Nơi Này Có Anh
-
Chương 11
Tại công viên gần nơi mà Gia Hân ở, Hoàng Nam ngồi trên chiếc ghế đá gần đó ngồi đợi, anh trở thành tâm điểm chú ý của những cô gái đi ngang qua và tự tập xung quanh công viên này. Anh chỉ mặc đơn giản áo thun oversize xẻ tà hai bên màu trắng cùng quần jean đen với cái áo khoác sơ mi to rộng nhưng vẫn vô cùng cực chất và ngầu, với thần thái lạnh lùng trên khuôn mặt không góc chết làm say đắm bao nhiêu cô gái có mặt ở đây.
“Cái cô này, hẹn nãy giờ còn chưa thấy tới nữa?...” Nam càm càm trong miệng, có chút bực mình vì anh ngồi đây đã hơn nữa tiếng rồi mà không thấy Gia Hân tới. Anh lấy điện thoại bấm số gọi:
- Này cô tới chưa vậy hả?
- Tới nãy giờ rồi, anh quay lại đi…
Nam đứng dậy quay người lại thì nhìn thấy Hân đang đứng bên kia đường, trông như cô có chuyện gì đó thì phải.
- Này, cô mau qua đây đi, đứng bên đó làm gì vậy?
Nam nói giọng trầm thấp qua điện thoại, ánh mắt thắc mắc nhìn qua.
- Có thể nói chuyện qua điện thoại được không?...
Hân ấp a ấp úng đáp lại, vẻ mặt cô tỏ ra nghiêm trọng.
- Gặp mặt nhau rồi sao không nói chuyện trực tiếp mà phải bằng điện thoại? Cô bị gì vậy, tôi thấy cô hình như không được ổn thì phải? Để tôi qua đó.
- Anh không được qua… Không được…
Hân chưa kịp nói thì Hoàng Nam đã tắt máy và đang đi qua đây, cô bối rối không biết phải làm sau, hai tay đưa ra phía sau đứng nép vào bức tường ngay đằng sau.
“Trời ơi, làm sao đây? Tới ngày đèn đỏ mà bị chẳng biết gì hết, đã vậy đi ra đường còn chẳng để ý quần áo hết trơn… Mình đúng là đồ hậu đậu mà… Để anh ta thấy được thì ngại chết mất… Hay bị bỏ chạy cho xong…” Hân lầm bầm, mặt mày nhăn nhó rồi chợt có chút giật mình khi Hoàng Nam đã đứng ngay trước mặt, nét mặt cô trở nên đỏ ửng như trái cà chua, lúng túng né tránh đủ kiểu.
- Cô bị sao vậy?
Hoàng Nam nhìn cô hỏi, ánh mắt khó hiểu pha chút lo lắng.
- Không có gì đâu…
Hân đáp nhanh lại, cúi mặt xuống mà không ngước lên nhìn Nam, cô càng cảm thấy cấu hổ hơn khi Nam cứ nhìn cô chằm chằm làm cô muốn đi cũng không đi được.
Nam không biết Hân đang bị gì nữa cứ thấy cô đứng sát vào tường, hai tay thì lại để đằng sau, thấy cô cứ loay hoay nhìn đi đâu đó. Nam thôi không để ý làm gì rồi lên tiếng:
- Vậy chúng ta lại ghế đá kia ngồi nói chuyện.
- Không được!
Hân gằn giọng nói lớn làm Nam giật mình, tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô. Mặt cô càng trở nên đỏ hơn bao giờ hết, thật sự cô chỉ muốn phắn đi ngay lặp tức mà thôi.
Nam chợt lắc đầu, mỉm cười cởi lấy áo khoác sơ mi của mình ra rồi kéo Hân lại gần, đưa áo ra phía sau Hân che lấy và cột hai cánh tay áo lại khiến Hân vô cùng ngạc nhiên, mở căng đồi đồng tử ngẩn mặt nhìn anh. Đột nhiên cô cảm thấy tim mình đập liên hồi không biết tại sao nữa, mỗi lần đứng gần anh lại có một mùi hương của gỗ hương với bạc hà phản phất đặc biệt. Lần đầu trong cô xuất hiện thứ cảm giác gọi là cảm nắng một người có tính cách đôi chút lạnh lùng nhưng lại quan tâm, đôi khi hài hước và ấm áp. Cô bắt đầu với dòng suy tư trong đầu:
“Công nhận nhìn kĩ Hoàng Nam mới thấy được nét cuốn hút thật sự, tiếp xú với con người này nhiều lần mình lại có cảm giác rất muốn gần gũi và thân thiết…”
- Này Gia Hân, cô đang suy nghĩ gì mà đứng ngây người ra thế?
Nam quơ tay trước trước mặt Hân rồi nói khiến cô giật mình vội hoàng hồn, vội định thần lại mọi thứ trở về bình thường rồi cô lại rơi trạng thái xấu hổ, ngượng ngùng.
Điệu bộ cùng với biểu cảm của Hân khiến Nam cảm thấy có chút buồn cười, khẽ đưa tay xoa lấy đầu cô rồi trầm giọng nói:
- Đúng là đồ ngốc! Định như thế không nói đứng đây luôn sao?... Đi thôi, lên xe tôi trở về, hôm khác nói chuyện cũng được.
- Không được, lỡ như ngồi làm bẩn xe của anh, tôi không muốn đâu.
Hân lên giọng cao trào khi nghe Nam nói rồi hạ thấp dần xuống, cúi mặt xấu hổ.
- Vậy thì chịu khó đi bộ thôi!
Thế là hai người cùng nhau đi bộ trên con đường với hai hàng cây xanh trải dài, cả hai đều im lặng, không ai nói gì. Con gió khẽ thoảng qua phả vào khuôn mặt mang hai cảm xúc khác nhau.
- Này tôi hỏi anh cái này nha, nghĩ là bạn bè nên chắc anh sẽ trả lời. Anh đã có mối tình đầu nào chưa? Có cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh chưa?... Thôi tóm lại, anh đã có bạn gái chưa?
Hân nghiêng đầu sang nhìn anh thắc mắc hỏi, cô cũng vô cùng tò mờ về con người thật của Hoàng Nam, còn về việc anh có phải là thiếu gia N – House giả mạo hay không thì tạm gác qua một bên.
Nghe Hân hỏi Nam có chút ngạc nhiên vì độ ngây thơ không biết ngại của cô khi lại hỏi chuyện tình cảm của người khác như vậy, anh nhếch môi cười mỉm rồi trả lời:
- Có rồi!
- Anh có bạn gái rồi sao?... Cũng phải người như anh mà không có bạn gái mới lạ, chắc cô gái đó phải may mắn lắm. Vì anh vừa đẹp trai, vừa ga lăng còn tốt bụng nữa. Chỉ có tôi xui xẻo mới lấy phải người chẳng ra gì…
Hân nhẹ giọng nói với vẻ mặt thoáng buồn, vừa đi vừa xị mặt xuống nhìn dưới mặt đường chẳng để ý gì phía trước.
Hoàng Nam im lặng không nói gì, định đưa tay đặt lên vai Hân an ủi nhưng lại thôi, nét mặt anh trở nên lãnh đạm.
- Thật ra… Tôi với tên chủ tịch Lâm Khang kia lấy nhau chỉ trên danh nghĩa vì hôn ước giữa hai bên gia đình. Lấy nhau không có tình yêu thì làm sao có hạnh phúc được phải không?... Tôi chỉ mới 20 tuổi thôi, tôi không muốn làm tốn thời gian thanh xuân của tôi bị gò bó trong cuộc hôn nhân này… Chỉ đợi hết năm nay thôi, tôi và anh ta sẽ ly hôn, lúc đó tôi sẽ được tự do làm nhũng điều mình muốn…
Hân nói hết nổi lòng của mình cho Hoàng Nam nghe, chẳng hiểu sao cô lại chia sẻ với anh nữa, nhưng cô lại cảm thấy rất nhẹ lòng.
Hoàng Nam chợt dừng lại nhìn bóng dáng bé nhỏ của Hân bước đi trước, giờ anh mới biết được sự thật của cô gái này, anh nói thầm: “Thì ra, Gia Hân bị ép kết hôn, thảo nào lại xảy ra nhiều chuyện giữa cô ấy với người tình của tên Lâm Khang. Vậy mà mình thắc mắc tại sao hắn là chồng lại không bẻo vệ vợ, thì ra nguyên nhân là vậy”. Anh đút tay vào túi quần sải chân bước đi tới chỗ Hân.
- Mà này…
Hân chợt quay người lại định nói tiếp thì vô tình áp mặt vào ngực Hoàng Nam khiến cô như đứng hình, một lần nữa trái tim cô loạn nhịp.
Hoàng Nam có chút giật mình khi Hân đụng trúng người mình, nhưng anh lại có cảm giác rất lạ, anh muốn được gần gũi và bảo vệ cô gái này. Anh khẽ đưa tay lên vén phần tóc lên tai, sờ lấy khuôn mặt Hân.
Hân cảm thấy vô cùng ngại ngùng không dám ngước mặt lên nhìn Nam, tim cô đập thình thịch không ngừng nghỉ. Chẳng phải cô rất muốn được ai đó quan tâm hay sao nhưng hành động này của anh chỉ dành cho bạn gái của anh thôi, cô vội nhấc chân lùi ra sau rồi lên tiếng:
- Ờ… ờ… Hôm khác chúng ta nói chuyện nha, tới nhà tôi rồi, tôi vào nhà đây.
Nói xong, Hân mở cổng chạy một mạch vào trong nhà, tay áp lấy ngực trái của mình thở hổn hển rồi vỗ má liên tục.
“Tỉnh lại đi Hân… Tỉnh lại… Mày làm sao vậy hả?... Trời ơi sao tim mình đập nhanh thế này không biết…”
“Mình còn chưa kịp nói gì mà chạy mất rồi… Tôi muốn nói với em, tôi chưa có bạn gái cũng chưa có mối tình đầu nào, nhưng có lẽ vẫn chưa nói được…” Nam nói thầm, chợt cười rồi lẳng lặng bước đi.
…
Sáng ngày hôm sau, Gia Hân tờ mờ tỉnh dậy, xuống dưới bếp kiếm gì đó để lót cái dạ dày trống rỗng cả đêm qua đến giờ. Tối nay cô có giấc ngủ khá là ngon lành khi đột nhiên tên Lâm Khang kia dở chứng nhường phòng cho cô, anh ta qua phòng làm việc ngủ cùng với cô bồ của mình – Kim Như.
Cô lục lọi lấy gói mì nấu ăn tạm, vừa ăn vừa coi điện thoại, chợt cô nghĩ lại chuyện tối qua nó khiến cô xấu hổ vô cùng.
“Tinh” tin nhắn đến, cô mở ra xem, nét mặt cô tỏ ra ngạc nhiên: “ Sáng vui vẻ! Hoàng Nam.” Hân mỉm cười khi biết tại sao lại vui đến vậy khi nhận được tin nhắn của Hoàng Nam.
- Cô dậy rồi sao? Mới sáng ăn mì gói, thiếu gì món ngon sao không ăn?
Lâm Khang từ trên lầu đi tới khi thấy Hân đang ăn ở trong bếp, anh cầm lấy bình rót đầy ly nước rồi uống ực một hơi đến cạn.
- Tôi thích ăn mì, mì cũng ngon cần chi ăn mấy món kia.
Hân đáp lại, nâng tô mì húp lấy nước mì còn sót lại chỉ còn cái tô không. Cô cầm tô đứng dậy định đi thì không may mắc chân vào chân ghế ngã nhào phía trước.
- Ôi mẹ ơi…
Lâm Khang kịp thời đỡ lấy Hân, cô nằm gọn trong vòng tay của Khang, cả hai đơ toàn tập.
- Nhìn hai đứa có vẻ thân thiết quá ta, hình như ta về không đúng lúc thì phải.
Một giọng khàn khàn vang lên từ một người đàn ông trung niên làm Lâm Khang và Gia Hân giật mình vội buông nhau ra, giãn căng đôi đồng tử nhìn, miệng thốt lên:
- Ba, mẹ!
- Trời ơi, hai cái đứa này! Mới sáng mà đã thân thiết như thế này rồi!
Bà Kim vừa cười vừa nói, cảm thấy vui khi thấy Lâm Khang và Gia Hân đang ở bên nhau.
- Ba mẹ về sao không báo cho con biết, để con ra đón?
Lâm Khang lên tiếng, vẻ mặt chưa hết bất ngờ vội đứng sát bên cạnh Gia Hân khẽ nói:
- Cô lo đóng kịch cho tốt vào, ba tôi bệnh tim dể tái phát lúc nào không hay đấy.
- Khỏi lo, anh lo mà giải quyết cái cô người tình của anh đi kìa…
Gia Hân đáp lại, tỏ ra gượng cười trước mặt ba mẹ chồng, trong miệng thì thầm: “Kiểu này thì tiêu mình rồi, tại sao ba chồng lại trở về chứ? Mong chỉ ở vài ngày rồi qua Mỹ lại chứ về ở luôn là mình chết chắc… Lỡ như ông ấy nghe vụ ly hôn cộng thêm mất danh tiếng chắc ông ấy lên cơn đau tim mất…”
“Cái cô này, hẹn nãy giờ còn chưa thấy tới nữa?...” Nam càm càm trong miệng, có chút bực mình vì anh ngồi đây đã hơn nữa tiếng rồi mà không thấy Gia Hân tới. Anh lấy điện thoại bấm số gọi:
- Này cô tới chưa vậy hả?
- Tới nãy giờ rồi, anh quay lại đi…
Nam đứng dậy quay người lại thì nhìn thấy Hân đang đứng bên kia đường, trông như cô có chuyện gì đó thì phải.
- Này, cô mau qua đây đi, đứng bên đó làm gì vậy?
Nam nói giọng trầm thấp qua điện thoại, ánh mắt thắc mắc nhìn qua.
- Có thể nói chuyện qua điện thoại được không?...
Hân ấp a ấp úng đáp lại, vẻ mặt cô tỏ ra nghiêm trọng.
- Gặp mặt nhau rồi sao không nói chuyện trực tiếp mà phải bằng điện thoại? Cô bị gì vậy, tôi thấy cô hình như không được ổn thì phải? Để tôi qua đó.
- Anh không được qua… Không được…
Hân chưa kịp nói thì Hoàng Nam đã tắt máy và đang đi qua đây, cô bối rối không biết phải làm sau, hai tay đưa ra phía sau đứng nép vào bức tường ngay đằng sau.
“Trời ơi, làm sao đây? Tới ngày đèn đỏ mà bị chẳng biết gì hết, đã vậy đi ra đường còn chẳng để ý quần áo hết trơn… Mình đúng là đồ hậu đậu mà… Để anh ta thấy được thì ngại chết mất… Hay bị bỏ chạy cho xong…” Hân lầm bầm, mặt mày nhăn nhó rồi chợt có chút giật mình khi Hoàng Nam đã đứng ngay trước mặt, nét mặt cô trở nên đỏ ửng như trái cà chua, lúng túng né tránh đủ kiểu.
- Cô bị sao vậy?
Hoàng Nam nhìn cô hỏi, ánh mắt khó hiểu pha chút lo lắng.
- Không có gì đâu…
Hân đáp nhanh lại, cúi mặt xuống mà không ngước lên nhìn Nam, cô càng cảm thấy cấu hổ hơn khi Nam cứ nhìn cô chằm chằm làm cô muốn đi cũng không đi được.
Nam không biết Hân đang bị gì nữa cứ thấy cô đứng sát vào tường, hai tay thì lại để đằng sau, thấy cô cứ loay hoay nhìn đi đâu đó. Nam thôi không để ý làm gì rồi lên tiếng:
- Vậy chúng ta lại ghế đá kia ngồi nói chuyện.
- Không được!
Hân gằn giọng nói lớn làm Nam giật mình, tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô. Mặt cô càng trở nên đỏ hơn bao giờ hết, thật sự cô chỉ muốn phắn đi ngay lặp tức mà thôi.
Nam chợt lắc đầu, mỉm cười cởi lấy áo khoác sơ mi của mình ra rồi kéo Hân lại gần, đưa áo ra phía sau Hân che lấy và cột hai cánh tay áo lại khiến Hân vô cùng ngạc nhiên, mở căng đồi đồng tử ngẩn mặt nhìn anh. Đột nhiên cô cảm thấy tim mình đập liên hồi không biết tại sao nữa, mỗi lần đứng gần anh lại có một mùi hương của gỗ hương với bạc hà phản phất đặc biệt. Lần đầu trong cô xuất hiện thứ cảm giác gọi là cảm nắng một người có tính cách đôi chút lạnh lùng nhưng lại quan tâm, đôi khi hài hước và ấm áp. Cô bắt đầu với dòng suy tư trong đầu:
“Công nhận nhìn kĩ Hoàng Nam mới thấy được nét cuốn hút thật sự, tiếp xú với con người này nhiều lần mình lại có cảm giác rất muốn gần gũi và thân thiết…”
- Này Gia Hân, cô đang suy nghĩ gì mà đứng ngây người ra thế?
Nam quơ tay trước trước mặt Hân rồi nói khiến cô giật mình vội hoàng hồn, vội định thần lại mọi thứ trở về bình thường rồi cô lại rơi trạng thái xấu hổ, ngượng ngùng.
Điệu bộ cùng với biểu cảm của Hân khiến Nam cảm thấy có chút buồn cười, khẽ đưa tay xoa lấy đầu cô rồi trầm giọng nói:
- Đúng là đồ ngốc! Định như thế không nói đứng đây luôn sao?... Đi thôi, lên xe tôi trở về, hôm khác nói chuyện cũng được.
- Không được, lỡ như ngồi làm bẩn xe của anh, tôi không muốn đâu.
Hân lên giọng cao trào khi nghe Nam nói rồi hạ thấp dần xuống, cúi mặt xấu hổ.
- Vậy thì chịu khó đi bộ thôi!
Thế là hai người cùng nhau đi bộ trên con đường với hai hàng cây xanh trải dài, cả hai đều im lặng, không ai nói gì. Con gió khẽ thoảng qua phả vào khuôn mặt mang hai cảm xúc khác nhau.
- Này tôi hỏi anh cái này nha, nghĩ là bạn bè nên chắc anh sẽ trả lời. Anh đã có mối tình đầu nào chưa? Có cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh chưa?... Thôi tóm lại, anh đã có bạn gái chưa?
Hân nghiêng đầu sang nhìn anh thắc mắc hỏi, cô cũng vô cùng tò mờ về con người thật của Hoàng Nam, còn về việc anh có phải là thiếu gia N – House giả mạo hay không thì tạm gác qua một bên.
Nghe Hân hỏi Nam có chút ngạc nhiên vì độ ngây thơ không biết ngại của cô khi lại hỏi chuyện tình cảm của người khác như vậy, anh nhếch môi cười mỉm rồi trả lời:
- Có rồi!
- Anh có bạn gái rồi sao?... Cũng phải người như anh mà không có bạn gái mới lạ, chắc cô gái đó phải may mắn lắm. Vì anh vừa đẹp trai, vừa ga lăng còn tốt bụng nữa. Chỉ có tôi xui xẻo mới lấy phải người chẳng ra gì…
Hân nhẹ giọng nói với vẻ mặt thoáng buồn, vừa đi vừa xị mặt xuống nhìn dưới mặt đường chẳng để ý gì phía trước.
Hoàng Nam im lặng không nói gì, định đưa tay đặt lên vai Hân an ủi nhưng lại thôi, nét mặt anh trở nên lãnh đạm.
- Thật ra… Tôi với tên chủ tịch Lâm Khang kia lấy nhau chỉ trên danh nghĩa vì hôn ước giữa hai bên gia đình. Lấy nhau không có tình yêu thì làm sao có hạnh phúc được phải không?... Tôi chỉ mới 20 tuổi thôi, tôi không muốn làm tốn thời gian thanh xuân của tôi bị gò bó trong cuộc hôn nhân này… Chỉ đợi hết năm nay thôi, tôi và anh ta sẽ ly hôn, lúc đó tôi sẽ được tự do làm nhũng điều mình muốn…
Hân nói hết nổi lòng của mình cho Hoàng Nam nghe, chẳng hiểu sao cô lại chia sẻ với anh nữa, nhưng cô lại cảm thấy rất nhẹ lòng.
Hoàng Nam chợt dừng lại nhìn bóng dáng bé nhỏ của Hân bước đi trước, giờ anh mới biết được sự thật của cô gái này, anh nói thầm: “Thì ra, Gia Hân bị ép kết hôn, thảo nào lại xảy ra nhiều chuyện giữa cô ấy với người tình của tên Lâm Khang. Vậy mà mình thắc mắc tại sao hắn là chồng lại không bẻo vệ vợ, thì ra nguyên nhân là vậy”. Anh đút tay vào túi quần sải chân bước đi tới chỗ Hân.
- Mà này…
Hân chợt quay người lại định nói tiếp thì vô tình áp mặt vào ngực Hoàng Nam khiến cô như đứng hình, một lần nữa trái tim cô loạn nhịp.
Hoàng Nam có chút giật mình khi Hân đụng trúng người mình, nhưng anh lại có cảm giác rất lạ, anh muốn được gần gũi và bảo vệ cô gái này. Anh khẽ đưa tay lên vén phần tóc lên tai, sờ lấy khuôn mặt Hân.
Hân cảm thấy vô cùng ngại ngùng không dám ngước mặt lên nhìn Nam, tim cô đập thình thịch không ngừng nghỉ. Chẳng phải cô rất muốn được ai đó quan tâm hay sao nhưng hành động này của anh chỉ dành cho bạn gái của anh thôi, cô vội nhấc chân lùi ra sau rồi lên tiếng:
- Ờ… ờ… Hôm khác chúng ta nói chuyện nha, tới nhà tôi rồi, tôi vào nhà đây.
Nói xong, Hân mở cổng chạy một mạch vào trong nhà, tay áp lấy ngực trái của mình thở hổn hển rồi vỗ má liên tục.
“Tỉnh lại đi Hân… Tỉnh lại… Mày làm sao vậy hả?... Trời ơi sao tim mình đập nhanh thế này không biết…”
“Mình còn chưa kịp nói gì mà chạy mất rồi… Tôi muốn nói với em, tôi chưa có bạn gái cũng chưa có mối tình đầu nào, nhưng có lẽ vẫn chưa nói được…” Nam nói thầm, chợt cười rồi lẳng lặng bước đi.
…
Sáng ngày hôm sau, Gia Hân tờ mờ tỉnh dậy, xuống dưới bếp kiếm gì đó để lót cái dạ dày trống rỗng cả đêm qua đến giờ. Tối nay cô có giấc ngủ khá là ngon lành khi đột nhiên tên Lâm Khang kia dở chứng nhường phòng cho cô, anh ta qua phòng làm việc ngủ cùng với cô bồ của mình – Kim Như.
Cô lục lọi lấy gói mì nấu ăn tạm, vừa ăn vừa coi điện thoại, chợt cô nghĩ lại chuyện tối qua nó khiến cô xấu hổ vô cùng.
“Tinh” tin nhắn đến, cô mở ra xem, nét mặt cô tỏ ra ngạc nhiên: “ Sáng vui vẻ! Hoàng Nam.” Hân mỉm cười khi biết tại sao lại vui đến vậy khi nhận được tin nhắn của Hoàng Nam.
- Cô dậy rồi sao? Mới sáng ăn mì gói, thiếu gì món ngon sao không ăn?
Lâm Khang từ trên lầu đi tới khi thấy Hân đang ăn ở trong bếp, anh cầm lấy bình rót đầy ly nước rồi uống ực một hơi đến cạn.
- Tôi thích ăn mì, mì cũng ngon cần chi ăn mấy món kia.
Hân đáp lại, nâng tô mì húp lấy nước mì còn sót lại chỉ còn cái tô không. Cô cầm tô đứng dậy định đi thì không may mắc chân vào chân ghế ngã nhào phía trước.
- Ôi mẹ ơi…
Lâm Khang kịp thời đỡ lấy Hân, cô nằm gọn trong vòng tay của Khang, cả hai đơ toàn tập.
- Nhìn hai đứa có vẻ thân thiết quá ta, hình như ta về không đúng lúc thì phải.
Một giọng khàn khàn vang lên từ một người đàn ông trung niên làm Lâm Khang và Gia Hân giật mình vội buông nhau ra, giãn căng đôi đồng tử nhìn, miệng thốt lên:
- Ba, mẹ!
- Trời ơi, hai cái đứa này! Mới sáng mà đã thân thiết như thế này rồi!
Bà Kim vừa cười vừa nói, cảm thấy vui khi thấy Lâm Khang và Gia Hân đang ở bên nhau.
- Ba mẹ về sao không báo cho con biết, để con ra đón?
Lâm Khang lên tiếng, vẻ mặt chưa hết bất ngờ vội đứng sát bên cạnh Gia Hân khẽ nói:
- Cô lo đóng kịch cho tốt vào, ba tôi bệnh tim dể tái phát lúc nào không hay đấy.
- Khỏi lo, anh lo mà giải quyết cái cô người tình của anh đi kìa…
Gia Hân đáp lại, tỏ ra gượng cười trước mặt ba mẹ chồng, trong miệng thì thầm: “Kiểu này thì tiêu mình rồi, tại sao ba chồng lại trở về chứ? Mong chỉ ở vài ngày rồi qua Mỹ lại chứ về ở luôn là mình chết chắc… Lỡ như ông ấy nghe vụ ly hôn cộng thêm mất danh tiếng chắc ông ấy lên cơn đau tim mất…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook