lại đổi một lần với nhau.
Vinh Mặc ở trong buổi diễn thử một câu cũng không nói, chỉ im lặng ngồi xem bọn họ thảo luận vai diễn.
Liêu Hành ngay từ đầu bởi vì có ông chủ ở bên mà có chút không được tự nhiên, bị Lương Minh Chiêu mắng vài câu liền khôi phục lại bình thường, cùng với Kì Uyên diễn vai đối thủ liền rơi vào trạng thái diễn xuất, hoàn toàn quên hết mọi thứ quanh mình.
Cậu cùng với Kì Uyên quen biết nhiều năm, nhưng mà chưa từng hợp tác qua. Một là vì hai công ty từ trước đến nay đều là đối thủ cạnh tranh, đều tránh nhau, hai là Kì Uyên chủ yếu diễn phim điện ảnh, Liêu Hành lại diễn phim truyền hình.
Liêu Hành so với Kì Uyên sức bật vẫn là kém một chút, nhưng khi diễn lại nhập vai rất nhanh vào nhân vật, hai người sau khi diễn đều không thể dừng được, vẫn là chờ tới khi bị Lương Minh Chiêu bắt dừng mới chịu trở về chỗ ngồi.
Lương Minh Chiêu cùng biên kịch thì thầmnửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng: “Kì Uyên diễn Ngôn Qúy Lẫm, Liêu Hành diễn Đường Việt. Hai người các cậu cứ chuẩn bị trước đi, năm ngày sau liền trực tiếp quay ở phim trường.”
Kì Uyên bĩu môi, nhưng không thể không thừa nhận, Liêu Hành diễn Đường Việt thật sự là có ưu thế.
Nhìn thời gian đã muộn, Lương Minh Chiêu chủ động mời bọn họ cùng nhau ăn cơm, mọi người lúc này mới ý thức được Vinh Mặc còn ở đây nha!
Một đám người trực tiếp đi xuống nhà ăn ở khách sạn, Lương Minh Chiêu đến thực đơn cũng lười xem, trực tiếp gọi tên đồ ăn, người phục vụ sắc mặt không đổi mang những thức ăn hắn đã gọi đưa vào, Vinh Mặc cũng gọi hai món, những người khác cũng không gọi thêm gì.
Khi ăn cơm, Lương Minh Chiêu đến Vinh Mặc, rồi tới Kì Uyên cùng người đại diễn đều ngồi kế Lương Minh Chiêu, Liêu Hành bị Thân Việt kéo tới ngồi bên cạnh Vinh Mặc, mọi người ngồi thành một vòng, Liêu Hành trong lòng kêu khổ, nhưng vẫn giả bộ trấn định ngồi xuống.
Trên bàn cơm không khí có vẻ thoái mái, có hai người đại diện biết ăn nói ở đó, như thế nào cũng không thể nhàm chán, Vinh Mặc từ trước đến nay nói ít, nhưng vẫn không thất lễ, lâu lâu cũng cùng mọi người nói chuyện phiếm. Kì Uyên cũng là người có thể ăn nói, thường thường nói vài chuyện thú vị, nhưng thái độ của Liêu Hành lại rất khác thường, nói vô cùng ít, chỉ im lặng mà ăn.
Thân Việt thấy Kì Uyên thân thiện kính nhân, đối lập với hũ nút nhà mình, thật sự là tức đến muốn đánh cho một trận, trong lòng lại biết là do người này thấy Vinh Mặc ở đây nên không dám làm càn, nên cũng không bắt buộc cậu nói đùa.
Vinh Mặc tìm gặp Lương Minh Chiêu, chủ yếu là do bị người khác nhờ vả, hắn có một người bạn muốn đầu tư điện ảnh, nhưng mà không có kinh nghiệm. Lương Minh Chiêu tiếp xúc qua với muôn hình vạn trạng người đầu tư, nghe xong nói thẳng: “Mướn một người quản lý chuyên nghiệp là được rồi, làm ông chủ mà cũng đế ý nhiều chuyện như vậy làm gì?”
Vinh Mặc thản nhiên liếc nhìn hắn: “Vậy cậu sao không mặc kệ, dứt khoát mướn mấy đạo diễn luôn đi, tự mình một bên khoa tay múa chân cũng được mà?”
Lương Minh Chiêu đúng tình hợp lý nói: “Loại chuyện khoa tay múa chân này, tôi không phải là đang làm sao?”
“Ừ, nhìn ra rồi.” Vinh Mặc gật gật đầu, “Khí thế mắng chửi người cũng rất đủ.”
Lương Minh Chiêu sửng sốt một chút, câu này của Vinh Mặc không mềm không cứng, là châm chọc hay không châm chọc đây?
Những người khác tất nhiên cũng nghe ra những lời này không ổn, cũng may bọn họ đối với Vinh Mặc không thân, Lương Minh Chiêu cũng không để trong lòng, rất nhanh liền quăng đề tài này qua.
Chỉ có Liêu Hành yên lặng nghĩ: lời này sao lại có cảm giác trả thù nhỉ? Cậu nhớ tới vừa rồi bởi vì mình thất thần mà bị Lương Minh Chiêu mắng vài câu, sẽ không là... Là bởi vì cái này chứ? Đại boss là vì mình trút giận sao? A ha sao lại có thể chứ... Không buồn cười chút nào. Liêu Hành đem suy nghĩ không bình thường bóp chết trong trứng.
Cơm nước xong xuôi, Kì Uyên cùng người đại diện đi trước, Lương Minh Chiêu nhận điện thoại của bạn, đi quán bar chơi, mời Vinh Mặc nhưng sau khi bị người uyển chuyển từ chối, Lương Minh Chiêu cũng không nói nhiều, trực tiếp chạy lấy người.
Còn lại ba người Vinh Mặc, Thân Việt cùng Liêu Hành.
Thân Việt là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc: “Chủ tịch phải về nhà không? Có cần chúng tôi tiễn ngài một đoạn không?”
Tiễn cái quỷ gì chứ? Người ta không phải có lái xe riêng rồi sao? Liêu Hành trong lòng phun tào.
Vinh Mặc liếc nhìn Liêu Hành, gật đầu nói: “Được.”
“...” Liêu Hành thật muốn khâu cái miệng của Thân Việt lại.
—
Tự nhiên muốn edit lại thịnh thế:3 Chắc đợt tiếp theo sẽ là thịnh thế hí hí hí ~
Mấy thým không cần like đâu:v
Nghĩ cũng ngộ, tớ thấy mấy nhà khác kêu gọi mọi người like quá trời vì ít người chịu like.
Nhà tớ không cần mọi người like, cơ mà 1 ngày nhận đc mail báo like gần mấy chục cái (thật khủng khiếp).
Cái này là đang chống đối tớ chăng, muốn làm phản hả = vv =
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook