Nỗ Lực Cuối Cùng
-
15: Trời Giông Mang Sắc Trắng
Những tiếng xì xèo chiên nấu cùng hương thơm ngào ngạt nứt mũi, thoang thoảng khắp trong nhà bếp, Minh Yên tóc tuy ngắn chấm vai nhưng cũng rất cẩn thận cột gọn, mang tạp dề, bắt ghế đứng ở gian bếp, động tác rất thành thạo đến không ngờ, Minh Hồng Nhi ngồi ở cái bàn ăn phía sau nhìn nàng như vậy cũng khẽ mỉm cười mà nhẹ giọng:
- Gồng mình sống trong cái nhà này, em đã trưởng thành không tưởng luôn rồi đó Minh Yên.
Minh Yên tắt bếp, xuống ghế liền khom người đẩy cho ghế nhích sang một chút rồi lại leo lên, một tay run run gắng sức giữ chảo một tay thanh thoát sang đồ ăn lên đĩa, sau cùng nàng lại phải cất công rời ghế rồi nhón chân lấy bữa khuya đặt lên trước mặt Minh Hồng Nhi, để rồi nàng đẩy cái ghế vừa đứng về bàn ăn mới có thể ngồi vào dùng bữa.
Minh Hồng Nhi ngồi một bên nhìn loạt hành động nãy giờ của Minh Yên cũng thầm cảm thương, không ngờ để chuẩn bị một bữa ăn đơn giản mà nàng lại phải vất vả như vậy, người làm chị như cô lại trơ mắt ngồi nhìn, thật không thể không tự trách bản thân được a.
- Chị nói em trưởng thành là có ý gì? Xin lỗi vì chiều cao em có hạn, nhưng mà như vậy còn đỡ hơn người chị lớn già đầu rồi mà tình tình thì như trẻ con mới lên ba của em nha.
Minh Yên vừa vươn tay lấy đũa vừa nhẹ giọng trêu tức Minh Hồng Nhi, đây cũng coi như là đòn chí mạng trả đũa cho những gì nàng đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu ngày ở tiệm bánh, cô nghe vậy liền khoé môi cong lên ý cười không rõ, có chút nguy hiểm cô trầm giọng cảnh cáo:
- Chị đã thương tình không phạt em vụ trốn việc hồi sáng, thế mà giờ lại phủ phàng với chị như vậy, em xem có phải em đã quá vô tâm với người chị tốt bụng này quá không?
- Em không hề vô tâm, càng không thể vô ơn, em cũng chưa bao giờ nói dối.
Chị Minh Nhi, chị là đồ trẻ con.
Nói rồi Minh Yên ngã lưng tựa ghế, vừa ngậm đuôi đũa vừa mỉm cười tủm tỉm độ tít cả mắt, vui đến độ hai bên vai đều phải nhộn nhịp giật giật cả lên, những lọn tóc tơ mỏng chấm vai theo đó liền khẽ đung đưa theo từng nhịp cười sung sướng, Minh Hồng Nhi thấy em mình hân hoan như vậy cũng dần hạ hoả, khẽ "hừ" một tiếng rồi nhẹ giọng:
- Rồi rồi chị là trẻ con.
Minh Yên em đã trưởng thành và trở thành người lớn rồi! Mau cho chị tiền tiêu vặt của em!
- Không...!Bao...!Giờ.
Minh Yên mỉm cười ngân dài từng từ trong khi đang vươn tay gấp lấy miếng gà trên đĩa, thịt gà chiên nước mắm được nàng nêm nếm rất vừa miệng, thịt gà mềm lại còn mọng nước, vừa chạm đầu lưỡi liền toả ra hương vị mặn mà ngọt thanh, xen lẫn chút cay the dễ chịu, ăn cùng cơm trắng thơm lừng, trung hoà dư vị cũng là làm dịu đi cái cay xè dai dẳng.
Nhìn chung bữa ăn nhẹ buổi khuya của các nàng cũng chỉ có nhiêu đó, đơn giản lại thấm nhuần sâu sắc cái dư vị khó quên, sau cùng trong lúc đang rửa bát, Minh Hồng Nhi vẻ mặt trầm ngâm vô thức nhẹ giọng:
- Thế đồ đạc của em bên nhà Tình Lam thì tính sao? Em cũng không muốn chạm mặt với cậu ta mà, cố gắng lần cuối thôi, không thể để mọi chuyện đêm dài lắng mộng được.
- Em biết chứ, nhưng giờ chị Lam còn không liên lạc được huống hồ gì xin vô nhà lấy đồ.
Minh Yên cắp ghế đứng lau đĩa bên cạnh nghe vậy cũng trầm giọng ỉu xìu, dù đồ nàng soạn qua nhà Tình Lam không nhiều nhưng chủ yếu là vài ba bộ đồ ngủ và sách vở quan trọng để ôn bài xuyên hè, thiếu cái củng cố kiến thức dám cá nàng sẽ rất chật vật ngay ngày đầu thích nghi với môi trường học mới, đồng nghĩa rằng việc khẳng định giá trị bản thân nàng trong mắt Chu Lệ Tâm ngày càng khó, nên rất nguy cấp a.
- Nếu chị nói chị có chìa khoá nhà Tình Lam thì em có theo không? Đi luôn tối nay cũng được, vận động một chút, dù sao tụi mình cũng vừa ăn xong mà.
Rửa bát xong, Minh Hồng Nhi vừa lau lau cái tay ướt sũng vừa cao giọng tinh nghịch, Minh Yên nghe vậy cũng cảm thấy hơi bất an, rằng việc chưa kịp hỏi chủ nhà đã xâm nhập chẳng phải là phạm pháp sao?
- Thôi nào...!Mình có chìa khoá, không ông cảnh sát nào có thể bắt một người dân đang vào nhà của mình cả, phải không nào?
Minh Hồng Nhi giọng vẫn ngọt thanh dụ dỗ, tiện thể vươn tay tháo dây tạp dề của Minh Yên, người lúc này vẫn đang bảo trì trầm mặt, nghĩ thông rồi nàng cũng đành thở dài mà chậm rãi cất bước lên phòng để thay đồ, vẫn không quên trầm giọng bất đắc dĩ:
- Việc này có thể để chiều mai tan làm sớm cũng được mà.
Nhưng nếu chị cứ một mực muốn đi như vậy thì đến em cũng chịu, em cũng thật không hiểu nổi tại sao chị lại tỏ ra thích thú đến vậy, nó không vui chút nào đâu a.
Minh Hồng Nhi nghe vậy liền như mở cờ trong bụng mà mặt mày tươi tắn hẳn lên, môi không kiềm được cứ cong lên một nụ cười tủm tỉm, dáng vẻ đầy trẻ thơ đi chân sáo ra cửa chuẩn bị xe, đợi Minh Yên xuống, khoá cửa, cả hai liền tức tốc băng nhanh trên con đường vắng lặng buổi mười một giờ đêm.
Sợ lạnh Minh Yên mang trên mình tận hai bộ áo len cổ ống, cùng quần tây có dây bo ở cổ chân chỉ mong có thể giúp nàng chống chịu cái lạnh buốt giá đêm khuya, ấy vậy mà mọi nổ lực giữ ấm của nàng lại trở thành công cốc khi đi cùng Minh Hồng Nhi phóng nhanh đến nhà Tình Lam.
Đường vắng Minh Hồng Nhi thoải sức phóng nhanh vược ẩu, Minh Yên ngồi sau cũng bị từng đợt gió lạnh thổi mạnh làm cho nàng rùng mình run rẩy mãi không dứt, lạnh quá làm tâm trí nàng mơ hồ không rõ, quanh quẩn trong đầu mỗi một thắc mắc, rằng không biết bà chị họ nàng làm từ chất liệu gì mà có thể chịu được cái giá rét kinh hồn này đây a.
Rất nhanh hai người các nàng đã đến trước cửa nhà Tình Lam, xuống xe, Minh Hồng Nhi lấy ra trong túi áo chiếc chìa khoá đã chuẩn bị từ trước, xong cô liền vươn tay mở cổng, cũng không quên quay đầu cười cười mà nhẹ giọng châm chọc:
- Đêm nay nóng bức cả người, chạy như vậy chỉ cảm thấy đỡ đỡ hơn được có một chút, em có thấy vậy không Minh Yên?
Minh Hồng Nhi mỉm cười đưa đi cái nhìn đầy đắc ý tới người con gái đang ngồi co ro bên cạnh cổng nhà Tình Lam, Minh Yên dù đã cẩn thận mang tận hai lớp áo len vẫn bị nhiễm lạnh mà toàn thân run bần bật rõ thấy, nàng hai tay ôm gối liên tục chà sát ống quần sưởi ấm, mặt mày trắng bệt cắt không một máu, đôi mắt đen láy khẽ híp lơ đễnh như mất đi ánh sáng, đôi môi khô khốc hơi nhăn nheo không ngừng mấp máy vì lạnh.
Minh Yên thành ra bộ dạng như vậy Minh Hồng Nhi cũng không còn tâm trạng để cười cợt nữa, cô đến bên cạnh nàng mà ngồi hẳn xuống đất, để rồi hai chân ngồi xếp bằng, tay thật nhanh cũng rất dịu dàng xốc cả người nàng lên cho ngồi vào lòng.
Thân nhiệt Minh Hồng Nhi rất ấm nóng, tận dụng điều này mà cô nhanh chóng áp lòng bàn tay lên hai bên má của Minh Yên giữ ấm, đồng thời cũng nhẹ giọng hối lỗi:
- Có lẽ...!Chị hơi quá đáng rồi.
Xin lỗi em nha.
Dưới màn đêm tĩnh mịch lại chất chứa những ánh vàng cam ngỡ ngàng làm cho con người ta cảm thấy được an ủi và bình yên, Minh Yên vẫn ngồi đó hưởng thụ không nói gì, bầu không khí lạnh lẽo lại lạ lùng ấm áp từ lúc nào đã bao chùm lấy hình bóng của các nàng, cùng chất giọng trầm ngọt của Minh Hồng Nhi thật sự khiến nàng dần lâng lâng với xúc động muốn thời gian ngưng đọng, trãi mãi cảm giác yên bình và thanh thản này.
...
Cái rùng mình dần vơi đi mà Minh Yên khẽ thở phào nhẹ nhõm, Minh Hồng Nhi cảm thấy toàn thân nàng đã dần hết run rẩy vì cái lạnh liền muốn thu tay đứng dậy, lại bất ngờ bị nàng hai tay giữ lại, dường như vẫn muốn níu kéo hơi ấm từ lòng bàn tay cô mà cái áp má ngày càng chặt và sâu hơn, chất giọng ngọt thanh êm tai theo đó cũng chậm rãi vang lên:
- Chị vẫn còn giận vụ bị em nói là trẻ con hay sao mà muốn trả đũa em tàn nhẫn thế này? Thừa nhận là chị không sợ việc bị bắt khi đột nhập vào nhà chị Lam.
Nhưng bị bắt vì vược quá tốc độ thì chắc gì chị lại không sợ?
- Nếu vậy thì chị càng có cơ hội vược ẩu, chị sẽ chống mắt lên xem lúc đó em có đang nằm co rúm run rẩy trong đồn không ha?
Minh Hồng Nhi giọng thản nhiên trêu chọc, Minh Yên bĩu môi ghét không muốn tiếp lời với bà chị tinh quái của mình, nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm, vẫn giữ chặt lòng bàn tay cô tận dụng thời cơ để sưởi ấm đôi má phúng phính đang lạnh lẽo của nàng a.
Minh Hồng Nhi thấy vậy cũng đành mỉm cười chấp thuận, nối đoạn liền ngẩn cao đầu ngước nhìn bầu trời đêm chỉ lốm đốm vài ba ánh sao, đôi mắt nâu đưa đi cái nhìn đầy xa xăm thoáng qua những tia long lanh ánh cam, chậm rãi nhẹ giọng như muốn giải bày mọi muộn phiền:
- Với cả làm bánh hoài cũng thật tẻ nhạt, dẫn theo cô em gái hay dỗi của mình theo để đi tận hưởng những thú vui hiếm hoi nơi đô thị nhộn nhịp này cũng không phải là ý tệ ha? Ý chị là phá luật cũng có chừng mực nữa a.
- Thật khó hiểu.
Em thấy nếu chị bị bắt thì tới mấy ngày làm bánh tẻ nhạt còn không có để tận hưởng nữa chứ nói gì được nhong nhong như này? _ Minh Yên tay vẫn bảo trì giữ chặt hai bàn tay của Minh Hồng Nhi mà khẽ ngã người thắc mắc.
Minh Hồng Nhi cúi đầu nhìn bộ dạng đầy hoang mang của Minh Yên đang ngồi trong lòng liền khoé môi bất giác cong lên ý cười rất sâu, hai tay đang áp lên đôi má tròn mịn của nàng theo đó liền hết véo lại vo tròn, đồng thời nhẹ giọng chiều chuộng:
- Rồi rồi em nói chí phải.
Giờ mình mau vào việc thôi nhỉ?
- Được!
Minh Yên dứt lời liền thật mạnh chồm người thoát khỏi hai tay của Minh Hồng Nhi, đứng thẳng dậy nàng phủi phủi đống bụi bẩn còn vướng lại trên quần, cô thấy vậy cũng từ từ đứng lên rồi tiến tới mở cổng, dẫn xe vào, đóng cổng rồi cùng nàng cất bước tiến vào nhà Tình Lam.
...
Khoá cửa xong Minh Hồng Nhi nhanh chân dạo bước đến gần cái tủ giày mà vươn tay bật đèn, căn nhà giây trước còn tối tăm mịt mù nay lại thoáng chốc bừng sáng, hiện ra phòng khách với đồ nội thất khá đơn giản cũng rất nghiêm trang ấm cúng, cùng một bên dọc theo hành lang đối diện cửa vào là phòng ngủ và nhà bếp, cuối dãy là nhà vệ sinh.
- Chà...!Lâu rồi mới ghé thăm.
Công nhận Tình Lam rất châu chuốc căn nhà nhỏ này thật, vẫn giữ dáng vẻ như mấy năm về trước luôn.
_ Minh Hồng Nhi tắc lưỡi thán phục, vừa đi tới phòng khách liền có tiếng điện thoại réo vang trong túi áo.
- Giờ này ai còn gọi vậy chị? _ Minh Yên khẽ nhíu mày mà nhỏ giọng thắc mắc.
- Trần Bình.
Minh Hồng Nhi ngẩn người nhẹ giọng trả lời, mắt vẫn dán chặt lên màn hình điện thoại, vừa nãy khi nhìn thấy tên của Trần Bình thì tim cô lại bất ngờ hẫng đi một nhịp, chỉ mong là tin tốt, Minh Yên nhìn thấy dáng vẻ do dự này của cô liền nhẹ giọng:
- Anh ấy chắc chắn có chuyện quan trọng nên mới gọi vào giờ này, xin chị đừng bỏ lỡ, còn em đi soạn đồ đây.
- Alo? Có tin gì chưa? _ Minh Hồng Nhi gật đầu đã hiểu với Minh Yên xong liền bắt máy, giọng nghiêm nghị.
- "Không...!Không ai thấy hết, không lẽ mất tích thật rồi?" _ Trần Bình giọng có chút hoảng hốt gấp rút, không kiềm được liền run rẩy báo cáo.
- Cậu vất vả rồi.
Giờ cũng khuya thôi thì mai...
- Áaaaa...
Minh Hồng Nhi bị tiếng thét thất thanh đầy kinh hãi của Minh Yên làm cho điếng hồn thiếu chút đã đánh rơi cái điện thoại, quay đầu liền thấy nàng đã không chút động tĩnh nằm đổ gục ngay cửa phòng ngủ Tình Lam, hớt hãi chạy đến lập tức một khung cảnh hãi hùng đập thẳng vào mắt.
Trong căn phòng tối mịt đã thật sự khan hiếm ánh sáng là bóng dáng của Tình Lam, người không biết đã từ bao giờ tự mình ràng buộc với đoạn dây thòng lọng mà treo mình giữa không trung.
Những chấn động mà các nàng vừa gây ra lại dường như làm cho thân thể Tình Lam khẽ đưa đẩy, cùng ánh vàng cam thẩn thờ len lỏi từ cửa sổ sau lưng, đặc biệt hắc lên hình ảnh của Tình Lam một nét ma mị và ám ảnh đến cực độ.
Điếng hồn Minh Hồng Nhi vô thức hít cao một hơi thật sâu, mặt mày tái nhợt cắt không một giọt máu khi trông thấy khung cảnh kinh hoàng trước mắt, cô hai mắt trợn tròn kinh sợ, đôi môi khô khốc không ngừng mấp máy muốn thét lên cũng không còn sức để thực hiện, toàn thân bũn rũn rả rời liền ngã khụy xuống, hai tay run rẩy nhưng cũng rất dứt khoát kéo cả người Minh Yên lại, cố hết sức bình sinh mà cùng nàng lê lết tránh thoát khung cảnh khiếp đãng ấy.
- "Alo?! Alo?! Có chuyện gì bên đó đấy? Tiếng hét nãy là của ai vậy? Này trả lời tớ đi!" _ Trần Bình bên kia khàn giọng khẩn cấp.
- Cậu...!Cậu Mau qua nhà Tình Lam! Ngay lập tức! Báo...!Báo luôn cảnh sát! Tình Lam...!Con nhỏ chết dầm đó toang thiệt rồi!
Minh Hồng Nhi kinh hãi đến hô hấp cũng thật sự khó khăn, gắng sức hắng giọng thúc giục Trần Bình bên kia đầu dây nhanh qua hỗ trợ, xong liền vô lực đặt điện thoại trước ngực thở hổn hển, để rồi cô sống mũi ngứa ngáy đến cực điểm, hai mắt không kiềm được liền rưng rưng cay xè mà nghiến răng nghẹn ngào lẩm bẩm:
- Khốn kiếp! Tình Lam cậu thật sự là đồ bại não! Đồ dại khờ ngờ nghệch! Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này cơ chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook