Nơi Cuối Con Đường
-
Chương 20: Lưỡi đao phá băng
Giang
Doãn Chính ngồi bên bàn ăn, rượu đã quá tam tuần, di động đặt trên bàn chợt
vang tiếng chuông ngắn.
Thường ngày anh rất hiếm khi nhận được tin nhắn, mở ra xem, thật sự khiến anh hơi kinh ngạc. Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ, “Nếu không khoẻ thì đừng uống rượu”. Ngữ khí hơi mất tự nhiên nhưng lại dịu dàng đến không ngờ, bất giác anh khẽ nhếch môi, cả ánh mắt cũng trở nên hiền hoà ấm áp.
Người bên cạnh quay sang, nâng ly rượu về phía anh: “Giang Tổng”.
Anh chăm chú nhìn dung dịch màu đỏ sậm trước mặt, trong giây lát, đặt điện thoại xuống gật đầu, uống một hơi cạn ly. Lúc này, có một số việc miễn cưỡng cũng chẳng thể được nhưng lòng anh lại cảm thấy vui vẻ, ấm áp, đợi chờ lâu vậy cuối cùng cũng có một tia sáng.
Người mời tiệc chính là vị lãnh đạo chủ quản kinh tế cấp thành phố, chuyện trò không dứt, giữa chừng lại chẳng tiện thoái thác, đợi khi tiệc tàn, Giang Doãn Chính ngồi trong xe bấm số, chỉ nghe thấy âm thanh báo máy đã khoá lạnh như băng.
Trợ lý Từ quay đầu lại, hỏi: “Giang Tổng, về nhà ư?”.
Giang Doãn Chính nhắm mắt tựa vào ghế một hồi, khẽ di chuyển bàn tay ấn trên chỗ dạ dày nói: “Cậu về trước đi, tôi tự lái xe về”.
Chưa đến chín rưỡi cô đã khoá máy, ngồi một mình trong khoang xe, Giang Doãn Chính lại mở tin nhắn ra xem, anh hoài nghi liệu đây có phải tin nhắn do chính tay Lâm Nặc nhắn không.
Có lẽ tối hôm trước ngủ sớm nên hôm sau trời chưa sáng, Lâm Nặc đã tỉnh giấc, lặng lẽ nằm hồi lâu mới mở điện thoại, đúng như dự liệu chẳng nhận được tin nhắn hồi âm nào.
Chẳng thể nói được rốt cuộc là nhẹ nhõm hay thất vọng, cô nhìn màn hình hồi lâu rồi chậm rãi đứng lên đánh răng rửa mặt.
Buổi sáng đi làm, cô nhận được điện thoại của Giang Doãn Chính.
Khi đó cô đang ở trong phòng Photocopy, xung quanh không một bóng người. Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, giọng anh truyền qua sóng điện thoại vô cùng rõ.
Cô cúi đầu nhìn chiếc máy đang vận hành soàn soạt, nghe anh hỏi: “Tối qua em khoá máy sớm thế?”.
“Vâng”, lúc này cô mới biết, hoá ra anh đã gọi điện thoại cho mình, chỉ là lỡ dịp mà thôi.
Thế nhưng có đôi khi, bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ, cơ hội chợt đến chợt đi, huống hồ cả đêm hôm qua và nửa buổi sáng đã trôi qua cũng đủ khiến nỗi xúc động nhất thời trong đêm khuya vắng tan biến, khôi phục lại sự bình tĩnh và lý trí.
Giang Doãn Chính nói: “Buổi trưa em có rỗi không, cùng nhau đi ăn cơm đi”.
Cô mím môi, suy ngẫm rỗi khẽ lắc đầu: “Không, em có hẹn với đồng nghiệp rồi”.
“Vậy buổi tối thì sao?”.
“...Bố mẹ muốn em về nhà ăn cơm...”, lời từ chối vụng về thế này vốn dĩ cô chẳng có hy vọng có thể đánh lừa được đối phương.
Quả nhiên, Giang Doãn Chính im lặng hồi lâu, khẽ hỏi: “Nếu vẫn còn trốn tránh anh, tại sao tối qua lại nhắn tin như vậy?”.
Trái tim cô khẽ giật thót, cúi đầu lặng im, tự vấn chính mình, ngay cả bản thân cô cũng chẳng rõ cảm xúc ấy rốt cuộc từ đâu mà đến. Chỉ nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu như em thật sự muốn tiếp tục như vậy, anh có uống rượu hay không thì liên quan gì đến em?”.
Cô nắm chặt lấy chiếc di động mong manh, thấp giọng nói: “Quan tâm bạn bè cũng là chuyện bình thường thôi mà!”.
“Bạn bè như thế nào?”, anh thản nhiên gặng hỏi.
Cổ họng cô nhúc nhích, rồi nói: “Bạn bè bình thường”.
Chẳng hiểu vì sao, bốn chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, cô liền cảm thấy ân hận, liền chau mày nín thở theo phản xạ nhưng chỉ nghe thấy hơi thở rất nhẹ trong điện thoại.
Hôi lâu sau, Giang Doãn Chính điềm tĩnh đáp, “Thật ư?”, giọng điệu thờ ơ, chẳng nhận ra là vui hay buồn.
Cô há hốc miệng chưa kịp nói tiếng nào, bên tai đã vang lên tiếng tút tút báo máy bận.
Cô lo lắng, chắc anh đang nổi cáu.
Sự thay đổi thất thường của bản thân nếu đổi lại là người khác cũng cảm thấy khó chịu.
Giấy in trong máy đã hết, âm thanh vọng ra từ chiếc máy cô cũng chẳng có lòng dạ nào để ý đến, khẽ tựa vào máy, vẻ mặt suy sụp.
Có lẽ vì hoàn cảnh trước kia đơn giản, lúc này cô bắt đầu bị thu hút, hoàn toàn chẳng biết nên xử trí thế nào với mối quan hệ ngày càng vấn vít, luẩn quẩn này.
Rốt cuộc tình cảm vẫn là thế giới của hai người, dù rằng có dư chỗ trống cho một người nữa chen vào thì cũng trở thành một đống hỗn độn, chật chội.
Ngày nào công ty cũng họp sáng nhưng liên tục mấy ngày liền chẳng thấy Giang Doãn Chính xuất hiện.
Tan ca Lâm Nặc liền nhận được điện thoại của Hứa Tư Tư, có phần kinh ngạc, bởi lẽ cô chưa từng nghe thấy chất giọng nghèn nghẹt, giàn dụa nước mắt như lúc này.
Lúc vội vã chạy đến quán bar cô lại càng thấy kinh ngạc hơn nữa, Hứa Tư Tư giữ chặt lấy vai cô, đôi mắt hoe đỏ: “Mình phải làm thế nào đây?”. Một người xưa nay rất cởi mở, phóng thoáng vậy mà giờ đây đột nhiên lại thay đổi cứ như biến thành một người khác.
Cô cười đau khổ, tình yêu quả thật là một thứ phức tạp.
Đây là lần đâu tiên cô trông thấy Hứa Tư Tư rơi lệ, vì thế mà tay chân lóng ngóng, an ủi: “Hãy xem như hai người các cậu không có duyên, lần sau sẽ tìm được người tốt hơn”. Những lời này thốt ra cô lại càng cảm thấy khó chịu, tình cảm chân thành sao có thể nói buông tay là dễ dàng buông tay được chứ?
Tiếp đó cô gọi điện thoại cho Ly Mộng, trời chưa tối trong quán bar vẫn còn vắng, ba chiến hữu thuở đại học gọi người mang bia đến. Lý Mộng nói: “Nào mượn rượu giải sầu”.
Lâm Nặc không nói, bị cô ấy nói trúng tâm sự nên cô là người uống đầu tiên.
Lúc sau, Lý Mộng nhận ra chuyện khác thường, khẽ hỏi: “Cậu và Từ Chỉ An cũng có vấn đề sao?”.
Cô ngước mắt lên, ánh mắt sâu đen lấp lánh, gò má hơi ửng đỏ, khẽ lắc đầu, quay sang nhìn Hứa Tư Tư vẫn đang cầm chai bia, uể oải tựa người vào chiếc sôfa lớn mềm mại nhắn tin, ánh sáng trên màn hình hắt lên khuôn mặt cô soi tỏ hai hàng nước mắt.
Lý Mộng khẽ kéo cô: “Đi vệ sinh với tớ”.
Lâm Nặc nói một tiếng “Ừ”, rồi lảo đảo đứng dậy, bước chân siêu vẹo.
Mãi đến khi bước vào không gian rực sáng và tĩnh lặng, Lý Mộng mới nghiêm túc hỏi: “Sao thế? Cậu cũng không vui à?”.
Cô mỉm cười: “Bình thường thôi. Tư Tư mượn rượu giải sầu, cậu coi như tớ mượn rượu giả điên đi”.
Lý Mộng nhìn vào gương vuốt vuốt tóc trịnh trọng nói: “Chuyện tình cảm chỉ có bản thân mình biết rõ nhất, chỉ là tuyệt đối đừng để bản thân thiệt thòi thôi”.
Lâm Nặc cụp mắt xuống nhưng lại cười hi hi, ôm chầm lấy cô, giọng giòn tan: “Tớ biết rồi”.
Sắc trời sẫm dần, quán bar bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.
Lâm Nặc cùng Lý Mộng về chỗ ngồi, từ xa trông thấy Hứa Tư Tư đang trò chuyện cùng ai đó. Hai người nhanh chóng tiến lại thì trông thấy tay Hứa Tư Tư đang bị nắm chặt ra sức vùng vẫy.
Lâm Nặc chau mày, ngăn lại, đối diện với khuôn mặt xa lạ: “Anh làm gì vậy?”.
Đối phương không chỉ có một người, còn có hai ba người đi cùng. Lúc này, trông thấy hai cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện, dưới ánh đèn mờ mờ, thoáng thấy nét mặt trẻ trung xinh xắn, trên mặt càng lộ vẻ càn rỡ, tay càng nắm chặt hơn.
Một người trong số đó nói: “Mọi người cùng nhau uống một ly, thấy thế nào?”, rồi xông về phía trước.
Lâm Nặc chau mày, lùi về phía sau một bước, suýt đụng vào vai Lý Mộng.
Lý Mộng nói: “Chúng ta chẳng quen biết gì nhau, có gì phải uống!”.
Người kia cười, nói: “Sau tối nay chẳng phải quen biết rồi ư?”.
Cử chỉ vô lại này thật sự khiến Lâm Nặc thấy rất phản cảm, chỉ có điều tình huống này vô cùng quen thuộc. Chỗ ngồi của bọn họ ở góc khuất, xung quanh cũng có vài người khách, những người khác dù trông thấy cũng chẳng muốn can dự làm chuyện bao đồng.
Lâm Nặc vốn không hay đi bar, lúc này càng thấy ân hận, sớm biết thế này chẳng thà kéo Hứa Tư Tư ra ngoài ăn một chầu thoải mái còn tốt hơn hiện giờ bị người ta bám mãi không thôi.
Hứa Tư Tư bị nắm chặt cổ tay, chẳng thể vùng ra được. Chiếc điện thaọi cũng vì vừa rồi giằng co mà rớt sang bên cạnh. Trong ba người cô là người uống nhiều nhất. Lúc này, hơi rượu bốc lên, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng ran, trông thấy gương mặt cười hềnh hệch của đối phương, lại nhớ đến cuộc tình thất bại của mình, chẳng hiểu vì sao cô chợt cảm thấy căm phẫn, liều mạng xông ra, vung tay đẩy gã đàn ông lạ mặt ấy sang một bên.
Gã đó, vẫn chưa hoàn hồn thì đã nhanh chóng nhận một bạt tai, đau rát.
Hứa Tư Tư ra tay nhanh chớp nhoáng đến cả chính cô cũng sững sờ, quát: “Buông tôi ra!”.
Mặt gã đó biến sắc, Lâm Nặc đứng cạnh thầm than, quả nhiên một giây sau liền nghe thấy âm thanh loảng xoảng. Nhưng chai rượu đặt trên bàn kính đều đổ xuống trong đó có cả ly rượu còn sót lại phân nửa, chất lỏng màu vàng nhạt bắn tung toé ra ngoài.
Gã đó chửi thề một tiếng, chẳng thèm nhìn mớ hỗn độn do chính mình gây ra đẩy Hứa Tư Tư ngã nhào xuống sôfa, vung tay trả lại một bạt tai, hung hăng mắng: “Con ranh chết tiệt”.
Đồng bọn của hắn tức tối, nhìn trừng trừng Hứa Tư Tư.
Lâm Nặc ngẩn người, bên tai vang lên tiếng thét của Lý Mộng.
Tiếng ồn cuối cùng đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Trong quán bar xảy ra ẩu đả là chuyện bình thường, bồi bàn tiến đến trước quan sát, muốn ngăn cản, nhưng e dè thân phận của đối phương, đành nói: “Quý khách, xin bình tĩnh lại”.
Một bên má Hứa Tư Tư sưng tấy lên kèm theo cơn đau bỏng rát. Có lẽ, còn vì lý do khác nữa, nước mắt cô chảy dài, đến cả việc phản kháng cũng bị lãng quên.
Tình huống rối ren hỗn loạn, Lâm Nặc mới sực nhớ ra phải gọi điện cầu cứu.
May mà gã đó chỉ giận dữ chẳng có hành động nào quá đáng, tất cả đều đang chú ý đến Hứa Tư Tư và gã đó. Lâm Nặc lôi điện thoại ra nhấn số của Từ Chỉ An, chỉ nghe thấy âm thanh tút tút kéo dài, lòng nóng như lửa đốt, gần như không kiềm chế được cơn cáu giận, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói của anh vang lên từ tốn: “Alô”.
Cô khẽ thở phào, nói gấp: “Bọn em đang ở quán bar XX, xảy ra chút chuyện.” Cô lui sang bên cạnh, thấp giọng, Từ Chỉ An nghe không rõ hỏi lại lần nữa: “Em nói gì cơ?”, không khỏi trầm giọng, nói: “Sao em lại đến những nơi như thế chứ?”.
Thuyết giáo và chỉ trích lúc này chẳng những không có tác dụng trái lại khiến Lâm Nặc chau mày, chỉ là tình huống hiện giờ chẳng hay ho gì, cô đành nén giận làm ngơ hỏi: “Anh có thể đến đây không? Em cảm thấy hơi sợ!”.
“Anh đang tăng ca...”, Từ Chỉ An do dự đang định nói, “Đợi anh xin phép rồi sẽ đến ngay…”, nào ngờ điện thoại đã ngắt ngang bằng một tiếng cạch.
Hứa Tư Tư vẫn đang khóc, gã đó thì chẳng chịu buông tha cho cô ấy, ắt hẳn vì mất mặt trước đám bạn, chửi rủa không ngừng, ngày càng hung tợn.
Lâm Nặc cầm điện thoại, mồ hôi tay dinh dính, nép sau lưng Lý Mộng, buồn bã.
Anh đang tăng ca, nghe thấy câu nói này cô bỗng nổi giận tắt luôn điện thoại, chỉ cảm thấy trong lúc này anh vẫn chẳng thể là chỗ dựa của mình.
Tuy đối phương không có hành vi gì quá đáng nhưng bọn họ muốn thoát thân là chuyện rất khó. Lâm Nặc đưa mắt nhìn hiện trường hỗn độn, cắn môi, ngón tay do dự mở danh bạ điện thoại.
Cô cũng chẳng rõ vì sao trong tình huống này mình lại thấy anh mới là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, cũng nhanh chóng quên chuyện không vui trước đó. Điện thoại kết nối, cô nghe thấy chất giọng thấp trầm của Giang Doãn Chính, lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh lặng lẽ nghe cô nói ngắn gọn đầu đuôi sự việc, trầm mặc hồi lâu rồi bảo: “Đừng sợ, có nhiều người ở đó, bọn họ sẽ chẳng có hành động gì quá khích đâu, em đợi chút anh sẽ đến ngay”. Cuối cùng còn dặn dò, “Cẩn thận nhé, đừng để bị thương”.
Khi Giang Doãn Chính đến nơi thì ba người bọn Lâm Nặc đang ngồi trên sôfa, gã đàn ông bị ăn tát vừa nãy cùng đồng bọn đang ngồi vây quanh hút thuốc. Đống hỗn độn trên bàn và dưới đất đã được thu dọn sạch sẽ. Tên cầm đầu hút một hơi thuốc, nhả khói thuốc phả vào mặt Hứa Tư Tư, nói với giọng du côn: “Nói đi, chuyện hôm nay phải giải quyết như thế nào đây?”.
Lời nói vừa thốt ra thì một cái bóng đã bao trùm lên, Lâm Nặc vội vàng ngẩng đầu theo phản xạ, trông thấy dáng hình quen thuộc.
Cô khẽ cử động, nhận được ánh mắt vỗ về trìu mến của anh, liền cảm thấy an lòng.
Giang Doãn Chính không đến một mình, còn dẫn theo hai người nữa sau lưng anh. Lâm Nặc liếc nhìn, đều là những gương mặt xa lạ.
Cô nghe thấy anh dửng dưng hỏi vặn lại: “Theo anh thì xử trí ra sao?”.
Đối phương nheo mắt, dập tắt đầu thuốc, đứng dậy, cười lạnh nói, “Mày là ai? Con ranh này dám đánh tao, chuyện này chẳng dễ gì cho qua được đâu!”, chỉ tay vào Hứa Tư Tư đang cúi gằm mặt không nói gì.
Ánh mắt Giang Doãn Chính hơi tối lại, giọng bình thản: “Muốn bồi thường như thế nào, chúng ta có thể thương lượng, việc gì phải làm khó mấy cô gái đây”. Nói xong liếc về phía sau khẽ ra hiệu, rồi đưa tay kéo Lâm Nặc đứng dậy.
Anh nhìn cô, quan sát kỹ một lượt rồi nói: “Các em ra ngoài chờ đi”.
Lâm Nặc sững sờ, quay lại trông thấy Lý Mộng và Hứa Tư Tư đứng dậy, có vài tên định chặn lại nhưng Giang Doãn Chính dẫn theo hai người cao to lực lưỡng, án ngay chính giữa tựa như một bức tường. Đối phương lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, rất biết cách đánh giá, nhất thời chẳng dám khinh suất manh động.
Lâm Nặc kéo hai cô bạn thân bước về trước vài bước rồi ngoái đầu lại, dưới ánh đèn mở ảo trong quán bar cô chỉ cảm thấy Giang Doãn Chính như đang hoà làm một cùng với màn đêm u ám.
Cô xoay người vừa lúc trông thấy anh, anh cũng liếc nhìn cô. Cô cắn môi nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Khoảng vài phút sau cánh cửa quán bar bật mở, ánh sáng từ phía trong hắt ra, cô chỉ cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi vừa qua dài đằng đẵng.
Dưới ánh đèn cô mới nhìn rõ, hoá ra Giang Doãn Chính mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen, gió đêm khẽ thổi, vạt áo bay bay, càng lộ ra dáng vẻ cao gầy.
“Thế nào?”, cô ngẩng đầu khẽ hỏi.
Anh nhìn cô, gương mặt chẳng chút biểu cảm, dửng dưng nói: “Chẳng sao cả, đừng lo”, quay lại nói với hai cô gái đang sợ hãi, “Để anh gọi người đưa hai em về nhà”.
Hai chiếc xe chạy đến, Hứa Tư Tư và Lý Mộng lên một xe, Giang Doãn Chính chẳng nhìn Lâm Nặc lấy một cái, chậm rãi đi đến chiếc xe mở cửa sau rồi ngồi vào.
Lâm Nặc hơi do dự nhưng vẫn bước về phía trước, gõ vào cửa sổ xe.
Tấm khính đen hạ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen như mực, cô khẽ nói: “Cảm ơn anh”.
Giang Doãn Chính nhìn cô, khẽ chau mày, giọng càng thấp: “Em ngồi xe kia đi, về với hai người bọn họ”.
Đây là lần đầu tiên anh lái xe đến nhưng chẳng phải để đón cô, Lâm Nặc chẳng chút để tâm chỉ chăm chú nhìn đôi môi tái nhợt của anh, chau mày hỏi: “Anh sao vậy?”.
Anh nhìn cô, hơi hoài nghi, “Gì cơ?”, giọng điệu vì cố kìm nén sự khó chịu nào đó mà không ổn định.
Cô bỗng mở cửa xe, đưa tay vào, anh hơi kinh ngạc, nắm chặt tay cô theo phản xạ, chân mày cô không khỏi nhíu chặt lại.
Mu bàn tay anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, mát lạnh. Cô ngẩn người, do dự trong giây lát rồi giằng khỏi anh, vòng sang một bên nặng nề ngồi vào trong, bất chấp sự chất vấn của anh, cô nói nhanh, nghiêm túc: “Em muốn đi cùng anh”.
Thường ngày anh rất hiếm khi nhận được tin nhắn, mở ra xem, thật sự khiến anh hơi kinh ngạc. Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ, “Nếu không khoẻ thì đừng uống rượu”. Ngữ khí hơi mất tự nhiên nhưng lại dịu dàng đến không ngờ, bất giác anh khẽ nhếch môi, cả ánh mắt cũng trở nên hiền hoà ấm áp.
Người bên cạnh quay sang, nâng ly rượu về phía anh: “Giang Tổng”.
Anh chăm chú nhìn dung dịch màu đỏ sậm trước mặt, trong giây lát, đặt điện thoại xuống gật đầu, uống một hơi cạn ly. Lúc này, có một số việc miễn cưỡng cũng chẳng thể được nhưng lòng anh lại cảm thấy vui vẻ, ấm áp, đợi chờ lâu vậy cuối cùng cũng có một tia sáng.
Người mời tiệc chính là vị lãnh đạo chủ quản kinh tế cấp thành phố, chuyện trò không dứt, giữa chừng lại chẳng tiện thoái thác, đợi khi tiệc tàn, Giang Doãn Chính ngồi trong xe bấm số, chỉ nghe thấy âm thanh báo máy đã khoá lạnh như băng.
Trợ lý Từ quay đầu lại, hỏi: “Giang Tổng, về nhà ư?”.
Giang Doãn Chính nhắm mắt tựa vào ghế một hồi, khẽ di chuyển bàn tay ấn trên chỗ dạ dày nói: “Cậu về trước đi, tôi tự lái xe về”.
Chưa đến chín rưỡi cô đã khoá máy, ngồi một mình trong khoang xe, Giang Doãn Chính lại mở tin nhắn ra xem, anh hoài nghi liệu đây có phải tin nhắn do chính tay Lâm Nặc nhắn không.
Có lẽ tối hôm trước ngủ sớm nên hôm sau trời chưa sáng, Lâm Nặc đã tỉnh giấc, lặng lẽ nằm hồi lâu mới mở điện thoại, đúng như dự liệu chẳng nhận được tin nhắn hồi âm nào.
Chẳng thể nói được rốt cuộc là nhẹ nhõm hay thất vọng, cô nhìn màn hình hồi lâu rồi chậm rãi đứng lên đánh răng rửa mặt.
Buổi sáng đi làm, cô nhận được điện thoại của Giang Doãn Chính.
Khi đó cô đang ở trong phòng Photocopy, xung quanh không một bóng người. Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, giọng anh truyền qua sóng điện thoại vô cùng rõ.
Cô cúi đầu nhìn chiếc máy đang vận hành soàn soạt, nghe anh hỏi: “Tối qua em khoá máy sớm thế?”.
“Vâng”, lúc này cô mới biết, hoá ra anh đã gọi điện thoại cho mình, chỉ là lỡ dịp mà thôi.
Thế nhưng có đôi khi, bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ, cơ hội chợt đến chợt đi, huống hồ cả đêm hôm qua và nửa buổi sáng đã trôi qua cũng đủ khiến nỗi xúc động nhất thời trong đêm khuya vắng tan biến, khôi phục lại sự bình tĩnh và lý trí.
Giang Doãn Chính nói: “Buổi trưa em có rỗi không, cùng nhau đi ăn cơm đi”.
Cô mím môi, suy ngẫm rỗi khẽ lắc đầu: “Không, em có hẹn với đồng nghiệp rồi”.
“Vậy buổi tối thì sao?”.
“...Bố mẹ muốn em về nhà ăn cơm...”, lời từ chối vụng về thế này vốn dĩ cô chẳng có hy vọng có thể đánh lừa được đối phương.
Quả nhiên, Giang Doãn Chính im lặng hồi lâu, khẽ hỏi: “Nếu vẫn còn trốn tránh anh, tại sao tối qua lại nhắn tin như vậy?”.
Trái tim cô khẽ giật thót, cúi đầu lặng im, tự vấn chính mình, ngay cả bản thân cô cũng chẳng rõ cảm xúc ấy rốt cuộc từ đâu mà đến. Chỉ nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu như em thật sự muốn tiếp tục như vậy, anh có uống rượu hay không thì liên quan gì đến em?”.
Cô nắm chặt lấy chiếc di động mong manh, thấp giọng nói: “Quan tâm bạn bè cũng là chuyện bình thường thôi mà!”.
“Bạn bè như thế nào?”, anh thản nhiên gặng hỏi.
Cổ họng cô nhúc nhích, rồi nói: “Bạn bè bình thường”.
Chẳng hiểu vì sao, bốn chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, cô liền cảm thấy ân hận, liền chau mày nín thở theo phản xạ nhưng chỉ nghe thấy hơi thở rất nhẹ trong điện thoại.
Hôi lâu sau, Giang Doãn Chính điềm tĩnh đáp, “Thật ư?”, giọng điệu thờ ơ, chẳng nhận ra là vui hay buồn.
Cô há hốc miệng chưa kịp nói tiếng nào, bên tai đã vang lên tiếng tút tút báo máy bận.
Cô lo lắng, chắc anh đang nổi cáu.
Sự thay đổi thất thường của bản thân nếu đổi lại là người khác cũng cảm thấy khó chịu.
Giấy in trong máy đã hết, âm thanh vọng ra từ chiếc máy cô cũng chẳng có lòng dạ nào để ý đến, khẽ tựa vào máy, vẻ mặt suy sụp.
Có lẽ vì hoàn cảnh trước kia đơn giản, lúc này cô bắt đầu bị thu hút, hoàn toàn chẳng biết nên xử trí thế nào với mối quan hệ ngày càng vấn vít, luẩn quẩn này.
Rốt cuộc tình cảm vẫn là thế giới của hai người, dù rằng có dư chỗ trống cho một người nữa chen vào thì cũng trở thành một đống hỗn độn, chật chội.
Ngày nào công ty cũng họp sáng nhưng liên tục mấy ngày liền chẳng thấy Giang Doãn Chính xuất hiện.
Tan ca Lâm Nặc liền nhận được điện thoại của Hứa Tư Tư, có phần kinh ngạc, bởi lẽ cô chưa từng nghe thấy chất giọng nghèn nghẹt, giàn dụa nước mắt như lúc này.
Lúc vội vã chạy đến quán bar cô lại càng thấy kinh ngạc hơn nữa, Hứa Tư Tư giữ chặt lấy vai cô, đôi mắt hoe đỏ: “Mình phải làm thế nào đây?”. Một người xưa nay rất cởi mở, phóng thoáng vậy mà giờ đây đột nhiên lại thay đổi cứ như biến thành một người khác.
Cô cười đau khổ, tình yêu quả thật là một thứ phức tạp.
Đây là lần đâu tiên cô trông thấy Hứa Tư Tư rơi lệ, vì thế mà tay chân lóng ngóng, an ủi: “Hãy xem như hai người các cậu không có duyên, lần sau sẽ tìm được người tốt hơn”. Những lời này thốt ra cô lại càng cảm thấy khó chịu, tình cảm chân thành sao có thể nói buông tay là dễ dàng buông tay được chứ?
Tiếp đó cô gọi điện thoại cho Ly Mộng, trời chưa tối trong quán bar vẫn còn vắng, ba chiến hữu thuở đại học gọi người mang bia đến. Lý Mộng nói: “Nào mượn rượu giải sầu”.
Lâm Nặc không nói, bị cô ấy nói trúng tâm sự nên cô là người uống đầu tiên.
Lúc sau, Lý Mộng nhận ra chuyện khác thường, khẽ hỏi: “Cậu và Từ Chỉ An cũng có vấn đề sao?”.
Cô ngước mắt lên, ánh mắt sâu đen lấp lánh, gò má hơi ửng đỏ, khẽ lắc đầu, quay sang nhìn Hứa Tư Tư vẫn đang cầm chai bia, uể oải tựa người vào chiếc sôfa lớn mềm mại nhắn tin, ánh sáng trên màn hình hắt lên khuôn mặt cô soi tỏ hai hàng nước mắt.
Lý Mộng khẽ kéo cô: “Đi vệ sinh với tớ”.
Lâm Nặc nói một tiếng “Ừ”, rồi lảo đảo đứng dậy, bước chân siêu vẹo.
Mãi đến khi bước vào không gian rực sáng và tĩnh lặng, Lý Mộng mới nghiêm túc hỏi: “Sao thế? Cậu cũng không vui à?”.
Cô mỉm cười: “Bình thường thôi. Tư Tư mượn rượu giải sầu, cậu coi như tớ mượn rượu giả điên đi”.
Lý Mộng nhìn vào gương vuốt vuốt tóc trịnh trọng nói: “Chuyện tình cảm chỉ có bản thân mình biết rõ nhất, chỉ là tuyệt đối đừng để bản thân thiệt thòi thôi”.
Lâm Nặc cụp mắt xuống nhưng lại cười hi hi, ôm chầm lấy cô, giọng giòn tan: “Tớ biết rồi”.
Sắc trời sẫm dần, quán bar bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.
Lâm Nặc cùng Lý Mộng về chỗ ngồi, từ xa trông thấy Hứa Tư Tư đang trò chuyện cùng ai đó. Hai người nhanh chóng tiến lại thì trông thấy tay Hứa Tư Tư đang bị nắm chặt ra sức vùng vẫy.
Lâm Nặc chau mày, ngăn lại, đối diện với khuôn mặt xa lạ: “Anh làm gì vậy?”.
Đối phương không chỉ có một người, còn có hai ba người đi cùng. Lúc này, trông thấy hai cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện, dưới ánh đèn mờ mờ, thoáng thấy nét mặt trẻ trung xinh xắn, trên mặt càng lộ vẻ càn rỡ, tay càng nắm chặt hơn.
Một người trong số đó nói: “Mọi người cùng nhau uống một ly, thấy thế nào?”, rồi xông về phía trước.
Lâm Nặc chau mày, lùi về phía sau một bước, suýt đụng vào vai Lý Mộng.
Lý Mộng nói: “Chúng ta chẳng quen biết gì nhau, có gì phải uống!”.
Người kia cười, nói: “Sau tối nay chẳng phải quen biết rồi ư?”.
Cử chỉ vô lại này thật sự khiến Lâm Nặc thấy rất phản cảm, chỉ có điều tình huống này vô cùng quen thuộc. Chỗ ngồi của bọn họ ở góc khuất, xung quanh cũng có vài người khách, những người khác dù trông thấy cũng chẳng muốn can dự làm chuyện bao đồng.
Lâm Nặc vốn không hay đi bar, lúc này càng thấy ân hận, sớm biết thế này chẳng thà kéo Hứa Tư Tư ra ngoài ăn một chầu thoải mái còn tốt hơn hiện giờ bị người ta bám mãi không thôi.
Hứa Tư Tư bị nắm chặt cổ tay, chẳng thể vùng ra được. Chiếc điện thaọi cũng vì vừa rồi giằng co mà rớt sang bên cạnh. Trong ba người cô là người uống nhiều nhất. Lúc này, hơi rượu bốc lên, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng ran, trông thấy gương mặt cười hềnh hệch của đối phương, lại nhớ đến cuộc tình thất bại của mình, chẳng hiểu vì sao cô chợt cảm thấy căm phẫn, liều mạng xông ra, vung tay đẩy gã đàn ông lạ mặt ấy sang một bên.
Gã đó, vẫn chưa hoàn hồn thì đã nhanh chóng nhận một bạt tai, đau rát.
Hứa Tư Tư ra tay nhanh chớp nhoáng đến cả chính cô cũng sững sờ, quát: “Buông tôi ra!”.
Mặt gã đó biến sắc, Lâm Nặc đứng cạnh thầm than, quả nhiên một giây sau liền nghe thấy âm thanh loảng xoảng. Nhưng chai rượu đặt trên bàn kính đều đổ xuống trong đó có cả ly rượu còn sót lại phân nửa, chất lỏng màu vàng nhạt bắn tung toé ra ngoài.
Gã đó chửi thề một tiếng, chẳng thèm nhìn mớ hỗn độn do chính mình gây ra đẩy Hứa Tư Tư ngã nhào xuống sôfa, vung tay trả lại một bạt tai, hung hăng mắng: “Con ranh chết tiệt”.
Đồng bọn của hắn tức tối, nhìn trừng trừng Hứa Tư Tư.
Lâm Nặc ngẩn người, bên tai vang lên tiếng thét của Lý Mộng.
Tiếng ồn cuối cùng đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Trong quán bar xảy ra ẩu đả là chuyện bình thường, bồi bàn tiến đến trước quan sát, muốn ngăn cản, nhưng e dè thân phận của đối phương, đành nói: “Quý khách, xin bình tĩnh lại”.
Một bên má Hứa Tư Tư sưng tấy lên kèm theo cơn đau bỏng rát. Có lẽ, còn vì lý do khác nữa, nước mắt cô chảy dài, đến cả việc phản kháng cũng bị lãng quên.
Tình huống rối ren hỗn loạn, Lâm Nặc mới sực nhớ ra phải gọi điện cầu cứu.
May mà gã đó chỉ giận dữ chẳng có hành động nào quá đáng, tất cả đều đang chú ý đến Hứa Tư Tư và gã đó. Lâm Nặc lôi điện thoại ra nhấn số của Từ Chỉ An, chỉ nghe thấy âm thanh tút tút kéo dài, lòng nóng như lửa đốt, gần như không kiềm chế được cơn cáu giận, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói của anh vang lên từ tốn: “Alô”.
Cô khẽ thở phào, nói gấp: “Bọn em đang ở quán bar XX, xảy ra chút chuyện.” Cô lui sang bên cạnh, thấp giọng, Từ Chỉ An nghe không rõ hỏi lại lần nữa: “Em nói gì cơ?”, không khỏi trầm giọng, nói: “Sao em lại đến những nơi như thế chứ?”.
Thuyết giáo và chỉ trích lúc này chẳng những không có tác dụng trái lại khiến Lâm Nặc chau mày, chỉ là tình huống hiện giờ chẳng hay ho gì, cô đành nén giận làm ngơ hỏi: “Anh có thể đến đây không? Em cảm thấy hơi sợ!”.
“Anh đang tăng ca...”, Từ Chỉ An do dự đang định nói, “Đợi anh xin phép rồi sẽ đến ngay…”, nào ngờ điện thoại đã ngắt ngang bằng một tiếng cạch.
Hứa Tư Tư vẫn đang khóc, gã đó thì chẳng chịu buông tha cho cô ấy, ắt hẳn vì mất mặt trước đám bạn, chửi rủa không ngừng, ngày càng hung tợn.
Lâm Nặc cầm điện thoại, mồ hôi tay dinh dính, nép sau lưng Lý Mộng, buồn bã.
Anh đang tăng ca, nghe thấy câu nói này cô bỗng nổi giận tắt luôn điện thoại, chỉ cảm thấy trong lúc này anh vẫn chẳng thể là chỗ dựa của mình.
Tuy đối phương không có hành vi gì quá đáng nhưng bọn họ muốn thoát thân là chuyện rất khó. Lâm Nặc đưa mắt nhìn hiện trường hỗn độn, cắn môi, ngón tay do dự mở danh bạ điện thoại.
Cô cũng chẳng rõ vì sao trong tình huống này mình lại thấy anh mới là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, cũng nhanh chóng quên chuyện không vui trước đó. Điện thoại kết nối, cô nghe thấy chất giọng thấp trầm của Giang Doãn Chính, lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh lặng lẽ nghe cô nói ngắn gọn đầu đuôi sự việc, trầm mặc hồi lâu rồi bảo: “Đừng sợ, có nhiều người ở đó, bọn họ sẽ chẳng có hành động gì quá khích đâu, em đợi chút anh sẽ đến ngay”. Cuối cùng còn dặn dò, “Cẩn thận nhé, đừng để bị thương”.
Khi Giang Doãn Chính đến nơi thì ba người bọn Lâm Nặc đang ngồi trên sôfa, gã đàn ông bị ăn tát vừa nãy cùng đồng bọn đang ngồi vây quanh hút thuốc. Đống hỗn độn trên bàn và dưới đất đã được thu dọn sạch sẽ. Tên cầm đầu hút một hơi thuốc, nhả khói thuốc phả vào mặt Hứa Tư Tư, nói với giọng du côn: “Nói đi, chuyện hôm nay phải giải quyết như thế nào đây?”.
Lời nói vừa thốt ra thì một cái bóng đã bao trùm lên, Lâm Nặc vội vàng ngẩng đầu theo phản xạ, trông thấy dáng hình quen thuộc.
Cô khẽ cử động, nhận được ánh mắt vỗ về trìu mến của anh, liền cảm thấy an lòng.
Giang Doãn Chính không đến một mình, còn dẫn theo hai người nữa sau lưng anh. Lâm Nặc liếc nhìn, đều là những gương mặt xa lạ.
Cô nghe thấy anh dửng dưng hỏi vặn lại: “Theo anh thì xử trí ra sao?”.
Đối phương nheo mắt, dập tắt đầu thuốc, đứng dậy, cười lạnh nói, “Mày là ai? Con ranh này dám đánh tao, chuyện này chẳng dễ gì cho qua được đâu!”, chỉ tay vào Hứa Tư Tư đang cúi gằm mặt không nói gì.
Ánh mắt Giang Doãn Chính hơi tối lại, giọng bình thản: “Muốn bồi thường như thế nào, chúng ta có thể thương lượng, việc gì phải làm khó mấy cô gái đây”. Nói xong liếc về phía sau khẽ ra hiệu, rồi đưa tay kéo Lâm Nặc đứng dậy.
Anh nhìn cô, quan sát kỹ một lượt rồi nói: “Các em ra ngoài chờ đi”.
Lâm Nặc sững sờ, quay lại trông thấy Lý Mộng và Hứa Tư Tư đứng dậy, có vài tên định chặn lại nhưng Giang Doãn Chính dẫn theo hai người cao to lực lưỡng, án ngay chính giữa tựa như một bức tường. Đối phương lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, rất biết cách đánh giá, nhất thời chẳng dám khinh suất manh động.
Lâm Nặc kéo hai cô bạn thân bước về trước vài bước rồi ngoái đầu lại, dưới ánh đèn mở ảo trong quán bar cô chỉ cảm thấy Giang Doãn Chính như đang hoà làm một cùng với màn đêm u ám.
Cô xoay người vừa lúc trông thấy anh, anh cũng liếc nhìn cô. Cô cắn môi nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Khoảng vài phút sau cánh cửa quán bar bật mở, ánh sáng từ phía trong hắt ra, cô chỉ cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi vừa qua dài đằng đẵng.
Dưới ánh đèn cô mới nhìn rõ, hoá ra Giang Doãn Chính mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen, gió đêm khẽ thổi, vạt áo bay bay, càng lộ ra dáng vẻ cao gầy.
“Thế nào?”, cô ngẩng đầu khẽ hỏi.
Anh nhìn cô, gương mặt chẳng chút biểu cảm, dửng dưng nói: “Chẳng sao cả, đừng lo”, quay lại nói với hai cô gái đang sợ hãi, “Để anh gọi người đưa hai em về nhà”.
Hai chiếc xe chạy đến, Hứa Tư Tư và Lý Mộng lên một xe, Giang Doãn Chính chẳng nhìn Lâm Nặc lấy một cái, chậm rãi đi đến chiếc xe mở cửa sau rồi ngồi vào.
Lâm Nặc hơi do dự nhưng vẫn bước về phía trước, gõ vào cửa sổ xe.
Tấm khính đen hạ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen như mực, cô khẽ nói: “Cảm ơn anh”.
Giang Doãn Chính nhìn cô, khẽ chau mày, giọng càng thấp: “Em ngồi xe kia đi, về với hai người bọn họ”.
Đây là lần đầu tiên anh lái xe đến nhưng chẳng phải để đón cô, Lâm Nặc chẳng chút để tâm chỉ chăm chú nhìn đôi môi tái nhợt của anh, chau mày hỏi: “Anh sao vậy?”.
Anh nhìn cô, hơi hoài nghi, “Gì cơ?”, giọng điệu vì cố kìm nén sự khó chịu nào đó mà không ổn định.
Cô bỗng mở cửa xe, đưa tay vào, anh hơi kinh ngạc, nắm chặt tay cô theo phản xạ, chân mày cô không khỏi nhíu chặt lại.
Mu bàn tay anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, mát lạnh. Cô ngẩn người, do dự trong giây lát rồi giằng khỏi anh, vòng sang một bên nặng nề ngồi vào trong, bất chấp sự chất vấn của anh, cô nói nhanh, nghiêm túc: “Em muốn đi cùng anh”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook