Bốn năm trước, Hòa Lam cùng Tống Thiện Ninh tham gia một khóa học võ và đã kết bạn từ đấy. Tống Thiện Ninh nhỏ tuổi hơn cô nhưng do nhập học sớm nên trình độ võ nghệ cao hơn cô, lại còn mồm mép lanh lợi nên buôn bán cũng được, làm sát thủ cũng được. Hòa Lam chưa từng hỏi qua thân thế cô nhưng đoán chừng cô ta không chỉ đơn giản là một tay sát thủ bình thường.

Cô ta đã đến nơi này khá lâu rồi. Trước mắt cô ta làm thuộc hạ của Đỗ Biệt, rất có địa vị trong tổ chức. Cuộc sống ở vùng Tam Giác Vàng này vốn rất hỗn loạn, đời sống của người dân nơi đây rất cơ cực. Hòa Lam nếu sống chỉ dựa vào thân mình thì thật khó trụ được nên nhiều lúc Tống Thiện Ninh sẽ ra tay tiếp tế cho cô.

Giữa các cô thì tiền bạc vật chất không cần phân biệt rạch ròi.

Tống Thiện Ninh giúp lần nào thì Hòa Lam nhẹ nhõm lần ấy. Hàng năm cô ấy đi nhiều nơi nên có kiến thức rộng rãi, biết phong tục tập quán và món ăn nhiều nơi, động tác nấu nướng cũng rất nhanh nhẹn.

Khi trên bàn đã dọn đầy món ăn thì Hòa Lam mới ra cửa ngóng Tạ Minh Kha.

Mặc dù trước kia đã gặp cậu ấy nhưng cô vẫn chưa thấy quen. Thằng nhóc này giống như Bạch Tiềm năm đó: mười bảy mười tám tuổi, thân hình thon gầy, đôi mắt xinh đẹp chết người. Chỉ có khác là cậu ấy không nhìn cô cười như Bạch Tiềm mà vẻ mặt cậu ta lúc nào cũng lạnh lùng còn con người thì trầm mặc ít nói.

“Tạ Minh Kha, nghe như tên con gái.” Tống Thiện Ninh giễu cợt cậu ta.

Hòa Lam vội đẩy cô: “Khép bớt cái miệng lại đi.”

Tống Thiện Ninh lơ đễnh đổi tư thế nhấc chân gác lên sô pha.

Tạ Minh Kha sắc mặt không đổi, khẽ gật đầu chào các cô rồi đi vào phòng.

Khi cậu ta đã vào trong, Hòa Lam mới nhéo tai Tống Thiện Ninh nói: “Em hiền dịu lại chút đi. Nói vậy mà cũng nói được sao?

Tống Thiện Ninh vội xin tha: “Em không phải cố ý, mà chị trọng sắc khinh bạn quá đi. Ai.. da...Đau! Em biết lỗi rồi, không dám vậy nữa!”

Lúc này Hòa Lam mới buông tay ra.

Tống Thiện Ninh chạy theo dính bên người cô, ân cần giúp cô chuẩn bị chén đũa, lí lắc nói: “Nếm thử mấy món em nấu xem, mùi vị đảm bảo ngon hơn chị nấu đó. Mấy anh em trong tổ chức ai cũng khen em hết!”

“Không biết xấu hổ! Mèo khen mèo dài đuôi!” Hòa Lam véo mũi cô ta cười.

Tống Thiện Ninh gạt ra tay cô, lui lại mấy bước nói: “Em sống tự lập còn hơn chị nữa đấy!” Cô ta đi đến bên cửa sổ, một tay chống lên bệ cửa, phóc cái đã tung người nhảy xuống. Hòa Lam hết hồn chạy đến bên cửa sổ gọi Thiện Ninh thì thấy cô ta đang vuốt vuốt đầu gối nhưng ngửa đầu nhìn cô cười sau đó vừa phất tay vùng bỏ chạy ra xa.

“Giống con khỉ quá!” Hòa Lam cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia suy nghĩ u hoài.

Tống Thiện Ninh nói không sai, cô vẫn đang sống chật vật thì sao so được với cuộc sống thoải mái của cô ấy. Nhưng mà cô sẽ vui vẻ chịu đựng bởi vì đối với cô có nhiều việc nếu không làm tới nơi tới chốn thì sẽ hối hận cả đời.

Tống Thiện Ninh cũng xuất thân là con nhà cao cửa rộng, trong nhà ba đời đều là quan chức chính trị cao cấp. Nhưng đến đời cô ta thì cô ta không muốn nối nghiệp mà muốn đi tìm con đường phát triển riêng cho mình.

Trong trấn nhỏ này chỉ có kiểu nhà trệt cấp bốn, các gian phòng thông với nhau. Hòa Lam và Tạ Minh Kha chung một gian, chỉ ngăn ra bởi một tấm rèm xanh móc khoen.

Hòa Lam gõ gõ lên chiếc giường sắt rồi đợi nghe thấy tiếng đáp bên trong cô mới bưng sủi cảo đi vào.

Cô thấy cậu ta đang đứng bên cửa sổ kết cái chong chóng tre. Bàn tay cậu thon dài trắng nõn đang loay hoay trong quầng sáng tối nhập nhòe trông đẹp mê hồn. Lúc cậu ta ngước nhìn cô thì nét mặt rất bình tĩnh, có chăng trong đôi mắt chỉ lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng tắt ngúm.

Lúc trước bọn họ có gặp nhau mấy lần, thái độ của cậu ta không tính là thân thiện nhưng cũng không lạnh nhạt lắm. Hòa Lam không hiểu được cậu ta đang nghĩ gì nên trầm tư vài giây rồi nói: “Đây là sủi cảo chị mới nấu. Em chưa ăn cơm tối phải không? Nếm thử một chút nhé!”

Tạ Minh Kha lẳng lặng nhìn cô bưng mâm đứng đấy thóang nhíu mày, nhưng cậu ta cũng nhận lấy đôi đũa gắp một cái bỏ vào miệng. Cậu ta ăn trông rất nhã nhặn từ tốn, ăn một đũa mà mất cả một lúc lâu. Hòa Lam thấy vậy bèn khuyên cậu: “Em ăn thêm đi! Thanh niên mà, nên ăn nhiều một chút!”

Người cậu rất gầy. Nếu bỏ qua thân người mà chỉ nhìn vào mặt thì ai cũng sẽ cho rằng cậu là một cô gái xinh đẹp. Không biết lúc trước tại sao chú Tạ lại đặt cho cậu cái tên như thế. Thật ra Tống Thiện Ninh nói không sai, cái tên đó giống tên con gái.

Hòa Lam suy nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải đáp.

Tạ Minh Kha lại ăn mấy đũa đến lúc không ăn được nữa mới nói cảm ơn cô, cậu ta lại quay đầu tiếp tục chơi chong chóng tre trong tay.

Hai người không thân quen lắm nên Hòa Lam không tiện ép cậu mà chỉ đợi có cơ hội thích hợp từ từ khuyên bảo cậu ta.

Đêm này, bọn họ ngủ chỉ cách một tấm rèm, Hòa Lam trằn trọc trở mình lại nhớ đến hoàn cảnh nhận Bạch Tiềm về chăm sóc. Ít nhất Bạch Tiềm sẽ cười với cô vài cái dù trong lòng có khi khinh thường cô; còn Tạ Minh Kha rất lạnh nhạt làm cho người ta có khoảng cách, rất khó đến gần.

Từ đấy cô chăm sóc cho cậu ta cũng giống như đã từng chăm sóc cho Bạch Tiềm. Cậu ta cũng không có gì không hài lòng, vẫn cùng cô nói nhiều hơn một chút nhưng quan hệ của hai người không tính là thân mật mà chỉ giống như cố phối hợp sống chung.

Chuyện cánh đồng lúa mì bị cưỡng chế đến tai cô thì đã là ba ngày sau đó rồi.

Hòa Lam đoán thời gian thích hợp liền chạy tới hang núi.

Khu đất canh tác của người dân đã trở nên hỗn loạn. Đỗ Phong mang lính tới, lái mấy chiếc xe địa hình chặn lối vào hang núi, bất chấp dân tình phản đối mà ra tiến hành càn quét ngũ cốc hoa màu. Trên đất bây giờ là một bãi hỗn độn thân lá lúa mì bị vùi dập trong bùn lầy, bị giầy xéo dưới chân người đã không còn hình thù gì nữa. Mặc dù đã sớm dự đoán được tình hình nhưng Hòa Lam vẫn thấy rất bất ngờ trước cảnh tình này.

Bà lão vẫn cứ lần tràng hạt mặc cho mấy tay môi giới đứng bên cạnh thuyết phục. Một lúc sau không khí càng trở nên căng thẳng, lúc lên đến đỉnh điểm thì nông dân và đám người kia đã xô xát lẫn nhau.

Trong đám đông hỗn loạn, Hòa Lam bị người ta đẩy một cái, ngã chúi nhũi đầu trong bùn, lại va phải tảng đá nên đầu gối với cùi chỏ bị thương.

Một tiếng súng nổ vang, Đỗ Phong bắn chỉ thiên xong liền hô to mấy câu tiếng Thái cho lính của anh ta lập tức trấn áp được đám người nông dân.

Hòa Lam gượng đứng dậy, lúc cô đang muốn tiến tới nói chuyện thì có một chiếc xe việt dã phóng thẳng vào hang núi, đè nát chướng ngại vật đang bày ra bừa bãi trên mặt đường. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá cây nhảy xuống, anh bước đến trước mặt Đỗ Phong rồi nhanh chóng rút súng ra uy hiếp anh ta: “Bảo bọn chúng bỏ súng xuống!”

Sắc mặt Đỗ Phong trở nên cực kỳ khó coi, anh ta giả bộ bình tĩnh nói: “Em uống lộn thuốc rồi hả?”

“Em còn tỉnh táo hơn anh đấy!” Đỗ Biệt nhếch miệng cười khinh khỉnh với Đỗ Phong.

Bị uy hiếp như thế, Đỗ Phong không thể làm gì khác hơn đành cho người bỏ súng xuống, dẫn đám lính ảo não rời đi.

Bà lão bước tới chào anh ta rồi còn nói thêm mấy câu gì đấy. Đỗ Biệt mỉm cười, nghe bà nói xong, quay đầu lại nhìn Hòa Lam người ngợm đang lấm lem: “Không sao chứ?”

Hòa Lam được quan tâm bất ngờ nên cảm thấy không được tự nhiên khi anh ta nắm tay mình nên muốn rút ra.

Đỗ Biệt thì tự nhiên hơn so với cô, anh ta cố ý muốn dẫn cô về căn cứ tìm thầy thuốc. Hòa Lam vì nghĩ tới tình hình trồng lúa mì nên không từ chối.

Xe việt dã chạy lắc lư trên con đường nhỏ, vượt qua khe núi tiến vào khu rừng rậm rạp.

Trong ngoài xe bây giờ đều là màu xanh lá mạ bao trùm, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng bánh xe cán qua chướng ngại vật trên mặt đất mà lướt đi. Hòa Lam cảm thấy lòng mình không yên nên bất giác ngước đầu nhìn Đỗ Biệt.

Đỗ Biệt đang ngồi yên vị thong dong lái xe. Thân người anh cao gầy, khuôn mặt tuấn tú. Hàng năm anh đều trải qua những trận đánh máu đổ đầu rơi nhưng trên mặt anh ta vẫn là vẻ điển trai, khi anh ta không cười nét mặt còn khiến cho người ta có cảm giác bình yên.

Anh cảm thấy nhột nhạt sau lưng nên quay đầu lại cười nói với cô: “”Em nhìn anh hoài vậy?”

Hòa Lam bị tiếng cười của anh ta làm cho ngượng ngùng.

Đỗ Biệt nghiêng đầu nhìn ra cảnh trí ngoài cửa sổ ước lượng đường đi: “Khoảng nửa tiếng nữa là tới căn cứ rồi, em cố chịu một chút nhé!”

“Không sao, không bị thương nặng.”

Đỗ Biệt kéo tay cô, dùng đầu ngón tay ấn xuống chỗ máu bầm khiến Hòa Lam rên đau đến khàn cả giọng.

Anh buông cô ra, đáy mắt đong đầy nụ cười: “Hòa Lam! Em vốn là người ăn ở hai lòng chẳng khác gì lúc còn bé, không thay đổi chút nào. Chỉ là bây giờ em trưởng thành rồi, xinh đẹp hơn, thon thả hơn rồi.”

Hòa Lam cố nhịn cười nhưng suýt không nhịn được. Nếu như anh không quay đầu đi để tập trung lái xe thì e rằng đã nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Khi còn bé, họ là hai người bạn thân, có thể coi là thanh mai trúc mã. Nhưng đã nhiều năm qua rồi, một số việc đã không còn giống như trước. Năm đó lúc Đỗ Dương chọn lựa ruồng bỏ cha mẹ cô để làm tay trùm buôn thuốc phiện hùng bá vùng Tam Giác Vàng thì mối quan hệ giữa cô và anh đã không thể quay về như lúc đầu rồi.

Trong biển người mênh mông Đỗ Biệt chỉ liếc một cái liền nhận ra cô, giúp đỡ cô trong khi Hòa Lam đối với anh lại có dụng ý khác nên cô tự cảm thấy hổ thẹn với lòng. Nhưng dù cô nhất định báo thù cho cha mẹ thì cũng sẽ không giận chó đánh mèo mà phát tiết trên người anh, chỉ là cô không thể thản nhiên khi đối mặt với anh được.

Đỗ Dương là nhân vật số một trên danh sách mà cô phải giết.

Hòa Lam nhìn gò má thong dong thanh tú của anh mà trong lòng lại dâng lên bao nhiêu cảm xúc phức tạp.

Lúc bọn họ về đến căn cứ đã là sáu giờ tối. Đỗ Biệt đưa cô đi vào cổng, dọc đường không ai dám cản. Vòng ngoài là vọng gác quân sự, vòng trong bố trí dân sinh, đến vòng trong cùng mới thực là căn cứ quân sự. Lúc này không gian bốn bề yên tĩnh vô cùng. Từ xa truyền lại tiếng suối róc rách mơ hồ như tiếng chuông gió từ trong tuổi thơ vọng lại, gợi cô nhớ đến những kỷ niệm vốn vùi sâu trong quá khứ, làm cho toàn bộ thế giới hiện tại dường như ngưng đọng lại.

Khung cảnh về đêm nơi này không tệ chút nào: rừng xanh cây lá thấp thóang, tiếng nước chảy róc rách, cây sồi cao lớn vươn cao mình về hướng mặt trời mọc, bên bờ suối là hình ảnh một cô gái trẻ mặc xà rông vừa giặt đồ vừa nghịch nước lại ca hát líu lo như chú chim rừng.

Tiếng hát trong trẻo vang vọng như tiếng từ những ngày xưa, như tiếng hát từ thiên đường vọng lại, cứ lẫn quẫn lượn lờ không tan.

Phía sau bóng cây cổ thụ, ánh mặt trời (*) heo hắt xuyên qua tán lá, nối vệt dài lốm đốm tương phản màu sắc trên nền đất. Nhiệt độ nơi này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, ánh mặt trời cũng không gay gắt nên làm cho người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.

(*) Ở TQ nhiều khi đến 7 giờ tối vẫn còn sáng trưng, mặt trời chiếu như lúc 5-6 giờ chiều giờ VN

Đỗ Biệt dẫn đường cho cô, đi một đoạn lại dẫn đến một bờ kè bằng tre. Đứng đấy cô có thể nhìn những bông hoa súng màu xanh biếc đang nở rộ, màu hoa cũng dần thay đổi theo sắc trời chiều làm cô mê loạn mắt.

“Thích không? Đó là quốc hoa của Ai Cập.” Đỗ Biệt quay đầu nói.

“Nhìn thật là đẹp!” Hòa Lam cười nói: “Chỉ là màu sắc chói quá, nhìn lâu một chút sẽ bị mỏi mắt.”

“Anh cũng nghĩ vậy. So với hoa súng thì anh thích hoa thanh nhã hơn vì hương thơm lâu dài.” (#Diễm Mình không biết cái hoa thanh nhã này là hoa gì, tra cứu nhiều nguồn mà không ra nên giữ nguyên bản luôn.)

Hòa Lam tránh né ánh mắt của anh ta, im lặng không đáp lời.

Đỗ Biệt chỉ mỉm cười.

Mặc dù hàng năm trải qua nhiều trận chiến sinh tử khốc liệt nhưng Đỗ Biệt lại thích yên tĩnh. Nơi anh ta ngủ nghỉ là một ngôi nhà sàn nằm sâu trong rừng, một bên là bờ suối, một bên là rừng trúc. Khi ngồi xuống nền có thể nghe được tiếng gió nhè nhẹ thổi qua tai cùng tiếng chim kêu ríu rít.

Cuộc sống con người nơi đây rất vất vả. Đất đai cằn cỗi, thiếu hụt lương thực nên thuốc men cũng rất khan hiếm. Đỗ Biệt cho cô một loại thuốc trông bình thường nhưng đối với nơi này đã coi như là loại tốt rồi.

Anh ta cúi đầu giúp cô băng bó kỹ lưỡng khiến Hòa Lam nhớ lại chuyện khi còn bé. Khi ấy tính tình cô rất ương bướng, sau khi đánh lộn với mấy đứa nhóc khác thì Đỗ Biệt lại là người thường xuyên giúp cô xử lý vết thương.

Về cái khoản này thì Đỗ Biệt tỉ mỉ hơn người bình thường.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi ùa vào nhưng cũng không thể thổi tan đi cái nóng ran trên mặt cô.

Đỗ Biệt biết cô không thích chung đụng cùng người lạ nên nhanh chóng sai người mang đồ ăn đến. Trên bàn lúc này bày ra ba bốn dĩa đồ ăn, một tô canh và một thố cơm nếp, đặc biệt đồ ăn trong dĩa đều được bày trí trên lá sen trông rất đẹp mắt.

Hòa Lam dùng muỗng gỗ xới cơm vào chén của mình rồi yên lặng ngồi ăn.

Bình thường cô vẫn tự nấu cho mình những món truyền thống còn nơi này nấu ăn hơi mặn hơn so với khẩu vị của Hòa Lam lại cho nhiều hải sản vào trong canh nên cô ăn không quen. Đỗ Biệt múc cho cô một muỗng canh, nói: “Không tanh đâu, nếm thử một chút đi.”

Muỗng cũng vừa đưa đến miệng cô, Hòa Lam không tiện làm trái ý anh ta, chỉ là cô không muốn để cho anh ta đút mình nên cầm lấy muỗng tự ăn.

Đỗ Biệt ngắm nhìn cô một lúc cảm thấy đồ ăn trên bàn đã không còn khẩu vị gì nữa.

Giữ chung quanh không gian an tĩnh tựa như có thể nghe được hơi thở của mình thì bỗng từ bên ngoài có tiếng người cười, vừa soải chân đi vào vừa hối hả nói: “Đỗ Biệt, em tìm được hàng rồi...”

Tiếng của cô ta sau khi bước qua then cửa liền nín bặt.

Một cô gái mặc quần lụa trắng rộng thùng thình, chân mang giày ủng bằng da trâu, trên người cô mang nhiều trang sức nên mỗi bước cô ta đi đều vang lên tiếng đinh đinh vui tai. Tần Như bước vào, thấy cảnh trước mắt có phần ngỡ ngàng nên lên tiếng hỏi trước.

“Vị này là...” Cô ta cười nhìn Hòa Lam, lông mày khẽ nhíu lại.

Hòa Lam đứng dậy, ra bộ chào cô ta rồi nói: “Tôi là Hòa Lam.”

“Cô ấy là bạn thân của anh.” Đỗ Biệt bước tới phía trước cô rồi nói thêm vào.

Tần Như "Ờ" một tiếng ra vẻ thờ ơ nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến đặt trên người Hòa Lam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương