Nỗi Nhớ Khắc Sâu
-
Chương 28
Đêm đó, Trần Yên Thực nghiêm túc thảo luận một vấn đề với Tạ Cảnh Thâm.
"Tạ Cảnh Thâm."
"Hả?"
"Lúc em học trung học, có theo đuổi một nam sinh, anh biết chứ, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy em sẽ cảm thấy tim đập rất nanh, cảm thấy trên đời này không có ai đẹp trai bằng cậu ấy cả."
Trong lòng Tạ Cảnh Thâm nhất thời ngũ vị tạp trần, im lặng một hồi mới nói: "Em đã kể với anh từ rất lâu rồi, không cần lặp lại nữa đâu."
Bây giờ anh vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi cô nói cô thích nam sinh khác, anh im bặt, nhưng cô không hề phát hiện, miệng vẫn không ngừng như cũ: "Tạ Cảnh Thâm, cậu biết bạn ấy không, mình thấy bạn đó hay chơi bóng với nam sinh ban chúng ta lắm, cậu có thích chơi bóng hay không? Bạn ấy chơi bóng thật sự rất tốt đó, cậu cũng có thể bàn luận với bạn ấy ^^! Aiz, cậu có thể giúp mình một chút không, đề tài chung của nam sinh tương đối nhiều, cậu giúp mình hỏi thăm xem bạn đó thích cái gì nhé?"
Lúc đó ánh mắt cô sáng lấp lánh, khiến anh khó lòng từ chối.
"Cậu ấy tên là gì nhỉ? Tạ Cảnh Thâm anh còn nhớ không?"
"Trương Sâm." Bỗng nhiên Tạ Cảnh Thâm cảm thấy bản thân thật khổ, nhiều năm như vậy anh vẫn còn nhớ rõ tên tình địch, mà Trần Yên Thực, cô đã sớm quên đi.
Trần Yên Thực buồn rầu: "Em vậy mà chẳng nhớ ra, cậu ấy là người đầu tiên trong lòng em mà T^T!"
"Chuyện không quan trọng đương nhiều phải sớm quên, ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Ngủ cái gì mà ngủ? Em còn vấn đề chưa hỏi anh mà!"
"Vấn đề gì?"
"Anh nói xem thích một người là cảm giác gì? Tim anh có đập loạn nhịp như em không?"
"Không, anh rất ít giống em."
"Nhưng trong sách đều viết như thế mà, vậy anh thấy như thế nào?"
"Anh… anh rất thích nhìn cô ấy, nhìn thấy cô ấy tâm tình sẽ tốt lên, cô ấy không vui anh càng khó chịu, có nhiều chuyện sẽ khiến cô ấy gặp bất lợi, cô ấy chưa phiền não, anh đã buồn bực rồi, ưm... Tóm lại anh hi vọng cả cuộc đời này sẽ trôi qua trong thoải mái, vui vẻ, không cần phiền não điều gì, lớn tuổi rụng hết răng nhưng vẫn sẽ híp mắt cười." Lúc anh nói những lời này, dường như trở lại nhiều năm trước, khi anh trộm nhìn từng cái nhăn mũi nhíu mày của cô mà phân tích hỉ nộ ái ố của bản thân.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, tuy rằng bình thường Tạ Cảnh Thâm cũng nói chuyện với cô như vậy, nhưng cô nghe như vậy trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, người kia trong miệng anh, điehdnjanlqequydoon đúng như Viên Lộ nói, là cô sao?
"Vậy sau này, hai người có ở cạnh nhau không?"
"Đương nhiên là không, sau này anh ra nước ngoài rồi."
Trần Yên Thực nhíu mày: "Vậy anh thích cô ấy như vậy, mà không tỏ chút gì à?"
"Trước khi ra nước ngoài, anh đã viết là một lá thư... Hẳn có thể xem là thư tình!"
Cô chưa từng nhận được lá thư tình nào của Tạ Cảnh Thâm hết, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Tạ Cảnh Thâm cũng sẽ làm một chuyện tầm thường như thế, bỗng nhiên cô rất muốn đánh miệng mình một cái, tự tìm phiền não!
Sau này cô tâm sự với Tiết An An một chút về phiền não của bản thân, Tiết An An nghe vậy cười đến không còn hình tượng, Trần Yên Thực đen mặt nhìn cô ấy cười, Tiết An An không tình chuyện ngừng cười lại.
"Ai, Trần Yên, cậu nói với mình, sao cậu lại để ý chuyện này vậy?"
"Cái gì?"
"Trần Yên, lần yêu đương trước của cậu, cậu có để ý chuyện người kia thật lòng hay giả ý không?"
Trần Yên Thực sửng sốt, hình như cô chưa bao giờ đặt chuyện ấy trong lòng.
Tiết An An chống càm, đến gần, đánh giá cô: "Nói thật, Trần Yên, cậu thích Tạ Cảnh Thâm rồi à?"
Trần Yên Thực bị liên tiếp câu hỏi của Tiết An An oanh tạc đến mức đầu óc cũng không rõ ràng, sửng sốt không biết thế nào trả lời.
"Cậu cũng đừng vội vã trả lời ta, bởi vì cậu chưa từng trải qua thứ gì gọi là tình yêu, cũng không biết thật lòng thích một người là cảm giác gì."
"Mình..."
"Vâng, mình biết lúc học trung học cậu đã theo đuổi một nam sinh, nhưng cái này chỉ được xem như bị hấp dẫn, cậu bị hấp dẫn bởi bề ngoài của cậu ta, bị hấp dẫn bởi khí chất của cậu ta, nhưng làm sao cậu biết bên trong của cậu ta như thế nào, cậu bị hấp dẫn chỉ là người trong tưởng tượng của cậu thôi, nếu biết cậu ta móc chân trong kí túc xá, vài ngày không giặt quần lót, cậu còn thích không?"
Trần Yên Thực buồn nôn một trận: "Đủ rồi, đừng chửi bới mối tình đầu của mình nữa, bị cậu nói như vậy, có sẽ sau này khi nhớ về mối tình đầu, cũng chỉ còn bốn chữ, anh chàng móc chân."
"Mối tình đầu thì tính cái gì? Hiện tại mới là quan trọng nhất."
Trần Yên Thực chau mày, chờ nghe câu tiếp theo: "Lúc đại học cậu có quen bạn trai, là cậu thật lòng thích anh ta hay vì anh ta thích cậu, đuổi theo cậu ba năm, cậu cảm động nên?"
"Mình..."
"Là vế sau đúng không? Bởi vì lúc đó cậu đã lớn tuổi, cậu cần một người bạn trai, nói chuyện yêu đương nhiều năm, rồi kết hôn trước năm hai mươi tám tuổi, đối với chuyện hôn nhân cậu cũng phân chia rõ ràng như thế, mà anh ta chỉ là do cậu chọn đại trong đám người theo đuổi cậu mà thôi, cậu cần kiểu người như anh ta để giúp cậu hoàn thành kế hoạch kết hôn mà thôi, cho nên cậu rất nghiêm túc duy trì tình cảm này, nhưng lại không hề có tình yêu nam nữ với anh ta, vì thế hai người chia tay vô cùng dễ dàng."
Trần Yên Thực há mồm,đieydannllliquidoonn phát hiện bản thân không thể nào phản bác lại được, cô với Tiết An An từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm thân như chị em, đối với suy nghĩ của người kia rõ như lòng bàn tay.
Lại nói tiếp, lúc cô học trung học có theo đuổi một nam sinh, thật ra còn một phần nguyên nhân là khi học cấp ba, quá căng thẳng, cô cần phân tán lực chú ý của bản thân một chút, mới thả lỏng thoải mái học hành được. Mà Trương Sâm, cậu ta là người được nhiều bạn học nữ theo đuổi, hơi đẹp trai đồng thời hơi lưu manh, chơi bóng rổ tốt, thành tích cũng không tệ, tính tình hơi lạnh nhạt, đúng là thể loại nam sinh đương thời Trần Yên Thực thích, liếc mắt nhìn cậu ta một cái, tim sẽ đập liên hồi.
Mà hiển nhiên, không thành thục mê luyến sẽ làm chúng ta đem đối phương điểm tô cho đẹp quá mức, cho nên lúc đó, Trương Sâm chính là ánh trăng sáng trong lòng cô. Sau này cô theo đuổi cậu ấy, bị cự tuyệt một lần nữa, buồn phiền nho nhỏ cô càng cô gắng áp chế thì nó càng dâng trào, nhưng cô cũng không nhiều thời gian để thương tâm, đau khổ. Mãi đến khi tốt nghiệp trung học, Trần Yên Thực thử nói lại một lần nữa với Trương Sâm, không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp tục bị từ chối, lúc đó cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cố ý nói lại một lần nữa là vì theo đuổi một khoảng thời gian dài như vậy cũng nên chấm một dấu chấm tròn. Rồi sau đó, cô vẫn tiếp tục sống một cách thuận buồm xuôi gió.
Lúc lần đầu tiên cô yêu, cô cực kì nghiêm túc, có lẽ như Tiết An An nói, chưa nói tới tình yêu nam nữ, nhưng cô cũng đã nghiêm túc làm những việc của một người bạn gái nên làm rồi, mỗi ngày gọi điện thoại hai cuộc, mỗi tuần đều hẹn hò, có lẽ cô quá để tâm vào chuyện kết hôn sinh con, bằng không tại sao sau khi tốt nghiệp đại học cô lại đến cố hương của anh ta, thành phố C, ra sức làm việc? Nhưng mà đoạn tình cảm này qúa mức lý trí, cho nên khi đề cập đến vấn đề đụng vào nguyên tắc, thì rất dễ đổ vỡ. Đương nhiên nguyên tắc của cô bây giờ đã khác nhiều so với lúc đó.
Năm đó sau khi chia tay, cô vẫn một mình ở lại thành phố C, có lẽ lúc đó cảm thấy thành phố C quá vẹn toàn, cho rằng hết thảy đều nắm trong tay, bọn họ nhất định sẽ không chia tay, nhưng ra khi đó cô mới tìm được việc làm, vẫn chưa tập kỳ xong, đã mất bạn trai rồi, trở về với bộ dạng chật vật như thế, cô tuyệt đối không cho phép.
Mà sau đó không lâu, cô thấy bạn trai cũ cặp kè với một nữ sinh.
Nói không khó chịu là giả, dẫu sao thì cô cũng vì một đoạn tình cảm này mà trả giá rất nhiều, nhưng bị hiện thực đánh vào mặt, từ đó về sau, dần dần cô sinh ra cảm giác thất vọng với đàn ông. Cô cho rằng nói cho cùng, thì đàn ông theo đuổi phụ nữ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là lừa phụ nữ lên ~ giường mà thôi, bạn trai đuổi theo cô ba năm trước cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu cô cẩn thận nghĩ lại một chút, tuy rằng điểm cuối của việc đàn ông theo đuổi phụ nữ là cùng cút lên drap ~ giường, nhưng có người đàn ông mãi không chịu đi nhận giấy chứng nhận, cũng có người lại cam tâm tình nguyện rất muốn nhận giấy này, nhưng nguyện ý dùng ba năm để theo đuổi như người đàn ông ấy của cô, có lẽ cũng rất nghiêm túc.
Chuyện này vì cô vốn kiêu ngạo nên không nói gì với ba mẹ, luôn cắn răng chịu đựng, một mình ở thành phố C, tứ cố vô thân, thời điểm cô khó khăn nhất thì chẳng có một ai cả.
Vẫn là Tiết An An hiểu cô, vài lần trò chuyện đã cảm thấy cô kì lạ, ép hỏi lần nữa, Trần Yên Thực mới nói rõ tình hình thực tế với cô ấy, mà cô ấy đồng ý với Trần Yên Thực, không nói tiếng nào với ba Trần mẹ Trần, chỉ là gửi tiền tiết kiệm của mình qua tài khoản của Trần Yên Thực.
Khi ba Trần mẹ Trần biết, đã là một năm sau, Trần Yên Thực là con gái một, ba Trần mẹ Trần cũng luôn dùng thực tiễn và ‘dạy trai làm giàu, dạy gái phép tắc*’ để dạy, đối với Trần Yên Thực cũng không quá nghiêm khắc, mà quả thật, thành tích Trần Yên Thực tốt, không để người khác phải lo lắng, tuy ngẫu nhiên quậy phá làm phá vỡ hình tượng đứa trẻ phong nhã, nhưng trong mắt người lớn, cũng là một chuyện thật đáng yêu, cho nên lúc đó ba Trần và mẹ Trần nghe Trần Yên Thực nói thật, mẹ Trần cảm thấy Trần Yên Thực bị tủi thân rất lớn, hôm đó vội vã đi cùng ba Trần tới thành phố C, thấy cả người Trần Yên Thực gầy đi không chỉ một vòng so với lúc trước khi đến thành phố C, tức thời hốc mắt đỏ lên, cực lực thuyết phục Trần Yên Thực trở về, thành phố H đâu phải là không tìm được việc, cần gì phải bám mãi ở đây, huống chi sau khi trở về, không còn gánh nặng tiền thuê nhà tiền điện nước, còn có mẹ làm mấy món ăn dinh dưỡng cho cô, đâu cần phải vất vả như lúc này, nhưng Trần Yên Thực không chịu, nói là công việc ở đây vất vả lắm mới đi vào quỹ đạo, không chịu rời đi, cuối cùng ba Trần mẹ Trần không còn cách nào khác, lui một bước, nhưng buộc Trần Yên Thực phải đổi một chỗ ở tốt hơn một chút - - lúc đó vì cô chưa nhận được lương cao, cho nên chỉ dám thuê phòng giá rẻ mà thôi.
*Dạy trai làm giàu, dạy gái phép tắc: vốn là dưỡng nhi phú, dưỡng nữ chuẩn tắc, mình không biết Việt Nam mình có câu nào tương tự không nên mình edit sát luôn, nó không được vần lắm, thông cảm nhé :D
Đến mãi năm ngoái, vì ba Trần phải nhập viện phẫu thuật, cô mới buông bỏ công việc ở thành phố C, trở về thành phố H, nói cho cùng, dù bạn có kiên trì làm gì đấy, cũng không nhất định phải kiên trì đến cùng mới được.
Rồi sau đó cô gặp được Tạ Cảnh Thâm, kết hôn ở tuổi 28, coi như là đã thực hiện được kế hoạch khi tốt nghiệp của cô, chẳng qua là biến thành một người khác, mà rõ ràng, Tạ Cảnh Thâm là một nhân tuyển qua hoàn mĩ, có đôi khi Trần Yên Thực nhớ tới, đều cảm thấy, Tạ Cảnh Thâm đối với cô thật quá tốt, giống như ba cô vậy =.=.
Có thể Tạ Cảnh Thâm trong mắt cô, luôn quá mức hoàn mỹ, không giống phàm nhân thế tục, cho nên cô cảm thấy nếu đem những hành vi phong hoa tuyết nguyệt, nữ nhi thường tình sẽ làm vấy bẩn anh.
Nhưng thực ra Tạ Cảnh Thâm, anh cũng chỉ là một tục nhân rất đỗi bình thường.
"Tạ Cảnh Thâm."
"Hả?"
"Lúc em học trung học, có theo đuổi một nam sinh, anh biết chứ, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy em sẽ cảm thấy tim đập rất nanh, cảm thấy trên đời này không có ai đẹp trai bằng cậu ấy cả."
Trong lòng Tạ Cảnh Thâm nhất thời ngũ vị tạp trần, im lặng một hồi mới nói: "Em đã kể với anh từ rất lâu rồi, không cần lặp lại nữa đâu."
Bây giờ anh vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi cô nói cô thích nam sinh khác, anh im bặt, nhưng cô không hề phát hiện, miệng vẫn không ngừng như cũ: "Tạ Cảnh Thâm, cậu biết bạn ấy không, mình thấy bạn đó hay chơi bóng với nam sinh ban chúng ta lắm, cậu có thích chơi bóng hay không? Bạn ấy chơi bóng thật sự rất tốt đó, cậu cũng có thể bàn luận với bạn ấy ^^! Aiz, cậu có thể giúp mình một chút không, đề tài chung của nam sinh tương đối nhiều, cậu giúp mình hỏi thăm xem bạn đó thích cái gì nhé?"
Lúc đó ánh mắt cô sáng lấp lánh, khiến anh khó lòng từ chối.
"Cậu ấy tên là gì nhỉ? Tạ Cảnh Thâm anh còn nhớ không?"
"Trương Sâm." Bỗng nhiên Tạ Cảnh Thâm cảm thấy bản thân thật khổ, nhiều năm như vậy anh vẫn còn nhớ rõ tên tình địch, mà Trần Yên Thực, cô đã sớm quên đi.
Trần Yên Thực buồn rầu: "Em vậy mà chẳng nhớ ra, cậu ấy là người đầu tiên trong lòng em mà T^T!"
"Chuyện không quan trọng đương nhiều phải sớm quên, ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Ngủ cái gì mà ngủ? Em còn vấn đề chưa hỏi anh mà!"
"Vấn đề gì?"
"Anh nói xem thích một người là cảm giác gì? Tim anh có đập loạn nhịp như em không?"
"Không, anh rất ít giống em."
"Nhưng trong sách đều viết như thế mà, vậy anh thấy như thế nào?"
"Anh… anh rất thích nhìn cô ấy, nhìn thấy cô ấy tâm tình sẽ tốt lên, cô ấy không vui anh càng khó chịu, có nhiều chuyện sẽ khiến cô ấy gặp bất lợi, cô ấy chưa phiền não, anh đã buồn bực rồi, ưm... Tóm lại anh hi vọng cả cuộc đời này sẽ trôi qua trong thoải mái, vui vẻ, không cần phiền não điều gì, lớn tuổi rụng hết răng nhưng vẫn sẽ híp mắt cười." Lúc anh nói những lời này, dường như trở lại nhiều năm trước, khi anh trộm nhìn từng cái nhăn mũi nhíu mày của cô mà phân tích hỉ nộ ái ố của bản thân.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, tuy rằng bình thường Tạ Cảnh Thâm cũng nói chuyện với cô như vậy, nhưng cô nghe như vậy trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, người kia trong miệng anh, điehdnjanlqequydoon đúng như Viên Lộ nói, là cô sao?
"Vậy sau này, hai người có ở cạnh nhau không?"
"Đương nhiên là không, sau này anh ra nước ngoài rồi."
Trần Yên Thực nhíu mày: "Vậy anh thích cô ấy như vậy, mà không tỏ chút gì à?"
"Trước khi ra nước ngoài, anh đã viết là một lá thư... Hẳn có thể xem là thư tình!"
Cô chưa từng nhận được lá thư tình nào của Tạ Cảnh Thâm hết, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Tạ Cảnh Thâm cũng sẽ làm một chuyện tầm thường như thế, bỗng nhiên cô rất muốn đánh miệng mình một cái, tự tìm phiền não!
Sau này cô tâm sự với Tiết An An một chút về phiền não của bản thân, Tiết An An nghe vậy cười đến không còn hình tượng, Trần Yên Thực đen mặt nhìn cô ấy cười, Tiết An An không tình chuyện ngừng cười lại.
"Ai, Trần Yên, cậu nói với mình, sao cậu lại để ý chuyện này vậy?"
"Cái gì?"
"Trần Yên, lần yêu đương trước của cậu, cậu có để ý chuyện người kia thật lòng hay giả ý không?"
Trần Yên Thực sửng sốt, hình như cô chưa bao giờ đặt chuyện ấy trong lòng.
Tiết An An chống càm, đến gần, đánh giá cô: "Nói thật, Trần Yên, cậu thích Tạ Cảnh Thâm rồi à?"
Trần Yên Thực bị liên tiếp câu hỏi của Tiết An An oanh tạc đến mức đầu óc cũng không rõ ràng, sửng sốt không biết thế nào trả lời.
"Cậu cũng đừng vội vã trả lời ta, bởi vì cậu chưa từng trải qua thứ gì gọi là tình yêu, cũng không biết thật lòng thích một người là cảm giác gì."
"Mình..."
"Vâng, mình biết lúc học trung học cậu đã theo đuổi một nam sinh, nhưng cái này chỉ được xem như bị hấp dẫn, cậu bị hấp dẫn bởi bề ngoài của cậu ta, bị hấp dẫn bởi khí chất của cậu ta, nhưng làm sao cậu biết bên trong của cậu ta như thế nào, cậu bị hấp dẫn chỉ là người trong tưởng tượng của cậu thôi, nếu biết cậu ta móc chân trong kí túc xá, vài ngày không giặt quần lót, cậu còn thích không?"
Trần Yên Thực buồn nôn một trận: "Đủ rồi, đừng chửi bới mối tình đầu của mình nữa, bị cậu nói như vậy, có sẽ sau này khi nhớ về mối tình đầu, cũng chỉ còn bốn chữ, anh chàng móc chân."
"Mối tình đầu thì tính cái gì? Hiện tại mới là quan trọng nhất."
Trần Yên Thực chau mày, chờ nghe câu tiếp theo: "Lúc đại học cậu có quen bạn trai, là cậu thật lòng thích anh ta hay vì anh ta thích cậu, đuổi theo cậu ba năm, cậu cảm động nên?"
"Mình..."
"Là vế sau đúng không? Bởi vì lúc đó cậu đã lớn tuổi, cậu cần một người bạn trai, nói chuyện yêu đương nhiều năm, rồi kết hôn trước năm hai mươi tám tuổi, đối với chuyện hôn nhân cậu cũng phân chia rõ ràng như thế, mà anh ta chỉ là do cậu chọn đại trong đám người theo đuổi cậu mà thôi, cậu cần kiểu người như anh ta để giúp cậu hoàn thành kế hoạch kết hôn mà thôi, cho nên cậu rất nghiêm túc duy trì tình cảm này, nhưng lại không hề có tình yêu nam nữ với anh ta, vì thế hai người chia tay vô cùng dễ dàng."
Trần Yên Thực há mồm,đieydannllliquidoonn phát hiện bản thân không thể nào phản bác lại được, cô với Tiết An An từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm thân như chị em, đối với suy nghĩ của người kia rõ như lòng bàn tay.
Lại nói tiếp, lúc cô học trung học có theo đuổi một nam sinh, thật ra còn một phần nguyên nhân là khi học cấp ba, quá căng thẳng, cô cần phân tán lực chú ý của bản thân một chút, mới thả lỏng thoải mái học hành được. Mà Trương Sâm, cậu ta là người được nhiều bạn học nữ theo đuổi, hơi đẹp trai đồng thời hơi lưu manh, chơi bóng rổ tốt, thành tích cũng không tệ, tính tình hơi lạnh nhạt, đúng là thể loại nam sinh đương thời Trần Yên Thực thích, liếc mắt nhìn cậu ta một cái, tim sẽ đập liên hồi.
Mà hiển nhiên, không thành thục mê luyến sẽ làm chúng ta đem đối phương điểm tô cho đẹp quá mức, cho nên lúc đó, Trương Sâm chính là ánh trăng sáng trong lòng cô. Sau này cô theo đuổi cậu ấy, bị cự tuyệt một lần nữa, buồn phiền nho nhỏ cô càng cô gắng áp chế thì nó càng dâng trào, nhưng cô cũng không nhiều thời gian để thương tâm, đau khổ. Mãi đến khi tốt nghiệp trung học, Trần Yên Thực thử nói lại một lần nữa với Trương Sâm, không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp tục bị từ chối, lúc đó cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cố ý nói lại một lần nữa là vì theo đuổi một khoảng thời gian dài như vậy cũng nên chấm một dấu chấm tròn. Rồi sau đó, cô vẫn tiếp tục sống một cách thuận buồm xuôi gió.
Lúc lần đầu tiên cô yêu, cô cực kì nghiêm túc, có lẽ như Tiết An An nói, chưa nói tới tình yêu nam nữ, nhưng cô cũng đã nghiêm túc làm những việc của một người bạn gái nên làm rồi, mỗi ngày gọi điện thoại hai cuộc, mỗi tuần đều hẹn hò, có lẽ cô quá để tâm vào chuyện kết hôn sinh con, bằng không tại sao sau khi tốt nghiệp đại học cô lại đến cố hương của anh ta, thành phố C, ra sức làm việc? Nhưng mà đoạn tình cảm này qúa mức lý trí, cho nên khi đề cập đến vấn đề đụng vào nguyên tắc, thì rất dễ đổ vỡ. Đương nhiên nguyên tắc của cô bây giờ đã khác nhiều so với lúc đó.
Năm đó sau khi chia tay, cô vẫn một mình ở lại thành phố C, có lẽ lúc đó cảm thấy thành phố C quá vẹn toàn, cho rằng hết thảy đều nắm trong tay, bọn họ nhất định sẽ không chia tay, nhưng ra khi đó cô mới tìm được việc làm, vẫn chưa tập kỳ xong, đã mất bạn trai rồi, trở về với bộ dạng chật vật như thế, cô tuyệt đối không cho phép.
Mà sau đó không lâu, cô thấy bạn trai cũ cặp kè với một nữ sinh.
Nói không khó chịu là giả, dẫu sao thì cô cũng vì một đoạn tình cảm này mà trả giá rất nhiều, nhưng bị hiện thực đánh vào mặt, từ đó về sau, dần dần cô sinh ra cảm giác thất vọng với đàn ông. Cô cho rằng nói cho cùng, thì đàn ông theo đuổi phụ nữ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là lừa phụ nữ lên ~ giường mà thôi, bạn trai đuổi theo cô ba năm trước cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu cô cẩn thận nghĩ lại một chút, tuy rằng điểm cuối của việc đàn ông theo đuổi phụ nữ là cùng cút lên drap ~ giường, nhưng có người đàn ông mãi không chịu đi nhận giấy chứng nhận, cũng có người lại cam tâm tình nguyện rất muốn nhận giấy này, nhưng nguyện ý dùng ba năm để theo đuổi như người đàn ông ấy của cô, có lẽ cũng rất nghiêm túc.
Chuyện này vì cô vốn kiêu ngạo nên không nói gì với ba mẹ, luôn cắn răng chịu đựng, một mình ở thành phố C, tứ cố vô thân, thời điểm cô khó khăn nhất thì chẳng có một ai cả.
Vẫn là Tiết An An hiểu cô, vài lần trò chuyện đã cảm thấy cô kì lạ, ép hỏi lần nữa, Trần Yên Thực mới nói rõ tình hình thực tế với cô ấy, mà cô ấy đồng ý với Trần Yên Thực, không nói tiếng nào với ba Trần mẹ Trần, chỉ là gửi tiền tiết kiệm của mình qua tài khoản của Trần Yên Thực.
Khi ba Trần mẹ Trần biết, đã là một năm sau, Trần Yên Thực là con gái một, ba Trần mẹ Trần cũng luôn dùng thực tiễn và ‘dạy trai làm giàu, dạy gái phép tắc*’ để dạy, đối với Trần Yên Thực cũng không quá nghiêm khắc, mà quả thật, thành tích Trần Yên Thực tốt, không để người khác phải lo lắng, tuy ngẫu nhiên quậy phá làm phá vỡ hình tượng đứa trẻ phong nhã, nhưng trong mắt người lớn, cũng là một chuyện thật đáng yêu, cho nên lúc đó ba Trần và mẹ Trần nghe Trần Yên Thực nói thật, mẹ Trần cảm thấy Trần Yên Thực bị tủi thân rất lớn, hôm đó vội vã đi cùng ba Trần tới thành phố C, thấy cả người Trần Yên Thực gầy đi không chỉ một vòng so với lúc trước khi đến thành phố C, tức thời hốc mắt đỏ lên, cực lực thuyết phục Trần Yên Thực trở về, thành phố H đâu phải là không tìm được việc, cần gì phải bám mãi ở đây, huống chi sau khi trở về, không còn gánh nặng tiền thuê nhà tiền điện nước, còn có mẹ làm mấy món ăn dinh dưỡng cho cô, đâu cần phải vất vả như lúc này, nhưng Trần Yên Thực không chịu, nói là công việc ở đây vất vả lắm mới đi vào quỹ đạo, không chịu rời đi, cuối cùng ba Trần mẹ Trần không còn cách nào khác, lui một bước, nhưng buộc Trần Yên Thực phải đổi một chỗ ở tốt hơn một chút - - lúc đó vì cô chưa nhận được lương cao, cho nên chỉ dám thuê phòng giá rẻ mà thôi.
*Dạy trai làm giàu, dạy gái phép tắc: vốn là dưỡng nhi phú, dưỡng nữ chuẩn tắc, mình không biết Việt Nam mình có câu nào tương tự không nên mình edit sát luôn, nó không được vần lắm, thông cảm nhé :D
Đến mãi năm ngoái, vì ba Trần phải nhập viện phẫu thuật, cô mới buông bỏ công việc ở thành phố C, trở về thành phố H, nói cho cùng, dù bạn có kiên trì làm gì đấy, cũng không nhất định phải kiên trì đến cùng mới được.
Rồi sau đó cô gặp được Tạ Cảnh Thâm, kết hôn ở tuổi 28, coi như là đã thực hiện được kế hoạch khi tốt nghiệp của cô, chẳng qua là biến thành một người khác, mà rõ ràng, Tạ Cảnh Thâm là một nhân tuyển qua hoàn mĩ, có đôi khi Trần Yên Thực nhớ tới, đều cảm thấy, Tạ Cảnh Thâm đối với cô thật quá tốt, giống như ba cô vậy =.=.
Có thể Tạ Cảnh Thâm trong mắt cô, luôn quá mức hoàn mỹ, không giống phàm nhân thế tục, cho nên cô cảm thấy nếu đem những hành vi phong hoa tuyết nguyệt, nữ nhi thường tình sẽ làm vấy bẩn anh.
Nhưng thực ra Tạ Cảnh Thâm, anh cũng chỉ là một tục nhân rất đỗi bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook