Nợ Ngài Kiếp Này
-
Chương 3:
Trong ngục thất tối tăm, chướng khí nồng đậm vẫn không ngừng khuếch tán, những tia sáng yếu ớt len lỏi qua mi mắt khiến mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ ảo.
Ta nằm trên nền ngục lạnh lẽo, khó nhọc thở dài một hơi, cảm thấy trong người vừa đau nhức vừa khó chịu, từng đoạn xương cốt như muốn vỡ vụn ra, toàn thân thi thoảng lại co giật mấy cái.
Tầm mắt rơi vào khoảng không trước mặt, ta nhẩm tính, từ lúc tỉnh lại đến giờ cũng phải qua mấy ngày rồi, thế mà pháp lực của ta vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, cơ thể thực sự rất yếu ớt.
Quan trọng hơn là có một việc làm ta suy nghĩ suốt mấy ngày qua mà vẫn không thể lý giải nổi: Tại sao Ma Quân lại tha chết cho ta? Tại sao khi tỉnh lại, ta lại đang nằm trong Thất Hy ngục?
Nhắc tới chuyện này, trong đầu ta liền xuất hiện bóng dáng của một nam nhân mặc áo trắng, dù chưa lần nào nhìn rõ gương mặt của người đó nhưng ta biết, hắn chính là người đứng đầu ma giới, và là kẻ... rất hận đám con lai bọn ta.
Trong ngục chợt vang lên một vài tiếng động rất nhỏ, lát sau cánh cửa nặng nề được mở ra, trong ánh sáng ngược vô cùng chói mắt, ta trông thấy một bóng đen đang chầm chậm tiến vào, tay hắn cầm trường kiếm đen, quanh thân toả ra sát khí khiến ta có chút khó thở.
Bóng đen đó nhìn ta chằm chằm, hơi kinh ngạc hỏi "Vẫn còn sống?".
Ta nhất thời ngẩn ra, đến khi định thần lại liền thấy trường kiếm màu đen đã kề sát cổ mình, bình tĩnh nói "Là ngươi, Vu Lãn".
Hắn phá lên cười rất quỷ dị "Phải, là ta" ngừng một chút lại đổi giọng khinh bỉ "Ma Quân có lệnh, mau chóng thu hồi nội đan của yêu thú Cẩm Du... ngay trong đêm nay...".
Ta sửng sốt nhìn hắn, cảm thấy đôi đồng tử nhuốm máu kia thật ghê tởm, nhưng lúc này ta lại để tâm đến một chuyện khác còn đáng sợ hơn... "Ma Quân... muốn giết ta?".
Vu Lãn dường như đã hết kiên nhẫn, trả lời gọn lỏn "Thứ vô dụng... thì không cần giữ lại...".
Dứt lời, sát khí trên thân kiếm càng dày thêm, ta bất lực nhìn cái chết đang đến gần, cổ họng như bị câu nói của hắn thít chặt lại, không thể thốt ra từ nào.
Quả thật, thế giới này... không hề có dị số...
Nhưng ngay thời khắc Vu Lãn dùng kiếm rạch lên cổ ta, một ngọn thương không biết từ đâu bỗng xé gió lao đến, vừa hay cản được sát chiêu hung hiểm của Vu Lãn, còn ép hắn phải thối lui mấy bước mới đứng vững thân hình.
Trong ngục chợt xuất hiện một nữ nhân có khí chất rất tao nhã, sau khi thu thương về, bà ta lại vung tay ôm chặt ta vào lòng, mắt nhìn thẳng người đối diện, phẫn nộ nói "Các ngươi làm gì nó?".
Mặt Vu Lãn hơi tái đi, liếc ta một cái mới trầm giọng đáp "Quân thượng cần nội đan".
Nữ nhân kia không chút khách sáo đem ta nhét vào cái áo choàng to rộng của mình, cất giọng khiêu khích "Có bản lĩnh thì đến chỗ ta cướp thử xem" lời chưa dứt đã cưỡi gió đi mất.
Khi tỉnh lại, ta giật mình nhận ra bản thân đang nằm trên một tảng đá, bên dưới có lót cỏ khô, sắc trời vẫn còn âm u đen kịt, từng cơn gió lạnh thốc qua người càng khiến thần trí ta thêm tỉnh táo, trong lòng có chút khó hiểu, vừa rồi... có người cướp ngục cứu ta ra sao?
Bên tai chợt nghe tiếng nữ nhân ho húng hắng, ta khẽ đảo mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh, bà ta đang nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt có chút không tốt lắm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ta, người kia liền hé môi mỉm cười "Cuối cùng cũng tỉnh, ngươi bị thương nặng lắm biết không?".
Ta đương nhiên biết rất rõ, nhưng nữ nhân này...
"Không cần tò mò về ta", bà ta chợt mở mắt, giọng nói vẫn rất dịu dàng.
Ta thoáng yên tâm, liền đánh liều hỏi lại "Ngài cứu ta?".
Nữ nhân đó vừa bắt mạch cho ta vừa gật đầu khẳng định "Phải, hơn nữa ta còn truyền cho ngươi 500 năm pháp lực để khôi phục tu vi".
Rồi đến lượt ta ngẩn người, hèn gì khi nãy khí sắc của bà ta hơi nhợt nhạt, là do chữa trị cho ta sao? Nhưng... vì cái gì...
"Đứa trẻ này, bọn chúng đối với ngươi nhẫn tâm như vậy, chi bằng hãy theo ta đi, chỉ cần bái ta làm sư phụ thì cả đời này, không ai có thể đụng đến ngươi nữa".
Nghe xong, ta ngơ ngác nhìn người trước mặt, tự mình lẩm bẩm "Đệ tử?".
Phải rồi, như vậy cũng tốt, dù sao... ta cũng không còn nơi nào để đi nữa rồi...
Ta gật đầu, dứt khoát gọi một tiếng "Sư phụ", liền thấy nữ nhân kia cười rất vui vẻ, đưa tay xoa xoa mặt ta "Cẩm Du, con rất thông minh".
Sau đó, sư phụ lại ôm ta vào lòng, đạp mây đi về một hướng, cao hứng nói "Vi sư muốn cho con xem thứ này".
Thoáng chốc, người đã đưa ta đến gần một toà pháp đài cao lớn, nơi đó có rất nhiều ma dân đang khấu đầu cung kính lạy một nam nhân ngồi ở vị trí cao nhất "Cung chúc Quân thượng sinh thần vạn an".
Hoá ra hôm nay là sinh thần Ma Quân, ta chợt có xúc động muốn nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng sư phụ đã vươn tay ra, vạt áo phấp phới che khuất tầm mắt của ta "Cẩm Du, vi sư nhất định để con ngồi lên ngôi vị đó".
Ta nhìn theo ngón tay người, phát hiện ra đó là nơi nam nhân vừa ngồi, nhưng bây giờ chỉ còn lại cái ghế trống không, trong lòng liền có chút thất vọng, hắn... đã đi rồi sao?
Sư phụ lại nói "Thương thế của con không thể chậm trễ thêm nữa".
Dứt lời liền ôm ta rời đi, trước khi bị mây mờ che khuất, ta kịp nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang quỳ gối dưới đất, đó chẳng phải Vu Lãn sao?
Có lẽ hắn đang bẩm báo với Ma Quân về chuyện ta được sư phụ cứu đi...
Ta nằm trên nền ngục lạnh lẽo, khó nhọc thở dài một hơi, cảm thấy trong người vừa đau nhức vừa khó chịu, từng đoạn xương cốt như muốn vỡ vụn ra, toàn thân thi thoảng lại co giật mấy cái.
Tầm mắt rơi vào khoảng không trước mặt, ta nhẩm tính, từ lúc tỉnh lại đến giờ cũng phải qua mấy ngày rồi, thế mà pháp lực của ta vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, cơ thể thực sự rất yếu ớt.
Quan trọng hơn là có một việc làm ta suy nghĩ suốt mấy ngày qua mà vẫn không thể lý giải nổi: Tại sao Ma Quân lại tha chết cho ta? Tại sao khi tỉnh lại, ta lại đang nằm trong Thất Hy ngục?
Nhắc tới chuyện này, trong đầu ta liền xuất hiện bóng dáng của một nam nhân mặc áo trắng, dù chưa lần nào nhìn rõ gương mặt của người đó nhưng ta biết, hắn chính là người đứng đầu ma giới, và là kẻ... rất hận đám con lai bọn ta.
Trong ngục chợt vang lên một vài tiếng động rất nhỏ, lát sau cánh cửa nặng nề được mở ra, trong ánh sáng ngược vô cùng chói mắt, ta trông thấy một bóng đen đang chầm chậm tiến vào, tay hắn cầm trường kiếm đen, quanh thân toả ra sát khí khiến ta có chút khó thở.
Bóng đen đó nhìn ta chằm chằm, hơi kinh ngạc hỏi "Vẫn còn sống?".
Ta nhất thời ngẩn ra, đến khi định thần lại liền thấy trường kiếm màu đen đã kề sát cổ mình, bình tĩnh nói "Là ngươi, Vu Lãn".
Hắn phá lên cười rất quỷ dị "Phải, là ta" ngừng một chút lại đổi giọng khinh bỉ "Ma Quân có lệnh, mau chóng thu hồi nội đan của yêu thú Cẩm Du... ngay trong đêm nay...".
Ta sửng sốt nhìn hắn, cảm thấy đôi đồng tử nhuốm máu kia thật ghê tởm, nhưng lúc này ta lại để tâm đến một chuyện khác còn đáng sợ hơn... "Ma Quân... muốn giết ta?".
Vu Lãn dường như đã hết kiên nhẫn, trả lời gọn lỏn "Thứ vô dụng... thì không cần giữ lại...".
Dứt lời, sát khí trên thân kiếm càng dày thêm, ta bất lực nhìn cái chết đang đến gần, cổ họng như bị câu nói của hắn thít chặt lại, không thể thốt ra từ nào.
Quả thật, thế giới này... không hề có dị số...
Nhưng ngay thời khắc Vu Lãn dùng kiếm rạch lên cổ ta, một ngọn thương không biết từ đâu bỗng xé gió lao đến, vừa hay cản được sát chiêu hung hiểm của Vu Lãn, còn ép hắn phải thối lui mấy bước mới đứng vững thân hình.
Trong ngục chợt xuất hiện một nữ nhân có khí chất rất tao nhã, sau khi thu thương về, bà ta lại vung tay ôm chặt ta vào lòng, mắt nhìn thẳng người đối diện, phẫn nộ nói "Các ngươi làm gì nó?".
Mặt Vu Lãn hơi tái đi, liếc ta một cái mới trầm giọng đáp "Quân thượng cần nội đan".
Nữ nhân kia không chút khách sáo đem ta nhét vào cái áo choàng to rộng của mình, cất giọng khiêu khích "Có bản lĩnh thì đến chỗ ta cướp thử xem" lời chưa dứt đã cưỡi gió đi mất.
Khi tỉnh lại, ta giật mình nhận ra bản thân đang nằm trên một tảng đá, bên dưới có lót cỏ khô, sắc trời vẫn còn âm u đen kịt, từng cơn gió lạnh thốc qua người càng khiến thần trí ta thêm tỉnh táo, trong lòng có chút khó hiểu, vừa rồi... có người cướp ngục cứu ta ra sao?
Bên tai chợt nghe tiếng nữ nhân ho húng hắng, ta khẽ đảo mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh, bà ta đang nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt có chút không tốt lắm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ta, người kia liền hé môi mỉm cười "Cuối cùng cũng tỉnh, ngươi bị thương nặng lắm biết không?".
Ta đương nhiên biết rất rõ, nhưng nữ nhân này...
"Không cần tò mò về ta", bà ta chợt mở mắt, giọng nói vẫn rất dịu dàng.
Ta thoáng yên tâm, liền đánh liều hỏi lại "Ngài cứu ta?".
Nữ nhân đó vừa bắt mạch cho ta vừa gật đầu khẳng định "Phải, hơn nữa ta còn truyền cho ngươi 500 năm pháp lực để khôi phục tu vi".
Rồi đến lượt ta ngẩn người, hèn gì khi nãy khí sắc của bà ta hơi nhợt nhạt, là do chữa trị cho ta sao? Nhưng... vì cái gì...
"Đứa trẻ này, bọn chúng đối với ngươi nhẫn tâm như vậy, chi bằng hãy theo ta đi, chỉ cần bái ta làm sư phụ thì cả đời này, không ai có thể đụng đến ngươi nữa".
Nghe xong, ta ngơ ngác nhìn người trước mặt, tự mình lẩm bẩm "Đệ tử?".
Phải rồi, như vậy cũng tốt, dù sao... ta cũng không còn nơi nào để đi nữa rồi...
Ta gật đầu, dứt khoát gọi một tiếng "Sư phụ", liền thấy nữ nhân kia cười rất vui vẻ, đưa tay xoa xoa mặt ta "Cẩm Du, con rất thông minh".
Sau đó, sư phụ lại ôm ta vào lòng, đạp mây đi về một hướng, cao hứng nói "Vi sư muốn cho con xem thứ này".
Thoáng chốc, người đã đưa ta đến gần một toà pháp đài cao lớn, nơi đó có rất nhiều ma dân đang khấu đầu cung kính lạy một nam nhân ngồi ở vị trí cao nhất "Cung chúc Quân thượng sinh thần vạn an".
Hoá ra hôm nay là sinh thần Ma Quân, ta chợt có xúc động muốn nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng sư phụ đã vươn tay ra, vạt áo phấp phới che khuất tầm mắt của ta "Cẩm Du, vi sư nhất định để con ngồi lên ngôi vị đó".
Ta nhìn theo ngón tay người, phát hiện ra đó là nơi nam nhân vừa ngồi, nhưng bây giờ chỉ còn lại cái ghế trống không, trong lòng liền có chút thất vọng, hắn... đã đi rồi sao?
Sư phụ lại nói "Thương thế của con không thể chậm trễ thêm nữa".
Dứt lời liền ôm ta rời đi, trước khi bị mây mờ che khuất, ta kịp nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang quỳ gối dưới đất, đó chẳng phải Vu Lãn sao?
Có lẽ hắn đang bẩm báo với Ma Quân về chuyện ta được sư phụ cứu đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook