Cô gái đang đứng chờ cùng với cậu nhóc vội vàng hô lên: “Đầu xoăn nhỏ, đừng chạy lung tung!” Nhìn lại phương hướng cu cậu đang chạy tới thì mới phát hiện ra là bố mẹ của người bạn nhỏ này đã đến, lúc này cô gái mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tiểu Tông vui vẻ nhào tới, bố mẹ đều ở đây, cu cậu phân vân không biết nên nhào vào lòng ai đây … đang còn do dự thì hai người ở phía trước đột nhiên đi chậm lại. Lục Trình Dương không cho con trai cơ hội để lựa chọn, sải dài bước chân vươn cánh tay bế cu cậu lên.

“Bố!” Tô Tiểu Tông vui vẻ ôm cổ Lục Trình Dương, quay cái đầu nhỏ nhìn Tô Tầm, giang hai cánh tay về phía cô, “Mẹ!”

Tô Tầm đang chuẩn bị vươn tay đón lấy con trai thì Lục Trình Dương bèn bế Tô Tiểu Tông xoay người, Tô Tầm đang duỗi cánh tay ra lập tức biến thành từ phía sau ôm lấy anh.

Tô Tầm: “…”

Tô Tiểu Tông: “…” Bố thật là xấu mà!

Cô gái đang đứng cách đó không xa cười một tiếng, mặt Tô Tầm đỏ bừng, vội vàng thu tay lại. Tô Tiểu Tông vẫn mong muốn được ôm mẹ một cái nhưng lúc này chỉ có thể gục đầu trên bờ vai của bố nhìn mẹ đầy lưu luyến. Tô Tầm đứng phía sau thân hình cao lớn của Lục Trình Dương, nhón chân hôn lên mặt Tô Tiểu Tông một cái.

Tô Tiểu Tông rất vui, gục đầu trên vai Lục Trình Dương che miệng cười trộm, đưa ra hai ngón tay đầy thịt làm dấu hiệu chiến thắng về phía Tô Tầm. Chắc chắn bố không biết vừa rồi mẹ đã hôn bé, Tô Tầm cười học theo tư thế chiến thắng của con trai, thấy vậy người bạn nhỏ cười đến khuôn mặt sáng bừng.

Lục Trình Dương vỗ vào bả vai đang run rẩy vì cười của con trai, xoay người rũ mắt nhìn Tô Tầm một cái.

Tô Tầm hiểu được điều Lục Trình Dương muốn nói trong đôi mắt anh ‘Anh cũng muốn như vậy’, muốn cái đầu anh á! So đo với con trai việc này đúng là quá ngây thơ rồi, cô quay mặt đi làm như không nhìn thấy, xoay người đi lên phía trước.

Khóe miệng Lục Trình Dương khẽ cong lên, chầm chầm đi theo phía sau cô.

Nói cảm ơn với cô gái trẻ xong, hai người đưa Tô Tiểu Tông rời khỏi trước khi trung tâm thương mại đóng cửa.

Lúc xe rời đi, Tô Tầm thấy Lạc Thiến Thiến đang ôm đầu gối ngẩn người ngồi ở bồn hoa bên đường, cô nói cho Lục Trình Dương nghe, sau đó hỏi: “Cô ấy … sẽ không phải là nghĩ không thông chứ?”

Lục Trình Dương giảm tốc độ xe xuống, quay đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Cho tới bây giờ cô ấy cũng nghĩ chưa thông, yên tâm đi, cô ấy không sao đâu.”

Tô Tầm cảm thấy anh nói có lý, Lạc Thiến Thiến vẫn luôn sống trong thế giới nội tâm của mình, cô ấy chưa thể thoát ra được mà cô ấy cũng không muốn thoát ra.

Buổi tối sau khi Tô Tiểu Tông đã ngủ, Lục Trình Dương ngoài ý muốn không bế cu cậu đến phòng trẻ cũng không bế Tô Tầm đi. Tô Tầm âm thầm thở phào, gần đây anh luôn đòi hỏi vô độ, khó có khi được nghỉ ngơi một đêm nên cô muốn nói chuyện phiếm với anh.

Bởi vì dạo này Tô Tiểu Tông muốn ngủ cùng bố mẹ nên tiết tấu câu chuyện Lục Trình Dương kể cho con trai trước khi đi ngủ có nhanh hơn một chút. Cuối cùng, kết thúc câu chuyện không phải là nhân vật này chết thì có ai đó chết hoặc là toàn bộ mọi người bị kẻ xấu bắt được, khoa trương nhất là tất cả mọi người đều bị tiêu diệt …

Tóm lại, kết cục lúc nào cũng là bước chuyển ngoặt ngoài ý muốn, có đôi khi cô nằm ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há miệng nhưng hết lần này đến lần khác Tô Tiểu Tông lại có vẻ rất thích, gối đầu trên cánh tay bố hoặc là trực tiếp nằm lên ngực bố chờ bố thông báo: “Được rồi, câu chuyện đến đây là kết thúc, ngủ thôi.”

Sau đó cu cậu liền ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ một lát sau là đã ngủ say … thật là ảo diệu.

Lần đầu tiên cô nghe được kết thúc câu chuyện là ‘Cuối cùng, tiểu Cương chết, được rồi, ngủ thôi’. Có lúc cô rất muốn hỏi, anh đều kể chuyện xưa cho con trai như vậy sao?

Lục Trình Dương vươn tay bật công tắc đèn được đặt ở dưới đất, căn phòng vốn mờ tối trở nên ấm áp hơn trong ánh đèn màu cam, anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt tràn đầy tò mò của cô: “Bởi vì câu chuyện còn chưa kết thúc thì con trai sẽ không chịu ngủ, nếu như câu chuyện kết thúc hoàn mỹ thì con trai cảm thấy nhất định còn có phía sau nữa nên sẽ không chịu ngủ yên.” Thấy cô trợn mắt há miệng thì Lục Trình Dương cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu hôn lên trán cô.

Phải mất một thời gian Tô Tầm mới tiêu hóa được tin tức này nhưng cô vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ: “Trước kia em kể chuyện thì con vẫn ngủ như thường mà, tại sao sau khi ở cùng anh trong một thời gian ngắn thì thay đổi khẩu vị rồi, chẳng lẽ đã bị anh tẩy não sao?” Hình như tam quan (1) của con trai cô có chút sai lệch rồi thì phải!

(1)        Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Lục Trình Dương vừa thỏa mãn vừa buồn cười: “Con trai có thái độ với bố và mẹ khác nhau, điều này rất bình thường mà; hơn nữa, mấy năm trước em mở cửa hàng với Chu Hiểu Tình, khi đó vây quanh con trai đều là phụ nữ. Bây giờ anh đã về nên con trai có sự thay đổi là điều hết sức hiển nhiên. Em yên tâm đi, tam quan của con trai không thay đổi không được, là di truyền rồi.”

Tô Tầm: “…” Được rồi, mặc dù lời này có chút tự cao tự đại nhưng cô tin tưởng anh.

Xoay người nhìn Tô Tiểu Tông đang vểnh cái mông nhỏ lên ngủ say sưa, cô đưa tay sờ lên mặt con trai, con trai đáng yêu như thế này thì làm sao tam quan có thể sai lệch được chứ. Là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Không ngủ được?” Lục Trình Dương đột nhiên áp người lên, giọng nói khàn khàn.

“…” Tô Tầm vội vàng nhắm mắt lại, xoay người ôm Tô Tiểu Tông.

Đột nhiên cả người bị bế bổng lên, Tô Tầm sợ hãi thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Lục Trình Dương khẽ cười, bế cô đi ra khỏi phòng, lúc đi qua cửa thư phòng thì bước chân bỗng ngừng lại, sau đó dứt khoát đẩy cửa đi vào. Tô Tầm vừa thẹn thùng vừa lúng túng, vội vàng kéo anh: “Khoan … đây là thư phòng, là thư phòng đó …” Cô cho là anh vào nhầm.

“Thư phòng thì sao? Thỉnh thoảng đổi chỗ cũng không tệ.” Lục Trình Dương vẫn bước vào.

Thì ra không phải là đi nhầm … Tô Tầm hoàn toàn quẫn bách …

Lúc anh bắt đầu bước vào thư phòng thì cô nhắm mắt lại bảo đi ra: “Thư phòng là nơi thiêng liêng cao quý như vậy! Không thích hợp …” Hai người đã vài năm không gặp, Lục Trình Dương cũng đã thay đổi không ít; có đôi khi cô cảm thấy anh như biến thành một người khác. Rõ ràng là cùng một người nhưng ở trên phương diện này lại làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng hơn trước …

Lục Trình Dương đá chân đóng cửa lại, đè cô lên bàn sách rộng lớn, hơi thở nóng rực phả vào xương quai xanh tinh xảo của cô, giọng nói của anh cực kỳ mê người: “Thư phòng nhà chúng ta không phải là nơi thiêng liêng cao quý …”

“…” Cuối cùng Tô Tầm được anh đưa lên cực hạn của sự thống khổ cùng vui vẻ nhưng trong đầu vẫn nghĩ nếu như sáng mai Tô Tiểu Tông phát hiện ra cô ngủ ở thư phòng thì không biết phải giải thích với con trai như thế nào!

Hoàn hảo, sáng hôm sau cô tỉnh dậy ở trên giường, Tô Tiểu Tông chạy vào từ bên ngoài, vui vẻ gọi cô: “Mẹ ơi, nhanh dậy thôi, bố nói mẹ sắp muộn giờ đi làm rồi!”

Tô Tầm vội vàng đứng lên, ngang sống lưng đau nhức khiến cô thiếu chút nữa nằm lại xuống giường, mặt bàn thư phòng quá cứng mà! Cô muốn kháng nghị! Tô Tiểu Tông nhấc chân lên ra sức bò lên giường, chui ra phía sau đẩy cô, miệng thúc giục: “Mẹ nhanh lên nào.”

“Xong ngay, mẹ dậy ngay đây.” Tô Tầm từ trên giường bước xuống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tô Tiểu Tông lại chạy ra ngoài báo cáo với Lục Trình Dương.



Lục Trình Dương đưa Tô Tầm đến dưới lầu công ty, lúc này Tô Tầm mới nhớ ra trưa nay anh sẽ đưa Lạc Thiến Thiến đến mộ của Lục Trình Uy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Buổi trưa anh đưa Lạc Thiến Thiến đến mộ Trình Uy thì đến đón em luôn, em muốn đi cùng.”

“Được.” Lục Trình Dương không có dị nghị gì, anh cũng hy vọng cô có thể đi. Lần trước ở thành phố S bởi vì đường sá xa xôi nên cô không đi được; bây giờ cô đã ở cùng một chỗ với anh thì cũng nên đi một chuyến.

“Vậy … Tiểu Tông thì sao?” Tô Tầm có chút do dự hỏi, dù sao Trình Uy cũng là chú của Tiểu Tông, cũng nên đến tế bái.

Lục Trình Dương nhìn cô nói: “Để lần sau đưa con đi.”

Tô Tầm gật đầu: “Được rồi, vậy em lên lầu đây.” Tô Tầm đang muốn mở cửa xe thì đột nhiên bị anh kéo ngược về phía sau, Lục Trình Dương cúi đầu hôn cô một cái, sau cùng còn lấy ngón tay lau khóe môi cô: “Đi đi.”

Tô Tầm: “…”

Sắc mặt Tô Tầm trở nên đỏ bừng, mới đi được vài bước thì đột nhiên trên vai trầm xuống, xoay người thì nhìn thấy Chu Oánh và một người đồng nghiệp khác đang cười híp mắt nhìn cô, cười trêu ghẹo: “Bố của đầu xoăn nhỏ rất tuấn tú nha, lúc chia tay còn hôn một cái, rất ngọt ngào!”

Các cô ấy thấy được … Tô Tầm quẫn bách, có chút thẹn thùng, mặt lại đỏ thêm vài phần, không ngờ hai cô bé này còn không kiêng kị gì mà nói tiếp: “Em cảm thấy dạo này trông chị đẹp hơn rất nhiều, làn da cũng mượt mà hơn so với trước.”

“Đúng vậy, rõ ràng đầu xoăn nhỏ đã hơn bốn tuổi rồi, tại sao chị nhìn còn trẻ hơn cả em chứ, thật không công bằng mà, rõ ràng em còn nhỏ hơn chị ba tuổi!”

“Ráng chịu đi, ai bảo cô còn chưa có bạn trai chưa có chồng chứ … phụ nữ phải được thoải mái chứ, biết chưa?”

“…” Tô Tầm cảm thấy có chút không nói nên lời, gần đây cô quả thật là … thoải mái quá độ!

Còn chưa tới trưa thì Lục Trình Dương đã nhận được điện thoại của Lạc Thiến Thiến, sau đó anh liền gọi cho Tô Tầm để xác định thời gian.

Ăn trưa xong, Tô Tầm cầm dù che nắng đứng chờ ở ven đường, xe của Lục Trình Dương rất nhanh đã dừng trước mặt cô, sau khi lên xe mới phát hiện ra Lạc Thiến Thiến đang ngồi ở ghế sau, trong lòng cô ta ôm bảy bông hoa bách hợp trắng đang nở rộ. Lục Trình Dương đã nói cho cô biết, hàng năm anh đi thăm mộ Trình Uy đều thấy bảy bông hoa bách hợp trắng, đây cũng là lần đầu tiên cô biết bảy bông hoa bách hợp trắng tượng trưng cho sự nhung nhớ.

Lục Trình Dương đưa bình nước cho cô: “Hôm nay trời có chút nóng, em uống nhiều nước một chút.”

Sau khi ăn xong Tô Tầm không nghe theo lời anh lêu lầu ngồi đợi mà trực tiếp đứng ở ven đường chờ anh nên bây giờ rất khát nước, nắp bình đã được anh vặn ra.

Lạc Thiến Thiến nắm chặt bình nước trong tay, có chút hâm mộ nhìn Tô Tầm. Trước kia Lục Trình Uy cũng rất tốt với cô nhưng cô lại hại anh, anh nhất định hết sức hối hận vì đã yêu cô. Nếu như có thể làm lại thì chắc anh hẳn sẽ chọn không bao giờ dây dưa với cô nhỉ?

Tô Tầm nhìn tấm ảnh được khắc trên bia mộ, dáng vẻ của Lục Trình Uy y như trong trí nhớ của cô, là một cậu thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, sinh mạng đã mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi, còn quá trẻ …

Nhớ tới mấy năm dài đằng đẵng đầy phong ba kia thì Tô Tầm khó tránh khỏi có chút đau buồn và cảm khái. Khi đó cô không biết bất cứ chuyện gì hết, Lục Trình Dương đều tự mình gánh vác tất cả. Tô Tầm vươn tay cầm lấy tay anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhìn Lạc Thiến Thiến đang ngồi xổm đặt bảy bông hoa bách hợp trắng lên mộ, nhìn khuôn mặt cô ta đong đầy nước mắt khi nhìn ảnh của Trình Uy trên bia. Cô ấy hẳn là đã sống trong sự áy náy cùng ân hận trong suốt những năm qua …

Cúi đầu đặt tay mình vào bàn tay rộng lớn của người kia, bàn tay cô rất nhanh được một lòng bàn tay ấm áp bao lại. Tô Tầm ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cũng đang rũ mắt xuống nhìn cô.

Tô Tầm nghĩ thật là tốt khi bọn họ còn có thể ở cùng với nhau …

Đột nhiên Tô Tầm cảm thấy thời gian năm năm cũng không phải là quá dài, bọn họ còn rất nhiều năm năm nữa.

Lúc rời đi, Lục Trình Dương nhìn Lạc Thiến Thiến, nhàn nhạt nói: “Tôi biết cô luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy ân hận nhưng chuyện cũng đã qua hơn năm năm rồi, cô nên nhìn về phía trước, hãy để Trình Uy ngủ yên trong ký ức đi.”

Nói xong những lời này thì anh liền ôm Tô Tầm rời đi. Đây là tâm nguyện của Lục Trình Uy. Bởi vì Giang gia dùng thủ đoạn nên sau khi Lục Trình Uy bị kết án tử hình, anh không có cách nào gặp em trai được, cuối cùng chỉ có thể có được một đoạn di chúc từ quản ngục: “Anh, em xin lỗi … Sau này bố mẹ đành phải trông cậy cả vào anh rồi; anh khuyên bố mẹ đừng quá đau lòng, giữ gìn sức khỏe, em là một kẻ bất hiếu … Ngoài ra, anh giúp em nói với Thiến Thiến là đừng tự trách bản thân, hãy sống thật vui vẻ, hãy coi em như là một hồi ức đi.”

Lạc Thiến ngây người tại chỗ rất lâu, xoay người nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Lục Trình Uy đang được ánh nắng chiếu vào, cô thật sự rất muốn biết rằng anh có hận cô hay không …

Cho tới bây giờ chỉ có áy náy và tự trách mới có thể làm tâm lý của cô cảm thấy dễ chịu một chút. Cô không dám bắt đầu cuộc sống mới, cô sợ mình sẽ quên mất anh, cô cho rằng Lục Trình Dương sẽ hận cô nên không ngờ anh lại nói như vậy. Đến bây giờ cô mới hiểu được thì ra bản thân cô vẫn luôn hy vọng mình được tha thứ …

Lục Trình Uy đã vĩnh viễn không có cách nào mở miệng nói chuyện được nữa nhưng cô đối với anh không chỉ có áy náy và tự trách mà còn có yêu, còn có sự đau khổ khi mất anh …

Tô Tầm quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Thiến Thiến đang nằm trên mộ Lục Trình Uy khóc đến run rẩy cả người. Khi vào trong xe, trong lòng cô dâng lên một niềm xúc động, mạnh mẽ nghiêng người, bổ nhào vào trong ngực Lục Trình Dương ôm lấy anh.

Lục Trình Dương cho rằng cô đau buồn vì chuyện của Lục Trình Uy nên vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: “Không sao, tất cả đã qua rồi.”

Người trong lòng nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, thì thầm: “Lục Trình Dương, thật là tốt khi anh có thể trở về.” Thật là tốt khi anh có thể trở về bên cạnh em.

Lục Trình Dương siết chặt vòng tay ôm lấy cô: “Ừ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương