Nỗi Nhớ Khắc Sâu
-
Chương 50: Tiểu kịch trường
Tiểu kịch trường (Chỉ nhìn chứ không thể ăn)
Buổi sáng ngày nào đó, Trần Yên Thực cảm thấy rất không thoải mái, ngay ở mông cô có cái gì đó đặt vào, cô ngủ mơ mơ màng màng, nhưng không muốn thức dậy, cho nên xoay qua xoay lại, đến khi không chịu nổi, lầu bầu gọi một tiếng: "Tạ Cảnh Thâm, đây là cái gì vậy, thật là khó chịu." Nói xong vặn vẹo mấy cái, giọng nói bác sĩ Tạ lập tức trầm xuống hẳn: "Đừng lộn xộn.” "Nhưng em không thoải mái mà." Bác sĩ Tạ mắt nhìn cô vợ nhỏ còn mơ màng, nghiêm túc giải thích: "Sáng sớm ~ phồn thịnh là hiện tượng bình thường." Dường như cô vợ nhỏ của anh còn chưa kịp phản ứng, bác sĩ Tạ đứng lên tính đi tắm rửa, đương nhiên Trần Yên Thực thấy được bộ vị nào đó của bác sĩ Tạ nổi lên cao cao, phút chốc cô đỏ mặt, chùi người vào trong chăn: "Anh lưu manh." Bác sĩ Tạ yên lặng không nói.
☆, Ngoại truyện Tạ Cảnh Thâm
Thích Trần Yên Thực từ bao giờ, Tạ Cảnh Thâm cũng không rõ lắm.
Tạ Cảnh Thâm là một người sống khá nội tâm, rất ít khi chủ động bắt chuyện với người khác, cứ im lặng học tập, không quan tâm bất cứ chuyện bát quái gì, đương nhiên thành tích của cậu tốt, người chịu tìm cậu chơi cũng không ít, cũng không xem là quái gở.
Có lẽ chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Trần Yên Thực, từ tiểu học đến cao trung, thành tích của cô tương đương với cậu, khó tránh cậu chú ý đến người này, cô với cậu như là hai thái cực đối lập nhau, cậu trời sinh tính an tĩnh, cô lại rất ồn ào, lúc học tiểu học mọi người sùng bái người có thành tích tốt như là bản năng, cô rất thích chơi đùa, quả thực đúng là bá vương trong đám trẻ, được nhiều người ủng hộ, khi đó cậu chỉ đơn điệu vùi thời gian ấu thơ của mình vào những trang sách, tiếng cười của cô tựa như một thứ gì đó đại diện duy nhất cho tuổi thơ của anh.
Cho đến cấp 2, con gái phát dục sớm hơn, ai cũng có băn khoăn riêng của mình, chỉ có Trần Yên Thực, dường như vẫn bộ dáng không tim không phổi như cũ, thích cùng một đám người chơi đùa, có không ít người không thích cô. Nhưng Tạ Cảnh Thâm vẫn là người ngoài cuộc, chưa từng tiếp cận cô, cũng chưa từng ghét cô, thậm chí có thể nói, lúc đó cậu không biết được mình luôn dõi theo cô.
Anh nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có người cười tinh khiết đến thế, như trên đời này không có chuyện gì để phiền não; trên thế giới làm sao lại có người không biết nhìn sắc mặt của người khác đến thế, chọc người khác không vui còn không biết tự giác, còn có thể cười hì hì nói chuyện với người ta, có đôi khi đến cậu còn buồn thay cô; cậu còn nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có người kiêu ngạo đến mức ấy, lưng lúc nào cũng thẳng tắp, mặt mũi tràn đầy ánh sáng tự tin, khi ý thức được mình làm sai thì sẽ thẳng thắn nhận lỗi và kịp thời chỉnh sửa, bất luận người nào không có ý tốt mắng chửi cô, cũng không thể làm tổn hại đến sự kiêu ngạo của cô ấy...
Cậu đứng ở góc độ bên thứ ba thu tất cả vào mắt, sau đó không biết từ lúc nào, dần đặt cô vào trong lòng, chính cậu cũng không biết tự bao giờ, nghe thấy tên của cô đều sẽ cười, nghe được giọng nói của cô cũng sẽ cười. Bọn họ một mực duy trì quan hệ bạn học bình thường, mãi đến năm Sơ Tam quan hệ của bọn họ mới xem là thân hơn một ít, luôn được thầy giáo giữ lại để học bổ túc nâng cao, ân cần dạy bảo muốn họ thi đậu trường cao trung trọng điểm, sau đó dường như cuối cùng cô mới phát hiện ra một người như cậu, gặp phải đề khó sẽ thảo luận với cậu, tâm trạng của cậu càng ngày càng vui vẻ, hai người thảo luận đến sau này học trường cao trung nào, sau đó, cô muốn học trường cao trung nào thì đó lẽ là mục tiêu của cậu.
Lúc huấn luyện quân sự năm lớp mười, Tạ Cảnh Thâm gặp lại cô một lần nữa, tâm tình sung sướng đến mức muốn bay lên, thế mới biết hai người bọn họ vẫn học cùng lớp, bạn nữ của cô ít dần theo tuổi tác, vì vậy cô và cậu ngày càng thân hơn, có lẽ là bị ảnh hưởng của cô, ba năm cao trung của cậu trôi qua rất vui vẻ, khi đó cậu vẫn chưa ý thức được, tâm tình của cậu luôn bị cô ảnh hưởng, càng không ý thức được, thì ra đây cũng là thích. Mà thích một người, sẽ bất tri bất giác chịu ảnh hưởng từ họ.
Ngày nào đó, ký túc xá nam sinh đang thảo luận về nữ sinh cùng cấp, cậu không tham dự, im lặng làm chuyện của mình, nhưng không thể nào không nghe họ nói chuyện, mà chủ đề luôn không thể tránh khỏi đi về hướng không thuần khiết. Lúc đó là thời kỳ trưởng thành, Hormone tăng trưởng, vào ban đêm cậu mơ một giấc mơ rất không thuần khiết, diễn viên trong mơ là cậu và Trần Yên Thực. Cậu đã đọc sách y từ nhỏ, cấu tạo thân thể nam nữ rất quen thuộc, đối với việc nam nữ quan hệ cũng chỉ cảm thấy là một việc sinh lý bình thường, chưa bao giờ cảm thấy nó quá khó khăn, nhưng gần đây cậu cố gắng khắc chế, chưa bao giờ sinh ra qua loại khát vọng này, huống chi đối tượng lại là Trần Yên Thực. Từ sau đêm đó, lúc cậu nhìn thấy Trần Yên Thực cũng sẽ bất giác suy nghĩ không trong sáng, đồng thời cũng phỉ nhổ chính mình, không nên sinh ra những suy nghĩ ấy đối với cô, nhưng mà, khó khắc chế quá.
Khi đó mới dần ý thức được, có lẽ là cậu, có thể, đã tương tư rồi.
Nhưng cậu đã nghe cô từ chối những người khác, lý do là, hiện giờ cô chỉ muốn học thật giỏi, không muốn nói đến chuyện yêu đương.
Cậu chấp nhận lý do đó, mãi đến một ngày cô và cậu nói chuyện phiếm về cậu bạn lớp bên cạnh, trong lời nói không tiếc lời ca ngợi, cậu mới phát giác được, có thể lý do từ chối kia chỉ là viện cớ mà thôi.
Mà cậu, không phải là người trong lòng cô, cậu càng không dám mạo hiểm để cô xa lánh mình, nói ra chỉ làm cô thêm phiền não mà thôi.
Chuyện ra nước ngoài học, là chuyện đã định từ sớm, cậu chắc chắn phải ra sức học hành, nhưng cậu vẫn cảm thấy, nếu như cậu và Trần Yên Thực yêu nhau, khoảng cách tuyệt không thành vấn đề, đương nhiên, cậu biết, tất cả chỉ là suy nghĩ của cậu, cảm tình của Trần Yên Thực đối với cậu không giống cảm tình cậu đối với cô.
Mấy chuyện này cậu cũng chưa từng nói với bất cứ ai, cậu nghĩ, cứ học xong cao trung bình thường, sau đó, bình thường tách ra.
Thời đó, nam sinh và nữ sinh có chơi thân với nhau bao nhiêu chăng nữa, điện thoại nhà và địa chỉ… chưa chắc sẽ trao đổi, cho nên sau khi tốt nghiệp, cô và cậu sẽ hoàn toàn mất liên lạc.
Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy hơi sợ, cho dù cô không thích cậu, cậu vẫn muốn gặp cô, ở cùng với cô, sau khi tốt nghiệp lâu lâu gọi điện thoại cho nhau cũng được.
Lúc đó, yahoo bắt đầu lưu hành, cậu nghe cô và Viên Lộ nói qua, cậu biết yahoo của cô, vì vậy cậu cũng đi tạo một cái, cô không chủ động nói với cậu nick của cô, kỳ thật cậu có thể quang minh chính đại đi hỏi, chỉ là có lẽ trong lòng còn chút tâm tư nhỏ, nên không dám đối diện với cô, về sau sau khi tốt nghiệp đều phải thông qua Viên Lộ.
Lúc trước khi qua Mỹ, cậu đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô không trả lời.
Nhiều năm tình cảm trưởng thành như vậy, sớm đã chiếm giữ toàn bộ tâm cậu, mọc rễ đâm chồi, căn bản không cách nào nhổ bỏ được. Sau này càng ngày cậu càng ít nhớ đến cô, cho rằng cô đã thành quá khứ, lâu sau mới biết được, chỉ là cậu cố gắng bỏ qua khát vọng của bản thân, dần dà, thực cho là mình quên cô mất.
Từ khi cô bước vào lòng cậu, vẫn chưa từng rời đi, một mực bá chiếm tình yêu của cậu, dù là chính cậu cũng không hề hay biết.
Buổi sáng ngày nào đó, Trần Yên Thực cảm thấy rất không thoải mái, ngay ở mông cô có cái gì đó đặt vào, cô ngủ mơ mơ màng màng, nhưng không muốn thức dậy, cho nên xoay qua xoay lại, đến khi không chịu nổi, lầu bầu gọi một tiếng: "Tạ Cảnh Thâm, đây là cái gì vậy, thật là khó chịu." Nói xong vặn vẹo mấy cái, giọng nói bác sĩ Tạ lập tức trầm xuống hẳn: "Đừng lộn xộn.” "Nhưng em không thoải mái mà." Bác sĩ Tạ mắt nhìn cô vợ nhỏ còn mơ màng, nghiêm túc giải thích: "Sáng sớm ~ phồn thịnh là hiện tượng bình thường." Dường như cô vợ nhỏ của anh còn chưa kịp phản ứng, bác sĩ Tạ đứng lên tính đi tắm rửa, đương nhiên Trần Yên Thực thấy được bộ vị nào đó của bác sĩ Tạ nổi lên cao cao, phút chốc cô đỏ mặt, chùi người vào trong chăn: "Anh lưu manh." Bác sĩ Tạ yên lặng không nói.
☆, Ngoại truyện Tạ Cảnh Thâm
Thích Trần Yên Thực từ bao giờ, Tạ Cảnh Thâm cũng không rõ lắm.
Tạ Cảnh Thâm là một người sống khá nội tâm, rất ít khi chủ động bắt chuyện với người khác, cứ im lặng học tập, không quan tâm bất cứ chuyện bát quái gì, đương nhiên thành tích của cậu tốt, người chịu tìm cậu chơi cũng không ít, cũng không xem là quái gở.
Có lẽ chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Trần Yên Thực, từ tiểu học đến cao trung, thành tích của cô tương đương với cậu, khó tránh cậu chú ý đến người này, cô với cậu như là hai thái cực đối lập nhau, cậu trời sinh tính an tĩnh, cô lại rất ồn ào, lúc học tiểu học mọi người sùng bái người có thành tích tốt như là bản năng, cô rất thích chơi đùa, quả thực đúng là bá vương trong đám trẻ, được nhiều người ủng hộ, khi đó cậu chỉ đơn điệu vùi thời gian ấu thơ của mình vào những trang sách, tiếng cười của cô tựa như một thứ gì đó đại diện duy nhất cho tuổi thơ của anh.
Cho đến cấp 2, con gái phát dục sớm hơn, ai cũng có băn khoăn riêng của mình, chỉ có Trần Yên Thực, dường như vẫn bộ dáng không tim không phổi như cũ, thích cùng một đám người chơi đùa, có không ít người không thích cô. Nhưng Tạ Cảnh Thâm vẫn là người ngoài cuộc, chưa từng tiếp cận cô, cũng chưa từng ghét cô, thậm chí có thể nói, lúc đó cậu không biết được mình luôn dõi theo cô.
Anh nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có người cười tinh khiết đến thế, như trên đời này không có chuyện gì để phiền não; trên thế giới làm sao lại có người không biết nhìn sắc mặt của người khác đến thế, chọc người khác không vui còn không biết tự giác, còn có thể cười hì hì nói chuyện với người ta, có đôi khi đến cậu còn buồn thay cô; cậu còn nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có người kiêu ngạo đến mức ấy, lưng lúc nào cũng thẳng tắp, mặt mũi tràn đầy ánh sáng tự tin, khi ý thức được mình làm sai thì sẽ thẳng thắn nhận lỗi và kịp thời chỉnh sửa, bất luận người nào không có ý tốt mắng chửi cô, cũng không thể làm tổn hại đến sự kiêu ngạo của cô ấy...
Cậu đứng ở góc độ bên thứ ba thu tất cả vào mắt, sau đó không biết từ lúc nào, dần đặt cô vào trong lòng, chính cậu cũng không biết tự bao giờ, nghe thấy tên của cô đều sẽ cười, nghe được giọng nói của cô cũng sẽ cười. Bọn họ một mực duy trì quan hệ bạn học bình thường, mãi đến năm Sơ Tam quan hệ của bọn họ mới xem là thân hơn một ít, luôn được thầy giáo giữ lại để học bổ túc nâng cao, ân cần dạy bảo muốn họ thi đậu trường cao trung trọng điểm, sau đó dường như cuối cùng cô mới phát hiện ra một người như cậu, gặp phải đề khó sẽ thảo luận với cậu, tâm trạng của cậu càng ngày càng vui vẻ, hai người thảo luận đến sau này học trường cao trung nào, sau đó, cô muốn học trường cao trung nào thì đó lẽ là mục tiêu của cậu.
Lúc huấn luyện quân sự năm lớp mười, Tạ Cảnh Thâm gặp lại cô một lần nữa, tâm tình sung sướng đến mức muốn bay lên, thế mới biết hai người bọn họ vẫn học cùng lớp, bạn nữ của cô ít dần theo tuổi tác, vì vậy cô và cậu ngày càng thân hơn, có lẽ là bị ảnh hưởng của cô, ba năm cao trung của cậu trôi qua rất vui vẻ, khi đó cậu vẫn chưa ý thức được, tâm tình của cậu luôn bị cô ảnh hưởng, càng không ý thức được, thì ra đây cũng là thích. Mà thích một người, sẽ bất tri bất giác chịu ảnh hưởng từ họ.
Ngày nào đó, ký túc xá nam sinh đang thảo luận về nữ sinh cùng cấp, cậu không tham dự, im lặng làm chuyện của mình, nhưng không thể nào không nghe họ nói chuyện, mà chủ đề luôn không thể tránh khỏi đi về hướng không thuần khiết. Lúc đó là thời kỳ trưởng thành, Hormone tăng trưởng, vào ban đêm cậu mơ một giấc mơ rất không thuần khiết, diễn viên trong mơ là cậu và Trần Yên Thực. Cậu đã đọc sách y từ nhỏ, cấu tạo thân thể nam nữ rất quen thuộc, đối với việc nam nữ quan hệ cũng chỉ cảm thấy là một việc sinh lý bình thường, chưa bao giờ cảm thấy nó quá khó khăn, nhưng gần đây cậu cố gắng khắc chế, chưa bao giờ sinh ra qua loại khát vọng này, huống chi đối tượng lại là Trần Yên Thực. Từ sau đêm đó, lúc cậu nhìn thấy Trần Yên Thực cũng sẽ bất giác suy nghĩ không trong sáng, đồng thời cũng phỉ nhổ chính mình, không nên sinh ra những suy nghĩ ấy đối với cô, nhưng mà, khó khắc chế quá.
Khi đó mới dần ý thức được, có lẽ là cậu, có thể, đã tương tư rồi.
Nhưng cậu đã nghe cô từ chối những người khác, lý do là, hiện giờ cô chỉ muốn học thật giỏi, không muốn nói đến chuyện yêu đương.
Cậu chấp nhận lý do đó, mãi đến một ngày cô và cậu nói chuyện phiếm về cậu bạn lớp bên cạnh, trong lời nói không tiếc lời ca ngợi, cậu mới phát giác được, có thể lý do từ chối kia chỉ là viện cớ mà thôi.
Mà cậu, không phải là người trong lòng cô, cậu càng không dám mạo hiểm để cô xa lánh mình, nói ra chỉ làm cô thêm phiền não mà thôi.
Chuyện ra nước ngoài học, là chuyện đã định từ sớm, cậu chắc chắn phải ra sức học hành, nhưng cậu vẫn cảm thấy, nếu như cậu và Trần Yên Thực yêu nhau, khoảng cách tuyệt không thành vấn đề, đương nhiên, cậu biết, tất cả chỉ là suy nghĩ của cậu, cảm tình của Trần Yên Thực đối với cậu không giống cảm tình cậu đối với cô.
Mấy chuyện này cậu cũng chưa từng nói với bất cứ ai, cậu nghĩ, cứ học xong cao trung bình thường, sau đó, bình thường tách ra.
Thời đó, nam sinh và nữ sinh có chơi thân với nhau bao nhiêu chăng nữa, điện thoại nhà và địa chỉ… chưa chắc sẽ trao đổi, cho nên sau khi tốt nghiệp, cô và cậu sẽ hoàn toàn mất liên lạc.
Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy hơi sợ, cho dù cô không thích cậu, cậu vẫn muốn gặp cô, ở cùng với cô, sau khi tốt nghiệp lâu lâu gọi điện thoại cho nhau cũng được.
Lúc đó, yahoo bắt đầu lưu hành, cậu nghe cô và Viên Lộ nói qua, cậu biết yahoo của cô, vì vậy cậu cũng đi tạo một cái, cô không chủ động nói với cậu nick của cô, kỳ thật cậu có thể quang minh chính đại đi hỏi, chỉ là có lẽ trong lòng còn chút tâm tư nhỏ, nên không dám đối diện với cô, về sau sau khi tốt nghiệp đều phải thông qua Viên Lộ.
Lúc trước khi qua Mỹ, cậu đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô không trả lời.
Nhiều năm tình cảm trưởng thành như vậy, sớm đã chiếm giữ toàn bộ tâm cậu, mọc rễ đâm chồi, căn bản không cách nào nhổ bỏ được. Sau này càng ngày cậu càng ít nhớ đến cô, cho rằng cô đã thành quá khứ, lâu sau mới biết được, chỉ là cậu cố gắng bỏ qua khát vọng của bản thân, dần dà, thực cho là mình quên cô mất.
Từ khi cô bước vào lòng cậu, vẫn chưa từng rời đi, một mực bá chiếm tình yêu của cậu, dù là chính cậu cũng không hề hay biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook