Edit by:Kimin

Hang Sóc.

Vừa mới từ bộ phép thuật trở về, ông Weasley đã được bà Weasley tặng cho một cái ôm tràn đầy lo lắng.

"Arthur, mình cuối cùng cũng về rồi, em lo cho mình muốn điên luôn. Nghe nói Azkaban có tù nhân vượt ngục, ở Cúp Quidditch quậy một trận rầm rang hết trơn. Arthur, anh với mấy đứa nhỏ đều ổn hết, thật may mắn, thật sự may mắn quá ~~~". Giọng nói bà Weasley có chút nghẹn ngào.

"Sao cơ chứ? đã đưa tin rồi à, để anh coi xem..."

"Anh biết ngay sẽ như thế này mà", sắc mặt ông đỏ chót, có chút giận dữ đập vào cái bàn.

[Mọi người nghe đoạn này đây: "Nếu những phù thủy và pháp sư đang khiếp vía nín thở chờ đợi tin tức ở bìa rừng trông chờ một sự trấn an của Bộ Pháp Thuật, thì họ đã thất vọng một cách đau buồn. Một viên chức của Bộ Pháp Thuật đi ra khỏi khu rừng sau khi Dấu hiệu Đen xuất hiện một lúc khẳng định là không ai bị thương tích, nhưng không chịu cung cấp thêm tin tức gì hết. Chưa biết là lời tuyên bố này có bác được hay không những lời đồn đại là nhiều thi hài đã được đem ra khỏi khu rừng khoảng một giờ sau đó.Không một ai bị thương tích. Chứ tôi còn có thể nói gì khác? Những lời đồn đại là nhiều thi hài đã được đem ra khỏi khu rừng...Chúng ta cứ chờ xem sao đi]

Bản dịch: Lý Lan – Harry Potter và Chiếc cốc lửa.

"Con mụ Rita Skeeter đáng chết!" Ông Weasley quăng tờ báo cái bịch xuống bàn "Mấy thi hài được đem ra khỏi khu rừng... Hay lắm, theo lời dặm mắm thêm muối của mụ ta, bây giờ chắc chắn tin vịt đã nổi lên tứ phía hết rồi".

Ông Weasley hít một hơi thật sâu, thở dài, ông hôn nhẹ cái trán vợ mình "Molly, xin lỗi mình. Chuyện này cần phải làm sáng tỏ nhiều thứ nữa, anh phải đi một chuyến lên sở cái đã".

Harry thì đang gấp rút cùng người bạn mới qua thư của mình nói chuyện tâm sự.

"Nghe nói lúc ở World Cup có xuất hiện hỗn loạn, cậu không sao chứ?– D to H"

"Không sao hết á. Nhưng mà... hồi sáng thứ bảy lúc tôi tỉnh dậy, vết sẹo tôi lại đau nữa. Quan trọng là ba ngày sau, Tử Thần Thực Tử liền xuất hiện, dấu hiệu đen của Voldemort cũng theo đó một lần nữa hiện hữu trên bầu trời. Cảm giác kì kì sao í — HP

P/s: Có thể nói cho tôi biết cậu thật sự là ai không? Tôi cảm giác là chúng ta hẳn là rất quen với nhau đó".

Cú mèo bay xa, Harry gõ đầu mình mấy cái, bản thân mình chắc điên mất rồi, thế mà đem chuyện này kể cho một người lạ quơ lạ quắc nào đó. Tuy rằng, được rồi, cậu ta nhìn sơ sơ cũng không giống người xấu! Vì sao mình lại thấy cậu ta cho mình cảm giác là người đáng tin cậy nhỉ? Harry hoàn toàn bối rối.

Cốc cốc cốc

Con cú mèo mổ vào cửa sổ phát ra âm thanh

"Ối, lại là cậu bé cao ngạo đây sao, vị chủ nhân nhỏ của mày đem cho tao cái gì đấy?"

Hary nhìn cái túi to tướng, có xíu khó hiểu. Con cú mèo ném cái túi xuống, kiêu ngạo trừng mắt liếc cho cậu một cái. Harry mở cái túi ra, là một lá thư cùng với một quyển sách —. Harry ước lượng quyển sách trên tay, bắt đầu xem thư:

"Harry thân ái:

Thật buồn khi phải nói với cậu, bây giờ tôi không thể nói cho cậu biết tôi là ai được, chẳng qua, tôi nghĩ không lâu nữa đâu.

Tôi đã hỏi vấn đề của cậu với vị cha đỡ đầu của tôi — đương nhiên tôi không đề cập đến tên cậu rồi. Ông ấy nói có khả năng do phép thuật hắc ám tạo thành mối liên hệ giữa linh hồn của hai người. Bế quan bí thuật có hiệu quả trong việc ngăn chặn mối liên hệ này. Quyển này tôi tìm thấy trong thư viện nhà mình, hy vọng có thể giúp được cho cậu".

Harry đọc xong dòng thư, ôm quyển sách vào trong lòng, tràn ngập cảm giác ấm áp.

Trang viên Malfoy.

Hiện tại mỗi ngày Draco đều chôn người bên trong thư viện, nghiên cứu những quyển sách mà kiếp trước dường như hắn không bao giờ đụng qua của gia tộc.

— Vấn đề của Harry làm hắn hoang mang. Kiếp trước thời điểm hắn còn cùng Harry người sống ta chết, có thể nói ở giữa hai người cũng coi là hiểu biết lẫn nhau, nhưng trước giờ hắn vẫn không biết Harry có căn bệnh bí mật, vết sẹo lâu lâu lại phát đau. Sự thật hiển nhiên, đây là tổn thương do phép thuật hắc ám gây ra, lại còn cùng Chúa tể Hắc Ám có sự liên quan chặt chẽ, thêm một biến số có lực uy hiếp cao ha!

Vết sẹo đau...vết sẹo đau...linh hồn bị thương...linh hồn lành lặn...linh hồn phân liệt, tiếp theo...Trường Sinh Linh Giá!!! Tất thối Merlin!!! Khỏi cần nói đi, cái kia là sự thật!!!

Cảm giác chân tướng bị bản thân đoán trúng làm Draco suy sụp hẳn, cả người như bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc.

Ông Lucius cũng buồn bực nốt, con trai cái tí tẹo gì cũng không thèm nói với ông. Kể ra thì từ lúc Draco thức tỉnh huyết thống, thì càng ngày càng thần bí, thậm chí ngay cả hành tung của thằng nhỏ cũng bắt đầu trở nên khó lường. Điều này làm cho vị quý tộc bạch kim luôn muốn thấu hiểu con dzai trở cảm thấy thất bại, đau lòng quá trời, còn khó chịu hơn là — cậu quý tử không cho ông hôn miếng nào hết!!!

"Luke, đó là con trai mình, anh muốn biết thì đi mà hỏi!" Lucius mấy ngày nay mặt dài thường thượt. Narcissa lúc đầu cảm thấy gương mặt biến sắc của chồng cũng có gì đó thú vị, bây giờ cũng nhịn hết nỗi gào lên — thiệt là, mặt mỗi lúc mỗi dài, con trai thì không thèm để ý, có phải ăn hiếp người lương thiện hay không?!

"Rồng nhỏ, ta nghĩ con hẳn là phải cho ta một lời giải thích. Về chuyện lí do gì con tự tiện rời khỏi lều trại của nhà mình, thêm nữa, con dùng độn thổ, ta không nhớ bản thân có dạy con độn thổ mà? Người cha già đáng thương này của con đang đau lòng đây này".

Draco bất đắc dĩ nhìn cha mình đang làm vẻ mặt khổ sở, không lẽ mấy ngày nay mình biểu hiện rõ ràng vậy sao? Ngay cả cha cũng bắt đầu "act cute" với mình cơ đấy.

Draco vẫn luôn suy xét chuyện này, bây giờ "Con nghĩ cha càng muốn tận mắt thấy một ít chuyện"

Hắn rút ký ức mình ra, ký ức màu trắng bạc ở trong chậu tưởng ký quay cuồng thành một lớp sương khói mờ ảo.

Bất đắc dĩ bị bắt khắc lên người dấu hiệu hắc ám một cách nhục nhã, hoảng sợ khi tận mắt thấy giáo sư Dumbledore ngã xuống từ tháp thiên văn, áp lực và tuyệt vọng khi bị thẩm án, đau thấu tâm can khi Potter qua đời...

Khi dứt ra khỏi đoạn ký ức mơ hồ kia, sắc mặt Lucius đã trắng bệch cả rồi. Đứa con trai đáng thương của ông, đứa con từ nhỏ được ông đặt vào lòng bàn tay lớn lên, làm sao thằng bé lại trải qua hết những chuyện đó chứ! Ông ôm chặt lấy con trai mình, thấy bao nhiêu cũng không đủ, giọng nói run rẩy "Rồng nhỏ".

"Cha, con ổn mà, khoảng thời gian đó con đều trải qua hết rồi, huống chi bây giờ...mọi người vẫn ở đây với con, đều tốt đẹp hết". Giọng nói Draco có chút nghẹn lại.

"Rồng nhỏ, con chưa bao giờ nghe qua chuyện này đúng chứ, vậy con có biết...."

"Không biết ạ" Draco biết cha mình muốn hỏi gì đó, nhưng mà "Cha, con càng tin tưởng đây là Merlin ban ân cho con".

"Không, việc này, tựa như phép thuật thời không con à. Con ngẫm lại đi, khi thời không thay đổi, liền có may mắn nhỏ bé nghịch chuyển thời gian. Hơn nữa..." Lucius hạ giọng " Gia đình Potter là hậu nhân của Peverell, sự kế thừa của bọn họ không dừng lại đâu con" Lucius trầm ngâm một lúc "Ví dụ như... Phép thuật vượt qua tử vong".

Draco như đang suy tư điều gì.

............

Cuối cùng...

"Cha, Barty Crouch Con bị xét xử kết quả ra sao rồi ạ?" Draco có điều hơi lo lắng.

"Việc hắn bất tỉnh là con làm đúng không, một bùa Choáng hoàn hảo đấy con trai". Lucius nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh tóc có hơi rối, mái tóc bạch kim không vuốt keo cảm giác khi sờ lên rất mềm mượt "Dĩ nhiên nhận một nụ hôn Giám ngục, chấp hành ngay lập tức".

Azkaban.

Trước buổi phán xét ngày hôm qua, lời cầu xin của Barty Crouch con vẫn còn văng vẳng bên tai "Bella, tao không hoàn thành nhiệm vụ Lord đã giao. Mày nhất định phải nghĩ cách chuồn ra ngoài, chúa tể đang suy yếu, Đuôi Trùn là thằng không đáng tin, mày nhất định phải tìm cách..."

Mụ đang bà tóc tai rối bời nhếch khóe miệng "Đúng là ăn hại...."

"Nhưng mà, cũng đến lúc phải ra ngoài rồi". Nhớ đến phong thái uy nghiêm của chủ nhân, con ngươi của mụ ta vốn dĩ tối tăm cũng trở nên nóng rực sáng lòe... Chúa tể, người phải chờ Bella.

Sắp khai giảng, Draco bận rộn cuối cùng cũng ngơi tay, mấy ngày nay hắn vẫn luôn gấp rút thu dọn đồ đạc hành lý.

"Hôm nay xảy ra một việc rất thú vị". Khóe miệng Lucius không tự giác cong lên, ông bây giờ tự giác đối xử với thằng con trai mình như một người trưởng thành. Tất nhiên khi được mưa gió chiến tranh tẩy rửa, Draco xuất sắc vượt qua sự mong muốn của ông. Sản nghiệp nhà Malfoy chậm rãi có xu thế hướng về phía Muggle, Lucius cũng đem những tin mới nhất cung cấp cho Draco.

"Về tên điên kia – Alastor "Mắt điên" Moody. Ông ta nói rằng nghe thấy có người xông vào sân nhà mình. Người kia lặng lẽ từ phòng nghỉ đi đến, bị hắn phục kích trong thùng rác".

"Ổng làm cái gì trong thùng rác chứ?" Draco hỏi, đời trước cha hắn ở trang viên cũng không kể hắn nghe chuyện này.

"Phát ra một tiếng vang to đùng đáng sợ, tiếp theo đem cả mớ rác rưởi quẳng hết vào trong".

"Vậy cái người xông vào sâu đâu cha?"

Lucius khinh miệt cười "Ai rảnh mà khuya lơ khuya lắt lẻn vào sân nhà ông ta chứ? Không chừng là một con mèo hoang nào đó mới ở bên ngoài cắn lộn thua, lang thang không có chỗ đi nên đi lạc vào đó thôi. Cha nghe đồn, ông ta càng lớn tuổi lại càng trở nên đa nghi, đi đâu cũng thấy phù thủy hắc ám".

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Draco đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám xanh của ông, Lucius rớt cục quý tộc ho một tiếng "Khụ, Rồng nhỏ, còn đừng nói với cha đó là thật nha? Một tên phù thủy hắc ám xông vào nhà của một cha già điên".

"Chưa biết chừng. Kiếp trước người xông vào nhà ông ta là người bạn cũ của chúng ta... Barty Crouch Con".

"Quần của Merlin!".

"Chẳng qua có điều hơi sai, Barty Crouch Con đã chết, thế quái nào lại có người lẻn vào nhà của Moody cơ chứ, liệu có phải.....?"

Lucius hiểu rõ ý tứ của hắn "Cha già điên đó tuy đầu óc có hơi chập mạch, nhưng trình độ phép thuật của ông ta khá cao, sẽ không xuất hiện lại việc này nữa đâu!". Cổ họng ông chuyển động lên xuống một ít.

"Không chắc đâu ạ, kiếp trước tên Barty Crouch con trình độ không nên cơm cháo gì, mà hắn vẫn thành công đó thôi".

"Dĩ nhiên là do đánh lén rồi con". Quý tộc lớn hiểu rõ gật đầu "Con yên tâm đi Rồng nhỏ. Ta sẽ kêu Severus chú ý ông ta. Nếu là giả thì chỉ cần tống vào mồm hắn một lọ chân dược là được". Lucius khóe miệng gợi lên nụ cười "Dù sao ông bạn già của ta cũng là bậc thầy độc dược xuất sắc nhất!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương