Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1
-
Chương 19: Ngựa thuần chủng (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Với phông nền là ánh dương quang chiếu qua cửa sổ thủy tinh hoa văn nhiều màu sắc kiểu Gothic, hình ảnh thanh niên trẻ tuổi tóc vàng thân thiết ôm bạch mã vuốt ve đủ duy mĩ để trở thành một bức họa lưu truyền lại đời sau.
Chẳng qua là trước tiên phải xem nhẹ nửa người dưới của thanh niên kia cũng là một con ngựa, khụ, còn phải quên luôn cái sừng giữa trán của con bạch mã kia nữa!!
Độc giác thú có thân ngựa hoàn mỹ nhất, lông bờm mọc rất dày tựa như một cuộn chỉ bạc xinh đẹp bị đánh rối, cái đuôi cũng dài và mềm mại hơn so với ngựa thường. Nhưng bề ngoài xinh đẹp cũng không đại biểu nó là một loài động vật hiền lành. Trên thực tế sừng của độc giác thú vô cùng lợi hại và cứng rắn, cho dù là da rồng cũng có thể dễ dàng chọc thủng.
Nhưng hiện tại con độc giác thú này lại dịu ngoan như vậy. Nó hơi hơi cúi đầu tùy ý Bố Luân Tư vuốt ve thân thể, hơn nữa còn sử dụng miệng đụng đụng vào hai má của hắn tựa hồ như đang nói cái gì. Nhưng nó vẫn không thể nói tiếng người.
"Được, được. Tôi biết rồi" Bố Luân Tư lộ ra một nụ cười ôn nhu "Tôi biết cậu càng thích cuộc sống yên bình ở trong rừng sâu, nhưng mùa thu đã sắp trôi qua, mùa đông cũng sắp tới rồi. Muôn hoa xinh đẹp đều sẽ héo rũ, trái cây cũng không còn để ăn nữa. Ở trong rừng sâu sẽ rất lạnh, lại thiếu lương thực. Tôi thật không muốn cậu ở đó một mình chịu đựng cô độc và rét buốt, ăn cỏ thừa đọng tuyết và bị lang sói uy hiếp... Cho nên mùa đông này cậu hãy ở lại đây đi, tôi sẽ chuẩn bị Ô mai, quả hải đường và anh hoa mà cậu thích nhất, được không?"
Lời khẩn cầu của Bố Luân Tư thuần túy mà đơn giản, không có bất luận mưu đồ gì. Có thể nói không có người hay dã thú nào có thể cự tuyệt được loại quan tâm xuất phát từ nội tâm như vậy cả. Độc giác thú nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc vàng mềm mại của hắn sau đó mới đánh hai tiếng thờ "Phì Phì" trong mũi nhưng cũng không đẩy đối phương ra.
Điều này làm cho thanh niên bán nhân mã cực kì cao hứng " A ha, Thụy Nhĩ, Thụy Nhĩ của tôi. Tôi thật sự rất vui nha!"
Kính nhờ....tôi thì không vui chút nào...
Lạc Tái thật sự muốn quay người rời đi.
Được rồi, cậu phải thừa nhận là việc này không trách được người khác. Trước cửa mục trường đều đã ghi rõ tên là Đào Lạc Tư [ Centaurus = bán nhân mã] vả lại mục trường nào sẽ xây chuồng theo kiểu Gothic cơ chứ? Việc này bình thường sao?! Không hề...Chỉ có mấy tên não rút mới cảm thấy bình thường thôi. (="= tự chửi)
Nhưng cùng lúc, Lạc bác sĩ lại nhớ ra nếu mình cứ rời đi như thế, thì tiền taxi qua lại coi như là ngâm nước nóng (mất không)! Việc này đối với một bác sĩ thú y trong cảnh khốn cùng mà nói là mất đi một số tiền chi tiêu không nhỏ!!
"Khụ khụ..."
Cậu ho khan hai tiếng nhắc nhở đối phương chú ý. Bố Luân Tư lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của cậu và Thrus. Hắn ngượng ngùng đứng thẳng dậy "A, bác sĩ, thật có lỗi, tôi lại quên mất ngài..."
Đúng vậy, chẳng những quên mà còn quên rất sạch sẽ, cậu sắp thành một cây cọc gỗ ở nơi này luôn rồi.
Lạc Tái cảm thấy mình bị con ngựa một sừng kia liếc mắt một cái. Chính xác hơn là hung hăng trừng mắt một cái. Thật sự là có loại cảm giác chặn đường bị ngựa đá, đương nhiên nếu là bị ngựa một sừng đá thì hẳn là phải cảm ơn thần ân rồi.
"Vị bằng hữu mà lúc nãy ngài nói chính là vị này sao?"
Thấy Lạc Tái đến gần, độc giác thú tựa hồ có chút địch ý và khẩn trương. Nếu không phải Bố Luân Tư vẫn không ngừng vuốt ve sau đầu trấn an nó thì hẳn là nó đã xong lên rồi. Mà Thrus ở phía sau cũng không như bình thường đợi ở chỗ xa xa mà đứng ngay bên cạnh Lạc Tái, chỉ cần độc giác thú dám lao lên, hắn tuyệt đối có thể đúng lúc ngăn cản tránh cho thân thể gầy như que củi kia của Lạc Tái bị đá bay ra ngoài. ="=
Lạc Tái đánh giá thân ngựa đã được dưỡng qua mùa thu nên chứa rất nhiều mỡ "Dựa theo tình huống bình thường mà nói, trạng thái của nó vô cùng tốt, cũng không tồn tại trạng thái không thể phát tình. Ngài xác định nó không muốn giao phối?" tầm mắt của cậu xẹt qua vị trí hạ thân của độc giác thú.
"Hí── hí hí iiiiiiiii ──"
Độc giác thú mãnh liệt kháng nghị ánh mắt cực vô lễ của cậu, nhưng đương nhiên bị mọi người ở đây không quan tâm.
Lạc Tái chú ý tới nửa cái sừng không trọn vẹn trên trán nó "Cũng có thể là bởi vì tự thân không trọn vẹn mà sinh ra tự ti cho nên cự tuyệt cùng ngựa cái giao phối...suy nghĩ của động vật kì thật so với nhân loại càng tinh tế, sừng của độc giác thú cũng như vòi của voi, mai của rùa, không có dấu hiệu đặc trưng này khiến cho nó đối với bản thân sinh ra tự ti. Nếu có thể bù đắp tiếc nuối này có lẽ sẽ cải thiện được tình hình"
Độc giác thú liền bày ra một bộ biểu tình bão nổi "Tinh tế cái đầu ngươi, mai rùa cái đầu ngươi á!" Phỏng chừng nếu không phải vì Bố Luân Tư vẫn còn ở đó, nó sẽ lập tức dùng nửa cái sừng kia đem Lạc Tái đâm bay đi xa, nhưng sự xao động của nó ở dưới mắt của Bố Luân Tư tựa hồ càng thêm minh xác cho chẩn đoán vừa rồi của Lạc Tái.
Bố Luân Tư vuốt ve nửa cái sừng kia "Bác sĩ nói đúng lắm, phải biết rằng sừng trên trán của độc giác thú có ma lực thần kì. Nhân loại vì muốn có được sừng của độc giác thú thậm chí còn nguyện ý bán đi linh hồn của chính mình"
Thanh niên anh tuấn trong mắt lộ ra ưu thương, nhớ tới một ít hồi ức xa xưa "Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở trong rừng cây, sừng của Thụy Nhĩ vừa xinh đẹp vừa uy vũ...Nhưng là..." đau xót và phẫn hận bao trùm lấy y "Sau khi chúng tôi tách ra, Thụy Nhĩ quay về rừng sâu...Có một vu nữ (nữ phù thủy) đáng sợ đã thiết hạ cạm bẫy tàn ác. Thụy Nhĩ thiện lương và đơn thuần như vậy căn bản không thể biết được cô gái nhìn qua tốt đẹp và thuần khiết kia lại có tâm hồn tham lam và dơ bẩn như vậy...Cậu ấy bị lừa, khi cậu ấy toàn tâm toàn ý tín nhiệm cô ta, cô ta lại tàn nhẫn chặt đứt sừng của cậu ấy. Nếu không phải Thụy Nhĩ cố hết sức đào thoát thì kết cục chờ đợi cậu ấy chỉ có thể là bị thợ săn sát hại. Chiếc sừng vô cùng quan trọng đối với độc giác thú, cư nhiên chỉ vì muốn dùng làm chén uống rượu cho bọn quý tộc mà nhẫn tâm sát hại độc giác thú!!"
Lạc Tái không nói gì thở dài. Việc săn bắt sừng của độc giác thú và dùng ngà voi làm vật chạm khắc trang trí, giết rùa lấy mai làm thuốc cũng giống nhau sao?
Độc giác thú tựa hồ cảm giác được Bố Luân Tư bi thương và phẫn nộ, nó tiến lên trước dùng sườn mặt chậm rãi đụng nhẹ tựa như nụ hôn nhẹ vuốt ve tâm tình y.
Độc giác thú thật sự là một sự tồn tại tốt đẹp gần như mộng ảo. Một đôi mắt màu xanh thẳm, lông mi dày và dài tựa như một cây quạt nhỏ, bộ lông tuyết trắng vô ngần. Khi nó nguyện ý cúi thấp chiếc cổ thon dài cùng ngươi thân cận thì nội tâm hắc ám đến mấy cũng tựa như bị quang minh thánh khiết tinh lọc trong nháy mắt.
Bố Luân Tư hoàn hồn, trên mặt lại khôi phục mỉm cười "May mắn là loài người độc ác chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi tới đáng thương. Bọn họ sẽ phải xuống địa ngục sám hối vì đã thương tổn những sinh vật xinh đẹp và thuần khiết "
Thrus đứng một bên đồng ý gật đầu, nhưng là làm một nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi đến đáng thương duy nhất ở đây, Lạc Tái cũng không cảm thấy muốn phun tào (phỉ nhổ).
"Sau đó tôi ở một hội chợ đấu giá mua lại được sừng của Thụy Nhĩ.."
Lạc Tái ánh mắt liền sáng ngời "Có lẽ chúng ta có thể gắn lại nó một lần nữa!"
"Có thể làm vậy sao?" Bố Luân Tư chấn động, hiển nhiên thật không ngờ sừng đã bị cắt đi rồi còn có thể hồi phục như cũ.
"Đương nhiên, sừng trâu cũng thường xuyên bị gãy bởi vì giác đấu, khi đó sẽ chọn dùng niêm hợp để gắn lại đoạn sừng gẫy vào vị trí cũ, khôi phục lại như lúc ban đầu"
"Vậy thì tốt quá!!" Bố Luân Tư vội vàng chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã tựa như một cơn gió chạy trở về. Không thể phủ nhận là bốn chân vẫn chạy nhanh hơn so với hai chân. Lúc quay về trên tay y còn mang theo một cái tráp vàng. Sau khi mở ra ở giữa lớp nhung tơ mềm mại lót trong tráp chính là một cái chén rượu từ sừng cổ điển, hình dạng xoắn còn, hơn nữa còn được khảm ruby và ngọc bích tinh xảo, độ tinh mỹ có thể nói là nhất lưu.
Nhưng đương nhiên chủ nhân của chiếc sừng – độc giác thú đối với loại trang trí ác tục này của nhân loại chỉ cười nhạt.
Dưới sự trợ giúp của Bố Luân Tư, Lạc Tái làm một tiểu phẫu cho độc giác thú. Suy xét phương pháp tu bổ và lấp đầy có lẽ không thích hợp với độc giác thú nên Lạc thầy thuốc lựa chọn dùng cách tự ngưng tụ nhờ phấn và nước để tiến hành niêm hợp hai đoạn sừng. Bởi vì có sự phối hợp của độc giác thú mà tiểu phẫu tiến hành vô cùng thuận lợi.
Thế là độc giác thú nhanh chóng có được một cái sừng xo với lúc trước càng thêm hoa lệ. Bố Luân Tư cao hứng không ngừng vây quanh nó đá chân (thỉnh nhớ tới mấy con ngựa =)))))) "Oa! Thật tốt quá, thật tốt quá! Thầy thuốc, y thuật của ngài thật cao minh!!"
Lạc Tái một bên thu dọn này nọ một bên đem lọ keo 502 nhét vào dưới thùng, khụ, được rồi, này là nể mặt độc giác thú thôi (lynz: lang băm? =))))))
Đã đem sừng của nó khôi phục lại như cũ rồi vậy tiếp theo hẳn là nó đã có thể tràn ngập tự tin tiến hành giao phối rồi......đúng không?! A?!! (⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙)
Cậu vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy độc giác thú hiển nhiên đã khôi phục tốt sừng cảu mình liền sải bước đi đến bên cạnh tiểu gia khỏa bán nhân mã! Giữa hai chân có một căn cứng rắn đang thẳng hướng ra phía ngoài. Sinh thực khí (JJ) hoàn toàn (rời khỏi túi – muốn hiểu rõ thỉnh nghiên cứu thêm về JJ của động vật) duỗi thẳng ra ngoài, nhan sắc tỏa sáng, tráng kiện bằng một cánh tay đủ để cho mọi nhân loại quỳ gối dập đầu!!
Tuy rằng việc này đã hoàn toàn chứng thực những suy luận lúc trước là chính xác, nhưng Lạc thầy thuốc lại nhịn không được ở trong lòng nổi bão. Dựa vào, ngoạn ý (đồ chơi:">) kia của ngươi cũng quá không phù hợp với mỹ cảm của một sinh vật mộng ảo đi?! (lynz: thực tế phũ phàng, cưng không cần ghen tị =))))))
Bố Luân Tư thật không nghĩ tới bản thân sẽ bị ngăn chặn, nhưng y lại luyến tiếc đá hậu để đem độc giác thú đá văng ra, cũng chỉ có thể một bên giãy giụa vặn vẹo mông ngựa, một bên kinh hô: "A!! Thụy Nghĩ, cậu đang làm cái gì vậy? Đừng...đừng như vậy..."
Nhưng độc giác thú đang trong trạng thái phát tình hoàn toàn không nhìn đến sự phản kháng của đối phương. Trên thực tế không đồng nhất với bề ngoài xinh đẹp kia, độc giác thú kỳ thật là một loài quái vật hung mãnh. Nó thậm chí có thể sử dụng sừng và chân cùng long tranh đấu. Do đó kỳ thật nó sở hữu lực lượng cường đại mà một bán nhân mã như Bố Luân Tư tuyệt đối không thể chống cự được.
"Không được...Thụy Nhĩ, cậu bình tĩnh một chút! Đừng như vậy ──"
Dựa vào! Chú ý tới ảnh hưởng có được không hả!!
Nơi này là chuồng nhá! Giữa một đám đồng loại cũng không sợ bị vây xem sao?! Đối giống đực mạnh mẽ "muốn" là hành vi cường bạo đúng không?! Đừng tưởng rằng bộ dạng của ngươi có vẻ mộng ảo là có thể thoải mái phạm tội cưỡng gian nhá!!
Tuy rằng nội tâm đã muốn lặp đi lặp lại việc lật bàn, nhưng làm một vị bác sĩ thú y, cậu đương nhiên cũng không ít lần nhìn thấy động vật bỗng nhiên phát tình và chơi dã chiến rồi cho nên Lạc thầy thuốc vẫn vô cùng bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, ánh sáng phản xạ thấu kính che đi ánh mắt của cậu.
Cậu cũng không phải không muốn giải cứu Bố Luân Tư đáng thương, nhưng cậu vô cùng rõ ràng da của mình tuyệt đối không dày như da voi nên cũng không có ý tứ làm cho độc giác thú vừa khôi phục sừng thử xem sừng có đủ rắn chắc hay không. Mà dù sao vị bán nhân mã này đã có thể xây một cái chuồng hoa lệ kiểu Gothic như thế này thì hẳn là cũng luyến mộ độc giác thú này thật lâu rồi đi?
"Xem ra hoàn toàn không cần sử dụng đạo cụ rồi"
Tình huống của tiểu mông rắn chắc của mĩ thanh niên đang bị chà đạp phía dưới độc giác thú như thế nào thì không ai biết được, nhưng Bố Luân Tư vẫn cố giãy dụa nói với Lạc Tái "Thầy thuốc...A...thực xin lỗi...nếu ngài nguyện ý...Ưm... tôi sẽ nhanh chóng đem chi phiếu....đã kí gửi cho ngài...A...Thụy Nhĩ, trời ạ, cậu sao vậy...A...."
Chi phiếu?!
Lạc Tái ánh mắt sáng ngời. À há! Xem ra vị bán nhân mã này cũng hiểu chuyện ha!
Thế là Lạc thầy thuốc cao hứng cáo biệt Bố Luân Tư "Vậy tạm biệt"
Mà vị bán nhân mã vô cùng lễ phép nào đó hiện tại hiển nhiên đã không đủ rảnh rỗi để chào tạm biệt lại.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lạc Tái quả nhiên nhận được một tờ chi phiếu.
Nhưng khi hắn nhìn thấy số tiền ghi trên chi phiếu chỉ đủ chi trả tiền ô tô đi lại liền thật muốn đem tờ chi phiếu kia xé nát a xé nát a! Phí khám bệnh! Phí khám bệnh ở chỗ nào hả?!! Vương tử đầu trâu đáng chết kia, ngươi rốt cuộc đã tuyên truyền quái gì về phòng khám này vậy hả? Phòng khám xem bệnh không thu tiền, thu lễ không thu bạch kim?!
Kèm theo chi phiếu được gửi tới còn có một quyển sách.
Tuy rằng đọc sách là tốt nhưng thứ này đọc có thể no không hả?!
Lạc Tái trừng mắt nhìn những dòng chữ trên tấm bìa da dê phai màu, nghiêm mặt không nói gì. Chúng hoàn toàn không nằm ở trong phạm vi nhận thức của cậu. Đúng lúc này Or nâng trong tay đồ ăn buổi chiều nghiêng đầu nhìn qua một cái, có điểm kinh ngạc nói "Chiron viết sao? Xem ra Bố Luân Tư ở trong tộc bán nhân mã địa vị cũng không phải bình thường đâu!"
Đúng vậy, bình thường mà có thể tùy tiện sở hữu một mục trường lớn như vậy rồi lại xây một cái chuồng bự kiểu Gothic sao!?
"Đây là sách dạy dưỡng mã sao?"
"Không phải. Đây là sách dạy dưỡng thành anh hùng"
"......"
Vì chứng thật lời nói của mình, Or mở ra trang đầu tiên chỉ vào vài cái tên ở chỗ trống trang sách. Tuy chữ không dễ nhìn nhưng mấy chữ này lại khác hẳn những chữ khác. Thậm chí có cái còn mỗi chữ to bằng cả ngón tay, tấm da dê cơ hồ bị chọc nát "Xem nơi này, Theseus, Achilles, Jason, Heracles" (tên các anh hùng trong truyền thuyết của Hy Lạp cổ)
...Đây là tờ đăng ký mượn sách sao?!
Or đem thức uống cho buổi trà chiều đặt lên bàn, vừa cười meo meo vừa nói "Bác sĩ chỉ cần đem những tri thức trong đó học được liền có thể trở thành anh hùng nha!"
Sau đó không có việc gì đi lừa lông dê vàng của người ta? Cùng một tiểu đội không bình thường đi vào mê cung? Hay là rời nhà bỏ đi còn tụ tập với một đám thiếu niên bất lương đầu óc ngu xi tứ chi phát triển đến nhà quái vật đập phá?! Hoặc là chơi trò mạo hiểm nhưng bởi vì Thiết Bố Sam luyện không đến nơi đến chốn nên tùy tiện bị chọt một phát liền "tử ẹo"?!
Ta cóc thèm!!
Cậu chẳng thà làm một tiểu thị dân, ở nhà thành thật sống, hưởng thụ trà chiều!!
Tham khảo tư liệu ghi chú:
Khách Nhung [chiron]: Một vị đạo sư của bán nhân mã, hiền lành mà có trí tuệ, bản lĩnh phi thường cao. Từng dạy nhiều vị anh hùng Hy Lạp. Học trò của ông được gọi là "Da lực ôn anh hùng" (không google tiếng Việt được =))))) sau đó hi sinh thay cho Prometheus nên được Zeus đưa lên trời, trở thành chòm sao nhân mã.
Lynz: thành thật là ta không tưởng tượng được hai từ hiền lành và bản lĩnh với lão nhân mã háo sắc trong phim Heracles của Disney ="=
Shoorin Yumi: khụ, thầy là thần tượng của ta đóa nhá * chỉ chỉ * nhìn sự oai phong của thầy đê~~ * ngẩng mặt tự hào *
Chiron:
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Với phông nền là ánh dương quang chiếu qua cửa sổ thủy tinh hoa văn nhiều màu sắc kiểu Gothic, hình ảnh thanh niên trẻ tuổi tóc vàng thân thiết ôm bạch mã vuốt ve đủ duy mĩ để trở thành một bức họa lưu truyền lại đời sau.
Chẳng qua là trước tiên phải xem nhẹ nửa người dưới của thanh niên kia cũng là một con ngựa, khụ, còn phải quên luôn cái sừng giữa trán của con bạch mã kia nữa!!
Độc giác thú có thân ngựa hoàn mỹ nhất, lông bờm mọc rất dày tựa như một cuộn chỉ bạc xinh đẹp bị đánh rối, cái đuôi cũng dài và mềm mại hơn so với ngựa thường. Nhưng bề ngoài xinh đẹp cũng không đại biểu nó là một loài động vật hiền lành. Trên thực tế sừng của độc giác thú vô cùng lợi hại và cứng rắn, cho dù là da rồng cũng có thể dễ dàng chọc thủng.
Nhưng hiện tại con độc giác thú này lại dịu ngoan như vậy. Nó hơi hơi cúi đầu tùy ý Bố Luân Tư vuốt ve thân thể, hơn nữa còn sử dụng miệng đụng đụng vào hai má của hắn tựa hồ như đang nói cái gì. Nhưng nó vẫn không thể nói tiếng người.
"Được, được. Tôi biết rồi" Bố Luân Tư lộ ra một nụ cười ôn nhu "Tôi biết cậu càng thích cuộc sống yên bình ở trong rừng sâu, nhưng mùa thu đã sắp trôi qua, mùa đông cũng sắp tới rồi. Muôn hoa xinh đẹp đều sẽ héo rũ, trái cây cũng không còn để ăn nữa. Ở trong rừng sâu sẽ rất lạnh, lại thiếu lương thực. Tôi thật không muốn cậu ở đó một mình chịu đựng cô độc và rét buốt, ăn cỏ thừa đọng tuyết và bị lang sói uy hiếp... Cho nên mùa đông này cậu hãy ở lại đây đi, tôi sẽ chuẩn bị Ô mai, quả hải đường và anh hoa mà cậu thích nhất, được không?"
Lời khẩn cầu của Bố Luân Tư thuần túy mà đơn giản, không có bất luận mưu đồ gì. Có thể nói không có người hay dã thú nào có thể cự tuyệt được loại quan tâm xuất phát từ nội tâm như vậy cả. Độc giác thú nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc vàng mềm mại của hắn sau đó mới đánh hai tiếng thờ "Phì Phì" trong mũi nhưng cũng không đẩy đối phương ra.
Điều này làm cho thanh niên bán nhân mã cực kì cao hứng " A ha, Thụy Nhĩ, Thụy Nhĩ của tôi. Tôi thật sự rất vui nha!"
Kính nhờ....tôi thì không vui chút nào...
Lạc Tái thật sự muốn quay người rời đi.
Được rồi, cậu phải thừa nhận là việc này không trách được người khác. Trước cửa mục trường đều đã ghi rõ tên là Đào Lạc Tư [ Centaurus = bán nhân mã] vả lại mục trường nào sẽ xây chuồng theo kiểu Gothic cơ chứ? Việc này bình thường sao?! Không hề...Chỉ có mấy tên não rút mới cảm thấy bình thường thôi. (="= tự chửi)
Nhưng cùng lúc, Lạc bác sĩ lại nhớ ra nếu mình cứ rời đi như thế, thì tiền taxi qua lại coi như là ngâm nước nóng (mất không)! Việc này đối với một bác sĩ thú y trong cảnh khốn cùng mà nói là mất đi một số tiền chi tiêu không nhỏ!!
"Khụ khụ..."
Cậu ho khan hai tiếng nhắc nhở đối phương chú ý. Bố Luân Tư lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của cậu và Thrus. Hắn ngượng ngùng đứng thẳng dậy "A, bác sĩ, thật có lỗi, tôi lại quên mất ngài..."
Đúng vậy, chẳng những quên mà còn quên rất sạch sẽ, cậu sắp thành một cây cọc gỗ ở nơi này luôn rồi.
Lạc Tái cảm thấy mình bị con ngựa một sừng kia liếc mắt một cái. Chính xác hơn là hung hăng trừng mắt một cái. Thật sự là có loại cảm giác chặn đường bị ngựa đá, đương nhiên nếu là bị ngựa một sừng đá thì hẳn là phải cảm ơn thần ân rồi.
"Vị bằng hữu mà lúc nãy ngài nói chính là vị này sao?"
Thấy Lạc Tái đến gần, độc giác thú tựa hồ có chút địch ý và khẩn trương. Nếu không phải Bố Luân Tư vẫn không ngừng vuốt ve sau đầu trấn an nó thì hẳn là nó đã xong lên rồi. Mà Thrus ở phía sau cũng không như bình thường đợi ở chỗ xa xa mà đứng ngay bên cạnh Lạc Tái, chỉ cần độc giác thú dám lao lên, hắn tuyệt đối có thể đúng lúc ngăn cản tránh cho thân thể gầy như que củi kia của Lạc Tái bị đá bay ra ngoài. ="=
Lạc Tái đánh giá thân ngựa đã được dưỡng qua mùa thu nên chứa rất nhiều mỡ "Dựa theo tình huống bình thường mà nói, trạng thái của nó vô cùng tốt, cũng không tồn tại trạng thái không thể phát tình. Ngài xác định nó không muốn giao phối?" tầm mắt của cậu xẹt qua vị trí hạ thân của độc giác thú.
"Hí── hí hí iiiiiiiii ──"
Độc giác thú mãnh liệt kháng nghị ánh mắt cực vô lễ của cậu, nhưng đương nhiên bị mọi người ở đây không quan tâm.
Lạc Tái chú ý tới nửa cái sừng không trọn vẹn trên trán nó "Cũng có thể là bởi vì tự thân không trọn vẹn mà sinh ra tự ti cho nên cự tuyệt cùng ngựa cái giao phối...suy nghĩ của động vật kì thật so với nhân loại càng tinh tế, sừng của độc giác thú cũng như vòi của voi, mai của rùa, không có dấu hiệu đặc trưng này khiến cho nó đối với bản thân sinh ra tự ti. Nếu có thể bù đắp tiếc nuối này có lẽ sẽ cải thiện được tình hình"
Độc giác thú liền bày ra một bộ biểu tình bão nổi "Tinh tế cái đầu ngươi, mai rùa cái đầu ngươi á!" Phỏng chừng nếu không phải vì Bố Luân Tư vẫn còn ở đó, nó sẽ lập tức dùng nửa cái sừng kia đem Lạc Tái đâm bay đi xa, nhưng sự xao động của nó ở dưới mắt của Bố Luân Tư tựa hồ càng thêm minh xác cho chẩn đoán vừa rồi của Lạc Tái.
Bố Luân Tư vuốt ve nửa cái sừng kia "Bác sĩ nói đúng lắm, phải biết rằng sừng trên trán của độc giác thú có ma lực thần kì. Nhân loại vì muốn có được sừng của độc giác thú thậm chí còn nguyện ý bán đi linh hồn của chính mình"
Thanh niên anh tuấn trong mắt lộ ra ưu thương, nhớ tới một ít hồi ức xa xưa "Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở trong rừng cây, sừng của Thụy Nhĩ vừa xinh đẹp vừa uy vũ...Nhưng là..." đau xót và phẫn hận bao trùm lấy y "Sau khi chúng tôi tách ra, Thụy Nhĩ quay về rừng sâu...Có một vu nữ (nữ phù thủy) đáng sợ đã thiết hạ cạm bẫy tàn ác. Thụy Nhĩ thiện lương và đơn thuần như vậy căn bản không thể biết được cô gái nhìn qua tốt đẹp và thuần khiết kia lại có tâm hồn tham lam và dơ bẩn như vậy...Cậu ấy bị lừa, khi cậu ấy toàn tâm toàn ý tín nhiệm cô ta, cô ta lại tàn nhẫn chặt đứt sừng của cậu ấy. Nếu không phải Thụy Nhĩ cố hết sức đào thoát thì kết cục chờ đợi cậu ấy chỉ có thể là bị thợ săn sát hại. Chiếc sừng vô cùng quan trọng đối với độc giác thú, cư nhiên chỉ vì muốn dùng làm chén uống rượu cho bọn quý tộc mà nhẫn tâm sát hại độc giác thú!!"
Lạc Tái không nói gì thở dài. Việc săn bắt sừng của độc giác thú và dùng ngà voi làm vật chạm khắc trang trí, giết rùa lấy mai làm thuốc cũng giống nhau sao?
Độc giác thú tựa hồ cảm giác được Bố Luân Tư bi thương và phẫn nộ, nó tiến lên trước dùng sườn mặt chậm rãi đụng nhẹ tựa như nụ hôn nhẹ vuốt ve tâm tình y.
Độc giác thú thật sự là một sự tồn tại tốt đẹp gần như mộng ảo. Một đôi mắt màu xanh thẳm, lông mi dày và dài tựa như một cây quạt nhỏ, bộ lông tuyết trắng vô ngần. Khi nó nguyện ý cúi thấp chiếc cổ thon dài cùng ngươi thân cận thì nội tâm hắc ám đến mấy cũng tựa như bị quang minh thánh khiết tinh lọc trong nháy mắt.
Bố Luân Tư hoàn hồn, trên mặt lại khôi phục mỉm cười "May mắn là loài người độc ác chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi tới đáng thương. Bọn họ sẽ phải xuống địa ngục sám hối vì đã thương tổn những sinh vật xinh đẹp và thuần khiết "
Thrus đứng một bên đồng ý gật đầu, nhưng là làm một nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi đến đáng thương duy nhất ở đây, Lạc Tái cũng không cảm thấy muốn phun tào (phỉ nhổ).
"Sau đó tôi ở một hội chợ đấu giá mua lại được sừng của Thụy Nhĩ.."
Lạc Tái ánh mắt liền sáng ngời "Có lẽ chúng ta có thể gắn lại nó một lần nữa!"
"Có thể làm vậy sao?" Bố Luân Tư chấn động, hiển nhiên thật không ngờ sừng đã bị cắt đi rồi còn có thể hồi phục như cũ.
"Đương nhiên, sừng trâu cũng thường xuyên bị gãy bởi vì giác đấu, khi đó sẽ chọn dùng niêm hợp để gắn lại đoạn sừng gẫy vào vị trí cũ, khôi phục lại như lúc ban đầu"
"Vậy thì tốt quá!!" Bố Luân Tư vội vàng chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã tựa như một cơn gió chạy trở về. Không thể phủ nhận là bốn chân vẫn chạy nhanh hơn so với hai chân. Lúc quay về trên tay y còn mang theo một cái tráp vàng. Sau khi mở ra ở giữa lớp nhung tơ mềm mại lót trong tráp chính là một cái chén rượu từ sừng cổ điển, hình dạng xoắn còn, hơn nữa còn được khảm ruby và ngọc bích tinh xảo, độ tinh mỹ có thể nói là nhất lưu.
Nhưng đương nhiên chủ nhân của chiếc sừng – độc giác thú đối với loại trang trí ác tục này của nhân loại chỉ cười nhạt.
Dưới sự trợ giúp của Bố Luân Tư, Lạc Tái làm một tiểu phẫu cho độc giác thú. Suy xét phương pháp tu bổ và lấp đầy có lẽ không thích hợp với độc giác thú nên Lạc thầy thuốc lựa chọn dùng cách tự ngưng tụ nhờ phấn và nước để tiến hành niêm hợp hai đoạn sừng. Bởi vì có sự phối hợp của độc giác thú mà tiểu phẫu tiến hành vô cùng thuận lợi.
Thế là độc giác thú nhanh chóng có được một cái sừng xo với lúc trước càng thêm hoa lệ. Bố Luân Tư cao hứng không ngừng vây quanh nó đá chân (thỉnh nhớ tới mấy con ngựa =)))))) "Oa! Thật tốt quá, thật tốt quá! Thầy thuốc, y thuật của ngài thật cao minh!!"
Lạc Tái một bên thu dọn này nọ một bên đem lọ keo 502 nhét vào dưới thùng, khụ, được rồi, này là nể mặt độc giác thú thôi (lynz: lang băm? =))))))
Đã đem sừng của nó khôi phục lại như cũ rồi vậy tiếp theo hẳn là nó đã có thể tràn ngập tự tin tiến hành giao phối rồi......đúng không?! A?!! (⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙)
Cậu vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy độc giác thú hiển nhiên đã khôi phục tốt sừng cảu mình liền sải bước đi đến bên cạnh tiểu gia khỏa bán nhân mã! Giữa hai chân có một căn cứng rắn đang thẳng hướng ra phía ngoài. Sinh thực khí (JJ) hoàn toàn (rời khỏi túi – muốn hiểu rõ thỉnh nghiên cứu thêm về JJ của động vật) duỗi thẳng ra ngoài, nhan sắc tỏa sáng, tráng kiện bằng một cánh tay đủ để cho mọi nhân loại quỳ gối dập đầu!!
Tuy rằng việc này đã hoàn toàn chứng thực những suy luận lúc trước là chính xác, nhưng Lạc thầy thuốc lại nhịn không được ở trong lòng nổi bão. Dựa vào, ngoạn ý (đồ chơi:">) kia của ngươi cũng quá không phù hợp với mỹ cảm của một sinh vật mộng ảo đi?! (lynz: thực tế phũ phàng, cưng không cần ghen tị =))))))
Bố Luân Tư thật không nghĩ tới bản thân sẽ bị ngăn chặn, nhưng y lại luyến tiếc đá hậu để đem độc giác thú đá văng ra, cũng chỉ có thể một bên giãy giụa vặn vẹo mông ngựa, một bên kinh hô: "A!! Thụy Nghĩ, cậu đang làm cái gì vậy? Đừng...đừng như vậy..."
Nhưng độc giác thú đang trong trạng thái phát tình hoàn toàn không nhìn đến sự phản kháng của đối phương. Trên thực tế không đồng nhất với bề ngoài xinh đẹp kia, độc giác thú kỳ thật là một loài quái vật hung mãnh. Nó thậm chí có thể sử dụng sừng và chân cùng long tranh đấu. Do đó kỳ thật nó sở hữu lực lượng cường đại mà một bán nhân mã như Bố Luân Tư tuyệt đối không thể chống cự được.
"Không được...Thụy Nhĩ, cậu bình tĩnh một chút! Đừng như vậy ──"
Dựa vào! Chú ý tới ảnh hưởng có được không hả!!
Nơi này là chuồng nhá! Giữa một đám đồng loại cũng không sợ bị vây xem sao?! Đối giống đực mạnh mẽ "muốn" là hành vi cường bạo đúng không?! Đừng tưởng rằng bộ dạng của ngươi có vẻ mộng ảo là có thể thoải mái phạm tội cưỡng gian nhá!!
Tuy rằng nội tâm đã muốn lặp đi lặp lại việc lật bàn, nhưng làm một vị bác sĩ thú y, cậu đương nhiên cũng không ít lần nhìn thấy động vật bỗng nhiên phát tình và chơi dã chiến rồi cho nên Lạc thầy thuốc vẫn vô cùng bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, ánh sáng phản xạ thấu kính che đi ánh mắt của cậu.
Cậu cũng không phải không muốn giải cứu Bố Luân Tư đáng thương, nhưng cậu vô cùng rõ ràng da của mình tuyệt đối không dày như da voi nên cũng không có ý tứ làm cho độc giác thú vừa khôi phục sừng thử xem sừng có đủ rắn chắc hay không. Mà dù sao vị bán nhân mã này đã có thể xây một cái chuồng hoa lệ kiểu Gothic như thế này thì hẳn là cũng luyến mộ độc giác thú này thật lâu rồi đi?
"Xem ra hoàn toàn không cần sử dụng đạo cụ rồi"
Tình huống của tiểu mông rắn chắc của mĩ thanh niên đang bị chà đạp phía dưới độc giác thú như thế nào thì không ai biết được, nhưng Bố Luân Tư vẫn cố giãy dụa nói với Lạc Tái "Thầy thuốc...A...thực xin lỗi...nếu ngài nguyện ý...Ưm... tôi sẽ nhanh chóng đem chi phiếu....đã kí gửi cho ngài...A...Thụy Nhĩ, trời ạ, cậu sao vậy...A...."
Chi phiếu?!
Lạc Tái ánh mắt sáng ngời. À há! Xem ra vị bán nhân mã này cũng hiểu chuyện ha!
Thế là Lạc thầy thuốc cao hứng cáo biệt Bố Luân Tư "Vậy tạm biệt"
Mà vị bán nhân mã vô cùng lễ phép nào đó hiện tại hiển nhiên đã không đủ rảnh rỗi để chào tạm biệt lại.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lạc Tái quả nhiên nhận được một tờ chi phiếu.
Nhưng khi hắn nhìn thấy số tiền ghi trên chi phiếu chỉ đủ chi trả tiền ô tô đi lại liền thật muốn đem tờ chi phiếu kia xé nát a xé nát a! Phí khám bệnh! Phí khám bệnh ở chỗ nào hả?!! Vương tử đầu trâu đáng chết kia, ngươi rốt cuộc đã tuyên truyền quái gì về phòng khám này vậy hả? Phòng khám xem bệnh không thu tiền, thu lễ không thu bạch kim?!
Kèm theo chi phiếu được gửi tới còn có một quyển sách.
Tuy rằng đọc sách là tốt nhưng thứ này đọc có thể no không hả?!
Lạc Tái trừng mắt nhìn những dòng chữ trên tấm bìa da dê phai màu, nghiêm mặt không nói gì. Chúng hoàn toàn không nằm ở trong phạm vi nhận thức của cậu. Đúng lúc này Or nâng trong tay đồ ăn buổi chiều nghiêng đầu nhìn qua một cái, có điểm kinh ngạc nói "Chiron viết sao? Xem ra Bố Luân Tư ở trong tộc bán nhân mã địa vị cũng không phải bình thường đâu!"
Đúng vậy, bình thường mà có thể tùy tiện sở hữu một mục trường lớn như vậy rồi lại xây một cái chuồng bự kiểu Gothic sao!?
"Đây là sách dạy dưỡng mã sao?"
"Không phải. Đây là sách dạy dưỡng thành anh hùng"
"......"
Vì chứng thật lời nói của mình, Or mở ra trang đầu tiên chỉ vào vài cái tên ở chỗ trống trang sách. Tuy chữ không dễ nhìn nhưng mấy chữ này lại khác hẳn những chữ khác. Thậm chí có cái còn mỗi chữ to bằng cả ngón tay, tấm da dê cơ hồ bị chọc nát "Xem nơi này, Theseus, Achilles, Jason, Heracles" (tên các anh hùng trong truyền thuyết của Hy Lạp cổ)
...Đây là tờ đăng ký mượn sách sao?!
Or đem thức uống cho buổi trà chiều đặt lên bàn, vừa cười meo meo vừa nói "Bác sĩ chỉ cần đem những tri thức trong đó học được liền có thể trở thành anh hùng nha!"
Sau đó không có việc gì đi lừa lông dê vàng của người ta? Cùng một tiểu đội không bình thường đi vào mê cung? Hay là rời nhà bỏ đi còn tụ tập với một đám thiếu niên bất lương đầu óc ngu xi tứ chi phát triển đến nhà quái vật đập phá?! Hoặc là chơi trò mạo hiểm nhưng bởi vì Thiết Bố Sam luyện không đến nơi đến chốn nên tùy tiện bị chọt một phát liền "tử ẹo"?!
Ta cóc thèm!!
Cậu chẳng thà làm một tiểu thị dân, ở nhà thành thật sống, hưởng thụ trà chiều!!
Tham khảo tư liệu ghi chú:
Khách Nhung [chiron]: Một vị đạo sư của bán nhân mã, hiền lành mà có trí tuệ, bản lĩnh phi thường cao. Từng dạy nhiều vị anh hùng Hy Lạp. Học trò của ông được gọi là "Da lực ôn anh hùng" (không google tiếng Việt được =))))) sau đó hi sinh thay cho Prometheus nên được Zeus đưa lên trời, trở thành chòm sao nhân mã.
Lynz: thành thật là ta không tưởng tượng được hai từ hiền lành và bản lĩnh với lão nhân mã háo sắc trong phim Heracles của Disney ="=
Shoorin Yumi: khụ, thầy là thần tượng của ta đóa nhá * chỉ chỉ * nhìn sự oai phong của thầy đê~~ * ngẩng mặt tự hào *
Chiron:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook