Nơi Nào Xuân Sinh
-
Chương 39
Tối hôm đó, chín giờ rưỡi Tiêu Xuân Thủy mới ngủ. Tiêu Thệ kể chuyện cho cô bé xong, ra khỏi phòng, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo. Y báo với Dương Liễu, bảo bà tối nay vào phòng ngủ với Tiêu Xuân Thủy, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho y, y xuống nhà Hà Xuân Sinh ở dưới lầu ngồi một lúc.
Dương Liễu nói với Tiêu Thệ: "Có phiền Hà Xuân Sinh quá không? Mỗi ngày cậu ấy đều giúp chúng ta nhiều việc như vậy."
"Vâng, con tìm cơ hội trả ơn cậu ấy." Tiêu Thệ nói xong, mặt hơi nóng lên.
Tiêu Thệ đi xuống cầu thang. Tòa nhà đã lâu năm, quản lý tài sản tương đối kém, đèn cảm ứng không nhạy, Tiêu Thệ đóng cửa xong đèn vẫn không sáng lên. Tiêu Thệ lần mò đi xuống lầu, bậc thang cuối cùng độ cao thấp khác biệt, bước chân y giẫm vào khoảng không, ngã xuống đất.
Đầu gối cọ xát xuống đất, đau đớn có thể chịu được, y đứng dậy, cảm thấy vết thương cũng không nặng lắm.
Đại khái là nghe thấy có vật nặng rơi xuống đất, Hà Xuân Sinh mở cửa kiểm tra, bóng đèn cảm ứng tầng trệt bỗng nhiên sáng lên, hắn trông thấy Tiêu Thệ đứng ở giữa cầu thang, tư thế trông như bị thương ở đâu đó mà cố chịu đựng.
Hà Xuân Sinh bước ra, hỏi: "Bị ngã à?"
"Bất cẩn một chút, không có gì nghiêm trọng đâu, trầy da chút thôi." Tiêu Thệ nhìn thấy vải chỗ đầu gối đã rách một lỗ, đầu gối bên phải hình như còn có máu đang rỉ ra.
Hà Xuân Sinh đỡ Tiêu Thệ, Tiêu Thệ cự tuyệt hắn, cười bảo: "Đâu có yếu ớt đến vậy."
"Tôi sợ cậu quay về nhà, không đến nhà tôi nữa." Hà Xuân Sinh nói.
Tiêu Thệ vốn đang có ý này, vẻ mặt hơi lúng túng. Hà Xuân Sinh nói tiếp: "Nhà tôi có hộp thuốc, vào trong sát trùng đi."
Trước khi đi, Tiêu Thệ cố ý mặc một bộ quần áo khá nghiêm túc, chất liệu hơi cứng, không tiện cởi ra, hơn nữa ống quần không rộng lắm, y cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Tiêu Thệ ngồi xuống ghế sô pha nhà Hà Xuân Sinh, nhìn Hà Xuân Sinh đi lấy hòm thuốc, lại kéo mành ban công lại. Lúc Tiêu Thệ không cách nào xăn quần lên đến đầu gối, y bắt đầu hối hận vì quyết định sai lầm của mình.
Hà Xuân Sinh quan sát một lúc, nói với Tiêu Thệ: "Cởi quần ra đi, nếu không không có cách nào bôi thuốc đâu."
"Tự tôi làm là được." Tiêu Thệ đưa tay cầm lấy cồn và băng gạc trên tay Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh lại dời tay, cười như không cười nhìn Tiêu Thệ: "Tôi cởi giúp cậu nhé?"
"Không cần đâu." Tiêu Thệ cố gắng tự trấn tĩnh, mở nút, kéo dây kéo, cởi quần ra.
Chân của y thon dài thẳng tắp, cơ thịt rắn chắc cân xứng. Bên trong là quần tứ giác, hơi chật. Hà Xuân Sinh chú ý thấy Tiêu Thệ cởi quần dài che lên đùi mình, sau đó cúi đầu.
Vết thương chỉ là trầy da, diện tích không lớn. Vết thương này khiến Hà Xuân Sinh bất tri bất giác nhớ tới vết thương trên tay Tiêu Thệ năm 14 tuổi kia. Hà Xuân Sinh yên lặng dùng cồn sát trùng vết thương, bởi vì đau đớn, cơ thịt của Tiêu Thệ căng thẳng, mãi đến lúc băng gạc được đặt lên, y mới thả lỏng một chút.
"Quần của cậu chặt quá, không mặc lại được nữa." Hà Xuân Sinh đặt chai cồn vào hòm thuốc, nói với Tiêu Thệ vẫn còn đang ngây người.
"Ừm." Tiêu Thệ đáp, vô thức nhìn về ban công — đó là chỗ duy nhất bên ngoài có thể trông thấy những thứ phát sinh trong gian phòng khách này, bây giờ đã bị chiếc mành ngăn lại.
Hà Xuân Sinh đặt hòm thuốc xuống bên cạnh, hỏi Tiêu Thệ: "Cậu đến tìm tôi có việc gì sao?"
"Không có gì." Tiêu Thệ rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh đi tới trước mặt y, Tiêu Thệ cứ như vậy nhìn hắn.
Hà Xuân Sinh không nói gì thêm, hắn đưa tay lấy kính Tiêu Thệ xuống, đặt nó sang một bên. Đôi mắt không còn bị kính cách trở, trông rất đẹp đẽ, khóe mắt và gò má cũng thoáng ửng hồng rồi.
Hà Xuân Sinh từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thệ, Tiêu Thệ cũng ngước đầu nhìn Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh gảy gảy mớ tóc của Tiêu Thệ, cúi người kề bên tai y hỏi: "Đêm nay muốn ngủ với tôi sao?
"Ừ."
Hà Xuân Sinh khẽ khàng đặt lên môi Tiêu Thệ một nụ hôn, ghế sô pha rộng lớn nhất thời chịu hết sức nặng của hai người. Nụ hôn của Hà Xuân Sinh rốt cuộc cũng rời khỏi môi Tiêu Thệ, hắn gấp gáp cắn vành tai y. Tiêu Thệ thấp giọng gọi: "Hà Xuân Sinh..."
"Ừ?"
Tiêu Thệ không lên tiếng nữa. Hà Xuân Sinh cởi nút áo sơ mi của y.
Tối hôm đó, Tiêu Thệ không trở về lầu hai. Y và Hà Xuân Sinh cùng chung chăn gối, giống như hai người bạn đời nhiều năm bầu bạn, đầu sát bên đầu, thân thể kề bên nhau khắng khít, ngủ rất say.
Dương Liễu nói với Tiêu Thệ: "Có phiền Hà Xuân Sinh quá không? Mỗi ngày cậu ấy đều giúp chúng ta nhiều việc như vậy."
"Vâng, con tìm cơ hội trả ơn cậu ấy." Tiêu Thệ nói xong, mặt hơi nóng lên.
Tiêu Thệ đi xuống cầu thang. Tòa nhà đã lâu năm, quản lý tài sản tương đối kém, đèn cảm ứng không nhạy, Tiêu Thệ đóng cửa xong đèn vẫn không sáng lên. Tiêu Thệ lần mò đi xuống lầu, bậc thang cuối cùng độ cao thấp khác biệt, bước chân y giẫm vào khoảng không, ngã xuống đất.
Đầu gối cọ xát xuống đất, đau đớn có thể chịu được, y đứng dậy, cảm thấy vết thương cũng không nặng lắm.
Đại khái là nghe thấy có vật nặng rơi xuống đất, Hà Xuân Sinh mở cửa kiểm tra, bóng đèn cảm ứng tầng trệt bỗng nhiên sáng lên, hắn trông thấy Tiêu Thệ đứng ở giữa cầu thang, tư thế trông như bị thương ở đâu đó mà cố chịu đựng.
Hà Xuân Sinh bước ra, hỏi: "Bị ngã à?"
"Bất cẩn một chút, không có gì nghiêm trọng đâu, trầy da chút thôi." Tiêu Thệ nhìn thấy vải chỗ đầu gối đã rách một lỗ, đầu gối bên phải hình như còn có máu đang rỉ ra.
Hà Xuân Sinh đỡ Tiêu Thệ, Tiêu Thệ cự tuyệt hắn, cười bảo: "Đâu có yếu ớt đến vậy."
"Tôi sợ cậu quay về nhà, không đến nhà tôi nữa." Hà Xuân Sinh nói.
Tiêu Thệ vốn đang có ý này, vẻ mặt hơi lúng túng. Hà Xuân Sinh nói tiếp: "Nhà tôi có hộp thuốc, vào trong sát trùng đi."
Trước khi đi, Tiêu Thệ cố ý mặc một bộ quần áo khá nghiêm túc, chất liệu hơi cứng, không tiện cởi ra, hơn nữa ống quần không rộng lắm, y cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Tiêu Thệ ngồi xuống ghế sô pha nhà Hà Xuân Sinh, nhìn Hà Xuân Sinh đi lấy hòm thuốc, lại kéo mành ban công lại. Lúc Tiêu Thệ không cách nào xăn quần lên đến đầu gối, y bắt đầu hối hận vì quyết định sai lầm của mình.
Hà Xuân Sinh quan sát một lúc, nói với Tiêu Thệ: "Cởi quần ra đi, nếu không không có cách nào bôi thuốc đâu."
"Tự tôi làm là được." Tiêu Thệ đưa tay cầm lấy cồn và băng gạc trên tay Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh lại dời tay, cười như không cười nhìn Tiêu Thệ: "Tôi cởi giúp cậu nhé?"
"Không cần đâu." Tiêu Thệ cố gắng tự trấn tĩnh, mở nút, kéo dây kéo, cởi quần ra.
Chân của y thon dài thẳng tắp, cơ thịt rắn chắc cân xứng. Bên trong là quần tứ giác, hơi chật. Hà Xuân Sinh chú ý thấy Tiêu Thệ cởi quần dài che lên đùi mình, sau đó cúi đầu.
Vết thương chỉ là trầy da, diện tích không lớn. Vết thương này khiến Hà Xuân Sinh bất tri bất giác nhớ tới vết thương trên tay Tiêu Thệ năm 14 tuổi kia. Hà Xuân Sinh yên lặng dùng cồn sát trùng vết thương, bởi vì đau đớn, cơ thịt của Tiêu Thệ căng thẳng, mãi đến lúc băng gạc được đặt lên, y mới thả lỏng một chút.
"Quần của cậu chặt quá, không mặc lại được nữa." Hà Xuân Sinh đặt chai cồn vào hòm thuốc, nói với Tiêu Thệ vẫn còn đang ngây người.
"Ừm." Tiêu Thệ đáp, vô thức nhìn về ban công — đó là chỗ duy nhất bên ngoài có thể trông thấy những thứ phát sinh trong gian phòng khách này, bây giờ đã bị chiếc mành ngăn lại.
Hà Xuân Sinh đặt hòm thuốc xuống bên cạnh, hỏi Tiêu Thệ: "Cậu đến tìm tôi có việc gì sao?"
"Không có gì." Tiêu Thệ rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh đi tới trước mặt y, Tiêu Thệ cứ như vậy nhìn hắn.
Hà Xuân Sinh không nói gì thêm, hắn đưa tay lấy kính Tiêu Thệ xuống, đặt nó sang một bên. Đôi mắt không còn bị kính cách trở, trông rất đẹp đẽ, khóe mắt và gò má cũng thoáng ửng hồng rồi.
Hà Xuân Sinh từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thệ, Tiêu Thệ cũng ngước đầu nhìn Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh gảy gảy mớ tóc của Tiêu Thệ, cúi người kề bên tai y hỏi: "Đêm nay muốn ngủ với tôi sao?
"Ừ."
Hà Xuân Sinh khẽ khàng đặt lên môi Tiêu Thệ một nụ hôn, ghế sô pha rộng lớn nhất thời chịu hết sức nặng của hai người. Nụ hôn của Hà Xuân Sinh rốt cuộc cũng rời khỏi môi Tiêu Thệ, hắn gấp gáp cắn vành tai y. Tiêu Thệ thấp giọng gọi: "Hà Xuân Sinh..."
"Ừ?"
Tiêu Thệ không lên tiếng nữa. Hà Xuân Sinh cởi nút áo sơ mi của y.
Tối hôm đó, Tiêu Thệ không trở về lầu hai. Y và Hà Xuân Sinh cùng chung chăn gối, giống như hai người bạn đời nhiều năm bầu bạn, đầu sát bên đầu, thân thể kề bên nhau khắng khít, ngủ rất say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook