Nói Dối Không Ngừng Nghỉ
C1: Chốn Cũ - Một

Sổ tay trước khi nhảy hố:


- Phong cách Vô hạn lưu - Nữ cường

- Tốc độ ra chương: Không ưu tiên

- Dù là phong cách hiện đại - tương lai nhưng vấn đề xưng hô sẽ được mình giữ nguyên văn (ta - ngươi).

- Và.. Hi vọng mọi người cũng ưa thích bộ truyện này như mình

❀◕ ‿ ◕❀




---




Nói dối không ngừng nghỉ - 条纹花瓶

Editor: Lạc Tiếu - 12/02/2020




Xe buýt "kình kịch" một tiếng, dừng lại ở sân ga.

Thiếu nữ mặc váy màu lam nhạt đứng lên, mái tóc dài xõa dài mềm mại y như tính cách của cô vậy. Khuôn mặt nhỏ với đôi mắt hạnh to tròn, lộ ra ánh mắt không rành thế sự.


"... Định xuống xe sao?"

Nam nhân béo lùn dẫn đầu nhảy xuống xe buýt: "Nè, em gái, không xuống xe thì tí nữa sẽ bị nghiền thành thịt nát đó."

Loa sân ga vang lên hai lần [Đã tới trạm Chốn Cũ, mời tất cả hành khách xuống xe! Thời gian xe buýt dừng lại có hạn. Cảnh cáo, mời tất cả hành khách xuống xe!]

Thiếu nữ lúc này mới bước xuống xe, mắt thấy nam nhân béo lùn đã đi xa, cô liền vội vàng nhanh chân đuổi theo: "Đại ca, ta kêu Cố Hề Lịch, ngươi tên là gì vậy?"

"Ta kêu Lý Khải. Đại ca cái gì mà đại ca! Cái tuổi này của ta còn có thể làm thúc ngươi, hừ."

Lý Khả nghĩ thầm, vừa thấy là biết cô không phải du khách chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch thoát ly Địa Cầu 》, hơn phân nửa là nhờ may mắn vô tình bước lên xe buýt. Loại đại tiểu thư như vầy, được nuôi dưỡng trong sung sướng, chắc chắn là ở Vong Linh Lĩnh Vực sống không quá một ngày.

Cố Hề Lịch kịp thời sửa miệng: "Lý thúc, chúng ta hiện tại liền phải tiến vào Lĩnh Vực đúng không?"

Lý Khả mí mắt gục xuống, bộ dáng uể oải ỉu xìu: "Lối vào Lĩnh Vực cần phải đủ du khách mới mở ra, vận khí không tốt thì phải chờ ở cửa vài ngày. Tiểu Cố, sao cái gì ngươi cũng không biết! Ngươi chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch thoát ly Địa Cầu 》sao?"

Cố Hề Lịch ánh mắt phiêu phiêu, không được tự nhiên nói: "... Đúng... Ta là trộm gạt trong nhà báo danh."

Thanh âm Cố Hề Lịch ngọt mềm, thoạt nhìn nhỏ xinh nhu nhược, làm cho Lý Khả đoán sai số tuổi của cô. Thực tế, người Địa Cầu từ hai mươi hai tuổi trở lên mới có thể báo danh tham gia 《 Kế hoạch thoát ly Địa Cầu 》, bề ngoài Cố Hề Lịch thoạt nhìn cũng quá non, ban đầu Lý Khả còn tưởng rằng cô còn chưa tròn mười tám. Số tuổi không đủ, không đạt được yêu cầu báo danh.

Du khách chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》mới là tân nhân chân chính, có thể sử dụng ba lần hộ thuẫn để ngăn cản quỷ quái, có thể xài cho mình, cũng có thể dùng cho người khác. Còn người may mắn bước lên xe buýt, tuy rằng cũng là lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, nhưng cũng sẽ không có ba kim bài miễn tử.

Biết Cố Hề Lịch là chủ động báo danh, thái độ của Lý Khả với cô lập tức nhiệt tình hơn, ít nhất mí mắt cũng có nâng lên chút chút, chịu dùng con mắt để nhìn cô.

Gạt người trong nhà báo danh?

Không cần hỏi, Lý Khả tự nhận có thể đoán được hơn phân nửa thân thế Cố Hề Lịch. Một vị đại tiểu thư được dưỡng đến kiều quý ở mạt thế, gia đình sao có thể yên tâm cho cô báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》! Giống như cừu con, vừa vào cửa sẽ lập tức bị bầy sói gặm đến xương cốt cũng không chừa.

Lý Khả trịnh trọng nói: "Chúng ta có duyên ngồi chung một chuyến xe buýt, ngươi là người mới, ta đã thành công thông qua hai lần Vong Linh Lĩnh Vực. Là tiền bối, ta có tuyệt chiêu bảo mệnh muốn nói cho ngươi.

Thứ nhất, không được xúc động. Thứ hai, không được phạm sai lầm. Thứ ba, không được có lòng tham."


Những tuyệt chiêu bảo mệnh này nghe có vẻ rất quan trọng và chính xác, nhưng mà ngẫm nghĩ lại, những thứ này nói hay không nói cũng có gì khác biệt đâu.

Cố Hề Lịch: "Lý thúc, ta không rõ."

Lý Khả: "Ngươi không cần hiểu, nhớ kỹ lời của ta thì tốt rồi. Đồng hồ trên cổ tay trái ngươi là do tài xế xe buýt đưa đúng không? Đó là dụng cụ phát sóng trực tiếp, kiến nghị ngươi nên che dấu nó. Còn chuyện có muốn mở phát sóng trực tiếp hay không thì tùy ý nguyện của ngươi."

Cố Hề Lịch sờ sờ đồng hồ. Loại đồng hồ điện tử đơn giản này tổng cộng chỉ có hai cái nút, nút màu xanh đụng vào có thể tùy chọn ẩn/hiện đồng hồ; nút màu đỏ ấn vào là có thể mở ra phát sóng trực tiếp. Cô bấm cả hai nút xanh đỏ, Lý Khả ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng rõ ràng, ánh mắt lóe lóe, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là thái độ đối xử với Cố Hề Lịch càng tốt hơn.

Nơi này chỉ có một con đường, hai người vẫn luôn đi về phía trước.

Lý Khả châm điếu thuốc, Cố Hề Lịch phát hiện hắn hút mỗi ngụm đều vô cùng dùng sức, phảng phất điều đó có thể giúp giảm bớt lo âu về việc sắp sửa tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực. Thực mau, một điếu thuốc đã hút xong, Lý Khả bậc lửa lên châm điếu thứ hai, Cố Hề Lịch bị khói thuốc làm sặc đến ho khan.

Lý Khả cười nhạo: "Tiểu Cố a! Ngươi thoạt nhìn thật không giống như người sống ở mạt thế đâu."

Cố Hề Lịch lộ ra bộ dáng có chút không cao hứng, cách xa hắn hai bước.

Lý Khả không biết có phải muốn có quan hệ tốt với cô hay không, thấy vậy liền thôi, vứt bỏ điếu thuốc trong tay, bất quá khoảng cách hai người cũng không gần lần nữa.

Đã tới lối vào.

Ngoài cửa đứng mười người, có nam có nữ, hiển nhiên bọn họ đã chờ ở đây đã lâu. Hai người vào sau, cơ hồ lập tức trở thành tiêu điểm.

Lý Khả nghiêng đầu nhìn Cố Hề Lịch một cái, hạ giọng nói: "Một hồi đi theo ta."

Cố Hề Lịch gật gật đầu, bước đi chậm rãi. Giày da của cô ở trên sàn nhà trơn bóng đánh ra tiếng vang cộp cộp. Trong âm thanh đó, cửa "Xích" một cái mở ra, những người đã chờ ở cửa người trước sau tiến vào.

Một mảnh tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Cố Hề Lịch có thể xác định mình là người cuối cùng bước vào cửa. Sau khi cô vào, cửa lớn sân ga liền đóng. Mới đi được hai bước, có thứ gì đó đụng vào sau eo, Cố Hề Lịch duỗi tay sờ, thứ kia chạm vào cảm giác nhão nhão dính dính, trong bóng đêm, cô nhăn mày, vẻ hồn nhiên không rành thế sự trước đó biến mất không rõ tung tích.


Rất nhanh, hắc ám bị ánh sáng xua tan, trong phòng có mấy cái giá cắm nến đồng thời bị đốt sáng lên. Đây thoạt nhìn như là một nhà kho, bày biện hỗn độn lại không nhiễm một hạt bụi. Chính giữa bày một cái bàn cũ nát đến bất thường, trên bàn là một cái lư hương bị ngã, vụn tro đổ tứ tung.

Phòng chỉ có một cánh cửa, hiện tại khép hờ.

Cố Hề Lịch dựa vào ánh nến quay đầu ra phía sau, chỉ thấy ở đó có một cái giá và một khung ảnh lộn ngược. Sau eo nơi vừa nãy bị xô đẩy giờ để lại một dấu bàn tay đen, xuất hiện trên nền váy lam có vẻ thập phần chói mắt. Cô cầm khung ảnh lên, bên trong hẳn là vốn có ảnh chụp, nhưng trước đó đã bị ai xé đi, chỉ có một ít nhựa cao su loang lổ.

Lý Khả: "Tiểu Cố, không có việc gì chứ?"

Cố Hề Lịch: "... Ta giống như bị thứ gì chạm vào một chút."

Thanh âm đại tiểu thư phát run lên, trong lòng Lý Khả cười nhạo một tiếng. Hắn không hề tới gần Cố Hề Lịch, mà là yêu cầu cô xoay người, sau khi nhìn thấy dấu bàn tay màu đen kia, Lý Khả cũng không có ý định đụng vào, ngược lại càng cách xa cô hơn một chút, trong miệng trấn an: "Không phải sợ, ngươi là bị vong linh tập kích."

Này căn bản không phải an ủi, mà là đe dọa.

Gương mặt Cố Hề Lịch dưới ánh nến có vẻ phi thường tái nhợt, cô cứng đờ vỗ vỗ dấu tay màu đen trên quần áo, ý đồ xóa nó đi, nhưng vô dụng. Ngay lúc cô đang hoảng sợ bất an, một tay tráng hán đã đẩy ra cánh cửa khép hờ bên trái, thăm dò tình huống bên ngoài, Cố Hề Lịch thừa cơ hội này nhìn lên cái giá, phát hiện trên đó có treo một chùm chìa khóa.

"A a a!"

Bỗng nhiên có một tiếng kêu bén nhọn làm các du khách trong phòng da đầu tê tại, tên tráng hán vừa rồi vội vàng cầm giá cắm nến quay trở về, để xuống bàn rồi nhìn xuống nam nhân đang ngồi xổm trên mặt đất kịch liệt thở dốc. Xác định chung quanh không có gì dị thường, tên tráng hán mới thấp giọng nói: "Hù chết lão tử, ngươi kêu cái gì mà kêu?"

Nam nhân kia không ngừng run rẩy, ánh nến làm hắn hơi chút tìm về một chút cảm giác an toàn, thần sắc điên cuồng nói: "Vừa mới có cái gì bắt lấy chân ta..."

Chung quanh cái gì cũng không có.

Tráng hán thấy được trên mắt cá chân nam nhân kia có dấu bàn tay đen, thần sắc khẽ biến: "Câm miệng, lại kêu lão tử giết chết ngươi."

Đôi mắt to như chuông đồng của tráng hán đảo qua mọi người trong phòng một lượt: "Chuyện chút xíu đã kêu quát quát, đều đã tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, nơi này có cái gì chẳng lẽ trong lòng các ngươi còn không rõ ràng hay sao? Ta xem lần này tân nhân đúng là không ít, xin khuyên các ngươi đừng kéo chân sau, mệnh của mình là do mình."

Mọi người đều tản ra, rời xa nam nhân còn chưa đứng dậy kia. Cố Hề Lịch nhìn hắn một hồi, trên mặt lộ ra thần sắc do dự, cuối cùng vẫn là ngồi xổm trước mặt nam nhân kia, nói: "Ngươi hảo! Ta kêu Cố Hề Lịch, cũng là tân nhân, vừa nãy ta cũng bị tập kích giống ngươi. Đến bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, cho nên ngươi không phải sợ."

Cố Hề Lịch cho hắn xem dấu bàn tay đen sau eo cô.

Rốt cuộc có người chịu trả lời mình, nam nhân nhanh chóng nói với Cố Hề Lịch: "Ta là lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, cái gì cũng không biết, ta không phải cố ý."

"Không quan hệ, gặp được loại chuyện này sợ là bình thường, không có việc gì đâu."


Cố Hề Lịch an ủi cũng có tác dụng, cô là tân nhân, cũng bị tập kích, hơn nữa không có xảy ra chuyện. Sự kích động của nam nhân cũng chậm rãi bình ổn, cảm xúc hỏng mất cũng được khống chế.

Hắn cảm kích nói: "Cảm ơn!"

Cố Hề Lịch nhìn hắn cười cười, về lại bên cạnh Lý Khả.

Lý Khả thấy được toàn bộ quá trình hai người giao lưu: "Tiểu Cố, xen vào việc người khác ở Vong Linh Lĩnh Vực thường sống không lâu đâu."

Cố Hề Lịch: "Lý thúc, thiên phú của ta là lực tương tác, có thể ở thời khắc mấu chốt ổn định cảm xúc đồng đội. Ngươi xem bộ dáng này của ta, chuyện khác phỏng chừng cũng làm không tốt, nếu năng lực này cũng không thể hiện được tác dụng, ta còn có công dụng gì đây?"

Một người không có giá trị, là không chiếm được tôn trọng.

Trong mắt Lý Khả lộ ra một chút hâm mộ. Sau khi vong linh xâm nhập, người Địa Cầu cũng xuất hiện một ít biến hóa tốt. Người Địa Cầu trước hai mươi hai tuổi có khả năng kích phát năng lực thiên phú. Tỉ lệ này không cao, gần như một trên một ngàn. Còn những người trước khi vong linh xâm nhập đã trên hai mươi hai tuổi thì không có cách nào kích phát thiên phú nữa.

Người có được năng lực thiên phú xác thật có thể gia tăng khả năng sống sót trong Vong Linh Lĩnh Vực, cho dù không phải thiên phú có lực công kích, cũng có thể làm cho người không có năng lực thiên phú cực kỳ hâm mộ.

Lý Khả phát hiện mình không nên tiếp tục xem thường Cố Hề Lịch, không chỉ bởi vì cô có năng lực thiên phú, còn bởi vì cô không phải một đóa tiểu bạch hoa ở trong gió lay động. Thiếu nữ thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược này ở trong đám tân nhân tuyệt đối xem như ưu tú, ít nhất lá gan cũng đủ lớn.

Lý Khả: "Năng lực của ngươi hữu dụng với vong linh không?"

Cố Hề Lịch xấu hổ nói: "Ta không biết, trước kia ta chưa từng gặp qua vong linh... Hơn nữa nó là năng lực bị động, ta không có biện pháp khống chế."

Lý Khả gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Cố Hề Lịch: "Chúng ta hiện tại làm gì đây?"

Lý Khả: "Tìm một chút xem trong phòng có phát hiện manh mối gì hay không. Nếu không thì đừng chạm loạn, làm không tốt sẽ làm vong linh tức giận."

Hơn nữa, tính cả hai người Cố Hề Lịch, lần vào cổng này tổng cộng có mười hai du khách, đại bộ phận người đều ở trong phòng tìm kiếm manh mối, chỉ một số ít người đi theo tráng hán rời khỏi phòng, đi thăm dò thế giới bên ngoài. Tráng hán kia gọi là Hoa Mông, người đi theo hắn cũng là những lão nhân từng thông qua nhiều Vong Linh Lĩnh Vực, tài cao gan lớn.

Nam nhân vừa mới hỏng mất cảm xúc cũng đến gần cái giá, tuy rằng hơn nửa ngày cũng không hề động chạm vào bất cứ thứ gì.

----

Lạc: Đổi món sang Vô hạn lưu. Không biết có ai cùng ăn?
2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương