Nổi Loạn
C8: Chương Bảy

Vanessa giật mình tỉnh dậy, mắt mở bừng. Quanh tai cô là những giọng nói lúc mơ hồ lúc rõ rệt vọng tới từ căn hộ bên cạnh. Cô co người, ôm đầu, lầm bầm chửi thề. Nhưng giọng nói của người hàng xóm ồn ào không phải là thứ đánh thức cô dậy, mà là một điều gì đó kinh khủng hơn. Có lẽ là một cơn ác mộng, nhưng Vanessa không dám chắc vì chẳng nhớ gì. Cô cơ hồ chỉ cảm thấy sợ.


Những khớp xương của Vanessa như kêu răng rắc bên trong cô khi cô chống tay ngồi dậy. Cơ thể cô hoàn toàn kiệt quệ dù chỉ mới là đầu buổi sáng. Cơ bắp nhão ra, rồi lại tê dại, cứng đờ như khúc gỗ, còn chẳng đủ sức để lết xuống giường. Cô ngồi bần thần trong căn phòng hẹp, tối tăm một lúc, loáng thoáng nghe thấy giọng cô gái phòng bên đang quát tháo gì đó. Vanessa nhắm mắt lại, cố xua tan âm thanh ấy khỏi tâm trí, nhưng nó cứ đập vào tai cô. Cô đâm ra cáu kỉnh, bước xuống giường và đi ra ngoài.

Samuel cũng chỉ vừa tỉnh dậy. Tóc ông vẫn rối bù, đang pha cà phê trong bếp. Khi thấy cô, ông có vẻ ngạc nhiên:

"Con dậy sớm thế?"

"Cho con một cốc với." Cô nói, cào mạnh mái đầu đen của mình nhưng chỉ làm nó rối hơn. "Con chẳng thể ngủ nổi."

Có tiếng đồ đạc va đập ầm ĩ ở căn hộ bên cạnh, kèm theo một tràng chửi rủa. "Cậu đúng là đồ vô tâm!" Vanessa nghe thấy giọng cô gái. "Đồ khốn! Đồ vô tâm!"

Cô nhăn mày, không hiểu sao có cảm giác đã nghe thấy giọng cô ta ở đâu đó.

"Chẳng hiểu họ đang làm gì nữa." Samuel lẩm bẩm, đưa cô cốc cà phê còn nóng. "Trông con tệ quá. Như mới bị đâm bởi một cái xe bus đấy."

"Đó chính xác là những gì con cảm thấy đấy!"

Samuel bỗng đặt bình cà phê xuống, nhíu mày và quan sát Vanessa thật kỹ. Cô đang mặc áo ba lỗ và mặc quần thể thao dài, mặt hốc hác, quầng mắt tím bầm, uống một mạch hết cốc cà phê. Da cô trắng xanh, có vẻ thiếu sức sống hơn mọi ngày.

"Vanny." Giọng Samuel đầy ngờ vực. "Vết thương hôm qua của con đâu hết rồi? Con bị thương ở vai mà?"

Vanessa nhìn Samuel mấy giây như không hiểu ông nói gì. Rồi cô quay đầu nhìn xuống vai mình. Bình thường với những cú đập như thế, cô sẽ chẳng ngạc nhiên nếu cơ thể mình đau nhức mấy ngày liền và tím tái, bầm dậm do tụ máu. Nhưng ở vai cô hôm nay, chẳng có vết bầm nào ở đấy cả.

"Lạ nhỉ." Cô nói. "Con còn chẳng thấy đau."

"Có thể là bởi con tự chữa lành chăng?"

"Chữa lành gì?" Cô hơi gay gắt. "Con làm gì có khả năng đó? Bố nhầm con với ai à?"

"Ma cà rồng có thể tự chữa lành vết thương mà." Ông tiếp tục, giọng căng thẳng.

"Con có phải ma cà rồng đâu!" Vanessa đáp.

Giọng nói của người hàng xóm bên kia càng lúc càng gay gắt, như một thứ chất xúc tác kinh khủng cho bầu không khí lúc này. Vanessa cảm thấy cơn giận dữ trào lên trong mình khi Samuel nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng như lúc này, ánh mắt mà phản chiếu trong đó hình ảnh cô - một căn bệnh xấu xí.

"Con biết rằng..."

Vanessa bỗng quay ngoắt sang bức tường mà quát lên với cô gái căn hộ bên kia; cắt ngang lời Samuel và làm ông giật mình. "Im miệng đi con khốn!"

"Vanessa..."


Một tràng chửi rủa khác; nhưng lần này là dành cho cô.

"Chết tiệt!" Vanessa giận dữ bước về phía cửa trước, lờ tịt đi Samuel đang gọi tên mình ở sau lưng.

Dãy hành lang buổi sáng vắng vẻ và lạnh ngắt. Mọi cánh cửa đều đóng im lìm, tối om; chỉ có căn phòng bên cạnh cô là ồn ào giọng nói của cô gái nọ. Cô đập thật mạnh cửa nhà cô ta và gắt lên bên ngoài:

"Im miệng đi! Mới sáu giờ sáng đấy, đồ chết tiệt!"

Vanessa nghe thấy giọng nói bên trong ngừng lại; kế đó là tiếng mở khóa lách cách. Cánh cửa bật mở, một cô gái rướn mình nhìn ra, tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại đắt tiền, tóc vắt qua một bên vai, để xõa. Vanessa trố mắt nhìn cô ta, và cô ta cũng ngạc nhiên không kém.

"Sienna." Giọng Vanessa chẳng mấy hào hứng.

"Con nhỏ bắt nạt." Cô ta nói. "Cái quái gì thế? Cô đang rình rập chúng tôi đấy à?" Cô ta vừa nói, vừa bước hẳn ra ngoài hành lang, đảo mắt nhìn quanh.

"Cô nói cái chết tiệt gì thế? Tôi sống ở đây." Vanessa hất đầu sang căn hộ bên cạnh.

"Cái gì? Từ khi nào?"

Vanessa chưa kịp trả lời thì trông thấy một người khác ló ra ngoài cửa. Đó là Esme, trong chiếc váy ngủ màu trắng, tóc thắt bím vắt sang một bên. Cô ta trông bối rối không kém khi thấy cô.

"Vanessa?" Esme ngạc nhiên nói.

"Phải, con nhỏ ngu ngốc đã hắt thức ăn vào em." Sienna khoanh tay trước ngực, hai bên xương hàm tròn tròn nghiến lại. "Xem ra chúng ta sẽ phải sống với nó đấy, Esme. Em hãy cẩn thận."

Vanessa nhìn cô ta chằm chằm. Cơ thể cô dù mệt rã rời, nhưng vẫn còn chỗ cho sự tức giận và chỉ để tức giận. Cô đã có tất cả những phẫn nộ đó khi đứng trước Sam trong một buổi sáng mệt mỏi, cảm giác như mình là một quái vật nhỏ trong lốt người. Vanessa có thể cảm thấy cơn giận dữ ấy trào lên trong mình như dung nham nóng, thiêu cháy nội tạng cô, những sợi thần kinh trong người cô và ngập đầy buồng phổi. Cô chỉ cần tìm một chỗ để trút chúng ra khỏi mình.

Vanessa chỉ cười khẩy.

Một cú đập mạnh và Vanessa đã đẩy ngược Sienna vào bức tường hành lang. Cô nghe thấy Esme thét lên một tiếng nhỏ, hoảng hốt giật lùi lại. Cổ của Sienna nằm dưới tay cô, và cô nghe thấy cô ta rên rỉ thóa mạ cô, lưng bị ép vào bức tường lạnh.

"Phải." Vanessa nghiên răng. Cô có thể cảm thấy những chiếc răng nanh của mình đang chuyển động trong hàm và đâm ra, nhưng chỉ một chút. "Cô sống cạnh tôi đấy, đồ nhiều lời ạ. Vậy nên hãy coi chừng."

Vẻ ương ngạnh của Sienna đã biến mất, cô ta ôm cổ mình và rên rỉ, không nói gì. Vanessa thả tay ra và giật lùi lại, ngỡ ngàng bởi chính mình và vì vẻ mặt sợ hãi của cả hai chị em nhà Martinez. Khắp hành lang chỉ còn tiếng ho khù khụ của Sienna. Vanessa quay lưng bỏ về căn hộ của mình, để mặc họ phía sau vẫn đang nhìn theo cô với vẻ nửa sợ sệt, nửa căm ghét.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Vanessa. Cô đang ở trong căn hộ, đứng đó, tựa vào cửa và thở hổn hển. Khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy Samuel đang đứng ở phòng khách và nhìn cô. Ông ngồi ở cái ghế bành, những nếp nhăn trên trán chau lại nặng nề. Không ai nói gì cả.

Samuel chỉ thở dài và cúi đầu xuống.

Cả hai đều biết chuyện gì đang xảy ra với cô. Và điều đó làm Vanessa kinh hãi.

*

Sienna đã ở trường khi Vanessa đến. Cô ta đứng cạnh Sean Aguirre, trong chiếc váy vải voan nâu vàng kiểu bohemian, nhìn theo Vanessa chằm chằm. Cô thoáng thấy trên cổ Sienna những vết thâm mờ do ngón tay mình sáng nay. Cô ta nghiến hàm giận dữ, cái cằm vuông hếch lên. Vanessa bổi rối ngoảnh đi, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt cô ta dán chặt vào mình.


"Chào!" Rob chạy đến chỗ cô, vỗ nhẹ vào vai Vanessa. "Buổi tối vất vả hả? Trông cậu tệ khủng khiếp."

"Cảm ơn." Cô nói mỉa mai.

"Cậu biết trưa nay căng tin có gì không?" Cậu ta đổi chủ đề ngay lập tức, chẳng băn khoăn về lời đáp của Vanessa. "Bánh kem và Pudding đấy. Thứ ba ngọt ngào!"

Vanessa không nói gì vì đang bận mở cửa tủ đồ của mình. Hôm nay nó căng cứng lạ kỳ và chừng như bị kẹt. Cô phải thúc mấy cú vào ổ khóa, cánh cửa mới bật ra. Thứ gì đó bên trong đổ nhào ra, động đậy và có đến hàng chục con như thế, như một cái thác sống hôi rình.

"Chúa Jesu!" Rob nhảy cẫng sang một bên. "Cái gì thế?"

Vanessa cũng giật mình, nhưng cô chỉ lùi lại. Cánh cửa gần như đã đập vào đầu cô lúc nó bật ra. Lũ chuột nhung nhúc chen nhau rơi nhào xuống, kêu lít chít, một vài con còn bám vào người Vanessa. Xung quanh cô, đám con gái hét lên lúc đám chuột túa ra hành lang. Lũ con trai thì cười khoái trá trước vẻ mặt của đám con gái.

Rob nhảy lẫng cẫng, rồi đá một con chuột ra xa.

"Cái gì thế? Cậu nuôi chuột cống à?"

Vanessa không trả lời, lôi những con chuột trên áo mình ra và ném xuống giận dữ. Cô không sợ loài gậm nhấm này, nhưng ghét thứ mùi hôi của chúng. Vanessa bước đến, một tay hất hết lũ chuột còn lại trong tủ đồ ra ngoài, cùng với đống sách vở, đồ đạc của mình. "Khốn nạn!" Cô nguyền rủa. "Khốn nạn!" Cô túm mạnh đến mức giật đứt đuôi một con chuột. Rob trợn mắt nhìn Vanessa vứt nó xuống đất.

"Đồ quái đản!" Một người vừa xua lũ chuột đi, vừa nhìn cô chửi rủa.

"Cậu bị điên à?" Người khác nói.

Vanessa lờ tịt họ đi. Mũi hôi từ cái tủ bốc ra nồng nặc. Bên trong còn sót lại một con chuột chết, giữa đống sách vở và những thứ đồ linh tinh còn lại. Cô thò tay ném con chuột chết ra ngoài. Một số tiếng xì xào vang lên. "Chúa ơi," một giọng nói nói. "Cậu ta sẽ cần khử trùng cái tủ đấy."

"Có vẻ không cần đâu," Một kẻ khác chen vào. "Nó hợp với cậu ta mà."

Rob cúi xuống giúp Vanessa nhặt đồ lên. "Đừng nghe lũ ngốc ấy nói." Cậu ta bảo cô.

"Tôi đâu có nghe." Vanessa cáu kỉnh đáp. Rob không trả lời, chừng như e ngại trước sự giận dữ của cô.

Giữa đống đồ đạc ngổn ngang dưới chân, Vanessa gạt ra được một cái túi vải màu đen. Nó không phải của cô, được thêu bằng chỉ nâu và khá căng. Khi cô nghiến bóp nó giữa những ngón tay, nó bẹp xuống và kêu lạo xạo như vỏ cây. Rob nhìn theo. "Cái gì thế?" Cậu ta hỏi, nhưng Vanessa không trả lời. Cô nghiến răng, ngẩng lên nhìn quanh hành lang. Sienna vừa rời khỏi, đang tay trong tay với Sean và nói cười vui vẻ.

Vanessa nhét cái túi vải vào trong ba lô. Cô đứng lên và thảy đồ đạc tủ. Rob bối rối. "Cậu chắc là không cần sắp xếp lại chứ?"

"Không." Cô đóng tủ cái sầm, âm thang vọng khắp hành lang, rồi quay gót bỏ đi. "Tôi cần phải giải quyết con khốn đó đã."

*

Vanessa nhìn mình trong tấm gương hơi nứt ở cạnh phải của nhà vệ sinh nữ. Vòi nước chảy róc rách dưới tay cô, gương mặt cô đẫm nước và đầy vẻ mệt mỏi. Nếu ngày đầu tiên cô đã không gây ấn tượng được với ai, thì hôm nay cô đã làm được. Lũ học sinh ngồi gần cô trong giờ sinh học rúc rích cười và xì xào gì đó về bộ dạng của cô. Mái tóc cô rối xù, bết lại như chưa tắm gội cả tuần; cái áo phông cũ đầy những vết ố màu vàng và nặng mùi mồ hôi. Cô nhợt nhạt, luộm thuộm, mắt thâm quầng, trông lố bịch với cái hoodie thùng thình và quần jean cũ. Trong căn tin, cô ngồi với Rob và Mark, chịu đựng những ánh nhìn giễu cợt từ những người đi ngang qua. Một số chau mũi lại rồi lùi xa ra khỏi Vanessa. Nhưng cô chỉ thản nhiên ăn tiếp. Mark và Rob cũng chỉ im lặng, đưa mắt nhìn nhau rồi bàn về một trận bóng rổ nào đó. Chẳng cần ai phải nói to, Vanessa cũng biết mình thảm hại như thế nào. Nhưng lúc này, cô cũng quá mệt để quan tâm.


Vanessa nhớ ba năm trước trông cô vẫn còn khá, tóc dài đến vai dù cũng rối bù, xơ xác, chẳng bao giờ chịu vào nếp. Nhưng ít nhất da cô cũng bớt nhợt nhạt, mắt không thâm quầng, có chút da thịt và thần thái. Bây giờ cô đã khác đi rất nhiều, mất cả một quá trình dài mới đến bộ dạng thảm hại ngày hôm nay. Họ nói ma cà rồng là giống loài của sự đẹp đẽ, của màn đêm, của tuổi trẻ và bất tử. Nhưng Vanessa chẳng có vẻ gì là như thế. Cô không có làn da trắng tái như bạch tạng, không có cặp mắt sắc sảo, dáng vẻ cao ráo, khỏe mạnh và đẹp đẽ của họ. Cô có dáng vẻ của con người, của mẹ cô. Vanessa nhìn mình thêm một lúc nữa. Chắc chắn là của mẹ cô, và cô không muốn những điểm tương đồng ấy biến mất. Cô sẽ không đụng đến máu, không thể để cái gen xấu xa ấy lấn át những gì cô có - những gì còn sót lại về mẹ mình.

Khi Vanessa chuẩn bị đi tìm Sienna trước khi giờ học bắt đầu, cô ta đã xuất hiện, cùng Esme bước vào trong nhà vệ sinh nữ. Ban đầu, cô ta ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chuyển thành cảnh giác và giận dữ. Cô ta không nói gì, chỉ hếch cài cằm vuông lên, vặn mở một vòi nước và lơ tịt Vanessa đi. Esme bối rối chẳng biết xử sự sao đành im lặng, để cho một mình Sienna độc thoại.

Vanessa lôi cái túi vải nhỏ cô nhặt được từ trong tủ đồ mình ra, chậm rãi bước đến cạnh Sienna và thả nó xuống trước mặt cô ta. Cái túi rơi xuống bồn rửa, rồi kẹt lại ở chỗ thoát nước. Cô ta vênh váo nhìn cô, mặt sưng sỉa.

"Biết nó là gì chứ?" Vanessa hỏi cô ta.

Sienna không buồn nhìn cái túi, nuốt khan, nhưng vẫn tỏ ra không nao núng:

"Mày còn chưa xin lỗi tao đấy. Tao có thể kiện mày!" Cô ta chỉ chỉ lên cổ mình, ngón giật giật, run rẩy.

"Và mày thì chưa trả lời câu hỏi của tao. Mày chắc chắn không biết nó là gì chứ? Tao tìm thấy nó trong tủ đồ của mình đấy." Cô nghiến răng, cố giữ bình tĩnh. "Với lũ chuột hôi hám của mày."

"Mày nghĩ tao là người đã chơi khăm mày à?" Giọng cô ta thách thức.

"Không phải sao?"

Vẻ ngạo nghễ của cô ta không còn, và Vanessa biết mình đang đi đúng hướng.

"Đi tìm người khác mà đổ tội!" Sienna nói, giọng bẽ bàng, đoạn quay lưng lại định kéo Esme đi khỏi. Nhưng Vanessa đã nhanh hơn. Cô tóm lấy khuỷu tay Sienna, kéo ngược cô ta lại và giật sợi dây chuyền của cô ta ra khỏi cổ. Sienna há hốc miệng kinh ngạc, những tiếng va đạp của chuỗi hạt nhựa rơi xuống đất làm cả cô ta và Esme đều bàng hoàng, hoảng hốt. Trong tay Vanessa là sợi dây chuyền của cô ta vẫn đang còn nguyên mặt đá. Đó là một mẩu đá thô, nhỏ bằng đốt tay, bên ngoài được bọc bởi những đường kim loại mảnh như sợi chỉ, có lẽ là bằng bạc. Cô mỉm cười, giơ cao mặt dây chuyển lên và nheo mắt nhìn nó lấp lánh phản chiếu ánh sáng trong không trung:

"Đá mặt trăng." Vanessa cười đắc thắng. "Mày kiếm được loại tốt đấy chứ. Gì đây? Chữ Rune à?"

"Trả lại cho tao!" Gương mặt Sienna đỏ ửng lên phần vì ngượng, phần vì giận dữ.

"Đừng vội vàng thế." Vanessa lùi lại. "Con phù thủy."

Sienna bặm môi, giận giữ giật lại sợi dây chuyền từ tay Vanessa. "Tao không phải phù thủy!" Nhưng trước ánh mắt của Vanessa, cô ta ngập ngừng nói tiếp, bớt dằn dữ hơn. "Tao là một wicca."

"Ồ." Vanessa nói. "Chắc tao đánh giá mày hơi cao rồi."

Sienna nâng giữ mặt dây chuyền trong lòng bàn tay như thể nó là vật gì rất quý giá. Cô ta vội mở khóa cái cặp da màu nâu của mình và nhét vào, điệu bộ lúng túng:

"Làm sao mày biết được?"

"Biết gì? Rằng mày là người đặt cái túi bùa vào tủ đồ của tao sao? Đoán bừa thôi."

Rồi cô nghiêng đầu nhìn Esme, người đang nép mình sau lưng Sienna với gương mặt căng thẳng:

"Cô ta cũng..."

"Không!" Sienna cắt ngang, nhìn em gái mình. "Nó chỉ là người thường thôi!"

Vanessa khoanh tay, vẫn nhìn Esme. Cô đã tưởng Sienna là một phù thủy, tuy đáng ngại nhưng cô ta có thể từng nghe đến cái tên Valdimar một lần nào đó. Nhưng rốt cuộc cô ta chỉ là một wicca - một người thường cố gắng học phép thuật của phù thủy. Vì không có phép thuật trong máu nên những wicca thường khá yếu, họ chỉ có thể làm những bùa phép đơn giản và phần nhiều dựa vào các dụng cụ có năng lượng lớn như đá quý; những nghi thức của wicca cũng phức tạp hơn một phù thủy bình thường rất nhiều để có hiệu quả cao. Vanessa chưa từng săn một wicca bao giờ, mà chỉ mới gặp vài người vì thường họ là những kẻ vô hại, hoặc rắc rối như Sienna.

"Mày cũng làm bùa phép gì lên Sean Aguirre phải không?" Vanessa mỉm cười, trong đầu vừa vỡ ra một điều gì đó. "Không thể nào một người như cậu ta lại hẹn hò với..." Cô kết thúc câu bằng một nụ cười, nhìn Sienna từ đầu đến chân. Cô ta chẳng có nét gì gọi là nổi bật được. Thân hình Sienna hơi đậm, cô ta không béo nhưng cũng chẳng thon thả được như Esme; lúc nào cũng ăn mặc hướm Bohemian nhưng lại chẳng thể hấp dẫn nổi. Hẳn phải là một thứ bùa tình cảm gì đó, Vanessa nghĩ.


"Mày đang quá đáng đấy!" Sienna đỏ lựng mặt. "Tao thì sao?"

"Chẳng sao cả."

Vanessa mỉm cười nhượng bộ. Với vẻ ngoài như thế cùng tính khí khó ưa, khó lòng mà cô ta đánh gục được ai. Suy nghĩ đó có vẻ hẹp hòi, ác ý, nhưng Vanessa chẳng bận tâm vì biết rằng cô đã đúng.

"Và mày thì là cái giống gì?" Sienna đay nghiệt nói. Gương mặt cô ta lạ sưng sỉa, nửa bẽ bàng nửa cáu kỉnh. "Đừng có coi thường wicca nhé! Tao có thể làm nhiều thứ lắm đấy."

"Tao chắc là mày có thể. Đó là lý do tại sao có loại người như tao." Gương mặt Vanessa đanh lại. Cô bước về phía trước một bước. "Thợ săn."

Gương mặt đỏ lựng của Sienna giãn ra trong ngạc nhiên, rồi vẻ ngạc nhiên đó biến mất bằng một nụ cười khinh ghét và đắng chát:

"Ý mày là bọn giết người sao?" Cô ta đang cười ra tiếng. "Tao biết mà. Tao biết có cái gì không ổn với mày mà. Esme, em thấy không, chị đã bảo rồi! Cô ta là đồ giết người đấy!"

"Quái vật!" Vanessa gần như gắt lên, làm Sienna giật bắn. "Tao giết quái vật. Lũ quái đản như mày ấy."

"Như nhau cả thôi." Cô ta nói. "Ít nhất đó là những gì tao đã nghe về lũ thợ săn."

Vanessa nghiến răng. Cô cắn phải lưỡi và có thể cảm thấy vị máu mằn mặn trong miệng mình. Nhưng không hiểu sao cô không thể cất lời, như thể có một chất keo kỳ lạ đang dính chặt hai hàm răng cô lại với nhau - chất keo của sự giận giữ và nỗi tủi hờn. Đó là cái tên mà những thợ săn hay được gọi, và dù cô đã nghe thấy nhiều lần trước đây, Vanessa lại không thể lơ nó đi lần này. Sienna đã nhìn thằng vào mắt cô và gọi cô như thế.

"Phải." Cô nói. "Tao là kẻ giết người đấy. Vậy nên hãy cẩn thận. Có thể người tiếp theo bị tao cắt cổ là mày đấy."

Vanessa vẫn cảm thấy chất keo ấy dính chặt miệng mình khi cô rít thành tiếng từng lời độc địa với Sienna và Esme. Cô bỏ đi khỏi lúc cả hai đang còn ngỡ ngàng và câm nín vì sợ. Vai Vanessa va mạnh vào vai Sienna lúc cô đi qua như một lời cảnh cáo. Cô chẳng quan tâm họ đang nghĩ gì, không thế nữa. Vanessa tự nhủ thế với chính mình.

Không bao giờ như thế nữa.

*

Mark ngồi xuống cạnh cô trong tiết tiếng Latin. Cậu ta chun mũi. Cô gườm mắt nhìn, ngồi lùi ra. Nhưng điều đó chẳng ngăn được cậu ta lên tiếng với nụ cười nửa miệng, trêu chọc cô:

"Có ai tặng cậu nước hoa hả?" Cậu ta ngồi xuống. "Mùi Chuột chết trong tủ đồ à?"

Vanessa lại lườm cậu ta, một cái lườm tức tối và cảnh báo. Nhưng bản thân cô cũng thấy buồn cười một cách mỉa mai, nên chẳng nói gì cả.

"Tớ đã bảo tránh xa họ ra rồi, hai lần đấy." Mark nói. "Sienna là đồ nhiều chuyện, chẳng ai ưa cô ta cả. Họ còn lập cả một nhóm nhỏ để nói xấu cô ta trên mạng nữa."

"Cảm ơn." Cô nói đầy nhạo báng. "Có ích lắm đấy."

Mark nhìn cô một lúc, rồi bật cười. "Nhưng tớ chắc là cậu xử lý được."

"Đương nhiên." Cô mệt mỏi đáp. "Chẳng gì tôi không xử lý được cả."

"Chắc chứ?"

Cô ngoảnh sang, nhìn Mark, thẳng vào mắt cậu ta bằng ánh nhìn xua đuổi và lạnh lùng:

"Đừng thách tôi."

Mark mỉm cười, chẳng có vẻ gì là nao núng. Cậu ta gật đầu nhưng cô chẳng biết vì điều gì, công nhận cô, hay chấp nhận lời thách thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương