Nỗi Nhớ Khắc Sâu
-
Chương 16
Edit: La Na
Trần Yên Thực ngủ thật không ngon lắm, dù sao bị một người đàn ông ôm vào ngực là chuyện cô chưa trải nghiệm bao giờ, lần trước tỉnh lại trong lòng Tạ Cảnh Thâm, cũng là do đã uống say không còn biết trời trăng gì.
Tạ Cảnh Thâm cũng ngủ không ngon, tay dùng chút lực, cố định Trần Yên Thực lại: "Ngủ ngoan nào."
Trần Yên Thực cạy tay anh: "Anh nới ra đi, không thoải mái."
Tạ Cảnh Thâm thả lỏng bớt, nhưng không buông ra: "Có thể ngủ chưa?"
Trần Yên Thực chuyển động, tìm một tư thế thoải mái.
Thấy cô không có động tĩnh gì, Tạ Cảnh Thâm nhìn chằm chằm cái ót của cô một lúc lâu mới nhắm mắt lại.
Nhưng anh vừa hơi LnQnđ buồn ngủ, bên kia lại động đậy, Tạ Cảnh Thâm nâng trán: "Lại làm sao?"
"Giường lớn như vậy, anh nhất định phải chen chúc với em sao?"
"Anh ôm vợ mình ngủ, có cái gì mà không đúng?"
... Vợ... lòng Trần Yên Thực có chút lung tung, mặt hơi phát sốt, may mà trong bóng đêm, Tạ Cảnh Thâm không nhìn thấy được, nhưng mà bác sĩ Tạ anh có thể cho người ta một thời gian để chuẩn bị không, người ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để làm vợ mà.
"Như vậy thật không thoải mái."
"Quen là được rồi."
Trần Yên Thực lại giật giật, có chút dỗi: "Vậy anh quen đi là được rồi."
Tạ Cảnh Thâm chuyển người lại, ấn Trần Yên Thực dưới thân, cực lực khống chế hơi thở bản thân: "Trần Yên."
"Hả?"
"Em có biết cái gì là cọ xát bốc cháy không?"
"Em, em..." Trần Yên Thực tốt xấu gì cũng nhiều năm đọc tiểu thuyết ngôn tình, làm sao có thể không hiểu, nhưng mà nói ra... Khụ khụ ~
Tạ Cảnh Thâm ý của cô hiểu lầm, càng áp càng thấp, cái cổ cô một cái: "Xem ra em vẫn không hiểu đàn ông lắm nhỉ?"
Trần Yên Thực khẽ run lên, tư thế này rất bị động, trong lòng cô có chút hoảng, hơn nữa cô chỉ mặc áo ngủ chứ bên trong không mặc đồ lót, giờ phút này gắn chặt với ngực của người đàn ông, khiến cô có chút sợ hãi, ngạc nhiên, cô vươn một bàn tay đẩy anh: "Tạ Cảnh Thâm, anh rất nặng, em thở không được nè."
Tạ Cảnh Thâm nghe giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của cô, môi hơi gợi lên, cuối cùng cũng biết sợ rồi sao? Cách lớp quần áo, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cô không khống chế được nhịp đập của tim.
Anh không đứng dậy, chút lực này của cô đối với anh mà nói chỉ như khêu khích, anh tiếp tục hôn nhẹ lên cổ cô: "Căng thẳng?"
Cơ thể Trần Yên Thực hơi cứng lại: "Tạ Cảnh Thâm, anh đứng lên đi, em khó chịu."
Tạ Cảnh Thâm hôn hôn xương quai xanh của cô, vẫn không đứng dậy như cũ: "Để anh dạy cho em cái gì gọi là cọ xát bốc lửa." Nói xong kéo tay cô vào ngực anh, rồi ấn vào chỗ nào đó đã muốn bùng nổ bên dưới.
Trần Yên Thực run lên, mặt đã hồng muốn nhỏ máu, muốn rút tay về, lại bị Tạ Cảnh Thâm kìm chặt, không thể nào rút được.
Tạ Cảnh Thâm vẫn không buông tha cho cô, mặt dán vào mặt cô: "Sao lại nóng như vậy?"
Trần Yên Thực hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, nghẹn khí thật vất vả mới hét được một câu: "Tạ Cảnh Thâm, anh lưu manh!"
Nhưng giọng hoàn toàn không có chút khí thế, nghe vào tai Tạ Cảnh Thâm chỉ có ~ tình, anh lại hôn hôn lên gương mặt cô: "Giở trò lưu manh với vợ mình, anh sai sao?"
Trần Yên Thực nghiêng đầu sang bên cạnh: "Tạ Cảnh Thâm, chúng ta không phải là..."
"Đừng nói nhiều có được hay không? Hôm nay chúng ta vừa đi nhận giấy, đã quên rồi à? Bây giờ em đang ở trên hộ khẩu nhà họ Tạ."
Trong đầu Trần Yên Thực mơ mơ hồ hồ hiện lên một ý niệm, lời này sao nghe thế nào cũng cảm thấy bản thân đã bị lừa?
Tạ Cảnh Thâm buông tay cô ra, dây áo ngủ trên vai cô xuống, Trần Yên Thực hoảng hốt, vội vội vàng vàng giữ chặt lấy tay anh, giọng nói hơi run run: "Tạ Cảnh Thâm, thật sự anh có thể cùng người không trong lòng làm chuyện ấy sao?"
"Ai nói anh không thích em? Hả?"
Tinh thần Trần Yên Thực hơi động, trong lòng thậm chí có thêm chút mong chờ, nhưng cô chưa kịp tiêu hóa, bên kia Tạ Cảnh Thâm đã kéo áo ngủ cô xuống , nắm giữ trắng mịn tròn đầy, quả thực khiến anh muốn buông vũ khí đầu hàng.
Trần Yên Thực kinh ngạc nhảy dựng, quên béng vì sao bản thân lại chờ mong, mềm yếu cầu xin: "Tạ Cảnh Thâm, đừng mà."
Lần trước lăn qua lăn lại với Tạ Cảnh Thâm là do uống rượu say, nhưng còn tỉnh táo, mà cô vẫn là phát sinh quan hệ với Tạ Cảnh Thâm thì có chút chướng ngại tâm lý, nói cho cùng thì cô vẫn chưa chuyển vị trí của anh từ bạn thân qua chồng mình.
Tạ Cảnh Thâm hôn lên cổ cô, giọng nói như mất tiếng: "Em có biết anh nhịn bao lâu rồi không?"
Trần Yên Thực nhắm mắt lại, nghiêng mặt không nói chuyện, động tác dưới tay anh cũng không ngừng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, quả thực làm cho người ta có chút xấu hổ và giận dữ.
Tạ Cảnh Thâm cũng không dám chơi lửa quá mức, sợ bản thân không dập được, cảm nhận được tim cô càng lúc đập càng nhanh, cơ thể hơi cứng ngắc, lúc này mới rời khỏi người cô: "Sợ à?"
Trần Yên Thực không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này hình như anh đang tính tha cho mình, Trần Yên Thực cảm thấy, vẫn nên nương theo ý anh thì tốt hơn, gật nhẹ đầu một cái, "Dạ" một tiếng, tràn đầy mong mỏi nhìn chằm chằm người phía trên.
Tạ Cảnh Thâm cảm nhận được tầm mắt của cô, vui vẻ từ đáy lòng, hít thở sâu mấy hơi, lúc mở miệng thì giọng nói như thường: "Còn hở chút là động không?"
Trần Yên Thực nhanh chóng lắc đầu: "Bất động luôn."
Tạ Cảnh Thâm cảm thụ được thân thể mềm mại dưới thân, rất muốn không quan tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là buông tha cho cô, kéo vai áo cô lên, giúp cô sửa sang lại áo ngủ, lúc này mới nằm sang bên cạnh, nghe Trần Yên Thực thở ra một hơi, ừh, quả thực là không nên là quá vui vẻ.
Anh chuyển người lại, ôm cô như lúc nãy: "Có thể ngủ chưa?"
"Rồi."
Vừa trải qua một trận mạo hiểm, lúc này Trần Yên Thực mới từ từ phục hồi tinh thần lại, phục hồi tinh thần lại rồi không biết làm sao lại giận dỗi, sao người này nói nghỉ là nghỉ vậy? Tình cảm mới vừa nãy chỉ là chọc cô chơi? Tiết An An đã từng nói, nếu một người đàn ông thật sự thích cậu, nhất định sẽ có dục ~ vọng với thân thể của cậu, nhưng người này vừa giả giả thật thật nói thích cô, một giây sau đã bỏ qua cho cô, đến mức đó rồi mà còn… còn có thể dừng lại, quả nhiên nói thích cô chỉ là trêu cô, trong lòng Trần Yên Thực hừ hừ, chuyển người lại, đưa lưng về phía anh.
Trần Yên Thực càng nghĩ càng giận, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rồi từ từ ngủ đi.
Cho nên mới nói phụ nữ thật mâu thuẫn, bác sĩ Tạ đáng thương, ôm trong lòng mà không được ăn, trong lòng nóng thật, không cách nào ngủ được. Nếu anh biết suy nghĩ của Trần Yên Thực, sợ tức chết mất, bây giờ cô đang mang thai, lúc trước lại suýt sinh non, bây giờ vẫn chưa qua thời kì ba tháng đầu nguy hiểm, anh nào dám hành động thiếu suy nghĩ, dừng không được cũng phải dừng, cũng may tự chủ của anh không tệ, không mất lý trí vào phút cuối, nhưng mà, em trai chậm chạp không chịu lui xuống là vì sao.
Thấy người nào đó hô hấp đều đặn, Tạ Cảnh Thâm nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, mở đèn bàn bên mình lên, xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng tắm, một hồi lâu mới đi ra, về lại trên giường, ôm ôn hương nhuyễn ngọc, lúc này mới từ từ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, anh dậy rất sớm, hao hết tâm tư làm một bữa sáng đơn giản, anh lo lắng không biết có khiến cô buồn nôn hay không.
Không ngờ người nào đó thi hành chính sách phi bạo lực bất hợp tác, mặc anh nói như thế nào, cô cứ khóa chăn lại không chịu mở ra, đây là không tiếng động kháng nghị với hành động “hung ác” của anh tối hôm qua.
Tạ Cảnh Thâm tự có cách của riêng mình: "Phụ nữ có thai không ăn bữa sáng ảnh hưởng không tốt tới cục cưng." Vì có cục cưng nên Trần Yên Thực có ý niệm kết hôn với anh, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng anh cũng không thể phủ nhận nó, cho nên, lấy cục cưng ra hù dọa cô, trăm lần đều linh.
Quả nhiên Trần Yên Thực không tình nguyện thò đầu từ trong chăn ra, liếc mắt nhìn anh một cái: "Đi ra ngoài, em thay quần áo."
Tạ Cảnh Thâm nghe lời đi ra ngoài, dọn tới dọn lui bữa sáng trên bàn ăn.
Trần Yên Thực rửa mặt xong đi ra, người nọ đang ngồi bên bàn ăn, đang xem di động, mặt mày thanh lãnh, nhìn không ra một tia không đứng đắn tối hôm qua.
Trần Yên Thực nhìn anh như vậy, nhất thời khó chịu khi rời giường bay mất hơn phân nửa.
Đi đến ngồi xuống đối diện anh, Tạ Cảnh Thâm liền cất máy: "Hẳn là cháo không còn nóng nữa rồi."
Trần Yên Thực ăn một hớp nhỏ, quả nhiên không còn nóng, rồi tiếp tục ăn.
Tạ Cảnh Thâm nhìn cô ăn cực kì ngon miệng, không có gì không khoẻ, lúc này mới yên lòng: "Về sau muốn ăn cái gì thì nói với anh, anh sẽ mua về nấu."
Tạ Cảnh Thâm tự giác đổ chuyện nấu cơm lên đầu mình, Trần Yên Thực cũng không cảm thấy không đúng chút nào, vốn là bản thân cô rất ít khi nấu cơm, cũng không thích nấu cơm, Tạ Cảnh Thâm đã nói như vậy, cô không chút giác ngộ nào muốn chia sẻ với Tạ Cảnh Thâm cả, quên sạch lời mẹ Trần dặn không còn một mảnh, cô gật gật đầu: "Dạ."
"Cả ngày hôm nay anh đều rảnh, đi chọn nhẫn cưới, còn phải đi thử áo cưới, em đi được không?"
Trần Yên Thực có tật tổng hợp lựa chọn, loại chuyện chọn nhẫn cưới này thật sự khiến cô rầu mà, tốt nhất là không đi, giao cho Tạ Cảnh Thâm là được rồi, miễn cho đến lúc đó do dự không chọn được, lãng phí thời gian mất.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tạ Cảnh Thâm, rất khác với bộ dáng thanh lãnh vô dục vô cầu ngồi đó vừa nãy, cô giật mình, lại hơi khó có thể từ chối, gật gật đầu: "Được."
Trần Yên Thực bị Tạ Cảnh Thâm quấn thật kĩ mang ra khỏi cửa, cũng không cho cô ngồi ở ghế phụ, mà là mở cửa sau, cho cô vào đó. Trần Yên Thực vừa thấy, trên ghế sau có cái gối, còn có một chiếc chăn mỏng, không khỏi quay đầu nhìn nhìn Tạ Cảnh Thâm: "Anh xem em là đối tượng quan trọng cần chăm sóc sao?"
Tạ Cảnh Thâm chăm chú nhìn bụng của cô: "Bây giờ em đúng là đối tượng quan trọng cần chăm sóc đó."
Trần Yên Thực bĩu môi, đi vào ngồi yên, Tạ Cảnh Thâm thấy thế mới quay về ghế lái, đóng cửa xe lại: "Lạnh thì đắp lên."
"Em biết rồi."
Tạ Cảnh Thâm khởi động xe: "Mệt thì nói với anh, chúng ta sẽ đi về."
"Tuân mệnh!"
Tạ Cảnh Thâm nhìn bộ dáng cô nghiêm trang khom mình chào, biết cô chọc mình, cũng không nói gì.
Đến tiệm đá quý, Tạ Cảnh Thâm hỏi cô thích dạng nhẫn gì, Trần Yên Thực chỉ nói đơn giản một một chút là được, hết thảy giao cho Tạ Cảnh Thâm quyết định, cũng may ánh mắt Tạ Cảnh Thâm không tệ, chọn nhẫn cô cũng rất thích, dễ dàng quyết định.
Tiếp theo là đi thử áo cưới, cả một ngày như vậy, Trần Yên Thực có chút chịu không nổi, thường thì lúc trước cô dạo phố cả một ngày cũng không cảm thấy gì, có thể bây giờ trong bụng có thêm một người, người cũng trở nên có chút yếu ớt hơn.
Tác giả có chuyện muốn nói: nói trình độ này có bị khóa không nhỉ~ rõ ràng là Trần Yên với bác sĩ Tạ cái gì cũng chưa phát sinh mà, hắc hắc~ chương này ngọt không ~
Trần Yên Thực ngủ thật không ngon lắm, dù sao bị một người đàn ông ôm vào ngực là chuyện cô chưa trải nghiệm bao giờ, lần trước tỉnh lại trong lòng Tạ Cảnh Thâm, cũng là do đã uống say không còn biết trời trăng gì.
Tạ Cảnh Thâm cũng ngủ không ngon, tay dùng chút lực, cố định Trần Yên Thực lại: "Ngủ ngoan nào."
Trần Yên Thực cạy tay anh: "Anh nới ra đi, không thoải mái."
Tạ Cảnh Thâm thả lỏng bớt, nhưng không buông ra: "Có thể ngủ chưa?"
Trần Yên Thực chuyển động, tìm một tư thế thoải mái.
Thấy cô không có động tĩnh gì, Tạ Cảnh Thâm nhìn chằm chằm cái ót của cô một lúc lâu mới nhắm mắt lại.
Nhưng anh vừa hơi LnQnđ buồn ngủ, bên kia lại động đậy, Tạ Cảnh Thâm nâng trán: "Lại làm sao?"
"Giường lớn như vậy, anh nhất định phải chen chúc với em sao?"
"Anh ôm vợ mình ngủ, có cái gì mà không đúng?"
... Vợ... lòng Trần Yên Thực có chút lung tung, mặt hơi phát sốt, may mà trong bóng đêm, Tạ Cảnh Thâm không nhìn thấy được, nhưng mà bác sĩ Tạ anh có thể cho người ta một thời gian để chuẩn bị không, người ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để làm vợ mà.
"Như vậy thật không thoải mái."
"Quen là được rồi."
Trần Yên Thực lại giật giật, có chút dỗi: "Vậy anh quen đi là được rồi."
Tạ Cảnh Thâm chuyển người lại, ấn Trần Yên Thực dưới thân, cực lực khống chế hơi thở bản thân: "Trần Yên."
"Hả?"
"Em có biết cái gì là cọ xát bốc cháy không?"
"Em, em..." Trần Yên Thực tốt xấu gì cũng nhiều năm đọc tiểu thuyết ngôn tình, làm sao có thể không hiểu, nhưng mà nói ra... Khụ khụ ~
Tạ Cảnh Thâm ý của cô hiểu lầm, càng áp càng thấp, cái cổ cô một cái: "Xem ra em vẫn không hiểu đàn ông lắm nhỉ?"
Trần Yên Thực khẽ run lên, tư thế này rất bị động, trong lòng cô có chút hoảng, hơn nữa cô chỉ mặc áo ngủ chứ bên trong không mặc đồ lót, giờ phút này gắn chặt với ngực của người đàn ông, khiến cô có chút sợ hãi, ngạc nhiên, cô vươn một bàn tay đẩy anh: "Tạ Cảnh Thâm, anh rất nặng, em thở không được nè."
Tạ Cảnh Thâm nghe giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của cô, môi hơi gợi lên, cuối cùng cũng biết sợ rồi sao? Cách lớp quần áo, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cô không khống chế được nhịp đập của tim.
Anh không đứng dậy, chút lực này của cô đối với anh mà nói chỉ như khêu khích, anh tiếp tục hôn nhẹ lên cổ cô: "Căng thẳng?"
Cơ thể Trần Yên Thực hơi cứng lại: "Tạ Cảnh Thâm, anh đứng lên đi, em khó chịu."
Tạ Cảnh Thâm hôn hôn xương quai xanh của cô, vẫn không đứng dậy như cũ: "Để anh dạy cho em cái gì gọi là cọ xát bốc lửa." Nói xong kéo tay cô vào ngực anh, rồi ấn vào chỗ nào đó đã muốn bùng nổ bên dưới.
Trần Yên Thực run lên, mặt đã hồng muốn nhỏ máu, muốn rút tay về, lại bị Tạ Cảnh Thâm kìm chặt, không thể nào rút được.
Tạ Cảnh Thâm vẫn không buông tha cho cô, mặt dán vào mặt cô: "Sao lại nóng như vậy?"
Trần Yên Thực hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, nghẹn khí thật vất vả mới hét được một câu: "Tạ Cảnh Thâm, anh lưu manh!"
Nhưng giọng hoàn toàn không có chút khí thế, nghe vào tai Tạ Cảnh Thâm chỉ có ~ tình, anh lại hôn hôn lên gương mặt cô: "Giở trò lưu manh với vợ mình, anh sai sao?"
Trần Yên Thực nghiêng đầu sang bên cạnh: "Tạ Cảnh Thâm, chúng ta không phải là..."
"Đừng nói nhiều có được hay không? Hôm nay chúng ta vừa đi nhận giấy, đã quên rồi à? Bây giờ em đang ở trên hộ khẩu nhà họ Tạ."
Trong đầu Trần Yên Thực mơ mơ hồ hồ hiện lên một ý niệm, lời này sao nghe thế nào cũng cảm thấy bản thân đã bị lừa?
Tạ Cảnh Thâm buông tay cô ra, dây áo ngủ trên vai cô xuống, Trần Yên Thực hoảng hốt, vội vội vàng vàng giữ chặt lấy tay anh, giọng nói hơi run run: "Tạ Cảnh Thâm, thật sự anh có thể cùng người không trong lòng làm chuyện ấy sao?"
"Ai nói anh không thích em? Hả?"
Tinh thần Trần Yên Thực hơi động, trong lòng thậm chí có thêm chút mong chờ, nhưng cô chưa kịp tiêu hóa, bên kia Tạ Cảnh Thâm đã kéo áo ngủ cô xuống , nắm giữ trắng mịn tròn đầy, quả thực khiến anh muốn buông vũ khí đầu hàng.
Trần Yên Thực kinh ngạc nhảy dựng, quên béng vì sao bản thân lại chờ mong, mềm yếu cầu xin: "Tạ Cảnh Thâm, đừng mà."
Lần trước lăn qua lăn lại với Tạ Cảnh Thâm là do uống rượu say, nhưng còn tỉnh táo, mà cô vẫn là phát sinh quan hệ với Tạ Cảnh Thâm thì có chút chướng ngại tâm lý, nói cho cùng thì cô vẫn chưa chuyển vị trí của anh từ bạn thân qua chồng mình.
Tạ Cảnh Thâm hôn lên cổ cô, giọng nói như mất tiếng: "Em có biết anh nhịn bao lâu rồi không?"
Trần Yên Thực nhắm mắt lại, nghiêng mặt không nói chuyện, động tác dưới tay anh cũng không ngừng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, quả thực làm cho người ta có chút xấu hổ và giận dữ.
Tạ Cảnh Thâm cũng không dám chơi lửa quá mức, sợ bản thân không dập được, cảm nhận được tim cô càng lúc đập càng nhanh, cơ thể hơi cứng ngắc, lúc này mới rời khỏi người cô: "Sợ à?"
Trần Yên Thực không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này hình như anh đang tính tha cho mình, Trần Yên Thực cảm thấy, vẫn nên nương theo ý anh thì tốt hơn, gật nhẹ đầu một cái, "Dạ" một tiếng, tràn đầy mong mỏi nhìn chằm chằm người phía trên.
Tạ Cảnh Thâm cảm nhận được tầm mắt của cô, vui vẻ từ đáy lòng, hít thở sâu mấy hơi, lúc mở miệng thì giọng nói như thường: "Còn hở chút là động không?"
Trần Yên Thực nhanh chóng lắc đầu: "Bất động luôn."
Tạ Cảnh Thâm cảm thụ được thân thể mềm mại dưới thân, rất muốn không quan tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là buông tha cho cô, kéo vai áo cô lên, giúp cô sửa sang lại áo ngủ, lúc này mới nằm sang bên cạnh, nghe Trần Yên Thực thở ra một hơi, ừh, quả thực là không nên là quá vui vẻ.
Anh chuyển người lại, ôm cô như lúc nãy: "Có thể ngủ chưa?"
"Rồi."
Vừa trải qua một trận mạo hiểm, lúc này Trần Yên Thực mới từ từ phục hồi tinh thần lại, phục hồi tinh thần lại rồi không biết làm sao lại giận dỗi, sao người này nói nghỉ là nghỉ vậy? Tình cảm mới vừa nãy chỉ là chọc cô chơi? Tiết An An đã từng nói, nếu một người đàn ông thật sự thích cậu, nhất định sẽ có dục ~ vọng với thân thể của cậu, nhưng người này vừa giả giả thật thật nói thích cô, một giây sau đã bỏ qua cho cô, đến mức đó rồi mà còn… còn có thể dừng lại, quả nhiên nói thích cô chỉ là trêu cô, trong lòng Trần Yên Thực hừ hừ, chuyển người lại, đưa lưng về phía anh.
Trần Yên Thực càng nghĩ càng giận, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rồi từ từ ngủ đi.
Cho nên mới nói phụ nữ thật mâu thuẫn, bác sĩ Tạ đáng thương, ôm trong lòng mà không được ăn, trong lòng nóng thật, không cách nào ngủ được. Nếu anh biết suy nghĩ của Trần Yên Thực, sợ tức chết mất, bây giờ cô đang mang thai, lúc trước lại suýt sinh non, bây giờ vẫn chưa qua thời kì ba tháng đầu nguy hiểm, anh nào dám hành động thiếu suy nghĩ, dừng không được cũng phải dừng, cũng may tự chủ của anh không tệ, không mất lý trí vào phút cuối, nhưng mà, em trai chậm chạp không chịu lui xuống là vì sao.
Thấy người nào đó hô hấp đều đặn, Tạ Cảnh Thâm nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, mở đèn bàn bên mình lên, xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng tắm, một hồi lâu mới đi ra, về lại trên giường, ôm ôn hương nhuyễn ngọc, lúc này mới từ từ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, anh dậy rất sớm, hao hết tâm tư làm một bữa sáng đơn giản, anh lo lắng không biết có khiến cô buồn nôn hay không.
Không ngờ người nào đó thi hành chính sách phi bạo lực bất hợp tác, mặc anh nói như thế nào, cô cứ khóa chăn lại không chịu mở ra, đây là không tiếng động kháng nghị với hành động “hung ác” của anh tối hôm qua.
Tạ Cảnh Thâm tự có cách của riêng mình: "Phụ nữ có thai không ăn bữa sáng ảnh hưởng không tốt tới cục cưng." Vì có cục cưng nên Trần Yên Thực có ý niệm kết hôn với anh, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng anh cũng không thể phủ nhận nó, cho nên, lấy cục cưng ra hù dọa cô, trăm lần đều linh.
Quả nhiên Trần Yên Thực không tình nguyện thò đầu từ trong chăn ra, liếc mắt nhìn anh một cái: "Đi ra ngoài, em thay quần áo."
Tạ Cảnh Thâm nghe lời đi ra ngoài, dọn tới dọn lui bữa sáng trên bàn ăn.
Trần Yên Thực rửa mặt xong đi ra, người nọ đang ngồi bên bàn ăn, đang xem di động, mặt mày thanh lãnh, nhìn không ra một tia không đứng đắn tối hôm qua.
Trần Yên Thực nhìn anh như vậy, nhất thời khó chịu khi rời giường bay mất hơn phân nửa.
Đi đến ngồi xuống đối diện anh, Tạ Cảnh Thâm liền cất máy: "Hẳn là cháo không còn nóng nữa rồi."
Trần Yên Thực ăn một hớp nhỏ, quả nhiên không còn nóng, rồi tiếp tục ăn.
Tạ Cảnh Thâm nhìn cô ăn cực kì ngon miệng, không có gì không khoẻ, lúc này mới yên lòng: "Về sau muốn ăn cái gì thì nói với anh, anh sẽ mua về nấu."
Tạ Cảnh Thâm tự giác đổ chuyện nấu cơm lên đầu mình, Trần Yên Thực cũng không cảm thấy không đúng chút nào, vốn là bản thân cô rất ít khi nấu cơm, cũng không thích nấu cơm, Tạ Cảnh Thâm đã nói như vậy, cô không chút giác ngộ nào muốn chia sẻ với Tạ Cảnh Thâm cả, quên sạch lời mẹ Trần dặn không còn một mảnh, cô gật gật đầu: "Dạ."
"Cả ngày hôm nay anh đều rảnh, đi chọn nhẫn cưới, còn phải đi thử áo cưới, em đi được không?"
Trần Yên Thực có tật tổng hợp lựa chọn, loại chuyện chọn nhẫn cưới này thật sự khiến cô rầu mà, tốt nhất là không đi, giao cho Tạ Cảnh Thâm là được rồi, miễn cho đến lúc đó do dự không chọn được, lãng phí thời gian mất.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tạ Cảnh Thâm, rất khác với bộ dáng thanh lãnh vô dục vô cầu ngồi đó vừa nãy, cô giật mình, lại hơi khó có thể từ chối, gật gật đầu: "Được."
Trần Yên Thực bị Tạ Cảnh Thâm quấn thật kĩ mang ra khỏi cửa, cũng không cho cô ngồi ở ghế phụ, mà là mở cửa sau, cho cô vào đó. Trần Yên Thực vừa thấy, trên ghế sau có cái gối, còn có một chiếc chăn mỏng, không khỏi quay đầu nhìn nhìn Tạ Cảnh Thâm: "Anh xem em là đối tượng quan trọng cần chăm sóc sao?"
Tạ Cảnh Thâm chăm chú nhìn bụng của cô: "Bây giờ em đúng là đối tượng quan trọng cần chăm sóc đó."
Trần Yên Thực bĩu môi, đi vào ngồi yên, Tạ Cảnh Thâm thấy thế mới quay về ghế lái, đóng cửa xe lại: "Lạnh thì đắp lên."
"Em biết rồi."
Tạ Cảnh Thâm khởi động xe: "Mệt thì nói với anh, chúng ta sẽ đi về."
"Tuân mệnh!"
Tạ Cảnh Thâm nhìn bộ dáng cô nghiêm trang khom mình chào, biết cô chọc mình, cũng không nói gì.
Đến tiệm đá quý, Tạ Cảnh Thâm hỏi cô thích dạng nhẫn gì, Trần Yên Thực chỉ nói đơn giản một một chút là được, hết thảy giao cho Tạ Cảnh Thâm quyết định, cũng may ánh mắt Tạ Cảnh Thâm không tệ, chọn nhẫn cô cũng rất thích, dễ dàng quyết định.
Tiếp theo là đi thử áo cưới, cả một ngày như vậy, Trần Yên Thực có chút chịu không nổi, thường thì lúc trước cô dạo phố cả một ngày cũng không cảm thấy gì, có thể bây giờ trong bụng có thêm một người, người cũng trở nên có chút yếu ớt hơn.
Tác giả có chuyện muốn nói: nói trình độ này có bị khóa không nhỉ~ rõ ràng là Trần Yên với bác sĩ Tạ cái gì cũng chưa phát sinh mà, hắc hắc~ chương này ngọt không ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook