Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1
Chương 12: Miêu quốc vương (3)

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

" Con mẹ nó, đứa chết tiệt nào dám ở địa bàn của tao lưu lại mùi hả?!"

Đại khái là trước khi rời đi chó Scotland kia đã " gửi lại " một bãi nước tiểu. Tuy rằng Lạc Tái đã cố lau khô nhưng đối với cái mũi vô cùng thính của cẩu thì nó vẫn vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn mang theo ý tứ khiêu khích lộ liễu như vậy. Thanh niên từ phòng bếp đi vào liền hung hăng đem khay đựng bữa tối nện thật mạnh lên bàn cơm, sau đó trong nháy mặt tựa như ăn phải thuốc nổ mà đùng đùng nổi bão.

Còn không kịp giải thích con chó kia là vì bị Or dọa sợ tới tè ra quần thì thanh niên đã tựa như một cơn gió lao ra khỏi nhà mà ngay cả cơm cũng không thèm ăn. Chắc là... đi tìm hung thủ (nạn nhân) đi?

Lạc bác sĩ bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ vô cùng cổ quái ở trong đầu: Chắc không phải là hắn muốn đánh dấu chủ quyền lên khu vực lân cận phòng khám này đó chứ?! Một thanh niên cao lớn anh tuấn như thế, lại ở mỗi góc đường kéo xuống khóa quần..... 囧

Rùng mình một cái, Lạc Tái quyết định tận lực đem toàn bộ lực chú ý phóng tới bữa cơm tối.

Or làm bữa tối vô cùng phong phú, gồm có khoai tây rán, cá sốt cà chua, thịt bò nướng tưới cốt chanh, hương vị thanh đạm lại rất hợp khẩu vị của Lạc Tái. Còn có đuôi cá, khoai tây, cà chua, bắp cải băm nhỏ nấu thành một bát canh màu sắc hài hòa xinh đẹp, ngoài ra còn có cơm ngon, nấm và củ cải đường thì nấu súp, nhìn qua đã vô cùng ngon miệng.

Thật không rõ...

Vì sao hai cái đầu cùng mọc ra từ một thân thể lại có thể khác nhau như vậy?

Múc một thìa canh, còn chưa kịp uống được một ngụm thì từ cửa lớn đã truyền tới tiếng gõ cửa. Lạc Tái cảm thấy có chút kì quái, hiện tại đã không phải thời gian mở cửa rồi, theo lý sẽ không có ai tới đây giờ này, nhưng cũng có thể là bệnh nặng bộc phát đột ngột không chừng. Nghĩ như vậy cậu liền lập tức buông thìa xuống đi ra mở cửa.

Nhưng ngoài cửa lại chẳng có ai.

Lạc Tái càng thêm kì quái nhưng bỗng nhiên lại nghe được tiếng mèo kêu.

Cậu thuận theo âm thanh nhìn qua lại kinh ngạc phát hiện một con mèo cường tráng uy vũ có vằn như hổ đang ngồi ở trên bờ tường trong sân. Nó ngồi ở nơi đó tựa như một gã vệ binh trung thành, đôi đồng tử màu vàng trong bóng đêm càng thêm sáng ngời lợi hại.

Cảm thấy tầm mắt của đối phương hiển nhiên dừng ở trên người mình, Lạc Tái đột nhiên có loại cảm giác nó đang đánh giá cậu. 

Con mèo kia bỗng nhiên mở miệng phát ra một tiếng kêu dài "Mieo ~ eo ~". Thanh âm ở trong ngõ nhỏ yên tĩnh có vẻ vang vọng rõ ràng, cứ như tiếng kèn của vệ binh.

Những con mèo khác không ngừng từ các góc sáng sủa xuất hiện, tốc độ rất nhanh. Ở ngoài sân, bờ tường bên cạnh, trên nóc nhà lần lượt đứng đầy các loại mèo!!

Mèo thật sự là rất dễ thương, nhưng nếu ở trong màn đêm đen kịt, bị hàng trăm đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thì ai cũng sẽ cảm thấy bản thân tựa như biến thành một con chuột, dù cố trốn ở trong động cũng không thể trốn thoát.

" Tránh đường. "

Bên chân lại truyền tới tiếng người nói, Lạc Tái vội vàng cúi đầu. Dưới ánh sáng mơ hồ của chiếc đèn trước cửa nhà, con mèo Anh Quốc lông ngắn vừa mới ngồi ở trong lòng chủ nhân rời đi nửa giờ trước, lúc này lại đang ngồi ngẩng đầu nhìn cậu. Bởi vì bộ lông của nó quá đen nên vẫn như luôn ẩn thân trong bóng đêm. Khi nó xuất hiện dưới ánh sáng, bộ lông mềm mại đen bóng lóe ra ánh ngọc mê người khiến nó vừa thần bí lại vừa tao nhã.

Nó, nó nói chuyện?!

Cayce khinh bỉ liếc nhìn Lạc Tái đang bị dọa tới sửng sốt, sau đó mới hoạt động thân hình to lớn của nó, nhẹ nhàng lại tao nhã lướt qua chân cậu, đi vào trong phòng. Cái loại tư thái cao cao tại thượng đó tựa như một vị quốc vương tôn quý đang ngự giá quang lâm căn nhà đơn sơ của thần dân.

Lạc Tái nhìn Cayce không hề khách khí nhảy lên ghế sô pha, lựa chọn một cái đệm thoải mái nhất ngồi xuống, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu mở mồm thoải mái lưu loát nói ra giọng Anh tiêu chuẩn " Đầu tiên ta phải làm sáng tỏ một chút. Tên của ta là "Cait Sith" chứ không phải "Cayce" ngu xuẩn gì đó "

"...."

"Ta là quốc vương của England, Ireland và cả Scotland" 

Gạt người a! Vậy cái vị nữ vương bệ hạ ở trong cung điện Buckingham kia là thế quái nào hả?!1

Ngồi ở trên nhuyễn đệm, con mèo béo ú tựa như quốc vương đang ngồi ở trên ngai vàng. Mèo Anh quốc lông ngắn có hình thể vốn hơi tròn, tứ chi thô to lông lại ngắn, hiện tại nó ngồi xuống như thế liền trở thành bánh tét mèo.

Nó ngửi ngửi không khí một chút, đối với hương vị trong phòng tỏ vẻ vô cùng khinh thường " Thật sự là không có khiếu thẩm mỹ mà, cư nhiên nuôi dưỡng một con song đầu khuyển Địa Ngục, tựa như hỗn hợp của đứa ngốc và ác ôn với nhau" (lynz: đoán thử xem ai là đứa ngốc và ai là ác ôn nào =)))))))))))1

Lạc Tái cảm thấy thần kinh của mình trong một thời gian ngắn đã được rèn luyện vô cùng tốt. Nếu như là lúc trước, nghe được một con mèo nói chuyện thì cậu tuyệt đối sẽ thét chói tai sao đó sẽ chạy trối chết, mà hiện tại cậu lại có thể vô cùng bình tĩnh đổ một khay sữa mới đặt trước mặt nó, sau đó cũng vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, lại tiếp tục vô cùng bình tĩnh nói với nó: " Bệ hạ, mời từ từ thưởng thức"

Cait Sith nhấm nháp một chút sữa ngon trước mặt, vẫn không mất đi vẻ tao nhã mà nhanh chóng liếm sạch sẽ bát sữa. Xem ra làm sủng vật của một thiếu niên có hoàn cảnh khó khăn, có vẻ đã lâu rồi nó chưa được uống một bát sữa ngon như vậy.

"Xin hỏi bệ hạ tới tìm tôi có việc gì sao?" 

"Khụ khụ" Cait Sith thanh thanh cuống họng, đối với biểu hiện của Lạc Tái rất vừa lòng " Làm một thành viên trong đám nhân loại ngu xuẩn, coi như anh có vẻ là người thông minh nhất trong đó"

"Đa tạ bệ hạ tán thưởng."

"Tốt lắm. Làm một vị quốc vương có tuệ nhãn, ta chính thức phong anh làm tín sứ – người chuyên nhắn truyền ý chỉ của quốc vương"

"...Khoan đã, làm một nhân loại ngu xuẩn, tôi cũng không hiểu được ý của bệ hạ đây là muốn nói cái gì vậy"

Cait Sith xê dịch cái mông to đầy thịt của nó, hơi chút thay đổi tư thế, liếm liếm móng vuốt " Anh phải hiểu rằng, là một vị quốc vương có một vùng lãnh thổ rộng lớn, ta phải chịu trách nhiệm với thần dân của mình. Chuyện cần phải xử lý mỗi ngày nhiều lắm, bởi vậy không thể không sống nhờ trong nhà nhân loại " 

Lạc Tái nhịn không được liếc mắt nhìn một thân thịt béo phúng phính kia, đây hẳn là bởi vì mỗi ngày đều có Jerry cẩn thận hầu hạ, làm cho ngươi lười không muốn hoạt động nên vẫn luôn ở trong nhà, ngay cả ra tới cửa cũng không muốn đi chứ gì? Là loài mèo lông ngắn cường tráng được người La Mã mang vào Anh quốc để phụ trách việc bắt chuột, bản năng săn bắt của ngài đã bị hoàn toàn chôn vùi trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng rồi sao?!

" Mà nhân loại bình thường không thể chấp nhận được việc trí tuệ của mèo cao hơn bọn họ, cho nên nhiều lúc, nhân loại nông cạn thường coi ta như quái vật "

Ngươi như vậy không tính là quái vật thì cái khỉ gì mới tính? Mèo đi hia sao?!

" Người nhát gan giống như Jerry, thì hiển nhiên trái tim của y lại càng không thể trải qua một việc kích thích như vậy được "

Vậy chẳng lẽ trái tim của tôi thì khá hơn sao? Tôi cũng không thừa nhận nổi loại kích thích đột nhiên bị một đám mèo vây quanh, sau đó còn cùng với một con mèo mặt đối mặt nói chuyện phiếm được không hả!

" Cho nên ta cần một tín sứ tài cán vì ta truyền lại ý chỉ, đem ý nghĩ của ta đầy đủ truyền đạt cho Jerry để cho y hầu hạ ta tốt hơn. Trên thực tế, tựa như tình huống lúc này vậy, màu sắc của cái khay y mua về thật sự quá mức khó coi, làm cho ta mất hết cả khẩu vị ăn uống.

Đây là khen ngợi y thuật của mình cao minh sao?! Thật sự là cảm ơn!! 

Cait Sith nhìn mặt bàn một chút, sau đó nâng lên tập hồ sơ bệnh án vẫn đóng đẩy về phái Lạc Tái vẫn luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nâng cằm lên ý bảo cậu chuẩn bị ghi cho đầy đủ lời của nó.

" Đầu tiên, nói cho Jerry không cần mua cái loại bóng màu sắc rực rỡ ngu ngốc đến cực điểm và món đồ chơi chuột cao su. Đây là một sự xỉ nhục đối với một vị quốc vương cao nhã và cơ trí như ta đây!"

Nhìn cái mặt mèo ú mập mạp kia thực sự không có một chút thuyết phục nào a bệ hạ...

Lạc Tái nhịn không được lấy ra cái gậy dành cho mèo trong ngăn chuyên đựng mấy món đồ chơi cho sủng vật. Thân gậy là cao su co giãn, phần lông vũ ở đầu trái phải chớp lên, thế là Cait Sith vẻ mặt nghiêm túc vẫn tiếp tục biểu đạt ý nguyện của mình, nhưng lại không tự giác được nâng móng vuốt lên ý đồ chụp lấy mớ lông vũ kia. 1

" Sau đó nói với y không cần thường xuyên tắm rửa cho ta. Mặc dù đối với một vị quốc vương mà nói, bảo trì vệ sinh thân thể là rất quan trọng, nhưng một tuần hai lần thì cũng không tránh khỏi có hơi nhiều một chút, một tháng hai ba lần là được rồi. Đúng rồi, nói cho y ta thích mùi sữa tắm Mộng Ảo Chỉ Lan, cái mùi vị sữa tắm trước kia thực tầm thường, hơn nữa đối với làn da mẫn cảm của ta cũng không được tốt lắm..."

Bla bla một đống lớn, tay của Lạc Tái chậm rãi ghi chép cũng kín được một tờ giấy.

" Ừm, tạm thời như thế đi. Chờ ta nhớ cái gì khác sẽ nói với cậu sau!"

Lạc Tái thực không có gì để nói nhìn chỗ giấy tràn đầy chữ. Bên trong ghi đa số những thứ rất tùy hứng cũng không có ích cho thân thể của mèo tỉ như loại yêu cầu khiến người ta vô lực đáp ứng như lúc lấy ráy tai thì phải bật nhạc bài " Khúc ngẫu hứng ".

" Bệ hạ, tuy rằng ngài có ý che giấu tung tích. Nhưng làm một sủng vật, ngài không biết rằng chỗ yêu cầu này có điểm rất cao sao?" 

"Sủng vật? Nhân loại, có một số việc ngươi phải hiểu cho rõ ràng" Lạc bác sĩ thề, cậu có thể từ cặp mắt như ngọc lục bảo kia nhìn thấy ý tứ rõ ràng " nhân loại thực ngu xuẩn", "Ta không phải là sủng vật của Jerry, Jerry mới là sủng vật của ta "

Cái loại thái độ cao cao tại thượng tựa như được hầu hạ nó chính là một loại quang vinh. Chải lông và dọn phân cho nó là phúc phần của ngươi, được nó ban cho một ánh mắt tuyệt đối là một đặc ân. Nếu nó nguyện ý đứng lên ngồi vào trên đùi của ngươi, nga, chúc mừng ngươi, kia chính là vô thượng ân sủng!!1

Mèo so với chó càng khó hầu hạ và thân cận, nhưng lại vẫn như cũ có rất nhiều người đổ xô đi dưỡng chúng. Lạc Tái thực khẳng định, con mèo quốc vương màu đen trước mắt này tuyệt đối là tập trung sở hữu toàn bộ đặc tính ngạo kiều của loài mèo. Nhưng khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi ước gì có thể nhéo cái mặt mập mạp của nó một trận đồng thời không có cách nào khác vẫn phải tiếp tục tỉ mỉ hầu hạ nó. Vì một lần cao hứng thân cận của nó mà kinh hỉ không thôi. (lynz: vẫn là nuôi chó hợp với mình hơn) 

Shit, quá gạt người đi...

Nghĩ lại thì, Orthrus nhà cậu thật sự là dễ nuôi. (nhà cậu:>) 

Nhớ tới tiểu thiếu niên gầy teo kia vòng quanh một con mèo béo cao quý, Lạc Tái nhịn không được đề nghị " Bệ hạ vì sao không lựa chọn một "sủng vật" khác tốt hơn? Jerry đại khái không thể làm được những việc mà ngài yêu cầu đâu"

"Khụ khụ..." miêu quốc vương thế này mới chú ý tới vừa rồi mình quả thật có điểm quá đắc ý vênh váo, tập giấy kia thật sự quá khoa trương " Ta cũng không muốn bị bắt mặc cái nơ bằng lụa màu hồng phấn và đội mũ quả dưa sau đó bị đưa đi những nơi kì quái rêu rao. Xét theo mọi mặt, Jerry hoàn toàn không phù hợp nhưng ít ra có một điểm, ở lần đầu tiên y nhìn thấy ta cũng không giống như những người khác lộ ra biểu tình chán ghét mà là ôn nhu và kiên nhẫn tựa như đối đãi với những con mèo lưu lạc khác mà y đã từng nuôi nấng. Quan trọng nhất là, y cho ta cái tên "Cait Sith"

"Cait Sith..." ánh mắt ngọc bích lộ ra cái nhìn xa xăm " Đã gần nửa thế kỉ qua, không còn ai kêu ta như vậy nữa"

"....."

Quốc vương bệ hạ, xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi? Vượt qua cực hạn của loài mèo rồi đi?!

Cait Sith ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bộ lông bóng loáng như tơ lụa nhoáng một cái, thân thể đã nhảy xuống sàn " Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi. Nếu tiểu sủng vật Jerry của ta đi làm về mà không nhìn thấy quốc vương của y nhất định sẽ lo lắng. Ta cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đầy tàn nhan kia bởi vì khóc mà càng trở nên khó coi"

Lạc Tái thấy thế liền cung kính mở cửa lớn tiễn miêu quốc vương cao ngạo ra ngoài: " Bệ hạ, thỉnh đi thong thả" 

Đàn mèo bên ngoài không biết lúc nào đã tản đi hết, chỉ có con mèo vằn hổ xuất hiện ngay từ đầu là vẫn ngồi yên như cũ. Cait Sith đứng ở bậc thang nói " Hắn là vệ binh bên người của ta Kemissi. Sau này nếu có gì cần ta sẽ trực tiếp phái nó tới đây tìm anh"

Mèo vằn hổ nhảy xuống khỏi bờ tường, động tác nhẹ nhàng mạnh mẽ, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng thẳng ở trong sân. Chờ Cait Sith đi qua mới theo đuôi hộ tống nó, trong cũng có vài phần giống kỵ sĩ bàn tròn.

Màn đêm buông xuống trong ngõ nhỏ vô cùng yên tĩnh. Cait Sith đi ra sân bỗng nhiên dừng một chút quay đầu nói "Đúng rồi, vì báo đáp anh đã nhiệt tâm giúp đỡ, ta đã khiến cho xung quanh nơi này không còn bóng dáng của con chuột nào" 

Hai con mèo ngênh ngang rời đi, ớ dưới nền đá của ngõ nhỏ kéo ra hai cái bóng thật dài.

Quốc vương bệ hạ...

Ngài thật sự là quá khẳng khái...

Lynz: còn phần ghi chú về mèo Cai Sith *cười* google search nha các cưng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương