Sáng hôm sau, Tô Tầm vừa mới mở cửa phòng liền nhìn thấy Lục Trình Dương đang đứng ở ngoài, cũng không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, thấy cô đi ra thì cười nhẹ với cô một cái: “Lúc trở lại tối hôm qua thì đã rất khuya rồi, anh cho rằng em còn chưa dậy.”

Cho nên anh đứng ở ngoài cửa là nghe động tĩnh trong phòng cô ư? Còn là đợi cô thức dậy nữa? Tô Tầm cúi đầu đóng cửa: “Hôm nay còn phải làm việc, tôi sẽ không lười biếng.”

Lục Trình Dương cúi đầu nhìn Tô Tầm, hôm nay cô buộc tóc đuôi gà nên khuôn mặt lớn bằng bàn tay lộ hết ra ngoài, thanh tú giống như là sinh viên, khí sắc nhìn rất tốt, tối hôm qua có lẽ cô ngủ rất ngon, cũng không bị chuyện tối qua ảnh hưởng, anh nhìn sang bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ăn sáng trước đã, chút nữa mới đi đến Hoa Thụy bàn bạc hợp đồng cụ thể của các hạng mục công việc.”

“Vâng.” Tô Tầm nhẹ đáp, đi đến thang máy.

Hai người ăn sáng xong liền trực tiếp đi tới Hoa Thụy. Lúc này Tô Tầm mới biết, dự án này Lục Trình Dương đã nắm trong tay trước khi đến Khải Sâm, lúc anh trình bày dự thảo của dự án quảng cáo thì hạ giá thành xuống thấp hơn so với mấy công tỷ quảng cáo nổi tiếng trong nước, sau này lại có Khải Sâm làm hậu thuẫn nên thuận lợi giành được dự án này.

Nắm trong tay một dự án lớn như vậy nên không trách được vừa đến Khải Sâm đã nắm giữ vị trí giám đốc.

Bởi vì thông tin mới biết này nên Tô Tầm có chút hiếu kỳ đối với việc Lục Trình Dương đổi nghề nhưng cô vẫn nhịn không hỏi, chuyện của anh không liên quan gì đến cô cả.

Bận rộn hai ngày, công việc của lần công tác này đã kết thúc vào chiều thứ sáu, trên đường về khách sạn đột nhiên Tô Tầm cảm thấy thân thể có cái gì đó khác thường, giống như là hàng tháng phụ nữ có mấy ngày …

Lúc này còn đang ở trên taxi, hôm nay Tô Tầm lại mặc quần trắng nên lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên, lúng túng đỏ mặt, ngay cả cử động cũng không dám, lại sợ dính vào ghế sau xe taxi nên chỉ có thể dùng tay để đỡ cơ thể. Còn hơn hai mươi phút nữa mới về đến khách sạn, cô chỉ có thể hy vọng là đừng bị dây ra quần …

Một lát sau, Lục Trình Dương ngồi bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của cô, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Tầm đỏ mặt lắc đầu: “Không sao.”

Lục Trình Dương nhìn vào vành tai đỏ ửng của cô và tư thế ngồi không được tự nhiên thì mơ hồ đoán được nhưng anh mím môi không nói gì cả.

Mười phút sau xe dừng trước một quán rượu, Lục Trình Dương trả tiền cho tài xế đồng thời nhỏ giọng nói vào tai Tô Tầm: “Em xuống xe trước đi để anh nhìn xem quần có bị dính hay không.”

Dù đối phương từng là người thân mật nhất nhưng Tô Tầm vẫn cảm thấy có một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu khiến mặt càng đỏ hơn. Không phải là cô không muốn xuống xe nhưng cô vẫn ngồi yên không biết làm sao bây giờ; hôm nay túi Tô Tầm mang theo chỉ đủ đựng điện thoại và ví tiền mà thôi nên căn bản không che được gì cả. Lúc Lục Trình Dương nhận lại tiền thối từ tài xế thì Tô Tầm mới mở cửa xuống xe, đồng thời lấy túi che ở phía sau. Cô cũng không biết là quần có bị bẩn hay không nên vẫn đứng bên cạnh xe không dám đi lung tung, nếu như quần bị bẩn thật thì để người đi đường nhìn thấy …

Lúc Lục Trình Dương xuống xe thì Tô Tầm quẫn bách nhìn anh một cái, chờ anh nói chuyện.

Lục Trình Dương nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô thì trong con ngươi đen láy của anh lóe ra ý cười, đột nhiên anh khom lưng bế cô lên, Tô Tầm cả kinh kêu lên: “Lục Trình Dương, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!” Giọng nói của cô đã có chút không vui, giãy giụa.

Lục Trình Dương cụp mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đừng động, quần bẩn, ôm như vậy thì người khác không nhìn thấy được.” Cẩn thận điều chỉnh lại tư thế bế cô, đảm bảo người đi đường không nhìn thấy vết đỏ trên quần cô.

Tô Tầm ngừng giãy giụa, nhíu mày mím môi không nói lời nào, lúc này người đi trên đường rối rít nhìn bọn họ, có người còn phát ra tiếng cười ám muội làm Tô Tầm vừa lúng túng vừa thẹn. Trước kia Lục Trình Dương không phải như thế này, cũng không thích làm chút chuyện thân mật trước mặt người khác, bế kiểu công chúa trên đường như thế này là lần đầu tiên.

Lục Trình Dương bế cô đi vài bước, đi dọc theo hàng cây xanh ven đường về khách sạn, Tô Tầm giãy dụa: “Anh thả tôi xuống!” Kiểu bế công chúa làm người khác chú ý như vậy cùng với việc cô bị xấu hổ cũng không khác gì nhau.

Lục Trình Dương vẫn vững vàng bế lấy cô không có buông tay, cho cô một gợi ý: “Nếu em cảm thấy thẹn thì em có thể giả vờ bất tỉnh hoặc giả vờ ngủ.”

Tô Tầm: “…” Cô nghe được trong giọng nói của anh có ý cười.

Đang muốn giãy dụa thì đột nhiên cảm thấy một dòng khí nóng chảy ra nên Tô Tầm liền không dám động nữa. Với sức lực của cô thì tuyệt đối không thể thoát khỏi anh được nên dần dần Tô Tầm nằm yên, cũng may là trên đoạn đường này không có nhiều người đi qua.

Một lát sau, Tô Tầm nhịn không được nói: “Anh có thể đi nhanh hơn được không!” Anh cố ý, chân dài như thế sao lại đi chậm như vậy chứ!

Lục Trình Dương ôm cánh tay của cô thật chặt, đúng là anh cố ý, khó như vậy mới có thể ôm được cô nên anh chỉ muốn đi chậm một chút, càng chậm càng tốt, có như thế thì mới có thể ôm cô thêm một lúc. Mấy năm nay điều anh nhớ nhung xa xỉ nhất chính là được ôm cô.

Từ lối đi bộ đến cửa chính của quán rượu là một hàng cây xanh, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuyên qua tàng cây tạo thành từng mảnh màu vàng loang lổ, gió nhẹ thổi vào mặt xua đi một chút bực bội, tâm trạng của Tô Tầm dần dần bình tĩnh lại.

Lúc đi qua đại sảnh khách sạn thì Tô Tầm vô ý thức nhắm mắt lại, quay mặt vào trong lồng ngực của anh.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vàng, lúc sau Tô Tầm liền cảm giác được Lục Trình Dương đã đứng lại, trong tai truyền đến giọng nói lo lắng của Mục Viễn: “Cô ấy bị sao vậy?”

Một giọng nói truyền ra từ trong lồng ngực của Lục Trình Dương: “Không sao, có chút không thoải mái thôi.” Tô Tầm cực kỳ quẫn bách.

Mục Viễn nhìn chằm chằm vào người đang vùi đầu trong ngực Lục Trình Dương, vươn tay ra muốn đoạt người: “Không thoải mái thì phải đi đến bệnh viện.”

Lục Trình Dương nhíu mày lùi về sau một bước, lạnh giọng nói: “Điều này không cần anh quan tâm.”

Tô Tầm bất đắc dĩ nghiêng đầu, lúng túng nhìn Mục Viễn, nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em không sao ... để em về phòng trước đi.” Lúc này Tô Tầm hận là không thể nhảy xuống từ trong lòng Lục Trình Dương chạy đến thang máy trước.

Mục Viễn nghe vậy thì sững người, môi mỏng mím chặt nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, vừa rồi anh cho là cô bị ngất đi. Mục Viễn đang ngây người thì Lục Trình Dương đã bế Tô Tầm vòng qua anh đi đến thang máy.

Tô Tầm nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô biết là Mục Viễn đã đuổi theo, lúc này cô hận là không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, cô chẳng qua là do cái kia đến mà thôi … tại sao lại thành cục diện này chứ …

Vừa đến cửa phòng thì Tô Tầm liền nhảy xuống khỏi người Lục Trình Dương, lưng dán vào cửa phòng quẹt thẻ, đi thụt lùi vào trong phòng, núp nửa người sau cánh cửa nói với hai người đàn ông đối diện: “Hai người … về phòng đi.” Mục Viễn ở đây làm cho cô có chút luống cuống, nói xong những lời này liền đóng cửa lại, tay đặt lên trán ảo não không thôi, qua mấy giây mới đi vào phòng vệ sinh xử lý.

Ngoài cửa, Mục Viễn cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, Lục Trình Dương nhàn nhạt liếc anh: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không ai có thể hiểu cô ấy hơn tôi.”

Để lại một câu như vậy xong, Lục Trình Dương xoay người đi xuống lầu.

Mục Viễn đứng trước cửa phòng Tô Tầm, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt kia, bực bội cốc đầu một cái rồi xoay người rời đi.



Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Tầm lập tức ra mở cửa, nhìn người tới là Lục Trình Dương thì cô sững người một lúc, cô cho là người của quầy tiếp tân, lúc nãy cô có gọi điện …

Lục Trình Dương đưa cái túi đang cầm trong tay cho cô: “Anh biết em đã gọi điện cho quầy tiếp tân, anh đã mua giúp em.”

Tô Tầm mím môi nhận lấy cái túi trong tay anh, nhỏ giọng nói ‘cảm ơn’ rồi muốn đóng cửa lại nhưng Lục Trình Dương vươn tay chống cánh cửa, nghiêng người đi vào.

“Anh vào làm gì! Đi ra ngoài!” Giọng nói và sắc mặt của Tô Tầm đều không tốt.

“Anh muốn nói chuyện với em.” Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, giọng nói vừa nghiêm túc vừa cố chấp.

“Hôm nay tôi không thoải mái nên không muốn nói chuyện, anh đi ra ngoài trước đi.” Tô Tầm mở cửa ra, nhìn ra ngoài.

Lục Trình Dương vươn tay đóng cửa lại, lướt qua cô đi vào phòng, có chút vô lại nói: “Anh chờ em ở trong này.”

Tô Tầm lườm bóng lưng cao lớn kia nhưng lại không có cách nào, cầm lấy cái túi đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì Lục Trình Dương đưa cho cô một ly trà gừng, Tô Tầm nhìn anh một cái, cầm lấy cái ly rồi ngồi xuống sofa, nhàn nhạt nói: “Anh muốn nói chuyện gì? Nói anh và Trình Nhiễm không có bất kỳ quan hệ gì sao? Điều này anh đã nói mấy lần rồi, không cần nói thêm nữa đâu.”

Lục Trình Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức bình tĩnh của cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Vậy em có tin anh không?”

Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc lắc đầu: “Không tin nhưng tôi không thèm để ý, tôi cũng không muốn nối lại quan hệ với anh.” Lúc ly hôn cô đã từng hỏi anh có phải là do Trình Nhiễm hay không, anh không trả lời tức là thừa nhận, sau này … cô tận mắt nhìn thấy Trình Nhiễm hôn anh nhưng anh cũng không có đẩy ra, cô tin vào những gì mắt mình đã nhìn thấy.

Lục Trình Dương cũng không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của cô. Lúc trước Trình Nhiễm quấn lấy anh, Tô Tầm hỏi anh có phải vì Trình Nhiễm mà ly hôn với cô hay không thì anh liền thừa nhận. Anh rất hiểu cô, nếu không phải là lý do như vậy thì cô sẽ không rời bỏ anh.

Chuyện xảy ra lúc đó quá đột ngột, tình thế vượt quá sự tưởng tượng của anh nên anh không thể giữ cô ở bên cạnh để cùng nhau chịu hành hạ được, anh không thể bảo vệ được cô nên đành phải ép cô rời khỏi.

“Tầm Tầm, chuyện có chút phức tạp, anh không có cách nào khác, nếu vẫn giữ em ở bên cạnh thì anh …” Lời nói của Lục Trình Dương bị tiếng gõ cửa cắt ngang, Tô Tầm nhìn anh một cái rồi đứng dậy đi mở cửa.

Mục Viễn đứng ở ngoài cửa, cười với cô: “Cùng nhau đi ăn cơm đi.”

Tô Tầm vừa muốn từ chối thì giọng nói của Lục Trình Dương từ phía sau truyền tới: “Cô ấy ăn cùng với tôi rồi.” Vừa dứt lời thì người cũng đã đi đến bên cạnh cô.

Mục Viễn nheo mắt nhìn Lục Trình Dương xuất hiện ở trong phòng Tô Tầm, Lục Trình Dương cũng lạnh lùng nhìn Mục Viễn, Tô Tầm im lặng một chút rồi nói: “Hai người đi cùng nhau đi, tôi cần nghỉ ngơi.”

Lục Trình Dương và Mục Viễn đồng thời nhìn Tô Tầm, thần sắc của cô nghiêm túc, không giống như là nói đùa.

Trong lòng biết tối nay lại không nói được rồi, Lục Trình Dương đi ra khỏi phòng, nói với cô: “Vậy em nghỉ đi, chút nữa anh mua đồ ăn về cho em.”

“Không cần, hai người đi đi.” Tô Tầm nói xong cũng đóng cửa lại.

Mục Viễn nhìn Lục Trình Dương: “Cũng tốt, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lục Trình Dương cười nhạo một tiếng: “Tôi và anh chẳng có gì để nói cả.” Nói xong thì lướt qua Mục Viễn đi đến thang máy.

Mục Viễn đi theo, nhàn nhạt nói: “Tôi đã biết vì sao lúc trước anh ly hôn với Tầm Tầm. Mặc dù tôi cảm thấy lúc đó anh làm vậy là sáng suốt, đổi lại là tôi thì tôi cũng làm như vậy nhưng hai người đã ly hôn nhiều năm rồi, anh cũng đã thật sự làm tổn thương cô ấy. Bây giờ, tôi với anh cạnh tranh công bằng, cô ấy chưa chắc đã lựa chọn anh.” Lúc nãy, anh đã nhận được tài liệu do trợ lý đưa tới, sau khi xem xong thì vội xuống lầu tìm Tô Tầm, anh không biết Tô Tầm có biết những chuyện này hay không.

Lục Trình Dương xoay người tóm lấy cổ áo Mục Viễn, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh: “Anh dám điều tra tôi?”

Mục Viễn không nhanh không chậm kéo tay Lục Trình Dương ra, lùi lại hai bước, sửa sang xong lại cổ áo mới nhàn nhạt nói: “Là tôi điều tra anh, kết quả thật khiến cho người ta giật mình, thậm chí … có chút đồng tình nhưng tôi không có ý định nhượng bộ.”

“Tôi không cần sự đồng tình của anh.” Sắc mặt Lục Trình Dương thâm trầm, cười lạnh một tiếng: “Tôi đã nói rồi, trừ khi tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gả cho người đàn ông khác.”

Mục Viễn không bị lời nói của Lục Trình Dương làm kinh hãi như lần trước, thần sắc của anh vẫn tự nhiên nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Lục Trình Dương: “Tôi cũng đã nói, lần này tôi không có ý định nhượng bộ. Nếu như Tầm Tầm chọn tôi thì anh cũng không có cách nào, anh cũng không thể ép cô ấy được, nếu anh ép cô ấy quay lại với anh thì hành vi này thật đúng là vô sỉ.”

Lục Trình Dương lạnh lùng nhìn Mục Viễn, nhàn nhạt nhếch miệng: “Chẳng lẽ anh không biết, người đã sống sót từ trong tuyệt cảnh thì chuyện gì cũng đều có thể làm được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương