Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần
-
Chương 14: Tấn quốc
Vừa mở mắt ra đã nằm trong lòng ngực rắn chắc ta đưa mắt nhìn Quân Nhuẫn đang ôm chặt lấy ta, nhưng không phải mình chàng mà eo ta lại đuợc ôm bởi một bàn tay khác, ta nghiêng đầu liếc nhìn ra là Tấn Triệu.
Ta có chút choáng, mắt mở to, nhớ về chuyện tối đêm qua.
"A....Thẩm Sư đừng mà.."
Môi chạm vào tấm lưng trần của ta tay chàng không ngừng nắn bóp nơi bồng đảo phía truớc, hạ thân thì bị Tấn Triệu tiến vào, ta rùn mình khẽ rên, bầu không khí tràn đầy tư vị ái dục.
"Cách Nhi!, nàng thật đẹp"
"A...Ưm.."
Dứt câu môi Quân Nhuẫn đã áp xuống điên cuồng ngậm nhấm cánh môi ta.
Sau tiếng rên đầy thỏa mãn, Tấn Triệu vội rút ra cho Thẩm Sư tiến vào, cảnh trước mắt cũng làm cho người hay ngượng như Thúc Lang cũng miệng đắng lưỡi khô, chàng cũng tiến đến hôn lấy cánh vai trần của ta, nụ hôn cuồng nhiệt mà ta chưa bao giờ thấy ở chàng.
Kết thúc hồi tưởng mặt ta nóng rang đã nhiễm ửng đỏ, thiệt quá sức tưởng tượng hôm qua ta và các chàng lại thế.
"Cách Nhi! Tỉnh rồi à!"(giọng Quân Nhuẫn)
Môi khẽ đặc lên trán ta một nụ hôn tay chàng năng mặt rồi áp sát mặt ta, miệng thì cheo nụ cười tà mị, tay phía dưới eo cũng tăng lực đạo, giọng khàn khàn của Tấn Triệu cũng vang lên.
"Nương tử! Sao mặt nàng lại đỏ thế kia"(đầy ý cười)
"Nương tử! Hay nàng ở lại thêm một khoản thời gian, đợi ta xử lý xong công việc sẽ đi cùng nàng"
Ngồi dậy Thẩm Sư cũng nhẻn miệng cười khi đưa mắt nhìn ta, giọng chàng đầy lười biến.
Lại muốn kéo dài thời gian, ta lắc đầu quả quyết.
"Không..ta muốn về nhà, ta thật rất nhớ phụ thân.."
"Ngươi đừng mà ngăn Cách Nhi nữa, nếu không vì hai ngươi, giờ bọn ta đã ở Tấn quốc rồi.."(Tấn Triệu)
"Vậy nếu là ngươi, chắc sẽ cho nàng đi nhanh hơn đúng không!?"
Nhếch môi cười tay Tấn Triệu cũng không nhàn rõi mà xoe xoe lấy loạn tóc ta.
"Ít ra bổn vương ta sẽ không cố dây dưa như thế, ta luôn tôn trọng quyết định của Cách Nhi!"
"Ồ vậy sao? Bổn công tử ta còn nhớ lúc trước ai kia dù Cách Nhi có kháng cự cũng quyết muốn đưa nàng về Tấn Quốc.."
Trán ta đã rịnh mồ hôi, mấy tướng công này của ta đúng miệng lưỡi, nhất là Thẩm Sư chàng là một thương gia nên muốn thắng được cái đầu đó đúng là tìm khó à.
Ta muốn đứng lên nhưng chân cứ run rồi ngã nhào xuống thật xấu hổ đến mức không biết vứt cái mặt vào đâu, cũng may Quân Nhuẫn đã đỡ ta lại.
"Cách Nhi nàng không sao chứ!"
"Để ta"
Dứt câu Thúc Lang đã đến bóp lấy chân dùm ta nhìn vẻ mặt tận tâm của chàng, lòng ta như muốn nhũng ra.
"Vì không tiết chế..nên nàng mới như thế, sẽ không sao đâu"(giọng hơi mất tự nhiên)
Họ đưa mắt nhìn nhau rồi khụ khụ vài tiếng.
"Cách Nhi! Xin lỗi để ta xoa bóp giúp nàng"(Thẩm Sư miệng vừa nói thì tay đã hành động).
"Chỗ nào còn không khỏe nói với ta, ta sẽ giúp nàng xoa"(Tấn Triệu cũng nhanh nhẫu bóp bóp nhẹ lấy tay ta).
Nhìn những cử chỉ quan tâm của họ, tâm ta ấm đến không thể tưởng, thật ra ta luôn ái náy vì sự tham lam của bản thân mình, cho nên ta quyết dùng tất cả chân tình của bản thân để yêu lấy họ, không tiếc cho họ tất cả cũng như họ đối với ta.
=======================
Nữa tháng sau tại Tấn quốc.
Vừa vén màng xe đã có một đám hạ nhân đợi sẵn bên ngoài, Tấn Triệu đưa tay dìu ta xuống dĩ nhiên hành động đó cũng lọt vào mắt hạ nhân, ta không thể nói lên biểu hiện của bọn họ lúc đó, chợt tất cả đồng thanh cúi đầu.
"Vương gia, vương phi! vạn an "
Tấn Triệu không màng tới mà một tay dắt ta vào trong, bên cạnh là Thúc Lang cùng Màn Thầu, Thiên Ý, Dạ Ý theo sao.
Một người tên Viêm Giản là trưởng quản nơi đây, hắn chừng ba mươi lăm là cùng, cung kính mời ta theo hắn về phòng nghĩ ngơi, đúng là chủ nào tớ nấy vẻ mặt uy nghiêm của hắn làm người khác thật khó gần.
"Vương phi! Người có cần gì cứ việc gọi hạ nhân.."
Ta khẽ gật đầu rồi bước vào trong, đây là phòng của Tấn Triệu thì phải, bên trong đã có bốn nha hoàn cung kính đợi ta, ta phớt tay cho họ lui đi, rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng rộng lớn này, Tấn Triệu vốn cứng nhắc lạnh lùng nên phòng ngủ của chàng cũng đơn giản thấy rõ.
"Vương phi! Nơi đây với phủ Thất vương gia chẳng khác là mấy à!"
Thấy vẻ mặt tươi rối của Màn Thầu ta cũng vui lây.
"Ừ., vì cả hai đều là vương gia mà"
"Vương phi! trà của người"
Nhận lấy chung trà ta uống cạn rồi mặc Màn Thầu lăng xăng chạy tới chạy lui, ta ngã lưng nằm trên chiếc giường lớn rộng có vẻ thoải mái kia, sau một hồi lăn lộn ta cũng thiếp đi vì chặn đường mệt mỏi vừa qua.
Thư phòng.
"Nhị hoàng huynh sao?"
"Dạ vương gia! Theo tình báo thì đội quân đang ở phía tây Khải Thành"
Mắt nheo lại không rõ cảm xúc, nữa canh giờ sau Tấn Triệu chỉ buông lạnh một câu.
"Tiếp tục theo dõi"
"Dạ! Vương gia"
"Viêm Giản"
"Dạ Vương gia!"(đã chờ ở ngoài sẵn)
"Chuẩn bị thức ăn cho Vương phi theo lời dặn của ta chưa?"
"Dạ..rồi Vương gia"
Tấn Triệu nhẹ gật đầu rồi phớt tay.
"Ừm..lui đi"
Ánh mắt của trưởng quản có chút dao động khi đóng cửa lại, hắn hơi ngẩn ra một tý, hắn đã theo Tứ vương gia nhiều năm nhưng với tính cách của người hắn rõ nhất, với người giang sang người chẳng màng, nữ nhân càng không đáng nhắc tới, vậy mà một tháng trước hắn nhận được tin người đã thành thân tại Ly quốc mà còn kinh ngạc hơn là nữ nhân đó ngoài vương gia ra còn tới ba phu quân nữa, hắn thật là bị sốc khi nghe được tin đó, giờ hắn được gặp vị vương phi trong truyền thuyết đó, quả là danh bất hư truyền, vương gia có vẻ sủng vương phi đến tận trời, vì sợ vương phi ăn uống không quen nên đã đổi cả người nấu ăn đặc biệt nấu cho người ăn.
Ta có chút choáng, mắt mở to, nhớ về chuyện tối đêm qua.
"A....Thẩm Sư đừng mà.."
Môi chạm vào tấm lưng trần của ta tay chàng không ngừng nắn bóp nơi bồng đảo phía truớc, hạ thân thì bị Tấn Triệu tiến vào, ta rùn mình khẽ rên, bầu không khí tràn đầy tư vị ái dục.
"Cách Nhi!, nàng thật đẹp"
"A...Ưm.."
Dứt câu môi Quân Nhuẫn đã áp xuống điên cuồng ngậm nhấm cánh môi ta.
Sau tiếng rên đầy thỏa mãn, Tấn Triệu vội rút ra cho Thẩm Sư tiến vào, cảnh trước mắt cũng làm cho người hay ngượng như Thúc Lang cũng miệng đắng lưỡi khô, chàng cũng tiến đến hôn lấy cánh vai trần của ta, nụ hôn cuồng nhiệt mà ta chưa bao giờ thấy ở chàng.
Kết thúc hồi tưởng mặt ta nóng rang đã nhiễm ửng đỏ, thiệt quá sức tưởng tượng hôm qua ta và các chàng lại thế.
"Cách Nhi! Tỉnh rồi à!"(giọng Quân Nhuẫn)
Môi khẽ đặc lên trán ta một nụ hôn tay chàng năng mặt rồi áp sát mặt ta, miệng thì cheo nụ cười tà mị, tay phía dưới eo cũng tăng lực đạo, giọng khàn khàn của Tấn Triệu cũng vang lên.
"Nương tử! Sao mặt nàng lại đỏ thế kia"(đầy ý cười)
"Nương tử! Hay nàng ở lại thêm một khoản thời gian, đợi ta xử lý xong công việc sẽ đi cùng nàng"
Ngồi dậy Thẩm Sư cũng nhẻn miệng cười khi đưa mắt nhìn ta, giọng chàng đầy lười biến.
Lại muốn kéo dài thời gian, ta lắc đầu quả quyết.
"Không..ta muốn về nhà, ta thật rất nhớ phụ thân.."
"Ngươi đừng mà ngăn Cách Nhi nữa, nếu không vì hai ngươi, giờ bọn ta đã ở Tấn quốc rồi.."(Tấn Triệu)
"Vậy nếu là ngươi, chắc sẽ cho nàng đi nhanh hơn đúng không!?"
Nhếch môi cười tay Tấn Triệu cũng không nhàn rõi mà xoe xoe lấy loạn tóc ta.
"Ít ra bổn vương ta sẽ không cố dây dưa như thế, ta luôn tôn trọng quyết định của Cách Nhi!"
"Ồ vậy sao? Bổn công tử ta còn nhớ lúc trước ai kia dù Cách Nhi có kháng cự cũng quyết muốn đưa nàng về Tấn Quốc.."
Trán ta đã rịnh mồ hôi, mấy tướng công này của ta đúng miệng lưỡi, nhất là Thẩm Sư chàng là một thương gia nên muốn thắng được cái đầu đó đúng là tìm khó à.
Ta muốn đứng lên nhưng chân cứ run rồi ngã nhào xuống thật xấu hổ đến mức không biết vứt cái mặt vào đâu, cũng may Quân Nhuẫn đã đỡ ta lại.
"Cách Nhi nàng không sao chứ!"
"Để ta"
Dứt câu Thúc Lang đã đến bóp lấy chân dùm ta nhìn vẻ mặt tận tâm của chàng, lòng ta như muốn nhũng ra.
"Vì không tiết chế..nên nàng mới như thế, sẽ không sao đâu"(giọng hơi mất tự nhiên)
Họ đưa mắt nhìn nhau rồi khụ khụ vài tiếng.
"Cách Nhi! Xin lỗi để ta xoa bóp giúp nàng"(Thẩm Sư miệng vừa nói thì tay đã hành động).
"Chỗ nào còn không khỏe nói với ta, ta sẽ giúp nàng xoa"(Tấn Triệu cũng nhanh nhẫu bóp bóp nhẹ lấy tay ta).
Nhìn những cử chỉ quan tâm của họ, tâm ta ấm đến không thể tưởng, thật ra ta luôn ái náy vì sự tham lam của bản thân mình, cho nên ta quyết dùng tất cả chân tình của bản thân để yêu lấy họ, không tiếc cho họ tất cả cũng như họ đối với ta.
=======================
Nữa tháng sau tại Tấn quốc.
Vừa vén màng xe đã có một đám hạ nhân đợi sẵn bên ngoài, Tấn Triệu đưa tay dìu ta xuống dĩ nhiên hành động đó cũng lọt vào mắt hạ nhân, ta không thể nói lên biểu hiện của bọn họ lúc đó, chợt tất cả đồng thanh cúi đầu.
"Vương gia, vương phi! vạn an "
Tấn Triệu không màng tới mà một tay dắt ta vào trong, bên cạnh là Thúc Lang cùng Màn Thầu, Thiên Ý, Dạ Ý theo sao.
Một người tên Viêm Giản là trưởng quản nơi đây, hắn chừng ba mươi lăm là cùng, cung kính mời ta theo hắn về phòng nghĩ ngơi, đúng là chủ nào tớ nấy vẻ mặt uy nghiêm của hắn làm người khác thật khó gần.
"Vương phi! Người có cần gì cứ việc gọi hạ nhân.."
Ta khẽ gật đầu rồi bước vào trong, đây là phòng của Tấn Triệu thì phải, bên trong đã có bốn nha hoàn cung kính đợi ta, ta phớt tay cho họ lui đi, rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng rộng lớn này, Tấn Triệu vốn cứng nhắc lạnh lùng nên phòng ngủ của chàng cũng đơn giản thấy rõ.
"Vương phi! Nơi đây với phủ Thất vương gia chẳng khác là mấy à!"
Thấy vẻ mặt tươi rối của Màn Thầu ta cũng vui lây.
"Ừ., vì cả hai đều là vương gia mà"
"Vương phi! trà của người"
Nhận lấy chung trà ta uống cạn rồi mặc Màn Thầu lăng xăng chạy tới chạy lui, ta ngã lưng nằm trên chiếc giường lớn rộng có vẻ thoải mái kia, sau một hồi lăn lộn ta cũng thiếp đi vì chặn đường mệt mỏi vừa qua.
Thư phòng.
"Nhị hoàng huynh sao?"
"Dạ vương gia! Theo tình báo thì đội quân đang ở phía tây Khải Thành"
Mắt nheo lại không rõ cảm xúc, nữa canh giờ sau Tấn Triệu chỉ buông lạnh một câu.
"Tiếp tục theo dõi"
"Dạ! Vương gia"
"Viêm Giản"
"Dạ Vương gia!"(đã chờ ở ngoài sẵn)
"Chuẩn bị thức ăn cho Vương phi theo lời dặn của ta chưa?"
"Dạ..rồi Vương gia"
Tấn Triệu nhẹ gật đầu rồi phớt tay.
"Ừm..lui đi"
Ánh mắt của trưởng quản có chút dao động khi đóng cửa lại, hắn hơi ngẩn ra một tý, hắn đã theo Tứ vương gia nhiều năm nhưng với tính cách của người hắn rõ nhất, với người giang sang người chẳng màng, nữ nhân càng không đáng nhắc tới, vậy mà một tháng trước hắn nhận được tin người đã thành thân tại Ly quốc mà còn kinh ngạc hơn là nữ nhân đó ngoài vương gia ra còn tới ba phu quân nữa, hắn thật là bị sốc khi nghe được tin đó, giờ hắn được gặp vị vương phi trong truyền thuyết đó, quả là danh bất hư truyền, vương gia có vẻ sủng vương phi đến tận trời, vì sợ vương phi ăn uống không quen nên đã đổi cả người nấu ăn đặc biệt nấu cho người ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook