Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)
-
Chương 17
Người đầu bếp sáng hôm đó đến ngay sau khi Derek rời khỏi. Và chỉ với chút ít thời gian Kelsey nói chuyện cùng người phụ nữ, nàng biết họ sẽ có quan hệ tốt với nhau. Alicia Whipple không hề điệu bộ, tuyên bố rằng bà ta để tâm tới công việc của mình, và sau khi Kelsey vượt qua phần ngượng ngùng của việc giải thích rằng sẽ có một quý ông tới thăm nàng vào các buổi tối, cách lịch sự duy nhất để gọi chuyện đó, Alicia trấn an nàng rằng bất cứ ai nàng đón tiếp đều là chuyện của Kelsey và không liên quan gì đến bà ta.
Tình cảnh của nàng là một vấn đề. Nàng không nghi ngờ gì chuyện có những người trong tầng lớp người hầu sẽ từ chối làm việc cho ai đó như nàng, cho rằng họ sẽ cùng một giuộc nếu thế.
Với một số người hầu, việc họ làm việc cho ai là vấn đề của lòng danh dự, và làm việc cho tình nhân một nhà quý tộc chắc chắn không là chuyện đáng tự hào. Nhưng vẫn có những người không quan tâm, những người chỉ cần một công việc, và nàng sẽ tìm những người đó cho mình.
Một cỗ xe cùng người đánh xe xuất hiện vào tầm trưa. Người đánh xe, không phải người của Derek, thông báo rằng từ giờ anh ta là người của nàng. Anh ta giải thích nơi anh ta sẽ ở cùng cỗ xe và những con ngựa – ngôi nhà thành phố không được trang bị chuồng ngựa nơi anh ta có thể được gọi mỗi khi cần. Và điều đó làm nàng nhận ra nàng cần có ít nhất một người hầu, trong khi nàng đã nghĩ nàng có thể chỉ cần một đội ngũ người làm nho nhỏ thôi.
Nàng sử dụng chiếc xe ngựa lần đầu tiên vào chiều hôm đó. Sau khi suy nghĩ một chút, và sau nụ hôn ngọt ngào mà Derek để lại cho nàng, nàng quyết định biến buổi tối thành chút gì đó lãng mạn một chút, hơn là một sự việc nhơ nhớp như thế. Vào cuối ngày, nàng sắp xếp với Alicia về một bữa tối cùng rượu vang, và cho bà ta số tiền dư dả để chuẩn bị nó.
Vui mừng thay, Derek đã để lại cho nàng không chỉ nụ hôn đã. Tấm ngân phiếu anh đưa nàng đã thêm vào gần một trăm bảng, và anh chỉ nói rằng:
- Cái này sẽ giúp em khắc phục được một chút.
Thực sự thế. Những ngôi nhà lớn có thể cần tới ít hơn, và ngôi nhà của nàng thì nhỏ thôi. Nàng để cho Alicia mua sắm những thứ đồ ăn, nhưng nàng cũng mua sắm vài thứ cho mình. Nó cũng mất một lúc để tìm thấy cái gì nàng muốn tìm, bởi nàng không quen thuộc với London. Cuối cùng, nàng phải giải thích những gì nàng cần cho người đánh xe. Nàng rốt cục cũng tìm thấy một cửa hàng cung cấp váy ngủ đẹp đẹp hay đại loại thế.
Và mặc dù nàng chưa bao giờ có thứ gì thậm chí gần như thế - những chiếc váy ngủ của nàng đều là loại tiện lợi, ấm áp – người phụ nữ đã bán cho nàng cả bộ, đi kèm với một chiếc áo choàng và quần lót cùng bộ, đã trấn an nàng rằng tất cả những cô dâu mới ngày nay đều mặc những chiếc áo khoác trong đêm tân hôn.
Cho dù nó có đúng hay không, hay người phụ nữ đã cảm nhận thấy sự ngại ngùng của Kelsey và chỉ quyết tâm bán món đồ, nàng không biết, hay nàng đã không quan tâm. Chiếc váy ngủ là chính xác những gì nàng đã hình dung khi nàng đi săn tìm nó, cho nên nàng khá hài lòng với việc mua bán của mình. Lúc này, nàng sẽ để nỗi lo này cho lúc nàng mặc nó…
Derek đã không nói với nàng anh sẽ trở lại vào giờ nào buổi tối. Nàng đáng lẽ phải hỏi anh, nhưng không biết cũng không phải vấn đề gì cho lắm, hay ít nhất Alicia cũng không nghĩ thế. Những nhà quý tộc thường quen ăn muộn, sau hết, dựa vào việc họ tham dự vào loại tiệc tùng nào, và thức ăn thì cần phải giữ ấm.
Vậy mà, anh tới sớm hơn lường trước, chỉ ngay sau hoàng hôn. Nàng không biết chuyện đó, nhưng anh đã bắt mình phải tránh xa khỏi lâu như vậy, chỉ để cho nàng có chút thời gian cho mình, anh quá háo hức với chuyện khởi đầu mối quan hệ của bọn họ. Và anh không đề cập chuyện đó, may làm sao. Nàng đã có đủ lo lắng rồi. Biết rằng anh mong muốn đưa nàng thẳng lên giường sẽ giết nàng mất.
Tuy nhiên, anh đúng là một quý ngài, không cho nàng bất cứ dấu hiệu nào bằng ánh nhìn hay lời nói về cái đang diễn ra trong đầu anh. Và anh tới cùng với bó hoa trong tay – cho dù không cần thiết, nhưng rất chu đáo. Dàn xếp chuyện đó giúp cho Kelsey thoải mái hơn trong suốt những giây phút ngượng ngùng ban đầu.
Anh ăn mặc khá là trang trọng, nhưng rồi nàng nghĩ rằng người hầu của anh không cho anh ra khỏi nhà mà ăn mặc vào một buổi tối theo cách nào khác. Cà vạt của anh được thắt hoàn hảo, chiếc áo khoác màu nâu đậm cuat anh với cổ tay có viền những dải màu trắng, kéo qua dọc theo đôi vai rộng của anh. Thật tội lỗi, việc anh đẹp trai thế nào, và nàng thấy nếu so ra mình thật không đúng mốt.
Nàng đã bới tóc nàng thành một kiểu mới lạ hơn tối nay, nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể làm. Nàng đã không mang theo bộ quần áo nào trang trọng hơn, chỉ một vài chiếc váy để du lịch và một chiếc váy dạ hội, cái nàng đang mặc lúc này, có thể sử dụng cho một buổi tối bình thường. Nhưng nó không có gì mới lạ cả. Nó chỉ là vải bóng có in hoa đơn giản với tay áo ngắn bồng lên theo kiểu buổi tối, chiết eo cao, nhưng không hề cầu kỳ với kiểu của London, nơi mà những chiếc cổ áo được khoét lỗ không hề đủ thấp, mới là thời trang. Cái váy này chẳng có gì là khêu gợi, không đăng ten hay đồ trang trí đính kèm để làm nó duyên dáng hơn, nhưng Derek dường như không thể nào rời mắt khỏi nàng.
Họ cùng uống rượu khai vị trong phòng khách trước bữa tối. Kelsey đã không nghĩ tới một chút rượu, nhưng Alicia đã tìm trong kho của ngôi nhà trước khi đi ra chợ, và may mắn là, bà đã mua thêm một chút.
Derek duy trì việc trò chuyện nhẹ nhàng thậm chí cả sau khi họ dời sang phòng ăn. Anh đề cập tới một con ngựa giống mà Percy bạn anh vừa mua tuần đó được cho là sẽ đua rất tốt. Anh nói về những ngày còn đi học và nói với nàng về người bạn thân nhất của anh, Nicholas Eden, và việc họ gặp nhau thế nào. Một số người trong gia đình anh được đề cập tới, ít nhất là em họ anh Regina, người đã kết hôn với Nicholas, và chú anh Anthony, người anh đã thấy đánh bại ba địch thủ ngày hôm nay tại phòng tập Knighton, cho dù đó là gì.
May mắn, anh nói về những giai thoại của bản thân anh, bởi không có gì nhiều về bản thân nàng có thể nói cho anh mà không phải nói dối hay để lộ sự thực. Họ chưa có kỷ niệm nào để nói tới về những gì họ cùng làm với nhau – không có gì phải bối rối, với mức độ nào đi nữa.
Sau món tráng miệng, anh quyết định làm rõ những chuyện đã xảy ra tại Bridgewater.
- Cô hầu anh đã hướng dẫn gửi những đồ tiếp tế tới ngôi nhà đã bị cho thôi việc.
- Bởi vì cô ấy đã không gửi chúng tới ư?
- Không, cô ta bị cho thôi trước khi anh ra lệnh cho cô ta, đó là lý do cô ta không thèm bận tâm tiến hành chúng hay đưa chúng cho ai khác để làm. Sẽ ổn nếu cô ta nói với anh lúc đó, nhưng cô ta không. Cô ta đã không bằng lòng với người quản gia vì đã đuổi cô ta, và chỉ đơn giản là thu dọn đồ của mình và rời khỏi.
- Vậy em nợ anh một lời xin lỗi.
- Không, em không phải thế.
Nàng lắc đầu:
- Vâng, em có mà, vì đã nghĩ anh thật ích kỷ và không quan tâm – và vì đã ném lời nhắn anh để lại cho em vào lò sưởi và ước đó chính là anh.
Anh nhìn nàng một cách kỳ cục trong vòng hai giây trước khi anh phá ra cười. Kelsey đỏ mặt. Nàng không biết tại sao nàng thú nhận như thế, ngoại trừ việc nó cứ theo lời xin lỗi của nàng mà đi ra, giải thích mọi thứ.
Nhưng nàng không biết sao anh thấy chuyện đó buồn cười cho tới khi anh nhận xét:
- Đúng là em che dấu tính khí của mình mà. Nghe em nói chuyện, không ai biết nó có ở đó.
- Em cho rằng em có một chút, cho dù nó hiếm khi bị khiêu khích – nàng thừa nhận – Nó di truyền trong gia đình, em đoán thế, ít nhất về bên ngoại nhà em.
Điều đó là một tuyên bố. Thực tế, những câu chuyện sẽ nói lên rằng tính khí của mẹ nàng còn hơn cả nóng nữa, liên quan tới chuyện bà đã giết chồng mình với một trong những cơn thịnh nộ của bà, không cố tình, nhưng có kết cục như nhau.
Nàng liếc trộm anh dưới hàng lông mi:
- Anh không phiền chứ?
- Hầu như không. Tính khí nóng nảy cũng di truyền trong gia đình của chính anh, cho nên anh đã quen với nó rồi – Rồi anh mỉm cười – Và anh không tin rằng anh sẽ thường xuyên khiêu khích em.
Nàng mỉm cười lại với anh. Thật là một cách nói quanh co để nói rằng anh sẽ không cho nàng lý do nào để bắt lỗi anh. Nàng vui sướng với việc nàng đã có chút nỗ lực biến buổi tối của họ thành đặc biệt, cho dù nhìn anh, làm sao nàng có thể nghĩ tới việc bất cứ chuyện gì làm cùng anh có thể là chán chường, nàng không biết được.
Nàng cho rằng, chuyện họ sắp làm chỉ là có gì đó sai trái, nhưng nàng thật sự phải vượt qua chuyện nghĩ về nó theo kiểu đó. Nàng đã thỏa thuận. Nàng giữ cho gia đình mình khỏi bị đuổi ra đường với việc làm thế. Nàng chắc chắn phải hạnh phúc vì Derek Malory là người đã mua nàng.
Nàng nghĩ tới chuyện nhiều phụ nữ sẽ cho rằng nàng may mắn. Có thể sau cái đêm đó, nàng cũng sẽ thế. Nhưng vẫn còn có đêm nay phải vượt qua – hay hơn nữa, những gì sẽ diễn ra trên gác. Và đã tới lúc. Họ đã tận hưởng một bữa tối ngon miệng. Nàng thậm chí đã khích lệ mình uống rượu. Nàng có thể trì hoãn nó thêm chút nữa, nhưng điều đó cũng không khiến nó dễ dàng hơn, chỉ làm tăng thêm nỗi lo lắng của nàng.
Vậy nên, đỏ mặt, nàng nói:
- Nếu anh không thấy phiền, em sẽ lui về phòng để thay thứ đồ gì đó – mát hơn – để ngủ.
- Chúa nhân từ, đúng thế! Ấy là, làm ơn làm như vậy.
Nàng hấp háy mắt, không hề nhận thức thấy cho tới lúc đó rằng anh háo hức muốn đưa nàng lên giường đến thế nào. Biết rằng anh hăm hở như vậy làm cho hơi nóng cuộn lên trong nàng điều mà thực ra rất dễ chịu – và làm nàng đỏ mặt thậm chí theo cách còn dữ hơn. Nàng đứng dậy rời đi:
- Em sẽ gặp anh trong lát nữa – trên gác.
Anh nắm tay nàng khi nàng đi qua và nâng nó lên môi anh:
- Em lo lắng, em yêu. Em không phải thế. Chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ cùng nhau, em và anh, anh hứa với em.
Vui vẻ ư? Anh nghĩ làm tình là vui vẻ? Tưởng tượng chuyện đó xem. Nhưng nàng chỉ có thể gật đầu. Những lời nói dường như không thể thoát ra khỏi cổ họng nàng. Nàng muốn khóc cho những gì nàng sắp mất. Nàng muốn làm cho xong chuyện đó. Nàng muốn bắn chú Elliott của nàng vì đặt nàng vào căn nhà này, nơi nàng sắp trải qua đêm tân hôn – mà không có đám cưới. Và tận sâu trong lòng, nàng muốn nếm lại hương vị nụ hôn của Derek. Chúa lòng lanh, nàng không biết nàng còn muốn gì nữa.
Tình cảnh của nàng là một vấn đề. Nàng không nghi ngờ gì chuyện có những người trong tầng lớp người hầu sẽ từ chối làm việc cho ai đó như nàng, cho rằng họ sẽ cùng một giuộc nếu thế.
Với một số người hầu, việc họ làm việc cho ai là vấn đề của lòng danh dự, và làm việc cho tình nhân một nhà quý tộc chắc chắn không là chuyện đáng tự hào. Nhưng vẫn có những người không quan tâm, những người chỉ cần một công việc, và nàng sẽ tìm những người đó cho mình.
Một cỗ xe cùng người đánh xe xuất hiện vào tầm trưa. Người đánh xe, không phải người của Derek, thông báo rằng từ giờ anh ta là người của nàng. Anh ta giải thích nơi anh ta sẽ ở cùng cỗ xe và những con ngựa – ngôi nhà thành phố không được trang bị chuồng ngựa nơi anh ta có thể được gọi mỗi khi cần. Và điều đó làm nàng nhận ra nàng cần có ít nhất một người hầu, trong khi nàng đã nghĩ nàng có thể chỉ cần một đội ngũ người làm nho nhỏ thôi.
Nàng sử dụng chiếc xe ngựa lần đầu tiên vào chiều hôm đó. Sau khi suy nghĩ một chút, và sau nụ hôn ngọt ngào mà Derek để lại cho nàng, nàng quyết định biến buổi tối thành chút gì đó lãng mạn một chút, hơn là một sự việc nhơ nhớp như thế. Vào cuối ngày, nàng sắp xếp với Alicia về một bữa tối cùng rượu vang, và cho bà ta số tiền dư dả để chuẩn bị nó.
Vui mừng thay, Derek đã để lại cho nàng không chỉ nụ hôn đã. Tấm ngân phiếu anh đưa nàng đã thêm vào gần một trăm bảng, và anh chỉ nói rằng:
- Cái này sẽ giúp em khắc phục được một chút.
Thực sự thế. Những ngôi nhà lớn có thể cần tới ít hơn, và ngôi nhà của nàng thì nhỏ thôi. Nàng để cho Alicia mua sắm những thứ đồ ăn, nhưng nàng cũng mua sắm vài thứ cho mình. Nó cũng mất một lúc để tìm thấy cái gì nàng muốn tìm, bởi nàng không quen thuộc với London. Cuối cùng, nàng phải giải thích những gì nàng cần cho người đánh xe. Nàng rốt cục cũng tìm thấy một cửa hàng cung cấp váy ngủ đẹp đẹp hay đại loại thế.
Và mặc dù nàng chưa bao giờ có thứ gì thậm chí gần như thế - những chiếc váy ngủ của nàng đều là loại tiện lợi, ấm áp – người phụ nữ đã bán cho nàng cả bộ, đi kèm với một chiếc áo choàng và quần lót cùng bộ, đã trấn an nàng rằng tất cả những cô dâu mới ngày nay đều mặc những chiếc áo khoác trong đêm tân hôn.
Cho dù nó có đúng hay không, hay người phụ nữ đã cảm nhận thấy sự ngại ngùng của Kelsey và chỉ quyết tâm bán món đồ, nàng không biết, hay nàng đã không quan tâm. Chiếc váy ngủ là chính xác những gì nàng đã hình dung khi nàng đi săn tìm nó, cho nên nàng khá hài lòng với việc mua bán của mình. Lúc này, nàng sẽ để nỗi lo này cho lúc nàng mặc nó…
Derek đã không nói với nàng anh sẽ trở lại vào giờ nào buổi tối. Nàng đáng lẽ phải hỏi anh, nhưng không biết cũng không phải vấn đề gì cho lắm, hay ít nhất Alicia cũng không nghĩ thế. Những nhà quý tộc thường quen ăn muộn, sau hết, dựa vào việc họ tham dự vào loại tiệc tùng nào, và thức ăn thì cần phải giữ ấm.
Vậy mà, anh tới sớm hơn lường trước, chỉ ngay sau hoàng hôn. Nàng không biết chuyện đó, nhưng anh đã bắt mình phải tránh xa khỏi lâu như vậy, chỉ để cho nàng có chút thời gian cho mình, anh quá háo hức với chuyện khởi đầu mối quan hệ của bọn họ. Và anh không đề cập chuyện đó, may làm sao. Nàng đã có đủ lo lắng rồi. Biết rằng anh mong muốn đưa nàng thẳng lên giường sẽ giết nàng mất.
Tuy nhiên, anh đúng là một quý ngài, không cho nàng bất cứ dấu hiệu nào bằng ánh nhìn hay lời nói về cái đang diễn ra trong đầu anh. Và anh tới cùng với bó hoa trong tay – cho dù không cần thiết, nhưng rất chu đáo. Dàn xếp chuyện đó giúp cho Kelsey thoải mái hơn trong suốt những giây phút ngượng ngùng ban đầu.
Anh ăn mặc khá là trang trọng, nhưng rồi nàng nghĩ rằng người hầu của anh không cho anh ra khỏi nhà mà ăn mặc vào một buổi tối theo cách nào khác. Cà vạt của anh được thắt hoàn hảo, chiếc áo khoác màu nâu đậm cuat anh với cổ tay có viền những dải màu trắng, kéo qua dọc theo đôi vai rộng của anh. Thật tội lỗi, việc anh đẹp trai thế nào, và nàng thấy nếu so ra mình thật không đúng mốt.
Nàng đã bới tóc nàng thành một kiểu mới lạ hơn tối nay, nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể làm. Nàng đã không mang theo bộ quần áo nào trang trọng hơn, chỉ một vài chiếc váy để du lịch và một chiếc váy dạ hội, cái nàng đang mặc lúc này, có thể sử dụng cho một buổi tối bình thường. Nhưng nó không có gì mới lạ cả. Nó chỉ là vải bóng có in hoa đơn giản với tay áo ngắn bồng lên theo kiểu buổi tối, chiết eo cao, nhưng không hề cầu kỳ với kiểu của London, nơi mà những chiếc cổ áo được khoét lỗ không hề đủ thấp, mới là thời trang. Cái váy này chẳng có gì là khêu gợi, không đăng ten hay đồ trang trí đính kèm để làm nó duyên dáng hơn, nhưng Derek dường như không thể nào rời mắt khỏi nàng.
Họ cùng uống rượu khai vị trong phòng khách trước bữa tối. Kelsey đã không nghĩ tới một chút rượu, nhưng Alicia đã tìm trong kho của ngôi nhà trước khi đi ra chợ, và may mắn là, bà đã mua thêm một chút.
Derek duy trì việc trò chuyện nhẹ nhàng thậm chí cả sau khi họ dời sang phòng ăn. Anh đề cập tới một con ngựa giống mà Percy bạn anh vừa mua tuần đó được cho là sẽ đua rất tốt. Anh nói về những ngày còn đi học và nói với nàng về người bạn thân nhất của anh, Nicholas Eden, và việc họ gặp nhau thế nào. Một số người trong gia đình anh được đề cập tới, ít nhất là em họ anh Regina, người đã kết hôn với Nicholas, và chú anh Anthony, người anh đã thấy đánh bại ba địch thủ ngày hôm nay tại phòng tập Knighton, cho dù đó là gì.
May mắn, anh nói về những giai thoại của bản thân anh, bởi không có gì nhiều về bản thân nàng có thể nói cho anh mà không phải nói dối hay để lộ sự thực. Họ chưa có kỷ niệm nào để nói tới về những gì họ cùng làm với nhau – không có gì phải bối rối, với mức độ nào đi nữa.
Sau món tráng miệng, anh quyết định làm rõ những chuyện đã xảy ra tại Bridgewater.
- Cô hầu anh đã hướng dẫn gửi những đồ tiếp tế tới ngôi nhà đã bị cho thôi việc.
- Bởi vì cô ấy đã không gửi chúng tới ư?
- Không, cô ta bị cho thôi trước khi anh ra lệnh cho cô ta, đó là lý do cô ta không thèm bận tâm tiến hành chúng hay đưa chúng cho ai khác để làm. Sẽ ổn nếu cô ta nói với anh lúc đó, nhưng cô ta không. Cô ta đã không bằng lòng với người quản gia vì đã đuổi cô ta, và chỉ đơn giản là thu dọn đồ của mình và rời khỏi.
- Vậy em nợ anh một lời xin lỗi.
- Không, em không phải thế.
Nàng lắc đầu:
- Vâng, em có mà, vì đã nghĩ anh thật ích kỷ và không quan tâm – và vì đã ném lời nhắn anh để lại cho em vào lò sưởi và ước đó chính là anh.
Anh nhìn nàng một cách kỳ cục trong vòng hai giây trước khi anh phá ra cười. Kelsey đỏ mặt. Nàng không biết tại sao nàng thú nhận như thế, ngoại trừ việc nó cứ theo lời xin lỗi của nàng mà đi ra, giải thích mọi thứ.
Nhưng nàng không biết sao anh thấy chuyện đó buồn cười cho tới khi anh nhận xét:
- Đúng là em che dấu tính khí của mình mà. Nghe em nói chuyện, không ai biết nó có ở đó.
- Em cho rằng em có một chút, cho dù nó hiếm khi bị khiêu khích – nàng thừa nhận – Nó di truyền trong gia đình, em đoán thế, ít nhất về bên ngoại nhà em.
Điều đó là một tuyên bố. Thực tế, những câu chuyện sẽ nói lên rằng tính khí của mẹ nàng còn hơn cả nóng nữa, liên quan tới chuyện bà đã giết chồng mình với một trong những cơn thịnh nộ của bà, không cố tình, nhưng có kết cục như nhau.
Nàng liếc trộm anh dưới hàng lông mi:
- Anh không phiền chứ?
- Hầu như không. Tính khí nóng nảy cũng di truyền trong gia đình của chính anh, cho nên anh đã quen với nó rồi – Rồi anh mỉm cười – Và anh không tin rằng anh sẽ thường xuyên khiêu khích em.
Nàng mỉm cười lại với anh. Thật là một cách nói quanh co để nói rằng anh sẽ không cho nàng lý do nào để bắt lỗi anh. Nàng vui sướng với việc nàng đã có chút nỗ lực biến buổi tối của họ thành đặc biệt, cho dù nhìn anh, làm sao nàng có thể nghĩ tới việc bất cứ chuyện gì làm cùng anh có thể là chán chường, nàng không biết được.
Nàng cho rằng, chuyện họ sắp làm chỉ là có gì đó sai trái, nhưng nàng thật sự phải vượt qua chuyện nghĩ về nó theo kiểu đó. Nàng đã thỏa thuận. Nàng giữ cho gia đình mình khỏi bị đuổi ra đường với việc làm thế. Nàng chắc chắn phải hạnh phúc vì Derek Malory là người đã mua nàng.
Nàng nghĩ tới chuyện nhiều phụ nữ sẽ cho rằng nàng may mắn. Có thể sau cái đêm đó, nàng cũng sẽ thế. Nhưng vẫn còn có đêm nay phải vượt qua – hay hơn nữa, những gì sẽ diễn ra trên gác. Và đã tới lúc. Họ đã tận hưởng một bữa tối ngon miệng. Nàng thậm chí đã khích lệ mình uống rượu. Nàng có thể trì hoãn nó thêm chút nữa, nhưng điều đó cũng không khiến nó dễ dàng hơn, chỉ làm tăng thêm nỗi lo lắng của nàng.
Vậy nên, đỏ mặt, nàng nói:
- Nếu anh không thấy phiền, em sẽ lui về phòng để thay thứ đồ gì đó – mát hơn – để ngủ.
- Chúa nhân từ, đúng thế! Ấy là, làm ơn làm như vậy.
Nàng hấp háy mắt, không hề nhận thức thấy cho tới lúc đó rằng anh háo hức muốn đưa nàng lên giường đến thế nào. Biết rằng anh hăm hở như vậy làm cho hơi nóng cuộn lên trong nàng điều mà thực ra rất dễ chịu – và làm nàng đỏ mặt thậm chí theo cách còn dữ hơn. Nàng đứng dậy rời đi:
- Em sẽ gặp anh trong lát nữa – trên gác.
Anh nắm tay nàng khi nàng đi qua và nâng nó lên môi anh:
- Em lo lắng, em yêu. Em không phải thế. Chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ cùng nhau, em và anh, anh hứa với em.
Vui vẻ ư? Anh nghĩ làm tình là vui vẻ? Tưởng tượng chuyện đó xem. Nhưng nàng chỉ có thể gật đầu. Những lời nói dường như không thể thoát ra khỏi cổ họng nàng. Nàng muốn khóc cho những gì nàng sắp mất. Nàng muốn làm cho xong chuyện đó. Nàng muốn bắn chú Elliott của nàng vì đặt nàng vào căn nhà này, nơi nàng sắp trải qua đêm tân hôn – mà không có đám cưới. Và tận sâu trong lòng, nàng muốn nếm lại hương vị nụ hôn của Derek. Chúa lòng lanh, nàng không biết nàng còn muốn gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook