Lục Trình Dương cúi đầu nhìn mặt mũi đang tràn đầy hưng phấn của con trai thì thật sự rất muốn thu cái thẻ kia lại.

“Bố không thích màu hồng.” Lục Trình Dương nhét cái áo lại vào trong túi, không có ý định mặc cái áo có màu sắc như vậy; hơn nữa, anh cảm thấy cần phải chỉnh đốn lại thẩm mỹ của Tô Tiểu Tông mới được.

“A?” Tô Tiểu Tông có hơi thất vọng, bố không thích áo mà bé đã chọn …

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng của con trai thì Lục Trình Dương có chút không đành lòng, bế lấy con trai nhỏ giọng dỗ dành: “Ngày mai bố dẫn con đi chọn, ngoài màu hồng ra thì màu nào cũng được, bố đều thích hết, con quẹt thẻ mua cho bố được không?”

Ngày mai còn được đi chơi nữa sao? Trong chớp mắt đôi mắt của Tô Tiểu Tông sáng bừng lên, vươn cánh tay ôm lấy cổ Lục Trình Dương, gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ!”

Tiểu tử thật là dễ dụ mà, Lục Trình Dương bế con trai xoay người: “Được rồi, tắm rồi đi ngủ thôi.”

Tô Tiểu Tông tắm xong nằm lăn qua lăn lại trên giường lớn một mình, cu cậu phải đợi bố mẹ tắm xong rồi cùng nhau ngủ.

Tô Tầm tắm xong vào phòng liền nhìn thấy Tô Tiểu Tông đang gác chân lên lắc lắc thì đi tới vỗ vào cái lưng của con trai, thấy vậy Tô Tiểu Tông liền lật người lại: “Mẹ!”

Tô Tầm trải chăn xong thì Tô Tiểu Tông bò từ bên kia giường lại, “Mẹ ơi, tối nay mẹ kể chuyện cho con nghe được không?”

Nhưng … cô không biết cách chuyển ngoặt câu chuyện nha! Chẳng lẽ con trai đã chán nghe Lục Trình Dương kể chuyện rồi? Tô Tầm cười: “Được.” Mấy hôm trước cô mới mua mấy quyển truyện, đúng lúc cần dùng đến rồi.

Lục Trình Dương tắm xong thì tới thư phòng giải quyết một ít tài liệu, khi trở về phòng thì Tô Tiểu Tông đã ngủ rồi.

Tô Tầm đặt quyển truyện vào ngăn tủ đầu giường, nói thầm với anh: “Em phải kể rất nhiều chuyện thì con mới chịu đi ngủ, đúng là anh dỗ con ngủ nhanh hơn.”

Lục Trình Dương trực tiếp bế Tô Tiểu Tông đang ngủ say lên, cu cậu ngủ rất sâu, bị lôi ra từ trong chăn cũng không ừ hử gì cả, nhướn mày nói với Tô Tầm: “Ngủ rồi mới tốt.” Nói xong thì xoay người bế Tô Tiểu Tông đến phòng cho trẻ.

Tô Tầm: “…”

Sau khi Lục Trình Dương về phòng ngủ chính thì lại không thấy Tô Tầm đâu cả, anh đi ra phòng khách tìm người thì thấy Tô Tầm đang cầm một hũ sữa chua từ phòng bếp đi ra: “Đói bụng?”

Uống một ngụm lớn sữa chua xong Tô Tầm mới liếm môi nói: “Vâng … hôm nay ăn cơm tối có hơi sớm, sau đó lại đi dạo một lúc lâu nữa.” Trong tủ lạnh ngoài một chút đồ ăn đông lạnh thì chỉ còn mỗi hũ sữa chua này.

Buổi trưa hôm nay Tô Tầm dẫn Tô Tiểu Tông đi ra ngoài; còn Lục Trình Dương bận rộn dọn dẹp nhà cửa nên đều ăn ở bên ngoài, tủ lạnh đã sớm hết sạch đồ ăn rồi.

Nhìn đồng hồ, mười giờ năm mươi, Lục Trình Dương đi tới cầm tay cô dắt vào phòng ngủ, “Anh đưa em ra ngoài ăn chút gì đó.”

“Bây giờ sao?” Tô Tầm có chút kinh ngạc. Mấy năm nay cô rất ít khi ra ngoài ăn khuya bởi vì sợ Tô Tiểu Tông đang ngủ đột nhiên tỉnh lại không thấy cô nên cô không dám đi. Thỉnh thoảng Tô Thậm cũng sẽ mua đồ nướng đem đến cho cô.

Lục Trình Dương lấy ra từ trong tủ một bộ quần áo thoải mái cho Tô Tầm, chính mình cũng thay một bộ quần áo thể thao màu xám sẫm, thay xong xoay người nhìn Tô Tầm đang đứng thất thần không động.

Lúc trước khi đói bụng thì cô sẽ năn nỉ Lục Trình Dương đưa cô đến khu vực gần đó ăn xiên nướng. Tô Tầm nghĩ đến chuyện trước kia thì có chút hoảng hốt cho đến khi Lục Trình Dương cầm lấy quần áo của cô, đứng trước mặt cô trêu: “Cần anh giúp em sao?”

“Không cần!” Tô Tầm đoạt lại quần áo trong tay anh rồi chạy vào phòng tắm thay đồ, nếu như để cho anh giúp đỡ … thì cô khỏi cần ăn khuya luôn, ngược lại cô sẽ bị ăn sạch sẽ …

Trước khi ra ngoài Tô Tầm còn có chút lo lắng: “Nếu như Tiểu Tông tỉnh lại thì làm sao?”

Buổi tối khi ngủ Tô Tiểu Tông rất ít khi tỉnh lại, Lục Trình Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chúng ta ăn ở gần đây thôi, rất nhanh sẽ về.”

Tô Tầm sờ vào cái bụng đang sôi lên vì đói của mình rồi theo Lục Trình Dương ra cửa.

Lâu rồi không ăn khuya ở bên ngoài như vậy nên Tô Tầm rất vui, gọi rất nhiều đồ ăn. Lục Trình Dương không có thói quen ăn khuya nên chỉ ăn một chút vì thế hầu như tất cả đồ ăn đều vào bụng Tô Tầm, cuối cùng là cô ôm bụng ngồi lên xe về nhà.

Một tay Lục Trình Dương ôm Tô Tầm, một tay cầm chìa khóa mở cửa. Sợ Tô Tiểu Tông tỉnh lại nên trước khi ra ngoài anh để đèn sáng trong phòng khách; lúc này trong phòng thật là yên tĩnh, xem ra Tô Tiểu Tông ngủ rất sâu.

“Uống cái này vào đi.” Lục Trình Dương đưa cho Tô Tầm một viên thuốc tiêu thực, cô ngoan ngoãn uống vài ngụm nước ấm trong tay anh sau đó nuốt viên thuốc xuống.

Thấy cô nghe lời như vậy nên Lục Trình Dương cúi đầu hôn cô một cái nhưng càng hôn thì thân thể càng phát hỏa. Lục Trình Dương bế cô đi về phòng ngủ, Tô Tầm bị anh đặt dưới thân, phản kháng một lần cuối: “Lục Trình Dương … em rất no, không thích hợp làm vận động kịch liệt đâu …”

Lục Trình Dương đè cái tay đang làm loạn của cô lại, dịu dàng hôn cô: “Vậy thì không kịch liệt là được rồi …”



Sáng hôm sau Tô Tiểu Tông tỉnh lại từ trên giường trẻ em, mơ mơ màng màng xoa mặt rồi chạy lạch bạch ra khỏi phòng, đúng lúc ở cửa đụng vào Lục Trình Dương đang đi vào gọi con trai dậy, cu cậu ngửa đầu gọi một tiếng: “Bố ơi!”

Lục Trình Dương bế con trai lên, Tô Tiểu Tông nhướn mày lên hỏi: “Bố ơi, tối hôm qua con ngủ cùng với mẹ mà!”

Đây là lần đầu tiên cu cậu bị đuổi về phòng trẻ nên Lục Trình Dương biết nhất định con trai sẽ thắc mắc: “Con mấy tuổi rồi?”

Tô Tiểu Tông nghiêm túc trả lời: “Bốn tuổi rưỡi.”

Lục Trình Dương gật đầu, xoa đầu con trai: “Cho nên sau này con phải ngủ một mình, các bạn nhỏ khác cũng đều như thế.”

“A?” Mắt Tô Tiểu Tông mở to, bóp bàn tay nhỏ bé của mình lại, chân mày nhíu lại sâu hơn, có chút ủy khuất nói: “Nhưng … con muốn ngủ cùng với bố mẹ mà …”

Lục Trình Dương biết rõ Tô Tiểu Tông muốn ngủ cùng bố mẹ nhưng dù sao con trai cũng hơn bốn tuổi rồi; hơn nữa, lúc anh còn chưa trở lại thì con trai cũng ngủ một mình ở phòng trẻ.

Thời gian gần một tháng nay đều để cho con trai ngủ ở phòng chính, đã đến lúc để cậu nhóc ngủ ở phòng trẻ rồi, tránh hình thành thói quen không tốt nếu không sau này cu cậu sẽ lại làm loạn.

“Trước kia lúc bố chưa về không phải con cũng ngủ một mình hay sao?” Lục Trình Dương bế con trai đến ghế sofa ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi.

“Vâng.” Tô Tiểu Tông gật đầu.

“Con thật là giỏi, sau này con cũng ngủ một mình được không?” Lục Trình Dương tiếp tục dỗ dành, vuốt mái tóc xoăn lại bắt đầu dài ra của con trai.

Đầu xoăn nhỏ suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của bố rất có lý; hơn nữa, Chu Minh Thần cũng ngủ một mình. Nếu bạn ấy biết được mình ngủ cùng bố mẹ thì nhất định sẽ cười bé cho coi, Tô Tiểu Tông ôm cổ Lục Trình Dương nhỏ giọng hỏi: “Vậy … con không được ngủ cùng bố mẹ nữa sao?”

Lục Trình Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy u sầu của con trai thì cười nói: “Thỉnh thoảng có thể ngủ cùng.”

Đôi mắt của Tô Tiểu Tông lập tức sáng lên: “Thật sao?”

Lục Trình Dương gật đầu: “Thật.”

Tô Tiểu Tông đưa bàn tay nhỏ bé ra muốn nghéo tay với bố, Lục Trình Dương phối hợp nghéo tay với con trai, một lát sau cu cậu lại hỏi: “Bố ơi, vậy chừng nào bố và mẹ mới kết hôn ạ?”

“Nhanh thôi.” Lục Trình Dương so với bất kỳ ai đều nôn nóng hơn nhưng ngày hôm qua Tô Tầm mới chuyển vào nên việc kết hôn … Mấy năm nay anh đều muốn tổ chức cho cô một hôn lễ thật là hoàn mỹ, đây là do anh nợ cô.

Đương nhiên là không thể thiếu việc cầu hôn được, cầu hôn … nhìn con trai một đầu tóc xoăn, Lục Trình Dương nở nụ cười.

Đầu xoăn nhỏ nghĩ đến việc bố mẹ sắp kết hôn liền cười theo: “Bố ơi, bố phải nhanh lên đó.” Cu cậu đang háo hức làm hoa đồng cho bố mẹ đó!

“Được.” Tô Tiểu Tông bế con trai từ trên đùi mình xuống, đứng dậy đi làm bữa sáng.

Một lúc sau, Tô Tiểu Tông ôm chặt điện thoại của anh chạy vào: “Bố ơi, có điện thoại!”

Khi Lục Trình Dương nhìn số điện thoại gọi đến thì sắc mặt thay đổi, vội vàng nhấn nút trả lời, nghe xong lời nói của đối phương thì kìm không được cơn giận, hét lên một tiếng: “Cậu nói cái gì?”

Tô Tiểu Tông đang nhón chân lên muốn ăn trộm sủi cảo trên bàn bếp bị dọa đến tay run lên, miếng sủi cảo liền rơi xuống sàn nhà, cu cậu có chút lo lắng nhìn Lục Trình Dương, nhỏ giọng nói: “Bố ơi …”

Lục Trình Dương hít vào một hơi thật sâu, biết mình đã làm con trai sợ nên âm lượng giảm xuống vài phần: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đến đó.”

Cúp điện thoại, Lục Trình Dương khom người bế Tô Tiểu Tông đang không biết phải làm như thế nào lên, sắc mặt của anh đã khôi phục lại vẻ bình thường, nhỏ giọng dỗ con trai: “Không phải bố tức giận với con.”

Tay nhỏ của Tô Tiểu Tông đặt lên chân mày đang nhíu lại của Lục Trình Dương, nhỏ giọng an ủi: “Bố không nên tức giận …”

“Ừ, không tức giận.” Lục Trình Dương cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của con trai, bế con trai về phòng ngủ, Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn nằm trên vai anh.

“Ngoan nào, đi gọi mẹ dậy đi.” Lục Trình Dương đặt Tô Tiểu Tông lên giường rồi xoay người đi thu dọn hành lý.

Tô Tiểu Tông thấy Lục Trình Dương thu dọn hành lý thì có chút sợ hãi … Cậu nhóc cho rằng bố muốn bỏ đi nên vội vàng gọi: “Mẹ, mẹ ơi …”

Tô Tầm ngủ không sâu giấc nên vừa nghe thấy tiếng gọi thì liền tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn của Tô Tiểu Tông thì hoàn toàn tỉnh ngủ, lập tức ngồi dậy sờ mặt con trai: “Sao vậy con?”

Lục Trình Dương nhìn sang, nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh phải về thành phố S một chuyến.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Tầm cảm thấy nhất định là đã có chuyện xảy ra.

Lục Trình Dương im lặng mấy giây, sau đó đi lại giường ngồi xuống, bế Tô Tiểu Tông lên đùi mình: “Bố anh xảy ra chút chuyện nên anh muốn đến đó một chuyến. Em yên tâm, anh sẽ mau chóng quay lại mà, không sao đâu, em đừng lo …”

Lần đó cha Lục bị kết án sáu năm vì tội cố ý gây thương tích; mặc dù Lục Trình Dương không nói nhưng Tô Tầm cũng biết chuyện này là do Giang gia thao túng đằng sau; còn mấy tháng nữa là cha Lục có thể ra tù rồi, đúng lúc này lại gặp chuyện không may …

“Em đi với anh.” Tô Tầm nói ra suy nghĩ của mình, lần này cô muốn ở bên cạnh anh; cho dù không giúp được gì nhưng cô cũng muốn ủng hộ anh về mặt tinh thần.

“Không được.” Lục Trình Dương cự tuyệt, cố làm ra vẻ thoải mái, “Con trai cần có người chăm sóc, nếu em cũng đi thì con trai phải làm sao bây giờ? Yên tâm đi, chuyện không phải là quá nghiêm trọng, anh sẽ mau trở về thôi.”

“Nhưng …” Tô Tầm có chút nóng ruột, “Anh trai em có thể chăm sóc cho Tiểu Tông mà.”

Lục Trình Dương hôn nhẹ lên trán cô, mang theo trấn an nói: “Tầm Tầm, nghe lời anh.”

Cuối cùng, Tô Tầm cũng không đi cùng Lục Trình Dương. Anh cũng không kịp ăn bữa sáng nên trên bàn ăn chỉ có mình cô và Tô Tiểu Tông, căn phòng trở nên vắng vẻ khi thiếu bóng anh.

Mặc dù trước khi đi Lục Trình Dương đã giải thích qua với Tô Tiểu Tông, cũng dỗ dành rất nhiều nhưng dù sao cu cậu vẫn còn nhỏ nên rất lo lắng, cầm lấy ngón tay Tô Tầm hỏi: “Mẹ ơi, bố đi gặp ông nội sao? Chừng nào bố về?”

Tô Tầm gắp một cái sủi cảo vào trong chén nhỏ của con trai, cô cũng lo lắng nhưng Lục Trình Dương đã nói: “Những năm gian khổ kia anh còn sống được, chuyện này cũng không tính là nghiêm trọng, tin tưởng anh được hay không?”

Cô tin tưởng anh.

Tô Tầm cũng gãi nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của con trai, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, bố sẽ nhanh về thôi, chờ khi máy bay hạ cánh thì chúng ta có thể gọi điện thoại cho bố.”

Tô Tiểu Tông nhìn Tô Tầm, gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương