“A, chào Mary, em mang cháu gái anh đến cho anh, rồi lại mải vui quên bế con bé lên gác đấy à?”

Matt ngẩng lên nhìn họ ở ngưỡng cửa. Anh ta có vẻ không ngượng ngùng chút nào khi bị bắt gặp đang húp thìa súp do một vị khách bón cho. Thế mà anh ta đã khăng khăng với nàng ngay từ hôm bị thương rằng mình hoàn toàn tự ăn được - đây đúng là một kẻ chẳng biết xấu hổ là gì.

“Em rất vui được gặp anh, Matt, nhưng thực ra em đến chơi với cô Wetherby thôi. Em không thể ở lại lâu hơn để cho anh chơi đùa với Hope được. James chắc đã đói bụng lắm rồi, và em phải về gấp đây. Nào các quý cô, đã đến lúc chúng ta phải về rồi. Sắp tối rồi đấy.”

Caroline cảm thấy may mắn khi Matt và Mary nói chuyện với nhau mà không nhìn về phía nàng lấy một lần. Nàng cắn môi nghĩ, nếu điều đó xảy ra, nàng chắc sẽ không thể giữ mồm giữ miệng. Nếu Matt hỏi nàng điều gì đó, nàng sẽ không chịu trách nhiệm cho những lời lẽ mà mình đáp trả, mặc dù nàng cũng chẳng hiểu tại sao mình lại quá đỗi tức giận trước cảnh tượng vừa rồi. Nàng chắc chắn chẳng có quyền gì với Matt cả! Và nàng cũng kiên quyết tự nhủ rằng mình cũng chẳng mong muốn có quyền gì với anh ta hết!

“Ồ!” Đáp lại lời nhắc nhở của Mary, Hannah ngoảnh lại và cười khúc khích. “Tôi không để ý tới thời gian. Tôi thấy anh Mathieson chưa đụng tới thức ăn, nên muốn xem liệu mình có thể dỗ anh ấy ăn một hai miếng được không. Nếu muốn chóng hồi phục thì anh ấy phải giữ gìn sức khỏe.”

“Anh Mathieson nói nhờ có chị tôi bón cho mà món xúp ngon hẳn lên.” Patience lịch sự đứng dậy.

“Hẳn rồi,” Caroline trả lời hết sức duyên dáng, vì Patience đang nói với nàng. Nàng gắng không ném ánh mắt hình viên đạn về phía Matt khi anh cuối cùng cũng quay sang nhìn nàng. Trông thấy vẻ mặt nàng, anh cau mày lại, và mở miệng như thể định nói gì đó. Trước khi anh kịp thốt ra một lời, Hannah đã chặn họng bằng cách đút một thìa súp vào giữa đôi môi đang hé mở với sự khéo léo đáng khen ngợi.

“Hannah? cô đã xong chưa...?” Mary nhướng mày với bạn mình trong lúc Matt nuốt thìa súp.

“Ồ vâng. Tôi tin là cho dù có tôi giúp đỡ, anh ấy cũng chẳng nhét nổi miếng nào vào bụng nữa. Xúp đã hơi nguội. Nhưng anh ấy cũng ăn được khá nhiều rồi, và anh ấy có thể ăn ít bánh táo của tôi để tráng miệng,” Hannah kết luận rồi đứng dậy. Sau khi đặt thìa vào bát rồi để bát lên cái bành cạnh giường, cô ta quay sang ngắm nhìn Matt với vẻ sở hữu khiến Caroline càng điên tiết.

“Tôi muốn ăn bánh quá!” Mặc dù Matt chỉ khẽ nhếch mép để đáp lại nụ cười của Hannah, nhưng đối với đôi tai của Caroline, câu nói đó lịch sự hơn bất cứ điều gì anh từng nói với nàng kể từ lúc anh gặp nàng. Nàng kiềm chế hết sức, cố gắng duy trì thái độ vui vẻ khi hai chị em Hannah đi ra cửa, và bước lùi lại để tránh đường cho họ đi qua.

“Có lẽ tôi nên cho cô biết công thức nấu món xúp của tôi? Món cô nấu khá bổ dưỡng, nhưng cách tôi làm còn rất ngon miệng nữa. Anh Mathieson sẽ không thấy khó nuốt.” Giọng điệu kẻ cả của cô ta khiến đôi mắt Caroline ánh lên một tia sát khí. May mà nàng chưa trả lời thì Mary đã lên tiếng trước.

“Món xúp của cô Wetherby chắc chắn không khó nuốt chút nào, Hannah,” Mary nhẹ nhàng quở trách khi hai chị em Hannah ra tới ngoài hành lang.

Hannah bật cười áy náy. “Ồ, cô biết là tôi không có ý nói như thế mà! Chỉ là tôi quan tâm đến sức khỏe của anh Mathieson quá thôi. Dĩ nhiên tôi biết cô ấy đang cố gắng làm hết sức mình rồi.”

Giọng cô ta như đang nói chuyện với một quản gia vậy. Điều đó khiến Caroline thắc mắc không hiểu người ta đồn đại thế nào về vị trí của nàng trong nhà Mathieson. Rồi nàng thầm nghiến răng kết luận rằng, qua lời của thuyền trưởng Rowse và có Chúa mới biết là còn những ai nữa, chắc hẳn mọi người đều nghĩ nàng là một nô lệ không chính thức. Ý nghĩ đó khiến nàng giận sôi lên và đỏ bừng mặt. Nhưng nàng vẫn cố gắng nhoẻn miệng để ra vẻ là mình đang cười.

“Tôi rất muốn biết cách chị nấu xúp,” nàng nói đãi bôi. “Nhưng chắc nên để lúc khác, vì phu nhân Mathieson đang vội về nhà.”

“Ồ vâng, chúng tôi phải đi thật rồi. Và làm ơn gọi tôi là Mary.” Mary vừa nói vừa cười với Caroline. Ít nhất thì vợ James cũng sẵn sàng coi nàng là một thành viên trong gia đình. Mặc dù, sau khi suy nghĩ kỹ, Caroline cho rằng đó chẳng qua là vì nàng đang chăm sóc cho Matt mà thôi!

“Cảm ơn. Và chị cũng phải gọi tôi là Caroline đấy nhé.” Lại một nụ cười gượng gạo nữa khiến nàng cảm giác như má mình sắp nứt toác.

“Cô không cần phải tiễn chúng tôi đâu. Tôi vốn quen thuộc đường đi lối lại ở đây mà.” Mary đã bế Hope xuống cầu thang, Hannah và Patience theo sau. Loáng cái họ đã ra khỏi nhà và vẫy tay tạm biệt. Caroline vẫy tay đáp lại, rồi bắt đầu đi xuôi theo hành lang, quyết định sẽ không nói những gì mà nàng muốn nói với Matt. Rồi nàng sực nhớ ra cái bát và cái thìa vẫn còn trên bàn bèn quay lại để lấy. Đây sẽ là lần cuối cùng nàng quay lại phòng Matt trong ngày hôm nay. Daniel có thể mang bữa tối lên cho anh trai giống như tối hôm qua, và cả tối hôm kia nữa! Từ sau lần đụng chạm thân thể tai hại giữa họ hai hôm trước, Caroline đã tránh Matt hết sức có thể. Hôm qua là lễ Sabbath, các em trai và con trai của Matt đều tới nhà thờ dự lễ. Matt được miễn vì anh đang nằm liệt giường, còn Caroline thì phải ở lại chăm sóc anh. Thế là nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc mang đồ ăn lên cho anh và giúp anh những chuyện khác cho đến khi các em anh quay về. Vì vậy, hai người họ đã ngầm thực hiện một cuộc chiến tranh lạnh. Nàng đã tuân thủ điều này suốt cả ngày dài, và tiếp tục tuân thủ nó mãi mãi! Còn lâu nàng mới nói ra một lời tử tế với Matt!

“Nếu em không thấy phiền, thì tôi muốn ăn một miếng bánh táo. Cô Forrester là một đầu bếp đại tài. Em cũng nên nếm thử cho biết.”

Anh thốt ra câu nói đó lúc Caroline đang băng ngang căn phòng để lấy bát và thìa, khiến xương sống nàng cứng đờ lại. Nhưng nàng chẳng biểu lộ chút giận dữ nào trước sự sốt sắng của anh với cái bánh dù là bằng lời nói hay nét mặt.

“Tôi sẽ mang lên cho anh. Tôi thì không thích đồ ngọt lắm.”

“Em không thích à? May quá. Mực dù có tận hai cái bánh nhưng chắc vẫn chẳng đủ. Davey, John và các em tôi đều thích bánh táo của cô Forrester đến phát điên lên.”

“Vậy sao anh không cưới quách cô ta cho rồi, thế có phải là được ăn bánh mỗi ngày không?” Caroline không thể kiềm lại câu nói mỉa mai ấy lúc nàng ra khỏi phòng.

“Một đầu bếp giỏi thì cũng đáng giá đấy, nhưng chưa đáng để tôi phải cưới làm vợ.” Matt nói với theo nàng bằng giọng vô cùng hài hước. Là một người từng trải, dĩ nhiên anh đã nhận ra sự tức tối của nàng và cảm thấy rất thích thú.

Trong bếp, Caroline thả bát và thìa vào xô bát đĩa bẩn rồi quay sang cắt bánh táo. Mùi quế và táo thoảng đưa vào mũi nàng, khiêu khích nàng nếm thử, thế là nàng bèn đưa tay véo một mẩu. Phải công nhận rằng bánh táo này rất ngon. Matt sẽ thích nó lắm đây. Ý nghĩ đó khiến Caroline khó chịu khôn tả. Dưới chân nàng, Millicent kêu meo meo. Caroline bèn cắt cho nó một mẩu bánh lớn, với hy vọng nó có vị giác tốt hơn. Con mèo ngửi ngửi và cắn thử một miếng nhỏ, rồi bắt đầu say sưa ngấu nghiến.

“Et tu [1], Millicent?” Caroline chua chát lẩm bẩm. Đúng lúc đó thì nàng nảy ra một ý tưởng.

[1] Cả mày cũng thích à?

Trước khi kịp suy nghĩ lại, nàng đã luồn lưỡi dao vào giữa lớp vỏ và nhân của miếng bánh mà nàng vừa cắt cho Matt, khéo léo nhấc phần vỏ bên trên lên, và rắc một đống muối lên lớp táo ngon lành bên dưới. Sau đó, như vẫn đang bị ma xui quỷ khiến, Caroline hớn hở nhỏ thêm vài giọt nước đắng, bỏ vào vài lát hành thái nhỏ và một giọt mỡ cừu. Nàng ăn hết phần cùi của mấy quả sơ ri, rồi vừa cười toe toét vừa liếm sạch mấy cái hột và nhét chúng thật sâu vào bên trong bánh. Cuối cùng nàng đặt trả vỏ bánh về chỗ cũ, chuyển miếng bánh sang một cái đĩa sạch, và mang nó lên gác kèm thêm một tách trà ngon cho Matt.

“Của anh đây.” Đó là câu nói vui vẻ nhất mà nàng dành cho anh suốt mấy ngày nay.

“Cảm ơn.”

Matt vẫn ngồi tựa người trên gối. Caroline chỉ việc đưa đĩa bánh và tách trà cho anh. Nàng quan sát anh đặt cái đĩa lên bụng và nhấp một ngụm trà, cố gắng che giấu cảm giác háo hức.

“Ngon quá.” Anh nhấm nháp tách trà, đôi mắt xanh tò mò nhìn nàng qua mép tách. Rõ ràng Matt đang thắc mắc tại sao nàng vẫn còn nán lại trong phòng, sau khi đã nhọc công né tránh mình suốt hai ngày qua. Để tránh bị nghi ngờ, Caroline hơi quay người đi và lấy mép tạp dề lau bụi trên bàn.

Matt nhấp một ngụm trà nữa và nhìn nàng làm việc, vẫn chưa đụng đến miếng bánh đặt trong lòng.

“Tôi đút bánh giúp anh nhé?” cuối cùng Caroline cất tiếng, vì không thể chịu đựng sự trì hoãn lâu hơn. Có vẻ như lời nàng nói chanh chua hơn nàng định, nhưng dù sao chăng nữa, điều đó cũng giúp anh khỏi dấy lên nghi ngờ.

“Em biết rõ là tôi có thể tự làm mà.”

“Ồ, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng khi được góa phụ Forrester giúp thì anh lại có vẻ rất sẵn lòng.”

Đôi mắt Matt nheo lại, và trước sự bực bội của Caroline, mắt anh ánh lên một tia thích thú. Đáng lẽ nàng phải ngậm miệng lại; đáng lẽ nàng không nên nói quá nhiều.

“À, nhưng em và Hannah Forrester rất khác nhau,” anh nói mập mờ.

“Ý anh là gì?” Caroline hỏi, quay hẳn người về phía anh, hai tay chống nạnh vì nghĩ mình vừa bị xúc phạm. Nhưng anh chỉ nhướng một bên lông mày với nàng, lắc đầu, và tiếp tục nhấm nháp tách trà với vẻ thích thú mà không buồn trả lời. Sau một thoáng Caroline giận dữ quay đi.

“Mary thật tốt bụng khi muốn làm bạn với em. Vợ của James là một người phụ nữ tử tế.”

Đang phủi bụi cho tấm rèm trong lúc đợi Matt cắn miếng bánh táo, Caroline liền đớ người khi nghe thấy câu nói đó.

“Tại sao chúng tôi không thể làm bạn với nhau? Một trong hai chúng tôi có điều gì đó không ổn sao?” Đôi mắt nàng đằng đằng sát khí, nhắm thẳng vào khuôn mặt anh. Nếu Matt là một người đàn ông cẩn trọng, chắc hẳn anh sẽ ngừng lại.

“Tôi thấy em chẳng có mấy điểm chung với cô ấy. Mary có một cuộc sống yên bình và là người phụ nữ rất đức hạnh”

“Ý anh là tôi thì không ư?” Sự phẫn nộ khiến giọng của Caroline run rẩy.

Matt ngẩng lên, vẻ mặt ngơ ngác.

“Tôi không có ý so sánh, nhưng hoàn cảnh của em quá khác biệt so với cô ấy.”

“Thật vậy ư?” Ngực Caroline căng phồng bên trong chiếc váy cotton màu xanh nhạt.

“Thật ra hoàn cảnh của em khác xa tất cả phụ nữ trong thị trấn này. Như Hannah Forrester chẳng hạn. Tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thấy cô ấy phạm phải một sai lầm nào. Cô ấy là một người phụ nữ tốt.” Tới lúc đó thì nàng bỗng nghi ngờ anh đang trêu mình. Miệng Matt khẽ nhếch lên tự mãn, và đôi mắt lóe lên sáng rực dưới mí mắt cố tình cụp xuống.

“Cộng thêm cả việc chị ta nấu ăn rất ngon, có vẻ anh đang ca tụng chị ta hết lời thì phải.”

Vì nghi ngờ anh đang trêu mình, Caroline cố gắng kìm chế để không mắc mưu anh. Thay vào đó, nàng mỉm cười với anh. “Ăn bánh đi.”

“Tôi ăn đây.” Sau khi đưa cái tách rỗng cho nàng, anh nhấc dĩa lên và xắn một miếng bánh thật to. Caroline hồi hộp đến mức suýt đánh rơi cái tách. Nàng sốt ruột theo dõi khi anh cho bánh vào miệng.

Matt chỉ sung sướng được trong một thoáng. Rồi đôi mắt anh mở to, khuôn mặt méo xẹo, và anh nhổ phắt miếng bánh ra đĩa.

“Đồ-tiểu-yêu!” Matt la lên. “Em đã cố tình làm hỏng cái bánh táo ngon lành!”

“Tôi ư?” Caroline tròn mắt nhìn anh. Tuy trong lòng sung sướng đến nỗi cổ họng đau rát vì cố nén cười, nhưng nàng vẫn gắng duy trì vẻ vô tội.

“Phải, em đấy! Em đã bỏ muối và đủ thứ nữa mà Chúa mới biết là gì vào trong miếng bánh này!”

“Anh thật là nực cười! Chị Forrester là người làm nó chứ đâu phải tôi.”

“Chỉ vì tức tối!”

“Tức tối á?”

“Và ghen tỵ!”

“Ghen tỵ?”

Ánh mắt họ đụng nhau tóe lửa. Caroline vênh mặt và chuẩn bị bỏ đi khỏi phòng. Matt khoanh tay trước ngực và quắc mắt nhìn nàng, và rồi mặt anh chợt biến sắc. Mắt anh bỗng trợn ngược, toàn thân trở nên mềm rũ. Đầu anh ngoẹo sang một bên trên gối như thể không còn chút sức sống.

“Matt!”

Anh không nhúc nhích. Đôi mắt anh nhắm nghiền, hơi thở ngưng bặt. Matt đang lừa nàng chăng? Ôi chúa ơi, hay là anh đã bị hóc hột sơ ri, hay bị ngộ độc bởi món hổ lốn nàng đã bỏ vào trong miếng bánh?

“Matt!”

Caroline hốt hoảng bước lại gần hơn. Nhưng ngực anh vẫn hoàn toàn bất động.

“Matt!”

Nàng sà tới chỗ Matt, tóm lấy cánh tay anh vừa lắc vừa gọi tên anh.

Bỗng anh mở bừng mắt, hai bàn tay tóm chặt khuỷu tay nàng, và Caroline sửng sốt thấy mình ngã nhào vào vòng tay anh. Nàng hét lên và vùng vẫy, nhưng trước khi nàng có thể thoát ra được, Matt đã cố gắng xoay hông và ấn nàng xuống giường. Nàng nằm ngửa, bị chặn lại bởi trọng lượng cơ thể và hai bàn tay anh, đôi mắt mở to kinh ngạc. Và rồi, khi anh nhìn nàng với vẻ thỏa mãn rõ mồn một, nàng cứng người lại vì giận dữ.

“Thả tôi ra ngay!”

“Ồ, không đâu. Em đã chơi xỏ tôi. Giờ là lúc em phải trả giá, cô nàng Ghen tỵ ạ.”

“Tôi không ghen tỵ!”

“Không ư?” Anh chế nhạo. “Nếu tôi không biết rõ em, tôi sẽ nghĩ là em thích tôi đấy, Caroline.”

“Đồ tự phụ…” Nàng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra vì Matt đã kẹp chặt cổ tay lên hai bên đầu nàng. “Nếu không thả tôi ra, anh sẽ phải ăn cháo nguội từ giờ cho đến khi chân lành lặn đấy!”

“A ha, cô nàng còn dám dọa nạt cơ đấy! Nói cho em biết, tôi không sợ đâu. Tôi sẽ không thả em ra cho đến khi nào em thừa nhận mình đã bỏ muối vào miếng bánh vì ghen tỵ!”

“Tôi không ghen tỵ!” Caroline trừng mắt nhìn Matt một cách dữ tợn như một con sư tử bị dồn vào góc tường. Khi anh toét miệng cười, rõ ràng không hề tin lời nàng nói, sự giận dữ liền lấn át hết lý trí của nàng. Caroline lập tức quay sang cắn phập vào cái cổ tay gần miệng nàng nhất, nhanh đến mức anh không kịp né tránh.

“Ái!” Anh buông một tay nhưng tay kia vẫn giữ chặt. Caroline nhận ra cho dù có vùng vẫy điên cuồng thế nào thì nàng cũng không thể thoát được... trừ khi...

Bàn tay nàng liền giáng vào gò má bị sẹo của anh một tiếng đét đau điếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương