Nơi Này Em Vẫn Đợi
-
Chương 3: Lục thiên (3)
****
Mấy ngày nay,Dương Minh Anh Tuyền không mấy vui vẻ.
Lúc cô là khoa khôi của trường, là con gái của chủ tịch tập đoàn DT thì mọi người tung hứng cô, khen ngợi, đề bạt cô. Bây giờ gia đình cô tan vỡ, tập đoàn DT đang có dấu hiệu lung lay, mọi người liền quay lưng, hùa theo trêu ghẹo cô.
-“Đây không phải là cựu khoa hôi của trường ta sao? Càng ngày càng kém sắc nha!”
Tân hoa khôi- Chu Lạc điêu ngoa nói.
Chu Lạc năm đó, chính là cô gái xếp vị trí á khôi của trường. Chính vì không phục đứng ở sau Anh Tuyền, nên nhỏ thường xuyên lôi kéo các bạn và mọi người trong trường nói xấu cô.
Anh Tuyền còn nhớ hôm đó nhỏ nói với một cô bạn.
-“Nè cậu không thấy sao? Dương Minh Anh Tuyền đúng là một con nhỏ lùn, tập thể thao hoài vậy mà không hề cao được chút nào. Còn nữa, người thì không ra dáng tiểu thư khuê các ấy vậy mà lại được tôn như nữ hoàng. Thật là không xứng!”
Có lẽ với chiều cao 1m58 là rất lùn nhưng cô chính là không thể yểu điệu thục nữ được.
Vậy thì sao? Cái đó là người ta coi cô như vậy, đâu phải là cô dùng tiền
ép buộc?
Chu Lạc – người đẹp, dáng đẹp nhưng học lực thì lại rất yếu lại thêm tính cách xấu. Nhỏ tưởng ai cũng như mình đều dùng tiền mua điểm nên xem đó là đều rất đáng kiêu ngạo. Đúng là chỉ những người có bộ não đẳng cấp ngang bằng mới có thể nói chuyện với nhau.
Cô không quan tâm mình có được hoa khôi hay người đẹp gì cả. Chỉ mong được sống vui vẻ bình yên, nhưng chính người bố thân yêu của cô đã phá vỡ giấc mộng đó.
Giấc mơ tưởng chừng là rất gần rất dễ đạt được, nhưng thì ra là quá xa xôi.
Căn hộ của Tử Anh ở khá gần nhà cô, nên cô thường đi bộ về cùng với cô ấy.
Bố mẹ Tử Anh đều ở nước ngoài, mỗi cô ấy và anh trai cô ấy ở đấy. Nhưng nghe Tử Anh bảo anh trai lại thường xuyên đi công tác, hơn nữa anh cũng sống riêng vì hay quan hệ mập mờ với nhiều cô gái, không muốn ảnh hưởng tới em gái mình.
Tử Anh rất cô đơn nên luôn qua nhà cô “ké” niềm vui gia đình, nhưng bây giờ ngay cả cô cũng giống như cô ấy, đã không còn niềm vui, hạnh phúc gia đình đó.
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, cô đều mang bộ mặt ủ rủ về nhà.
-“Chào bố!” -Anh Tuyền giọng chán nản
-“ Anh Tuyền về rồi đấy à! Nhanh qua đây chào dì Lục đi con.”
Mấy ngày nay,Dương Minh Anh Tuyền không mấy vui vẻ.
Lúc cô là khoa khôi của trường, là con gái của chủ tịch tập đoàn DT thì mọi người tung hứng cô, khen ngợi, đề bạt cô. Bây giờ gia đình cô tan vỡ, tập đoàn DT đang có dấu hiệu lung lay, mọi người liền quay lưng, hùa theo trêu ghẹo cô.
-“Đây không phải là cựu khoa hôi của trường ta sao? Càng ngày càng kém sắc nha!”
Tân hoa khôi- Chu Lạc điêu ngoa nói.
Chu Lạc năm đó, chính là cô gái xếp vị trí á khôi của trường. Chính vì không phục đứng ở sau Anh Tuyền, nên nhỏ thường xuyên lôi kéo các bạn và mọi người trong trường nói xấu cô.
Anh Tuyền còn nhớ hôm đó nhỏ nói với một cô bạn.
-“Nè cậu không thấy sao? Dương Minh Anh Tuyền đúng là một con nhỏ lùn, tập thể thao hoài vậy mà không hề cao được chút nào. Còn nữa, người thì không ra dáng tiểu thư khuê các ấy vậy mà lại được tôn như nữ hoàng. Thật là không xứng!”
Có lẽ với chiều cao 1m58 là rất lùn nhưng cô chính là không thể yểu điệu thục nữ được.
Vậy thì sao? Cái đó là người ta coi cô như vậy, đâu phải là cô dùng tiền
ép buộc?
Chu Lạc – người đẹp, dáng đẹp nhưng học lực thì lại rất yếu lại thêm tính cách xấu. Nhỏ tưởng ai cũng như mình đều dùng tiền mua điểm nên xem đó là đều rất đáng kiêu ngạo. Đúng là chỉ những người có bộ não đẳng cấp ngang bằng mới có thể nói chuyện với nhau.
Cô không quan tâm mình có được hoa khôi hay người đẹp gì cả. Chỉ mong được sống vui vẻ bình yên, nhưng chính người bố thân yêu của cô đã phá vỡ giấc mộng đó.
Giấc mơ tưởng chừng là rất gần rất dễ đạt được, nhưng thì ra là quá xa xôi.
Căn hộ của Tử Anh ở khá gần nhà cô, nên cô thường đi bộ về cùng với cô ấy.
Bố mẹ Tử Anh đều ở nước ngoài, mỗi cô ấy và anh trai cô ấy ở đấy. Nhưng nghe Tử Anh bảo anh trai lại thường xuyên đi công tác, hơn nữa anh cũng sống riêng vì hay quan hệ mập mờ với nhiều cô gái, không muốn ảnh hưởng tới em gái mình.
Tử Anh rất cô đơn nên luôn qua nhà cô “ké” niềm vui gia đình, nhưng bây giờ ngay cả cô cũng giống như cô ấy, đã không còn niềm vui, hạnh phúc gia đình đó.
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, cô đều mang bộ mặt ủ rủ về nhà.
-“Chào bố!” -Anh Tuyền giọng chán nản
-“ Anh Tuyền về rồi đấy à! Nhanh qua đây chào dì Lục đi con.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook