Noãn Đông
Chương 4

Giống như đã ngủ thật lâu, mơ hồ nghe thấy có tiềng ồn ào, tôi cố gắng mở mắt ra.

Là khuôn mặt của Thiệu Vũ Triết.

Vì sao lại là khuôn mặt của Thiệu Vũ Triết?

Là nằm mơ thôi, tôi thầm nói với bản thân.

Sau đó tiếp tục ngủ.

”Đông, em tỉnh rồi hả, cảm thấy thế nào.” Thanh âm của anh thực nhu hòa.

”Ừm...” Tôi hừ một tiếng,rồi gật lia lịa.

”Đau quá.” Trên đùi truyền đến một trận đau nhức, khiến tôi hoàn toàn thanh tỉnh.

Nhìn quanh bốn phía, sau đó lại ngây ngốc nhìn Thiệu Vũ Triết.

”Nơi này là bệnh viện, em xảy ra tai nạn xe cộ.” Anh biết rõ tôi định hỏi cái gì, cho nên trực tiếp trả lời.

”Em đã tỉnh, xem ra cũng đã đỡ nhiều rồi.” Không đợi tôi mở miệng, thanh âm từ bên cạnh đã sáp lại gần

Biểu tình của tôi vẫn ngây ngốc

”Bác sĩ.” Thiệu Vũ Triết ra tiếp đón.

”Ha ha, không có việc gì, tôi đi ngang qua phòng bệnh này, nên tiện thể vào xem”

”Vâng, bác sĩ, tôi có sao không?” Tôi hỏi.

”Không sao đâu, chỉ là bị xe máy đụng phải,khiến xương đùi bị gãy, cộng thêm việc cô bị cảm nặng từ trước,nên phải chú ý nghỉ ngơi hơn” Vị bác sĩ có khuôn mặt phúc hậu cười cười nói, sau đó chuyển qua nói với với Thiệu Vũ Triết: “Thiệu tiên sinh, anh có thể theo tôi ra ngoài một chút được không?.”

”Đinh” Trong đầu tôi chợt vang lên một tiếng, bình thường khi bác sĩ nói như vậy, là chứng tỏ có điều gì đó không thể nói cho người bệnh biết

Tôi lập tức túm lấy vạt áo của bác sĩ, hai mắt rưng rưng nhìn ông, thanh âm run rẩy nói: “Bác sĩ, cứ nói luôn ở đây đi, tôi chịu đựng được.”

Bác sĩ dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi, sau đó lại nhìn Thiệu Vũ Triết.

Đột nhiên vẻ mặt ông ta trở nên bi thống, còn lấy tay áo che mắt, nói bằng giọng run run: “Thật ra, cô.. cô... cô bị.....”

Thực sự thê thảm đến vậy sao, trong lòng tôi chợt kinh hoàng.

“...Bị cảm, cộng thêm gãy xương đùi thôi.”

Bị cảm mạo và gãy xương đùi, ôi chao?

”Ha ha, khi tôi còn học ở trường đã từng tham gia diễn kịch, thế nào, bị dọa rồi hả.”

Đau khổ thật!Tôi chui vào trong chăn, che kín cái đầu.

”Ha ha, thực xin lỗi,vì biểu tình của cô rất thú vị,tôi mới nhịn không được “ ông ta vỗ vỗ người tôi, thấy tôi im lặng không nhúc nhích, bèn chuyển sang nói với Thiệu Vũ Triết: “Thực ra tôi gọi anh ra ngoài là muốn anh đi nói chuyện với hai người ở bên kia”

Ông ta vừa nói, tôi mới chú ý đến mấy âm thanh đã đánh thức mình, hình như là tiếng của La Lâm vọng lại.

Có vẻ như còn có cả Kỷ An nữa

”Bệnh nhân ngủ không đủ giấc, bị cảm, còn bị tai nạn xe cộ làm cho hoảng sợ, vốn dĩ không muốn nhiều người vào gây ầm ĩ khiến cô ấy sợ hãi, nên chỉ cho anh vào thăm, không ngờ lại thành ra gây ầm ĩ tới những người khác”

Tôi nghiêng đầu cẩn thận nghe ngóng, là La Lâm, cô ấy hình như đang nói: “Tên chết tiệt nhà anh có biết lái xe không đấy, tôi nói cho mà biết, nếu Noãn xảy ra chuyện gì không hay thì tôi sẽ thiến anh.”

”Mất mặt...mất mặt phu nhân quá” Tôi trùm kín chăn, giả chết quên đi.

Thiệu Vũ Triết nhất định đã ra nói với họ là tôi đã tỉnh, tôi chợt nghe thấy tiếng Kỷ An nhao nhao chạy vào rồi nhào lên người mình

”Noãn, Noãn à, người ta lo cho cậu lắm đó ~~~~ “

Tôi đã chết đâu?

Nhưng mọi người nhớ lại cơ thể bất động của tôi nửa ngày trước, tất cả đều im lặng

Tôi ngẫm nghĩ lại trong đầu, cố nghĩ thật kỹ một chút

Nhớ lại rằng,trong một chốc lát, tôi dường như đã thực sự chết đi

”Ha ha, cô đúng là rất được hoan nghênh, nhiều người đến thăm cô như vậy, đủ để lập ra hai bàn mạt chược đấy.” Tiếng của vị bác sĩ kia truyền đến từ phía sau tôi, thì ra ông ta vẫn còn ở đây.

Tôi cười gượng hai tiếng, những người nên đến đều đã đến cả, nếu nói theo cách của ba mẹ thì, đội hình đưa tang tôi cũng chính là mấy người này.

Không đúng, có hai người không quen mặt. Tôi thấy đứng ở phía ngoài có một tôi gái không quen, và một thiếu niên đứng trong góc nữa

”Vị này là người đại diện của Hàn thị, Đỗ Tình Tuyết.” Thiệu Vũ Triết dường như biết tôi đang suy nghĩ điều gì, lại một lần nữa trả lời trước khi tôi kịp mở miệng

Vóc dáng của mỹ nữ, lại khôn khéo giỏi giang. Tôi lịch sự mỉm cười chào hỏi. Cô ấy cũng mỉm cười.

”Về phần hắn “ Lần này đến lượt La Lâm mở miệng, hung tợn chỉ vào thiếu niên đứng trong góc. Giang Thần thực ăn ý xách cậu ta như xách một con gà con đưa đến trước đầu ngón tay của La Lâm. La Lâm cực kỳ lo lắng nói: “Hắn chính là hung thủ đã sát hại cậu.”

Một giọt mồ hôi lạnh xẹt qua, tôi hắng giọng, nhắc nhở một chuyện thực:

”La Lâm, mình còn sống mà”

”Xin... thực... Thực xin lỗi, em...em...không phải cố ý đâu.” Khuôn mặt của thiếu niên trắng bệch, chắc chắn khi tôi bị hôn mê cậu ta đã chịu không ít sự đe dọa

Không may gây ra vụ tai nạn xe cộ này, cậu ta mới là người bị hoảng sợ nhiều nhất

Thực ra tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vì thế nên lại ngẩng đầu nhìn Thiệu Vũ Triết.

Nhìn xem anh có biết tôi đang định hỏi gì không?

”Cậu ấy là học sinh, đang làm thêm ở tiệm cà phê, hôm nay đến muộn, vì đang vội nên lái xe với tốc độ nhanh,vượt đèn đỏ ở ngã tư chỗ tiệm cà phê, lại vừa đúng lúc em đang vội vã băng qua đường, cậu ấy không phanh kịp nên đụng vào em.”

Quả nhiên là anh ấy đoán được

Đây có tính là tâm linh tương thông không nhỉ?.

A... Chờ một chút lại tự hỏi vấn đề này.

”Vậy bây giờ thì sao, em đã ổn rồi, thế còn cậu ấy?” Tôi chưa từng gặp chuyện như thế này, nên không biết phải xử lý ra sao.

Chắc sẽ tha cho cậu ấy, tính tình tôi vốn không xấu, vẫn là nhân cơ hội tôi không có việc gì thì cho qua, nếu có thể thì để lại vào dòng tốt cho lí lịch cậu ấy.

”Vừa nãy cậu ta có nói mình đã rất cùng quẫn rồi, cho nên mới phải đi làm thêm kiếm tiền, tốt hơn hết là chọn cách bỏ qua đi.” Giọng nói lạnh lùng của Dư Mặc vang lên

Quả không hổ là Dư Mặc, hiểu tôi rất rõ.

Cho nên tôi gật gật đầu.

”Cảm... Cám ơn.” Thiếu niên kia gật đầu mạnh, sau đó lấy từ trong quần ra một tờ giấy, viết số điện thoại của mình lên: “Tôi.. Tôi...là Lục Hạo, nếu... Nếu như chị có chuyện gì, cứ gọi điện cho tôi, tôi...tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Hay thật, sống hai mươi lăm năm, chưa từng nói chuyện yêu đương, vậy mà giờ lại có một sinh viên trẻ trung đẹp trai nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi.

Buôn bán có lời, buôn bán có lời rồi.

Xong xuôi thủ tục, Thiệu Vũ Triết bảo mọi người trở về, còn anh đưa tôi về nhà.

Thực khó khăn đưa tôi lên xe, sau đó anh ngồi xuống ghế điều khiển, nhưng lại không khởi động máy, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

Đột nhiên tôi thấy cả người ớn lạnh.

Không ổn.

Tôi thầm tính toán trong lòng, ngoại trừ khi tôi tỉnh lại anh có hỏi một câu, khi tôi có vấn đề thì anh giải đáp thắc mắc nghi hoặc ra, anh vẫn chưa từng tỏ ra như thế này.

Mà những lần anh mở miệng nói chuyện, trừ câu đầu tiên ngữ khí ôn hòa, thì mấy câu còn lại phun ra đều khó nghe.

Làm một thống kê nho nhỏ, tôi rút ra một kết luận.

Anh, dường như đang tức giận.

Tôi vụng trộm liếc mắt nhìn nhìn anh, vì sao chứ? “Thiên tai nhân họa” mà, hơn nữa là do lỗi của Lục Hạo, đâu liên quan gì tới tôi.

Đúng rồi, nếu anh mắng tôi, tôi sẽ gọi ngay cho Lục Hạo, dù gì cậu ta cũng nói sẽ chịu trách nhiệm.

”Vì sao không nói cho anh biết là em bị ốm?” Anh rốt cục cũng mở miệng, ngữ khí vẫn không mềm mỏng.

”A, là vì...ừm, em cảm thấy cũng đâu có gì, bị cảm thôi mà, chuyện nhỏ.” Tôi cười hắc hắc, có điểm chột dạ.

”Chuyện nhỏ? Sốt tới ba mươi chín độ tám, vẫn là chuyện nhỏ ư?.”

Tôi không biết phải nói gì.

”Anh hỏi em có phải không thoải mái không, tại sao em lại không nói thật? Không, anh rõ ràng đã để ý tới,vậy mà tại sao,tại sao còn bảo em mang đồ qua đây, anh thực đáng chết, nếu như em ở trên đường... Nhìn thấy chiếc xe kia đụng vào em, anh... anh... anh...”

Anh càng nói càng lộn xộn

Tuy rằng đã cố gắng kìm nén, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh đang kích động

”Em... Em... cảm thấy những tài liệu đó nhất định là rất quan trọng, mà anh lại không rời khỏi đó được, cho nên em.. em...” Trời ạ, tôi bị tên nhóc Lục Hạo kia lây bệnh cho rồi, hôm nay nói đến chữ “em” là cứ lắp ba lắp bắp

Anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt là sự áy náy sâu sắc

Tôi không dám nói lời nào, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh,rồi nhanh chóng lục lọi trong đầu tất cả những cuốn sách đã từng xem

Nên tỏ ra ngoan ngoãn, giả như vô tội, tỏ vẻ đáng thương, hay tỏ ra hung ác, hay dùng sắc dụ đây...

Tình huống này giống như tình huống bình thường trong những câu chuyện ngôn tình vào chương trình lúc 8 giờ, nhưng mà bản thân tôi hình như còn chưa chuẩn bị tốt... nếu...

Thôi thôi thôi, tôi đang nghĩ gì vậy chứ, coi như tôi không viết, làm ơn đừng có nhìn.

Vòng vo nửa ngày, vẫn không xác định được nên làm gì bây giờ, tôi đành phải tiếp tục nhìn mặt anh.

Anh đột nhiên giơ tay lên.

Chẳng lẽ muốn đánh tôi, tôi là bệnh nhân đấy nhé.

Tay anh chỉ nhẹ nhàng đặt xuống, chậm rãi mơn trớn những sợi tóc dọc theo gương mặt tôi.

Sau đó anh nhẹ nhàng thở ra, giống như một tiếng thở dài.

Không nói câu nào cho xe chạy đi.

Tôi chạm vào nơi anh đã vuốt ve, cảm xúc lưu lại có chút thô ráp, nhưng rất ấm áp.

Có ý gì chứ, thật khó hiểu, nổi giận đáng lẽ là tôi mới phải

Đường Lỗi quả thật không phải người! Chân tôi bị gãy anh ta mới cho nghỉ hai tuần, vì thế tôi nói, anh ta đời này sẽ chẳng có cơ hội nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn có màu gì đâu. Chỉ là không ngờ, mặt trên tờ giấy đó lại đồng thời xuất hiện tên của hai người: Đường Lỗi-Kỷ An

Vì thế tôi có một tháng được nghỉ.

Đột nhiên cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học được nghỉ đông vậy, cảm giác ngủ rất ngon, tôi vui tươi hớn hở ngồi trên giường, cảm giác vui vẻ dâng trào.

Có người ấn chuông cửa.

Hôm nay là thứ Hai, đến ấn chuông cửa nhà tôi, chỉ có ba người rảnh rỗi tốt số kia thôi.

Nếu tôi đã thế này mà còn bắt tôi đi nấu cơm, thì cả đời họ đừng nghĩ đến việc nhìn thấy tôi xuất hiện ở phòng bếp nữa

Khi mở cửa, bản thân tôi cứ như bay đi đâu mất.

Cho dù có người đứng trước cửa nhà tôi là vũ công thoát y, thì tôi cũng không giật mình đến vậy.

Là “anh mỳ”

Ý tôi nói là Tảo Xuyên Kỷ Chi.

Trên tay anh ta còn có một cái giỏ.

Cảnh này rất quen thuộc.

”Hoàng hậu độc ác, cho dù ngươi cải trang thành “một loại mì”, ta cũng sẽ không ăn quả táo tẩm thuốc độc của ngươi đâu.”

Đột nhiên tôi nghĩ tới câu chuyện “ Công chúa bạch tuyết”

Trầm mặc một hồi.

”Mẹ tôi gọi điện nói em gặp tai nạn xe cộ.” Anh chậm rãi mở miệng.

Tôi đoán ra rồi, đêm qua mẹ gọi điện thoại đến hỏi tôi cùng “anh mỳ” có tiến triển gì không,tôi vì muốn chuyển đề tài nên nói là mình đã xảy ra tai nạn xe

Sau đó “anh mỳ” đã tới rồi...

”Vậy thì cảm ơn anh đến thăm tôi.” Tôi nở một nụ cười.

”Mẹ nói, em bị ngã gãy chân, chứ không nói em còn ngã hỏng cả đầu óc.” Anh biểu tình cứng ngắc nói.

”Có muốn cảm nhận cái chân thạch cao này một chút không?.” Tôi giơ giơ chân phải lên, ý bảo anh ta chạm vào xem

”Không mời tôi vào sao?” Anh ta nãy giờ vẫn đứng ở cửa.

”Đưa hoa quả trước đã.” Tôi cười cực kỳ khách khí.

Anh cúi đầu nhìn giỏ hoa quả trong tay một chút, sau đó đưa cho tôi.

”Trà, cà phê, Coca hay là nước trái cây? Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

Anh đóng cửa lại rồi bước vào sau tôi.

”Trà. Công việc giao tiếp vẫn chưa xong, tuần sau chính thức tiền nhiệm.”

”Vậy tại sao chuyển đến sớm như vậy.” Tôi vừa pha trà vừa hỏi.

”Để thích ứng với cuộc sống.”

Tôi bưng trà lên, anh nhìn vào trong chén một chút, hỏi: “Đây là cái gì?”

”Trà sữa đó, tôi tự chế, tốt xấu gì anh cũng đến thăm tôi, không thể tùy tiện pha bằng loại trà trong nước được, muốn biểu hiện sự coi trọng của tôi với anh một chút.” Tôi vẫn cười cực kỳ khách khí, bình thường kiểu đàn ông như “anh mỳ” đều rất lạnh lùng, phải uống nào là cà phê đen, trà cao cấp, để tỏ ra bọn họ rất mạnh mẽ, cho nên tôi pha trà sữa, lại còn pha cực kỳ ngọt, ai bảo anh ta nói tôi ngốc chứ

”Mẹ tôi có nói với em sao...” Anh bưng lên nếm một ngụm, tiếp tục nói: “Tôi thích uống,ngon lắm, đây là khẩu vị của tôi. Lặp lại lần nữa, em có tiếp tục nhìn tôi nữa, thì tôi cũng không cảm thấy hứng thú với em đâu.”

Ánh mắt của tôi rõ ràng là biểu thị ý ghét cơ mà, vừa định mở miệng, lại có người ấn chuông cửa.Tôi nhìn đồng hồ, 11 rưỡi trưa, hôm nay quả là náo nhiệt.

”Mở cửa đi.” Thấy anh ta không có tự giác, tôi nhắc nhở.

”Đây là nhà em.” Sắc mặt anh không đổi, vẫn ngồi uống trà sữa

”Tôi bị gãy chân, phải nhảy từng bước từng bước ra mở cửa cho anh là vì trong nhà không có ai nữa, giờ anh đang ở trong nhà người khác thì cũng phải có chút ít tự giác chứ” Tôi nghiêm túc nhắc nhở anh

Chuông cửa tiếp tục vang.

Anh ta rốt cục cũng đứng lên mở cửa.

”Noãn, anh gọi điện thoại đến công ty em, bọn họ nói em...” Là Hắc Trạch Du.

”Thực xin lỗi, tôi đi nhầm, đã làm phiền rồi.” Anh ta không hiểu vì sao mở cửa cho mình lại là một người đàn ông lạ mặt.

Kết quả là, tôi phải nhảy từng bước một ra cửa, nói với Hắc Trạch Du là anh không đi nhầm.

”Đây là Hắc Trạch Du, bạn của tôi ở cửa hàng đầu bếp. Người Nhật Bản”

”Đây là Tảo Xuyên Kỷ Chi, con trai một người bạn của mẹ em, người Nhật Bản.”

Tốt lắm, đồng hương gặp đồng hương, mau hai mắt lưng tròng đi.

”Noãn, chân của em...” Hắc Trạch Du vội vàng bắt tay Tảo Xuyên một chút, rồi chuyển qua hỏi thăm tôi.

”Tai nạn xe, anh không phải đã gọi điện thoại đến công ty em sao, đúng rồi, anh gọi điện thoại tìm em có chuyện gì vậy”

”Cũng không có gì, cửa hàng đang tu sửa lại, anh liền nhân cơ hội này trở về nhà ở Nhật Bản, sau đó mua một ít quà cho em, muốn hỏi em chừng nào thì có thời gian, kết quả là..”

”Quà?” Tôi thấy trên tay anh cầm gì đó “Anh nói mấy thứ đồ ăn này hả?”

”Không phải” Anh cuống quít lấy từ trong túi ra một gói to, là thẻ bài cầu phúc “Cái này mới đúng, đây là anh đi cầu ở miếu thần xã gần nhà.”

Tôi cung kính nhận lấy, tuy tôi là người theo “Thuyết vô thần”, nhưng đối với những lời chúc phúc tốt đẹp của người khác,tôi luôn luôn coi trọng [*Chủ nghĩa vô thần hay thuyết vô thần, là một quan điểm khẳng định rằng thần thánh không tồn tại hoặc phủ nhận đức tin vào thần thánh]

”Về phần mấy thứ đồ ăn này” Anh gãi gãi đầu “Anh nghĩ chân em bị thương thì dù tự mình nấu hay ra ngoài ăn đều không tiện, nên...nên mang đến đây để cùng ăn.”

Tôi cười cười:“Hắc Trạch, anh thật sự là là một người vừa dịu dàng lại vừa cẩn thận, em nghĩ bạn gái của anh sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc, phòng bếp ở bên kia, cám ơn.”

Hắc Trạch cười cười với Tảo Xuyên, rồi vào phòng bếp.

Tôi xoay người, nhìn Tảo Xuyên bên cạnh, lâu lắm không thở, tôi quên luôn còn có một người ở đây.

”Anh ta là ai vậy?” Anh ta trầm tư một hồi hỏi.

”Tôi đã nói rồi, Hắc Trạch Du, một người bạn ở cửa hàng. Người Nhật Bản.” Tôi uống một hớp nước trái cây, trả lời anh.

”Tôi muốn biết cụ thể hơn.”

”Cụ thể?” Tôi gian tà nhìn anh “Cái gì gọi là cụ thể, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, sinh nhật, nhóm máu, chòm sao, gia đình, bối cảnh chính trị, diện mạo, cuộc sống, thói quen, sở thích ư?” Tôi đùa giỡn nói.

”Phải, hơn nữa có bạn gái hay chưa cũng là vấn đề quan trọng.” Anh ta vừa lòng uống một ngụm trà sữa.

”Anh, anh muốn làm gì?” Hỏi cái loại vấn đề này, nhìn thế nào cũng thấy có ý đồ bất chính

”Không cần em quản, trả lời vấn đề là được rồi.”

”Nhờ vả người khác thì dùng thái độ tốt một chút, “ Thật không lịch sự,tôi khinh bỉ

Trầm mặc một hồi.

”Xin hãy trả lời giúp tôi, phiền em cụ thể một chút, cám ơn.”

Nhìn biểu hiện cố nén giận của anh, tôi cực kỳ buồn cười.

Vậy nên tôi liền nở nụ cười.

”Tôi làm sao mà biết được, mấy chuyện này, tại sao không hỏi thẳng anh ấy.”

Trầm mặc một hồi.

”Đàn ông cũng có lúc rụt rè.” (Kat: khà khà, cánh mày râu nghe câu này chết cả nút!!!)

Thiếu chút nữa là phun hết Coca ra, nhưng tôi vẫn sặc khụ khụ.

”Anh... Khụ khụ... Anh... Anh muốn làm gì?” Tôi dùng hết sức mới nói được câu đó

”Chỉ cảm thấy hứng thú thôi.” Anh ta tỏ vẻ nhàn nhã

Cảm thấy hứng thú...

Năm đó Giang Thần dường như cũng từng nói những lời này, kết quả...

”Ăn cơm thôi” Hắc Trạch Du đúng lúc từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tảo Xuyên Kỷ Chi thì ngây ra một lúc “Ồ, anh vẫn còn ở đây à, chẳng lẽ anh muốn ở lại ăn cùng sao?”

Tảo Xuyên cư nhiên mỉm cười gật gật đầu.

Nhiệt độ xung quanh tôi chợt rơi xuống 0 độ.

Ở nhà của tôi đã phát sinh cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa hai người Nhật Bản

Hắc Trạch Du, thực xin lỗi anh mà...

Áy náy ba giây...

Ăn cơm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương