Nơi Đây Anh Chờ Em
-
Chương 34: Lòng người bạc bẽo
Tề Hạo vô cùng tức giận đi vào nhà, anh bước nhanh về phía thư phòng. Người giúp việc thấy vậy vội vàng ngăn lại "Không được, cậu chủ. Ông chủ đang có khách, ông dặn không ai được phép đi vào..."
"Tránh ra..." Lời nói lạnh lùng của anh làm cho bà ta sợ hãi.
Gương mặt đẹp trai nay tràn đầy sự tức giận, Tề Hạo không ngờ được bố mình là con người như vậy. Anh đẩy mạnh cửa phòng đánh "rầm" một tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của Tề Phương với hai người đàn ông trong phòng.
"Con muốn nói chuyện với bố".
Tề Phương biết tính khí con trai mình, giờ này chắc nó đã kìm nén sự phẫn nộ đến nội thương rồi. Ông đóng máy tính lại nói với hai người đàn ông "Hôm nay đến đây thôi, mọi người về đi".
Thấy bầu không khí trong phòng nặng nề họ cũng nhanh chân chạy mất. Khi trong phòng chỉ còn hai bố con Tề Hạo nén giận hỏi
"Sao bố có thể làm vậy? Sở Định không phải bạn thân của bố sao?"
Tề Phương cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi cầm trong lòng bàn tay nhìn con trai cười "Đúng vậy. Nhưng Tề Thị quan trọng hơn tình bạn này".
Nghe câu nói này anh cười đầy châm biếm, hiện nay Tề Thị đã đứng vững trên thị trường quốc tế nhận được sự bảo vệ của chính phủ sao có thể sụp đổ chỉ vì cấp vốn cho Sở Thị chứ? Chỉ là ông khoanh tay đứng nhìn không muốn cứu giúp mà thôi.
"Tâm Nhi đã rất nhiều lần đến công ty để gặp bố nhưng bố luôn bỏ mặc cô ấy? Bây giờ Sở Định đã ở bước đường cùng rồi, bố còn muốn thu mua Sở Thị nữa sao? Con không ngờ bố lại là con người thừa cơ "nước đục thả câu" như thế?"
Bị anh nói trúng tim đen Tề Phương tức giận đập vỡ tách trà đang cầm trong tay giận dữ mắng
"Đau lòng? Ta nói cho con biết bây giờ Sở Thị chỉ là một đống phế thải Tề Phương ta thu mua nó đã là một sự may mắn với Sở Định rồi!".
"May mắn? Bố nói câu này mà không thấy xấu hổ sao?". Tề Hạo cũng lớn tiếng cãi lại, giờ này anh đang vô cùng tức giận chỉ muốn đập nát tất cả.
Tề Phương chỉ tay vào mặt anh, gương vì nén giận trở nên méo mó "Ta nói cho con biết thương trường là chiến trường nếu con cứ mềm lòng như vậy thì sẽ bị người khác nuốt mất mà thôi. Hãy quên đứa con gái đó đi, ta không cho phép con trai mình vì một đứa con gái mà lớn tiếng với ta".
***
Sở Định nhập viện, việc này đối với Sở Tâm Nhi như một đòn trí mạng vậy. Cô lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, ông bị bệnh lâu như vậy mà vẫn giấu không cho mọi người biết.
"Bác sĩ Hoàng, tình hình của bố cháu bây giờ có thể tiếp nhận phẫu thuật không?"
Bác sĩ Hoàng tháo mắt kính xuống đưa tay xoa trán mệt mỏi lắc đầu "Tôi đã rất nhiều lần khuyên ông ấy, bây giờ không có tim thích hợp để phẫu thuật mà có đi chăng nữa thì với sức khỏe bây giờ của ông Sở e rằng...không thể phẫu thuật được..."
Sở Tâm Nhi thất thần đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Hoàng, Nhược Lan đứng ở hành lang chờ nhìn thấy con gái vội đi tới hỏi "Sao rồi, bác sĩ nói sao?"
Sở Tâm Nhi nhắm mắt lại,lắc đầu bất lực.
Nhược Lan khóc, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng không che hết được những vết nhăn trên mặt bà. Cả đời bà sống trong nhung lụa nào có bao giờ phải chịu cảnh khổ sở thế này?
"Mẹ..."
"Con để mẹ yên tĩnh một chút. Vào phòng chăm sóc bố đi, lát bố tỉnh không thấy ai sẽ lo lắng mất..." Bà ngồi xuống ghế chờ thì thào nói.
Sở Tâm Nhi nghĩ để bà một mình suy nghĩ cũng tốt, cô liền nhấc gót đi về phòng bệnh của bố. Sở Định nằm trên giường trên người là bộ quần áo bệnh nhân tay đang cắm mũi kim, một người từng hô mưa gọi gió trên thương trường bây giờ lại bất lực nằm đó.
Sở Tâm Nhi ngồi bên giường bệnh, cô cầm bàn tay của ông nước mắt không kìm được tuôn ra.
"Bố, con sợ lắm. Bố mau khỏe lại đi... Hạ Minh đã đi rồi con không thể mất thêm bố nữa...con sợ lắm..."
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Sở Định, Sở Tâm Nhi không hề biết rằng ông đã tỉnh từ lâu. Khóe mắt ông có nước mắt chảy ra thấm ướt một mảng ở gối. Con gái ông là một người kiêu ngạo như vậy mà bây giờ lại ngồi bên giường ông khóc và nói "sợ". Ông đúng là một người bố không ra gì, cả đời ông chỉ có một đứa con mà bây giờ lại không thể làm được điều gì cho nó cả...
Tề Hạo định đến thăm ông nhưng vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Sở Tâm Nhi. Qua cửa kính anh thấy cô gái anh yêu đang khóc, Tề Hạo để giỏ hoa quả bên phòng bệnh xoay người rời đi.
Trên tầng thượng không một bóng người Tề Hạo đang bực bội hút thuốc. Nhớ đến gương mặt đầy nước mắt của Sở Tâm Nhi anh vất điếu thuốc xuống đất hét lên
"Anh nhất định sẽ giúp em. Đợi anh tiếp quản Tề Thị anh nhất định sẽ giúp em khôi phục Sở Thị".
Lưu Hà đứng ở bên đằng sau che miệng khóc, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã yêu thầm anh rồi. Nghe tin bố Sở Tâm Nhi bị bệnh cô liền vội vã đến thăm, đến cửa phòng bệnh thấy Tề Hạo đứng ở ngoài. Cô nhìn rõ anh vì Tâm Nhi khóc mà đau lòng, mà tức giận. Cô chỉ có thể lặng lẽ mà đi sau anh, có lẽ cả đời này của cô đã định sẵn là không thể cùng anh vai kề vai... Đúng là ông trời trêu người mà.
"Tránh ra..." Lời nói lạnh lùng của anh làm cho bà ta sợ hãi.
Gương mặt đẹp trai nay tràn đầy sự tức giận, Tề Hạo không ngờ được bố mình là con người như vậy. Anh đẩy mạnh cửa phòng đánh "rầm" một tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của Tề Phương với hai người đàn ông trong phòng.
"Con muốn nói chuyện với bố".
Tề Phương biết tính khí con trai mình, giờ này chắc nó đã kìm nén sự phẫn nộ đến nội thương rồi. Ông đóng máy tính lại nói với hai người đàn ông "Hôm nay đến đây thôi, mọi người về đi".
Thấy bầu không khí trong phòng nặng nề họ cũng nhanh chân chạy mất. Khi trong phòng chỉ còn hai bố con Tề Hạo nén giận hỏi
"Sao bố có thể làm vậy? Sở Định không phải bạn thân của bố sao?"
Tề Phương cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi cầm trong lòng bàn tay nhìn con trai cười "Đúng vậy. Nhưng Tề Thị quan trọng hơn tình bạn này".
Nghe câu nói này anh cười đầy châm biếm, hiện nay Tề Thị đã đứng vững trên thị trường quốc tế nhận được sự bảo vệ của chính phủ sao có thể sụp đổ chỉ vì cấp vốn cho Sở Thị chứ? Chỉ là ông khoanh tay đứng nhìn không muốn cứu giúp mà thôi.
"Tâm Nhi đã rất nhiều lần đến công ty để gặp bố nhưng bố luôn bỏ mặc cô ấy? Bây giờ Sở Định đã ở bước đường cùng rồi, bố còn muốn thu mua Sở Thị nữa sao? Con không ngờ bố lại là con người thừa cơ "nước đục thả câu" như thế?"
Bị anh nói trúng tim đen Tề Phương tức giận đập vỡ tách trà đang cầm trong tay giận dữ mắng
"Đau lòng? Ta nói cho con biết bây giờ Sở Thị chỉ là một đống phế thải Tề Phương ta thu mua nó đã là một sự may mắn với Sở Định rồi!".
"May mắn? Bố nói câu này mà không thấy xấu hổ sao?". Tề Hạo cũng lớn tiếng cãi lại, giờ này anh đang vô cùng tức giận chỉ muốn đập nát tất cả.
Tề Phương chỉ tay vào mặt anh, gương vì nén giận trở nên méo mó "Ta nói cho con biết thương trường là chiến trường nếu con cứ mềm lòng như vậy thì sẽ bị người khác nuốt mất mà thôi. Hãy quên đứa con gái đó đi, ta không cho phép con trai mình vì một đứa con gái mà lớn tiếng với ta".
***
Sở Định nhập viện, việc này đối với Sở Tâm Nhi như một đòn trí mạng vậy. Cô lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, ông bị bệnh lâu như vậy mà vẫn giấu không cho mọi người biết.
"Bác sĩ Hoàng, tình hình của bố cháu bây giờ có thể tiếp nhận phẫu thuật không?"
Bác sĩ Hoàng tháo mắt kính xuống đưa tay xoa trán mệt mỏi lắc đầu "Tôi đã rất nhiều lần khuyên ông ấy, bây giờ không có tim thích hợp để phẫu thuật mà có đi chăng nữa thì với sức khỏe bây giờ của ông Sở e rằng...không thể phẫu thuật được..."
Sở Tâm Nhi thất thần đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Hoàng, Nhược Lan đứng ở hành lang chờ nhìn thấy con gái vội đi tới hỏi "Sao rồi, bác sĩ nói sao?"
Sở Tâm Nhi nhắm mắt lại,lắc đầu bất lực.
Nhược Lan khóc, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng không che hết được những vết nhăn trên mặt bà. Cả đời bà sống trong nhung lụa nào có bao giờ phải chịu cảnh khổ sở thế này?
"Mẹ..."
"Con để mẹ yên tĩnh một chút. Vào phòng chăm sóc bố đi, lát bố tỉnh không thấy ai sẽ lo lắng mất..." Bà ngồi xuống ghế chờ thì thào nói.
Sở Tâm Nhi nghĩ để bà một mình suy nghĩ cũng tốt, cô liền nhấc gót đi về phòng bệnh của bố. Sở Định nằm trên giường trên người là bộ quần áo bệnh nhân tay đang cắm mũi kim, một người từng hô mưa gọi gió trên thương trường bây giờ lại bất lực nằm đó.
Sở Tâm Nhi ngồi bên giường bệnh, cô cầm bàn tay của ông nước mắt không kìm được tuôn ra.
"Bố, con sợ lắm. Bố mau khỏe lại đi... Hạ Minh đã đi rồi con không thể mất thêm bố nữa...con sợ lắm..."
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Sở Định, Sở Tâm Nhi không hề biết rằng ông đã tỉnh từ lâu. Khóe mắt ông có nước mắt chảy ra thấm ướt một mảng ở gối. Con gái ông là một người kiêu ngạo như vậy mà bây giờ lại ngồi bên giường ông khóc và nói "sợ". Ông đúng là một người bố không ra gì, cả đời ông chỉ có một đứa con mà bây giờ lại không thể làm được điều gì cho nó cả...
Tề Hạo định đến thăm ông nhưng vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Sở Tâm Nhi. Qua cửa kính anh thấy cô gái anh yêu đang khóc, Tề Hạo để giỏ hoa quả bên phòng bệnh xoay người rời đi.
Trên tầng thượng không một bóng người Tề Hạo đang bực bội hút thuốc. Nhớ đến gương mặt đầy nước mắt của Sở Tâm Nhi anh vất điếu thuốc xuống đất hét lên
"Anh nhất định sẽ giúp em. Đợi anh tiếp quản Tề Thị anh nhất định sẽ giúp em khôi phục Sở Thị".
Lưu Hà đứng ở bên đằng sau che miệng khóc, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã yêu thầm anh rồi. Nghe tin bố Sở Tâm Nhi bị bệnh cô liền vội vã đến thăm, đến cửa phòng bệnh thấy Tề Hạo đứng ở ngoài. Cô nhìn rõ anh vì Tâm Nhi khóc mà đau lòng, mà tức giận. Cô chỉ có thể lặng lẽ mà đi sau anh, có lẽ cả đời này của cô đã định sẵn là không thể cùng anh vai kề vai... Đúng là ông trời trêu người mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook