Nơi Nào Dành Cho Tình Yêu Chúng Ta
-
Chương 13
Mang tâm trạng không tốt vào lớp, tôi chọn cho mình chỗ ngồi cuối phòng học, gần cửa ra vào. Đã mấy ngày mà tôi vẫn chưa lấy lại cân bằng, thiệt là dở tệ mà! Trong phòng lúc này chia làm ba phe rõ rệt, một phe đang tám chuyện, chụm đầu vào mớ cóc xoài ổi mận, một phe đang thảo luận đề tài luận văn, phe cuối cùng là tôi. Thường thì tôi gia nhập cả hai phe, nghĩa là vừa chạy đi giành đồ ăn vừa chạy về bàn bạc đề tài., nhưng hôm nay tâm tình bất ổn, tôi quyết định không tham gia đề phòng nguy hiểm cho mọi người
- Này, ổi không? – Một đứa bạn chìa miếng ổi ra trước mặt tôi
- Thôi, không ăn đâu!
- Không ăn thì thôi. À mày kiếm được chỗ thực tập chưa? Hay là đi theo trường?
- Đang kiếm. Thật ra xin ở công ty papa tao thì cũng được, nhưng mà tao không thích lắm. Mày biết mấy công ty như X hay A chứ? Xin vào được mấy em ấy thì sướng phải biết. Nhà máy, thiết bị, quy trình hiện đại….
- Ngồi đó mà mơ đi cưng. Mấy công ty như thế không cho sinh viên vô thực tập đâu…
- Mơ thì mơ cho tới chứ. Hihi. Để xem đã, nếu đến hạn nộp tên công ty cho trường mà tao chưa chui vô đâu được thì quay về với papa thôi.
- Ờ, học xong rảnh không? Đi uống nước!
- Thôi, tao ghé qua toà soạn. Có hẹn với anh biên tập rồi! Khi khác đi
Chuông báo giờ vào học vang lên, nhỏ bạn tôi chạy về chỗ của nó, còn tôi thì lôi hết tập vở để lên bàn và…ngủ. Tôi thà ngủ trước còn hơn đợi “tiến sĩ gây mê” làm tôi từ từ chìm đắm vào giấc mộng. Nếu bạn hỏi tôi nếu chỉ để ngủ thì tôi vào lớp làm gì, câu trả lời thành thật là: “đề phòng điểm danh”.
Mở mắt dậy ngay đúng giờ ra về, đứa bạn ngồi bên cạnh nhìn tôi bái phục. Tôi lắc đầu le lưỡi cười với nó, gom đống tập vở vào balô chuẩn bị phóng ra cửa thì bị gọi giật ngược lại:
- Linh, ở lại họp lớp với thầy chủ nhiệm!
Tôi buồn bã quay về chỗ ngồi. Thầy chủ nhiệm “đẹp trai” vui vẻ bước vào lớp, ổn định trật tự, rồi thông báo: “Các em, chú ý lắng nghe. Đây là cơ hội tốt cho mọi người. Hiện tại khoa chúng ta vinh dự được tập đoàn X hỗ trợ. Đợt thực tập này, công ty sẽ tạo điều kiện 2 bạn trong khoa chúng ta vào nhà máy học hỏi. Công ty X là công ty nước ngoài, rất lớn mạnh, cơ sở vật chất, trang thiết bị hiện đại, cũng chính vì thế truờng chúng ta sẽ ưu tiên cho các bạn có thành tích học tập khá giỏi. Nếu các bạn đó đã có chỗ thực tập thì khoa cũng không ép, lúc đó sẽ nhường cho các bạn còn lại”. Nghe đến công ty X, bao nhiêu bực bội, buồn phiền của tôi đang tan đi hết. Tôi nhìn thầy bằng cặp mắt trìu mến, dùng thần giao cách cảm để gửi tín hiệu cho thấy. Thầy im lặng một lúc rồi lại nói: “Chúng ta có tất cả 1 em giỏi, và 7 em khá. Cho thầy hỏi là mấy bạn đó hôm nay có đi học không? Đứng lên cho thầy xem”. Tôi vui vẻ hăm hở đứng lên, cầu mong cho mấy đứa kia nghỉ học, giảm bớt áp lực cạnh tranh. Tôi dù lười biếng, mê ngủ nhưng tuyệt đối không bỏ bê học hành, trên lớp có thể không nghe giảng tuy nhiên về nhà đều tìm tòi đọc sách, cho nên dù không phải sinh viên giỏi, cũng không thể để trượt mất danh hiện sinh viên khá. Cả 8 đứa đều đi học, may mắn là có 5 người đều có chỗ thực tập rồi. Trong 3 đứa còn lại thì bé sinh viên giỏi xem như nắm suất. Gọi là bé vì bé nhỏ hơn tôi đến….1 tuổi, do lúc tôi học năm 2 thì xảy ra chuyện nên tôi bảo lưu mất 1 năm.
- Có hai em, nhưng tiếc là chỉ còn một suất thôi – Thầy nhìn hai đứa tôi ái ngại
Tôi thì mặc dù im lặng cười cười nhưng trong lòng đang gào thét, dùng mọi năng lực siêu nhiên để điều khiển ý nghĩ của thầy.
- Thưa thầy, nhà máy công ty đó ở đâu ạ? – “Đối thủ” của tôi lên tiếng
- Ở Bình Dương, khu công nghiệp Việt Nam – Singapore đó em!
- Vậy thì em đi không được rồi ạ. Nhà em ít người, nên em muốn chỗ thực tập gần gần để trưa trưa chiều chiều về phụ nhà ạ.
- Ờ, vậy còn em? – Thầy nhìn sang tôi
- Dạ, em thì trèo đèo lội suối gì cũng đi ạ! – Tôi bị tâm trạng phấn khích làm cho nói nhảm
Cả lớp bật cười trước câu trả lời khí thế của tôi. May là trước giờ tôi không có gây thù chuốc oán với ai, không thì sẽ là dịp để hứng đá rồi. Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy mình thật manh động. Thầy cũng mỉm cười, bảo tôi và bé sinh viên giỏi ngày mai vô trường họp với thầy.
Tôi tung tăng, nhí nhảnh bước vào toà soạn. Do tâm trạng rất tốt nên gặp ai tôi cũng cười toe toát, mặc dù cái toà nhà này không chỉ có cái toà soạn của tôi, mà còn nhiều công ty khác. Vẫn là khả năng kiềm chế của tôi quá kém. Anh biên tập nhìn vẻ mặt hớn hở của tôi thì cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì. Toà soạn của tôi đang làm là một toà soạn nhỏ, nhân viên không có bao nhiêu người. Công việc ở mấy toà soạn lớn thế nào thì tôi không biết, chứ ở đây việc nhỏ việc to đều do chủ nhiệm quyết định, cứ thế trực tiếp mà ban xuống. Phóng viên mỗi mảng cũng chỉ khoảng 1-2 người. Đi lấy tin xong thì đem bài nộp cho mấy anh biên tập chỉnh sửa. Quy mô nhỏ, lời lãi không bao nhiêu, đi kèm với lương nhân viên cũng thế., nhưng từ lúc tôi làm cộng tác viên đến giờ, chưa thấy anh chị nào than phiền. Có lẽ họ yêu cái không khí như gia đình này. Tôi đang ngồi chơi, tám chuyện với chị Nhung – phóng viên mảng văn hoá nghệ thuật – thì chợt thấy tấm thiệp được thiết kế rất tinh xảo trên bàn chị.
- Thiệp của ai đẹp vậy chị?
- À, của tiểu thư Tập đoàn X đấy. Sinh nhật thôi mà mời báo chí tùm lum. Con nhà giàu có khác.
- Tập đoàn sản xuất nước giải khát X ấy ạ? Woa, sướng thật hen. À em sắp thực tập ở đó đấy ạ.
- Thế hả, nghe nói tiểu thư nhà ấy là giám đốc Marketing của tập đoàn, ba cô ta là cổ đông lớn trong đó, làm việc ở công ty mẹ bên nước ngoài. Em làm bên nhà máy thì chắc không gặp được mấy người đó đâu.
- Dạ, mà em cũng không quan tâm lắm. Em là em mê mấy cái thiết bị, quy trình sản xuất, phòng thí nghiệm của họ thôi.
- Em thích đi không? Thiệp mời hai người mà, anh Tuấn vợ mới sinh nên không đi được, có gì chị xin chủ nhiệm cho.
- Dạ thôi, em lười lắm
- Cái con bé này, suốt ngày ăn ngủ không chán hả? Nói là đi dự tiệc nhưng cũng là để viết bài thôi. Đi một mình chị cũng chán. Với lại đi thử cho biết xem nhà giàu đãi tiệc thế nào.
- Dạ, ờ thì…
- Đi đi! – Chủ nhiệm không biết ở đâu ra, lù lù xuất hiện – Xem như anh trả công cho em vụ phỏng vấn Min.
- Anh khôn thật, trả công thế này thì anh có mất gì đâu! – Tôi lè lưỡi
- Có còn hơn không mà! Mai 6h chị qua rước em hen – Chị Nhung quyết định trước khi tôi kịp phản ứng
- Này, ổi không? – Một đứa bạn chìa miếng ổi ra trước mặt tôi
- Thôi, không ăn đâu!
- Không ăn thì thôi. À mày kiếm được chỗ thực tập chưa? Hay là đi theo trường?
- Đang kiếm. Thật ra xin ở công ty papa tao thì cũng được, nhưng mà tao không thích lắm. Mày biết mấy công ty như X hay A chứ? Xin vào được mấy em ấy thì sướng phải biết. Nhà máy, thiết bị, quy trình hiện đại….
- Ngồi đó mà mơ đi cưng. Mấy công ty như thế không cho sinh viên vô thực tập đâu…
- Mơ thì mơ cho tới chứ. Hihi. Để xem đã, nếu đến hạn nộp tên công ty cho trường mà tao chưa chui vô đâu được thì quay về với papa thôi.
- Ờ, học xong rảnh không? Đi uống nước!
- Thôi, tao ghé qua toà soạn. Có hẹn với anh biên tập rồi! Khi khác đi
Chuông báo giờ vào học vang lên, nhỏ bạn tôi chạy về chỗ của nó, còn tôi thì lôi hết tập vở để lên bàn và…ngủ. Tôi thà ngủ trước còn hơn đợi “tiến sĩ gây mê” làm tôi từ từ chìm đắm vào giấc mộng. Nếu bạn hỏi tôi nếu chỉ để ngủ thì tôi vào lớp làm gì, câu trả lời thành thật là: “đề phòng điểm danh”.
Mở mắt dậy ngay đúng giờ ra về, đứa bạn ngồi bên cạnh nhìn tôi bái phục. Tôi lắc đầu le lưỡi cười với nó, gom đống tập vở vào balô chuẩn bị phóng ra cửa thì bị gọi giật ngược lại:
- Linh, ở lại họp lớp với thầy chủ nhiệm!
Tôi buồn bã quay về chỗ ngồi. Thầy chủ nhiệm “đẹp trai” vui vẻ bước vào lớp, ổn định trật tự, rồi thông báo: “Các em, chú ý lắng nghe. Đây là cơ hội tốt cho mọi người. Hiện tại khoa chúng ta vinh dự được tập đoàn X hỗ trợ. Đợt thực tập này, công ty sẽ tạo điều kiện 2 bạn trong khoa chúng ta vào nhà máy học hỏi. Công ty X là công ty nước ngoài, rất lớn mạnh, cơ sở vật chất, trang thiết bị hiện đại, cũng chính vì thế truờng chúng ta sẽ ưu tiên cho các bạn có thành tích học tập khá giỏi. Nếu các bạn đó đã có chỗ thực tập thì khoa cũng không ép, lúc đó sẽ nhường cho các bạn còn lại”. Nghe đến công ty X, bao nhiêu bực bội, buồn phiền của tôi đang tan đi hết. Tôi nhìn thầy bằng cặp mắt trìu mến, dùng thần giao cách cảm để gửi tín hiệu cho thấy. Thầy im lặng một lúc rồi lại nói: “Chúng ta có tất cả 1 em giỏi, và 7 em khá. Cho thầy hỏi là mấy bạn đó hôm nay có đi học không? Đứng lên cho thầy xem”. Tôi vui vẻ hăm hở đứng lên, cầu mong cho mấy đứa kia nghỉ học, giảm bớt áp lực cạnh tranh. Tôi dù lười biếng, mê ngủ nhưng tuyệt đối không bỏ bê học hành, trên lớp có thể không nghe giảng tuy nhiên về nhà đều tìm tòi đọc sách, cho nên dù không phải sinh viên giỏi, cũng không thể để trượt mất danh hiện sinh viên khá. Cả 8 đứa đều đi học, may mắn là có 5 người đều có chỗ thực tập rồi. Trong 3 đứa còn lại thì bé sinh viên giỏi xem như nắm suất. Gọi là bé vì bé nhỏ hơn tôi đến….1 tuổi, do lúc tôi học năm 2 thì xảy ra chuyện nên tôi bảo lưu mất 1 năm.
- Có hai em, nhưng tiếc là chỉ còn một suất thôi – Thầy nhìn hai đứa tôi ái ngại
Tôi thì mặc dù im lặng cười cười nhưng trong lòng đang gào thét, dùng mọi năng lực siêu nhiên để điều khiển ý nghĩ của thầy.
- Thưa thầy, nhà máy công ty đó ở đâu ạ? – “Đối thủ” của tôi lên tiếng
- Ở Bình Dương, khu công nghiệp Việt Nam – Singapore đó em!
- Vậy thì em đi không được rồi ạ. Nhà em ít người, nên em muốn chỗ thực tập gần gần để trưa trưa chiều chiều về phụ nhà ạ.
- Ờ, vậy còn em? – Thầy nhìn sang tôi
- Dạ, em thì trèo đèo lội suối gì cũng đi ạ! – Tôi bị tâm trạng phấn khích làm cho nói nhảm
Cả lớp bật cười trước câu trả lời khí thế của tôi. May là trước giờ tôi không có gây thù chuốc oán với ai, không thì sẽ là dịp để hứng đá rồi. Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy mình thật manh động. Thầy cũng mỉm cười, bảo tôi và bé sinh viên giỏi ngày mai vô trường họp với thầy.
Tôi tung tăng, nhí nhảnh bước vào toà soạn. Do tâm trạng rất tốt nên gặp ai tôi cũng cười toe toát, mặc dù cái toà nhà này không chỉ có cái toà soạn của tôi, mà còn nhiều công ty khác. Vẫn là khả năng kiềm chế của tôi quá kém. Anh biên tập nhìn vẻ mặt hớn hở của tôi thì cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì. Toà soạn của tôi đang làm là một toà soạn nhỏ, nhân viên không có bao nhiêu người. Công việc ở mấy toà soạn lớn thế nào thì tôi không biết, chứ ở đây việc nhỏ việc to đều do chủ nhiệm quyết định, cứ thế trực tiếp mà ban xuống. Phóng viên mỗi mảng cũng chỉ khoảng 1-2 người. Đi lấy tin xong thì đem bài nộp cho mấy anh biên tập chỉnh sửa. Quy mô nhỏ, lời lãi không bao nhiêu, đi kèm với lương nhân viên cũng thế., nhưng từ lúc tôi làm cộng tác viên đến giờ, chưa thấy anh chị nào than phiền. Có lẽ họ yêu cái không khí như gia đình này. Tôi đang ngồi chơi, tám chuyện với chị Nhung – phóng viên mảng văn hoá nghệ thuật – thì chợt thấy tấm thiệp được thiết kế rất tinh xảo trên bàn chị.
- Thiệp của ai đẹp vậy chị?
- À, của tiểu thư Tập đoàn X đấy. Sinh nhật thôi mà mời báo chí tùm lum. Con nhà giàu có khác.
- Tập đoàn sản xuất nước giải khát X ấy ạ? Woa, sướng thật hen. À em sắp thực tập ở đó đấy ạ.
- Thế hả, nghe nói tiểu thư nhà ấy là giám đốc Marketing của tập đoàn, ba cô ta là cổ đông lớn trong đó, làm việc ở công ty mẹ bên nước ngoài. Em làm bên nhà máy thì chắc không gặp được mấy người đó đâu.
- Dạ, mà em cũng không quan tâm lắm. Em là em mê mấy cái thiết bị, quy trình sản xuất, phòng thí nghiệm của họ thôi.
- Em thích đi không? Thiệp mời hai người mà, anh Tuấn vợ mới sinh nên không đi được, có gì chị xin chủ nhiệm cho.
- Dạ thôi, em lười lắm
- Cái con bé này, suốt ngày ăn ngủ không chán hả? Nói là đi dự tiệc nhưng cũng là để viết bài thôi. Đi một mình chị cũng chán. Với lại đi thử cho biết xem nhà giàu đãi tiệc thế nào.
- Dạ, ờ thì…
- Đi đi! – Chủ nhiệm không biết ở đâu ra, lù lù xuất hiện – Xem như anh trả công cho em vụ phỏng vấn Min.
- Anh khôn thật, trả công thế này thì anh có mất gì đâu! – Tôi lè lưỡi
- Có còn hơn không mà! Mai 6h chị qua rước em hen – Chị Nhung quyết định trước khi tôi kịp phản ứng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook