Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng
-
Chương 27: Bất Chu - Một
Editor: Minh
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Ngày mùa thu, núi Bất Chu tỏa ra hơi mát dìu dịu, người tu tiên có linh khí hộ thể, vì vậy vẫn mặc áo lụa mỏng, thỉnh thoảng tung bay giữa ngàn lá khắp núi, tô điểm tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ nhất ngày thu.
Mấy ngày gần đây, Đằng Chi Sơ thường xuyên ra ngoài, một mình Bạch Tỉ chơi đùa vui vẻ, ngoài việc tu luyện thì chính là chăm bón mấy nhánh đào và cây bông gòn ngoài cửa, làm vườn trồng hoa cỏ tốt hơn nuôi chó mèo nhiều, cảnh đẹp ý vui không nói, càng không phải quay về nơi lộn xộn, tọa kỵ của nàng cũng không giống, không có việc gì tuyệt đối sẽ không tìm nàng, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, chỉ không qua lại với nhau, xí xí xí, nàng cũng không nóng nảy, khế ước bán thân đã ký rồi, còn sợ hắn chạy sao.
Thế nhưng, khi không có một lý do nào, tóm lại vẫn có chút chuyện bất an thường nhảy ra đột ngột. Trong khi Bạch Tỉ khó khăn lắm mới có thể làm vết xước trong lòng thanh tịnh một hồi thì nó (tức là những chuyện bất an) lại cào cho lòng người phát hoảng đến mức không có chỗ nào yên ổn được. Lúc ngẩng đầu, Bạch Tỉ nhìn thấy trong phòng cách vách có bóng người lay động.
Đêm qua, nàng mới biết được có hàng xóm mới vào ở, mới nhìn lướt qua, thân hình khá quen.
"Két….t…” Cửa bị đẩy ra, Lưu Niệm Khanh mặc áo dài màu trắng xanh, có lẽ ánh mắt của Bạch Tỉ quá nóng bỏng, Lưu Niệm Khanh hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy đôi mắt của Bạch Tỉ, tình cảnh có một chút xấu hổ, Bạch Tỉ nhếch miệng cười cười, tỏ vẻ có ý tốt.
Lưu Niệm Khanh gật đầu một cái xem như là trả lời, sau đó xoay người vào nhà.
Cái người này, Bạch Tỉ có ấn tượng đặc biệt khắc sâu, nếu như nói trước đây lúc Vương Linh đến sơn môn, bối cảnh của Vương thị làm cho danh tiếng của nàng ta nhất thời có một không hai, Lưu Niệm Khanh này lại dựa vào bản lĩnh thực sự của mình làm kinh diễm (kinh động + ái mộ) Tứ Tọa (bốn người ở vị trí cao). Sau khi nhập môn, những trận đấu khảo thí lớn lớn nhỏ nhỏ, nếu hắn nhận mình là thứ hai thì không người nào dám nhận là số một. Có lần Bạch Tỉ hỏi sư tôn Tiêu Diễn rằng vì sao không chọn Lưu Niệm Khanh chứ?
"A Tỉ, ưu điểm lớn nhất của đệ tử giỏi không phải là thiên phú dị bẩm, mà là tâm."
Nghe qua từng câu một thì nàng hiểu, thế nhưng gắn kết lại thì nàng hoàn toàn không hiểu, đương nhiên cái này không quan trọng. Sau này Lưu Niệm Khanh làm đệ tử nội môn của Ôn Cửu, sư đồ bọn họ đều rất khiêm nhường, có người nói năm đó Ôn Cửu vô cùng chăm học, khổ luyện, thuộc về loại hình ít có quanh năm bế quan. Từ lúc vào Ôn Cửu môn, Lưu Niệm Khanh cũng bắt đầu biến thành người cuồng tu luyện, bế quan lâu ngày, ngay cả lúc cảnh giới Bồng Lai bí mật mở ra cũng bỏ lỡ.
Đặc biệt giống trong thế tục gian khổ học tập suốt mười năm, cuối cùng khi mở cửa sổ... Cuộc thi đã qua rồi...
Nghĩ tới đây Bạch Tỉ cười ha hả, tiếng cười tuy nhỏ nhưng ở trong tiểu viện trống trải thì có chút đột ngột, Lưu Niệm Khanh bị giật mình đẩy cửa đi ra ngoài, Bạch Tỉ nghĩ, xem ra học bá (ý nói người học giỏi nhất - bá chủ học tập) muốn tìm nàng nói chuyện--
Lưu Niệm Khanh ném mấy hòn đá nhỏ ra, bày một trận pháp đơn giản, một lần nữa trở về nhà.
Bạch Tỉ: Sư tôn của ngươi...
--
"Lưu Niệm Khanh, đi ra, mau đánh một trận vui sướng thoải mái với ta đi."
"Đừng tưởng rằng ngươi ẩn áp, ta sẽ không tìm được ngươi."
"Đường đường là Bất Chu, hóa ra chỉ nuôi thành thứ hèn nhát."
"Lưu Niệm Khanh, sợ thì ngươi lăn ra đây."
Không đến nửa tháng, Bạch Tỉ đã bắt đầu sinh ra oán niệm sâu đậm đối với hàng xóm mới của nàng, ngươi không thể đi ra ngoài đánh cho người mắng núi câm miệng được sao? Ồn ào có phiền hay không.
Lại mười ngày nữa trôi qua, người mắng núi vẫn tràn đầy tinh lực như cũ, người bị kêu vẫn bất động như núi như cũ. Chỉ có con cá trong chậu là nàng bị vạ lây, cuối cùng nhịn không nổi.
Bạch Tỉ với khí thế hung hăng đứng ở dưới cửa núi Bất Chu, tràn đầy giận dữ và quát: "Tiểu thí hài* ở đâu đấy, tỷ tỷ dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép."
*Tiểu thí hài: Thằng nhóc rắm thúi
Giữa không trung, thiếu niên cầm đinh ba* trong tay, cả người ăn mặc gọn gàng bên ngoài khoác một bộ áo giáp màu bạc trắng, hổ hổ sinh phong**. Hắn nhìn thấy người đến ứng chiến là một cô nương xinh đẹp chói mắt, khuôn mặt tái đi ngay lập tức.
*Nguyên văn là Tam Xoa Kích, tức là cây kích có ba xiên, y chang cây đinh ba của thần Poisedon ấy.
**Hổ hổ sinh phong: Ý nói uy vũ như hổ, tràn đầy sinh lực tạo ra cơn gió mãnh liệt
"Cô nương, nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, ta không đành lòng làm mặt ngươi bị xước."
Cơn tức của Bạch Tỉ lập tức bốc lên cao, tiểu tử khốn kiếp này đúng là dạng chó hình người, nói tới nói lui cũng quá ngả ngớn, Bạch Tỉ sải bước đến phía sau hắn, nhằm ngay phía sau lưng hắn mà chém một đao xuống thật hung ác. Trước mặt, ảo ảnh nhoáng lên, giọng nói thiếu niên truyền đến từ phía sau Bạch Tỉ.
"Súc Địa Thành Thốn*, không sai."
*Súc Địa Thành Thốn - Súc Địa Thuật, một phép huyền ảo rút gọn cự ly dài thành cự ly ngắn trong gang tấc.
Hai người ngươi tới ta đi đánh với nhau mấy trăm hiệp, cũng không phân thắng bại, thiếu niên từ lúc ban đầu sinh long hoạt hổ dần dần có chút rơi xuống thế hạ phong (thế yếu hơn), ngược lại Bạch Tỉ có thần thái sáng láng, linh lực giống như lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, càng đánh càng dũng cảm, mắt thấy đối phương đã bắt đầu thở gấp, Bạch Tỉ tăng nhanh tốc độ công kích, chuẩn bị ra chiêu lớn với đối phương.
Thiếu niên rút khỏi trăm mét, liên tục xua tay: "Dừng một chút, tỷ tỷ cao chiêu, lần sau tiểu đệ trở lại lãnh giáo."
Chạy đến phân nửa hắn lại quay lại, cợt nhả, nói một câu: “Đúng rồi, ta tên Vũ Văn Dạ, ngày khác gặp lại.” Lúc này hắn mới như một làn khói không thấy tăm hơi.
Bạch Tỉ "hừ” một tiếng, hếch hếch cằm, nghĩ thầm: Gặp lại cái đồ muội muội nhà ngươi, ngươi biết tỷ tỷ ta tên họ là gì sao? Cái họ Vũ Văn này, Bạch Tỉ có biết đến, là một gia tộc mới quật khởi, số người không nhiều lắm, thế nhưng lại có thực lực nổi trội, dũng mãnh hiếu chiến, điển hình lấy chiến đấu làm đạo.
--
Trên tầng cao của Bất Chu, ngoài Tử Ngôn tiên tử ra, từ môn chủ Phục Thiên chân nhân đến trưởng lão Ôn Cửu gần đây tâm tình đều không tốt. Việc tu sửa bầu trời vẫn luôn không rõ ràng, Phục Thiên chân nhân mơ hồ cảm thấy ở địa phương hắn không nhìn thấy, có chút gì đó đã bắt đầu không giống nữa, khác với Môn chủ lòng mang thiên hạ, Ôn Cửu càng phiền muộn vì nhi nữ tình trường, Tử Ngôn tiên tử thì gần đây trở nên rất khác, bắt đầu thích chăm chút ngoại hình, còn hay bất chợt chạy đến chân núi, tám chín phần là đến gặp mặt cái tên Vương Kiệm kia.
Chẳng hạn như ngày hôm nay, trong chính điện Vạn Nhẫn Phong chỉ có Phục Thiên chân nhân mặt mày ủ dột và Ôn Cửu với thần trí lãng du bềnh bồng ở nơi xa xôi. Hai người đứng trước chiếc ao có bề mặt như mặt kính, mặt ao trầm tĩnh nhiều năm qua bị hé mở, Phục Thiên chân nhân kích động vạn phần.
"Đằng Xà Thần Quân xuất thế!"
Ôn Cửu bị một tiếng này làm cho hoàn hồn, chất phác gật đầu, hỏi: "Sao Môn chủ biết được -- "
Mặt của Phục Thiên Chân Nhân mang vẻ đắc ý: "Ao nước này gọi là Tư Không, là nơi mà năm đó dựng dục (thai nghén) ra thần thú Đằng Xà và Bạch Ly. Làm một trong lục thân, Đằng Xà thần quân sẽ không xuất hiện ở tu tiên giới, mặc dù khi xuất hiện chỉ cần hắn ẩn nấp khí tức thần quân cũng sẽ không bị người khác phát hiện, thế nhưng có một loại tình huống, hắn phải phóng xuất ra khí tức Thần Quân, tương tự chiếu cáo với giới tu tiên Cửu Châu, Thần Quân xuống phàm trần, tất nhiên là có chuyện lớn sắp xảy ra, trước mắt đại sự chỉ có một, đó chính là tu sửa bầu trời."
Phục Thiên Chân Nhân trầm tư một hồi, tiếp tục nói: "Còn có một truyền thuyết về ao Tư Không, năm đó Nữ Oa ngồi lên Đằng Xà Bạch Ly, là đôi thần thú duy nhất trên thế gian, có người nói từng ở bên cách ao Tư Không.” Hắn nhìn thật sâu về phía nước ao: "Đã bái thiên địa."
Trong lúc thần thú được phong tước, có không ít dã sử truyền thuyết tương tự, nhưng phần lớn đều không bệnh mà chấm dứt, lần đầu tiên Ôn Cửu nghe nói còn có kiểu bái thiên địa thế này, nghĩ đến tình cảm của mình, thực sự là người không bằng thú...
--
Cũng trong lúc đó tại đầm ở Bất Chu có một Đại Yêu lớn lên có màu đen giống rắn lại không phải rắn, đỉnh đầu mọc lên hai sừng, lưng mọc hai cánh, nổi lên mặt nước, nó vỗ cánh bay lên, trôi nổi trên Cửu Châu non xanh nước biếc, nơi đi qua sương trắng như khói tràn ngập, Đại Yêu ngẩng cao đầu rắn, một tiếng rồng gầm vang vọng trời đất...
Môn chủ và trưởng lão của Tam đại Tiên Môn đều đi ra, các đại gia tộc ở trong Cửu Châu đều phái ra người đắc lực của gia tộc thăng lên giữa trời. Gió mây biến ảo, các thế lực khắp Cửu Châu đều kiễng chân mà đợi.
"Ta phụng theo di chiếu của đại thần Nữ Oa, tu sửa khung trời phía Tây, người tu tiên ở Cửu Châu đợi mệnh điều khiển, phàm biết được có người có được sức mạnh Kim và sức mạnh Thổ thuần khiết, tức khắc báo lên."
Trong tiếng nói nghiêm nghị có lực kinh sợ thật lâu không tiêu tan, mọi người đều xưng dạ. Sương trắng tan đi, mấy môn chủ và gia chủ thấy người đến đầy đủ, nói chuyện phiếm vài câu với nhau, ngoại trừ vì vinh quang của gia tộc ra chính là dẫn dắt tiểu bối, chỉ có một vị có quần áo dường như không quá hợp, người này mặc một áo choàng màu đen, cả khuôn mặt đều giấu trong mũ, mấy lọn tóc rũ xuống bên ngoài y phục, thân hình đồ sộ, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nói dù chỉ một câu, đi theo phía sau hắn là một nam tử ăn mặc quái dị. Thoạt nhìn không đến ba mươi, cả người là áo xanh ngắn, vẻ mặt vẽ xấu, viền mắt vẽ xanh, môi tím đen, hợp với phàm trần giống như kiểu tóc có đủ ngũ độc (gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tiết Đoan Ngọ, vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc), nhìn thế nào cũng thấy giống người bị trúng độc lâu ngày trở nên bệnh hoạn.
Thường Dương Sơn có vị chân nhân lặng lẽ nói câu: "Người của Mạc Vấn Thiên."
Có người tiếp lời: "Thì ra là bại tướng Bất Chu dưới tay Tiêu Diễn, không phải người này vừa tìm nơi nương tựa bên cạnh Mạc Vấn Thiên đó chứ."
Hai người cho nhau ánh mắt "Ngươi hiểu đấy", đều tự tránh ra.
Nam tử có khuôn mặt vẽ sặc sỡ bỗng nhiên quay đầu, nhìn bóng lưng của hai người kia rồi nở nụ cười, tà khí từ tận trong xương tủy.
--
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Ngày mùa thu, núi Bất Chu tỏa ra hơi mát dìu dịu, người tu tiên có linh khí hộ thể, vì vậy vẫn mặc áo lụa mỏng, thỉnh thoảng tung bay giữa ngàn lá khắp núi, tô điểm tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ nhất ngày thu.
Mấy ngày gần đây, Đằng Chi Sơ thường xuyên ra ngoài, một mình Bạch Tỉ chơi đùa vui vẻ, ngoài việc tu luyện thì chính là chăm bón mấy nhánh đào và cây bông gòn ngoài cửa, làm vườn trồng hoa cỏ tốt hơn nuôi chó mèo nhiều, cảnh đẹp ý vui không nói, càng không phải quay về nơi lộn xộn, tọa kỵ của nàng cũng không giống, không có việc gì tuyệt đối sẽ không tìm nàng, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, chỉ không qua lại với nhau, xí xí xí, nàng cũng không nóng nảy, khế ước bán thân đã ký rồi, còn sợ hắn chạy sao.
Thế nhưng, khi không có một lý do nào, tóm lại vẫn có chút chuyện bất an thường nhảy ra đột ngột. Trong khi Bạch Tỉ khó khăn lắm mới có thể làm vết xước trong lòng thanh tịnh một hồi thì nó (tức là những chuyện bất an) lại cào cho lòng người phát hoảng đến mức không có chỗ nào yên ổn được. Lúc ngẩng đầu, Bạch Tỉ nhìn thấy trong phòng cách vách có bóng người lay động.
Đêm qua, nàng mới biết được có hàng xóm mới vào ở, mới nhìn lướt qua, thân hình khá quen.
"Két….t…” Cửa bị đẩy ra, Lưu Niệm Khanh mặc áo dài màu trắng xanh, có lẽ ánh mắt của Bạch Tỉ quá nóng bỏng, Lưu Niệm Khanh hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy đôi mắt của Bạch Tỉ, tình cảnh có một chút xấu hổ, Bạch Tỉ nhếch miệng cười cười, tỏ vẻ có ý tốt.
Lưu Niệm Khanh gật đầu một cái xem như là trả lời, sau đó xoay người vào nhà.
Cái người này, Bạch Tỉ có ấn tượng đặc biệt khắc sâu, nếu như nói trước đây lúc Vương Linh đến sơn môn, bối cảnh của Vương thị làm cho danh tiếng của nàng ta nhất thời có một không hai, Lưu Niệm Khanh này lại dựa vào bản lĩnh thực sự của mình làm kinh diễm (kinh động + ái mộ) Tứ Tọa (bốn người ở vị trí cao). Sau khi nhập môn, những trận đấu khảo thí lớn lớn nhỏ nhỏ, nếu hắn nhận mình là thứ hai thì không người nào dám nhận là số một. Có lần Bạch Tỉ hỏi sư tôn Tiêu Diễn rằng vì sao không chọn Lưu Niệm Khanh chứ?
"A Tỉ, ưu điểm lớn nhất của đệ tử giỏi không phải là thiên phú dị bẩm, mà là tâm."
Nghe qua từng câu một thì nàng hiểu, thế nhưng gắn kết lại thì nàng hoàn toàn không hiểu, đương nhiên cái này không quan trọng. Sau này Lưu Niệm Khanh làm đệ tử nội môn của Ôn Cửu, sư đồ bọn họ đều rất khiêm nhường, có người nói năm đó Ôn Cửu vô cùng chăm học, khổ luyện, thuộc về loại hình ít có quanh năm bế quan. Từ lúc vào Ôn Cửu môn, Lưu Niệm Khanh cũng bắt đầu biến thành người cuồng tu luyện, bế quan lâu ngày, ngay cả lúc cảnh giới Bồng Lai bí mật mở ra cũng bỏ lỡ.
Đặc biệt giống trong thế tục gian khổ học tập suốt mười năm, cuối cùng khi mở cửa sổ... Cuộc thi đã qua rồi...
Nghĩ tới đây Bạch Tỉ cười ha hả, tiếng cười tuy nhỏ nhưng ở trong tiểu viện trống trải thì có chút đột ngột, Lưu Niệm Khanh bị giật mình đẩy cửa đi ra ngoài, Bạch Tỉ nghĩ, xem ra học bá (ý nói người học giỏi nhất - bá chủ học tập) muốn tìm nàng nói chuyện--
Lưu Niệm Khanh ném mấy hòn đá nhỏ ra, bày một trận pháp đơn giản, một lần nữa trở về nhà.
Bạch Tỉ: Sư tôn của ngươi...
--
"Lưu Niệm Khanh, đi ra, mau đánh một trận vui sướng thoải mái với ta đi."
"Đừng tưởng rằng ngươi ẩn áp, ta sẽ không tìm được ngươi."
"Đường đường là Bất Chu, hóa ra chỉ nuôi thành thứ hèn nhát."
"Lưu Niệm Khanh, sợ thì ngươi lăn ra đây."
Không đến nửa tháng, Bạch Tỉ đã bắt đầu sinh ra oán niệm sâu đậm đối với hàng xóm mới của nàng, ngươi không thể đi ra ngoài đánh cho người mắng núi câm miệng được sao? Ồn ào có phiền hay không.
Lại mười ngày nữa trôi qua, người mắng núi vẫn tràn đầy tinh lực như cũ, người bị kêu vẫn bất động như núi như cũ. Chỉ có con cá trong chậu là nàng bị vạ lây, cuối cùng nhịn không nổi.
Bạch Tỉ với khí thế hung hăng đứng ở dưới cửa núi Bất Chu, tràn đầy giận dữ và quát: "Tiểu thí hài* ở đâu đấy, tỷ tỷ dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép."
*Tiểu thí hài: Thằng nhóc rắm thúi
Giữa không trung, thiếu niên cầm đinh ba* trong tay, cả người ăn mặc gọn gàng bên ngoài khoác một bộ áo giáp màu bạc trắng, hổ hổ sinh phong**. Hắn nhìn thấy người đến ứng chiến là một cô nương xinh đẹp chói mắt, khuôn mặt tái đi ngay lập tức.
*Nguyên văn là Tam Xoa Kích, tức là cây kích có ba xiên, y chang cây đinh ba của thần Poisedon ấy.
**Hổ hổ sinh phong: Ý nói uy vũ như hổ, tràn đầy sinh lực tạo ra cơn gió mãnh liệt
"Cô nương, nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, ta không đành lòng làm mặt ngươi bị xước."
Cơn tức của Bạch Tỉ lập tức bốc lên cao, tiểu tử khốn kiếp này đúng là dạng chó hình người, nói tới nói lui cũng quá ngả ngớn, Bạch Tỉ sải bước đến phía sau hắn, nhằm ngay phía sau lưng hắn mà chém một đao xuống thật hung ác. Trước mặt, ảo ảnh nhoáng lên, giọng nói thiếu niên truyền đến từ phía sau Bạch Tỉ.
"Súc Địa Thành Thốn*, không sai."
*Súc Địa Thành Thốn - Súc Địa Thuật, một phép huyền ảo rút gọn cự ly dài thành cự ly ngắn trong gang tấc.
Hai người ngươi tới ta đi đánh với nhau mấy trăm hiệp, cũng không phân thắng bại, thiếu niên từ lúc ban đầu sinh long hoạt hổ dần dần có chút rơi xuống thế hạ phong (thế yếu hơn), ngược lại Bạch Tỉ có thần thái sáng láng, linh lực giống như lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, càng đánh càng dũng cảm, mắt thấy đối phương đã bắt đầu thở gấp, Bạch Tỉ tăng nhanh tốc độ công kích, chuẩn bị ra chiêu lớn với đối phương.
Thiếu niên rút khỏi trăm mét, liên tục xua tay: "Dừng một chút, tỷ tỷ cao chiêu, lần sau tiểu đệ trở lại lãnh giáo."
Chạy đến phân nửa hắn lại quay lại, cợt nhả, nói một câu: “Đúng rồi, ta tên Vũ Văn Dạ, ngày khác gặp lại.” Lúc này hắn mới như một làn khói không thấy tăm hơi.
Bạch Tỉ "hừ” một tiếng, hếch hếch cằm, nghĩ thầm: Gặp lại cái đồ muội muội nhà ngươi, ngươi biết tỷ tỷ ta tên họ là gì sao? Cái họ Vũ Văn này, Bạch Tỉ có biết đến, là một gia tộc mới quật khởi, số người không nhiều lắm, thế nhưng lại có thực lực nổi trội, dũng mãnh hiếu chiến, điển hình lấy chiến đấu làm đạo.
--
Trên tầng cao của Bất Chu, ngoài Tử Ngôn tiên tử ra, từ môn chủ Phục Thiên chân nhân đến trưởng lão Ôn Cửu gần đây tâm tình đều không tốt. Việc tu sửa bầu trời vẫn luôn không rõ ràng, Phục Thiên chân nhân mơ hồ cảm thấy ở địa phương hắn không nhìn thấy, có chút gì đó đã bắt đầu không giống nữa, khác với Môn chủ lòng mang thiên hạ, Ôn Cửu càng phiền muộn vì nhi nữ tình trường, Tử Ngôn tiên tử thì gần đây trở nên rất khác, bắt đầu thích chăm chút ngoại hình, còn hay bất chợt chạy đến chân núi, tám chín phần là đến gặp mặt cái tên Vương Kiệm kia.
Chẳng hạn như ngày hôm nay, trong chính điện Vạn Nhẫn Phong chỉ có Phục Thiên chân nhân mặt mày ủ dột và Ôn Cửu với thần trí lãng du bềnh bồng ở nơi xa xôi. Hai người đứng trước chiếc ao có bề mặt như mặt kính, mặt ao trầm tĩnh nhiều năm qua bị hé mở, Phục Thiên chân nhân kích động vạn phần.
"Đằng Xà Thần Quân xuất thế!"
Ôn Cửu bị một tiếng này làm cho hoàn hồn, chất phác gật đầu, hỏi: "Sao Môn chủ biết được -- "
Mặt của Phục Thiên Chân Nhân mang vẻ đắc ý: "Ao nước này gọi là Tư Không, là nơi mà năm đó dựng dục (thai nghén) ra thần thú Đằng Xà và Bạch Ly. Làm một trong lục thân, Đằng Xà thần quân sẽ không xuất hiện ở tu tiên giới, mặc dù khi xuất hiện chỉ cần hắn ẩn nấp khí tức thần quân cũng sẽ không bị người khác phát hiện, thế nhưng có một loại tình huống, hắn phải phóng xuất ra khí tức Thần Quân, tương tự chiếu cáo với giới tu tiên Cửu Châu, Thần Quân xuống phàm trần, tất nhiên là có chuyện lớn sắp xảy ra, trước mắt đại sự chỉ có một, đó chính là tu sửa bầu trời."
Phục Thiên Chân Nhân trầm tư một hồi, tiếp tục nói: "Còn có một truyền thuyết về ao Tư Không, năm đó Nữ Oa ngồi lên Đằng Xà Bạch Ly, là đôi thần thú duy nhất trên thế gian, có người nói từng ở bên cách ao Tư Không.” Hắn nhìn thật sâu về phía nước ao: "Đã bái thiên địa."
Trong lúc thần thú được phong tước, có không ít dã sử truyền thuyết tương tự, nhưng phần lớn đều không bệnh mà chấm dứt, lần đầu tiên Ôn Cửu nghe nói còn có kiểu bái thiên địa thế này, nghĩ đến tình cảm của mình, thực sự là người không bằng thú...
--
Cũng trong lúc đó tại đầm ở Bất Chu có một Đại Yêu lớn lên có màu đen giống rắn lại không phải rắn, đỉnh đầu mọc lên hai sừng, lưng mọc hai cánh, nổi lên mặt nước, nó vỗ cánh bay lên, trôi nổi trên Cửu Châu non xanh nước biếc, nơi đi qua sương trắng như khói tràn ngập, Đại Yêu ngẩng cao đầu rắn, một tiếng rồng gầm vang vọng trời đất...
Môn chủ và trưởng lão của Tam đại Tiên Môn đều đi ra, các đại gia tộc ở trong Cửu Châu đều phái ra người đắc lực của gia tộc thăng lên giữa trời. Gió mây biến ảo, các thế lực khắp Cửu Châu đều kiễng chân mà đợi.
"Ta phụng theo di chiếu của đại thần Nữ Oa, tu sửa khung trời phía Tây, người tu tiên ở Cửu Châu đợi mệnh điều khiển, phàm biết được có người có được sức mạnh Kim và sức mạnh Thổ thuần khiết, tức khắc báo lên."
Trong tiếng nói nghiêm nghị có lực kinh sợ thật lâu không tiêu tan, mọi người đều xưng dạ. Sương trắng tan đi, mấy môn chủ và gia chủ thấy người đến đầy đủ, nói chuyện phiếm vài câu với nhau, ngoại trừ vì vinh quang của gia tộc ra chính là dẫn dắt tiểu bối, chỉ có một vị có quần áo dường như không quá hợp, người này mặc một áo choàng màu đen, cả khuôn mặt đều giấu trong mũ, mấy lọn tóc rũ xuống bên ngoài y phục, thân hình đồ sộ, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nói dù chỉ một câu, đi theo phía sau hắn là một nam tử ăn mặc quái dị. Thoạt nhìn không đến ba mươi, cả người là áo xanh ngắn, vẻ mặt vẽ xấu, viền mắt vẽ xanh, môi tím đen, hợp với phàm trần giống như kiểu tóc có đủ ngũ độc (gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tiết Đoan Ngọ, vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc), nhìn thế nào cũng thấy giống người bị trúng độc lâu ngày trở nên bệnh hoạn.
Thường Dương Sơn có vị chân nhân lặng lẽ nói câu: "Người của Mạc Vấn Thiên."
Có người tiếp lời: "Thì ra là bại tướng Bất Chu dưới tay Tiêu Diễn, không phải người này vừa tìm nơi nương tựa bên cạnh Mạc Vấn Thiên đó chứ."
Hai người cho nhau ánh mắt "Ngươi hiểu đấy", đều tự tránh ra.
Nam tử có khuôn mặt vẽ sặc sỡ bỗng nhiên quay đầu, nhìn bóng lưng của hai người kia rồi nở nụ cười, tà khí từ tận trong xương tủy.
--
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook