Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố
-
Chương 42
Khi tỉnh lại Alice thấy một y tá đang đo nhịp tim cô. Cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ cạnh lối vào, hơi nghiêng người, chân vẫn đi giày trên tấm đệm trắng. Ngay lập tức cô nghĩ Fabio có thể thấy cô thảm hại thế này, cô liền ngồi bật dậy.
"Tôi ổn", cô nói.
"Chị nằm xuống đi", cô y tá nói. "Chúng tôi sẽ kiểm tra cho chị."
"Không cần đâu. Tôi ổn thật rồi." Alice khăng khăng và thắng được cô y tá đang cố giữ cô lại. Fabio không có đấy.
"Chị này, chị vừa bị ngất. Cần phải khám bác sĩ."
Nhưng Alice đã đứng dậy rồi. Cô kiểm tra xem túi xách có đó không.
"Không sao. Chị cứ tin tôi đi."
Cô y tá ngước mắt nhìn trời thôi không nài nữa. Alice hoang mang nhìn quanh như tìm ai đó. Rồi cô nói cảm ơn và đi nhanh.
Cú ngã không khiến cô đau. Chắn hẳn cô bị khuỵu đầu gối chân phải. Cô cảm thấy mạch động đều đặn của máu tụ dưới lớp quần jeans. Bàn tay cô hơi bị trầy xước và dính bụi, như thể chúng bị miết trên lớp sỏi lát sân. Cô thổi phù cho sạch bụi.
Cô lại gần quầy tiếp bệnh nhân, tiến sát lỗ kính tròn. Người phụ nữ ngồi trong ngước mắt nhìn cô.
"Chào chị", Alice nói. Cô chưa biết sẽ phải giải thích thế nào. Cô còn chẳng biết đã ngất xỉu mất bao lâu.
"Lúc trước..." cô nói, "tôi đứng đây..."
Cô chỉ tay nơi mình từng đứng, nhưng người phụ nữ không quay đầu nhìn theo.
"Có một phụ nữ chỗ cửa ra vào. Rồi tôi thấy mệt và ngất đi. Sau đó... Thế đấy, tôi cần biết tên người phụ nữ đó."
Người nhân viên từ sau bàn nhìn cô khó hiểu.
"Sao kia?" Chị ta nhăn mặt hỏi.
"Vâng tôi biết nghe hơi kỳ cục", Alice tiếp tục. "Nhưng có thể chị giúp được tôi. Chị có thể cho tôi biết tên các bệnh nhân hôm nay tới thăm bệnh trong khu này. Hoặc tới khám, kiểm tra. Chỉ cần tên phụ nữ thôi, tôi cần biết thế thôi."
Chị ta nhìn Alice, rồi cười lạnh lùng.
"Chúng tôi không được phép cung cấp các thông tin kiểu như thế này."
"Quan trọng lắm. Tôi xin chị đấy. Thật sự nó rất quan trọng."
Người nhân viên đập bút xuống cuốn sổ trước mặt.
"Tôi rất tiếc, không thể được", chị ta cáu kỉnh nói.
Alice thở hắt. Cô dợm đi khỏi quầy, nhưng rồi lại sát lại.
"Tôi là vợ bác sĩ Rovelli", cô nói.
Chị ta ngồi thẳng hơn trên ghế, nhíu lông mày và lại đập bút trên cuốn sổ.
"Tôi hiểu. Nếu chị muốn gặp chồng thì được."
Chị ta nhấc ống nghe để gọi theo hệ thống nội bộ, nhưng Alice giơ tay ngăn chị ta lại.
"Không", cô nói mà không kiểm soát giọng mình. "Không cần đâu."
"Chị có chắc không?"
"Vâng, cho qua đi. Cám ơn chị."
Cô bước về nhà. Suốt quãng đường cô không thể nghĩ tới điều gì khác. Đầu óc cô đang lấy lại sự minh mẫn, nhưng tất cả các hình ảnh lướt qua đầu đều bị phá tan bởi khuôn mặt cô gái ấy. Mọi chi tiết đang xáo trộn lẫn nhau, chìm sâu nhanh chóng trong đại dương mênh mông các ký ức khác không quan trọng, nhưng vẫn lưu lại cảm giác thân thuộc sống động lạ kỳ không thể giải thích được. Và nụ cười ấy, nụ cười của Mattia, hòa cùng hình ảnh phản chiếu của cô ta trên lớp cửa kính.
Có lẽ Michela còn sống và cô đã nhìn thấy cô ta. Thật là điên rồ, vậy mà Alice cứ khăng khăng không tin đó là sự thực như thể trí não cô cần đến ý nghĩ ấy một cách tuyệt vọng. Như thể cô đang bấu víu vào đó để được sống sót.
Cô thử suy xét, thử nêu các giả thuyết. Cô thử tái dựng lại xem sự việc có thể như thế nào. Có thể người phụ nữ lớn tuổi kia đã bắt cóc Michela, bà ta tìm thấy con bé giữa công viên và lôi nó đi mất vì bà muốn có một đứa con gái quá, nhưng lại không thể có con. Dạ con của bà ta cũng có vấn đề hoặc bà ta không muốn sinh con.
Giống y như mình, Alice nghĩ.
Bà ta đã bắt cóc nó, nuôi nó trong một căn nhà thật xa chỗ cũ, với một cái tên khác, như thể nó là con bà ta vậy.
Nhưng tại sao lại quay trở về? Tại sao lại mạo hiểm để bị phát hiện ra sau bao nhiêu năm? Có lẽ cảm giác tội lỗi đang giày vò bà ta. Hoặc có thể bà ta muốn thách thức số phận, như chính cô đã làm trước cửa khoa ung thư.
Cũng có thể người phụ nữ lớn tuổi chẳng liên quan gì cả. Bà ta gặp Michela rất nhiều năm sau này và không biết gì về lai lịch cô ta, không biết gì về gia đình thật của cô ta, như chính Michela không nhớ gì về bản thân mình.
Alice nghĩ tới Mattia ngồi trong chiếc xe cũ kỹ của cô chỉ hàng cây đối diện. Một cái nhìn yếu ớt, trống rỗng tối sầm như đã chết. Nó giống hệt như mình, anh ấy đã nói vậy.
Đột nhiên cô thấy mọi việc thật rõ ràng, cô gái đó chính là Michela, đứa em sinh đôi bị mất tích, và mọi chi tiết đều đúng vị trí của nó: cái trán rộng, ngón tay dài và cái cách thận trọng chuyển động các ngón tay... Và nhất là cái trò chơi trẻ con ấy.
Nhưng chỉ một giây sau mọi thứ lại trở nên lộn xộn. Tất cả những chi tiết ấy đổ sập xuống trong sự mệt mỏi cộng thêm cái đói siết chặt thái dương cô đã vài ngày nay. Alice sợ lại bị bất tỉnh thêm lần nữa.
Về tới nhà cô vẫn cứ để cửa hé mở với chìa khóa cắm trong ổ. Cô vào bếp mở tủ trước khi kip cởi áo khoác ngoài. Cô thấy một hộp cá ngừ, mở hộp và ăn luôn, chẳng thèm đổ dầu đi. Vị của nó làm cô buồn nôn. Cô ăn hết rồi vứt hộp trong bồn rửa và lấy thêm một hộp đậu. Cô dùng dĩa vớt đậu khỏi lớp nước mờ đục và ăn hết một nửa, chẳng nghỉ lấy hơi. Cô chỉ thấy chúng như có vị cát với những lỗ sáng giắt trong răng. Rồi cô lôi hộp bánh quy đã mở từ hôm Fabio đi. Cô ăn năm chiếc, nhai vài nhát từng cái một. Nuốt chúng khiến cô thấy cổ họng bị cứa như bởi những mảnh kính vụn. Cô chỉ dừng lại khi dạ dày nhào bóp mạnh tới mức cô phải ngồi phịch xuống dưới sàn nhà để chống đỡ cơn đau.
Khi qua cơn đau rồi, cô đứng dậy đi vào phòng tối, bước lệch lạc chẳng che giấu như cô vẫn làm khi chỉ có một mình. Cô lấy một hộp giấy trong ngăn thứ hai. Bên cạnh hộp có dòng chữ Ảnh chụp nhanh bằng bút dạ đỏ không tẩy được. Cô đổ ụp nó xuống bàn. Các ngón tay cô quét lia qua đống ảnh. Vài cái đã dính với nhau. Alice lướt nhanh tất cả và cuối cùng tìm được tấm mình cần.
Cô ngắm nó thật lâu. Mattia còn trẻ, và cả cô cũng thế. Đầu cậu nghiêng nghiêng. Thật khó để nhận ra vẻ mặt và xem xét sự giống nhau theo cách này. Thời gian trôi qua lâu rồi. Có lẽ đã quá lâu.
Tấm hình bất động ấy kéo theo những hình ảnh khác và trí óc Alice lắp ráp chúng lại với nhau tạo chuỗi chuyển động, những âm thanh rời rạc, những mảnh vụn cảm giác, gợi nên từ một nỗi nhớ nao lòng đến da diết mà lại dễ chịu mênh mang.
Nếu được chọn một thời điểm để khởi đầu lại, cô sẽ chọn chính lúc đó, khi cô và Mattia trong căn phòng yên ắng sống với sự thân tình mà lưỡng lự chẳng dám chạm vào nhau nhưng vạn vật xung quanh họ đã hòa khớp với nhau rồi.
Cô phải báo cho anh biết. Chỉ khi nhìn thấy anh, cô mới hiểu được. Nếu em gái còn sống, Mattia có quyền biết điều đó.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tất cả không gian chia cách họ là một khoảng cách nực cười. Cô chắc chắn anh còn ở đó, nơi cô từng viết cho anh vài lần nhiều năm về trước. Nếu anh đã lập gia đình rồi thế nào cô cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Bởi vì cô và Mattia gắn với nhau bằng một sợi dây thun vô hình, chôn sâu dưới một đống những điều chẳng có gì là quan trọng, một sợi dây chỉ có thể tồn tại giữa hai người như họ: hai kẻ cảm nhận được nỗi cô đơn của chính mình trong nỗi cô đơn của người kia.
Cô sục tay dưới đống ảnh, lôi ra một chiếc bút. Cô ngồi xuống viết, chú ý không để mực dây ra tay. Cuối cùng cô thổi nhẹ cho khô mực. Cô tìm một cái phong bì, đút ảnh vào và dán nó lại.
Có lẽ anh ấy sẽ về, cô nghĩ.
Một cơn rùng mình dễ chịu chạy dọc khắp xương khớp khiến cô mỉm cười, như thể thời gian sẽ bắt đầu lại chính xác từ thời điểm này đây.
"Tôi ổn", cô nói.
"Chị nằm xuống đi", cô y tá nói. "Chúng tôi sẽ kiểm tra cho chị."
"Không cần đâu. Tôi ổn thật rồi." Alice khăng khăng và thắng được cô y tá đang cố giữ cô lại. Fabio không có đấy.
"Chị này, chị vừa bị ngất. Cần phải khám bác sĩ."
Nhưng Alice đã đứng dậy rồi. Cô kiểm tra xem túi xách có đó không.
"Không sao. Chị cứ tin tôi đi."
Cô y tá ngước mắt nhìn trời thôi không nài nữa. Alice hoang mang nhìn quanh như tìm ai đó. Rồi cô nói cảm ơn và đi nhanh.
Cú ngã không khiến cô đau. Chắn hẳn cô bị khuỵu đầu gối chân phải. Cô cảm thấy mạch động đều đặn của máu tụ dưới lớp quần jeans. Bàn tay cô hơi bị trầy xước và dính bụi, như thể chúng bị miết trên lớp sỏi lát sân. Cô thổi phù cho sạch bụi.
Cô lại gần quầy tiếp bệnh nhân, tiến sát lỗ kính tròn. Người phụ nữ ngồi trong ngước mắt nhìn cô.
"Chào chị", Alice nói. Cô chưa biết sẽ phải giải thích thế nào. Cô còn chẳng biết đã ngất xỉu mất bao lâu.
"Lúc trước..." cô nói, "tôi đứng đây..."
Cô chỉ tay nơi mình từng đứng, nhưng người phụ nữ không quay đầu nhìn theo.
"Có một phụ nữ chỗ cửa ra vào. Rồi tôi thấy mệt và ngất đi. Sau đó... Thế đấy, tôi cần biết tên người phụ nữ đó."
Người nhân viên từ sau bàn nhìn cô khó hiểu.
"Sao kia?" Chị ta nhăn mặt hỏi.
"Vâng tôi biết nghe hơi kỳ cục", Alice tiếp tục. "Nhưng có thể chị giúp được tôi. Chị có thể cho tôi biết tên các bệnh nhân hôm nay tới thăm bệnh trong khu này. Hoặc tới khám, kiểm tra. Chỉ cần tên phụ nữ thôi, tôi cần biết thế thôi."
Chị ta nhìn Alice, rồi cười lạnh lùng.
"Chúng tôi không được phép cung cấp các thông tin kiểu như thế này."
"Quan trọng lắm. Tôi xin chị đấy. Thật sự nó rất quan trọng."
Người nhân viên đập bút xuống cuốn sổ trước mặt.
"Tôi rất tiếc, không thể được", chị ta cáu kỉnh nói.
Alice thở hắt. Cô dợm đi khỏi quầy, nhưng rồi lại sát lại.
"Tôi là vợ bác sĩ Rovelli", cô nói.
Chị ta ngồi thẳng hơn trên ghế, nhíu lông mày và lại đập bút trên cuốn sổ.
"Tôi hiểu. Nếu chị muốn gặp chồng thì được."
Chị ta nhấc ống nghe để gọi theo hệ thống nội bộ, nhưng Alice giơ tay ngăn chị ta lại.
"Không", cô nói mà không kiểm soát giọng mình. "Không cần đâu."
"Chị có chắc không?"
"Vâng, cho qua đi. Cám ơn chị."
Cô bước về nhà. Suốt quãng đường cô không thể nghĩ tới điều gì khác. Đầu óc cô đang lấy lại sự minh mẫn, nhưng tất cả các hình ảnh lướt qua đầu đều bị phá tan bởi khuôn mặt cô gái ấy. Mọi chi tiết đang xáo trộn lẫn nhau, chìm sâu nhanh chóng trong đại dương mênh mông các ký ức khác không quan trọng, nhưng vẫn lưu lại cảm giác thân thuộc sống động lạ kỳ không thể giải thích được. Và nụ cười ấy, nụ cười của Mattia, hòa cùng hình ảnh phản chiếu của cô ta trên lớp cửa kính.
Có lẽ Michela còn sống và cô đã nhìn thấy cô ta. Thật là điên rồ, vậy mà Alice cứ khăng khăng không tin đó là sự thực như thể trí não cô cần đến ý nghĩ ấy một cách tuyệt vọng. Như thể cô đang bấu víu vào đó để được sống sót.
Cô thử suy xét, thử nêu các giả thuyết. Cô thử tái dựng lại xem sự việc có thể như thế nào. Có thể người phụ nữ lớn tuổi kia đã bắt cóc Michela, bà ta tìm thấy con bé giữa công viên và lôi nó đi mất vì bà muốn có một đứa con gái quá, nhưng lại không thể có con. Dạ con của bà ta cũng có vấn đề hoặc bà ta không muốn sinh con.
Giống y như mình, Alice nghĩ.
Bà ta đã bắt cóc nó, nuôi nó trong một căn nhà thật xa chỗ cũ, với một cái tên khác, như thể nó là con bà ta vậy.
Nhưng tại sao lại quay trở về? Tại sao lại mạo hiểm để bị phát hiện ra sau bao nhiêu năm? Có lẽ cảm giác tội lỗi đang giày vò bà ta. Hoặc có thể bà ta muốn thách thức số phận, như chính cô đã làm trước cửa khoa ung thư.
Cũng có thể người phụ nữ lớn tuổi chẳng liên quan gì cả. Bà ta gặp Michela rất nhiều năm sau này và không biết gì về lai lịch cô ta, không biết gì về gia đình thật của cô ta, như chính Michela không nhớ gì về bản thân mình.
Alice nghĩ tới Mattia ngồi trong chiếc xe cũ kỹ của cô chỉ hàng cây đối diện. Một cái nhìn yếu ớt, trống rỗng tối sầm như đã chết. Nó giống hệt như mình, anh ấy đã nói vậy.
Đột nhiên cô thấy mọi việc thật rõ ràng, cô gái đó chính là Michela, đứa em sinh đôi bị mất tích, và mọi chi tiết đều đúng vị trí của nó: cái trán rộng, ngón tay dài và cái cách thận trọng chuyển động các ngón tay... Và nhất là cái trò chơi trẻ con ấy.
Nhưng chỉ một giây sau mọi thứ lại trở nên lộn xộn. Tất cả những chi tiết ấy đổ sập xuống trong sự mệt mỏi cộng thêm cái đói siết chặt thái dương cô đã vài ngày nay. Alice sợ lại bị bất tỉnh thêm lần nữa.
Về tới nhà cô vẫn cứ để cửa hé mở với chìa khóa cắm trong ổ. Cô vào bếp mở tủ trước khi kip cởi áo khoác ngoài. Cô thấy một hộp cá ngừ, mở hộp và ăn luôn, chẳng thèm đổ dầu đi. Vị của nó làm cô buồn nôn. Cô ăn hết rồi vứt hộp trong bồn rửa và lấy thêm một hộp đậu. Cô dùng dĩa vớt đậu khỏi lớp nước mờ đục và ăn hết một nửa, chẳng nghỉ lấy hơi. Cô chỉ thấy chúng như có vị cát với những lỗ sáng giắt trong răng. Rồi cô lôi hộp bánh quy đã mở từ hôm Fabio đi. Cô ăn năm chiếc, nhai vài nhát từng cái một. Nuốt chúng khiến cô thấy cổ họng bị cứa như bởi những mảnh kính vụn. Cô chỉ dừng lại khi dạ dày nhào bóp mạnh tới mức cô phải ngồi phịch xuống dưới sàn nhà để chống đỡ cơn đau.
Khi qua cơn đau rồi, cô đứng dậy đi vào phòng tối, bước lệch lạc chẳng che giấu như cô vẫn làm khi chỉ có một mình. Cô lấy một hộp giấy trong ngăn thứ hai. Bên cạnh hộp có dòng chữ Ảnh chụp nhanh bằng bút dạ đỏ không tẩy được. Cô đổ ụp nó xuống bàn. Các ngón tay cô quét lia qua đống ảnh. Vài cái đã dính với nhau. Alice lướt nhanh tất cả và cuối cùng tìm được tấm mình cần.
Cô ngắm nó thật lâu. Mattia còn trẻ, và cả cô cũng thế. Đầu cậu nghiêng nghiêng. Thật khó để nhận ra vẻ mặt và xem xét sự giống nhau theo cách này. Thời gian trôi qua lâu rồi. Có lẽ đã quá lâu.
Tấm hình bất động ấy kéo theo những hình ảnh khác và trí óc Alice lắp ráp chúng lại với nhau tạo chuỗi chuyển động, những âm thanh rời rạc, những mảnh vụn cảm giác, gợi nên từ một nỗi nhớ nao lòng đến da diết mà lại dễ chịu mênh mang.
Nếu được chọn một thời điểm để khởi đầu lại, cô sẽ chọn chính lúc đó, khi cô và Mattia trong căn phòng yên ắng sống với sự thân tình mà lưỡng lự chẳng dám chạm vào nhau nhưng vạn vật xung quanh họ đã hòa khớp với nhau rồi.
Cô phải báo cho anh biết. Chỉ khi nhìn thấy anh, cô mới hiểu được. Nếu em gái còn sống, Mattia có quyền biết điều đó.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tất cả không gian chia cách họ là một khoảng cách nực cười. Cô chắc chắn anh còn ở đó, nơi cô từng viết cho anh vài lần nhiều năm về trước. Nếu anh đã lập gia đình rồi thế nào cô cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Bởi vì cô và Mattia gắn với nhau bằng một sợi dây thun vô hình, chôn sâu dưới một đống những điều chẳng có gì là quan trọng, một sợi dây chỉ có thể tồn tại giữa hai người như họ: hai kẻ cảm nhận được nỗi cô đơn của chính mình trong nỗi cô đơn của người kia.
Cô sục tay dưới đống ảnh, lôi ra một chiếc bút. Cô ngồi xuống viết, chú ý không để mực dây ra tay. Cuối cùng cô thổi nhẹ cho khô mực. Cô tìm một cái phong bì, đút ảnh vào và dán nó lại.
Có lẽ anh ấy sẽ về, cô nghĩ.
Một cơn rùng mình dễ chịu chạy dọc khắp xương khớp khiến cô mỉm cười, như thể thời gian sẽ bắt đầu lại chính xác từ thời điểm này đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook