Lục Trình Dương ở thành phố S mấy ngày, việc xin thả cha Lục trước thời hạn không ngoài dự đoán đã bị bác bỏ, sức khỏe của cha Lục phục hồi tương đối tốt, biết Lục Trình Dương đang còn phải bôn ba vì chuyện phóng thích của mình thì liền khuyên nhủ: “Đừng có lo lắng vì chuyện của bố nữa, cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi mà, nháy mắt một cái liền qua.” Ông không hy vọng bởi vì chuyện này mà con trai lại đương đầu với Giang gia một lần nữa, Giang gia ở thành phố S có căn cơ sâu đậm, dường như là không có người nào dám đối nghịch, ai cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ.

“Vâng, con biết rồi.” Mặc dù Lục Trình Dương không phục nhưng bây giờ quả thật không có cách nào cả, mấy năm trước và cho đến tận bây giờ Giang gia đã thông đồng với quản ngục nên tất cả các thủ tục liên quan đến cha Lục đều bị giám sát hết sức chặt chẽ, “Bố, tối mai con phải về rồi, bố tự mình chú ý một chút, có chuyện gì thì bố cứ nói với Chu Minh, cậu ấy sẽ gọi báo cho con.” Chu Minh chính là người bạn học hồi cấp ba của Lục Trình Uy.

Ở thành phố B có nghi thức ký hợp đồng vào sáng thứ sáu nên tối thứ năm anh phải quay về.

Cha Lục gật đầu: “Con yên tâm đi, bố đâu phải là con nít chứ, con nên trở về giành nhiều thời gian cho Tiểu Tông và Tầm Tầm mới đúng.”

Lục Trình Dương gật đầu đáp ứng rồi dặn dò thêm mấy câu rồi mới rời đi.

Lúc đi ra bên ngoài anh lại nhìn thấy Trình Nhiễm, mấy ngày nay chỉ cần anh xuất hiện ở chỗ này là cô ta đều đợi ở bên ngoài nhưng không đến gần anh, Lục Trình Dương đều coi như không nhìn thấy cô ta.

Trình Nhiễm nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Lục Trình Dương đi ngang qua cô ta thì biết một lần nữa anh đã coi cô ta là không khí rồi, nhếch môi cười tự giễu nhưng đột nhiên cô ta nhìn theo bóng lưng anh cười ra tiếng.

Có thể là do tiếng cười của cô ta quá đột ngột nên bước chân của Lục Trình Dương hơi ngừng lại nhưng anh cũng không quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Lục Trình Dương sắp về nên Tô Tầm lái xe của anh đưa Tô Tiểu Tông đến sân bay đón. Đã một tuần rồi Tô Tiểu Tông không gặp bố nên cu cậu rất nhớ, muốn tối nay bố nấu đồ ăn ngon cho mình!

“Mẹ ơi, con hát cho mẹ nghe.” Tô Tiểu Tông ngồi trên ghế trẻ em, vui vẻ đong đưa cái chân.

“Được, con hát đi.” Tô Tầm cũng vui giống như Tô Tiểu Tông, cô cũng rất nhớ Lục Trình Dương.

“Bố ơi, bố sẽ hát ngôi sao nhỏ sao?” Tô Tiểu Tông vừa vỗ tay vừa hát một câu sau đó ngừng một lát; bởi vì đây là bài song ca nên sau vài giây, cu cậu lại mở miệng, “wonder what you are.”

“Trong nhà mình có một người rất mạnh mẽ, ba đầu sáu tay, đao thương bất nhập, người ấy có một bàn tay to, hay dắt mình đến trường.”

“Bố ơi chúng ta đi đâu thế, có bố con không sợ bất kỳ điều gì nữa …”

Tô Tầm nghe con trai hát cảm thấy có chút buồn cười, rất ít khi con trai hát cả bài này; không phải là không thuộc lời mà Tiểu Tông chỉ hát phần lời của bạn nhỏ hát thôi, đến phần của người bố hát thì cu cậu dừng lại mấy giây sau đó lại hát tiếp nên nghe có vẻ không suông …

“Mẹ ơi, con hát hay không?” Tô Tiểu Tông hát xong liền lấy hai bàn tay che mặt lại, nghiêm túc hỏi Tô Tầm.

“Hát rất hay.” Tô Tầm đang lái xe nên không thể quay đầu lại, chỉ khen con trai một câu.

Tô Tiểu Tông vui vẻ xoa mặt mình, cu cậu mong được hát cùng bố bài hát này.

Đến sân bay, sau khi đậu xe xong thì đã quá giờ Lục Trình Dương xuống máy bay nên Tô Tầm kéo tay nhỏ của Tô Tiểu Tông chạy tới, đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, là Lục Trình Dương gọi, cô vội vã nhấn nút nhận: “Vâng?”

“Anh thấy hai người rồi, đứng yên ở đó đi.” Lục Trình Dương đứng ở chỗ cao cộng thêm ưu thế về chiều cao nên từ xa đã nhìn thấy cô kéo Tô Tiểu Tông chạy qua đám người. Tô Tiểu Tông chân ngắn, bị vấp một cái suýt chút nữa là té nên anh vội vàng bước tới vừa gọi điện cho cô.

“A …” Tô Tầm quay đầu nhìn bốn phía, mới hơn tám giờ nhưng hôm nay sân bay rất đông người, ở bên ngoài còn tụ tập rất nhiều đám đông, còn có người giơ biểu ngữ, hoa tươi và quà tặng. Tô Tầm nhìn một chút mới phát hiện ra mọi người tụ tập ở đây để đón một ngôi sao điện ảnh đang rất nổi tiếng.

Đám đông càng ngày càng chen chúc, những người mới vừa đứng phía sau đột nhiên hét lên rồi ào lên phía trước; Tô Tiểu Tông bị giật mình, vội vàng ôm chặt lấy đùi Tô Tầm, nói câu gì đó mà Tô Tầm nghe không rõ vì quá ồn.

Sợ Tô Tiểu Tông bị chen lấn xô đẩy nên Tô Tầm muốn bế con trai lên nhưng không ngờ vừa mới khom lưng liền bị người phía sau đụng phải, thân thể Tô Tầm lảo đảo, suýt nữa thì ngã.

Tô Tiểu Tông quá bé nhỏ khi đứng trong đám người, nhìn những người lớn kia vừa hét chói tai vừa lao về phía trước thì quả thật cậu nhóc đã bị giật mình; có vài người vì muốn nhanh chóng nhìn thấy thần tượng nên căn bản không chú ý dưới chân đang có một đứa nhỏ nên vội vàng lao tới, có người đi giày cao gót giẫm một cái thật mạnh lên mu bàn chân của Tô Tiểu Tông. Tô Tiểu Tông đau đớn khóc thét lên, Tô Tầm vừa tức vừa giận, lớn tiếng la lên ‘không được chen lấn’ mấy lần nhưng không có ai để ý hoặc là trực tiếp bị người xô đẩy, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để đẩy mấy người đó ra, sau đó dùng thân thể của mình để che chở cho Tô Tiểu Tông.

Lục Trình Dương nghe thấy tiếng khóc của Tô Tiểu Tông ở giữa đám đông; do quá nhiều người nên anh không nhìn thấy hai mẹ con, chỉ đành chen giữa đám người đi về phía trước, càng đến gần thì càng nghe được tiếng khóc rõ ràng. Sắc mặt Lục Trình Dương không khỏi đen lại, chân mày nhíu lại dùng sức đẩy đám người ra, giận dữ hét lên: “Không được chen lấn nữa! Các người đang chèn ép một đứa bé đó có biết hay không?” Đám fan đang muốn chen lên phía trước để đi gặp thần tượng vừa nghe thấy anh hét lên như vậy liền đứng yên tại chỗ, rối rít ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt, không biết có ai đó đột nhiên la lên: “A, anh ấy chính là bố của đầu xoăn nhỏ! Mọi người có nhớ bài viết và ảnh chụp trước đây không?”

Trong đám đông có không ít người đã xem qua bài viết kia nên rất nhiều người nhanh chóng nhận ra nhưng lúc này sắc mặt của Lục Trình Dương có chút đáng sợ nên nhất thời không ai dám nói gì.

Lúc này không khí hơi yên tĩnh lại một chút thì có người mới phát hiện ra phía sau có tiếng con nít đang khóc.

“A … là đầu xoăn nhỏ!”

“Hình như là có người giẫm trúng cậu bé rồi!”

Mọi người cũng không biết là ai giẫm nhưng chen lấn một đứa nhỏ, còn là một đứa nhỏ đáng yêu như vậy – lúc trước khi nhìn thấy ảnh chụp bọn họ đã rất thích đầu xoăn nhỏ - bây giờ với tình huống như thế này mọi người đều cảm thấy thẹn trong lòng, một cô gái trẻ tuổi nhỏ giọng nói: “Ngại quá, vừa rồi chúng tôi không để ý …”

Mọi người tụ tập ở sân bay đều là vì muốn gặp thần tượng nên tất cả đều muốn chen lên phía trước để được gần thần tượng hơn, căn bản không có ai chú ý đến tình huống kế bên.

Sắc mặt Lục Trình Dương bình tĩnh, anh không nói gì, sải bước đi về phía Tô Tầm. Tô Tầm đang bế Tô Tiểu Tông, đang cúi đầu sờ vào đôi giầy thể thao nhỏ của con trai, cô định cởi giày của con trai ra thì trên vai đột nhiên trầm xuống; Tô Tầm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Trình Dương đã đến, trong nháy mắt sự lo lắng trong lòng cô liền tan biến.

Lục Trình Dương cong khóe môi lên, một tay bế Tô Tiểu Tông, một tay ôm Tô Tầm.

Tô Tiểu Tông nâng bàn tay mập mạp lên lau nước mắt, vừa nhìn thấy Lục Trình Dương thì liền ngừng khóc, nấc lên một cái: “Bố, bố ơi …”

Lục Trình Dương lau nước mắt cho Tô Tiểu Tông, cúi đầu hôn lên mắt con trai một cái rồi nhỏ giọng hỏi: “Đau ở đâu?”

“Chân …” Tô Tiểu Tông chỉ vào cái chân của mình rồi lập tức ôm chặt cái cổ của bố, cu cậu đến đây là để đón bố; mặc dù vừa rồi bị dọa sợ, bị giẫm chân rất đau nhưng khi nhìn thấy bố thì cu cậu cũng rất vui vẻ.

Tô Tầm cẩn thận cởi giày và tất của con trai ra, bàn chân vốn mập mạp bây giờ bị sưng lên đỏ au, ở giữa bàn chân đặc biệt nghiêm trọng, vừa nhìn thì biết là do giày cao gót giẫm lên, xem ra rất đau. Tô Tầm đau lòng, cảm thấy áy náy tự trách: “Xin lỗi bảo bối, mẹ không bảo vệ được con …”

“Không đâu, không đâu!” Tô Tiểu Tông vội vàng lắc đầu, vươn tay sờ lên mặt Tô Tầm, giọng nói mang theo âm mũi nghiêm túc nói: “Mẹ là tốt nhất...”

Bàn tay ấm áp của Lục Trình Dương áp lên gò má Tô Tầm, sửa sang lại tóc tai bị rối mù do bị chen lấn, nhỏ giọng nói: “Anh không nên để cho hai mẹ con đến đón anh, sau này ngoan ngoãn ở nhà chờ anh là được rồi.” Nhìn dáng vẻ ủy khuất tự trách của cô khiến chân mày Lục Trình Dương nhíu lại sâu hơn, con trai lại bị thương như vậy nên anh cảm thấy rất đau lòng.

“Không được đâu …” Tô Tiểu Tông nhỏ giọng phản đối.

“Việc xảy ra hôm nay là ngoài ý muốn … không phải mỗi ngày đều có tình huống như thế này …” Tô Tầm cũng nhỏ giọng thanh minh, “Lần sau em cẩn thận một chút là được mà.”

“Không có lần sau.” Lục Trình Dương bác bỏ không có một chút lưu tình nào, một tay bế con trai một tay dắt Tô Tầm đi về bãi đậu xe.

Về đến nhà, Lục Trình Dương lấy hòm thuốc ra bôi thuốc cho Tô Tiểu Tông, cu cậu ngồi trong lòng Tô Tầm, nghiêm túc cúi đầu nhìn chân nhỏ của mình, sau đó mặt mũi liền nhăn lại, thật là đau mà …

Lục Trình Dương cầm bàn chân bị thương của Tô Tiểu Tông ở trong tay mình, chân của con trai rất mềm mại, để trong lòng bàn tay chỉ bé con con.

Tô Tiểu Tông vốn đang nhướn mày, đột nhiên có chút kinh ngạc nói: “Bố ơi, tay bố thật là lớn nha, chân con … nhỏ …” Nói xong thì lấy đệm thịt ở đầu ngón chân cọ cọ, cảm thấy có chút thú vị nên cu cậu cười vang.

Tô Tầm nhìn thoáng qua, bàn tay của Lục Trình Dương vừa rộng vừa dài, đừng nói là chân nhỏ của Tô Tiểu Tông, ngay cả khi chân của cô bị anh nắm trong tay nhìn cũng rất nhỏ …

“Không đau nữa?” Lục Trình Dương nhìn thấy con trai cười thì nhịn không được véo mũi của cu cậu một cái.

Tô Tiểu Tông lắc đầu tránh cái tay của bố, ngón trỏ và ngón cái xoa vào nhau, bày tỏ: “Còn hơi đau một chút …”

Sưng to như vậy không đau mới là lạ, Lục Trình Dương cúi đầu xoa thuốc cho con trai.

Bôi thuốc xong Lục Trình Dương đưa Tô Tiểu Tông đi tắm, Tô Tầm đi vào bếp nấu mì cho anh.

Tô Tiểu Tông bị đau chân nên khi tắm được bố bế, tắm xong cũng được bố bế thẳng vào phòng bếp. Tô Tầm cũng nấu cho Tô Tiểu Tông một phần, hai cái chén môt lớn một nhỏ được bày ở trên bàn.

Lục Trình Dương đặt Tô Tiểu Tông lên ghế, trước mặt cu cậu là cái chén nhỏ: “Ăn xong, đánh răng rồi đi ngủ.”

“Bố ơi!” Tô Tiểu Tông có chút làm nũng nhìn Lục Trình Dương, nói rõ ràng: “Bố ơi, bố đút cho con ăn nha.”

Lục Trình Dương: “… Tô Tiểu Tông, con mấy tuổi rồi?”

Tô Tiểu Tông chớp mắt mấy cái: “Bốn tuổi rưỡi rồi nhưng mà chân con đau, muốn bố đút cơ …”

Tô Tầm: “…” Tô Tiểu Tông biết làm nũng như vậy từ khi nào chứ?

Đau chân chứ không phải đau tay! Lục Trình Dương vốn không muốn để ý đến con trai nhưng hôm nay thấy con trai vui vẻ như vậy đi đón mình, còn bị người ta giẫm trúng chân nữa nên anh cầm đũa, bê chén lên bắt đầu đút cho con trai ăn. Tô Tiểu Tông há to miệng, ngậm lấy sợi mì hút vào trong miệng, ăn một cách vui vẻ và thỏa mãn.

“Đút cho anh.” Lục Trình Dương đột nhiên quay đầu nhìn Tô Tầm đang ngồi đối diện nhìn hai bố con anh.

“ … Anh cũng không phải là con nít.” Tô Tầm bị dáng vẻ mặt dày của anh làm cho sợ hãi, cô lườm anh môt cái, cô vẫn ngồi yên không động đậy.

“Anh cũng đói vậy, từ xế chiều đến giờ vẫn chưa ăn uống gì cả.” Lục Trình Dương vừa cho con trai ăn vừa mở to mắt nhìn vào chén lớn, “Đói lắm rồi.”

Tô Tiểu Tông đang ăn mì vừa nghe thấy bố nói vậy thì vội vàng đưa tay ra muốn cầm lấy chén nhỏ của mình: “Bố ơi, con tự mình ăn … không cần bố đút nữa …”

Tô Tầm hất cái cằm lên nhìn anh cười, lập tức đứng dậy: “Em đi tắm đây, hai bố con cứ từ từ ăn, ăn xong nhớ rửa chén và rửa nồi đó.”

Ánh mắt Lục Trình Dương sâu thẳm nhìn theo bóng lưng của cô.

Sau khi Tô Tiểu Tông ngủ thì Tô Tầm liền bị Lục Trình Dương bế đến phòng cho khách, đè lên thân thể mềm mại của cô, hôn môt cái lên cổ cô. Trong bóng tối, các giác quan nhạy cảm hơn so với bình thường, Tô Tầm ở dưới người anh rất nhanh đã tan thành một vũng nước, giọng nói của anh trầm thấp: “Nhớ anh không?”

Tính ám hiệu của câu nói này quá mạnh, cô nín thở không nói lời nào, bất chợt Tô Tầm bị anh cắn một cái, thân thể run rẩy nhưng cô vẫn mím môi không nói, nếu cô mở miệng nói ra thì anh sẽ không khống chế được …

Lục Trình Dương cúi đầu nói: “Anh nhớ em.”

Tô Tầm không đút mì cho anh ăn nhưng lại dâng bản thân mình đến tận miệng anh. Bây giờ cô mới phát hiện ra anh còn có thể mang thù như vậy …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương