Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
-
Chương 45
Nhâm Nhiễm đắn đo mãi mới nhấc máy gọi Gia Tuấn, “Anh Tuấn, anh phải đi Úc ư?”
“Ừ, chuyến bay ngày mai.”
Anh trả lời quá ngắn gọn, Nhâm Nhiễm dù có vô vàn nghi vấn cũng đành nắm bắt thời gian đề cập lời cảnh cáo của Mẫn Nghi, nhưng Gia Tuấn mặc kệ, “Mẫn Nghi gọi điện báo em kiểu này để làm gì? Hai năm nay tâm thần cô ta hơi có vấn đề, em đừng bị cô ta truyền nhiễm.”
“Nhưng bạn ấy thật sự rất sợ người đó, nói người đó là xã hội đen, rất biến thái, rất nguy hiểm.”
“Lần trước hắn đến gây chuyện, sau khi báo cảnh sát anh có tìm luật sư điều tra lai lịch của hắn, hắn chỉ phạm tội hút chích, ẩu đả gây thương tích cho người khác, không phải là cái kiểu xã hội đen cầm dao cầm súng đi chém giết đâu. Chắc Mẫn Nghi bị hắn hăm dọa hóa loạn, ngày nào cũng suy diễn quá mức nên mới khoa trương như thế.”
Nhâm Nhiễm bán tín bán nghi, do dự một lúc, “Vậy tại sao anh nhất định phải qua bên đó?”
Gia Tuấn thờ ơ, “Anh muốn thay đổi môi trường, thay đổi cách sống.”
“Anh Tuấn, em không biết anh căm ghét công việc tại Kỳ Thị đến mức này, có lẽ em quá chủ quan, luôn dùng lí lẽ áp đảo anh.”
“Không liên quan đến em, thực ra công việc chỉ là công việc, không có mấy người may mắn có tình yêu và nhiệt huyết với công việc của mình. Thành thật xin lỗi, Tiểu Nhiễm, đã khiến em thất vọng, chào em.”
Nhâm Nhiễm một bụng thắc mắc không tìm được lời giải, cô nghĩ ngang nghĩ dọc, đành gọi điện cho cha Nhâm Thế Yến hỏi về tình hình của Kỳ Thị trong giai đoạn gần đây, không ngờ người bắt máy lại là Quý Phương Bình.
“Ông ta vừa đi, quên mất điện thoại ở nhà.” Quý Phương Bình lạnh lùng nói.
Cô đương nhiên không muốn tiếp chuyện với bà ta, “Cám ơn, tôi gọi lại
sau.”
“Đợi chút, cô Nhâm, bây giờ cô có cảm giác chiến thắng không? Cô khiến một người đàn ông bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người trong gia đình, cho dù không nhận được một đồng nào cũng nhất định phải đến Úc giải quyết cuộc hôn nhân của anh ta. Thử nghĩ mà xem, năm xưa tôi chỉ âm thầm chờ đợi đã bị cô ném cho bao lời sỉ vả, đanh đá. Không biết bây giờ cô tự đánh giá thế nào về hành vi của mình? Quả nhiên, mọi đạo đức chỉ thích hợp để gò bó người khác, cái thứ đạo đức đa tiêu chuẩn của cô thật khiến tôi buồn cười.”
Nhâm Nhiễm không ngờ bà ta chủ động xỏ xiên: “Phiền bà đừng phát biểu lung tung về những chuyện mình không hề hiểu rõ.”
Quý Phương Bình ném nụ cười như ném một mảnh băng, “Đừng quên tôi là luật sư của nhà họ Kỳ, bà Kỳ, Mẫn Nghi đều từng tìm tôi tư vấn, đối với việc này, tôi hiểu biết nhiều hơn là cô tưởng tượng. Mạc Mẫn Nghi có lẽ cũng còn hơi ngốc, không biết đối phó cô thế nào, nhưng bà Kỳ tỏ rõ lập trường, quyết không để con trai bà ta lựa chọn cô.”
Nhâm Nhiễm hít một hơi thật sâu để bình ổn giọng nói, “Luật sư Quý, tôi nghĩ chắc bà đợi cơ hội phục thù này đã rất lâu. Nhưng e rằng sẽ khiến cho bà thất vọng, người có đạo đức vốn không cần người khác đến chất vấn, bản thân cũng biết tự hỏi lương tâm. Bất kể bà hiểu được điều gì bằng con mắt của bà, bất kể bà đã góp ý kiến gì bằng tâm thái kì quặc của bà, tôi đều có thể đứng trước mặt mẹ tôi nói, tôi chưa từng quên lời dạy bảo của mẹ, không cần xấu hổ vì hành vi đê tiện và tâm địa độc ác của mình.”
Không để cơ hội cho Quý Phương Bình nói tiếp, cô tắt ngang điện thoại.
Tâm trạng của cô vốn đã không tốt, lời nói lúc nãy còn khiến cô u uất nhiều hơn. Điều quan trọng là – cô đang tự hoài nghi chính mình.
Cũng như cô nói, cô chưa từng ngừng chất vấn bản thân: “Nếu hôn nhân của Kỳ Gia Tuấn không được viên mãn, cô có hoàn toàn vô tội không?”
Thực tế, cô luôn nỗ lực gìn giữ khoảng cách với Gia Tuấn, nhưng cô không triệt để, không cắt đứt hẳn quan hệ với anh.
Từ sau khi mẹ mất, quan hệ với cha chỉ còn mỗi lời hỏi thăm dịp lễ, Kỳ Gia Tuấn là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, cô không thể tưởng tượng cô sẽ thế nào nếu đánh mất sự quan tâm của anh. Kiểu tình cảm đó được định nghĩa thế nào, giới hạn ra sao, cô hoàn toàn không biết, cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Nếu trong mắt mọi người, cô là nguyên nhân làm rạn nứt hôn nhân của Gia Tuấn, giờ đây Gia Tuấn bỏ đi Úc chắc chắn đã liên quan đến việc này. Vậy thì cô cố ý không chen vào cuộc sống của anh như thế có vẻ như quá nực cười.
Cô nỗ lực gìn giữ, nhưng không biết sự gìn giữ này có phải là một kiểu trốn tránh hay không.
Thậm chí cô cố gắng định nghĩa tình cảm của hai người là tình anh em thì cũng quá ích kỉ, sao cô có thể phủ nhận tình cảm và những gì Gia Tuấn làm vì cô.
Nghĩ đến mẹ, cô không kìm được đau thương.
Hôm sau, Nhâm Nhiễm xin nghỉ phép, chạy thẳng đến sân bay, Gia Tuấn vừa bước ra từ sân bay quốc nội, kinh ngạc khi nhìn thấy cô, “Tiểu Nhiễm, sao em lại đến đây?”
“Em gọi điện hỏi chị Gia Ngọc, chị báo em biết chuyến bay.”
Gia Tuấn gượng cười, “Chị thật nhiều chuyện.”
Nhâm Nhiễm không nói gì, cô lấy hộp cơm giữ ấm từ trong ba lô đưa anh, “Cầm lấy, em đi đây.”
Gia Tuấn vội kéo cô lại, “Đừng đi, đây là cái gì?”
“Cơm trưa, chẳng phải anh đi chuyến bay hai giờ sao? Nếu thích món ăn ở sân bay hoặc bữa cơm trên máy bay thì vứt nó đi.” Cô vùng khỏi tay anh, còn anh thì cố nắm chặt lấy.
“Tiểu Nhiễm, ngồi cùng anh.”
Cô vẫn còn bực bội, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy gương mặt gầy gò và ánh mắt khẩn thiết của anh, cô lại mềm lòng, lặng lẽ cầm va-li trên tay hộ anh. Hai người di chuyển đến khu sân bay quốc tế, tìm chỗ ngồi khá yên tĩnh tại phòng chờ bay.
Gia Tuấn mở hộp cơm ra, bên trong là cơm trắng cùng vài món ăn vẫn còn bốc hơi nóng, toàn những món anh thích ăn, anh nhai ngồm ngoàm như kẻ bị bỏ đói ba ngày.
“Thật là ngon, Tiểu Nhiễm, tài nấu ăn của em tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Nhâm Nhiễm ngồi im lặng.
Gia Tuấn ăn hết thức ăn trong hộp, “Đã lâu không ăn nhiều như thế, no chết đi được, nể tình anh ủng hộ em như thế, đừng giận anh nữa.”
“Em không giận, em chỉ khó chịu. Anh đi Úc, có phải là để mọi người đừng tiếp tục xì xầm chúng ta nữa hay không?”
Gia Tuấn xịu mặt, anh cẩn thận lau sạch hộp cơm, xếp lại vào trong túi vải rồi đặt sang một bên. Nhâm Nhiễm bất an nhìn anh: “Anh Tuấn, thực ra em không quan tâm mọi người nói những gì…”
“Anh quan tâm, Tiểu Nhiễm. Những gì mọi người nghi ngờ và suy đoán quan hệ của chúng ta đều là những người thân nhất của chúng ta, anh không ngần ngại phải tuyên bố với họ rằng anh vẫn luôn yêu em. Nhưng nếu đặt em vào vị thế hệt như Quý Phương Bình năm xưa, anh sẽ tự khinh bỉ mình, không thể đối mặt với em. Tình cảm của chúng ta không thể bị nguyền rủa như thế.”
Nhâm Nhiễm cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau.
“Anh không thể giải thích với từng người rằng hôn nhân của anh là một sai lầm, đã hữu danh vô thực từ lâu, chẳng liên quan gì đến em, vì như thế sẽ tổn thương Mẫn Nghi. Cô ấy là mẹ của con trai anh, từ khi bắt đầu, anh đã không đối xử tốt với cô ấy, chí ít anh còn có thể giữ cho cô ấy chút sĩ diện này. Vì thế, Tiểu Nhiễm, xin lỗi, anh suy ngẫm rất nhiều, điều duy nhất có thể làm là không nói gì nữa, bỏ đi thật xa, cố gắng để em tránh xa chuyện này.”
Nước mắt của Nhâm Nhiễm dâng trào, Gia Tuấn đưa tay vỗ nhẹ vai cô: “Đừng khóc, chẳng có gì phải đau buồn cả. Với anh, đây cũng là một cơ hội. Giờ đây tình hình của Kỳ Thị tiến triển rất tốt, có cha và chị là đủ. Anh vẫn còn kịp tìm công việc khác phù hợp với anh hơn.”
“Hôm qua em nghe chị Gia Ngọc nói, anh dự định đến Sydney làm việc tại công ty IT của Tiêu Cương. Lúc đầu Tiêu Cương có ý định muốn anh góp cổ phần, nhưng vì bác và dì đều giận anh nên chẳng chuyển anh đồng nào.”
Gia Tuấn không ngờ chị đã kể mọi việc cho Nhâm Nhiễm, anh chau mày: “Anh không dự định lấy tiền của họ, người khác có thể sinh tồn tại Úc thì anh cũng có thể.”
Nhâm Nhiễm im lặng một lúc, cô chuyển đề tài, “Anh đến Sydney làm việc là được, tốt nhất đừng đến Melbourne, người mà Mẫn Nghi nói không thể không đề phòng.”
“Đừng lo lắng, tuy anh thích Melbourne hơn, nhưng hiển nhiên là cơ hội làm việc ở Sydney nhiều hơn.”
Cô hơi yên lòng, “Nếu làm việc ở Sydney thì phải thuê phòng, anh phải lên trang web bên đó tìm cho thật kĩ, so sánh và cân nhắc nhiều lần, đừng chỉ nghe nhân viên môi giới nói là gật đầu đồng ý.”
Gia Tuấn không nhịn được cười, “Tiểu Nhiễm, phải chăng em nghi ngờ khả năng sống tự lập của anh?”
“Đâu có, từ khi em phụ trách quản lí một nhóm nhân viên thì ngày càng càm ràm nhiều hơn đó mà, chắc là bệnh nghề nghiệp.”
“Anh biết em không yên tâm về anh, có chuyện gì cứ nói thẳng, Tiểu Nhiễm.”
Nhâm Nhiễm chần chừ một lúc, cô ấp úng: “Chị Gia Ngọc cho rằng, hai năm gần đây ngành IT ở Úc đang phát triển trở lại, công ty của Tiêu Cương kinh doanh các dịch vụ IT, tương lai rất xán lạn, chỉ là chị ấy tiếc cho anh, gia đình không đồng ý góp vốn cho anh. Thực ra… thế này, trước mắt em không cần phải tiêu tiền, nếu như…”
“Tiểu Nhiễm, anh không thể lại dùng tiền của em.”
Anh nói với vẻ dứt khoát, quyết không chấp nhận. Nhâm Nhiễm im lặng.
“Xin lỗi, Tiểu Nhiễm, lần này đến Úc, anh muốn bản thân tự lập thật sự. Vốn dĩ không dự định dùng tiền của gia đình, đừng nói gì đến tiền của em.”
Nhâm Nhiễm cắn chặt môi, không phát biểu câu nào.
Gia Tuấn ngao ngán vỗ vai cô, “Giận anh rồi ư?”
“Anh Tuấn, cần nguồn vốn tạo dựng sự nghiệp là lẽ đương nhiên. Em luôn cho rằng, giữa em và anh, không cần phải so đo rằng ai đã dùng tiền của ai.”
“Anh lớn hơn em hai tuổi, Tiểu Nhiễm.”. Anh nhìn về trước, bình lặng nói: “Em đã công tác hơn ba năm, còn anh vẫn luôn sống như một cậu ấm. Ngoại trừ một năm gần đây, anh chưa thật sự làm qua việc gì…”
Nhâm Nhiễm ngắt ngang lời anh, “Nhưng chị Gia Ngọc nói chị và bác Kỳ đều rất kinh ngạc trước sự cố gắng của anh trong một năm nay.”
“Đúng vậy, anh đã rất cố gắng, nhưng Kỳ Thị không sống lại trong tay anh, có lẽ sẽ vẫn còn giãy giụa trong một thời gian rất dài, nương nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Hoa…”
Nhâm Nhiễm lại ngắt ngang anh, “Đừng so sánh với anh ta, anh Tuấn.”
Gia Tuấn bật cười, nét mặt bình thản ôn hòa, không có vẻ giận dỗi, “Từ nhỏ mọi người đã mang anh so sánh với anh ta, anh không tự quyết được. Thời gian qua anh cũng tự biết, anh quả thực không cần so sánh với anh ta, những điều anh ta làm được, rất có thể anh mãi mãi chẳng bao giờ làm được. Anh không phải bậc kì tài trong kinh doanh, hoàn toàn không có khái niệm với hoạt động trong công ty IT, có quá nhiều thứ cần học hỏi. Tiêu Cương bằng lòng thuê anh là bởi vì các bạn học cùng sáng lập công ty đều là dân kĩ thuật, anh ta cần một người tin cậy được để làm các công tác thị trường. Nếu cầm tiền của em để góp vốn, bề ngoài trông rất vẻ vang, nhưng bất kể thắng bại, khi nghĩ đến em, anh cũng không thể hiên ngang được. Đừng, Nhâm Nhiễm, thà rằng anh bắt đầu từ một công việc bình thường, như vậy mới có thể đơn thuần có được tình cảm của em.”
Nhâm Nhiễm nhìn anh chăm chăm, đôi mắt đã loang nước, cô cố gắng cười nhưng đã không thành công. Gia Tuấn quay mặt sang nhìn cô, nụ cười chen lẫn cay đắng, “Anh biết, em không muốn anh nhắc đến chuyện tình cảm, yên tâm, anh sẽ không nhắc nữa đâu. Lần này anh ra đi tương lai mờ mịt, chí ít cũng phải kiếm được tiền chu cấp li hôn để còn mặt mũi nhìn Mẫn Nghi, nào còn tư cách dùng tình cảm hòng trói buộc em?”
Nhâm Nhiễm không thể kìm chế tiếp nữa, nước mắt lăn trên gò má.
“Tiểu Nhiễm…”
Nhâm Nhiễm đột nhiên xoay người, đưa tay ôm chầm lấy anh, anh hơi bất ngờ, tiếp theo cũng ôm cô thật chặt.
“Đừng lo lắng cho anh, sau khi thông suốt điểm này, anh thoải mái hơn rất nhiều. Trước đây anh quá lêu lổng, luôn nghĩ rằng nếu như đã không có được tình yêu của em thì có quyền dung túng bản thân. Đến sau này anh mới biết, anh không thể quy kết mọi việc vào số phận, lựa chọn là của tự bản thân mình, mỗi một sự dung túng đều có hậu quả, đôi lúc hậu quả này còn nguy hại đến người khác và hại cả chính bản thân mình, càng không thể không gánh vác. Bây giờ hiểu được đạo lí này vẫn chưa muộn lắm.”
Nhâm Nhiễm rất muốn nói: “Hay anh ở lại Bắc Kinh”, câu nói này nghẹn trong cổ họng, cô không thể đẩy ra được.
Hai người không nói gì nữa, chỉ cảm nhận sự thân mật khi ở cạnh nhau. Từ thuở ấu thơ đến tận giây phút này, nảy sinh quá nhiều việc, nhưng người có thể an ủi họ nhiều nhất vẫn chỉ là họ.
Nhâm Nhiễm thầm nghĩ, cô không thể xác định rõ tình cảm này là tình thân, tình bạn hay là tình yêu, có lẽ “yêu” là một phạm trù quá rộng lớn, dù cho có người chỉ trích cô, sao cô có thể phủ nhận tình cảm giữa hai người?
Chuyện xưa hiện ra trước mắt.
Năm cô bốn tuổi, anh cùng cô chơi trò trốn tìm, cô đi mất, anh tìm cô suốt ba tiếng trong sân trường đại học Z để đưa cô về nhà, lúc đó, anh chưa đến sáu tuổi.
Năm cô mười sáu tuổi, anh ở bên cạnh cô, cùng cô san sẻ nỗi đau tột đỉnh khi mất mẹ, cô được cha dẫn đến một thành phố xa lạ học tập, anh cố tình chọn trường đại học bên đó để được ở cạnh cô.
Năm cô mười tám tuổi, cô bỏ nhà ra đi, đắm chìm trong tình yêu của một người đàn ông xa lạ, hoàn toàn bỏ sót cảm nhận của anh, anh vẫn liên tục đến Thẩm Quyến, Quảng Châu tìm cô.
Năm cô hai hai tuổi, cô đi tưởng niệm tình yêu của mình, anh lái xe đến Bắc Hải tìm cô về, để cô hiểu được, cho dù có đánh mất tình yêu thì cũng chưa phải là ngày tận thế.
…
Dòng người xuôi ngược trong sân bay, mỗi ngày đều trình diễn đủ cảnh hợp tan chia li, không ai chú ý đến sự im lặng của đôi bạn trẻ tuổi. Họ cũng bỏ mặc dòng người tấp nập trước mắt.
Nhưng thời gian sẽ không dừng lại ở giây phút đó.
Nhâm Nhiễm nhìn anh đổi thẻ đăng kí, gửi hành lí, vào kiểm soát an ninh. Cô dặn dò anh lần nữa, “Đừng để ngoài tai lời cảnh cáo của Mẫn Nghi, đừng tùy tiện đến Melbourne.”
Gia Tuấn mỉm cười, “Anh sẽ trân trọng bản thân, Tiểu Nhiễm, em yên tâm.”
Anh đưa tay ôm cô lần nữa, rồi buông ngay ra, bước nhanh đến khu kiểm soát. Nhâm Nhiễm vẫn dõi theo bóng hình anh ra đi, còn anh, dường như cũng cảm nhận được ánh mắt phía sau mình, ngay giây phút anh bước vào trong, anh ngoảnh lại vẫy tay mỉm cười với cô. Một nụ cười rạng ngời, nụ cười cô đã rất quen thuộc ngay từ khi còn rất nhỏ. Cô nhếch mép, cố gắng cười thật vui, đồng thời vẫy tay chào anh.
Anh biến mất trong tầm nhìn của cô, lòng cô rỗng tuếch, không hiểu đó là cảm nhận gì. Cô nghĩ, có lẽ xa nhau một thời gian, hai người sẽ nhìn rõ tình cảm của mình hơn.
Một mùa tết nữa lại đến, từ khi du học ở Úc, Nhâm Nhiễm đã quen với đêm giao thừa một mình, cô không muốn tham gia các hoạt động ăn mừng tập thể như cùng mọi người buôn chuyện, gói sủi cảo, cắn hạt dưa và ăn mứt tết…
Lúc đầu, cô muốn một mình ôn lại cái tết cùng Gia Thông trên đảo Song Bình, đó là ngày tháng ngọt ngào nhất trong tình yêu của cô.
Sau này, cô không cố ý hoài niệm điều gì, thậm chí muốn lãng quên nhưng cô đã quen một mình trong những ngày lễ và sinh hoạt như những ngày bình thường.
Bắc Kinh đã có tuyết rơi, bông tuyết phấp phới bay trong gió làm tăng sắc xuân cho ngày lễ.
Nhâm Nhiễm giam mình trong nhà, gọi điện chúc Tết cha như thường lệ. Nhâm Thế Yến quan tâm: “Con đã ăn cơm chưa?”
Cô chỉ một mình, đương nhiên không tâm trạng nấu tiệc đoàn viên, chỉ nấu qua loa một ít nhét vào bụng. “Ăn rồi,”, vốn dĩ cô định nói tạm biệt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô nói: “Con đang xem một quyển sách của mẹ để lại.”
Quyển sách trên gối cô lúc này, đúng là quyển “Xa rời đám đông huyên náo”, đó là pháp bảo khiến tâm trạng cô bình lặng. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhắc đến mẹ trước mặt cha, bên kia đầu dây lặng im một hồi.
“Năm mới vui vẻ, cha, tạm biệt.”
“Tiểu Nhiễm, mẹ con luôn rất thích đọc sách. Cha nhớ mẹ con rất thích Dickens và Thomas Hardy.”
“Quyển con đang cầm chính là tiểu thuyết của Thomas, lúc mẹ nằm viện… những ngày cuối, mẹ vẫn luôn đọc quyển sách này.”
Nhâm Thế Yến im lặng. Nhâm Nhiễm thầm nghĩ, bất kể là chỉ trích, bào chữa hoặc ăn năn, tha thứ, cũng không thể chắp vá được tình cảm giữa cha và cô. Đến bây giờ, mẹ chỉ còn sống trong lòng cô, hà tất cô lại nhắc đến mẹ với một người đã bắt đầu cuộc sống mới của mình từ rất lâu.
“Năm mới vui vẻ, giữ gìn sức khỏe, con tắt máy đây.”
Tết năm nay ở Bắc Kinh điều chỉnh quy định nghiêm cấm đốt pháo sang “hạn chế gây ồn”. Từ sáng sớm, tiếng pháo đã râm ran trong khu kí túc xá kiểu cũ. Sau nhiều năm xa cách âm thanh náo nhiệt này, nay đập vào tai, lại càng tô đậm sự cô đơn của mình.
Cô bật ti vi lên để trong phòng ít nhiều cũng náo nhiệt đôi chút, cô nằm quẹo người trên ghế sô pha nhắn tin chúc tết đến các đồng nghiệp, khách hàng. Chuông cửa đột nhiên vang lên, cô hơi bất ngờ, chỗ cô ở thường ngày ít khách ghé thăm, huống chi là đêm ba mươi tết. Cô chạy đến nhìn ra ngoài từ khe cửa, thật kinh ngạc, người đứng trước cửa là Trần Hoa, trên vai anh có lấm lem bông tuyết, trong tay xách một thùng nhựa màu đỏ, trông không hài hòa lắm.
Cô kéo cửa ra, bốn mắt nhìn nhau, không đợi cô mở lời, anh lịch sự hỏi, “Anh vào được không?”
Cô đành nghiêng người, anh bước vào nhà.
“Chúc mừng năm mới, Trần Tổng, khuya thế này có việc gì không?”
Trần Hoa mỉm cười. “Thật ngại, dường như anh là khách không được mời. Cái này tặng cho em, Nhâm Nhiễm.” Anh đưa cho cô thùng nhựa trên tay.
“Đó là gì?”
Trần Hoa mở nắp thùng lên, mùi tanh tỏa ra khắp phòng. Nhâm Nhiễm trợn tròn mắt, trong đó chứa hơn nửa thùng cua biển, cua còn chen chúc, cử động, sùi bọt mép.
Món quà bất ngờ này khiến cô dở khóc dở cười, cô vừa định cất lời, trong lòng đột nhiên dâng trào hoài nghi, cô mặc kệ, nỗ lực nói với tốc độ bình thường: “Trần Tổng quá khách sáo, tôi không dám nhận.”
Trần Hoa bật cười, “Trang trọng như thế, em cố ý chặn họng anh lại, không cho anh nói những lời em không muốn nghe đúng không?”
“Tôi còn có thể trang trọng hơn, ví dụ như, Trần Tổng, cám ơn ông hết mình ủng hộ công việc của tôi…”
“Thật muốn cám ơn anh,” Trần Hoa bỏ mặc thái độ cố ý giữ khoảng cách với anh, “Nhâm Nhiễm, nấu cơm tối cho anh nhé.”
Nhâm Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao anh lại có thể bình thản đưa ra yêu cầu này.
“Em xem, máy bay trễ giờ, anh vẫn chưa ăn gì, hơn nữa hôm nay là ba mươi tết, khuya như thế mà bỏ mặc anh lê lết tìm quán ăn rồi ăn một mình thì quả hơi vô nhân đạo.”
Nhâm Nhiễm hết cách, “Tôi dự định mấy ngày này sẽ đi chơi, trong nhà không có thức ăn gì.”
“Anh không dám nghĩ rằng em sẽ nấu cả bàn tiệc cho anh, bây giờ mà đề xuất yêu cầu đó thì tự chuốc lấy khổ, nấu món cháo cua mà trước đây em thích nấu nhất là được.”
Nhâm Nhiễm cúi đầu nhìn thùng cua anh mang đến, hoài nghi ý định của anh, cô không có lí do từ chối.
“Có cần anh làm cua giúp không?”. Anh chuyển khách thành chủ, hỏi cô.
Nhâm Nhiễm thở một hơi thật dài, “Không cần đâu, mời anh ngồi.”
Trần Hoa cởi áo khoác ngoài, vừa ngồi xuống sô pha là trông thấy quyển sách “Xa rời đám đông huyên náo” đặt bên cạnh mình, anh bất giác cầm quyển sách lên.
Đương nhiên anh nhớ rất rõ, lúc cô theo anh rời khỏi Thẩm Quyến, cô nhất định phải mang theo quyển sách này, lúc ẩn cư ở Quảng Châu và Song Bình, cô vẫn luôn đọc nó. Trên đảo Song Bình, cô thường nằm trên võng đọc sách, mấy năm trôi qua, sách đã ố vàng, cạnh sách cũng hơi bạc màu, góc sách vểnh lên, quá rõ ràng, Nhâm Nhiễm đã đọc lại cuốn sách này rất nhiều lần.
Nhâm Nhiễm mang áo khoác anh treo lên giá, quay đầu lại, vội vã giật lại cuốn sách từ tay anh, cất vào trong phòng. Sau đó, cô không nói lời nào, xách thùng cua vào bếp.
Trước tiên, cô nhặt vài con cua ra chà rửa sạch sẽ, đặt vào nồi hấp chín, sau đó dùng dao lóc hết thịt cua ra. Tiếp theo là đập nhuyễn thịt cua, càng cua cho vào trong nồi, thêm gạo, dầu ăn, gừng xắt sợi và nước đặt lên bếp, đợi sau khi sôi, vặn
lửa riu riu đun tiếp. Đó là cách mà cô học được ở Song Bình, nhiều năm không nấu, cô vẫn có thể thao tác nhuần nhuyễn, không gặp trở ngại gì.
Cháo được nấu xong, Nhâm Nhiễm còn bê ra một bát măng ngâm muối ở quê nhà. “Chỉ được vài món này, mời ông dùng.”
Trần Hoa ăn cháo, anh vẫn như xưa, dáng ăn rất từ tốn, không giống như một người đang thèm ăn hoặc đang rất đói, nhưng sau khi ăn hết một bát, anh yêu cầu cho thêm một bát nữa, đều ăn tất. Anh nói: “Cám ơn, rất ngon.”
Nhâm Nhiễm cười, “Đừng khách sáo, không còn sớm nữa, cháo thì cũng ăn xong rồi…”
“Đừng vội đuổi khách chứ, chúng ta trò chuyện chút nhé.”
“Ừ, chuyến bay ngày mai.”
Anh trả lời quá ngắn gọn, Nhâm Nhiễm dù có vô vàn nghi vấn cũng đành nắm bắt thời gian đề cập lời cảnh cáo của Mẫn Nghi, nhưng Gia Tuấn mặc kệ, “Mẫn Nghi gọi điện báo em kiểu này để làm gì? Hai năm nay tâm thần cô ta hơi có vấn đề, em đừng bị cô ta truyền nhiễm.”
“Nhưng bạn ấy thật sự rất sợ người đó, nói người đó là xã hội đen, rất biến thái, rất nguy hiểm.”
“Lần trước hắn đến gây chuyện, sau khi báo cảnh sát anh có tìm luật sư điều tra lai lịch của hắn, hắn chỉ phạm tội hút chích, ẩu đả gây thương tích cho người khác, không phải là cái kiểu xã hội đen cầm dao cầm súng đi chém giết đâu. Chắc Mẫn Nghi bị hắn hăm dọa hóa loạn, ngày nào cũng suy diễn quá mức nên mới khoa trương như thế.”
Nhâm Nhiễm bán tín bán nghi, do dự một lúc, “Vậy tại sao anh nhất định phải qua bên đó?”
Gia Tuấn thờ ơ, “Anh muốn thay đổi môi trường, thay đổi cách sống.”
“Anh Tuấn, em không biết anh căm ghét công việc tại Kỳ Thị đến mức này, có lẽ em quá chủ quan, luôn dùng lí lẽ áp đảo anh.”
“Không liên quan đến em, thực ra công việc chỉ là công việc, không có mấy người may mắn có tình yêu và nhiệt huyết với công việc của mình. Thành thật xin lỗi, Tiểu Nhiễm, đã khiến em thất vọng, chào em.”
Nhâm Nhiễm một bụng thắc mắc không tìm được lời giải, cô nghĩ ngang nghĩ dọc, đành gọi điện cho cha Nhâm Thế Yến hỏi về tình hình của Kỳ Thị trong giai đoạn gần đây, không ngờ người bắt máy lại là Quý Phương Bình.
“Ông ta vừa đi, quên mất điện thoại ở nhà.” Quý Phương Bình lạnh lùng nói.
Cô đương nhiên không muốn tiếp chuyện với bà ta, “Cám ơn, tôi gọi lại
sau.”
“Đợi chút, cô Nhâm, bây giờ cô có cảm giác chiến thắng không? Cô khiến một người đàn ông bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người trong gia đình, cho dù không nhận được một đồng nào cũng nhất định phải đến Úc giải quyết cuộc hôn nhân của anh ta. Thử nghĩ mà xem, năm xưa tôi chỉ âm thầm chờ đợi đã bị cô ném cho bao lời sỉ vả, đanh đá. Không biết bây giờ cô tự đánh giá thế nào về hành vi của mình? Quả nhiên, mọi đạo đức chỉ thích hợp để gò bó người khác, cái thứ đạo đức đa tiêu chuẩn của cô thật khiến tôi buồn cười.”
Nhâm Nhiễm không ngờ bà ta chủ động xỏ xiên: “Phiền bà đừng phát biểu lung tung về những chuyện mình không hề hiểu rõ.”
Quý Phương Bình ném nụ cười như ném một mảnh băng, “Đừng quên tôi là luật sư của nhà họ Kỳ, bà Kỳ, Mẫn Nghi đều từng tìm tôi tư vấn, đối với việc này, tôi hiểu biết nhiều hơn là cô tưởng tượng. Mạc Mẫn Nghi có lẽ cũng còn hơi ngốc, không biết đối phó cô thế nào, nhưng bà Kỳ tỏ rõ lập trường, quyết không để con trai bà ta lựa chọn cô.”
Nhâm Nhiễm hít một hơi thật sâu để bình ổn giọng nói, “Luật sư Quý, tôi nghĩ chắc bà đợi cơ hội phục thù này đã rất lâu. Nhưng e rằng sẽ khiến cho bà thất vọng, người có đạo đức vốn không cần người khác đến chất vấn, bản thân cũng biết tự hỏi lương tâm. Bất kể bà hiểu được điều gì bằng con mắt của bà, bất kể bà đã góp ý kiến gì bằng tâm thái kì quặc của bà, tôi đều có thể đứng trước mặt mẹ tôi nói, tôi chưa từng quên lời dạy bảo của mẹ, không cần xấu hổ vì hành vi đê tiện và tâm địa độc ác của mình.”
Không để cơ hội cho Quý Phương Bình nói tiếp, cô tắt ngang điện thoại.
Tâm trạng của cô vốn đã không tốt, lời nói lúc nãy còn khiến cô u uất nhiều hơn. Điều quan trọng là – cô đang tự hoài nghi chính mình.
Cũng như cô nói, cô chưa từng ngừng chất vấn bản thân: “Nếu hôn nhân của Kỳ Gia Tuấn không được viên mãn, cô có hoàn toàn vô tội không?”
Thực tế, cô luôn nỗ lực gìn giữ khoảng cách với Gia Tuấn, nhưng cô không triệt để, không cắt đứt hẳn quan hệ với anh.
Từ sau khi mẹ mất, quan hệ với cha chỉ còn mỗi lời hỏi thăm dịp lễ, Kỳ Gia Tuấn là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, cô không thể tưởng tượng cô sẽ thế nào nếu đánh mất sự quan tâm của anh. Kiểu tình cảm đó được định nghĩa thế nào, giới hạn ra sao, cô hoàn toàn không biết, cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Nếu trong mắt mọi người, cô là nguyên nhân làm rạn nứt hôn nhân của Gia Tuấn, giờ đây Gia Tuấn bỏ đi Úc chắc chắn đã liên quan đến việc này. Vậy thì cô cố ý không chen vào cuộc sống của anh như thế có vẻ như quá nực cười.
Cô nỗ lực gìn giữ, nhưng không biết sự gìn giữ này có phải là một kiểu trốn tránh hay không.
Thậm chí cô cố gắng định nghĩa tình cảm của hai người là tình anh em thì cũng quá ích kỉ, sao cô có thể phủ nhận tình cảm và những gì Gia Tuấn làm vì cô.
Nghĩ đến mẹ, cô không kìm được đau thương.
Hôm sau, Nhâm Nhiễm xin nghỉ phép, chạy thẳng đến sân bay, Gia Tuấn vừa bước ra từ sân bay quốc nội, kinh ngạc khi nhìn thấy cô, “Tiểu Nhiễm, sao em lại đến đây?”
“Em gọi điện hỏi chị Gia Ngọc, chị báo em biết chuyến bay.”
Gia Tuấn gượng cười, “Chị thật nhiều chuyện.”
Nhâm Nhiễm không nói gì, cô lấy hộp cơm giữ ấm từ trong ba lô đưa anh, “Cầm lấy, em đi đây.”
Gia Tuấn vội kéo cô lại, “Đừng đi, đây là cái gì?”
“Cơm trưa, chẳng phải anh đi chuyến bay hai giờ sao? Nếu thích món ăn ở sân bay hoặc bữa cơm trên máy bay thì vứt nó đi.” Cô vùng khỏi tay anh, còn anh thì cố nắm chặt lấy.
“Tiểu Nhiễm, ngồi cùng anh.”
Cô vẫn còn bực bội, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy gương mặt gầy gò và ánh mắt khẩn thiết của anh, cô lại mềm lòng, lặng lẽ cầm va-li trên tay hộ anh. Hai người di chuyển đến khu sân bay quốc tế, tìm chỗ ngồi khá yên tĩnh tại phòng chờ bay.
Gia Tuấn mở hộp cơm ra, bên trong là cơm trắng cùng vài món ăn vẫn còn bốc hơi nóng, toàn những món anh thích ăn, anh nhai ngồm ngoàm như kẻ bị bỏ đói ba ngày.
“Thật là ngon, Tiểu Nhiễm, tài nấu ăn của em tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Nhâm Nhiễm ngồi im lặng.
Gia Tuấn ăn hết thức ăn trong hộp, “Đã lâu không ăn nhiều như thế, no chết đi được, nể tình anh ủng hộ em như thế, đừng giận anh nữa.”
“Em không giận, em chỉ khó chịu. Anh đi Úc, có phải là để mọi người đừng tiếp tục xì xầm chúng ta nữa hay không?”
Gia Tuấn xịu mặt, anh cẩn thận lau sạch hộp cơm, xếp lại vào trong túi vải rồi đặt sang một bên. Nhâm Nhiễm bất an nhìn anh: “Anh Tuấn, thực ra em không quan tâm mọi người nói những gì…”
“Anh quan tâm, Tiểu Nhiễm. Những gì mọi người nghi ngờ và suy đoán quan hệ của chúng ta đều là những người thân nhất của chúng ta, anh không ngần ngại phải tuyên bố với họ rằng anh vẫn luôn yêu em. Nhưng nếu đặt em vào vị thế hệt như Quý Phương Bình năm xưa, anh sẽ tự khinh bỉ mình, không thể đối mặt với em. Tình cảm của chúng ta không thể bị nguyền rủa như thế.”
Nhâm Nhiễm cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau.
“Anh không thể giải thích với từng người rằng hôn nhân của anh là một sai lầm, đã hữu danh vô thực từ lâu, chẳng liên quan gì đến em, vì như thế sẽ tổn thương Mẫn Nghi. Cô ấy là mẹ của con trai anh, từ khi bắt đầu, anh đã không đối xử tốt với cô ấy, chí ít anh còn có thể giữ cho cô ấy chút sĩ diện này. Vì thế, Tiểu Nhiễm, xin lỗi, anh suy ngẫm rất nhiều, điều duy nhất có thể làm là không nói gì nữa, bỏ đi thật xa, cố gắng để em tránh xa chuyện này.”
Nước mắt của Nhâm Nhiễm dâng trào, Gia Tuấn đưa tay vỗ nhẹ vai cô: “Đừng khóc, chẳng có gì phải đau buồn cả. Với anh, đây cũng là một cơ hội. Giờ đây tình hình của Kỳ Thị tiến triển rất tốt, có cha và chị là đủ. Anh vẫn còn kịp tìm công việc khác phù hợp với anh hơn.”
“Hôm qua em nghe chị Gia Ngọc nói, anh dự định đến Sydney làm việc tại công ty IT của Tiêu Cương. Lúc đầu Tiêu Cương có ý định muốn anh góp cổ phần, nhưng vì bác và dì đều giận anh nên chẳng chuyển anh đồng nào.”
Gia Tuấn không ngờ chị đã kể mọi việc cho Nhâm Nhiễm, anh chau mày: “Anh không dự định lấy tiền của họ, người khác có thể sinh tồn tại Úc thì anh cũng có thể.”
Nhâm Nhiễm im lặng một lúc, cô chuyển đề tài, “Anh đến Sydney làm việc là được, tốt nhất đừng đến Melbourne, người mà Mẫn Nghi nói không thể không đề phòng.”
“Đừng lo lắng, tuy anh thích Melbourne hơn, nhưng hiển nhiên là cơ hội làm việc ở Sydney nhiều hơn.”
Cô hơi yên lòng, “Nếu làm việc ở Sydney thì phải thuê phòng, anh phải lên trang web bên đó tìm cho thật kĩ, so sánh và cân nhắc nhiều lần, đừng chỉ nghe nhân viên môi giới nói là gật đầu đồng ý.”
Gia Tuấn không nhịn được cười, “Tiểu Nhiễm, phải chăng em nghi ngờ khả năng sống tự lập của anh?”
“Đâu có, từ khi em phụ trách quản lí một nhóm nhân viên thì ngày càng càm ràm nhiều hơn đó mà, chắc là bệnh nghề nghiệp.”
“Anh biết em không yên tâm về anh, có chuyện gì cứ nói thẳng, Tiểu Nhiễm.”
Nhâm Nhiễm chần chừ một lúc, cô ấp úng: “Chị Gia Ngọc cho rằng, hai năm gần đây ngành IT ở Úc đang phát triển trở lại, công ty của Tiêu Cương kinh doanh các dịch vụ IT, tương lai rất xán lạn, chỉ là chị ấy tiếc cho anh, gia đình không đồng ý góp vốn cho anh. Thực ra… thế này, trước mắt em không cần phải tiêu tiền, nếu như…”
“Tiểu Nhiễm, anh không thể lại dùng tiền của em.”
Anh nói với vẻ dứt khoát, quyết không chấp nhận. Nhâm Nhiễm im lặng.
“Xin lỗi, Tiểu Nhiễm, lần này đến Úc, anh muốn bản thân tự lập thật sự. Vốn dĩ không dự định dùng tiền của gia đình, đừng nói gì đến tiền của em.”
Nhâm Nhiễm cắn chặt môi, không phát biểu câu nào.
Gia Tuấn ngao ngán vỗ vai cô, “Giận anh rồi ư?”
“Anh Tuấn, cần nguồn vốn tạo dựng sự nghiệp là lẽ đương nhiên. Em luôn cho rằng, giữa em và anh, không cần phải so đo rằng ai đã dùng tiền của ai.”
“Anh lớn hơn em hai tuổi, Tiểu Nhiễm.”. Anh nhìn về trước, bình lặng nói: “Em đã công tác hơn ba năm, còn anh vẫn luôn sống như một cậu ấm. Ngoại trừ một năm gần đây, anh chưa thật sự làm qua việc gì…”
Nhâm Nhiễm ngắt ngang lời anh, “Nhưng chị Gia Ngọc nói chị và bác Kỳ đều rất kinh ngạc trước sự cố gắng của anh trong một năm nay.”
“Đúng vậy, anh đã rất cố gắng, nhưng Kỳ Thị không sống lại trong tay anh, có lẽ sẽ vẫn còn giãy giụa trong một thời gian rất dài, nương nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Hoa…”
Nhâm Nhiễm lại ngắt ngang anh, “Đừng so sánh với anh ta, anh Tuấn.”
Gia Tuấn bật cười, nét mặt bình thản ôn hòa, không có vẻ giận dỗi, “Từ nhỏ mọi người đã mang anh so sánh với anh ta, anh không tự quyết được. Thời gian qua anh cũng tự biết, anh quả thực không cần so sánh với anh ta, những điều anh ta làm được, rất có thể anh mãi mãi chẳng bao giờ làm được. Anh không phải bậc kì tài trong kinh doanh, hoàn toàn không có khái niệm với hoạt động trong công ty IT, có quá nhiều thứ cần học hỏi. Tiêu Cương bằng lòng thuê anh là bởi vì các bạn học cùng sáng lập công ty đều là dân kĩ thuật, anh ta cần một người tin cậy được để làm các công tác thị trường. Nếu cầm tiền của em để góp vốn, bề ngoài trông rất vẻ vang, nhưng bất kể thắng bại, khi nghĩ đến em, anh cũng không thể hiên ngang được. Đừng, Nhâm Nhiễm, thà rằng anh bắt đầu từ một công việc bình thường, như vậy mới có thể đơn thuần có được tình cảm của em.”
Nhâm Nhiễm nhìn anh chăm chăm, đôi mắt đã loang nước, cô cố gắng cười nhưng đã không thành công. Gia Tuấn quay mặt sang nhìn cô, nụ cười chen lẫn cay đắng, “Anh biết, em không muốn anh nhắc đến chuyện tình cảm, yên tâm, anh sẽ không nhắc nữa đâu. Lần này anh ra đi tương lai mờ mịt, chí ít cũng phải kiếm được tiền chu cấp li hôn để còn mặt mũi nhìn Mẫn Nghi, nào còn tư cách dùng tình cảm hòng trói buộc em?”
Nhâm Nhiễm không thể kìm chế tiếp nữa, nước mắt lăn trên gò má.
“Tiểu Nhiễm…”
Nhâm Nhiễm đột nhiên xoay người, đưa tay ôm chầm lấy anh, anh hơi bất ngờ, tiếp theo cũng ôm cô thật chặt.
“Đừng lo lắng cho anh, sau khi thông suốt điểm này, anh thoải mái hơn rất nhiều. Trước đây anh quá lêu lổng, luôn nghĩ rằng nếu như đã không có được tình yêu của em thì có quyền dung túng bản thân. Đến sau này anh mới biết, anh không thể quy kết mọi việc vào số phận, lựa chọn là của tự bản thân mình, mỗi một sự dung túng đều có hậu quả, đôi lúc hậu quả này còn nguy hại đến người khác và hại cả chính bản thân mình, càng không thể không gánh vác. Bây giờ hiểu được đạo lí này vẫn chưa muộn lắm.”
Nhâm Nhiễm rất muốn nói: “Hay anh ở lại Bắc Kinh”, câu nói này nghẹn trong cổ họng, cô không thể đẩy ra được.
Hai người không nói gì nữa, chỉ cảm nhận sự thân mật khi ở cạnh nhau. Từ thuở ấu thơ đến tận giây phút này, nảy sinh quá nhiều việc, nhưng người có thể an ủi họ nhiều nhất vẫn chỉ là họ.
Nhâm Nhiễm thầm nghĩ, cô không thể xác định rõ tình cảm này là tình thân, tình bạn hay là tình yêu, có lẽ “yêu” là một phạm trù quá rộng lớn, dù cho có người chỉ trích cô, sao cô có thể phủ nhận tình cảm giữa hai người?
Chuyện xưa hiện ra trước mắt.
Năm cô bốn tuổi, anh cùng cô chơi trò trốn tìm, cô đi mất, anh tìm cô suốt ba tiếng trong sân trường đại học Z để đưa cô về nhà, lúc đó, anh chưa đến sáu tuổi.
Năm cô mười sáu tuổi, anh ở bên cạnh cô, cùng cô san sẻ nỗi đau tột đỉnh khi mất mẹ, cô được cha dẫn đến một thành phố xa lạ học tập, anh cố tình chọn trường đại học bên đó để được ở cạnh cô.
Năm cô mười tám tuổi, cô bỏ nhà ra đi, đắm chìm trong tình yêu của một người đàn ông xa lạ, hoàn toàn bỏ sót cảm nhận của anh, anh vẫn liên tục đến Thẩm Quyến, Quảng Châu tìm cô.
Năm cô hai hai tuổi, cô đi tưởng niệm tình yêu của mình, anh lái xe đến Bắc Hải tìm cô về, để cô hiểu được, cho dù có đánh mất tình yêu thì cũng chưa phải là ngày tận thế.
…
Dòng người xuôi ngược trong sân bay, mỗi ngày đều trình diễn đủ cảnh hợp tan chia li, không ai chú ý đến sự im lặng của đôi bạn trẻ tuổi. Họ cũng bỏ mặc dòng người tấp nập trước mắt.
Nhưng thời gian sẽ không dừng lại ở giây phút đó.
Nhâm Nhiễm nhìn anh đổi thẻ đăng kí, gửi hành lí, vào kiểm soát an ninh. Cô dặn dò anh lần nữa, “Đừng để ngoài tai lời cảnh cáo của Mẫn Nghi, đừng tùy tiện đến Melbourne.”
Gia Tuấn mỉm cười, “Anh sẽ trân trọng bản thân, Tiểu Nhiễm, em yên tâm.”
Anh đưa tay ôm cô lần nữa, rồi buông ngay ra, bước nhanh đến khu kiểm soát. Nhâm Nhiễm vẫn dõi theo bóng hình anh ra đi, còn anh, dường như cũng cảm nhận được ánh mắt phía sau mình, ngay giây phút anh bước vào trong, anh ngoảnh lại vẫy tay mỉm cười với cô. Một nụ cười rạng ngời, nụ cười cô đã rất quen thuộc ngay từ khi còn rất nhỏ. Cô nhếch mép, cố gắng cười thật vui, đồng thời vẫy tay chào anh.
Anh biến mất trong tầm nhìn của cô, lòng cô rỗng tuếch, không hiểu đó là cảm nhận gì. Cô nghĩ, có lẽ xa nhau một thời gian, hai người sẽ nhìn rõ tình cảm của mình hơn.
Một mùa tết nữa lại đến, từ khi du học ở Úc, Nhâm Nhiễm đã quen với đêm giao thừa một mình, cô không muốn tham gia các hoạt động ăn mừng tập thể như cùng mọi người buôn chuyện, gói sủi cảo, cắn hạt dưa và ăn mứt tết…
Lúc đầu, cô muốn một mình ôn lại cái tết cùng Gia Thông trên đảo Song Bình, đó là ngày tháng ngọt ngào nhất trong tình yêu của cô.
Sau này, cô không cố ý hoài niệm điều gì, thậm chí muốn lãng quên nhưng cô đã quen một mình trong những ngày lễ và sinh hoạt như những ngày bình thường.
Bắc Kinh đã có tuyết rơi, bông tuyết phấp phới bay trong gió làm tăng sắc xuân cho ngày lễ.
Nhâm Nhiễm giam mình trong nhà, gọi điện chúc Tết cha như thường lệ. Nhâm Thế Yến quan tâm: “Con đã ăn cơm chưa?”
Cô chỉ một mình, đương nhiên không tâm trạng nấu tiệc đoàn viên, chỉ nấu qua loa một ít nhét vào bụng. “Ăn rồi,”, vốn dĩ cô định nói tạm biệt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô nói: “Con đang xem một quyển sách của mẹ để lại.”
Quyển sách trên gối cô lúc này, đúng là quyển “Xa rời đám đông huyên náo”, đó là pháp bảo khiến tâm trạng cô bình lặng. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhắc đến mẹ trước mặt cha, bên kia đầu dây lặng im một hồi.
“Năm mới vui vẻ, cha, tạm biệt.”
“Tiểu Nhiễm, mẹ con luôn rất thích đọc sách. Cha nhớ mẹ con rất thích Dickens và Thomas Hardy.”
“Quyển con đang cầm chính là tiểu thuyết của Thomas, lúc mẹ nằm viện… những ngày cuối, mẹ vẫn luôn đọc quyển sách này.”
Nhâm Thế Yến im lặng. Nhâm Nhiễm thầm nghĩ, bất kể là chỉ trích, bào chữa hoặc ăn năn, tha thứ, cũng không thể chắp vá được tình cảm giữa cha và cô. Đến bây giờ, mẹ chỉ còn sống trong lòng cô, hà tất cô lại nhắc đến mẹ với một người đã bắt đầu cuộc sống mới của mình từ rất lâu.
“Năm mới vui vẻ, giữ gìn sức khỏe, con tắt máy đây.”
Tết năm nay ở Bắc Kinh điều chỉnh quy định nghiêm cấm đốt pháo sang “hạn chế gây ồn”. Từ sáng sớm, tiếng pháo đã râm ran trong khu kí túc xá kiểu cũ. Sau nhiều năm xa cách âm thanh náo nhiệt này, nay đập vào tai, lại càng tô đậm sự cô đơn của mình.
Cô bật ti vi lên để trong phòng ít nhiều cũng náo nhiệt đôi chút, cô nằm quẹo người trên ghế sô pha nhắn tin chúc tết đến các đồng nghiệp, khách hàng. Chuông cửa đột nhiên vang lên, cô hơi bất ngờ, chỗ cô ở thường ngày ít khách ghé thăm, huống chi là đêm ba mươi tết. Cô chạy đến nhìn ra ngoài từ khe cửa, thật kinh ngạc, người đứng trước cửa là Trần Hoa, trên vai anh có lấm lem bông tuyết, trong tay xách một thùng nhựa màu đỏ, trông không hài hòa lắm.
Cô kéo cửa ra, bốn mắt nhìn nhau, không đợi cô mở lời, anh lịch sự hỏi, “Anh vào được không?”
Cô đành nghiêng người, anh bước vào nhà.
“Chúc mừng năm mới, Trần Tổng, khuya thế này có việc gì không?”
Trần Hoa mỉm cười. “Thật ngại, dường như anh là khách không được mời. Cái này tặng cho em, Nhâm Nhiễm.” Anh đưa cho cô thùng nhựa trên tay.
“Đó là gì?”
Trần Hoa mở nắp thùng lên, mùi tanh tỏa ra khắp phòng. Nhâm Nhiễm trợn tròn mắt, trong đó chứa hơn nửa thùng cua biển, cua còn chen chúc, cử động, sùi bọt mép.
Món quà bất ngờ này khiến cô dở khóc dở cười, cô vừa định cất lời, trong lòng đột nhiên dâng trào hoài nghi, cô mặc kệ, nỗ lực nói với tốc độ bình thường: “Trần Tổng quá khách sáo, tôi không dám nhận.”
Trần Hoa bật cười, “Trang trọng như thế, em cố ý chặn họng anh lại, không cho anh nói những lời em không muốn nghe đúng không?”
“Tôi còn có thể trang trọng hơn, ví dụ như, Trần Tổng, cám ơn ông hết mình ủng hộ công việc của tôi…”
“Thật muốn cám ơn anh,” Trần Hoa bỏ mặc thái độ cố ý giữ khoảng cách với anh, “Nhâm Nhiễm, nấu cơm tối cho anh nhé.”
Nhâm Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao anh lại có thể bình thản đưa ra yêu cầu này.
“Em xem, máy bay trễ giờ, anh vẫn chưa ăn gì, hơn nữa hôm nay là ba mươi tết, khuya như thế mà bỏ mặc anh lê lết tìm quán ăn rồi ăn một mình thì quả hơi vô nhân đạo.”
Nhâm Nhiễm hết cách, “Tôi dự định mấy ngày này sẽ đi chơi, trong nhà không có thức ăn gì.”
“Anh không dám nghĩ rằng em sẽ nấu cả bàn tiệc cho anh, bây giờ mà đề xuất yêu cầu đó thì tự chuốc lấy khổ, nấu món cháo cua mà trước đây em thích nấu nhất là được.”
Nhâm Nhiễm cúi đầu nhìn thùng cua anh mang đến, hoài nghi ý định của anh, cô không có lí do từ chối.
“Có cần anh làm cua giúp không?”. Anh chuyển khách thành chủ, hỏi cô.
Nhâm Nhiễm thở một hơi thật dài, “Không cần đâu, mời anh ngồi.”
Trần Hoa cởi áo khoác ngoài, vừa ngồi xuống sô pha là trông thấy quyển sách “Xa rời đám đông huyên náo” đặt bên cạnh mình, anh bất giác cầm quyển sách lên.
Đương nhiên anh nhớ rất rõ, lúc cô theo anh rời khỏi Thẩm Quyến, cô nhất định phải mang theo quyển sách này, lúc ẩn cư ở Quảng Châu và Song Bình, cô vẫn luôn đọc nó. Trên đảo Song Bình, cô thường nằm trên võng đọc sách, mấy năm trôi qua, sách đã ố vàng, cạnh sách cũng hơi bạc màu, góc sách vểnh lên, quá rõ ràng, Nhâm Nhiễm đã đọc lại cuốn sách này rất nhiều lần.
Nhâm Nhiễm mang áo khoác anh treo lên giá, quay đầu lại, vội vã giật lại cuốn sách từ tay anh, cất vào trong phòng. Sau đó, cô không nói lời nào, xách thùng cua vào bếp.
Trước tiên, cô nhặt vài con cua ra chà rửa sạch sẽ, đặt vào nồi hấp chín, sau đó dùng dao lóc hết thịt cua ra. Tiếp theo là đập nhuyễn thịt cua, càng cua cho vào trong nồi, thêm gạo, dầu ăn, gừng xắt sợi và nước đặt lên bếp, đợi sau khi sôi, vặn
lửa riu riu đun tiếp. Đó là cách mà cô học được ở Song Bình, nhiều năm không nấu, cô vẫn có thể thao tác nhuần nhuyễn, không gặp trở ngại gì.
Cháo được nấu xong, Nhâm Nhiễm còn bê ra một bát măng ngâm muối ở quê nhà. “Chỉ được vài món này, mời ông dùng.”
Trần Hoa ăn cháo, anh vẫn như xưa, dáng ăn rất từ tốn, không giống như một người đang thèm ăn hoặc đang rất đói, nhưng sau khi ăn hết một bát, anh yêu cầu cho thêm một bát nữa, đều ăn tất. Anh nói: “Cám ơn, rất ngon.”
Nhâm Nhiễm cười, “Đừng khách sáo, không còn sớm nữa, cháo thì cũng ăn xong rồi…”
“Đừng vội đuổi khách chứ, chúng ta trò chuyện chút nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook