Nổi Đau Tình Yêu
-
Chương 52
- Có những chuyện không thể tha thứ, nhưng cô hãy vì tôi, để lương tâm của Thái Lâm được thanh thản nhẹ nhàng.
Hỷ Trân ngẩng lên nhìn Công Tâm, cô hỏi:
- Anh có yêu Thái Lâm thật lòng không?
Công Tâm quay nhìn Thái Lâm, ánh mắt anh thật nồng nàng tha thiết:
- Vâng. Sự sống của tôi còn được đến hôm nay, là nhờ cô ấy quay về bên cạnh tôi đấy.
Thái Lâm phân trần:
- Anh Tâm đã yêu mình từ lúc mình chưa quen Tuấn Tường, nhưng chẳng dám nói, chỉ làm một người đứng bên lề cầu phúc cho Lâm.
Hỷ Trân nắm tay Thái Lâm:
- Sống bên cạnh người mình không yêu, bạn sẽ đau khổ lắm. Thái Lâm à...
- Mình biết bạn muốn nói gì. Nhưng Hỷ Trân à! Tình yêu đâu thể ép buộc được. Sống bên cạnh người yêu mình đã là một diễm phúc của Lâm. Lâm chẳng cầu mong gì nữa? Chỉ cần anh Tâm luôn yêu Lâm là được.
Quay sang Công Tâm, Hỷ Trân trợn mắt:
- Anh hãy dùng tất cả tình thương, tình yêu cho Thái Lâm đó. Bạn tôi mà đau khổ là anh chẳng yên với tôi đâu. Với lại, anh đừng vì những chuyện lúc trước mà xét xử Thái Lâm. Bạn tôi là một cô gái tốt đó.
- Cám ơn cô. Tôi đã chọn Thái Lâm, thì cũng đã chấp nhận những gì thuộc về cô ấy, tôi sẽ dành hết những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy... Hy vọng cô ấy vui là tôi cảm thấy hạnh phúc rồi.
Mắt Thái Lâm đỏ hoe, giọng cô nghèn nghẹn:
- Mình và anh Tâm sẽ tổ chức lễ cưới một ngày gần đây? Lúc đó hai người nhớ đến dự tiệc là được.
Thành Thục hăng hái:
- Đương nhiên rồi. Lễ đính hôn của hai người, bọn này không có mặt. Nhất định đám cưới ăn bù.
- Quyết định vậy đi há.
Hỷ Trân phụ họa:
- Tôi muốn đăng ký tuần trăng mật của hai người.
- Nghĩa là sao?
- Cho tôi đi theo.
Thái Lâm la lên:
- Í! Không được. Chuyện đó kiện à.
Vậy là nụ cười trở lại với họ. Những gút mắc đã được cởi mở, lòng thấy thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Tình bạn ngày nào, nay vẫn đẹp.
Thái Lâm nheo mắt:
- Bọn này coi như đã xong. Còn bạn và Tuấn Tường bao giờ đây?
Hỷ Trân đánh trống lảng:
- Gì chứ?
Thành Thục trêu:
- Người ta mới vừa khóc sưng cả mắt, Thái lâm không thấy sao?
- Chuyện gì?
- Thì bị "" mẫu hậu "" cấm cung, không cho gặp chàng.
Thái Lâm chợt hiểu, cô dặt tay lên vai bạn:
- Đừng buồn nữa. Mây đen tan hết, nhường lại ánh bình minh rồi.
- Hơi sức đâu mà nghe Thành Thục nói. Nhỏ ấy là chuyên gia bóp méo sự thật đó.
- Ê!
- Ê a gì? Tao nói không đúng sao?
- Vui vẻ rồi phải không?
Hỷ Trân giật mình quay lại:
- Mẹ!
- Bác gái!
Bà Bích Dung thân thiện:
Hỷ Trân! Đưa các bạn vào bàn trong đi, chị Hai của con chuẩn bị cho mấy đưa rồi.
Thành Thục vỗ tay:
- Cám ơn bác. Nãy giờ, cháu chỉ có chờ đợi bao nhiêu đó thôi.
Hỷ Trân đứng lên:
- Anh Tâm vào với bọn em nghe.
Đang đi, bà Bích Dung gọi:
- Hỷ Trân!
- Dạ.
- Con còn một người bạn nữa, phải không? Gần đây không? Gọi điện cho cậu ấy đến chơi.
Bà Bích Dung đi khuất từ lâu mà Hỷ Trân vẫn còn ngẩn ngơ. Mẹ nói gì thế?
Thành Thục ôm vai bạn:
- Chúc mừng nha! Bác gái đã đồng ý để mày tiếp tục công việc ở Nha Trang. Nè! Còn không mau bấm số gọi Tuấn Tường đi.
- Nhưng điện thoại tao đã để ở trong phòng.
- Dùng điện thoại của tao nè.
Thành Thục đưa điện thoại cho bạn, cô nheo mắt:
- Vẫn còn đủ tiền để nói chuyện.
Hỷ Trân cười như để cám ơn bạn. Cô bấm số di động của Tuấn Tường:
- Alô.
- Là em đây.
- Hỷ Trân! Sao số máy điện thoại lạ quá vậy?
- Em đang dùng điện thoại của Thành Thục. Tuấn Tường! Anh đến nhà em ngay bây giờ được không?
Tuấn Tường hơi lo:
- Có chuyện gì xảy ra hả em?
Hỷ Trân ngập ngừng:
- Không... Mẹ muốn anh đến nhà chơi.
- Em nói...
- Anh đừng quá ngạc nhiên. Thái Lâm và vị hôn phu của cô ấy cũng đang ở đây.
Tuấn Tường à lên chợt hiểu. Anh bật cười:
- Cám ơn em.
- Tại sao?
- Cuối cùng mẹ cũng cho chúng ta yêu nhau, phải không?
- Em vui lắm.
- Anh cũng vậy.
Hỷ Trân chợt cao giọng:
- Nè! Anh có đến không?
- Ngu sao không đến. Không đến mất vợ sao. Chờ anh nghe... bà xã.
Hỷ Trân tắt máy, khuôn mặt cô rạng ngời hạnh phúc.
Tình yêu ngoài nỗi đau ra, nó vẫn ngọt ngào, và cô đang từng phút uống từng giọt mật ngọt ấy.
""Nỗi đau đã đi qua, còn lại niềm hạnh phúc.
Những lời chúc tốt lành sẽ đến với đôi ta
Tình yêu ơi! Hãy dang đôi cánh biếc
Để ôm trọn vào lòng nỗi nhớ khó phôi pha... ""
Trên sân khấu, hai tấm màn nhung đang từ từ buông xuống. Đôi trai tài gái sắc Tuấn Tường - Hỷ Trân vẫy tay chào mấy sis và cám ơn tất cả mấy sis đã ủng hộ truyện này.
Hết
Hỷ Trân ngẩng lên nhìn Công Tâm, cô hỏi:
- Anh có yêu Thái Lâm thật lòng không?
Công Tâm quay nhìn Thái Lâm, ánh mắt anh thật nồng nàng tha thiết:
- Vâng. Sự sống của tôi còn được đến hôm nay, là nhờ cô ấy quay về bên cạnh tôi đấy.
Thái Lâm phân trần:
- Anh Tâm đã yêu mình từ lúc mình chưa quen Tuấn Tường, nhưng chẳng dám nói, chỉ làm một người đứng bên lề cầu phúc cho Lâm.
Hỷ Trân nắm tay Thái Lâm:
- Sống bên cạnh người mình không yêu, bạn sẽ đau khổ lắm. Thái Lâm à...
- Mình biết bạn muốn nói gì. Nhưng Hỷ Trân à! Tình yêu đâu thể ép buộc được. Sống bên cạnh người yêu mình đã là một diễm phúc của Lâm. Lâm chẳng cầu mong gì nữa? Chỉ cần anh Tâm luôn yêu Lâm là được.
Quay sang Công Tâm, Hỷ Trân trợn mắt:
- Anh hãy dùng tất cả tình thương, tình yêu cho Thái Lâm đó. Bạn tôi mà đau khổ là anh chẳng yên với tôi đâu. Với lại, anh đừng vì những chuyện lúc trước mà xét xử Thái Lâm. Bạn tôi là một cô gái tốt đó.
- Cám ơn cô. Tôi đã chọn Thái Lâm, thì cũng đã chấp nhận những gì thuộc về cô ấy, tôi sẽ dành hết những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy... Hy vọng cô ấy vui là tôi cảm thấy hạnh phúc rồi.
Mắt Thái Lâm đỏ hoe, giọng cô nghèn nghẹn:
- Mình và anh Tâm sẽ tổ chức lễ cưới một ngày gần đây? Lúc đó hai người nhớ đến dự tiệc là được.
Thành Thục hăng hái:
- Đương nhiên rồi. Lễ đính hôn của hai người, bọn này không có mặt. Nhất định đám cưới ăn bù.
- Quyết định vậy đi há.
Hỷ Trân phụ họa:
- Tôi muốn đăng ký tuần trăng mật của hai người.
- Nghĩa là sao?
- Cho tôi đi theo.
Thái Lâm la lên:
- Í! Không được. Chuyện đó kiện à.
Vậy là nụ cười trở lại với họ. Những gút mắc đã được cởi mở, lòng thấy thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Tình bạn ngày nào, nay vẫn đẹp.
Thái Lâm nheo mắt:
- Bọn này coi như đã xong. Còn bạn và Tuấn Tường bao giờ đây?
Hỷ Trân đánh trống lảng:
- Gì chứ?
Thành Thục trêu:
- Người ta mới vừa khóc sưng cả mắt, Thái lâm không thấy sao?
- Chuyện gì?
- Thì bị "" mẫu hậu "" cấm cung, không cho gặp chàng.
Thái Lâm chợt hiểu, cô dặt tay lên vai bạn:
- Đừng buồn nữa. Mây đen tan hết, nhường lại ánh bình minh rồi.
- Hơi sức đâu mà nghe Thành Thục nói. Nhỏ ấy là chuyên gia bóp méo sự thật đó.
- Ê!
- Ê a gì? Tao nói không đúng sao?
- Vui vẻ rồi phải không?
Hỷ Trân giật mình quay lại:
- Mẹ!
- Bác gái!
Bà Bích Dung thân thiện:
Hỷ Trân! Đưa các bạn vào bàn trong đi, chị Hai của con chuẩn bị cho mấy đưa rồi.
Thành Thục vỗ tay:
- Cám ơn bác. Nãy giờ, cháu chỉ có chờ đợi bao nhiêu đó thôi.
Hỷ Trân đứng lên:
- Anh Tâm vào với bọn em nghe.
Đang đi, bà Bích Dung gọi:
- Hỷ Trân!
- Dạ.
- Con còn một người bạn nữa, phải không? Gần đây không? Gọi điện cho cậu ấy đến chơi.
Bà Bích Dung đi khuất từ lâu mà Hỷ Trân vẫn còn ngẩn ngơ. Mẹ nói gì thế?
Thành Thục ôm vai bạn:
- Chúc mừng nha! Bác gái đã đồng ý để mày tiếp tục công việc ở Nha Trang. Nè! Còn không mau bấm số gọi Tuấn Tường đi.
- Nhưng điện thoại tao đã để ở trong phòng.
- Dùng điện thoại của tao nè.
Thành Thục đưa điện thoại cho bạn, cô nheo mắt:
- Vẫn còn đủ tiền để nói chuyện.
Hỷ Trân cười như để cám ơn bạn. Cô bấm số di động của Tuấn Tường:
- Alô.
- Là em đây.
- Hỷ Trân! Sao số máy điện thoại lạ quá vậy?
- Em đang dùng điện thoại của Thành Thục. Tuấn Tường! Anh đến nhà em ngay bây giờ được không?
Tuấn Tường hơi lo:
- Có chuyện gì xảy ra hả em?
Hỷ Trân ngập ngừng:
- Không... Mẹ muốn anh đến nhà chơi.
- Em nói...
- Anh đừng quá ngạc nhiên. Thái Lâm và vị hôn phu của cô ấy cũng đang ở đây.
Tuấn Tường à lên chợt hiểu. Anh bật cười:
- Cám ơn em.
- Tại sao?
- Cuối cùng mẹ cũng cho chúng ta yêu nhau, phải không?
- Em vui lắm.
- Anh cũng vậy.
Hỷ Trân chợt cao giọng:
- Nè! Anh có đến không?
- Ngu sao không đến. Không đến mất vợ sao. Chờ anh nghe... bà xã.
Hỷ Trân tắt máy, khuôn mặt cô rạng ngời hạnh phúc.
Tình yêu ngoài nỗi đau ra, nó vẫn ngọt ngào, và cô đang từng phút uống từng giọt mật ngọt ấy.
""Nỗi đau đã đi qua, còn lại niềm hạnh phúc.
Những lời chúc tốt lành sẽ đến với đôi ta
Tình yêu ơi! Hãy dang đôi cánh biếc
Để ôm trọn vào lòng nỗi nhớ khó phôi pha... ""
Trên sân khấu, hai tấm màn nhung đang từ từ buông xuống. Đôi trai tài gái sắc Tuấn Tường - Hỷ Trân vẫy tay chào mấy sis và cám ơn tất cả mấy sis đã ủng hộ truyện này.
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook