Nơi Nào Hạ Mát
-
Chương 5: Gom góp nụ cười của em
Trước lúc đi leo Tuyết Sơn, An Kiệt luôn hỏi có cần phải mang dây leo núi, băng gạc, áo ấm... không.
Tịch Hy Thần đến bên An Kiệt, quấn khăn quàng cổ cho cô: “Không cần đâu, vợ yêu! Chúng ta chỉ đi loanh quanh dưới chân núi chứ có phải leo núi đâu!”
“Tại sao?” An Kiệt nghi ngờ.
Tịch Hy Thần mỉm cười: “Bởi vì leo núi rất mệt.” Em sẽ bị mệt mất.
Buổi sáng tinh mơ, mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi đỉnh núi, tuyết bắt đầu tan, dòng sông chảy mang theo ánh nắng như dát vàng.
Vì núi tuyết cản trở sự di chuyển của dòng lạnh từ phương Bắc nên trên sườn núi phía Nam Himalaya quanh năm cây cối xanh tươi, những loài hoa dại mọc khắp chốn, bốn mùa tươi tốt như mùa xuân.
“Bên kia có hồ kìa.” An Kiệt nhìn thấy điều gì hay là reo lên thích thú, quên hết mọi thứ xung quanh, cởi găng tay ra nhét vào tay Tịch Hy Thần. “Em chạy ra đấy xem một chút, anh cầm giúp em!”
“Cẩn thận đấy!”
“Em biết rồi.”
Nước hồ trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, An Kiệt đứng ven hồ, nhún người xoay một vòng rồi thả người xuống nghịch nước.
“Lạnh không em?” Tịch Hy Thần tiến đến sau lưng cô, cười hỏi.
“Không ạ!” An Kiệt quay người lại hỏi: “Anh muốn thử không?”
Tịch Hy Thần lắc đầu.
An Kiệt đột nhiên nghĩ ra: “Hy Thần, đến khi già, minh chuyển tới đây sống được không? Chúng mình sẽ xây một căn nhà nhỏ dưới chân núi, bằng gỗ cũng được, sau đó mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ, anh xem, như thế thật tốt.”
Tịch Hy Thần nghĩ ngợi một lát: “Em sợ lạnh, ở đây không phù hợp. Với lại, ở đây tuy cảnh đúng là đẹp thật nhưng chính trị không ổn định, lại còn lạc hậu. Đến tham quan, nghỉ ngơi thì được, chứ ở nhà thì không ổn.” An Kiệt thở dài: “Chỉ là nghĩ thế thôi, anh làm gì mà thực tế đến thế?!”
Tịch Hy Thần nhìn cô cười cười, lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho An Kiệt: “Lau tay đi em.”
An Kiệt nhận lấy chiếc khăn lau tay, đưa mắt nhìn trái nhìn phải, không ngờ phát hiện giữa hồ có đàn vịt đang nghịch nước, lấy làm lạ.
Tịch Hy Thần đưa mắt theo hướng An Kiệt đang nhìn: “Chắc là do người dân gần đây nuôi.”
An Kiệt chớp chóp mắt: “Bắt một con nướng ăn, được không?”
Tịch Hy Thần ra chiều nghĩ ngợi, hỏi: “Em bắt hay là anh bắt?”
“Tất nhiên là anh rồi.”
Tịch Hy Thần gật đầu: “Vậy ai nướng?”
“Đương nhiên vẫn là anh rồi.”
Tịch Hy Thần cười: “Vậy em làm gì?”
“Tất nhiên là ăn rồi.” An Kiệt không nén nổi, cũng cười lớn. “Anh nghĩ xem chúng mình có vì bắt vịt nướng ăn mà bị trục xuất không?”
“Vì nướng vịt ăn ư? Chắc là không!” Anh tỏ vẻ ngây ngô, thành thật trả lời. “Chắc cùng lắm chỉ có em bị đuổi thôi. Anh không ăn, không có tội.”
Trên đường đi dạo, hai người gặp một số khách du lịch. Trong đó, đôi vợ chồng già người Tây Ban Nha rất thú vị, gọi An Kiệt lại giúp họ chụp ảnh, chuyện đó kể ra cũng không có gì, nhưng sau khi Tịch Hy Thần giúp họ chụp xong thì cặp vợ chồng già lại quay ra tuôn một tràng xì xà xì xồ. An Kiệt nghĩ chắc họ đang có ý cám ơn, liền xua xua tay, còn nói với họ câu tiếng Anh: “Không có gì!” Đang định rời đi thì bị họ kéo lại, xì xà xì xồ một hồi nữa.
An Kiệt nói bằng tiếng Anh: “Tôi nghe không hiểu, tôi không biết.” Người phụ nữ kia lại xì xồ thêm vài câu.
An Kiệt tỏ ra tuyệt vọng: “Làm thế nào bây giờ? Thật không hiểu nổi.”
Tịch Hy Thần cười: “Thực ra anh có biết một chút tiếng Tây Ban Nha.”
“Ông bà ấy nói: “Hai người thật đẹp đôi!” Em nói: “Không có gì.” Ông bà ấy lại nói: “Có thể cho chúng tôi chụp ảnh cùng hai người làm kỷ niệm không?” thì em lại đáp: “Tôi không biết.” Thực ra, em trả lời cũng ăn khớp đấy chứ.”
Cặp vợ chồng già chụp ảnh xong thì ôm hôn hai người, xì xà xì xồ hai câu nữa rồi quay người rời đi.
“Dịch đi.”
Tịch Hy Thần cúi đầu, chạm nhẹ vào trán An Kiệt: “Họ nói, hai người là một cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, rất rất yêu thương nhau...”
An Kiệt ngây người, hai má không giấu nổi vẻ thẹn thùng, lập tức đỏ ửng: Cũng gần như thế!”
Tịch Hy Thần mỉm cười, nâng cằm cô, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mọng đỏ một nụ hôn: “Mình về nhé?!”
“Vâng!” An Kiệt dang rộng tay. “Cõng em!”
Ở lại Tuyết Sơn hai tuần, xem mặt trời mọc rồi xem mặt trời lặn, thưởng thức những món đặc sản nơi đây, đi dạo, đi thăm đền chùa, mua đồ...
An Kiệt trở về nhà mới phát hiện mình tăng bốn cân, thật kỳ lạ, làm gì có chuyện đi du lịch lại tăng cân nhỉ?!
_________________
Tịch Hy Thần đến bên An Kiệt, quấn khăn quàng cổ cho cô: “Không cần đâu, vợ yêu! Chúng ta chỉ đi loanh quanh dưới chân núi chứ có phải leo núi đâu!”
“Tại sao?” An Kiệt nghi ngờ.
Tịch Hy Thần mỉm cười: “Bởi vì leo núi rất mệt.” Em sẽ bị mệt mất.
Buổi sáng tinh mơ, mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi đỉnh núi, tuyết bắt đầu tan, dòng sông chảy mang theo ánh nắng như dát vàng.
Vì núi tuyết cản trở sự di chuyển của dòng lạnh từ phương Bắc nên trên sườn núi phía Nam Himalaya quanh năm cây cối xanh tươi, những loài hoa dại mọc khắp chốn, bốn mùa tươi tốt như mùa xuân.
“Bên kia có hồ kìa.” An Kiệt nhìn thấy điều gì hay là reo lên thích thú, quên hết mọi thứ xung quanh, cởi găng tay ra nhét vào tay Tịch Hy Thần. “Em chạy ra đấy xem một chút, anh cầm giúp em!”
“Cẩn thận đấy!”
“Em biết rồi.”
Nước hồ trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, An Kiệt đứng ven hồ, nhún người xoay một vòng rồi thả người xuống nghịch nước.
“Lạnh không em?” Tịch Hy Thần tiến đến sau lưng cô, cười hỏi.
“Không ạ!” An Kiệt quay người lại hỏi: “Anh muốn thử không?”
Tịch Hy Thần lắc đầu.
An Kiệt đột nhiên nghĩ ra: “Hy Thần, đến khi già, minh chuyển tới đây sống được không? Chúng mình sẽ xây một căn nhà nhỏ dưới chân núi, bằng gỗ cũng được, sau đó mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ, anh xem, như thế thật tốt.”
Tịch Hy Thần nghĩ ngợi một lát: “Em sợ lạnh, ở đây không phù hợp. Với lại, ở đây tuy cảnh đúng là đẹp thật nhưng chính trị không ổn định, lại còn lạc hậu. Đến tham quan, nghỉ ngơi thì được, chứ ở nhà thì không ổn.” An Kiệt thở dài: “Chỉ là nghĩ thế thôi, anh làm gì mà thực tế đến thế?!”
Tịch Hy Thần nhìn cô cười cười, lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho An Kiệt: “Lau tay đi em.”
An Kiệt nhận lấy chiếc khăn lau tay, đưa mắt nhìn trái nhìn phải, không ngờ phát hiện giữa hồ có đàn vịt đang nghịch nước, lấy làm lạ.
Tịch Hy Thần đưa mắt theo hướng An Kiệt đang nhìn: “Chắc là do người dân gần đây nuôi.”
An Kiệt chớp chóp mắt: “Bắt một con nướng ăn, được không?”
Tịch Hy Thần ra chiều nghĩ ngợi, hỏi: “Em bắt hay là anh bắt?”
“Tất nhiên là anh rồi.”
Tịch Hy Thần gật đầu: “Vậy ai nướng?”
“Đương nhiên vẫn là anh rồi.”
Tịch Hy Thần cười: “Vậy em làm gì?”
“Tất nhiên là ăn rồi.” An Kiệt không nén nổi, cũng cười lớn. “Anh nghĩ xem chúng mình có vì bắt vịt nướng ăn mà bị trục xuất không?”
“Vì nướng vịt ăn ư? Chắc là không!” Anh tỏ vẻ ngây ngô, thành thật trả lời. “Chắc cùng lắm chỉ có em bị đuổi thôi. Anh không ăn, không có tội.”
Trên đường đi dạo, hai người gặp một số khách du lịch. Trong đó, đôi vợ chồng già người Tây Ban Nha rất thú vị, gọi An Kiệt lại giúp họ chụp ảnh, chuyện đó kể ra cũng không có gì, nhưng sau khi Tịch Hy Thần giúp họ chụp xong thì cặp vợ chồng già lại quay ra tuôn một tràng xì xà xì xồ. An Kiệt nghĩ chắc họ đang có ý cám ơn, liền xua xua tay, còn nói với họ câu tiếng Anh: “Không có gì!” Đang định rời đi thì bị họ kéo lại, xì xà xì xồ một hồi nữa.
An Kiệt nói bằng tiếng Anh: “Tôi nghe không hiểu, tôi không biết.” Người phụ nữ kia lại xì xồ thêm vài câu.
An Kiệt tỏ ra tuyệt vọng: “Làm thế nào bây giờ? Thật không hiểu nổi.”
Tịch Hy Thần cười: “Thực ra anh có biết một chút tiếng Tây Ban Nha.”
“Ông bà ấy nói: “Hai người thật đẹp đôi!” Em nói: “Không có gì.” Ông bà ấy lại nói: “Có thể cho chúng tôi chụp ảnh cùng hai người làm kỷ niệm không?” thì em lại đáp: “Tôi không biết.” Thực ra, em trả lời cũng ăn khớp đấy chứ.”
Cặp vợ chồng già chụp ảnh xong thì ôm hôn hai người, xì xà xì xồ hai câu nữa rồi quay người rời đi.
“Dịch đi.”
Tịch Hy Thần cúi đầu, chạm nhẹ vào trán An Kiệt: “Họ nói, hai người là một cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, rất rất yêu thương nhau...”
An Kiệt ngây người, hai má không giấu nổi vẻ thẹn thùng, lập tức đỏ ửng: Cũng gần như thế!”
Tịch Hy Thần mỉm cười, nâng cằm cô, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mọng đỏ một nụ hôn: “Mình về nhé?!”
“Vâng!” An Kiệt dang rộng tay. “Cõng em!”
Ở lại Tuyết Sơn hai tuần, xem mặt trời mọc rồi xem mặt trời lặn, thưởng thức những món đặc sản nơi đây, đi dạo, đi thăm đền chùa, mua đồ...
An Kiệt trở về nhà mới phát hiện mình tăng bốn cân, thật kỳ lạ, làm gì có chuyện đi du lịch lại tăng cân nhỉ?!
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook